"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 597: Giết người rồi!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Báo!"Người đưa tin vội vã tiến tới, quỳ trên mặt đất, cầm tình báo trên tay giao choPhủ huyện đại nhân đang ngồi tại chủ tọa."Cứ đọc đi.""Vâng! Phương hướng đông nam có dấu vết hoạt động của tà giáo, khoảngchừng ba mươi người, hiềm nghi là trinh sát tiên phong.""Phương hướng tây nam còn nhiều hơn, đã phát hiện hơn năm mươi người, trênngười đều có tà khí, gặp người thì giết, vô cùng hung tàn.""Mấy nơi khác cũng có dấu vết của tà giáo, chỉ có vùng núi phía bắc lại khôngtruyền tới bất cứ tin tức gì liên quan tới tà giáo hoạt động cả."Người đưa tin đọc xong câu cuối cùng, mấy người trong phòng đều thở phàomột hơi.Một phụ tá nói: "Xem ra vẫn chưa hình thành xu thế bao vây, đại nhân, hay làchúng ta điểm quân tướng, đi ra ngoài chém giết một trận."Vị Phủ huyện đại nhân trên đài cao trầm ngâm nói: "Hành động của Tà giáoluôn cấp tốc, tại sao phía bắc lại không sắp đặt nhân lực, chẳng lẽ có âm mưu?""Chúng ta đã điều tra nhiều lần, thực sự chưa từng phát hiện dấu vết của kẻđịch."Người đưa tin nói."Người nào phụ trách điều tra vùng núi phía bắc?""Tuần bộ, Liễu Bình.""Đã sai phái người nào đối chiếu sự thật chưa?""Chưa từng.""Dụng binh chính là đại sự sinh tử, phái mấy người đi, tới phương hướng màLiễu Bình điều tra, để xác nhận xem có dấu vết của tà giáo hay không.""Rõ!"Phía bắc huyện thành.Trong núi rừng.Liễu Bình đi xuống núi từ đại lộ, ngoặt qua một con đường hẹp quanh co, lại đitiếp vài dặm đường, ôm quyền về phía hai người đàn ông mặc áo đen bỗngnhiên xuất hiện tại phía trước: "Xin hãy dẫn ta đi gặp sứ giả Thánh giáo."Một người cảnh giác hỏi: "Ngươi là..."Liễu Bình giả giọng địa phương, nói: "Ta chính là người đưa tin của Vương Giathôn tại năm mươi dặm phía trước, không phải các vị đã hạ tối hậu thư cho thânềchúng ta hay sao? Toàn bộ thôn xóm chúng ta đều tin Thánh giáo, thôn trưởngphái ta tới gặp các vị."Hai người kia nhìn nhau, lộ ra ý mừng, nói: "Đi theo ta."Bọn họ dẫn Liễu Bình đi tới một hang núi, một người nhìn chằm chằm vào hắn,một người khác đi vào bẩm báo.Một lát sau.Một người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu một đám người đi ra ngoài.Tên kia hỏi: "Không phải Vương Gia thôn các ngươi đi báo quan sao? Tại saolại trở nên thông minh, biết tìm tới đầu hàng?""Đại nhân, đám cẩu quan kia không quan tâm tới sự sống chết của hương thânchúng ta, chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gia nhập giáo hội mới có thể hưởngtiên phúc, trường sinh bất tử."Liễu Bình nói."Thôn các ngươi có hai cô nàng xinh đẹp, một người tên là Triệu Huệ, ngườicòn lại tên là gì?"Tên cầm đầu híp mắt hỏi."Chắc hẳn là Vương Tứ Nương, tên thật của nàng là gì thì ta cũng không biết,chỉ biết mọi người đều gọi nàng là như vậy."Liễu Bình chất phác nói.Người kia âm thầm gật đầu, nói: "Tốt, nếu toàn thân các ngươi đều nguyện ýnhập giáo, sau này đều là huynh đệ, ngươi hãy trở về để thôn trưởng đưa tớiTriệu Huệ và Vương Tứ Nương tới gặp ta, chúng ta sẽ bỏ qua cho thân cácngươi."Đám giáo chúng xung quanh đều cười lớn."Cám ơn đại nhân... ta còn một chuyện nữa muốn báo cáo cho đại nhân."Liễu Bình nói."Nói.""Thôn trưởng chúng ta là người đa nghi, đoạn thời gian trước có người dám giảdanh Thánh giáo để lừa bịp, thôn trưởng chúng ta sợ gặp phải lừa đảo, cho nênsai phái ta tới đây để xem xét, xem xem các vị có phải lừa đảo hay không.""Chỉ bằng một thằng nhãi như người, có thể nhìn ra cái gì? Thôn trưởng cácngươi không bị ấm đầu đấy chứ?"."Ta biết một vài công phu quyền cước, khi trước ta đã đánh đuổi hai tên lừađảo, cũng không biết các vị có học được bản lĩnh thật sự của Thánh giáo haykhông.""Ha ha!"Tên cầm đầu kia tùy ý chỉ vào một người, rồi chỉ về phía Liễu Bình, nói: "Lênđánh hắn, đừng đánh chết là được.""Vâng."Người kia cười đi tới, cao chân đá về phía lưng Liễu Bình, còn hùng hùng hổ hổchửi: "Thằng nhãi miệng còn hôi sữa, để ông đây cho người biết cái gì mới làvõ nghệ."Liễu Bình bị đá bay đi, giận dữ nói: "Ngươi đánh lén!"Đám người cười to."Ha ha, vậy thì lần này người hãy chuẩn bị kỹ đi."Người kia cười lớn, tay nắm thành quyền, đấm mạnh về phía Liễu Bình.Ai ngờ Liễu Bình chỉ hất tay đã đánh dạt nắm đấm của tên kia đi, rồi chắp taythành đạo chặt về phía cổ đối phương.Người kia ngã sấp xuống mặt đất, hai mắt nhắm chặt, hôn mê đi.Xung quanh đều yên tĩnh.Liễu Bình khinh thường: "Yêu như này? Ta đã từng lên núi giết hổ đấy, chẳng lẽcác ngươi chính là một lũ lừa đảo?".Người cầm đầu kia cười nanh ác, gật đầu nói: "Tốt, tốt, tốt, có thể giết hổ đúnglà có bản lĩnh, thảo nào thôn trưởng các ngươi lại sai phái ngươi tới... đợi ta dạycho ngươi bài học, để người biết trời này cao bao nhiêu!"Đám người bốn phía đều tản ra.Người cầm đầu kia đi tới giữa sân, trên thân dâng lên một luồng sáng trắng,toàn bộ thân hình cũng biến lớn.Gã ta biến thành một người khổng lồ cao hơn năm mét, có làn da màu xámtrắng.Ầm! Ầm! Ầm! Người khổng lồ lao về phía Liễu Bình, giơ cao bàn tay lớn nhưquạt hương bồ đập về phía Liễu Bình."Giết người rồi!"Liễu Bình kêu lớn, vội vã nhấc cái tên đang nằm trên mặt đất lên làm lá chắnngăn tại trước mặt.Một tiếng vang trầm xuất hiện.Tay của người khổng lồ kia đâm vào lồng ngực tên bị nhấc lên làm lá chắn, làmcho tên này phun máu chết tại chỗ.Người khổng lồ ngẩn người.Liễu Bình cũng ngẩn ra, vội vã xua tay, nói: "Cái này cũng không thể trách taychính ngươi giết người mà.".Hắn vứt thi thể xuống, ôm quyền về phía người khổng lồ: "Ta sẽ trở về báo cáothôn trưởng, nói các ngươi chính xác là người của Thánh giáo, lập tức trói TriệuHuệ và Vương gia nương tử mang tới đây."Người khổng lồ chỉ về phía hắn, không biết nên nói gì cho phải.ế ếNgười này đúng là do mình không kịp thu lực mà giết chết.Thế nhưng tại sao mình lại phải thu tay lại chứ?"Các vị, ta trở về ngay đây!"Liễu Bình lại nói thêm một câu, vội vội vàng vàng chạy đi, rất nhanh đã khôngthấy bóng dáng đâu cả.Đám người im lặng.Người khổng lồ kia chậm rãi biến trở về bình thường, đá thi thể trên đất, mắng:"Một chiều đều không chịu nổi, chết đáng đời."Gã ta trừng mắt đám người xung quanh, nói: "Chôn hắn ta đi, đợi lát nữa ngườicủa Vương Gia thôn tới thì hãy gọi ta.""Vâng."Đám người hô lên."Nếu hai giờ sau mà vẫn không có người tới, chúng ta đi tiêu diệt Vương Giathôn.""Rõ!"Đám người lại đáp.Tên kia hài lòng gật đầu, quay người trở về hang núi nghỉ ngơi.

"Báo!"

Người đưa tin vội vã tiến tới, quỳ trên mặt đất, cầm tình báo trên tay giao cho

Phủ huyện đại nhân đang ngồi tại chủ tọa.

"Cứ đọc đi."

"Vâng! Phương hướng đông nam có dấu vết hoạt động của tà giáo, khoảng

chừng ba mươi người, hiềm nghi là trinh sát tiên phong."

"Phương hướng tây nam còn nhiều hơn, đã phát hiện hơn năm mươi người, trên

người đều có tà khí, gặp người thì giết, vô cùng hung tàn."

"Mấy nơi khác cũng có dấu vết của tà giáo, chỉ có vùng núi phía bắc lại không

truyền tới bất cứ tin tức gì liên quan tới tà giáo hoạt động cả."

Người đưa tin đọc xong câu cuối cùng, mấy người trong phòng đều thở phào

một hơi.

Một phụ tá nói: "Xem ra vẫn chưa hình thành xu thế bao vây, đại nhân, hay là

chúng ta điểm quân tướng, đi ra ngoài chém giết một trận."

Vị Phủ huyện đại nhân trên đài cao trầm ngâm nói: "Hành động của Tà giáo

luôn cấp tốc, tại sao phía bắc lại không sắp đặt nhân lực, chẳng lẽ có âm mưu?"

"Chúng ta đã điều tra nhiều lần, thực sự chưa từng phát hiện dấu vết của kẻ

địch."

Người đưa tin nói.

"Người nào phụ trách điều tra vùng núi phía bắc?"

"Tuần bộ, Liễu Bình."

"Đã sai phái người nào đối chiếu sự thật chưa?"

"Chưa từng."

"Dụng binh chính là đại sự sinh tử, phái mấy người đi, tới phương hướng mà

Liễu Bình điều tra, để xác nhận xem có dấu vết của tà giáo hay không."

"Rõ!"

Phía bắc huyện thành.

Trong núi rừng.

Liễu Bình đi xuống núi từ đại lộ, ngoặt qua một con đường hẹp quanh co, lại đi

tiếp vài dặm đường, ôm quyền về phía hai người đàn ông mặc áo đen bỗng

nhiên xuất hiện tại phía trước: "Xin hãy dẫn ta đi gặp sứ giả Thánh giáo."

Một người cảnh giác hỏi: "Ngươi là..."

Liễu Bình giả giọng địa phương, nói: "Ta chính là người đưa tin của Vương Gia

thôn tại năm mươi dặm phía trước, không phải các vị đã hạ tối hậu thư cho thân

chúng ta hay sao? Toàn bộ thôn xóm chúng ta đều tin Thánh giáo, thôn trưởng

phái ta tới gặp các vị."

Hai người kia nhìn nhau, lộ ra ý mừng, nói: "Đi theo ta."

Bọn họ dẫn Liễu Bình đi tới một hang núi, một người nhìn chằm chằm vào hắn,

một người khác đi vào bẩm báo.

Một lát sau.

Một người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu một đám người đi ra ngoài.

Tên kia hỏi: "Không phải Vương Gia thôn các ngươi đi báo quan sao? Tại sao

lại trở nên thông minh, biết tìm tới đầu hàng?"

"Đại nhân, đám cẩu quan kia không quan tâm tới sự sống chết của hương thân

chúng ta, chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gia nhập giáo hội mới có thể hưởng

tiên phúc, trường sinh bất tử."

Liễu Bình nói.

"Thôn các ngươi có hai cô nàng xinh đẹp, một người tên là Triệu Huệ, người

còn lại tên là gì?"

Tên cầm đầu híp mắt hỏi.

"Chắc hẳn là Vương Tứ Nương, tên thật của nàng là gì thì ta cũng không biết,

chỉ biết mọi người đều gọi nàng là như vậy."

Liễu Bình chất phác nói.

Người kia âm thầm gật đầu, nói: "Tốt, nếu toàn thân các ngươi đều nguyện ý

nhập giáo, sau này đều là huynh đệ, ngươi hãy trở về để thôn trưởng đưa tới

Triệu Huệ và Vương Tứ Nương tới gặp ta, chúng ta sẽ bỏ qua cho thân các

ngươi."

Đám giáo chúng xung quanh đều cười lớn.

"Cám ơn đại nhân... ta còn một chuyện nữa muốn báo cáo cho đại nhân."

Liễu Bình nói.

"Nói."

"Thôn trưởng chúng ta là người đa nghi, đoạn thời gian trước có người dám giả

danh Thánh giáo để lừa bịp, thôn trưởng chúng ta sợ gặp phải lừa đảo, cho nên

sai phái ta tới đây để xem xét, xem xem các vị có phải lừa đảo hay không."

"Chỉ bằng một thằng nhãi như người, có thể nhìn ra cái gì? Thôn trưởng các

ngươi không bị ấm đầu đấy chứ?".

"Ta biết một vài công phu quyền cước, khi trước ta đã đánh đuổi hai tên lừa

đảo, cũng không biết các vị có học được bản lĩnh thật sự của Thánh giáo hay

không."

"Ha ha!"

Tên cầm đầu kia tùy ý chỉ vào một người, rồi chỉ về phía Liễu Bình, nói: "Lên

đánh hắn, đừng đánh chết là được."

"Vâng."

Người kia cười đi tới, cao chân đá về phía lưng Liễu Bình, còn hùng hùng hổ hổ

chửi: "Thằng nhãi miệng còn hôi sữa, để ông đây cho người biết cái gì mới là

võ nghệ."

Liễu Bình bị đá bay đi, giận dữ nói: "Ngươi đánh lén!"

Đám người cười to.

"Ha ha, vậy thì lần này người hãy chuẩn bị kỹ đi."

Người kia cười lớn, tay nắm thành quyền, đấm mạnh về phía Liễu Bình.

Ai ngờ Liễu Bình chỉ hất tay đã đánh dạt nắm đấm của tên kia đi, rồi chắp tay

thành đạo chặt về phía cổ đối phương.

Người kia ngã sấp xuống mặt đất, hai mắt nhắm chặt, hôn mê đi.

Xung quanh đều yên tĩnh.

Liễu Bình khinh thường: "Yêu như này? Ta đã từng lên núi giết hổ đấy, chẳng lẽ

các ngươi chính là một lũ lừa đảo?".

Người cầm đầu kia cười nanh ác, gật đầu nói: "Tốt, tốt, tốt, có thể giết hổ đúng

là có bản lĩnh, thảo nào thôn trưởng các ngươi lại sai phái ngươi tới... đợi ta dạy

cho ngươi bài học, để người biết trời này cao bao nhiêu!"

Đám người bốn phía đều tản ra.

Người cầm đầu kia đi tới giữa sân, trên thân dâng lên một luồng sáng trắng,

toàn bộ thân hình cũng biến lớn.

Gã ta biến thành một người khổng lồ cao hơn năm mét, có làn da màu xám

trắng.

Ầm! Ầm! Ầm! Người khổng lồ lao về phía Liễu Bình, giơ cao bàn tay lớn như

quạt hương bồ đập về phía Liễu Bình.

"Giết người rồi!"

Liễu Bình kêu lớn, vội vã nhấc cái tên đang nằm trên mặt đất lên làm lá chắn

ngăn tại trước mặt.

Một tiếng vang trầm xuất hiện.

Tay của người khổng lồ kia đâm vào lồng ngực tên bị nhấc lên làm lá chắn, làm

cho tên này phun máu chết tại chỗ.

Người khổng lồ ngẩn người.

Liễu Bình cũng ngẩn ra, vội vã xua tay, nói: "Cái này cũng không thể trách tay

chính ngươi giết người mà.".

Hắn vứt thi thể xuống, ôm quyền về phía người khổng lồ: "Ta sẽ trở về báo cáo

thôn trưởng, nói các ngươi chính xác là người của Thánh giáo, lập tức trói Triệu

Huệ và Vương gia nương tử mang tới đây."

Người khổng lồ chỉ về phía hắn, không biết nên nói gì cho phải.

ế ế

Người này đúng là do mình không kịp thu lực mà giết chết.

Thế nhưng tại sao mình lại phải thu tay lại chứ?

"Các vị, ta trở về ngay đây!"

Liễu Bình lại nói thêm một câu, vội vội vàng vàng chạy đi, rất nhanh đã không

thấy bóng dáng đâu cả.

Đám người im lặng.

Người khổng lồ kia chậm rãi biến trở về bình thường, đá thi thể trên đất, mắng:

"Một chiều đều không chịu nổi, chết đáng đời."

Gã ta trừng mắt đám người xung quanh, nói: "Chôn hắn ta đi, đợi lát nữa người

của Vương Gia thôn tới thì hãy gọi ta."

"Vâng."

Đám người hô lên.

"Nếu hai giờ sau mà vẫn không có người tới, chúng ta đi tiêu diệt Vương Gia

thôn."

"Rõ!"

Đám người lại đáp.

Tên kia hài lòng gật đầu, quay người trở về hang núi nghỉ ngơi.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Báo!"Người đưa tin vội vã tiến tới, quỳ trên mặt đất, cầm tình báo trên tay giao choPhủ huyện đại nhân đang ngồi tại chủ tọa."Cứ đọc đi.""Vâng! Phương hướng đông nam có dấu vết hoạt động của tà giáo, khoảngchừng ba mươi người, hiềm nghi là trinh sát tiên phong.""Phương hướng tây nam còn nhiều hơn, đã phát hiện hơn năm mươi người, trênngười đều có tà khí, gặp người thì giết, vô cùng hung tàn.""Mấy nơi khác cũng có dấu vết của tà giáo, chỉ có vùng núi phía bắc lại khôngtruyền tới bất cứ tin tức gì liên quan tới tà giáo hoạt động cả."Người đưa tin đọc xong câu cuối cùng, mấy người trong phòng đều thở phàomột hơi.Một phụ tá nói: "Xem ra vẫn chưa hình thành xu thế bao vây, đại nhân, hay làchúng ta điểm quân tướng, đi ra ngoài chém giết một trận."Vị Phủ huyện đại nhân trên đài cao trầm ngâm nói: "Hành động của Tà giáoluôn cấp tốc, tại sao phía bắc lại không sắp đặt nhân lực, chẳng lẽ có âm mưu?""Chúng ta đã điều tra nhiều lần, thực sự chưa từng phát hiện dấu vết của kẻđịch."Người đưa tin nói."Người nào phụ trách điều tra vùng núi phía bắc?""Tuần bộ, Liễu Bình.""Đã sai phái người nào đối chiếu sự thật chưa?""Chưa từng.""Dụng binh chính là đại sự sinh tử, phái mấy người đi, tới phương hướng màLiễu Bình điều tra, để xác nhận xem có dấu vết của tà giáo hay không.""Rõ!"Phía bắc huyện thành.Trong núi rừng.Liễu Bình đi xuống núi từ đại lộ, ngoặt qua một con đường hẹp quanh co, lại đitiếp vài dặm đường, ôm quyền về phía hai người đàn ông mặc áo đen bỗngnhiên xuất hiện tại phía trước: "Xin hãy dẫn ta đi gặp sứ giả Thánh giáo."Một người cảnh giác hỏi: "Ngươi là..."Liễu Bình giả giọng địa phương, nói: "Ta chính là người đưa tin của Vương Giathôn tại năm mươi dặm phía trước, không phải các vị đã hạ tối hậu thư cho thânềchúng ta hay sao? Toàn bộ thôn xóm chúng ta đều tin Thánh giáo, thôn trưởngphái ta tới gặp các vị."Hai người kia nhìn nhau, lộ ra ý mừng, nói: "Đi theo ta."Bọn họ dẫn Liễu Bình đi tới một hang núi, một người nhìn chằm chằm vào hắn,một người khác đi vào bẩm báo.Một lát sau.Một người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu một đám người đi ra ngoài.Tên kia hỏi: "Không phải Vương Gia thôn các ngươi đi báo quan sao? Tại saolại trở nên thông minh, biết tìm tới đầu hàng?""Đại nhân, đám cẩu quan kia không quan tâm tới sự sống chết của hương thânchúng ta, chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gia nhập giáo hội mới có thể hưởngtiên phúc, trường sinh bất tử."Liễu Bình nói."Thôn các ngươi có hai cô nàng xinh đẹp, một người tên là Triệu Huệ, ngườicòn lại tên là gì?"Tên cầm đầu híp mắt hỏi."Chắc hẳn là Vương Tứ Nương, tên thật của nàng là gì thì ta cũng không biết,chỉ biết mọi người đều gọi nàng là như vậy."Liễu Bình chất phác nói.Người kia âm thầm gật đầu, nói: "Tốt, nếu toàn thân các ngươi đều nguyện ýnhập giáo, sau này đều là huynh đệ, ngươi hãy trở về để thôn trưởng đưa tớiTriệu Huệ và Vương Tứ Nương tới gặp ta, chúng ta sẽ bỏ qua cho thân cácngươi."Đám giáo chúng xung quanh đều cười lớn."Cám ơn đại nhân... ta còn một chuyện nữa muốn báo cáo cho đại nhân."Liễu Bình nói."Nói.""Thôn trưởng chúng ta là người đa nghi, đoạn thời gian trước có người dám giảdanh Thánh giáo để lừa bịp, thôn trưởng chúng ta sợ gặp phải lừa đảo, cho nênsai phái ta tới đây để xem xét, xem xem các vị có phải lừa đảo hay không.""Chỉ bằng một thằng nhãi như người, có thể nhìn ra cái gì? Thôn trưởng cácngươi không bị ấm đầu đấy chứ?"."Ta biết một vài công phu quyền cước, khi trước ta đã đánh đuổi hai tên lừađảo, cũng không biết các vị có học được bản lĩnh thật sự của Thánh giáo haykhông.""Ha ha!"Tên cầm đầu kia tùy ý chỉ vào một người, rồi chỉ về phía Liễu Bình, nói: "Lênđánh hắn, đừng đánh chết là được.""Vâng."Người kia cười đi tới, cao chân đá về phía lưng Liễu Bình, còn hùng hùng hổ hổchửi: "Thằng nhãi miệng còn hôi sữa, để ông đây cho người biết cái gì mới làvõ nghệ."Liễu Bình bị đá bay đi, giận dữ nói: "Ngươi đánh lén!"Đám người cười to."Ha ha, vậy thì lần này người hãy chuẩn bị kỹ đi."Người kia cười lớn, tay nắm thành quyền, đấm mạnh về phía Liễu Bình.Ai ngờ Liễu Bình chỉ hất tay đã đánh dạt nắm đấm của tên kia đi, rồi chắp taythành đạo chặt về phía cổ đối phương.Người kia ngã sấp xuống mặt đất, hai mắt nhắm chặt, hôn mê đi.Xung quanh đều yên tĩnh.Liễu Bình khinh thường: "Yêu như này? Ta đã từng lên núi giết hổ đấy, chẳng lẽcác ngươi chính là một lũ lừa đảo?".Người cầm đầu kia cười nanh ác, gật đầu nói: "Tốt, tốt, tốt, có thể giết hổ đúnglà có bản lĩnh, thảo nào thôn trưởng các ngươi lại sai phái ngươi tới... đợi ta dạycho ngươi bài học, để người biết trời này cao bao nhiêu!"Đám người bốn phía đều tản ra.Người cầm đầu kia đi tới giữa sân, trên thân dâng lên một luồng sáng trắng,toàn bộ thân hình cũng biến lớn.Gã ta biến thành một người khổng lồ cao hơn năm mét, có làn da màu xámtrắng.Ầm! Ầm! Ầm! Người khổng lồ lao về phía Liễu Bình, giơ cao bàn tay lớn nhưquạt hương bồ đập về phía Liễu Bình."Giết người rồi!"Liễu Bình kêu lớn, vội vã nhấc cái tên đang nằm trên mặt đất lên làm lá chắnngăn tại trước mặt.Một tiếng vang trầm xuất hiện.Tay của người khổng lồ kia đâm vào lồng ngực tên bị nhấc lên làm lá chắn, làmcho tên này phun máu chết tại chỗ.Người khổng lồ ngẩn người.Liễu Bình cũng ngẩn ra, vội vã xua tay, nói: "Cái này cũng không thể trách taychính ngươi giết người mà.".Hắn vứt thi thể xuống, ôm quyền về phía người khổng lồ: "Ta sẽ trở về báo cáothôn trưởng, nói các ngươi chính xác là người của Thánh giáo, lập tức trói TriệuHuệ và Vương gia nương tử mang tới đây."Người khổng lồ chỉ về phía hắn, không biết nên nói gì cho phải.ế ếNgười này đúng là do mình không kịp thu lực mà giết chết.Thế nhưng tại sao mình lại phải thu tay lại chứ?"Các vị, ta trở về ngay đây!"Liễu Bình lại nói thêm một câu, vội vội vàng vàng chạy đi, rất nhanh đã khôngthấy bóng dáng đâu cả.Đám người im lặng.Người khổng lồ kia chậm rãi biến trở về bình thường, đá thi thể trên đất, mắng:"Một chiều đều không chịu nổi, chết đáng đời."Gã ta trừng mắt đám người xung quanh, nói: "Chôn hắn ta đi, đợi lát nữa ngườicủa Vương Gia thôn tới thì hãy gọi ta.""Vâng."Đám người hô lên."Nếu hai giờ sau mà vẫn không có người tới, chúng ta đi tiêu diệt Vương Giathôn.""Rõ!"Đám người lại đáp.Tên kia hài lòng gật đầu, quay người trở về hang núi nghỉ ngơi.

Chương 597: Giết người rồi!