"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 543: Mở Miệng!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ầm...Cảnh tượng bốn phía hóa thành ánh sáng mơ hồ tiêu tán.Vô biên gió bão quét tới, một luồng lực lượng vô hình tóm chặt hai người lại,lôi hai người vào trong một khoảng thời gian nào đó trong lịch sử.Bay... Tiếp tục bay tới... Âm! Liễu Bình rơi mạnh xuống mặt đất.Nơi này là một đỉnh núi.Bầu trời xanh thẳm, không gian yên bình."Một phút sau, Trấn Ngục đạo sẽ xuất hiện... đây là thời điểm bị phong ấn, chưatừng có bất cứ Thời Gian Hành Giả nào có thể tới nơi này, chúng ta là nhóm đầutiên."Triệu Hồng Tài nói.Hai người yên lặng chờ đợi.Mấy giây sau... Bầu trời âm thầm bị tách ra.Một thanh trường đao thanh đồng hiện lên, chém mạnh về phía hư không! Gợnsóng dị thường nhanh chóng tản ra từ trên lưỡi đao, dùng tốc độ cực nhanh quétqua toàn bộ thế giới "Là Trấn Mệnh"! Nó kích hoạt 'Trấn Mệnh'!"Liễu Bình nói."Không thấy vỏ đao đâu! Chẳng lẽ từ khi nó xuất hiện đã không có vỏ đao?"Triệu Hồng Tài ngẩn ngơ, nói."Thần khí sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa nào cả, nó chém ra "TrấnMệnh", là muốn làm gì?"Liễu Bình trầm tư suy nghĩ, nói.Triệu Hồng Tài hỏi: "Đáp án duy nhất ẩn giấu trong thế giới song song bị nóchém ra, có lẽ ngươi có thể dùng 'Kiến Diệt' để đi vào trong thế giới song songbị nó chém ra đó xem xem?"Liễu Bình nắm chặt trường đao, do dự một lúc lâu sau mới nói: "Không đúng,chúng ta đều không để ý tưới một vấn đề.""Vấn đề gì?"Triệu Hồng Tài hỏi.Liễu Bình bỗng xoay người nhìn về phía Triệu Hồng Tài, nghiêm túc nói: "Mộtđao vừa rồi là chính nó chém ra, người biết điều này có nghĩa là gì hay không?"Triệu Hồng Tài dần dần cũng phản ứng lại.Ông ta không kìm lòng được mà lùi về sau một bước, thất thanh nói: "Khôngthể nào! Trong lịch sử chưa từng thể hiện..."ễ ế ế ấLiễu Bình nói tiếp: "Thế nhưng chúng ta đã thấy sự thật."Hắn giơ Lưỡi Đao Hư Vô lên, chấn động nhẹ.Một thanh trường đao thanh đồng hiện lên.Liễu Bình thắt Lưỡi Đao Hư Vô vào bên hông, lại nắm chặt trường đao thanhđồng.Hắn nhìn chằm chằm vào thanh đao, nói: "Trường đao có Linh.""Nếu như không có Linh, nó không thể tự chủ chém ra một đao kia."Triệu Hồng Tài im lặng vài giây, bỗng nhiên rút một tấm thẻ bài ra, đưa tớitrước mặt Liễu Bình, nói: "Đây là một tấm thẻ bài Hoán Linh cao cấp nhất củachúng ta, nó có thể đánh thức Linh trên mọi đồ vật - chỉ cần Linh đó có tồn tại."Liễu Bình nói: "Vậy thì dùng đi."Hắn giơ đao, Triệu Hồng Tài cũng ném thẻ bài ra.Bụp! Thẻ bài hóa thành một cột sáng sặc sỡ, chiếu lên thân đao thanh đồng.Yên tĩnh.Một giây.Hai giây.Ba giây.Vẫn yên tĩnh.Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy hồi hộp."Thành công sao?"Liễu Bình hỏi."Không biết."Triệu Hồng Tài lắc đầu.Liễu Bình giữ thanh đao lên, trầm ngâm vài giây mới nói: "Trấn Ngục, ngươi ởđâu?"Một giây sau... Một giọng nói xa xăm truyền ra từ trên thanh đao: "Ta vẫn luônở đây."Liễu Bình nói: "Vẫn luôn ở đây?""Đúng vậy."Trường đao nói."Vậy tại sao người lại phớt lờ tới chúng ta?"Liễu Bình hỏi."Các ngươi cũng không để ý tới ta mà."Trường đao trả lời.Nó bắt đầu oán trách: "Mỗi một kẻ đạt được ta đều có vẻ mặt khổ đại cừu thâm,như là đang gánh vác vận mệnh của toàn bộ loài người, lúc nào cũng chuẩn bịhi sinh chính mình vậy, chưa từng có người nào nói chuyện với ta cả.""Các ngươi đều không lễ phép như vậy, cũng không chào hỏi ta, tại sao ta lạiphải để ý tới các ngươi?"Liễu Bình ngẩn người.Triệu Hồng Tài cũng ngẩn người.Hóa ra người vẫn luôn thức tỉnh sao! Chỉ bởi vì không ai nói chuyện với người,cho nên trong dòng thời gian dài dằng dặc, ngươi vẫn luôn không nói chuyện?Không có lễ phép... Lý do này thật sự là... Thật sự là quá chất phác, quá làm chongười ta rung động! Triệu Hồng Tài bụm mặt ngồi xổm xuống.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, nói: "Trấn Ngục, người biết vỏ đao của ngươi ở nơinào không?"Giọng nói truyền ra từ trường đao bỗng trở nên tức giận: "Vỏ đao? Ta không cóvỏ đao!""Không có?"Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại."Đúng vậy, vẫn luôn không có!"Trường đao tức giận nói.Liễu Bình cảm thấy nghẹt thở, thế nhưng vẫn cố gắng duy trì giọng điệu bìnhổn, nói: "Ngươi biết không? Mỗi một người sở hữu người đều đã chết, bởi vìkhông có vỏ đao.""Ta cũng không có cách nào thay đổi cả, đó là do lực lượng vận mệnh của chínhthanh đao, là một loại năng lực tự nhiên của bản thân ta, ta cũng không thểkhống chế nó."Trấn Ngục đao nói.Nó lại nói với giọng điệu cực kỳ thất vọng: "Liễu Bình, ban đầu ta còn cho rằngngươi không giống với những người khác, thế nhưng ta không nghĩ tới người lạichất phác như vậy, cho tới bây giờ mới chào hỏi ta, thật sự là buồn cười.""Xin lỗi, ta không đúng, xin mời nói tiếp."Liễu Bình lập tức đáp.Trường đao phát ra giọng điệu tủi thân: "Rõ ràng ta đã nói cho Danh Sách biếtvề thuộc tính của vỏ đao, để nó thông báo cho ngươi, thế mà người vẫn cònxuyên tới xuyên đi trong dòng thời gian, giả bộ như đang bận rộn làm thứ gìquan trọng lắm... người làm vậy không phải đang chờ chết sao?"Cả cuộc đời Liễu Bình đều chưa từng ngần người trong thời gian dài tới nhưhiện tại.Hắn im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.Chẳng lẽ... Chẳng lẽ! Hắn cũng nói với giọng oan ức: "Ta cũng không muốnxuyên qua nữa, ta sắp không biết mình tới từ thời đại nào nữa rồi!""Vậy ngươi còn không hành động nhanh nhanh lên?"Trấn Ngục đao quát.Hành động nhanh lên... Nó đã nói thuộc tính của vỏ đao cho ta biết... Chờ đã!Đây là... sự kiện kia!"Thế nhưng không có vỏ đao, ta cần phải đi nơi nào tìm cho ngươi?"Liễu Bình lại hỏi dò thêm lần nữa.Trấn Ngục đao nhẹ nhàng nói: "Không có thì ngươi không biết tạo ra một cáisao? Dưỡng thành hệ (), hiểu không? Ta chờ bài thiên địa đã chờ mấy ngàn nămrồi!"(Dưỡng thành hệ: Nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, như nuôi vợ từ nhỏ vậy.) "Cácngươi chưa từng chào hỏi ta, còn liên tục đi chịu chết, càng không nghĩ cách tạora một vỏ đao cho ta, đây mới là bi kịch của vận mệnh loài người."Bup! Trúng hồng tâm.Liễu Bình hiểu rõ.Đúng vậy! Vẫn luôn không có vỏ đao... Cho nên cần phải chế tạo một vỏ đaocho Trấn Ngục đao! Triệu Hồng Tài vẫn thất thần, lẩm bẩm: "Hóa ra giá trị củaTrấn Ngục đạo là tìm ra phương pháp chế tạo vỏ đao..."Trường đao nghe được."Loài người các ngươi biết sinh đẻ, thế nhưng giá trị của bản thân các ngươichính là sinh đỏ sao?"Nó lạnh lùng nói.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ầm...Cảnh tượng bốn phía hóa thành ánh sáng mơ hồ tiêu tán.Vô biên gió bão quét tới, một luồng lực lượng vô hình tóm chặt hai người lại,lôi hai người vào trong một khoảng thời gian nào đó trong lịch sử.Bay... Tiếp tục bay tới... Âm! Liễu Bình rơi mạnh xuống mặt đất.Nơi này là một đỉnh núi.Bầu trời xanh thẳm, không gian yên bình."Một phút sau, Trấn Ngục đạo sẽ xuất hiện... đây là thời điểm bị phong ấn, chưatừng có bất cứ Thời Gian Hành Giả nào có thể tới nơi này, chúng ta là nhóm đầutiên."Triệu Hồng Tài nói.Hai người yên lặng chờ đợi.Mấy giây sau... Bầu trời âm thầm bị tách ra.Một thanh trường đao thanh đồng hiện lên, chém mạnh về phía hư không! Gợnsóng dị thường nhanh chóng tản ra từ trên lưỡi đao, dùng tốc độ cực nhanh quétqua toàn bộ thế giới "Là Trấn Mệnh"! Nó kích hoạt 'Trấn Mệnh'!"Liễu Bình nói."Không thấy vỏ đao đâu! Chẳng lẽ từ khi nó xuất hiện đã không có vỏ đao?"Triệu Hồng Tài ngẩn ngơ, nói."Thần khí sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa nào cả, nó chém ra "TrấnMệnh", là muốn làm gì?"Liễu Bình trầm tư suy nghĩ, nói.Triệu Hồng Tài hỏi: "Đáp án duy nhất ẩn giấu trong thế giới song song bị nóchém ra, có lẽ ngươi có thể dùng 'Kiến Diệt' để đi vào trong thế giới song songbị nó chém ra đó xem xem?"Liễu Bình nắm chặt trường đao, do dự một lúc lâu sau mới nói: "Không đúng,chúng ta đều không để ý tưới một vấn đề.""Vấn đề gì?"Triệu Hồng Tài hỏi.Liễu Bình bỗng xoay người nhìn về phía Triệu Hồng Tài, nghiêm túc nói: "Mộtđao vừa rồi là chính nó chém ra, người biết điều này có nghĩa là gì hay không?"Triệu Hồng Tài dần dần cũng phản ứng lại.Ông ta không kìm lòng được mà lùi về sau một bước, thất thanh nói: "Khôngthể nào! Trong lịch sử chưa từng thể hiện..."ễ ế ế ấLiễu Bình nói tiếp: "Thế nhưng chúng ta đã thấy sự thật."Hắn giơ Lưỡi Đao Hư Vô lên, chấn động nhẹ.Một thanh trường đao thanh đồng hiện lên.Liễu Bình thắt Lưỡi Đao Hư Vô vào bên hông, lại nắm chặt trường đao thanhđồng.Hắn nhìn chằm chằm vào thanh đao, nói: "Trường đao có Linh.""Nếu như không có Linh, nó không thể tự chủ chém ra một đao kia."Triệu Hồng Tài im lặng vài giây, bỗng nhiên rút một tấm thẻ bài ra, đưa tớitrước mặt Liễu Bình, nói: "Đây là một tấm thẻ bài Hoán Linh cao cấp nhất củachúng ta, nó có thể đánh thức Linh trên mọi đồ vật - chỉ cần Linh đó có tồn tại."Liễu Bình nói: "Vậy thì dùng đi."Hắn giơ đao, Triệu Hồng Tài cũng ném thẻ bài ra.Bụp! Thẻ bài hóa thành một cột sáng sặc sỡ, chiếu lên thân đao thanh đồng.Yên tĩnh.Một giây.Hai giây.Ba giây.Vẫn yên tĩnh.Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy hồi hộp."Thành công sao?"Liễu Bình hỏi."Không biết."Triệu Hồng Tài lắc đầu.Liễu Bình giữ thanh đao lên, trầm ngâm vài giây mới nói: "Trấn Ngục, ngươi ởđâu?"Một giây sau... Một giọng nói xa xăm truyền ra từ trên thanh đao: "Ta vẫn luônở đây."Liễu Bình nói: "Vẫn luôn ở đây?""Đúng vậy."Trường đao nói."Vậy tại sao người lại phớt lờ tới chúng ta?"Liễu Bình hỏi."Các ngươi cũng không để ý tới ta mà."Trường đao trả lời.Nó bắt đầu oán trách: "Mỗi một kẻ đạt được ta đều có vẻ mặt khổ đại cừu thâm,như là đang gánh vác vận mệnh của toàn bộ loài người, lúc nào cũng chuẩn bịhi sinh chính mình vậy, chưa từng có người nào nói chuyện với ta cả.""Các ngươi đều không lễ phép như vậy, cũng không chào hỏi ta, tại sao ta lạiphải để ý tới các ngươi?"Liễu Bình ngẩn người.Triệu Hồng Tài cũng ngẩn người.Hóa ra người vẫn luôn thức tỉnh sao! Chỉ bởi vì không ai nói chuyện với người,cho nên trong dòng thời gian dài dằng dặc, ngươi vẫn luôn không nói chuyện?Không có lễ phép... Lý do này thật sự là... Thật sự là quá chất phác, quá làm chongười ta rung động! Triệu Hồng Tài bụm mặt ngồi xổm xuống.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, nói: "Trấn Ngục, người biết vỏ đao của ngươi ở nơinào không?"Giọng nói truyền ra từ trường đao bỗng trở nên tức giận: "Vỏ đao? Ta không cóvỏ đao!""Không có?"Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại."Đúng vậy, vẫn luôn không có!"Trường đao tức giận nói.Liễu Bình cảm thấy nghẹt thở, thế nhưng vẫn cố gắng duy trì giọng điệu bìnhổn, nói: "Ngươi biết không? Mỗi một người sở hữu người đều đã chết, bởi vìkhông có vỏ đao.""Ta cũng không có cách nào thay đổi cả, đó là do lực lượng vận mệnh của chínhthanh đao, là một loại năng lực tự nhiên của bản thân ta, ta cũng không thểkhống chế nó."Trấn Ngục đao nói.Nó lại nói với giọng điệu cực kỳ thất vọng: "Liễu Bình, ban đầu ta còn cho rằngngươi không giống với những người khác, thế nhưng ta không nghĩ tới người lạichất phác như vậy, cho tới bây giờ mới chào hỏi ta, thật sự là buồn cười.""Xin lỗi, ta không đúng, xin mời nói tiếp."Liễu Bình lập tức đáp.Trường đao phát ra giọng điệu tủi thân: "Rõ ràng ta đã nói cho Danh Sách biếtvề thuộc tính của vỏ đao, để nó thông báo cho ngươi, thế mà người vẫn cònxuyên tới xuyên đi trong dòng thời gian, giả bộ như đang bận rộn làm thứ gìquan trọng lắm... người làm vậy không phải đang chờ chết sao?"Cả cuộc đời Liễu Bình đều chưa từng ngần người trong thời gian dài tới nhưhiện tại.Hắn im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.Chẳng lẽ... Chẳng lẽ! Hắn cũng nói với giọng oan ức: "Ta cũng không muốnxuyên qua nữa, ta sắp không biết mình tới từ thời đại nào nữa rồi!""Vậy ngươi còn không hành động nhanh nhanh lên?"Trấn Ngục đao quát.Hành động nhanh lên... Nó đã nói thuộc tính của vỏ đao cho ta biết... Chờ đã!Đây là... sự kiện kia!"Thế nhưng không có vỏ đao, ta cần phải đi nơi nào tìm cho ngươi?"Liễu Bình lại hỏi dò thêm lần nữa.Trấn Ngục đao nhẹ nhàng nói: "Không có thì ngươi không biết tạo ra một cáisao? Dưỡng thành hệ (), hiểu không? Ta chờ bài thiên địa đã chờ mấy ngàn nămrồi!"(Dưỡng thành hệ: Nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, như nuôi vợ từ nhỏ vậy.) "Cácngươi chưa từng chào hỏi ta, còn liên tục đi chịu chết, càng không nghĩ cách tạora một vỏ đao cho ta, đây mới là bi kịch của vận mệnh loài người."Bup! Trúng hồng tâm.Liễu Bình hiểu rõ.Đúng vậy! Vẫn luôn không có vỏ đao... Cho nên cần phải chế tạo một vỏ đaocho Trấn Ngục đao! Triệu Hồng Tài vẫn thất thần, lẩm bẩm: "Hóa ra giá trị củaTrấn Ngục đạo là tìm ra phương pháp chế tạo vỏ đao..."Trường đao nghe được."Loài người các ngươi biết sinh đẻ, thế nhưng giá trị của bản thân các ngươichính là sinh đỏ sao?"Nó lạnh lùng nói.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ầm...Cảnh tượng bốn phía hóa thành ánh sáng mơ hồ tiêu tán.Vô biên gió bão quét tới, một luồng lực lượng vô hình tóm chặt hai người lại,lôi hai người vào trong một khoảng thời gian nào đó trong lịch sử.Bay... Tiếp tục bay tới... Âm! Liễu Bình rơi mạnh xuống mặt đất.Nơi này là một đỉnh núi.Bầu trời xanh thẳm, không gian yên bình."Một phút sau, Trấn Ngục đạo sẽ xuất hiện... đây là thời điểm bị phong ấn, chưatừng có bất cứ Thời Gian Hành Giả nào có thể tới nơi này, chúng ta là nhóm đầutiên."Triệu Hồng Tài nói.Hai người yên lặng chờ đợi.Mấy giây sau... Bầu trời âm thầm bị tách ra.Một thanh trường đao thanh đồng hiện lên, chém mạnh về phía hư không! Gợnsóng dị thường nhanh chóng tản ra từ trên lưỡi đao, dùng tốc độ cực nhanh quétqua toàn bộ thế giới "Là Trấn Mệnh"! Nó kích hoạt 'Trấn Mệnh'!"Liễu Bình nói."Không thấy vỏ đao đâu! Chẳng lẽ từ khi nó xuất hiện đã không có vỏ đao?"Triệu Hồng Tài ngẩn ngơ, nói."Thần khí sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa nào cả, nó chém ra "TrấnMệnh", là muốn làm gì?"Liễu Bình trầm tư suy nghĩ, nói.Triệu Hồng Tài hỏi: "Đáp án duy nhất ẩn giấu trong thế giới song song bị nóchém ra, có lẽ ngươi có thể dùng 'Kiến Diệt' để đi vào trong thế giới song songbị nó chém ra đó xem xem?"Liễu Bình nắm chặt trường đao, do dự một lúc lâu sau mới nói: "Không đúng,chúng ta đều không để ý tưới một vấn đề.""Vấn đề gì?"Triệu Hồng Tài hỏi.Liễu Bình bỗng xoay người nhìn về phía Triệu Hồng Tài, nghiêm túc nói: "Mộtđao vừa rồi là chính nó chém ra, người biết điều này có nghĩa là gì hay không?"Triệu Hồng Tài dần dần cũng phản ứng lại.Ông ta không kìm lòng được mà lùi về sau một bước, thất thanh nói: "Khôngthể nào! Trong lịch sử chưa từng thể hiện..."ễ ế ế ấLiễu Bình nói tiếp: "Thế nhưng chúng ta đã thấy sự thật."Hắn giơ Lưỡi Đao Hư Vô lên, chấn động nhẹ.Một thanh trường đao thanh đồng hiện lên.Liễu Bình thắt Lưỡi Đao Hư Vô vào bên hông, lại nắm chặt trường đao thanhđồng.Hắn nhìn chằm chằm vào thanh đao, nói: "Trường đao có Linh.""Nếu như không có Linh, nó không thể tự chủ chém ra một đao kia."Triệu Hồng Tài im lặng vài giây, bỗng nhiên rút một tấm thẻ bài ra, đưa tớitrước mặt Liễu Bình, nói: "Đây là một tấm thẻ bài Hoán Linh cao cấp nhất củachúng ta, nó có thể đánh thức Linh trên mọi đồ vật - chỉ cần Linh đó có tồn tại."Liễu Bình nói: "Vậy thì dùng đi."Hắn giơ đao, Triệu Hồng Tài cũng ném thẻ bài ra.Bụp! Thẻ bài hóa thành một cột sáng sặc sỡ, chiếu lên thân đao thanh đồng.Yên tĩnh.Một giây.Hai giây.Ba giây.Vẫn yên tĩnh.Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy hồi hộp."Thành công sao?"Liễu Bình hỏi."Không biết."Triệu Hồng Tài lắc đầu.Liễu Bình giữ thanh đao lên, trầm ngâm vài giây mới nói: "Trấn Ngục, ngươi ởđâu?"Một giây sau... Một giọng nói xa xăm truyền ra từ trên thanh đao: "Ta vẫn luônở đây."Liễu Bình nói: "Vẫn luôn ở đây?""Đúng vậy."Trường đao nói."Vậy tại sao người lại phớt lờ tới chúng ta?"Liễu Bình hỏi."Các ngươi cũng không để ý tới ta mà."Trường đao trả lời.Nó bắt đầu oán trách: "Mỗi một kẻ đạt được ta đều có vẻ mặt khổ đại cừu thâm,như là đang gánh vác vận mệnh của toàn bộ loài người, lúc nào cũng chuẩn bịhi sinh chính mình vậy, chưa từng có người nào nói chuyện với ta cả.""Các ngươi đều không lễ phép như vậy, cũng không chào hỏi ta, tại sao ta lạiphải để ý tới các ngươi?"Liễu Bình ngẩn người.Triệu Hồng Tài cũng ngẩn người.Hóa ra người vẫn luôn thức tỉnh sao! Chỉ bởi vì không ai nói chuyện với người,cho nên trong dòng thời gian dài dằng dặc, ngươi vẫn luôn không nói chuyện?Không có lễ phép... Lý do này thật sự là... Thật sự là quá chất phác, quá làm chongười ta rung động! Triệu Hồng Tài bụm mặt ngồi xổm xuống.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, nói: "Trấn Ngục, người biết vỏ đao của ngươi ở nơinào không?"Giọng nói truyền ra từ trường đao bỗng trở nên tức giận: "Vỏ đao? Ta không cóvỏ đao!""Không có?"Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại."Đúng vậy, vẫn luôn không có!"Trường đao tức giận nói.Liễu Bình cảm thấy nghẹt thở, thế nhưng vẫn cố gắng duy trì giọng điệu bìnhổn, nói: "Ngươi biết không? Mỗi một người sở hữu người đều đã chết, bởi vìkhông có vỏ đao.""Ta cũng không có cách nào thay đổi cả, đó là do lực lượng vận mệnh của chínhthanh đao, là một loại năng lực tự nhiên của bản thân ta, ta cũng không thểkhống chế nó."Trấn Ngục đao nói.Nó lại nói với giọng điệu cực kỳ thất vọng: "Liễu Bình, ban đầu ta còn cho rằngngươi không giống với những người khác, thế nhưng ta không nghĩ tới người lạichất phác như vậy, cho tới bây giờ mới chào hỏi ta, thật sự là buồn cười.""Xin lỗi, ta không đúng, xin mời nói tiếp."Liễu Bình lập tức đáp.Trường đao phát ra giọng điệu tủi thân: "Rõ ràng ta đã nói cho Danh Sách biếtvề thuộc tính của vỏ đao, để nó thông báo cho ngươi, thế mà người vẫn cònxuyên tới xuyên đi trong dòng thời gian, giả bộ như đang bận rộn làm thứ gìquan trọng lắm... người làm vậy không phải đang chờ chết sao?"Cả cuộc đời Liễu Bình đều chưa từng ngần người trong thời gian dài tới nhưhiện tại.Hắn im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.Chẳng lẽ... Chẳng lẽ! Hắn cũng nói với giọng oan ức: "Ta cũng không muốnxuyên qua nữa, ta sắp không biết mình tới từ thời đại nào nữa rồi!""Vậy ngươi còn không hành động nhanh nhanh lên?"Trấn Ngục đao quát.Hành động nhanh lên... Nó đã nói thuộc tính của vỏ đao cho ta biết... Chờ đã!Đây là... sự kiện kia!"Thế nhưng không có vỏ đao, ta cần phải đi nơi nào tìm cho ngươi?"Liễu Bình lại hỏi dò thêm lần nữa.Trấn Ngục đao nhẹ nhàng nói: "Không có thì ngươi không biết tạo ra một cáisao? Dưỡng thành hệ (), hiểu không? Ta chờ bài thiên địa đã chờ mấy ngàn nămrồi!"(Dưỡng thành hệ: Nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, như nuôi vợ từ nhỏ vậy.) "Cácngươi chưa từng chào hỏi ta, còn liên tục đi chịu chết, càng không nghĩ cách tạora một vỏ đao cho ta, đây mới là bi kịch của vận mệnh loài người."Bup! Trúng hồng tâm.Liễu Bình hiểu rõ.Đúng vậy! Vẫn luôn không có vỏ đao... Cho nên cần phải chế tạo một vỏ đaocho Trấn Ngục đao! Triệu Hồng Tài vẫn thất thần, lẩm bẩm: "Hóa ra giá trị củaTrấn Ngục đạo là tìm ra phương pháp chế tạo vỏ đao..."Trường đao nghe được."Loài người các ngươi biết sinh đẻ, thế nhưng giá trị của bản thân các ngươichính là sinh đỏ sao?"Nó lạnh lùng nói.