"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 551: Vật thể không rõ và trụ đồng thau

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trụ đồng thau ngoài cửa sổ vẫn mây mù lượn lờ.Không hề có quái vật xuất hiện trên trụ đồng thau, chỉ có một vật thể không rõtên là “Trần Tiểu Minh"hòa vào đám người.Liễu Bình bỗng cảm thấy có chút kỳ quái.Thần trụ Luyện Ngục và Vĩnh Dạ phủ đầy anh linh, là thần trụ che chở cho thếgiới.Mà cây trụ đồng thau này mang đến cho hắn cảm giác gần như với Thần trụLuyện Ngục, nhưng vì sao lại có vật thể không rõ xuất hiện từ trên đó? LiễuBình nhắm mắt lại, lẳng lặng nhớ lại mỗi một cảnh tượng xảy ra trước đó.Ngay từ đầu.Trụ đồng thau cũng không xuất hiện.Nó chỉ chợt xuất ra sau khi hắn sử dụng hồn lực thúc giục lồng giam băngsương.Chẳng lẽ trụ đồng thau này có thể cảm nhận được dao động sức mạnh của ThầnBí Trắc sao? Liễu Bình và cô bạn ngồi cùng bàn bắt đầu nói chuyện, nhưng hắnvẫn lấy khóe mắt nhìn chăm chú vào vật thể không rõ tên là Trần Tiểu Minh kia.Chỉ thấy nó nằm bẹp trên bàn, vẫn không nhúc nhích.Đỉnh đầu của nó bỗng vỡ ra hai bên, sau đó có một trong mắt trôi nổi thò rangoài.Tròng mắt kia chậm rãi chuyển động, nhìn quét toàn bộ phòng học.Đinh linh linh -- Tiếng chuông vào học vang lên.Các bạn học sôi nổi đứng lên, sau đó đi ra ngoài phòng học."Tiết này là tiết thể dục, phải đi xuống lầu tập họp!"Bạn ngồi cùng bàn vỗ bả vai Liễu Bình và nói."Được, chúng ta đi."Liễu Bình mỉm cười nói.Hai người đứng lên, đi theo các bạn học khác cùng ra ngoài phòng học.Trần Tiểu Minh vẫn nằm úp lên trên bàn.Có người hô to gọi nó: “Đi nào, Trần Tiểu Minh, đi học thể dục."Trần Tiểu Minh không hé răng.Người nọ đi tới, quan tâm hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái à? Cóphải muốn xin nghỉ không?"ề"Xin... Nghỉ, làm phiền người giúp ta xin nghỉ đi."Trần Tiểu Minh đờ đẫn nói."Được rồi."Bạn học kia nói.Liễu Bình yên lặng lắng nghe, rất nhanh đã cùng các bạn học khác rời khỏiphòng học.Hắn đứng ở sân thể dục, nhớ lại những chuyện xảy ra vừa rồi.Tất cả mọi người đã rời khỏi phòng học.Những vật thể không rõ kia vẫn bất động.Hắn có cảm giác như nó đang canh chừng ở nơi đó.Trong phòng học có cái gì? Mọi người đều đi hết để học thể dục.Không còn ai có thể để nó điều tra.Đều là một đám học sinh trung học, cũng không có thứ gì có giá trị.Từ từ! Chẳng lẽ nó đang canh chừng trụ đồng thau? Có lẽ mọi chuyện là nhưvậy: Hắn phát động hồn lực, phóng thích thuật pháp băng sương ẩn chứa sứcmạnh Thần Bí Trắc, lập tức ngăn chặn mấy tên nam sinh.Trụ đồng thau cảm ứng được sức mạnh Thần Bí Trắc nên xuất hiện và đi đếntrước mặt mình.Vật thể không rõ canh giữ trên trụ đồng thau lập tức bắt đầu tuần tra, tìm kiếmtồn tại kêu gọi trụ đồng thau kia.Trời xui đất khiến, nó tìm được Trần Tiểu Minh.Nó nghĩ lầm Trần Tiểu Minh chính là người kêu gọi trụ đồng thau, cho nên ănluôn linh hồn của Trần Tiểu Minh và ký sinh bên trong thân thể hắn ta.Hiện tại.Nó ăn luôn linh hồn, lại chiếm cứ thân thể, hẳn đã có được ký ức của Trần TiểuMinh, biết mình bắt nhầm.Cho nên nó tiếp tục canh giữ trụ đồng thau! Nó đang đợi, chờ người kêu gọi trụđồng thau thật sự xuất hiện! Liễu Bình thận trọng cân nhắc một lát, chỉ cảmthấy có lẽ phỏng đoán này là chính xác.Khi vật thể không rõ rời khỏi trụ đồng thau, hắn lập tức cảm thấy trụ đồng thaukhông có uy hiếp gì, thậm chí còn lộ ra một cảm giác muốn thân cận.- - Loạicảm giác này rất quen thuộc, tựa như Thần trụ Luyện Ngục.Như vậy... Nếu mình tới gần trụ đồng thau... Trần Tiểu Minh nhất định sẽ giếtchết mình, tiến tới ăn luôn linh hồn của mình.Đáng tiếc năng lực “Kiến Văn Như Danh"này chỉ có nhìn ra nó là kẻ ký sinh trên thân thể của Trần Tiểu Minh, khôngnhìn thấy cấp bậc cụ thể của nó.ế ềNếu như thật sự đánh không lại thì phiền phức....Phải nghĩ ra cách dẫn nó rời đi.Liễu Bình yên lặng cân nhắc, bất tri bất giác tiết thể dục đã kết thúc.Chuông tan học lại vang lên lần nữa."Tan học!"Có người hoan hô.Bọn học sinh tốp năm tốp ba đi về hướng cổng trường.Trong toàn bộ khu dạy học đều là học sinh tan học xuống lầu.Vài học sinh đi tới, hỏi: “Là Liễu Bình đúng không?""Là ta."Liễu Bình nói."Chúng ta đều là học sinh vừa học vừa làm, hôm nay người phụ trách quét khohàng, thế nào?""Được thôi."Liễu Bình nhận lấy chìa khóa, đi xuyên qua sân thể dục rồi bước vào kho hàng.Hắn nghiêm túc quét dọn trên tường và mặt đất một lần, sau đó trở lại sân thểdục, giao chìa khóa cho một bạn học phụ trách."Ngày mai vẫn là thời gian này."Người kia nói."Được, ta sẽ không đến trễ."Liễu Bình nói.Khóe mắt hắn nhìn về phía khu dạy học.Lúc này người trong khu dạy học cơ bản đã đi hết sạch.Trần Tiểu Minh đứng trên hành lang, lạnh lùng nhìn chăm chú vào toàn bộ sântrường.Tất cả đồ đạc của Liễu Bình đều đặt trong phòng học, lúc này cũng chỉ có thểlên lầu, về phòng thu dọn đồ của mình.Hắn đi dọc theo bậc thang bước từng bước lên trên, trong lòng không ngừnghiện ra một loạt những suy nghĩ.Vật thể không rõ này tuy mạnh, nhưng lại tìm lầm người.Điều này chứng minh nó không thể cảm giác được người thật sự có sức mạnhThần Bí Trắc, chỉ có thể không ngừng thăm dò.Trụ đồng thau lại rất mẫn cảm, hắn vừa phóng thích thuật pháp Thần Bí Trắc thìnó lập tức hiện ra, cũng nhích lại gần.Vật thể không rõ đi theo trụ đồng thau.ồ ể ấTrụ đồng thau ở đâu thì nó canh giữ ở đó, căn bản không để bất cứ kẻ nào tớigần.Có biện pháp nào để tránh đi nó? Hắn phải làm sao mới có thể tới gần trụ đồngthau đây? Liễu Bình đi tới đầu năm.Đây là tầng lầu của lớp bọn họ.Hắn đi dọc theo hành lang bước thẳng đến cửa phòng học, lên tiếng chào hỏiTrần Tiểu Minh: “Còn chưa về nhà à."Trần Tiểu Minh đánh giá hắn, nhếch miệng cười nói: “Người mà ta chờ có phảilà người không?""Ta? Người tìm ta có việc gì à?"Liễu Bình hỏi."Mọi người đều nói ngươi có thể nhẹ nhàng chiến thắng mấy bạn học, nếu thểthì nhất định thực lực của người rất khả quan."Trần Tiểu Minh hoạt động thân thể, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Liễu Bình.Liễu Bình yên lặng thở dài trong lòng.Chuyện trước đó quả nhiên vẫn khiến con quái vật này chú ý."Liễu Bình, chúng ta giao thủ một lần đi, để ta nhìn xem rốt cuộc ngươi lợi hạiđến mức nào."Nó nói.Liễu Bình nói: “Giáo viên đã đặc biệt nói với ta, không cho ta đánh nhau nữa ––Nếu ngươi muốn đánh thật thì chờ tiết diễn võ rồi nói sau.""Không, hôm nay người chỉ có thể đánh với ta một trận, trừ phi người muốnchết."Trần Tiểu Minh chậm rãi đi tới chỗ Liễu Bình.Liễu Bình mỉm cười nói: “Nếu ngươi thật sự muốn đánh ––"Hắn đột nhiên im miệng.Trần Tiểu Minh cũng dùng bước, chậm rãi quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy ở đầu hành lang bên kia, Triệu Khiếu mang theo bảy tám nam sinh đivề phía hai người.Triệu Khiếu đi theo bên cạnh một nam sinh cường tráng có hình xăm trênngười, chỉ vào Liễu Bình rồi nói: “Anh Mã, chính là thằng học sinh chuyểntrường này, chúng ta nói muốn cống nạp, kết quả hắn không nghe."Nam sinh cường tráng kia phun tàn thuốc xuống mặt đất, cười như không cườirồi nói: “Rất tốt, ta sẽ để hắn biết ai là lão đại của trường học này."

Trụ đồng thau ngoài cửa sổ vẫn mây mù lượn lờ.

Không hề có quái vật xuất hiện trên trụ đồng thau, chỉ có một vật thể không rõ

tên là “Trần Tiểu Minh"

hòa vào đám người.

Liễu Bình bỗng cảm thấy có chút kỳ quái.

Thần trụ Luyện Ngục và Vĩnh Dạ phủ đầy anh linh, là thần trụ che chở cho thế

giới.

Mà cây trụ đồng thau này mang đến cho hắn cảm giác gần như với Thần trụ

Luyện Ngục, nhưng vì sao lại có vật thể không rõ xuất hiện từ trên đó? Liễu

Bình nhắm mắt lại, lẳng lặng nhớ lại mỗi một cảnh tượng xảy ra trước đó.

Ngay từ đầu.

Trụ đồng thau cũng không xuất hiện.

Nó chỉ chợt xuất ra sau khi hắn sử dụng hồn lực thúc giục lồng giam băng

sương.

Chẳng lẽ trụ đồng thau này có thể cảm nhận được dao động sức mạnh của Thần

Bí Trắc sao? Liễu Bình và cô bạn ngồi cùng bàn bắt đầu nói chuyện, nhưng hắn

vẫn lấy khóe mắt nhìn chăm chú vào vật thể không rõ tên là Trần Tiểu Minh kia.

Chỉ thấy nó nằm bẹp trên bàn, vẫn không nhúc nhích.

Đỉnh đầu của nó bỗng vỡ ra hai bên, sau đó có một trong mắt trôi nổi thò ra

ngoài.

Tròng mắt kia chậm rãi chuyển động, nhìn quét toàn bộ phòng học.

Đinh linh linh -- Tiếng chuông vào học vang lên.

Các bạn học sôi nổi đứng lên, sau đó đi ra ngoài phòng học.

"Tiết này là tiết thể dục, phải đi xuống lầu tập họp!"

Bạn ngồi cùng bàn vỗ bả vai Liễu Bình và nói.

"Được, chúng ta đi."

Liễu Bình mỉm cười nói.

Hai người đứng lên, đi theo các bạn học khác cùng ra ngoài phòng học.

Trần Tiểu Minh vẫn nằm úp lên trên bàn.

Có người hô to gọi nó: “Đi nào, Trần Tiểu Minh, đi học thể dục."

Trần Tiểu Minh không hé răng.

Người nọ đi tới, quan tâm hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái à? Có

phải muốn xin nghỉ không?"

"Xin... Nghỉ, làm phiền người giúp ta xin nghỉ đi."

Trần Tiểu Minh đờ đẫn nói.

"Được rồi."

Bạn học kia nói.

Liễu Bình yên lặng lắng nghe, rất nhanh đã cùng các bạn học khác rời khỏi

phòng học.

Hắn đứng ở sân thể dục, nhớ lại những chuyện xảy ra vừa rồi.

Tất cả mọi người đã rời khỏi phòng học.

Những vật thể không rõ kia vẫn bất động.

Hắn có cảm giác như nó đang canh chừng ở nơi đó.

Trong phòng học có cái gì? Mọi người đều đi hết để học thể dục.

Không còn ai có thể để nó điều tra.

Đều là một đám học sinh trung học, cũng không có thứ gì có giá trị.

Từ từ! Chẳng lẽ nó đang canh chừng trụ đồng thau? Có lẽ mọi chuyện là như

vậy: Hắn phát động hồn lực, phóng thích thuật pháp băng sương ẩn chứa sức

mạnh Thần Bí Trắc, lập tức ngăn chặn mấy tên nam sinh.

Trụ đồng thau cảm ứng được sức mạnh Thần Bí Trắc nên xuất hiện và đi đến

trước mặt mình.

Vật thể không rõ canh giữ trên trụ đồng thau lập tức bắt đầu tuần tra, tìm kiếm

tồn tại kêu gọi trụ đồng thau kia.

Trời xui đất khiến, nó tìm được Trần Tiểu Minh.

Nó nghĩ lầm Trần Tiểu Minh chính là người kêu gọi trụ đồng thau, cho nên ăn

luôn linh hồn của Trần Tiểu Minh và ký sinh bên trong thân thể hắn ta.

Hiện tại.

Nó ăn luôn linh hồn, lại chiếm cứ thân thể, hẳn đã có được ký ức của Trần Tiểu

Minh, biết mình bắt nhầm.

Cho nên nó tiếp tục canh giữ trụ đồng thau! Nó đang đợi, chờ người kêu gọi trụ

đồng thau thật sự xuất hiện! Liễu Bình thận trọng cân nhắc một lát, chỉ cảm

thấy có lẽ phỏng đoán này là chính xác.

Khi vật thể không rõ rời khỏi trụ đồng thau, hắn lập tức cảm thấy trụ đồng thau

không có uy hiếp gì, thậm chí còn lộ ra một cảm giác muốn thân cận.- - Loại

cảm giác này rất quen thuộc, tựa như Thần trụ Luyện Ngục.

Như vậy... Nếu mình tới gần trụ đồng thau... Trần Tiểu Minh nhất định sẽ giết

chết mình, tiến tới ăn luôn linh hồn của mình.

Đáng tiếc năng lực “Kiến Văn Như Danh"

này chỉ có nhìn ra nó là kẻ ký sinh trên thân thể của Trần Tiểu Minh, không

nhìn thấy cấp bậc cụ thể của nó.

ế ề

Nếu như thật sự đánh không lại thì phiền phức....

Phải nghĩ ra cách dẫn nó rời đi.

Liễu Bình yên lặng cân nhắc, bất tri bất giác tiết thể dục đã kết thúc.

Chuông tan học lại vang lên lần nữa.

"Tan học!"

Có người hoan hô.

Bọn học sinh tốp năm tốp ba đi về hướng cổng trường.

Trong toàn bộ khu dạy học đều là học sinh tan học xuống lầu.

Vài học sinh đi tới, hỏi: “Là Liễu Bình đúng không?"

"Là ta."

Liễu Bình nói.

"Chúng ta đều là học sinh vừa học vừa làm, hôm nay người phụ trách quét kho

hàng, thế nào?"

"Được thôi."

Liễu Bình nhận lấy chìa khóa, đi xuyên qua sân thể dục rồi bước vào kho hàng.

Hắn nghiêm túc quét dọn trên tường và mặt đất một lần, sau đó trở lại sân thể

dục, giao chìa khóa cho một bạn học phụ trách.

"Ngày mai vẫn là thời gian này."

Người kia nói.

"Được, ta sẽ không đến trễ."

Liễu Bình nói.

Khóe mắt hắn nhìn về phía khu dạy học.

Lúc này người trong khu dạy học cơ bản đã đi hết sạch.

Trần Tiểu Minh đứng trên hành lang, lạnh lùng nhìn chăm chú vào toàn bộ sân

trường.

Tất cả đồ đạc của Liễu Bình đều đặt trong phòng học, lúc này cũng chỉ có thể

lên lầu, về phòng thu dọn đồ của mình.

Hắn đi dọc theo bậc thang bước từng bước lên trên, trong lòng không ngừng

hiện ra một loạt những suy nghĩ.

Vật thể không rõ này tuy mạnh, nhưng lại tìm lầm người.

Điều này chứng minh nó không thể cảm giác được người thật sự có sức mạnh

Thần Bí Trắc, chỉ có thể không ngừng thăm dò.

Trụ đồng thau lại rất mẫn cảm, hắn vừa phóng thích thuật pháp Thần Bí Trắc thì

nó lập tức hiện ra, cũng nhích lại gần.

Vật thể không rõ đi theo trụ đồng thau.

ồ ể ấ

Trụ đồng thau ở đâu thì nó canh giữ ở đó, căn bản không để bất cứ kẻ nào tới

gần.

Có biện pháp nào để tránh đi nó? Hắn phải làm sao mới có thể tới gần trụ đồng

thau đây? Liễu Bình đi tới đầu năm.

Đây là tầng lầu của lớp bọn họ.

Hắn đi dọc theo hành lang bước thẳng đến cửa phòng học, lên tiếng chào hỏi

Trần Tiểu Minh: “Còn chưa về nhà à."

Trần Tiểu Minh đánh giá hắn, nhếch miệng cười nói: “Người mà ta chờ có phải

là người không?"

"Ta? Người tìm ta có việc gì à?"

Liễu Bình hỏi.

"Mọi người đều nói ngươi có thể nhẹ nhàng chiến thắng mấy bạn học, nếu thể

thì nhất định thực lực của người rất khả quan."

Trần Tiểu Minh hoạt động thân thể, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Liễu Bình.

Liễu Bình yên lặng thở dài trong lòng.

Chuyện trước đó quả nhiên vẫn khiến con quái vật này chú ý.

"Liễu Bình, chúng ta giao thủ một lần đi, để ta nhìn xem rốt cuộc ngươi lợi hại

đến mức nào."

Nó nói.

Liễu Bình nói: “Giáo viên đã đặc biệt nói với ta, không cho ta đánh nhau nữa ––

Nếu ngươi muốn đánh thật thì chờ tiết diễn võ rồi nói sau."

"Không, hôm nay người chỉ có thể đánh với ta một trận, trừ phi người muốn

chết."

Trần Tiểu Minh chậm rãi đi tới chỗ Liễu Bình.

Liễu Bình mỉm cười nói: “Nếu ngươi thật sự muốn đánh ––"

Hắn đột nhiên im miệng.

Trần Tiểu Minh cũng dùng bước, chậm rãi quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy ở đầu hành lang bên kia, Triệu Khiếu mang theo bảy tám nam sinh đi

về phía hai người.

Triệu Khiếu đi theo bên cạnh một nam sinh cường tráng có hình xăm trên

người, chỉ vào Liễu Bình rồi nói: “Anh Mã, chính là thằng học sinh chuyển

trường này, chúng ta nói muốn cống nạp, kết quả hắn không nghe."

Nam sinh cường tráng kia phun tàn thuốc xuống mặt đất, cười như không cười

rồi nói: “Rất tốt, ta sẽ để hắn biết ai là lão đại của trường học này."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trụ đồng thau ngoài cửa sổ vẫn mây mù lượn lờ.Không hề có quái vật xuất hiện trên trụ đồng thau, chỉ có một vật thể không rõtên là “Trần Tiểu Minh"hòa vào đám người.Liễu Bình bỗng cảm thấy có chút kỳ quái.Thần trụ Luyện Ngục và Vĩnh Dạ phủ đầy anh linh, là thần trụ che chở cho thếgiới.Mà cây trụ đồng thau này mang đến cho hắn cảm giác gần như với Thần trụLuyện Ngục, nhưng vì sao lại có vật thể không rõ xuất hiện từ trên đó? LiễuBình nhắm mắt lại, lẳng lặng nhớ lại mỗi một cảnh tượng xảy ra trước đó.Ngay từ đầu.Trụ đồng thau cũng không xuất hiện.Nó chỉ chợt xuất ra sau khi hắn sử dụng hồn lực thúc giục lồng giam băngsương.Chẳng lẽ trụ đồng thau này có thể cảm nhận được dao động sức mạnh của ThầnBí Trắc sao? Liễu Bình và cô bạn ngồi cùng bàn bắt đầu nói chuyện, nhưng hắnvẫn lấy khóe mắt nhìn chăm chú vào vật thể không rõ tên là Trần Tiểu Minh kia.Chỉ thấy nó nằm bẹp trên bàn, vẫn không nhúc nhích.Đỉnh đầu của nó bỗng vỡ ra hai bên, sau đó có một trong mắt trôi nổi thò rangoài.Tròng mắt kia chậm rãi chuyển động, nhìn quét toàn bộ phòng học.Đinh linh linh -- Tiếng chuông vào học vang lên.Các bạn học sôi nổi đứng lên, sau đó đi ra ngoài phòng học."Tiết này là tiết thể dục, phải đi xuống lầu tập họp!"Bạn ngồi cùng bàn vỗ bả vai Liễu Bình và nói."Được, chúng ta đi."Liễu Bình mỉm cười nói.Hai người đứng lên, đi theo các bạn học khác cùng ra ngoài phòng học.Trần Tiểu Minh vẫn nằm úp lên trên bàn.Có người hô to gọi nó: “Đi nào, Trần Tiểu Minh, đi học thể dục."Trần Tiểu Minh không hé răng.Người nọ đi tới, quan tâm hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái à? Cóphải muốn xin nghỉ không?"ề"Xin... Nghỉ, làm phiền người giúp ta xin nghỉ đi."Trần Tiểu Minh đờ đẫn nói."Được rồi."Bạn học kia nói.Liễu Bình yên lặng lắng nghe, rất nhanh đã cùng các bạn học khác rời khỏiphòng học.Hắn đứng ở sân thể dục, nhớ lại những chuyện xảy ra vừa rồi.Tất cả mọi người đã rời khỏi phòng học.Những vật thể không rõ kia vẫn bất động.Hắn có cảm giác như nó đang canh chừng ở nơi đó.Trong phòng học có cái gì? Mọi người đều đi hết để học thể dục.Không còn ai có thể để nó điều tra.Đều là một đám học sinh trung học, cũng không có thứ gì có giá trị.Từ từ! Chẳng lẽ nó đang canh chừng trụ đồng thau? Có lẽ mọi chuyện là nhưvậy: Hắn phát động hồn lực, phóng thích thuật pháp băng sương ẩn chứa sứcmạnh Thần Bí Trắc, lập tức ngăn chặn mấy tên nam sinh.Trụ đồng thau cảm ứng được sức mạnh Thần Bí Trắc nên xuất hiện và đi đếntrước mặt mình.Vật thể không rõ canh giữ trên trụ đồng thau lập tức bắt đầu tuần tra, tìm kiếmtồn tại kêu gọi trụ đồng thau kia.Trời xui đất khiến, nó tìm được Trần Tiểu Minh.Nó nghĩ lầm Trần Tiểu Minh chính là người kêu gọi trụ đồng thau, cho nên ănluôn linh hồn của Trần Tiểu Minh và ký sinh bên trong thân thể hắn ta.Hiện tại.Nó ăn luôn linh hồn, lại chiếm cứ thân thể, hẳn đã có được ký ức của Trần TiểuMinh, biết mình bắt nhầm.Cho nên nó tiếp tục canh giữ trụ đồng thau! Nó đang đợi, chờ người kêu gọi trụđồng thau thật sự xuất hiện! Liễu Bình thận trọng cân nhắc một lát, chỉ cảmthấy có lẽ phỏng đoán này là chính xác.Khi vật thể không rõ rời khỏi trụ đồng thau, hắn lập tức cảm thấy trụ đồng thaukhông có uy hiếp gì, thậm chí còn lộ ra một cảm giác muốn thân cận.- - Loạicảm giác này rất quen thuộc, tựa như Thần trụ Luyện Ngục.Như vậy... Nếu mình tới gần trụ đồng thau... Trần Tiểu Minh nhất định sẽ giếtchết mình, tiến tới ăn luôn linh hồn của mình.Đáng tiếc năng lực “Kiến Văn Như Danh"này chỉ có nhìn ra nó là kẻ ký sinh trên thân thể của Trần Tiểu Minh, khôngnhìn thấy cấp bậc cụ thể của nó.ế ềNếu như thật sự đánh không lại thì phiền phức....Phải nghĩ ra cách dẫn nó rời đi.Liễu Bình yên lặng cân nhắc, bất tri bất giác tiết thể dục đã kết thúc.Chuông tan học lại vang lên lần nữa."Tan học!"Có người hoan hô.Bọn học sinh tốp năm tốp ba đi về hướng cổng trường.Trong toàn bộ khu dạy học đều là học sinh tan học xuống lầu.Vài học sinh đi tới, hỏi: “Là Liễu Bình đúng không?""Là ta."Liễu Bình nói."Chúng ta đều là học sinh vừa học vừa làm, hôm nay người phụ trách quét khohàng, thế nào?""Được thôi."Liễu Bình nhận lấy chìa khóa, đi xuyên qua sân thể dục rồi bước vào kho hàng.Hắn nghiêm túc quét dọn trên tường và mặt đất một lần, sau đó trở lại sân thểdục, giao chìa khóa cho một bạn học phụ trách."Ngày mai vẫn là thời gian này."Người kia nói."Được, ta sẽ không đến trễ."Liễu Bình nói.Khóe mắt hắn nhìn về phía khu dạy học.Lúc này người trong khu dạy học cơ bản đã đi hết sạch.Trần Tiểu Minh đứng trên hành lang, lạnh lùng nhìn chăm chú vào toàn bộ sântrường.Tất cả đồ đạc của Liễu Bình đều đặt trong phòng học, lúc này cũng chỉ có thểlên lầu, về phòng thu dọn đồ của mình.Hắn đi dọc theo bậc thang bước từng bước lên trên, trong lòng không ngừnghiện ra một loạt những suy nghĩ.Vật thể không rõ này tuy mạnh, nhưng lại tìm lầm người.Điều này chứng minh nó không thể cảm giác được người thật sự có sức mạnhThần Bí Trắc, chỉ có thể không ngừng thăm dò.Trụ đồng thau lại rất mẫn cảm, hắn vừa phóng thích thuật pháp Thần Bí Trắc thìnó lập tức hiện ra, cũng nhích lại gần.Vật thể không rõ đi theo trụ đồng thau.ồ ể ấTrụ đồng thau ở đâu thì nó canh giữ ở đó, căn bản không để bất cứ kẻ nào tớigần.Có biện pháp nào để tránh đi nó? Hắn phải làm sao mới có thể tới gần trụ đồngthau đây? Liễu Bình đi tới đầu năm.Đây là tầng lầu của lớp bọn họ.Hắn đi dọc theo hành lang bước thẳng đến cửa phòng học, lên tiếng chào hỏiTrần Tiểu Minh: “Còn chưa về nhà à."Trần Tiểu Minh đánh giá hắn, nhếch miệng cười nói: “Người mà ta chờ có phảilà người không?""Ta? Người tìm ta có việc gì à?"Liễu Bình hỏi."Mọi người đều nói ngươi có thể nhẹ nhàng chiến thắng mấy bạn học, nếu thểthì nhất định thực lực của người rất khả quan."Trần Tiểu Minh hoạt động thân thể, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Liễu Bình.Liễu Bình yên lặng thở dài trong lòng.Chuyện trước đó quả nhiên vẫn khiến con quái vật này chú ý."Liễu Bình, chúng ta giao thủ một lần đi, để ta nhìn xem rốt cuộc ngươi lợi hạiđến mức nào."Nó nói.Liễu Bình nói: “Giáo viên đã đặc biệt nói với ta, không cho ta đánh nhau nữa ––Nếu ngươi muốn đánh thật thì chờ tiết diễn võ rồi nói sau.""Không, hôm nay người chỉ có thể đánh với ta một trận, trừ phi người muốnchết."Trần Tiểu Minh chậm rãi đi tới chỗ Liễu Bình.Liễu Bình mỉm cười nói: “Nếu ngươi thật sự muốn đánh ––"Hắn đột nhiên im miệng.Trần Tiểu Minh cũng dùng bước, chậm rãi quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy ở đầu hành lang bên kia, Triệu Khiếu mang theo bảy tám nam sinh đivề phía hai người.Triệu Khiếu đi theo bên cạnh một nam sinh cường tráng có hình xăm trênngười, chỉ vào Liễu Bình rồi nói: “Anh Mã, chính là thằng học sinh chuyểntrường này, chúng ta nói muốn cống nạp, kết quả hắn không nghe."Nam sinh cường tráng kia phun tàn thuốc xuống mặt đất, cười như không cườirồi nói: “Rất tốt, ta sẽ để hắn biết ai là lão đại của trường học này."

Chương 551: Vật thể không rõ và trụ đồng thau