"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 533: Thầy, còn cái gì cần dặn dò sao?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tiếng giảng bài của thầy giáo dừng lại.Thiếu niên cả lớp cùng nhìn về phía Lâm Nguyệt đang ngồi ở bên kia phònghọc.Mặt Lâm Nguyệt không có cảm xúc, chỉ dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn về phíaLiễu Bình.Liễu Bình nói: “Đừng nhìn ta như vậy, thân là chức nghiệp giả thì ai không cóbí mật? Nhưng vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"Nói thật! Lâm Nguyệt nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi à?"Chung quanh lặng ngắt như tờ.Thầy giáo tông cửa xông ra, không biết đi nơi nào."Ta chính là Thẻ Bài Sư cấp 42, đã lâu chưa thật sự thua lần nào."Liễu Bình tràn đầy sát khí mà nói.Là nói thật! Ánh mắt Lâm Nguyệt chớp động, nói: “Liễu Bình, ngươi có từngnói dối hay chưa?"Nó bắt đầu hoài nghi! Một con người có thể mãi mãi không nói dối à? Trongsinh hoạt thường ngày, ngôn ngữ của mọi người cực kỳ pha tạp, ngẫu nhiên sẽnói ra một vài lời mang nghĩa lệch lạc, điều này không tính là gì, nhưng lại cóthể thuộc về phạm trù của nói dối.Cho dù là vô tình, cũng rất khó luôn không nói dối như vậy.Liễu Bình cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng người nào cũng như người hay sao?Từ nhỏ ta đã được cụ trong nhà giáo dục tuyệt đối không thể nói dối quá nhiều,nếu không sẽ bị ném vào núi hoang tự sinh tự diệt, cũng từng nhìn thấy rấtnhiều mánh khoé bịp người, ta ghét nhất là kẻ lừa đảo.""Cụ trong nhà"là sư phụ."Ném vào núi hoang"là lời nói tức giận của sư phụ sau lần mình lừa tất cả rượu của người đi mất."Chán ghét kẻ lừa đảo"cũng là lời thật lòng -- Đồng hành vốn chính là kẻ thù.- - Vẫn là nói thật! !! Vẻmặt Lâm Nguyệt có chút kỳ quái.Nhân loại thiên kỳ bách quái, muôn hình muôn vẻ, mặt hàng nào nó cũng từnggặp qua.Ngẫu nhiên xuất hiện một thiếu niên không nói dối -- Thật ra cũng không phảikhông có khả năng.Một bóng người vọt vào phòng học.Là Triệu Hồng Tài! Ông ta lớn tiếng hỏi: “Vừa rồi các ngươi muốn làm gì? Tạisao có thể bùng nổ xung đột trên lớp học hả?"Khí thế cường đại bùng nổ từ trên người ông ta.Ông ta không chớp mắt cái nào mà nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, lộ ra vẻ mặtthất vọng “Thầy Triệu, Lâm Nguyệt đá cửa, vọt vào ký túc xá của ta."Liễu Bình oan ức nói."A?"Triệu Hồng Tài bất ngờ nhìn về phía Lâm Nguyệt.Lâm Nguyệt nói: “Ta cảm nhận được trong phòng của hắn có dao động pháplực, cho rằng hắn có bất trắc gì.""Cô ta nhìn thấy ta cởi quần áo."Liễu Bình tiếp tục oan ức."Ta không cố ý."Lâm Nguyệt nói."Cô ta đi học mà lén đưa giấy nói chuyện riêng!"Liễu Bình tiếp tục mách lẻo.Triệu Hồng Tài nhìn hai người.Vốn tưởng là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, ai biết là việc nhỏ như vậy.Hai người cũng chưa động thủ.Có lẽ nói giết người chỉ là mấy câu nói tức giận giữa các thiếu niên.Triệu Hồng Tài thu khí tức trên người lại, dở khóc dở cười nói: “Chỉ vì chuyệnnày thôi à?"Liễu Bình lớn tiếng reo lên: “Vậy còn chưa đủ sao? Ta kiên quyết không cùngmột lớp với cô ta!"Triệu Hồng Tài trừng mắt nhìn hắn một cái.Suy nghĩ của Liễu Bình chợt lóe, sửa lời lại: “Chung một lớp cũng được, nhưngcô ta không thể quấy rầy ta nữa."-- Mỗi một lớp đều tồn tại thể phân liệt.Sau khi đá Lâm Nguyệt đi, con quái vật kia nhất định sẽ đổi một thể phân liệtkhác tới để giám thị mình.Còn không bằng để Lâm Nguyệt tiếp tục ở bên cạnh.Ít nhất hắn đã trở mặt với cô ả, hoàn toàn có thể không phản ứng mà cũngkhông chọc cô ả sinh nghi.Quả nhiên, Lâm Nguyệt nói: “Ai muốn quấy rầy ngươi? Hiện tại ta đã biết rõ,ngươi hoàn toàn là một con chó có từ dưới quê lên cái gì cũng không hiểu."ễ ầ ổLiễu Bình giận dữ nói: “Thầy xem, ta thật sự nhịn cô ta không nổi!"Nói xong, hắn như muốn nhào về hướng Lâm Nguyệt.Triệu Hồng Tài giữ chặt lấy hắn, kéo hắn ra khỏi phòng học.Ông ta dẫn Liễu Bình đi thẳng một mạch đến văn phòng.Nơi này đã có một giáo viên khác, nhìn thấy hai người thì cười cười và nói:“Sinh viên giận dỗi à.""Không có gì, chỉ là việc nhỏ."Triệu Hồng Tài tùy ý vẫy vẫy tay.Liễu Bình liếc nhìn giáo viên kia một cái, không chút bất ngờ mà nhìn thấynhắc nhở phù “Thể phân liệt"trên đầu người này.Cánh cửa đóng lại.Triệu Hồng Tài nghiêm túc nói: “Nghe này, ở chung hòa thuận với Lâm Nguyệtđi, con bé là cháu gái ruột của hiệu trưởng đấy.""Cô ta nói ta là chó cỏ nông thôn."Liễu Bình giận dữ nói.Triệu Hồng Tài kiên nhẫn nói: “Đúng vậy, con bé nghi ngờ chủng loại củangươi -- không đúng, nó là con gái, có khi sẽ keo kiệt thù dai, ngươi đừng đểtrong lòng."Triệu Hồng Tài tiếp tục nói: “Làm thân với con bé sẽ tốt cho tiền đồ sau này củangươi."Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: “Thầy Triệu, ta cũng không phải người thíchchọc phiền phức, chỉ cần cô ta đừng chọc ta nữa thì đương nhiên ta sẽ khôngchọc cô ta."Vẫn đang nói thật.Lúc này tiếng chuông vang lên,Thể phân liệt kia đứng lên, cầm giáo trình đi ra khỏi văn phòng.Giây tiếp theo.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện:"Có người đang xuyên qua cảnh trong gương, buông xuống trước mặt ngươi."Liễu Bình nhìn ra chung quanh, nhưng cũng không thấy có người nào xuất hiện.Nhưng Triệu Hồng Tài đối diện lại trở nên hơi khác biệt.Một hàng chữ nhỏ hiện ra trên đầu ông ta: “Đến từ thế giới chân thật."Triệu Hồng Tài thật sự đã tới! Tại sao ông ta đột nhiên buông xuống trước mặtmình? Liễu Bình tò mò hỏi: “Thầy, còn cái gì cần dặn dò sao?"Triệu Hồng Tài đang muốn nói chuyện thì lại thấy một giáo sư khác đi đến.ẩ"Cẩn thận, đây là quái vật."Liễu Bình lập tức truyền âm.Vẻ mặt Triệu Hồng Tài bất biến, mở miệng nói: “Ngươi là con trai, nhườngnhịn nữ sinh một chút, đừng gây mâu thuẫn như vậy."Câu nói vừa dứt, ông ta lập tức truyền âm: “Chúng ta và vật thể không rõ đãgiằng co qua những năm tháng dài lâu, trừ mấy vật thể không rõ hoàn toàn vôgiải ra thì các vật thể không rõ khác hiện đã rất cẩn thận, sẽ không tùy tiện giếtngười trước mặt mọi người.""Vì sao?"Liễu Bình truyền âm."Đối với những vật thể không rõ đó mà nói, mỗi một lần chúng ra tay trước mặtmọi người, đều là đang bại lộ thủ đoạn của mình.""Chúng biết chỉ cần có người nhìn thấy thì chúng ta có thể tìm được người kiatrong thế giới chân thật, biết được tình huống tập kích cụ thể từ cảnh tronggương của hắn."Triệu Hồng Tài tiếp tục nói: “Thủ đoạn phân tích tình báo của Nhân tộc chúngta rất lợi hại, một khi có vật thể không rõ bị nghiên cứu thấu triệt thì rất có khảnăng chúng ta sẽ tìm được nhược điểm của chúng rồi giết chết chúng!""Được rồi thưa thầy, ta sẽ không đi chọc cô ta."Liễu Bình mở miệng nói."Vậy thì tốt."Triệu Hồng Tài lộ ra vẻ mặt vui mừng."Chúng ta có thể âm thầm giúp ngươi, tiền đề là người phải nghĩ kỹ nên đối mặtvới cục diện trước mắt như thế nào."Triệu Hồng Tài nói."Ta cần ứng phó Lâm Nguyệt trước, mới có thể đi tìm vỏ đao đúng không?"Liễu Bình hỏi."Không thì thế nào?"Triệu Hồng Tài hỏi lại."Được thôi."Liễu Bình bất đắc dĩ thở dài.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tiếng giảng bài của thầy giáo dừng lại.Thiếu niên cả lớp cùng nhìn về phía Lâm Nguyệt đang ngồi ở bên kia phònghọc.Mặt Lâm Nguyệt không có cảm xúc, chỉ dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn về phíaLiễu Bình.Liễu Bình nói: “Đừng nhìn ta như vậy, thân là chức nghiệp giả thì ai không cóbí mật? Nhưng vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"Nói thật! Lâm Nguyệt nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi à?"Chung quanh lặng ngắt như tờ.Thầy giáo tông cửa xông ra, không biết đi nơi nào."Ta chính là Thẻ Bài Sư cấp 42, đã lâu chưa thật sự thua lần nào."Liễu Bình tràn đầy sát khí mà nói.Là nói thật! Ánh mắt Lâm Nguyệt chớp động, nói: “Liễu Bình, ngươi có từngnói dối hay chưa?"Nó bắt đầu hoài nghi! Một con người có thể mãi mãi không nói dối à? Trongsinh hoạt thường ngày, ngôn ngữ của mọi người cực kỳ pha tạp, ngẫu nhiên sẽnói ra một vài lời mang nghĩa lệch lạc, điều này không tính là gì, nhưng lại cóthể thuộc về phạm trù của nói dối.Cho dù là vô tình, cũng rất khó luôn không nói dối như vậy.Liễu Bình cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng người nào cũng như người hay sao?Từ nhỏ ta đã được cụ trong nhà giáo dục tuyệt đối không thể nói dối quá nhiều,nếu không sẽ bị ném vào núi hoang tự sinh tự diệt, cũng từng nhìn thấy rấtnhiều mánh khoé bịp người, ta ghét nhất là kẻ lừa đảo.""Cụ trong nhà"là sư phụ."Ném vào núi hoang"là lời nói tức giận của sư phụ sau lần mình lừa tất cả rượu của người đi mất."Chán ghét kẻ lừa đảo"cũng là lời thật lòng -- Đồng hành vốn chính là kẻ thù.- - Vẫn là nói thật! !! Vẻmặt Lâm Nguyệt có chút kỳ quái.Nhân loại thiên kỳ bách quái, muôn hình muôn vẻ, mặt hàng nào nó cũng từnggặp qua.Ngẫu nhiên xuất hiện một thiếu niên không nói dối -- Thật ra cũng không phảikhông có khả năng.Một bóng người vọt vào phòng học.Là Triệu Hồng Tài! Ông ta lớn tiếng hỏi: “Vừa rồi các ngươi muốn làm gì? Tạisao có thể bùng nổ xung đột trên lớp học hả?"Khí thế cường đại bùng nổ từ trên người ông ta.Ông ta không chớp mắt cái nào mà nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, lộ ra vẻ mặtthất vọng “Thầy Triệu, Lâm Nguyệt đá cửa, vọt vào ký túc xá của ta."Liễu Bình oan ức nói."A?"Triệu Hồng Tài bất ngờ nhìn về phía Lâm Nguyệt.Lâm Nguyệt nói: “Ta cảm nhận được trong phòng của hắn có dao động pháplực, cho rằng hắn có bất trắc gì.""Cô ta nhìn thấy ta cởi quần áo."Liễu Bình tiếp tục oan ức."Ta không cố ý."Lâm Nguyệt nói."Cô ta đi học mà lén đưa giấy nói chuyện riêng!"Liễu Bình tiếp tục mách lẻo.Triệu Hồng Tài nhìn hai người.Vốn tưởng là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, ai biết là việc nhỏ như vậy.Hai người cũng chưa động thủ.Có lẽ nói giết người chỉ là mấy câu nói tức giận giữa các thiếu niên.Triệu Hồng Tài thu khí tức trên người lại, dở khóc dở cười nói: “Chỉ vì chuyệnnày thôi à?"Liễu Bình lớn tiếng reo lên: “Vậy còn chưa đủ sao? Ta kiên quyết không cùngmột lớp với cô ta!"Triệu Hồng Tài trừng mắt nhìn hắn một cái.Suy nghĩ của Liễu Bình chợt lóe, sửa lời lại: “Chung một lớp cũng được, nhưngcô ta không thể quấy rầy ta nữa."-- Mỗi một lớp đều tồn tại thể phân liệt.Sau khi đá Lâm Nguyệt đi, con quái vật kia nhất định sẽ đổi một thể phân liệtkhác tới để giám thị mình.Còn không bằng để Lâm Nguyệt tiếp tục ở bên cạnh.Ít nhất hắn đã trở mặt với cô ả, hoàn toàn có thể không phản ứng mà cũngkhông chọc cô ả sinh nghi.Quả nhiên, Lâm Nguyệt nói: “Ai muốn quấy rầy ngươi? Hiện tại ta đã biết rõ,ngươi hoàn toàn là một con chó có từ dưới quê lên cái gì cũng không hiểu."ễ ầ ổLiễu Bình giận dữ nói: “Thầy xem, ta thật sự nhịn cô ta không nổi!"Nói xong, hắn như muốn nhào về hướng Lâm Nguyệt.Triệu Hồng Tài giữ chặt lấy hắn, kéo hắn ra khỏi phòng học.Ông ta dẫn Liễu Bình đi thẳng một mạch đến văn phòng.Nơi này đã có một giáo viên khác, nhìn thấy hai người thì cười cười và nói:“Sinh viên giận dỗi à.""Không có gì, chỉ là việc nhỏ."Triệu Hồng Tài tùy ý vẫy vẫy tay.Liễu Bình liếc nhìn giáo viên kia một cái, không chút bất ngờ mà nhìn thấynhắc nhở phù “Thể phân liệt"trên đầu người này.Cánh cửa đóng lại.Triệu Hồng Tài nghiêm túc nói: “Nghe này, ở chung hòa thuận với Lâm Nguyệtđi, con bé là cháu gái ruột của hiệu trưởng đấy.""Cô ta nói ta là chó cỏ nông thôn."Liễu Bình giận dữ nói.Triệu Hồng Tài kiên nhẫn nói: “Đúng vậy, con bé nghi ngờ chủng loại củangươi -- không đúng, nó là con gái, có khi sẽ keo kiệt thù dai, ngươi đừng đểtrong lòng."Triệu Hồng Tài tiếp tục nói: “Làm thân với con bé sẽ tốt cho tiền đồ sau này củangươi."Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: “Thầy Triệu, ta cũng không phải người thíchchọc phiền phức, chỉ cần cô ta đừng chọc ta nữa thì đương nhiên ta sẽ khôngchọc cô ta."Vẫn đang nói thật.Lúc này tiếng chuông vang lên,Thể phân liệt kia đứng lên, cầm giáo trình đi ra khỏi văn phòng.Giây tiếp theo.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện:"Có người đang xuyên qua cảnh trong gương, buông xuống trước mặt ngươi."Liễu Bình nhìn ra chung quanh, nhưng cũng không thấy có người nào xuất hiện.Nhưng Triệu Hồng Tài đối diện lại trở nên hơi khác biệt.Một hàng chữ nhỏ hiện ra trên đầu ông ta: “Đến từ thế giới chân thật."Triệu Hồng Tài thật sự đã tới! Tại sao ông ta đột nhiên buông xuống trước mặtmình? Liễu Bình tò mò hỏi: “Thầy, còn cái gì cần dặn dò sao?"Triệu Hồng Tài đang muốn nói chuyện thì lại thấy một giáo sư khác đi đến.ẩ"Cẩn thận, đây là quái vật."Liễu Bình lập tức truyền âm.Vẻ mặt Triệu Hồng Tài bất biến, mở miệng nói: “Ngươi là con trai, nhườngnhịn nữ sinh một chút, đừng gây mâu thuẫn như vậy."Câu nói vừa dứt, ông ta lập tức truyền âm: “Chúng ta và vật thể không rõ đãgiằng co qua những năm tháng dài lâu, trừ mấy vật thể không rõ hoàn toàn vôgiải ra thì các vật thể không rõ khác hiện đã rất cẩn thận, sẽ không tùy tiện giếtngười trước mặt mọi người.""Vì sao?"Liễu Bình truyền âm."Đối với những vật thể không rõ đó mà nói, mỗi một lần chúng ra tay trước mặtmọi người, đều là đang bại lộ thủ đoạn của mình.""Chúng biết chỉ cần có người nhìn thấy thì chúng ta có thể tìm được người kiatrong thế giới chân thật, biết được tình huống tập kích cụ thể từ cảnh tronggương của hắn."Triệu Hồng Tài tiếp tục nói: “Thủ đoạn phân tích tình báo của Nhân tộc chúngta rất lợi hại, một khi có vật thể không rõ bị nghiên cứu thấu triệt thì rất có khảnăng chúng ta sẽ tìm được nhược điểm của chúng rồi giết chết chúng!""Được rồi thưa thầy, ta sẽ không đi chọc cô ta."Liễu Bình mở miệng nói."Vậy thì tốt."Triệu Hồng Tài lộ ra vẻ mặt vui mừng."Chúng ta có thể âm thầm giúp ngươi, tiền đề là người phải nghĩ kỹ nên đối mặtvới cục diện trước mắt như thế nào."Triệu Hồng Tài nói."Ta cần ứng phó Lâm Nguyệt trước, mới có thể đi tìm vỏ đao đúng không?"Liễu Bình hỏi."Không thì thế nào?"Triệu Hồng Tài hỏi lại."Được thôi."Liễu Bình bất đắc dĩ thở dài.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tiếng giảng bài của thầy giáo dừng lại.Thiếu niên cả lớp cùng nhìn về phía Lâm Nguyệt đang ngồi ở bên kia phònghọc.Mặt Lâm Nguyệt không có cảm xúc, chỉ dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn về phíaLiễu Bình.Liễu Bình nói: “Đừng nhìn ta như vậy, thân là chức nghiệp giả thì ai không cóbí mật? Nhưng vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"Nói thật! Lâm Nguyệt nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi à?"Chung quanh lặng ngắt như tờ.Thầy giáo tông cửa xông ra, không biết đi nơi nào."Ta chính là Thẻ Bài Sư cấp 42, đã lâu chưa thật sự thua lần nào."Liễu Bình tràn đầy sát khí mà nói.Là nói thật! Ánh mắt Lâm Nguyệt chớp động, nói: “Liễu Bình, ngươi có từngnói dối hay chưa?"Nó bắt đầu hoài nghi! Một con người có thể mãi mãi không nói dối à? Trongsinh hoạt thường ngày, ngôn ngữ của mọi người cực kỳ pha tạp, ngẫu nhiên sẽnói ra một vài lời mang nghĩa lệch lạc, điều này không tính là gì, nhưng lại cóthể thuộc về phạm trù của nói dối.Cho dù là vô tình, cũng rất khó luôn không nói dối như vậy.Liễu Bình cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng người nào cũng như người hay sao?Từ nhỏ ta đã được cụ trong nhà giáo dục tuyệt đối không thể nói dối quá nhiều,nếu không sẽ bị ném vào núi hoang tự sinh tự diệt, cũng từng nhìn thấy rấtnhiều mánh khoé bịp người, ta ghét nhất là kẻ lừa đảo.""Cụ trong nhà"là sư phụ."Ném vào núi hoang"là lời nói tức giận của sư phụ sau lần mình lừa tất cả rượu của người đi mất."Chán ghét kẻ lừa đảo"cũng là lời thật lòng -- Đồng hành vốn chính là kẻ thù.- - Vẫn là nói thật! !! Vẻmặt Lâm Nguyệt có chút kỳ quái.Nhân loại thiên kỳ bách quái, muôn hình muôn vẻ, mặt hàng nào nó cũng từnggặp qua.Ngẫu nhiên xuất hiện một thiếu niên không nói dối -- Thật ra cũng không phảikhông có khả năng.Một bóng người vọt vào phòng học.Là Triệu Hồng Tài! Ông ta lớn tiếng hỏi: “Vừa rồi các ngươi muốn làm gì? Tạisao có thể bùng nổ xung đột trên lớp học hả?"Khí thế cường đại bùng nổ từ trên người ông ta.Ông ta không chớp mắt cái nào mà nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, lộ ra vẻ mặtthất vọng “Thầy Triệu, Lâm Nguyệt đá cửa, vọt vào ký túc xá của ta."Liễu Bình oan ức nói."A?"Triệu Hồng Tài bất ngờ nhìn về phía Lâm Nguyệt.Lâm Nguyệt nói: “Ta cảm nhận được trong phòng của hắn có dao động pháplực, cho rằng hắn có bất trắc gì.""Cô ta nhìn thấy ta cởi quần áo."Liễu Bình tiếp tục oan ức."Ta không cố ý."Lâm Nguyệt nói."Cô ta đi học mà lén đưa giấy nói chuyện riêng!"Liễu Bình tiếp tục mách lẻo.Triệu Hồng Tài nhìn hai người.Vốn tưởng là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, ai biết là việc nhỏ như vậy.Hai người cũng chưa động thủ.Có lẽ nói giết người chỉ là mấy câu nói tức giận giữa các thiếu niên.Triệu Hồng Tài thu khí tức trên người lại, dở khóc dở cười nói: “Chỉ vì chuyệnnày thôi à?"Liễu Bình lớn tiếng reo lên: “Vậy còn chưa đủ sao? Ta kiên quyết không cùngmột lớp với cô ta!"Triệu Hồng Tài trừng mắt nhìn hắn một cái.Suy nghĩ của Liễu Bình chợt lóe, sửa lời lại: “Chung một lớp cũng được, nhưngcô ta không thể quấy rầy ta nữa."-- Mỗi một lớp đều tồn tại thể phân liệt.Sau khi đá Lâm Nguyệt đi, con quái vật kia nhất định sẽ đổi một thể phân liệtkhác tới để giám thị mình.Còn không bằng để Lâm Nguyệt tiếp tục ở bên cạnh.Ít nhất hắn đã trở mặt với cô ả, hoàn toàn có thể không phản ứng mà cũngkhông chọc cô ả sinh nghi.Quả nhiên, Lâm Nguyệt nói: “Ai muốn quấy rầy ngươi? Hiện tại ta đã biết rõ,ngươi hoàn toàn là một con chó có từ dưới quê lên cái gì cũng không hiểu."ễ ầ ổLiễu Bình giận dữ nói: “Thầy xem, ta thật sự nhịn cô ta không nổi!"Nói xong, hắn như muốn nhào về hướng Lâm Nguyệt.Triệu Hồng Tài giữ chặt lấy hắn, kéo hắn ra khỏi phòng học.Ông ta dẫn Liễu Bình đi thẳng một mạch đến văn phòng.Nơi này đã có một giáo viên khác, nhìn thấy hai người thì cười cười và nói:“Sinh viên giận dỗi à.""Không có gì, chỉ là việc nhỏ."Triệu Hồng Tài tùy ý vẫy vẫy tay.Liễu Bình liếc nhìn giáo viên kia một cái, không chút bất ngờ mà nhìn thấynhắc nhở phù “Thể phân liệt"trên đầu người này.Cánh cửa đóng lại.Triệu Hồng Tài nghiêm túc nói: “Nghe này, ở chung hòa thuận với Lâm Nguyệtđi, con bé là cháu gái ruột của hiệu trưởng đấy.""Cô ta nói ta là chó cỏ nông thôn."Liễu Bình giận dữ nói.Triệu Hồng Tài kiên nhẫn nói: “Đúng vậy, con bé nghi ngờ chủng loại củangươi -- không đúng, nó là con gái, có khi sẽ keo kiệt thù dai, ngươi đừng đểtrong lòng."Triệu Hồng Tài tiếp tục nói: “Làm thân với con bé sẽ tốt cho tiền đồ sau này củangươi."Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: “Thầy Triệu, ta cũng không phải người thíchchọc phiền phức, chỉ cần cô ta đừng chọc ta nữa thì đương nhiên ta sẽ khôngchọc cô ta."Vẫn đang nói thật.Lúc này tiếng chuông vang lên,Thể phân liệt kia đứng lên, cầm giáo trình đi ra khỏi văn phòng.Giây tiếp theo.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện:"Có người đang xuyên qua cảnh trong gương, buông xuống trước mặt ngươi."Liễu Bình nhìn ra chung quanh, nhưng cũng không thấy có người nào xuất hiện.Nhưng Triệu Hồng Tài đối diện lại trở nên hơi khác biệt.Một hàng chữ nhỏ hiện ra trên đầu ông ta: “Đến từ thế giới chân thật."Triệu Hồng Tài thật sự đã tới! Tại sao ông ta đột nhiên buông xuống trước mặtmình? Liễu Bình tò mò hỏi: “Thầy, còn cái gì cần dặn dò sao?"Triệu Hồng Tài đang muốn nói chuyện thì lại thấy một giáo sư khác đi đến.ẩ"Cẩn thận, đây là quái vật."Liễu Bình lập tức truyền âm.Vẻ mặt Triệu Hồng Tài bất biến, mở miệng nói: “Ngươi là con trai, nhườngnhịn nữ sinh một chút, đừng gây mâu thuẫn như vậy."Câu nói vừa dứt, ông ta lập tức truyền âm: “Chúng ta và vật thể không rõ đãgiằng co qua những năm tháng dài lâu, trừ mấy vật thể không rõ hoàn toàn vôgiải ra thì các vật thể không rõ khác hiện đã rất cẩn thận, sẽ không tùy tiện giếtngười trước mặt mọi người.""Vì sao?"Liễu Bình truyền âm."Đối với những vật thể không rõ đó mà nói, mỗi một lần chúng ra tay trước mặtmọi người, đều là đang bại lộ thủ đoạn của mình.""Chúng biết chỉ cần có người nhìn thấy thì chúng ta có thể tìm được người kiatrong thế giới chân thật, biết được tình huống tập kích cụ thể từ cảnh tronggương của hắn."Triệu Hồng Tài tiếp tục nói: “Thủ đoạn phân tích tình báo của Nhân tộc chúngta rất lợi hại, một khi có vật thể không rõ bị nghiên cứu thấu triệt thì rất có khảnăng chúng ta sẽ tìm được nhược điểm của chúng rồi giết chết chúng!""Được rồi thưa thầy, ta sẽ không đi chọc cô ta."Liễu Bình mở miệng nói."Vậy thì tốt."Triệu Hồng Tài lộ ra vẻ mặt vui mừng."Chúng ta có thể âm thầm giúp ngươi, tiền đề là người phải nghĩ kỹ nên đối mặtvới cục diện trước mắt như thế nào."Triệu Hồng Tài nói."Ta cần ứng phó Lâm Nguyệt trước, mới có thể đi tìm vỏ đao đúng không?"Liễu Bình hỏi."Không thì thế nào?"Triệu Hồng Tài hỏi lại."Được thôi."Liễu Bình bất đắc dĩ thở dài.

Chương 533: Thầy, còn cái gì cần dặn dò sao?