"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 549: Cứ như không xảy ra chuyện gì
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ánh mắt các giáo viên dần trở nên phức tạp."Triệu Khiếu, các ngươi đi đến văn phòng chờ trước đi."Mấy tên nam sinh đi ra ngoài.Chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai Liễu Bình, cười nói: “Một mình mà đối phó với nhiềungười như vậy, thế mà vẫn thắng được bọn họ, xem ra ngộ tính không tồi."Một giáo viên khác nói: “Đúng vậy, về sau có vấn đề gì thì tới tìm giáo viên,đừng sợ."Các giáo viên dùng ánh mắt cực nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, cứnhư đang xem một khối vàng sáng lên lấp lánh."Đã rõ, ta nhất định sẽ làm vậy."Liễu Bình cười đáp lại, nỗ lực thể hiện ra dáng vẻ của một học sinh ngoan.Hắn quay đầu lại liếc nhìn trụ đồng thau trên bầu trời ngoài cửa sổ một cái.Cũng không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hắn cứ cảm thấy trụ đồngthau kia đang tới gần trường học.Cây trụ sẽ chuyển động sao? Trong lòng Liễu Bình đột nhiên sinh ra một luồnghơi lạnh.Hắn cẩn thận suy nghĩ, lại không biết rốt cục hơi lạnh này đến từ đâu.Liễu Bình trả lời thêm mấy vấn đề, sau đó bỗng nói: “Giáo viên, thời gian ta bịbệnh rất lâu, vẫn luôn ở lại trong phòng bệnh bị phong kín, cho nên xin giảithích cho ta một thắc mắc-..."Hắn nhìn trụ đồng thau nguy nga to lớn kia, chỉ cảm thấy nó lại đến gần mộtchút, hắn duỗi tay chỉ vào trụ đồng thau và nói: “Thưa thầy, đó là cái gì vậy?"Vài giáo viên chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, sau đó lại thu về, nhìn thoángqua nhau.Một giáo viên bỗng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, thầy mở miệng nói: “À, cái kia đó à,đó là Diễn Võ Đài mà trường học đang tu sửa, rất nhanh các trò có thể dùngtới."Các giáo viên khác cùng gật đầu.Một giáo viên khác nhẹ nhàng nói: “Thì ra nơi trò ấy chỉ là Diễn Võ Đài..."Bàn tay chỉ ra ngoài cửa sổ của Liễu Bình cứng đờ.Diễn Võ Đài? Rõ ràng cái hắn chỉ là trụ đồng thau! Hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổlần nữa.Trụ đồng thau xuất hiện ở ngoài cửa sổ phòng học, cách Liễu Bình chỉ cònkhoảng bảy tám mét.ể ắ ổ ễNó tới! Nó đã di chuyển tới trước mặt hắn! Cảm giác không ổn trong lòng LiễuBình càng ngày càng mãnh liệt, nhịn không được quay đầu lại nói: “Thầy..."Chủ nhiệm nhìn hắn, ôn hòa nói: “Hình như trò có lý do gì khó nói, không sao,chỉ cần nói ra thôi, giáo viên chính là hậu thuẫn vững chắc của trò."Nói xong thì thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng vung tay lên.Chỉ thấy một cái chắn ma pháp theo đó mà hiện ra, bao phủ các giáo viên vàLiễu Bình vào trong đó.Chủ nhiệm lại mở miệng lần nữa: “Hiện tại, các bạn học khác không nghe thấytrò nói gì với chúng ta đâu, cứ việc nói hết ra đi."Liễu Bình nhịn không được lại nhìn ra ngoài cửa sổ.Không biết khi nào, trụ đồng thau đã dán sát đến cửa sổ bên ngoài phòng học.Trên thân cột mây mù lượn lờ truyền đến từng đợt tiếng vang quỷ dị.Liễu Bình chảy cả mồ hôi lạnh, lại nhìn về phía các giáo viên trước mặt lần nữa-- Bọn họ đều nhìn Liễu Bình, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm, lại như không nhìnthấy trụ đồng thau kia.Trong chớp nhoáng, Liễu Bình bông hiểu ra một chuyện.Bọn họ không nhìn thấy! Bọn họ không nhìn thấy trụ đồng thau! !! Trong lànsương mù mênh mông lượn lờ trên thân trụ, bỗng có một bàn tay thò ra.Bàn tay này có màu tro tàn thật quỷ dị, ngón tay dính đầy máu tươi, khôngngừng nhỏ giọt xuống phía dưới.Bàn tay máu nhẹ nhàng di chuyển trên cửa sổ, sau đó lập tức xuyên qua nó rồibay vào.Chiều dài của nó vượt qua năm mét, phần bên trong thì biến mất trong trụ đồngthau bị sương mù bao phủ, không thể thấy rõ rốt cục là ai có được bàn taykhủng bố như vậy.Liễu Bình nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng cưỡng chế dục vọng muốn rút đaocủa mình.Hắn nhìn về phía các giáo viên, chỉ thấy họ như không nhìn thấy bàn tay máuthật dài kia.Quả nhiên là không nhìn thấy.Trong chớp mắt đó, Liễu Bình bỗng nghĩ tới một sự kiện khác.Lần đầu tiên hắn đến thế giới chân thật, tồn tại bám vào giáo viên đeo mắt kínhkia từng nói một câu: “Chúng tới quá nhanh, bởi vì ta không am hiểu diễn kịchlừa gạt chúng Diễn kịch.Lừa gạt.- - Không thể bị chúng phát hiện! Liễu Bình cưỡng ép mình lộ ra nụcười, mở miệng nói: “Thật ra là vì gia đình ta đã không có ai, cho nên có chútkhó khăn về mặt kinh tế, muốn hỏi trường học có thể vừa học vừa làm công haykhông?""À, thì ra là thế."Các giáo viên bừng tỉnh.Khó trách hắn lộ ra dáng vẻ muốn nói lại thôi kia.Cũng đúng, đối với một thiếu niên mười lăm tuổi mà nói, chủ động gọi chuyệnnhư vậy thì ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng."Không thành vấn đề, lát nữa ta hỏi giúp trò một chút."Chủ nhiệm nói.Trong sương mù mê mang truyền đến một tiếng cười âm lãnh.Bàn tay máu kia đặt lên trên vai chủ nhiệm, nhẹ nhàng sờ soạng mặt ông ta mộtcái.Trên mặt chủ nhiệm lập tức dính đầy máu tươi.Nhưng mà ông ta lại không biết gì cả, chỉ có chút cảm khái mà sờ đầu LiễuBình và nói: “Không chỉ có thể vừa học vừa làm, ta còn có thể thay trò đi hỏithăm trợ cấp hộ nghèo."Lúc này tiếng chuông vào học vang lên.Các giáo viên lập tức rời khỏi phòng học.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống vị trí của mình rồi lấy ra một quyển sáchgiáo khoa Khoa Kỹ Trắc, chậm rãi lật xem.Bàn tay máu kia chậm rãi di chuyển trên vách tường, kéo ra một vệt máu thậtdài.Nó du đãng lượn lờ trong phòng học, hình như đang tìm kiếm cái gì đó.Liễu Bình chuyên tâm nhìn quyển sách giáo khoa của mình.Chờ đến khi giáo viên đi vào, hắn lập tức nghiêm túc nghe giảng bài.- - Cứ nhưkhông xảy ra chuyện gì.Bàn tay máu bay múa qua lại, có khi đột nhiên duỗi đến trước mặt học sinh nàođó, hóa thành cốt trảo sắc bén đầy máu, làm bộ muốn đâm vào đầu đối phương,có khi nó lại bung kín miệng người nào đó, hay là làm ra các hành động kỳquái.Đáng tiếc trừ Liễu Bình ra thì không ai nhìn thấy nó.Nó tìm kiếm một hồi, rốt cuộc đi tới trước mắt Liễu Bình, nhẹ nhàng bội vếtmáu lên trên mặt Liễu Bình.Liễu Bình hoàn toàn có thể cảm giác được xúc cảm lạnh như băng kia, ngửiđược mùi máu thối rữa tanh hôi đó, trong lòng cũng tràn ngập báo động tửvong.–– Nhưng hắn vẫn tập trung nghe giảng, ngẫu nhiên còn viết vào quyển vỡ.Thời gian trở nên vô cùng dài lâu.
Ánh mắt các giáo viên dần trở nên phức tạp.
"Triệu Khiếu, các ngươi đi đến văn phòng chờ trước đi."
Mấy tên nam sinh đi ra ngoài.
Chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai Liễu Bình, cười nói: “Một mình mà đối phó với nhiều
người như vậy, thế mà vẫn thắng được bọn họ, xem ra ngộ tính không tồi."
Một giáo viên khác nói: “Đúng vậy, về sau có vấn đề gì thì tới tìm giáo viên,
đừng sợ."
Các giáo viên dùng ánh mắt cực nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, cứ
như đang xem một khối vàng sáng lên lấp lánh.
"Đã rõ, ta nhất định sẽ làm vậy."
Liễu Bình cười đáp lại, nỗ lực thể hiện ra dáng vẻ của một học sinh ngoan.
Hắn quay đầu lại liếc nhìn trụ đồng thau trên bầu trời ngoài cửa sổ một cái.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hắn cứ cảm thấy trụ đồng
thau kia đang tới gần trường học.
Cây trụ sẽ chuyển động sao? Trong lòng Liễu Bình đột nhiên sinh ra một luồng
hơi lạnh.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, lại không biết rốt cục hơi lạnh này đến từ đâu.
Liễu Bình trả lời thêm mấy vấn đề, sau đó bỗng nói: “Giáo viên, thời gian ta bị
bệnh rất lâu, vẫn luôn ở lại trong phòng bệnh bị phong kín, cho nên xin giải
thích cho ta một thắc mắc-..."
Hắn nhìn trụ đồng thau nguy nga to lớn kia, chỉ cảm thấy nó lại đến gần một
chút, hắn duỗi tay chỉ vào trụ đồng thau và nói: “Thưa thầy, đó là cái gì vậy?"
Vài giáo viên chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, sau đó lại thu về, nhìn thoáng
qua nhau.
Một giáo viên bỗng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, thầy mở miệng nói: “À, cái kia đó à,
đó là Diễn Võ Đài mà trường học đang tu sửa, rất nhanh các trò có thể dùng
tới."
Các giáo viên khác cùng gật đầu.
Một giáo viên khác nhẹ nhàng nói: “Thì ra nơi trò ấy chỉ là Diễn Võ Đài..."
Bàn tay chỉ ra ngoài cửa sổ của Liễu Bình cứng đờ.
Diễn Võ Đài? Rõ ràng cái hắn chỉ là trụ đồng thau! Hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ
lần nữa.
Trụ đồng thau xuất hiện ở ngoài cửa sổ phòng học, cách Liễu Bình chỉ còn
khoảng bảy tám mét.
ể ắ ổ ễ
Nó tới! Nó đã di chuyển tới trước mặt hắn! Cảm giác không ổn trong lòng Liễu
Bình càng ngày càng mãnh liệt, nhịn không được quay đầu lại nói: “Thầy..."
Chủ nhiệm nhìn hắn, ôn hòa nói: “Hình như trò có lý do gì khó nói, không sao,
chỉ cần nói ra thôi, giáo viên chính là hậu thuẫn vững chắc của trò."
Nói xong thì thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng vung tay lên.
Chỉ thấy một cái chắn ma pháp theo đó mà hiện ra, bao phủ các giáo viên và
Liễu Bình vào trong đó.
Chủ nhiệm lại mở miệng lần nữa: “Hiện tại, các bạn học khác không nghe thấy
trò nói gì với chúng ta đâu, cứ việc nói hết ra đi."
Liễu Bình nhịn không được lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết khi nào, trụ đồng thau đã dán sát đến cửa sổ bên ngoài phòng học.
Trên thân cột mây mù lượn lờ truyền đến từng đợt tiếng vang quỷ dị.
Liễu Bình chảy cả mồ hôi lạnh, lại nhìn về phía các giáo viên trước mặt lần nữa
-- Bọn họ đều nhìn Liễu Bình, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm, lại như không nhìn
thấy trụ đồng thau kia.
Trong chớp nhoáng, Liễu Bình bông hiểu ra một chuyện.
Bọn họ không nhìn thấy! Bọn họ không nhìn thấy trụ đồng thau! !! Trong làn
sương mù mênh mông lượn lờ trên thân trụ, bỗng có một bàn tay thò ra.
Bàn tay này có màu tro tàn thật quỷ dị, ngón tay dính đầy máu tươi, không
ngừng nhỏ giọt xuống phía dưới.
Bàn tay máu nhẹ nhàng di chuyển trên cửa sổ, sau đó lập tức xuyên qua nó rồi
bay vào.
Chiều dài của nó vượt qua năm mét, phần bên trong thì biến mất trong trụ đồng
thau bị sương mù bao phủ, không thể thấy rõ rốt cục là ai có được bàn tay
khủng bố như vậy.
Liễu Bình nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng cưỡng chế dục vọng muốn rút đao
của mình.
Hắn nhìn về phía các giáo viên, chỉ thấy họ như không nhìn thấy bàn tay máu
thật dài kia.
Quả nhiên là không nhìn thấy.
Trong chớp mắt đó, Liễu Bình bỗng nghĩ tới một sự kiện khác.
Lần đầu tiên hắn đến thế giới chân thật, tồn tại bám vào giáo viên đeo mắt kính
kia từng nói một câu: “Chúng tới quá nhanh, bởi vì ta không am hiểu diễn kịch
lừa gạt chúng Diễn kịch.
Lừa gạt.- - Không thể bị chúng phát hiện! Liễu Bình cưỡng ép mình lộ ra nụ
cười, mở miệng nói: “Thật ra là vì gia đình ta đã không có ai, cho nên có chút
khó khăn về mặt kinh tế, muốn hỏi trường học có thể vừa học vừa làm công hay
không?"
"À, thì ra là thế."
Các giáo viên bừng tỉnh.
Khó trách hắn lộ ra dáng vẻ muốn nói lại thôi kia.
Cũng đúng, đối với một thiếu niên mười lăm tuổi mà nói, chủ động gọi chuyện
như vậy thì ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng.
"Không thành vấn đề, lát nữa ta hỏi giúp trò một chút."
Chủ nhiệm nói.
Trong sương mù mê mang truyền đến một tiếng cười âm lãnh.
Bàn tay máu kia đặt lên trên vai chủ nhiệm, nhẹ nhàng sờ soạng mặt ông ta một
cái.
Trên mặt chủ nhiệm lập tức dính đầy máu tươi.
Nhưng mà ông ta lại không biết gì cả, chỉ có chút cảm khái mà sờ đầu Liễu
Bình và nói: “Không chỉ có thể vừa học vừa làm, ta còn có thể thay trò đi hỏi
thăm trợ cấp hộ nghèo."
Lúc này tiếng chuông vào học vang lên.
Các giáo viên lập tức rời khỏi phòng học.
Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống vị trí của mình rồi lấy ra một quyển sách
giáo khoa Khoa Kỹ Trắc, chậm rãi lật xem.
Bàn tay máu kia chậm rãi di chuyển trên vách tường, kéo ra một vệt máu thật
dài.
Nó du đãng lượn lờ trong phòng học, hình như đang tìm kiếm cái gì đó.
Liễu Bình chuyên tâm nhìn quyển sách giáo khoa của mình.
Chờ đến khi giáo viên đi vào, hắn lập tức nghiêm túc nghe giảng bài.- - Cứ như
không xảy ra chuyện gì.
Bàn tay máu bay múa qua lại, có khi đột nhiên duỗi đến trước mặt học sinh nào
đó, hóa thành cốt trảo sắc bén đầy máu, làm bộ muốn đâm vào đầu đối phương,
có khi nó lại bung kín miệng người nào đó, hay là làm ra các hành động kỳ
quái.
Đáng tiếc trừ Liễu Bình ra thì không ai nhìn thấy nó.
Nó tìm kiếm một hồi, rốt cuộc đi tới trước mắt Liễu Bình, nhẹ nhàng bội vết
máu lên trên mặt Liễu Bình.
Liễu Bình hoàn toàn có thể cảm giác được xúc cảm lạnh như băng kia, ngửi
được mùi máu thối rữa tanh hôi đó, trong lòng cũng tràn ngập báo động tử
vong.
–– Nhưng hắn vẫn tập trung nghe giảng, ngẫu nhiên còn viết vào quyển vỡ.
Thời gian trở nên vô cùng dài lâu.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ánh mắt các giáo viên dần trở nên phức tạp."Triệu Khiếu, các ngươi đi đến văn phòng chờ trước đi."Mấy tên nam sinh đi ra ngoài.Chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai Liễu Bình, cười nói: “Một mình mà đối phó với nhiềungười như vậy, thế mà vẫn thắng được bọn họ, xem ra ngộ tính không tồi."Một giáo viên khác nói: “Đúng vậy, về sau có vấn đề gì thì tới tìm giáo viên,đừng sợ."Các giáo viên dùng ánh mắt cực nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, cứnhư đang xem một khối vàng sáng lên lấp lánh."Đã rõ, ta nhất định sẽ làm vậy."Liễu Bình cười đáp lại, nỗ lực thể hiện ra dáng vẻ của một học sinh ngoan.Hắn quay đầu lại liếc nhìn trụ đồng thau trên bầu trời ngoài cửa sổ một cái.Cũng không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hắn cứ cảm thấy trụ đồngthau kia đang tới gần trường học.Cây trụ sẽ chuyển động sao? Trong lòng Liễu Bình đột nhiên sinh ra một luồnghơi lạnh.Hắn cẩn thận suy nghĩ, lại không biết rốt cục hơi lạnh này đến từ đâu.Liễu Bình trả lời thêm mấy vấn đề, sau đó bỗng nói: “Giáo viên, thời gian ta bịbệnh rất lâu, vẫn luôn ở lại trong phòng bệnh bị phong kín, cho nên xin giảithích cho ta một thắc mắc-..."Hắn nhìn trụ đồng thau nguy nga to lớn kia, chỉ cảm thấy nó lại đến gần mộtchút, hắn duỗi tay chỉ vào trụ đồng thau và nói: “Thưa thầy, đó là cái gì vậy?"Vài giáo viên chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, sau đó lại thu về, nhìn thoángqua nhau.Một giáo viên bỗng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, thầy mở miệng nói: “À, cái kia đó à,đó là Diễn Võ Đài mà trường học đang tu sửa, rất nhanh các trò có thể dùngtới."Các giáo viên khác cùng gật đầu.Một giáo viên khác nhẹ nhàng nói: “Thì ra nơi trò ấy chỉ là Diễn Võ Đài..."Bàn tay chỉ ra ngoài cửa sổ của Liễu Bình cứng đờ.Diễn Võ Đài? Rõ ràng cái hắn chỉ là trụ đồng thau! Hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổlần nữa.Trụ đồng thau xuất hiện ở ngoài cửa sổ phòng học, cách Liễu Bình chỉ cònkhoảng bảy tám mét.ể ắ ổ ễNó tới! Nó đã di chuyển tới trước mặt hắn! Cảm giác không ổn trong lòng LiễuBình càng ngày càng mãnh liệt, nhịn không được quay đầu lại nói: “Thầy..."Chủ nhiệm nhìn hắn, ôn hòa nói: “Hình như trò có lý do gì khó nói, không sao,chỉ cần nói ra thôi, giáo viên chính là hậu thuẫn vững chắc của trò."Nói xong thì thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng vung tay lên.Chỉ thấy một cái chắn ma pháp theo đó mà hiện ra, bao phủ các giáo viên vàLiễu Bình vào trong đó.Chủ nhiệm lại mở miệng lần nữa: “Hiện tại, các bạn học khác không nghe thấytrò nói gì với chúng ta đâu, cứ việc nói hết ra đi."Liễu Bình nhịn không được lại nhìn ra ngoài cửa sổ.Không biết khi nào, trụ đồng thau đã dán sát đến cửa sổ bên ngoài phòng học.Trên thân cột mây mù lượn lờ truyền đến từng đợt tiếng vang quỷ dị.Liễu Bình chảy cả mồ hôi lạnh, lại nhìn về phía các giáo viên trước mặt lần nữa-- Bọn họ đều nhìn Liễu Bình, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm, lại như không nhìnthấy trụ đồng thau kia.Trong chớp nhoáng, Liễu Bình bông hiểu ra một chuyện.Bọn họ không nhìn thấy! Bọn họ không nhìn thấy trụ đồng thau! !! Trong lànsương mù mênh mông lượn lờ trên thân trụ, bỗng có một bàn tay thò ra.Bàn tay này có màu tro tàn thật quỷ dị, ngón tay dính đầy máu tươi, khôngngừng nhỏ giọt xuống phía dưới.Bàn tay máu nhẹ nhàng di chuyển trên cửa sổ, sau đó lập tức xuyên qua nó rồibay vào.Chiều dài của nó vượt qua năm mét, phần bên trong thì biến mất trong trụ đồngthau bị sương mù bao phủ, không thể thấy rõ rốt cục là ai có được bàn taykhủng bố như vậy.Liễu Bình nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng cưỡng chế dục vọng muốn rút đaocủa mình.Hắn nhìn về phía các giáo viên, chỉ thấy họ như không nhìn thấy bàn tay máuthật dài kia.Quả nhiên là không nhìn thấy.Trong chớp mắt đó, Liễu Bình bỗng nghĩ tới một sự kiện khác.Lần đầu tiên hắn đến thế giới chân thật, tồn tại bám vào giáo viên đeo mắt kínhkia từng nói một câu: “Chúng tới quá nhanh, bởi vì ta không am hiểu diễn kịchlừa gạt chúng Diễn kịch.Lừa gạt.- - Không thể bị chúng phát hiện! Liễu Bình cưỡng ép mình lộ ra nụcười, mở miệng nói: “Thật ra là vì gia đình ta đã không có ai, cho nên có chútkhó khăn về mặt kinh tế, muốn hỏi trường học có thể vừa học vừa làm công haykhông?""À, thì ra là thế."Các giáo viên bừng tỉnh.Khó trách hắn lộ ra dáng vẻ muốn nói lại thôi kia.Cũng đúng, đối với một thiếu niên mười lăm tuổi mà nói, chủ động gọi chuyệnnhư vậy thì ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng."Không thành vấn đề, lát nữa ta hỏi giúp trò một chút."Chủ nhiệm nói.Trong sương mù mê mang truyền đến một tiếng cười âm lãnh.Bàn tay máu kia đặt lên trên vai chủ nhiệm, nhẹ nhàng sờ soạng mặt ông ta mộtcái.Trên mặt chủ nhiệm lập tức dính đầy máu tươi.Nhưng mà ông ta lại không biết gì cả, chỉ có chút cảm khái mà sờ đầu LiễuBình và nói: “Không chỉ có thể vừa học vừa làm, ta còn có thể thay trò đi hỏithăm trợ cấp hộ nghèo."Lúc này tiếng chuông vào học vang lên.Các giáo viên lập tức rời khỏi phòng học.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống vị trí của mình rồi lấy ra một quyển sáchgiáo khoa Khoa Kỹ Trắc, chậm rãi lật xem.Bàn tay máu kia chậm rãi di chuyển trên vách tường, kéo ra một vệt máu thậtdài.Nó du đãng lượn lờ trong phòng học, hình như đang tìm kiếm cái gì đó.Liễu Bình chuyên tâm nhìn quyển sách giáo khoa của mình.Chờ đến khi giáo viên đi vào, hắn lập tức nghiêm túc nghe giảng bài.- - Cứ nhưkhông xảy ra chuyện gì.Bàn tay máu bay múa qua lại, có khi đột nhiên duỗi đến trước mặt học sinh nàođó, hóa thành cốt trảo sắc bén đầy máu, làm bộ muốn đâm vào đầu đối phương,có khi nó lại bung kín miệng người nào đó, hay là làm ra các hành động kỳquái.Đáng tiếc trừ Liễu Bình ra thì không ai nhìn thấy nó.Nó tìm kiếm một hồi, rốt cuộc đi tới trước mắt Liễu Bình, nhẹ nhàng bội vếtmáu lên trên mặt Liễu Bình.Liễu Bình hoàn toàn có thể cảm giác được xúc cảm lạnh như băng kia, ngửiđược mùi máu thối rữa tanh hôi đó, trong lòng cũng tràn ngập báo động tửvong.–– Nhưng hắn vẫn tập trung nghe giảng, ngẫu nhiên còn viết vào quyển vỡ.Thời gian trở nên vô cùng dài lâu.