"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 547: Liễu Bình, chuyển phát nhanh!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Video chiều tới đây là kết thúc.Máy chiếu phát ra những tiếng xẹt xẹt, nó co lại thành một khối kim loại hìnhlập phương nho nhỏ ngay trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình cầm khối kim loại lên mà ước lượng Sắt đặc.Hắn dùng lực bóp.Khối kim loại bị bóp biến hình, thế nhưng không nhìn thấy bất cứ linh kiện điệntử nào ở trong cả."Phương thức tự hủy thật thú vị."Liễu Bình ném khối kim loại vào trong thùng rác.Bỗng nhiên.Có tiếng đập cửa vang lên."Liễu Bình, chuyển phát nhanh!""Tới đây."Liễu Bình mở cửa.Một người mặc đồ phục vụ đưa cho hắn một phong thư, gật đầu rồi rời đi.Liễu Bình đứng tại cửa mà xé phong thư ra.Trong đó có chứa một tờ thông báo nhập học, một xấp tiền mặt và một tờ giấyghi chép khác: "Liễu Bình.""Hoan nghênh người gia nhập.""Tuổi tác của người vẫn quá nhỏ, lại mới rời khỏi bệnh viện tâm thần, Chínhphủ vẫn sẽ tiếp tục tiến hành giám sát và đánh giá đối với người, bởi vậy tổchức cũng sẽ không để người tiếp xúc với các sự vụ quá sớm.""Đi học đi, trước khi người bị giam giữ, vẫn là một học sinh xuất sắc.""Tổ chức đã đăng ký một trường học rất tốt cho ngươi, còn có học bổng tươngứng nữa.""Chờ mong sự phát triển của ngươi.""Giáo hội Liên hiệp."Liễu Bình xem xong, không khỏi thở dài.Hiện tại ta rất muốn cống hiến cho tổ chức, tại sao lại phải đi học cơ chứ? Chỉkhi làm việc cho tổ chức, mới có thể biết được thế giới này đã xảy ra chuyện gìchứ.Đáng tiếc đây chỉ là một tấm giấy rất bình thường, không có bất cứ năng lựctrao đổi nào, Liễu Bình cũng không thể truyền lại tin tức cho tổ chức "Giáo hội"kia được.Hắn thuận tay cầm lên giấy báo nhập học."Trường trung học thứ tư tỉnh Bình Dương... lớp mười hai..."Buổi chiều có thể tới báo danh.Xem ra hiệu suất làm việc của Giáo hội này rất cao.Mình cũng cần tranh thủ thời gian, dù sao hắn cũng không biết Trấn Ngục đaocó thể trấn áp lực lượng vận mệnh trong bao lâu.Liễu Bình lại đếm tiền.Dựa theo vật giá của thế giới này, số tiền đó cũng đủ để sống trong một đoạnthời gian.Chậc... Đúng là bỏ đủ tiền vốn.Liễu Bình nhét tiền vào trong túi, khóa cửa, đi xuống nhà tìm một tiệm cơm venđường, tùy ý kêu lên vài món ăn.Trong quán ăn cũng không nhiều người, đều im lặng ăn thức ăn của mình.Trên màn hình treo tường đang chiếu một trận đấu bóng.Mọi thứ đều thể hiện vẻ ngột ngạt mà yên tĩnh.Đây chính là cuộc sống tại thời đại hòa bình.Cuộc sống này không thể nói là chán ghét, cũng không thể nói là thích baonhiêu.Thế nhưng khi mọi người đã vĩnh viễn mất đi cuộc sống như vậy, sẽ phát hiệnloại cuộc sống như này mới đáng quý nhất.Liễu Bình ăn xong cơm, lau miệng, đứng dậy lớn tiếng hỏi: "Ông chủ, ngườibiết đường đi tới Tứ Trung () hay không?"(Tứ Trung: Trường trung học thứ tư.) "Tứ Trung sao, rất gần, ngươi chỉ cần đira ngoài rẽ phải, đi năm trăm mét rồi rẽ trái là tới, không cần gọi xe cũng được.""Cám ơn."Trường trung học thứ tư tỉnh Bình Dương.Trong phòng học."Khỏi bệnh rồi, cho nên lại tới đi học sao?"Một thầy chủ nhiệm bụng phệ đọc xong tư liệu, hỏi.Liễu Bình trả lời: "Đúng vậy, ta đã khỏi hẳn."Thầy chủ nhiệm lại đọc tư liệu tiếp, nói: "Hóa ra là sự kiện do trận động đất kiađưa tới, ta cũng đã biết thành tích học tập khi trước của ngươi, lớp văn hóa hơikém chút, thế nhung nguyên tố khai hóa của ngươi, là nguyên tố Thủy sao?"Ông ta ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Hệ Thủy có khuynh hướng chữa trị, thuậtpháp hệ Thủy của ngươi đã luyện tới cấp độ nào rồi?"ễ ỗ ố ắLiễu Bình bỗng nhiên không muốn nhắc tới chữa trị.Vừa nghe tới hai chữ chữa trị, làm cho hắn nhớ tới Yana, nhớ tới những ngườiđồng đội của hắn.Điều này làm cho hắn cảm thấy hơi cô đơn.Hắn quả quyết vận dụng Hồn lực, tiện tay sử dụng pháp quyết.Một đóa hoa băng tuyết óng ánh sáng long lanh xuất hiện trong tay hắn, tản rahơi lạnh lạnh lẽo lại sắc bén."Pháp thuật công kích hệ Băng rất hiếm thấy, coi như trong số chức nghiệp giảcấp 40 - 50 cũng coi như không tệ, có thể đi vào lớp chọn."Thầy chủ nhiệm gật đầu.Liễu Bình nhìn chăm chú lên đối phương.Trên đỉnh đầu đối phương có một hàng chữ nhỏ:[Người tu hành võ đạo, cấp 60.].Thầy chủ nhiệm đứng dậy, nói: "Với tài năng của ngươi, chỉ cần học tập tốttrong vòng một năm, hoàn toàn có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi đạihọc vào năm sau.""Hoan nghênh ngươi tới Tứ Trung học tập.""Cám ơn thầy."Liễu Bình nói.Hai mươi phút sau.Liễu Bình ngồi trong một phòng học sáng sủa sạch sẽ để đi học, tiết học này làmột tiết lý thuyết liên quan tới phát triển kỹ thuật của văn minh khoa học kỹthuật.Hắn quan sát khắp nơi, hơi không hiểu hỏi: "Trấn Ngục, tại sao khi ta xuất hiệntrong bất cứ thế giới song song nào, hay là tại thế giới chân thật, thân phận củata đều là học sinh chứ?"Trấn Ngục đạo hừ lạnh, nói với hắn: "Học sinh là thân phận sạch sẽ nhất, sẽkhông bị người khác nghi ngờ, hơn nữa, ngươi mới mười lăm tuổi mà thôi, vẫnlà vị thành niên, hiểu không? Ngươi muốn vào xã hội làm cái gì? Côn đồ sao?"Liễu Bình đành phải im lặng.Được rồi, học sinh thì học sinh đi.Hắn nhìn về phía bục giảng."Dù các ngươi có loại thiên phú nào đi chăng nữa, nếu như không chịu học tậptri thức văn minh khoa học kỹ thuật, tương lai khi đi làm, ngay cả những côngcụ của văn minh khoa học kỹ thuật cũng không biết dùng, đó là một chuyện rấtmất thể diện."Thầy giáo lớn tiếng giảng bài, học sinh lại ngủ gà ngủ gật.ễ ồ ấLiễu Bình ngồi ở phía dưới, vừa nghe giảng bài, vừa lật sách giáo khoa, hấp thukiến thức trong sách.Hắn càng đọc lại càng cảm thấy kỳ lạ.Trong thế giới chân thật này, mặc dù mọi người nắm vững các loại lực lượngkhác nhau, thế nhưng lại không phát hiện thêm bất cứ thế giới nào nữa cả.Làm sao lại vậy được! Chư thiên vạn giới, mặc dù có thứ tự sắp xếp trên dưới,thế nhưng vẫn phải phát hiện những thế giới khác tồn tại chứ.Thế nhưng trong thế giới chân thật này....Trong vũ trụ mênh mông vô tận, không có bất cứ thế giới nào khác cả, cũngkhông có bất cứ sinh mệnh nào khác! Loài người là cô độc.Kỳ quái... Đây là một phương pháp bảo vệ, hay là một loại phong ấn? Nếu nhưnói, thế giới chân thật bị phong ấn bên trong một vũ trụ tĩnh mịch như này, nhưvậy tại sao trụ thanh đồng vẫn sẽ xuất hiện?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Video chiều tới đây là kết thúc.Máy chiếu phát ra những tiếng xẹt xẹt, nó co lại thành một khối kim loại hìnhlập phương nho nhỏ ngay trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình cầm khối kim loại lên mà ước lượng Sắt đặc.Hắn dùng lực bóp.Khối kim loại bị bóp biến hình, thế nhưng không nhìn thấy bất cứ linh kiện điệntử nào ở trong cả."Phương thức tự hủy thật thú vị."Liễu Bình ném khối kim loại vào trong thùng rác.Bỗng nhiên.Có tiếng đập cửa vang lên."Liễu Bình, chuyển phát nhanh!""Tới đây."Liễu Bình mở cửa.Một người mặc đồ phục vụ đưa cho hắn một phong thư, gật đầu rồi rời đi.Liễu Bình đứng tại cửa mà xé phong thư ra.Trong đó có chứa một tờ thông báo nhập học, một xấp tiền mặt và một tờ giấyghi chép khác: "Liễu Bình.""Hoan nghênh người gia nhập.""Tuổi tác của người vẫn quá nhỏ, lại mới rời khỏi bệnh viện tâm thần, Chínhphủ vẫn sẽ tiếp tục tiến hành giám sát và đánh giá đối với người, bởi vậy tổchức cũng sẽ không để người tiếp xúc với các sự vụ quá sớm.""Đi học đi, trước khi người bị giam giữ, vẫn là một học sinh xuất sắc.""Tổ chức đã đăng ký một trường học rất tốt cho ngươi, còn có học bổng tươngứng nữa.""Chờ mong sự phát triển của ngươi.""Giáo hội Liên hiệp."Liễu Bình xem xong, không khỏi thở dài.Hiện tại ta rất muốn cống hiến cho tổ chức, tại sao lại phải đi học cơ chứ? Chỉkhi làm việc cho tổ chức, mới có thể biết được thế giới này đã xảy ra chuyện gìchứ.Đáng tiếc đây chỉ là một tấm giấy rất bình thường, không có bất cứ năng lựctrao đổi nào, Liễu Bình cũng không thể truyền lại tin tức cho tổ chức "Giáo hội"kia được.Hắn thuận tay cầm lên giấy báo nhập học."Trường trung học thứ tư tỉnh Bình Dương... lớp mười hai..."Buổi chiều có thể tới báo danh.Xem ra hiệu suất làm việc của Giáo hội này rất cao.Mình cũng cần tranh thủ thời gian, dù sao hắn cũng không biết Trấn Ngục đaocó thể trấn áp lực lượng vận mệnh trong bao lâu.Liễu Bình lại đếm tiền.Dựa theo vật giá của thế giới này, số tiền đó cũng đủ để sống trong một đoạnthời gian.Chậc... Đúng là bỏ đủ tiền vốn.Liễu Bình nhét tiền vào trong túi, khóa cửa, đi xuống nhà tìm một tiệm cơm venđường, tùy ý kêu lên vài món ăn.Trong quán ăn cũng không nhiều người, đều im lặng ăn thức ăn của mình.Trên màn hình treo tường đang chiếu một trận đấu bóng.Mọi thứ đều thể hiện vẻ ngột ngạt mà yên tĩnh.Đây chính là cuộc sống tại thời đại hòa bình.Cuộc sống này không thể nói là chán ghét, cũng không thể nói là thích baonhiêu.Thế nhưng khi mọi người đã vĩnh viễn mất đi cuộc sống như vậy, sẽ phát hiệnloại cuộc sống như này mới đáng quý nhất.Liễu Bình ăn xong cơm, lau miệng, đứng dậy lớn tiếng hỏi: "Ông chủ, ngườibiết đường đi tới Tứ Trung () hay không?"(Tứ Trung: Trường trung học thứ tư.) "Tứ Trung sao, rất gần, ngươi chỉ cần đira ngoài rẽ phải, đi năm trăm mét rồi rẽ trái là tới, không cần gọi xe cũng được.""Cám ơn."Trường trung học thứ tư tỉnh Bình Dương.Trong phòng học."Khỏi bệnh rồi, cho nên lại tới đi học sao?"Một thầy chủ nhiệm bụng phệ đọc xong tư liệu, hỏi.Liễu Bình trả lời: "Đúng vậy, ta đã khỏi hẳn."Thầy chủ nhiệm lại đọc tư liệu tiếp, nói: "Hóa ra là sự kiện do trận động đất kiađưa tới, ta cũng đã biết thành tích học tập khi trước của ngươi, lớp văn hóa hơikém chút, thế nhung nguyên tố khai hóa của ngươi, là nguyên tố Thủy sao?"Ông ta ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Hệ Thủy có khuynh hướng chữa trị, thuậtpháp hệ Thủy của ngươi đã luyện tới cấp độ nào rồi?"ễ ỗ ố ắLiễu Bình bỗng nhiên không muốn nhắc tới chữa trị.Vừa nghe tới hai chữ chữa trị, làm cho hắn nhớ tới Yana, nhớ tới những ngườiđồng đội của hắn.Điều này làm cho hắn cảm thấy hơi cô đơn.Hắn quả quyết vận dụng Hồn lực, tiện tay sử dụng pháp quyết.Một đóa hoa băng tuyết óng ánh sáng long lanh xuất hiện trong tay hắn, tản rahơi lạnh lạnh lẽo lại sắc bén."Pháp thuật công kích hệ Băng rất hiếm thấy, coi như trong số chức nghiệp giảcấp 40 - 50 cũng coi như không tệ, có thể đi vào lớp chọn."Thầy chủ nhiệm gật đầu.Liễu Bình nhìn chăm chú lên đối phương.Trên đỉnh đầu đối phương có một hàng chữ nhỏ:[Người tu hành võ đạo, cấp 60.].Thầy chủ nhiệm đứng dậy, nói: "Với tài năng của ngươi, chỉ cần học tập tốttrong vòng một năm, hoàn toàn có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi đạihọc vào năm sau.""Hoan nghênh ngươi tới Tứ Trung học tập.""Cám ơn thầy."Liễu Bình nói.Hai mươi phút sau.Liễu Bình ngồi trong một phòng học sáng sủa sạch sẽ để đi học, tiết học này làmột tiết lý thuyết liên quan tới phát triển kỹ thuật của văn minh khoa học kỹthuật.Hắn quan sát khắp nơi, hơi không hiểu hỏi: "Trấn Ngục, tại sao khi ta xuất hiệntrong bất cứ thế giới song song nào, hay là tại thế giới chân thật, thân phận củata đều là học sinh chứ?"Trấn Ngục đạo hừ lạnh, nói với hắn: "Học sinh là thân phận sạch sẽ nhất, sẽkhông bị người khác nghi ngờ, hơn nữa, ngươi mới mười lăm tuổi mà thôi, vẫnlà vị thành niên, hiểu không? Ngươi muốn vào xã hội làm cái gì? Côn đồ sao?"Liễu Bình đành phải im lặng.Được rồi, học sinh thì học sinh đi.Hắn nhìn về phía bục giảng."Dù các ngươi có loại thiên phú nào đi chăng nữa, nếu như không chịu học tậptri thức văn minh khoa học kỹ thuật, tương lai khi đi làm, ngay cả những côngcụ của văn minh khoa học kỹ thuật cũng không biết dùng, đó là một chuyện rấtmất thể diện."Thầy giáo lớn tiếng giảng bài, học sinh lại ngủ gà ngủ gật.ễ ồ ấLiễu Bình ngồi ở phía dưới, vừa nghe giảng bài, vừa lật sách giáo khoa, hấp thukiến thức trong sách.Hắn càng đọc lại càng cảm thấy kỳ lạ.Trong thế giới chân thật này, mặc dù mọi người nắm vững các loại lực lượngkhác nhau, thế nhưng lại không phát hiện thêm bất cứ thế giới nào nữa cả.Làm sao lại vậy được! Chư thiên vạn giới, mặc dù có thứ tự sắp xếp trên dưới,thế nhưng vẫn phải phát hiện những thế giới khác tồn tại chứ.Thế nhưng trong thế giới chân thật này....Trong vũ trụ mênh mông vô tận, không có bất cứ thế giới nào khác cả, cũngkhông có bất cứ sinh mệnh nào khác! Loài người là cô độc.Kỳ quái... Đây là một phương pháp bảo vệ, hay là một loại phong ấn? Nếu nhưnói, thế giới chân thật bị phong ấn bên trong một vũ trụ tĩnh mịch như này, nhưvậy tại sao trụ thanh đồng vẫn sẽ xuất hiện?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Video chiều tới đây là kết thúc.Máy chiếu phát ra những tiếng xẹt xẹt, nó co lại thành một khối kim loại hìnhlập phương nho nhỏ ngay trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình cầm khối kim loại lên mà ước lượng Sắt đặc.Hắn dùng lực bóp.Khối kim loại bị bóp biến hình, thế nhưng không nhìn thấy bất cứ linh kiện điệntử nào ở trong cả."Phương thức tự hủy thật thú vị."Liễu Bình ném khối kim loại vào trong thùng rác.Bỗng nhiên.Có tiếng đập cửa vang lên."Liễu Bình, chuyển phát nhanh!""Tới đây."Liễu Bình mở cửa.Một người mặc đồ phục vụ đưa cho hắn một phong thư, gật đầu rồi rời đi.Liễu Bình đứng tại cửa mà xé phong thư ra.Trong đó có chứa một tờ thông báo nhập học, một xấp tiền mặt và một tờ giấyghi chép khác: "Liễu Bình.""Hoan nghênh người gia nhập.""Tuổi tác của người vẫn quá nhỏ, lại mới rời khỏi bệnh viện tâm thần, Chínhphủ vẫn sẽ tiếp tục tiến hành giám sát và đánh giá đối với người, bởi vậy tổchức cũng sẽ không để người tiếp xúc với các sự vụ quá sớm.""Đi học đi, trước khi người bị giam giữ, vẫn là một học sinh xuất sắc.""Tổ chức đã đăng ký một trường học rất tốt cho ngươi, còn có học bổng tươngứng nữa.""Chờ mong sự phát triển của ngươi.""Giáo hội Liên hiệp."Liễu Bình xem xong, không khỏi thở dài.Hiện tại ta rất muốn cống hiến cho tổ chức, tại sao lại phải đi học cơ chứ? Chỉkhi làm việc cho tổ chức, mới có thể biết được thế giới này đã xảy ra chuyện gìchứ.Đáng tiếc đây chỉ là một tấm giấy rất bình thường, không có bất cứ năng lựctrao đổi nào, Liễu Bình cũng không thể truyền lại tin tức cho tổ chức "Giáo hội"kia được.Hắn thuận tay cầm lên giấy báo nhập học."Trường trung học thứ tư tỉnh Bình Dương... lớp mười hai..."Buổi chiều có thể tới báo danh.Xem ra hiệu suất làm việc của Giáo hội này rất cao.Mình cũng cần tranh thủ thời gian, dù sao hắn cũng không biết Trấn Ngục đaocó thể trấn áp lực lượng vận mệnh trong bao lâu.Liễu Bình lại đếm tiền.Dựa theo vật giá của thế giới này, số tiền đó cũng đủ để sống trong một đoạnthời gian.Chậc... Đúng là bỏ đủ tiền vốn.Liễu Bình nhét tiền vào trong túi, khóa cửa, đi xuống nhà tìm một tiệm cơm venđường, tùy ý kêu lên vài món ăn.Trong quán ăn cũng không nhiều người, đều im lặng ăn thức ăn của mình.Trên màn hình treo tường đang chiếu một trận đấu bóng.Mọi thứ đều thể hiện vẻ ngột ngạt mà yên tĩnh.Đây chính là cuộc sống tại thời đại hòa bình.Cuộc sống này không thể nói là chán ghét, cũng không thể nói là thích baonhiêu.Thế nhưng khi mọi người đã vĩnh viễn mất đi cuộc sống như vậy, sẽ phát hiệnloại cuộc sống như này mới đáng quý nhất.Liễu Bình ăn xong cơm, lau miệng, đứng dậy lớn tiếng hỏi: "Ông chủ, ngườibiết đường đi tới Tứ Trung () hay không?"(Tứ Trung: Trường trung học thứ tư.) "Tứ Trung sao, rất gần, ngươi chỉ cần đira ngoài rẽ phải, đi năm trăm mét rồi rẽ trái là tới, không cần gọi xe cũng được.""Cám ơn."Trường trung học thứ tư tỉnh Bình Dương.Trong phòng học."Khỏi bệnh rồi, cho nên lại tới đi học sao?"Một thầy chủ nhiệm bụng phệ đọc xong tư liệu, hỏi.Liễu Bình trả lời: "Đúng vậy, ta đã khỏi hẳn."Thầy chủ nhiệm lại đọc tư liệu tiếp, nói: "Hóa ra là sự kiện do trận động đất kiađưa tới, ta cũng đã biết thành tích học tập khi trước của ngươi, lớp văn hóa hơikém chút, thế nhung nguyên tố khai hóa của ngươi, là nguyên tố Thủy sao?"Ông ta ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Hệ Thủy có khuynh hướng chữa trị, thuậtpháp hệ Thủy của ngươi đã luyện tới cấp độ nào rồi?"ễ ỗ ố ắLiễu Bình bỗng nhiên không muốn nhắc tới chữa trị.Vừa nghe tới hai chữ chữa trị, làm cho hắn nhớ tới Yana, nhớ tới những ngườiđồng đội của hắn.Điều này làm cho hắn cảm thấy hơi cô đơn.Hắn quả quyết vận dụng Hồn lực, tiện tay sử dụng pháp quyết.Một đóa hoa băng tuyết óng ánh sáng long lanh xuất hiện trong tay hắn, tản rahơi lạnh lạnh lẽo lại sắc bén."Pháp thuật công kích hệ Băng rất hiếm thấy, coi như trong số chức nghiệp giảcấp 40 - 50 cũng coi như không tệ, có thể đi vào lớp chọn."Thầy chủ nhiệm gật đầu.Liễu Bình nhìn chăm chú lên đối phương.Trên đỉnh đầu đối phương có một hàng chữ nhỏ:[Người tu hành võ đạo, cấp 60.].Thầy chủ nhiệm đứng dậy, nói: "Với tài năng của ngươi, chỉ cần học tập tốttrong vòng một năm, hoàn toàn có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi đạihọc vào năm sau.""Hoan nghênh ngươi tới Tứ Trung học tập.""Cám ơn thầy."Liễu Bình nói.Hai mươi phút sau.Liễu Bình ngồi trong một phòng học sáng sủa sạch sẽ để đi học, tiết học này làmột tiết lý thuyết liên quan tới phát triển kỹ thuật của văn minh khoa học kỹthuật.Hắn quan sát khắp nơi, hơi không hiểu hỏi: "Trấn Ngục, tại sao khi ta xuất hiệntrong bất cứ thế giới song song nào, hay là tại thế giới chân thật, thân phận củata đều là học sinh chứ?"Trấn Ngục đạo hừ lạnh, nói với hắn: "Học sinh là thân phận sạch sẽ nhất, sẽkhông bị người khác nghi ngờ, hơn nữa, ngươi mới mười lăm tuổi mà thôi, vẫnlà vị thành niên, hiểu không? Ngươi muốn vào xã hội làm cái gì? Côn đồ sao?"Liễu Bình đành phải im lặng.Được rồi, học sinh thì học sinh đi.Hắn nhìn về phía bục giảng."Dù các ngươi có loại thiên phú nào đi chăng nữa, nếu như không chịu học tậptri thức văn minh khoa học kỹ thuật, tương lai khi đi làm, ngay cả những côngcụ của văn minh khoa học kỹ thuật cũng không biết dùng, đó là một chuyện rấtmất thể diện."Thầy giáo lớn tiếng giảng bài, học sinh lại ngủ gà ngủ gật.ễ ồ ấLiễu Bình ngồi ở phía dưới, vừa nghe giảng bài, vừa lật sách giáo khoa, hấp thukiến thức trong sách.Hắn càng đọc lại càng cảm thấy kỳ lạ.Trong thế giới chân thật này, mặc dù mọi người nắm vững các loại lực lượngkhác nhau, thế nhưng lại không phát hiện thêm bất cứ thế giới nào nữa cả.Làm sao lại vậy được! Chư thiên vạn giới, mặc dù có thứ tự sắp xếp trên dưới,thế nhưng vẫn phải phát hiện những thế giới khác tồn tại chứ.Thế nhưng trong thế giới chân thật này....Trong vũ trụ mênh mông vô tận, không có bất cứ thế giới nào khác cả, cũngkhông có bất cứ sinh mệnh nào khác! Loài người là cô độc.Kỳ quái... Đây là một phương pháp bảo vệ, hay là một loại phong ấn? Nếu nhưnói, thế giới chân thật bị phong ấn bên trong một vũ trụ tĩnh mịch như này, nhưvậy tại sao trụ thanh đồng vẫn sẽ xuất hiện?

Chương 547: Liễu Bình, chuyển phát nhanh!