"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 531: Thuyết minh nhiệm vụ

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương đồng thau.Chỉ thấy trong gương đồng thau, một hắn khác vẫn ấn tay lên gương đồng thau,không nhúc nhích tý nào.Cảnh trong gương."Chúng ta an bài cho ngươi một cảnh trong gương, lúc ngươi không có mặt, hắncó thể thế thân cho ngươi."Triệu Hồng Tài nói."Thời gian -- Thời gian của thế giới trong gương là yên lặng."Liễu Bình nói."Nếu người biết cảnh trong gương đối xứng, khẳng định cũng có thể lý giải loạithủ pháp này."Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Tính bảo toàn, Khoa Kỹ Trắc."Triệu Hồng Tài nói: “Tính bảo toàn có nghĩa là, trong bất kỳ hoàn cảnh nào,hình ảnh phản chiếu của bất kỳ hạt nào cũng có các đặc tính giống hệt như hạtđó, ngoại trừ hướng quay.""-- Trong cảnh đối xứng trong gương, bản thân chúng ta, không gian, thời gian,đều là đối xứng."Liễu Bình lại nhìn về phía gương đồng thau lần nữa.Chỉ thấy trong gương đồng thau, bên hông của hắn có treo một con gấu trúc.Hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện con gấu trúc bên hông mình đã biến mất."Nó bị để lại bên kia, chúng ta không thể mạo hiểm cho nó tiến vào."Triệu Hồng Tài giải thích.Liễu Bình hiểu nên gật gật đầu, bỗng nói: “Nếu hỏi ta và ta trong gương cóđiểm nào khác biệt thì đó chính là tính không bảo toàn."Triệu Hồng Tài lại chưa nói ra đáp án, chỉ nhìn hắn và nói: “Cho nên..."Liễu Bình hết sức tự nhiên mà nói tiếp: “Cho nên thời gian của chúng ta và cảnhtrong gương cũng không đối xứng, nói cách khác, đối diện là đứng im, nhưngthời gian bên chúng ta lại là bình thường -- Có lẽ dòng chảy thời gian của chúngta và cảnh trong gương là bất đồng."Liễu Bình suy nghĩ theo hướng này, tiếp tục nói: “Cho nên những vật thể khôngrõ cấp 500 đó bồi hồi ở cảnh trong gương, vẫn chưa hủy diệt toàn bộ thế giới,bởi vì cảnh trong gương luôn có thể không ngừng tái sinh, trừ phi chúng tìmđược thế giới chân thật bên ngoài cảnh trong gương, nếu không chỉ hủy diệt mộtthế giới trong gương là không có ý nghĩa.""Thông minh,"Triệu Hồng Tài lấy giọng điệu tán thưởng mà nói: “Thời gian trong gươngkhông có phương hướng, vật thể không rõ không tìm thấy tiêu chuẩn đo lường,không thể phán đoán chính xác mốc cán thời không, cũng không thể phát hiệnchúng ta."Liễu Bình chần chờ nói: “Thời gian...""Chủ nhân thời gian đứng ở phe chúng ta, bởi vì một khi chúng ta bị hủy diệt thìvũ trụ và vạn vật không mang tính đối xứng sẽ bị xóa sạch, thời gian cũng sẽbiến mất."Triệu Hồng Tài nói."Đã có phương pháp bảo mật như thế, lẽ ra nhân loại đã có thể hoàn toàn tránhđi vật thể không rõ, vì sao trong lịch sử, Thần Trụ Hư Không vẫn bị hủy diệt,nhân loại vẫn rơi vào Vĩnh Dạ?"Liễu Bình hỏi."Kết quả đã định trước, nhưng quá trình thì không biết."Triệu Hồng Tài nói."Không biết?"Liễu Bình kinh ngạc lặp lại.Triệu Hồng Tài rít sâu một ngụm khói thuốc, nói với giọng trầm trầm: “ThầnTrụ Hư Không bị hủy diệt, nhân loại rơi vào Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, đây là kếtquả chắc chắn sẽ xảy ra –– Nhưng chúng ta có thể để lại một chút hy vọng chonhân loại trong kết quả sớm đã định trước này hay không, vậy phải xem ngườivà chúng ta có thể đi đến bước nào."“Ta?"Liễu Bình nghi hoặc nói."Người có danh hào Mộ Quang chi Ủng đã từng chiến thắng quái vật không thểbiết được trong tương lai, đó chính là ngươi."Triệu Hồng Tài nói."Các ngươi biết ta đến từ tương lai."Liễu Bình nói."Đúng vậy."Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình chậm rãi dạo bước trong phòng, nhẹ nhàng nói: “Dùng tương lai thayđổi quá khứ, lại dùng quá khứ để thay đổi tương lai càng xa xôi, đây là phươngpháp mà các người nghĩ ra?"Triệu Hồng Tài cười rộ lên, nói: “Không sai, đây là phương pháp chúng ta nghĩra được -- Nó là phương pháp chuẩn mực để thay đổi vận mệnh nhân loại."Liễu Bình tán thưởng một hồi trong lòng.ắ ấ ắ ể"Vì sao là Khoa Kỹ Trắc? Vì sao phải lấy lý luận cơ sở của Khoa Kỹ Trắc đểtìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề?"Hắn hỏi.Triệu Hồng Tài hơi nghiêng người lên trước, nghiêm túc nói: “Chúng ta khôngthể chiến thắng những vật thể không rõ đó, thực lực của chúng gần như khôngcó điểm cuối, nhưng chúng có một khuyết điểm chung:""Ngạo mạn."Ông ta nói tiếp: “Mà ưu điểm lớn nhất của nhân loại chúng ta chính là sáng tạo -- Dùng lý luận sáng tạo ra thứ chưa bao giờ xuất hiện, ví dụ như thế giới tronggương đa trọng hình thành từ tính không bảo toàn.""Đây là hy vọng duy nhất của chúng ta."Liễu Bình yên lặng lắng nghe.Hắn suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nhún vai nói: “Đáng tiếc ta chỉ có 42 cấp,tương lai ta có thể chiến thắng tù nhân cũng là nhờ ta đạt được binh khí cuốicùng do các ngươi để lại, đó là một bộ bài hoàn chỉnh."Cả người hắn đột nhiên chấn động."Ngươi nghĩ tới cái gì?"Triệu Hồng Tài hỏi."Các ngươi đã đúng... Ở thời đại kia của ta, vào năm năm sau đó thì tất cả tùnhân đều sẽ thoát khỏi phong ấn, ta cần biết rõ trong lịch sử rốt cuộc đã xảy rachuyện gì, và năm năm sau phải làm sao để ứng phó."Liễu Bình nói."Ngươi muốn xem bộ dạng của thế giới chân thật một chút không?"Triệu Hồng Tài hỏi."Không cần, ta đã nhìn thấy trong tương lai, hơn nữa một khi ta nhìn thấy thếgiới chân thật của thời đại này thì nó cũng sẽ có tính nguy hiểm."Liễu Bình nói."Rất đúng, một khi người bị vật thể không rõ bắt được, tất cả những chuyệnngười biết đều không giữ lại được nữa, chúng ta sẽ xong đời."Triệu Hồng Tài nói."Một người đến từ tương lai tiết lộ bí mật của nhân loại cho quái vật, cho nênthế giới sẽ bị hủy diệt –– Thôi bỏ đi, ta không muốn làm lịch sử biến thành nhưvậy."Liễu Bình nói.Triệu Hồng Tài dụi tắt điếu thuốc, đứng lên nói: “Xem ra chúng ta đã đạt thànhnhận thức chung, như vậy, ta được danh sách thế giới ủy thác nên tuyên bốnhiệm vụ cho ngươi.""Xin cứ nói."ễLiễu Bình nói."Đầu tiên, người cần xóa đi tai hoạ ngầm trên người, thành công sống sót."Triệu Hồng Tài nói.Câu nói vừa dứt, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Bội đaongười mang theo trên người, lưỡi đao được chủ thời không che chở: Trấn Ngục,đã sinh ra cộng minh với thế giới.""Danh sách thế giới sẽ mang người tìm vỏ đao, để tránh trong quá trình hànhđộng, người bị trường đao cắn ngược mà chết.""Thế giới đã tuyên bố nhiệm vụ.""Danh sách nhiệm vụ một: Vỏ đao đồng thau.""Thuyết minh nhiệm vụ:""Sống sót trước mới có thể cứu vớt quá khứ của nhân loại.""Ở thế giới chân thật, toàn thể bộ xử lý sự vụ đặc thù thật sự đã được độngviên.""Bọn họ sẽ lần lượt xuất hiện ở thế giới trong gương, chỉ dẫn người đi tìm vỏđao.""-- Ngươi cần tránh bị vật thể không rõ điều tra, tìm được vỏ của Trấn NgụcĐao, nhờ vậy mà phát huy hoàn chỉnh sức mạnh của cây đao này."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương đồng thau.Chỉ thấy trong gương đồng thau, một hắn khác vẫn ấn tay lên gương đồng thau,không nhúc nhích tý nào.Cảnh trong gương."Chúng ta an bài cho ngươi một cảnh trong gương, lúc ngươi không có mặt, hắncó thể thế thân cho ngươi."Triệu Hồng Tài nói."Thời gian -- Thời gian của thế giới trong gương là yên lặng."Liễu Bình nói."Nếu người biết cảnh trong gương đối xứng, khẳng định cũng có thể lý giải loạithủ pháp này."Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Tính bảo toàn, Khoa Kỹ Trắc."Triệu Hồng Tài nói: “Tính bảo toàn có nghĩa là, trong bất kỳ hoàn cảnh nào,hình ảnh phản chiếu của bất kỳ hạt nào cũng có các đặc tính giống hệt như hạtđó, ngoại trừ hướng quay.""-- Trong cảnh đối xứng trong gương, bản thân chúng ta, không gian, thời gian,đều là đối xứng."Liễu Bình lại nhìn về phía gương đồng thau lần nữa.Chỉ thấy trong gương đồng thau, bên hông của hắn có treo một con gấu trúc.Hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện con gấu trúc bên hông mình đã biến mất."Nó bị để lại bên kia, chúng ta không thể mạo hiểm cho nó tiến vào."Triệu Hồng Tài giải thích.Liễu Bình hiểu nên gật gật đầu, bỗng nói: “Nếu hỏi ta và ta trong gương cóđiểm nào khác biệt thì đó chính là tính không bảo toàn."Triệu Hồng Tài lại chưa nói ra đáp án, chỉ nhìn hắn và nói: “Cho nên..."Liễu Bình hết sức tự nhiên mà nói tiếp: “Cho nên thời gian của chúng ta và cảnhtrong gương cũng không đối xứng, nói cách khác, đối diện là đứng im, nhưngthời gian bên chúng ta lại là bình thường -- Có lẽ dòng chảy thời gian của chúngta và cảnh trong gương là bất đồng."Liễu Bình suy nghĩ theo hướng này, tiếp tục nói: “Cho nên những vật thể khôngrõ cấp 500 đó bồi hồi ở cảnh trong gương, vẫn chưa hủy diệt toàn bộ thế giới,bởi vì cảnh trong gương luôn có thể không ngừng tái sinh, trừ phi chúng tìmđược thế giới chân thật bên ngoài cảnh trong gương, nếu không chỉ hủy diệt mộtthế giới trong gương là không có ý nghĩa.""Thông minh,"Triệu Hồng Tài lấy giọng điệu tán thưởng mà nói: “Thời gian trong gươngkhông có phương hướng, vật thể không rõ không tìm thấy tiêu chuẩn đo lường,không thể phán đoán chính xác mốc cán thời không, cũng không thể phát hiệnchúng ta."Liễu Bình chần chờ nói: “Thời gian...""Chủ nhân thời gian đứng ở phe chúng ta, bởi vì một khi chúng ta bị hủy diệt thìvũ trụ và vạn vật không mang tính đối xứng sẽ bị xóa sạch, thời gian cũng sẽbiến mất."Triệu Hồng Tài nói."Đã có phương pháp bảo mật như thế, lẽ ra nhân loại đã có thể hoàn toàn tránhđi vật thể không rõ, vì sao trong lịch sử, Thần Trụ Hư Không vẫn bị hủy diệt,nhân loại vẫn rơi vào Vĩnh Dạ?"Liễu Bình hỏi."Kết quả đã định trước, nhưng quá trình thì không biết."Triệu Hồng Tài nói."Không biết?"Liễu Bình kinh ngạc lặp lại.Triệu Hồng Tài rít sâu một ngụm khói thuốc, nói với giọng trầm trầm: “ThầnTrụ Hư Không bị hủy diệt, nhân loại rơi vào Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, đây là kếtquả chắc chắn sẽ xảy ra –– Nhưng chúng ta có thể để lại một chút hy vọng chonhân loại trong kết quả sớm đã định trước này hay không, vậy phải xem ngườivà chúng ta có thể đi đến bước nào."“Ta?"Liễu Bình nghi hoặc nói."Người có danh hào Mộ Quang chi Ủng đã từng chiến thắng quái vật không thểbiết được trong tương lai, đó chính là ngươi."Triệu Hồng Tài nói."Các ngươi biết ta đến từ tương lai."Liễu Bình nói."Đúng vậy."Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình chậm rãi dạo bước trong phòng, nhẹ nhàng nói: “Dùng tương lai thayđổi quá khứ, lại dùng quá khứ để thay đổi tương lai càng xa xôi, đây là phươngpháp mà các người nghĩ ra?"Triệu Hồng Tài cười rộ lên, nói: “Không sai, đây là phương pháp chúng ta nghĩra được -- Nó là phương pháp chuẩn mực để thay đổi vận mệnh nhân loại."Liễu Bình tán thưởng một hồi trong lòng.ắ ấ ắ ể"Vì sao là Khoa Kỹ Trắc? Vì sao phải lấy lý luận cơ sở của Khoa Kỹ Trắc đểtìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề?"Hắn hỏi.Triệu Hồng Tài hơi nghiêng người lên trước, nghiêm túc nói: “Chúng ta khôngthể chiến thắng những vật thể không rõ đó, thực lực của chúng gần như khôngcó điểm cuối, nhưng chúng có một khuyết điểm chung:""Ngạo mạn."Ông ta nói tiếp: “Mà ưu điểm lớn nhất của nhân loại chúng ta chính là sáng tạo -- Dùng lý luận sáng tạo ra thứ chưa bao giờ xuất hiện, ví dụ như thế giới tronggương đa trọng hình thành từ tính không bảo toàn.""Đây là hy vọng duy nhất của chúng ta."Liễu Bình yên lặng lắng nghe.Hắn suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nhún vai nói: “Đáng tiếc ta chỉ có 42 cấp,tương lai ta có thể chiến thắng tù nhân cũng là nhờ ta đạt được binh khí cuốicùng do các ngươi để lại, đó là một bộ bài hoàn chỉnh."Cả người hắn đột nhiên chấn động."Ngươi nghĩ tới cái gì?"Triệu Hồng Tài hỏi."Các ngươi đã đúng... Ở thời đại kia của ta, vào năm năm sau đó thì tất cả tùnhân đều sẽ thoát khỏi phong ấn, ta cần biết rõ trong lịch sử rốt cuộc đã xảy rachuyện gì, và năm năm sau phải làm sao để ứng phó."Liễu Bình nói."Ngươi muốn xem bộ dạng của thế giới chân thật một chút không?"Triệu Hồng Tài hỏi."Không cần, ta đã nhìn thấy trong tương lai, hơn nữa một khi ta nhìn thấy thếgiới chân thật của thời đại này thì nó cũng sẽ có tính nguy hiểm."Liễu Bình nói."Rất đúng, một khi người bị vật thể không rõ bắt được, tất cả những chuyệnngười biết đều không giữ lại được nữa, chúng ta sẽ xong đời."Triệu Hồng Tài nói."Một người đến từ tương lai tiết lộ bí mật của nhân loại cho quái vật, cho nênthế giới sẽ bị hủy diệt –– Thôi bỏ đi, ta không muốn làm lịch sử biến thành nhưvậy."Liễu Bình nói.Triệu Hồng Tài dụi tắt điếu thuốc, đứng lên nói: “Xem ra chúng ta đã đạt thànhnhận thức chung, như vậy, ta được danh sách thế giới ủy thác nên tuyên bốnhiệm vụ cho ngươi.""Xin cứ nói."ễLiễu Bình nói."Đầu tiên, người cần xóa đi tai hoạ ngầm trên người, thành công sống sót."Triệu Hồng Tài nói.Câu nói vừa dứt, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Bội đaongười mang theo trên người, lưỡi đao được chủ thời không che chở: Trấn Ngục,đã sinh ra cộng minh với thế giới.""Danh sách thế giới sẽ mang người tìm vỏ đao, để tránh trong quá trình hànhđộng, người bị trường đao cắn ngược mà chết.""Thế giới đã tuyên bố nhiệm vụ.""Danh sách nhiệm vụ một: Vỏ đao đồng thau.""Thuyết minh nhiệm vụ:""Sống sót trước mới có thể cứu vớt quá khứ của nhân loại.""Ở thế giới chân thật, toàn thể bộ xử lý sự vụ đặc thù thật sự đã được độngviên.""Bọn họ sẽ lần lượt xuất hiện ở thế giới trong gương, chỉ dẫn người đi tìm vỏđao.""-- Ngươi cần tránh bị vật thể không rõ điều tra, tìm được vỏ của Trấn NgụcĐao, nhờ vậy mà phát huy hoàn chỉnh sức mạnh của cây đao này."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương đồng thau.Chỉ thấy trong gương đồng thau, một hắn khác vẫn ấn tay lên gương đồng thau,không nhúc nhích tý nào.Cảnh trong gương."Chúng ta an bài cho ngươi một cảnh trong gương, lúc ngươi không có mặt, hắncó thể thế thân cho ngươi."Triệu Hồng Tài nói."Thời gian -- Thời gian của thế giới trong gương là yên lặng."Liễu Bình nói."Nếu người biết cảnh trong gương đối xứng, khẳng định cũng có thể lý giải loạithủ pháp này."Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Tính bảo toàn, Khoa Kỹ Trắc."Triệu Hồng Tài nói: “Tính bảo toàn có nghĩa là, trong bất kỳ hoàn cảnh nào,hình ảnh phản chiếu của bất kỳ hạt nào cũng có các đặc tính giống hệt như hạtđó, ngoại trừ hướng quay.""-- Trong cảnh đối xứng trong gương, bản thân chúng ta, không gian, thời gian,đều là đối xứng."Liễu Bình lại nhìn về phía gương đồng thau lần nữa.Chỉ thấy trong gương đồng thau, bên hông của hắn có treo một con gấu trúc.Hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện con gấu trúc bên hông mình đã biến mất."Nó bị để lại bên kia, chúng ta không thể mạo hiểm cho nó tiến vào."Triệu Hồng Tài giải thích.Liễu Bình hiểu nên gật gật đầu, bỗng nói: “Nếu hỏi ta và ta trong gương cóđiểm nào khác biệt thì đó chính là tính không bảo toàn."Triệu Hồng Tài lại chưa nói ra đáp án, chỉ nhìn hắn và nói: “Cho nên..."Liễu Bình hết sức tự nhiên mà nói tiếp: “Cho nên thời gian của chúng ta và cảnhtrong gương cũng không đối xứng, nói cách khác, đối diện là đứng im, nhưngthời gian bên chúng ta lại là bình thường -- Có lẽ dòng chảy thời gian của chúngta và cảnh trong gương là bất đồng."Liễu Bình suy nghĩ theo hướng này, tiếp tục nói: “Cho nên những vật thể khôngrõ cấp 500 đó bồi hồi ở cảnh trong gương, vẫn chưa hủy diệt toàn bộ thế giới,bởi vì cảnh trong gương luôn có thể không ngừng tái sinh, trừ phi chúng tìmđược thế giới chân thật bên ngoài cảnh trong gương, nếu không chỉ hủy diệt mộtthế giới trong gương là không có ý nghĩa.""Thông minh,"Triệu Hồng Tài lấy giọng điệu tán thưởng mà nói: “Thời gian trong gươngkhông có phương hướng, vật thể không rõ không tìm thấy tiêu chuẩn đo lường,không thể phán đoán chính xác mốc cán thời không, cũng không thể phát hiệnchúng ta."Liễu Bình chần chờ nói: “Thời gian...""Chủ nhân thời gian đứng ở phe chúng ta, bởi vì một khi chúng ta bị hủy diệt thìvũ trụ và vạn vật không mang tính đối xứng sẽ bị xóa sạch, thời gian cũng sẽbiến mất."Triệu Hồng Tài nói."Đã có phương pháp bảo mật như thế, lẽ ra nhân loại đã có thể hoàn toàn tránhđi vật thể không rõ, vì sao trong lịch sử, Thần Trụ Hư Không vẫn bị hủy diệt,nhân loại vẫn rơi vào Vĩnh Dạ?"Liễu Bình hỏi."Kết quả đã định trước, nhưng quá trình thì không biết."Triệu Hồng Tài nói."Không biết?"Liễu Bình kinh ngạc lặp lại.Triệu Hồng Tài rít sâu một ngụm khói thuốc, nói với giọng trầm trầm: “ThầnTrụ Hư Không bị hủy diệt, nhân loại rơi vào Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, đây là kếtquả chắc chắn sẽ xảy ra –– Nhưng chúng ta có thể để lại một chút hy vọng chonhân loại trong kết quả sớm đã định trước này hay không, vậy phải xem ngườivà chúng ta có thể đi đến bước nào."“Ta?"Liễu Bình nghi hoặc nói."Người có danh hào Mộ Quang chi Ủng đã từng chiến thắng quái vật không thểbiết được trong tương lai, đó chính là ngươi."Triệu Hồng Tài nói."Các ngươi biết ta đến từ tương lai."Liễu Bình nói."Đúng vậy."Triệu Hồng Tài nói.Liễu Bình chậm rãi dạo bước trong phòng, nhẹ nhàng nói: “Dùng tương lai thayđổi quá khứ, lại dùng quá khứ để thay đổi tương lai càng xa xôi, đây là phươngpháp mà các người nghĩ ra?"Triệu Hồng Tài cười rộ lên, nói: “Không sai, đây là phương pháp chúng ta nghĩra được -- Nó là phương pháp chuẩn mực để thay đổi vận mệnh nhân loại."Liễu Bình tán thưởng một hồi trong lòng.ắ ấ ắ ể"Vì sao là Khoa Kỹ Trắc? Vì sao phải lấy lý luận cơ sở của Khoa Kỹ Trắc đểtìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề?"Hắn hỏi.Triệu Hồng Tài hơi nghiêng người lên trước, nghiêm túc nói: “Chúng ta khôngthể chiến thắng những vật thể không rõ đó, thực lực của chúng gần như khôngcó điểm cuối, nhưng chúng có một khuyết điểm chung:""Ngạo mạn."Ông ta nói tiếp: “Mà ưu điểm lớn nhất của nhân loại chúng ta chính là sáng tạo -- Dùng lý luận sáng tạo ra thứ chưa bao giờ xuất hiện, ví dụ như thế giới tronggương đa trọng hình thành từ tính không bảo toàn.""Đây là hy vọng duy nhất của chúng ta."Liễu Bình yên lặng lắng nghe.Hắn suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nhún vai nói: “Đáng tiếc ta chỉ có 42 cấp,tương lai ta có thể chiến thắng tù nhân cũng là nhờ ta đạt được binh khí cuốicùng do các ngươi để lại, đó là một bộ bài hoàn chỉnh."Cả người hắn đột nhiên chấn động."Ngươi nghĩ tới cái gì?"Triệu Hồng Tài hỏi."Các ngươi đã đúng... Ở thời đại kia của ta, vào năm năm sau đó thì tất cả tùnhân đều sẽ thoát khỏi phong ấn, ta cần biết rõ trong lịch sử rốt cuộc đã xảy rachuyện gì, và năm năm sau phải làm sao để ứng phó."Liễu Bình nói."Ngươi muốn xem bộ dạng của thế giới chân thật một chút không?"Triệu Hồng Tài hỏi."Không cần, ta đã nhìn thấy trong tương lai, hơn nữa một khi ta nhìn thấy thếgiới chân thật của thời đại này thì nó cũng sẽ có tính nguy hiểm."Liễu Bình nói."Rất đúng, một khi người bị vật thể không rõ bắt được, tất cả những chuyệnngười biết đều không giữ lại được nữa, chúng ta sẽ xong đời."Triệu Hồng Tài nói."Một người đến từ tương lai tiết lộ bí mật của nhân loại cho quái vật, cho nênthế giới sẽ bị hủy diệt –– Thôi bỏ đi, ta không muốn làm lịch sử biến thành nhưvậy."Liễu Bình nói.Triệu Hồng Tài dụi tắt điếu thuốc, đứng lên nói: “Xem ra chúng ta đã đạt thànhnhận thức chung, như vậy, ta được danh sách thế giới ủy thác nên tuyên bốnhiệm vụ cho ngươi.""Xin cứ nói."ễLiễu Bình nói."Đầu tiên, người cần xóa đi tai hoạ ngầm trên người, thành công sống sót."Triệu Hồng Tài nói.Câu nói vừa dứt, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Bội đaongười mang theo trên người, lưỡi đao được chủ thời không che chở: Trấn Ngục,đã sinh ra cộng minh với thế giới.""Danh sách thế giới sẽ mang người tìm vỏ đao, để tránh trong quá trình hànhđộng, người bị trường đao cắn ngược mà chết.""Thế giới đã tuyên bố nhiệm vụ.""Danh sách nhiệm vụ một: Vỏ đao đồng thau.""Thuyết minh nhiệm vụ:""Sống sót trước mới có thể cứu vớt quá khứ của nhân loại.""Ở thế giới chân thật, toàn thể bộ xử lý sự vụ đặc thù thật sự đã được độngviên.""Bọn họ sẽ lần lượt xuất hiện ở thế giới trong gương, chỉ dẫn người đi tìm vỏđao.""-- Ngươi cần tránh bị vật thể không rõ điều tra, tìm được vỏ của Trấn NgụcĐao, nhờ vậy mà phát huy hoàn chỉnh sức mạnh của cây đao này."

Chương 531: Thuyết minh nhiệm vụ