"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 609: Tượng thần

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Cuồng phong gào thét, mưa to giàn giụa.Tia chớp xẹt qua màn đêm, chiếu sáng con đường nhỏ lầy lội trơn trượt trên sonđạo này.Một đội người đang cưỡi ngựa lao nhanh trong mưa rền gió dữ.Bỗng nhiên, có người lớn tiếng nói: “Chưởng môn, phía trước có một ngôimiếu!""Đi tránh mưa đi.""Tuân lệnh!"Đội ngũ tăng nhanh tốc độ, lập tức hăng hái lao nhanh đến ngôi miếu phíatrước.Một trưởng lão cười nói: “Ta nhớ được nơi này, trong phạm vi năm trăm dặmchỉ có ngôi miếu này -- Chờ đi tiếp về phía trước, leo qua hai ngọn núi, lướt quaTứ thanh hà thì sẽ tới gần kinh thành.""Tối nay nghỉ tạm tại đây đi."Chưởng môn nói.Mọi người mừng rỡ.Vất vả bôn ba cả ngày, lại gặp mưa to, họ hận không thể lập tức tìm một nơi khômát thoải mái ăn ngủ nghỉ ngơi.Ngựa đã được cột chắc, mọi người cầm đuốc vào miếu.Chỉ thấy miếu này tuy hơi hoang phế, phủ một lớp bụi thật dày, nhưng dù saocũng ngăn cách mưa gió ở bên ngoài, mang theo một bầu không khí an bình tĩnhlặng.Các dụng cụ trong miếu sớm đã bị tàn phá, chỉ có tượng thần được cung phụngở giữa đại điện là còn lành lặn không tổn hao gì.Đó là một pho tượng thần linh toàn thân màu đỏ thẫm, nó nhắm mắt lại, đôi taynắm lấy một mộc trường, trên mộc trường vờn quanh ánh lửa cháy.Liễu Bình nhìn thoáng qua tượng thần, cười hỏi: “Sư phụ, đây là thần linh nàovậy?""Hỏa thần Chúc Dung."Chưởng môn thuận miệng đáp lại một câu."À, tượng thần này khắc nhìn sinh động như thật."Liễu Bình tán thưởng.Ở trước mắt hắn, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Tà vật: Kẻgặm nhắm trong im lặng."ể ố ể ể"Tà vật chân thật, ký sinh thể tuyệt đối không thể so sánh, còn có thể ngụy trangthành bất cứ vật thể nào, thực hiện ngụy trang vào mọi lúc nhằm đi săn, cực kỳkhó phát hiện."Liễu Bình rơi vào suy tư.- - Phải nghĩ ra cách để làm con quái vật này lộ ra dấuvết.Nhưng không thể để lộ ra chuyện hắn xuyên qua."Kiến Văn Như Danh"dùng tốt như vậy, lỡ như bị bọn quái vật biết được thì về sau sẽ trốn tránh hắn,vậy còn hoàn thành nhiệm vụ Ngọn lửa hủy diệt như thế nào nữa? Đổi một cáchnói khác.Nếu người chung quanh đều biết hắn có thể nhận ra quái vật, vậy kết cục duynhất của hắn chính là -- Làm một công cụ.Liễu Bình yên lặng cân nhắc.Chúng đệ tử bước vào miếu, vội vàng sắp xếp hành lý và nhóm lửa.Hai vị trưởng lão hộ pháp lần lượt mang theo mấy người, đi một vòng quanhmiếu thờ, kiểm tra tình hình chung quanh.Chưởng môn đi đến cửa miếu một mình, nhìn mưa gió bên ngoài rồi bỗng gọi:“Liễu Bình.""Đệ tử ở đây."Liễu Bình tiến lên và đáp."Con là đệ tử thân truyền của ta -- Lần này đi đến kinh thành, mặc kệ con cómuốn hay không thì cũng đại diện cho thể diện của tông môn chúng ta, vi sư cómột nổi lo, muốn nói cho con nghe trước."Chưởng môn nói."Sư phụ, xin người cứ nói."Liễu Bình nói."Người tập võ chúng ta gặp mặt thì nhất định sẽ luận bàn một vài trận, đây làchuyện mà tất cả các môn phái đều cam chịu."Chưởng môn nhìn hắn và nói: “Sau khi đến kinh thành, đệ tử ưu tú của các môncác phái khác nhất định sẽ tranh tài đấu pháp với con, vi sư hy vọng con đừngchán ngán thất vọng."Liễu Bình ngạc nhiên nói: “Sư phụ, cả mặt còn chưa nhìn thấy, sao người biếtcon đánh không thắng người khác?"Chưởng môn nói: “Thời gian con nhập môn quá ngắn, khuyết thiếu kinh nghiệmđánh nhau với người khác."Liễu Bình ngơ ngẩn.Chưởng môn thở dài nói: “Những tà giáo đồ vây thành lần trước đa phần là thônphu lưu dân ngu muội, vốn cũng không hiểu kỹ xảo và sức mạnh, chẳng qua bởiể ế ểvì đạt được sức mạnh của quái vật nên mới có thể giết chóc bình dân, con có thểchiến thắng bọn chúng cũng không có gì bất ngờ, nhưng mà --""Đệ tử của các môn các phái, chỉ cần là người được dẫn đến kinh thành thìkhông ai không phải là dạng người trăm dặm mới tìm được một, có kinhnghiệm chiến đấu phong phú, mà thời gian con nhập môn ngắn ngủi, chỉ khôngđến nửa tháng.""Các loại kỹ xảo chiến đấu của con còn chưa trải qua thời gian tôi luyện... Nếuthật sự đánh không thắng thì thôi."Liễu Bình ôm quyền nói: “Vâng, cẩn tuân sự dạy bảo của sư phụ."Lúc này ngoài cửa miếu lại truyền đến một tiếng vó ngựa.Sớm đã có trưởng lão mang người đón đầu và quát: “Người tới là ai!"Một giọng nói vang lên từ mưa gió: “Ma Son Tông, Triệu Tử Tiêu tới!"Chưởng môn giật mình, lớn tiếng đáp lại: “Thì ra là Triệu tông chủ của Ma SonTông, mau mời vào tránh mưa."Chỉ chốc lát sau.Lại một đám người tiến vào miếu thờ Chúc Dung.Một lão giả gầy gò cầm đầu cười lớn đi tới, ôm quyền nói: “Lý chưởng mônBách Linh Quan, đã thật lâu chúng ta chưa gặp lại."Chưởng môn ôm quyền nói: “Từ sau khi Thành Châu bị tà giáo đồ diệt, đườngđi bị chia cắt thì đã quá lâu chưa gặp mặt."Triệu tông chủ kéo một thanh niên phía sau lên rồi nói: “Còn không ra mắtchưởng môn Bách Linh Quan?"Thanh niên kia ôm quyền nói: “Thủ tịch đại đệ tử của Ma Son Tông, TrươngBình Hà ra mắt Lý chưởng môn."Chưởng môn nhìn thoáng qua Liễu Bình.Liễu Bình cũng tiến lên đáp lễ, báo tên tuổi ra.Triệu tông chủ nhìn hắn, cười nói: “Đạo pháp của Hoán Linh thâm thuý nhưhải, mấy chục năm rồi vẫn khó có người lĩnh ngộ ra một chiều nửa thức, rốtcuộc cũng tìm được truyền nhân rồi sao?"Khó luyện? Liễu Bình khó hiểu nhìn về phía chưởng môn, chỉ thấy da mặt ôngta giật giật, lạnh nhạt nói: “Lão phu luôn lười thu đồ đệ, gần đây mới động ýniệm -- Đừng nói chuyện phiếm nữa, từ biệt mấy chục năm, không biết côngpháp của ngươi có tiến bộ hay không, chúng ta tới đánh một trận xem sao?""Ha ha ha, được!"Triệu Tông chủ vui vẻ đáp ứng."Từ từ đã!"Chỉ thấy mấy vị trưởng lão hai phái cùng lên tiếng.ắ ếMột trưởng lão Ma Son Tông chắp tay nói: “Trời đang mưa to gió lớn, nếu haivị chưởng môn giao thủ tại đây, miếu này sẽ bị hủy đi, mọi người đều không cóchỗ để tránh mưa."Một trưởng lão Bách Linh Quan ôm quyền nói: “Vị trí hẻo lánh, lại sợ gặp phảiyêu tà nhìn trộm, nếu hai vị muốn giao thủ thì sao không chờ tới kinh thành rồinói sau?"Hai vị chưởng môn nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ.Đây là tình hình thực tế."Không bằng đệ tử thân truyền của người và ta so chiêu trước?"Triệu Tông chủ kiến nghị.Chưởng môn liếc nhìn Liễu Bình một cái, trong mắt có chút sầu lo.Liễu Bình ôm quyền nói: “Sư phụ, ta mới học đao pháp không lâu, hiện giờ cònkhông chế chiêu thức không được tốt lắm ––”.Chưởng môn gật gật đầu, đang muốn thay Liễu Bình từ chối thì lại nghe hắntiếp tục nói: “Đúng lúc mượn cơ hội nà để tôi luyện chiêu thức một chút."Đại đệ tử Trương Bình Hà của Ma Son Tông đối diện cười nói: “Có gì khôngthể? Ta lớn hon ngươi bảy tám tuổi, vậy để ngươi ra chiêu trước thì tốt hơn.""Đa tạ chiếu cố!"Liễu Bình ôm quyền nói.Giữa đại điện nhanh chóng được dành ra một mảnh đất trống.Chúng trưởng lão, đệ tử bỏ chuyện đang làm xuống, đều vây lại đây quan sát.Những chuyện như luận bàn này giống như văn nhân ngồi luận, là chứng minhthực tiễn võ học.Chiến đấu có thể thúc đẩy người ta tiến bộ trưởng thành, còn có thể nâng cao uythế của tông môn, lập danh cho bản thân, từ trước đến nay nó luôn là phươngthức giao lưu của các môn phái.Liễu Bình dẫn đầu bước vào sân, ôm quyền nói: “Trường sư huynh, mời."Trương Bình Hà nói: “Mời."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Cuồng phong gào thét, mưa to giàn giụa.Tia chớp xẹt qua màn đêm, chiếu sáng con đường nhỏ lầy lội trơn trượt trên sonđạo này.Một đội người đang cưỡi ngựa lao nhanh trong mưa rền gió dữ.Bỗng nhiên, có người lớn tiếng nói: “Chưởng môn, phía trước có một ngôimiếu!""Đi tránh mưa đi.""Tuân lệnh!"Đội ngũ tăng nhanh tốc độ, lập tức hăng hái lao nhanh đến ngôi miếu phíatrước.Một trưởng lão cười nói: “Ta nhớ được nơi này, trong phạm vi năm trăm dặmchỉ có ngôi miếu này -- Chờ đi tiếp về phía trước, leo qua hai ngọn núi, lướt quaTứ thanh hà thì sẽ tới gần kinh thành.""Tối nay nghỉ tạm tại đây đi."Chưởng môn nói.Mọi người mừng rỡ.Vất vả bôn ba cả ngày, lại gặp mưa to, họ hận không thể lập tức tìm một nơi khômát thoải mái ăn ngủ nghỉ ngơi.Ngựa đã được cột chắc, mọi người cầm đuốc vào miếu.Chỉ thấy miếu này tuy hơi hoang phế, phủ một lớp bụi thật dày, nhưng dù saocũng ngăn cách mưa gió ở bên ngoài, mang theo một bầu không khí an bình tĩnhlặng.Các dụng cụ trong miếu sớm đã bị tàn phá, chỉ có tượng thần được cung phụngở giữa đại điện là còn lành lặn không tổn hao gì.Đó là một pho tượng thần linh toàn thân màu đỏ thẫm, nó nhắm mắt lại, đôi taynắm lấy một mộc trường, trên mộc trường vờn quanh ánh lửa cháy.Liễu Bình nhìn thoáng qua tượng thần, cười hỏi: “Sư phụ, đây là thần linh nàovậy?""Hỏa thần Chúc Dung."Chưởng môn thuận miệng đáp lại một câu."À, tượng thần này khắc nhìn sinh động như thật."Liễu Bình tán thưởng.Ở trước mắt hắn, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Tà vật: Kẻgặm nhắm trong im lặng."ể ố ể ể"Tà vật chân thật, ký sinh thể tuyệt đối không thể so sánh, còn có thể ngụy trangthành bất cứ vật thể nào, thực hiện ngụy trang vào mọi lúc nhằm đi săn, cực kỳkhó phát hiện."Liễu Bình rơi vào suy tư.- - Phải nghĩ ra cách để làm con quái vật này lộ ra dấuvết.Nhưng không thể để lộ ra chuyện hắn xuyên qua."Kiến Văn Như Danh"dùng tốt như vậy, lỡ như bị bọn quái vật biết được thì về sau sẽ trốn tránh hắn,vậy còn hoàn thành nhiệm vụ Ngọn lửa hủy diệt như thế nào nữa? Đổi một cáchnói khác.Nếu người chung quanh đều biết hắn có thể nhận ra quái vật, vậy kết cục duynhất của hắn chính là -- Làm một công cụ.Liễu Bình yên lặng cân nhắc.Chúng đệ tử bước vào miếu, vội vàng sắp xếp hành lý và nhóm lửa.Hai vị trưởng lão hộ pháp lần lượt mang theo mấy người, đi một vòng quanhmiếu thờ, kiểm tra tình hình chung quanh.Chưởng môn đi đến cửa miếu một mình, nhìn mưa gió bên ngoài rồi bỗng gọi:“Liễu Bình.""Đệ tử ở đây."Liễu Bình tiến lên và đáp."Con là đệ tử thân truyền của ta -- Lần này đi đến kinh thành, mặc kệ con cómuốn hay không thì cũng đại diện cho thể diện của tông môn chúng ta, vi sư cómột nổi lo, muốn nói cho con nghe trước."Chưởng môn nói."Sư phụ, xin người cứ nói."Liễu Bình nói."Người tập võ chúng ta gặp mặt thì nhất định sẽ luận bàn một vài trận, đây làchuyện mà tất cả các môn phái đều cam chịu."Chưởng môn nhìn hắn và nói: “Sau khi đến kinh thành, đệ tử ưu tú của các môncác phái khác nhất định sẽ tranh tài đấu pháp với con, vi sư hy vọng con đừngchán ngán thất vọng."Liễu Bình ngạc nhiên nói: “Sư phụ, cả mặt còn chưa nhìn thấy, sao người biếtcon đánh không thắng người khác?"Chưởng môn nói: “Thời gian con nhập môn quá ngắn, khuyết thiếu kinh nghiệmđánh nhau với người khác."Liễu Bình ngơ ngẩn.Chưởng môn thở dài nói: “Những tà giáo đồ vây thành lần trước đa phần là thônphu lưu dân ngu muội, vốn cũng không hiểu kỹ xảo và sức mạnh, chẳng qua bởiể ế ểvì đạt được sức mạnh của quái vật nên mới có thể giết chóc bình dân, con có thểchiến thắng bọn chúng cũng không có gì bất ngờ, nhưng mà --""Đệ tử của các môn các phái, chỉ cần là người được dẫn đến kinh thành thìkhông ai không phải là dạng người trăm dặm mới tìm được một, có kinhnghiệm chiến đấu phong phú, mà thời gian con nhập môn ngắn ngủi, chỉ khôngđến nửa tháng.""Các loại kỹ xảo chiến đấu của con còn chưa trải qua thời gian tôi luyện... Nếuthật sự đánh không thắng thì thôi."Liễu Bình ôm quyền nói: “Vâng, cẩn tuân sự dạy bảo của sư phụ."Lúc này ngoài cửa miếu lại truyền đến một tiếng vó ngựa.Sớm đã có trưởng lão mang người đón đầu và quát: “Người tới là ai!"Một giọng nói vang lên từ mưa gió: “Ma Son Tông, Triệu Tử Tiêu tới!"Chưởng môn giật mình, lớn tiếng đáp lại: “Thì ra là Triệu tông chủ của Ma SonTông, mau mời vào tránh mưa."Chỉ chốc lát sau.Lại một đám người tiến vào miếu thờ Chúc Dung.Một lão giả gầy gò cầm đầu cười lớn đi tới, ôm quyền nói: “Lý chưởng mônBách Linh Quan, đã thật lâu chúng ta chưa gặp lại."Chưởng môn ôm quyền nói: “Từ sau khi Thành Châu bị tà giáo đồ diệt, đườngđi bị chia cắt thì đã quá lâu chưa gặp mặt."Triệu tông chủ kéo một thanh niên phía sau lên rồi nói: “Còn không ra mắtchưởng môn Bách Linh Quan?"Thanh niên kia ôm quyền nói: “Thủ tịch đại đệ tử của Ma Son Tông, TrươngBình Hà ra mắt Lý chưởng môn."Chưởng môn nhìn thoáng qua Liễu Bình.Liễu Bình cũng tiến lên đáp lễ, báo tên tuổi ra.Triệu tông chủ nhìn hắn, cười nói: “Đạo pháp của Hoán Linh thâm thuý nhưhải, mấy chục năm rồi vẫn khó có người lĩnh ngộ ra một chiều nửa thức, rốtcuộc cũng tìm được truyền nhân rồi sao?"Khó luyện? Liễu Bình khó hiểu nhìn về phía chưởng môn, chỉ thấy da mặt ôngta giật giật, lạnh nhạt nói: “Lão phu luôn lười thu đồ đệ, gần đây mới động ýniệm -- Đừng nói chuyện phiếm nữa, từ biệt mấy chục năm, không biết côngpháp của ngươi có tiến bộ hay không, chúng ta tới đánh một trận xem sao?""Ha ha ha, được!"Triệu Tông chủ vui vẻ đáp ứng."Từ từ đã!"Chỉ thấy mấy vị trưởng lão hai phái cùng lên tiếng.ắ ếMột trưởng lão Ma Son Tông chắp tay nói: “Trời đang mưa to gió lớn, nếu haivị chưởng môn giao thủ tại đây, miếu này sẽ bị hủy đi, mọi người đều không cóchỗ để tránh mưa."Một trưởng lão Bách Linh Quan ôm quyền nói: “Vị trí hẻo lánh, lại sợ gặp phảiyêu tà nhìn trộm, nếu hai vị muốn giao thủ thì sao không chờ tới kinh thành rồinói sau?"Hai vị chưởng môn nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ.Đây là tình hình thực tế."Không bằng đệ tử thân truyền của người và ta so chiêu trước?"Triệu Tông chủ kiến nghị.Chưởng môn liếc nhìn Liễu Bình một cái, trong mắt có chút sầu lo.Liễu Bình ôm quyền nói: “Sư phụ, ta mới học đao pháp không lâu, hiện giờ cònkhông chế chiêu thức không được tốt lắm ––”.Chưởng môn gật gật đầu, đang muốn thay Liễu Bình từ chối thì lại nghe hắntiếp tục nói: “Đúng lúc mượn cơ hội nà để tôi luyện chiêu thức một chút."Đại đệ tử Trương Bình Hà của Ma Son Tông đối diện cười nói: “Có gì khôngthể? Ta lớn hon ngươi bảy tám tuổi, vậy để ngươi ra chiêu trước thì tốt hơn.""Đa tạ chiếu cố!"Liễu Bình ôm quyền nói.Giữa đại điện nhanh chóng được dành ra một mảnh đất trống.Chúng trưởng lão, đệ tử bỏ chuyện đang làm xuống, đều vây lại đây quan sát.Những chuyện như luận bàn này giống như văn nhân ngồi luận, là chứng minhthực tiễn võ học.Chiến đấu có thể thúc đẩy người ta tiến bộ trưởng thành, còn có thể nâng cao uythế của tông môn, lập danh cho bản thân, từ trước đến nay nó luôn là phươngthức giao lưu của các môn phái.Liễu Bình dẫn đầu bước vào sân, ôm quyền nói: “Trường sư huynh, mời."Trương Bình Hà nói: “Mời."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Cuồng phong gào thét, mưa to giàn giụa.Tia chớp xẹt qua màn đêm, chiếu sáng con đường nhỏ lầy lội trơn trượt trên sonđạo này.Một đội người đang cưỡi ngựa lao nhanh trong mưa rền gió dữ.Bỗng nhiên, có người lớn tiếng nói: “Chưởng môn, phía trước có một ngôimiếu!""Đi tránh mưa đi.""Tuân lệnh!"Đội ngũ tăng nhanh tốc độ, lập tức hăng hái lao nhanh đến ngôi miếu phíatrước.Một trưởng lão cười nói: “Ta nhớ được nơi này, trong phạm vi năm trăm dặmchỉ có ngôi miếu này -- Chờ đi tiếp về phía trước, leo qua hai ngọn núi, lướt quaTứ thanh hà thì sẽ tới gần kinh thành.""Tối nay nghỉ tạm tại đây đi."Chưởng môn nói.Mọi người mừng rỡ.Vất vả bôn ba cả ngày, lại gặp mưa to, họ hận không thể lập tức tìm một nơi khômát thoải mái ăn ngủ nghỉ ngơi.Ngựa đã được cột chắc, mọi người cầm đuốc vào miếu.Chỉ thấy miếu này tuy hơi hoang phế, phủ một lớp bụi thật dày, nhưng dù saocũng ngăn cách mưa gió ở bên ngoài, mang theo một bầu không khí an bình tĩnhlặng.Các dụng cụ trong miếu sớm đã bị tàn phá, chỉ có tượng thần được cung phụngở giữa đại điện là còn lành lặn không tổn hao gì.Đó là một pho tượng thần linh toàn thân màu đỏ thẫm, nó nhắm mắt lại, đôi taynắm lấy một mộc trường, trên mộc trường vờn quanh ánh lửa cháy.Liễu Bình nhìn thoáng qua tượng thần, cười hỏi: “Sư phụ, đây là thần linh nàovậy?""Hỏa thần Chúc Dung."Chưởng môn thuận miệng đáp lại một câu."À, tượng thần này khắc nhìn sinh động như thật."Liễu Bình tán thưởng.Ở trước mắt hắn, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Tà vật: Kẻgặm nhắm trong im lặng."ể ố ể ể"Tà vật chân thật, ký sinh thể tuyệt đối không thể so sánh, còn có thể ngụy trangthành bất cứ vật thể nào, thực hiện ngụy trang vào mọi lúc nhằm đi săn, cực kỳkhó phát hiện."Liễu Bình rơi vào suy tư.- - Phải nghĩ ra cách để làm con quái vật này lộ ra dấuvết.Nhưng không thể để lộ ra chuyện hắn xuyên qua."Kiến Văn Như Danh"dùng tốt như vậy, lỡ như bị bọn quái vật biết được thì về sau sẽ trốn tránh hắn,vậy còn hoàn thành nhiệm vụ Ngọn lửa hủy diệt như thế nào nữa? Đổi một cáchnói khác.Nếu người chung quanh đều biết hắn có thể nhận ra quái vật, vậy kết cục duynhất của hắn chính là -- Làm một công cụ.Liễu Bình yên lặng cân nhắc.Chúng đệ tử bước vào miếu, vội vàng sắp xếp hành lý và nhóm lửa.Hai vị trưởng lão hộ pháp lần lượt mang theo mấy người, đi một vòng quanhmiếu thờ, kiểm tra tình hình chung quanh.Chưởng môn đi đến cửa miếu một mình, nhìn mưa gió bên ngoài rồi bỗng gọi:“Liễu Bình.""Đệ tử ở đây."Liễu Bình tiến lên và đáp."Con là đệ tử thân truyền của ta -- Lần này đi đến kinh thành, mặc kệ con cómuốn hay không thì cũng đại diện cho thể diện của tông môn chúng ta, vi sư cómột nổi lo, muốn nói cho con nghe trước."Chưởng môn nói."Sư phụ, xin người cứ nói."Liễu Bình nói."Người tập võ chúng ta gặp mặt thì nhất định sẽ luận bàn một vài trận, đây làchuyện mà tất cả các môn phái đều cam chịu."Chưởng môn nhìn hắn và nói: “Sau khi đến kinh thành, đệ tử ưu tú của các môncác phái khác nhất định sẽ tranh tài đấu pháp với con, vi sư hy vọng con đừngchán ngán thất vọng."Liễu Bình ngạc nhiên nói: “Sư phụ, cả mặt còn chưa nhìn thấy, sao người biếtcon đánh không thắng người khác?"Chưởng môn nói: “Thời gian con nhập môn quá ngắn, khuyết thiếu kinh nghiệmđánh nhau với người khác."Liễu Bình ngơ ngẩn.Chưởng môn thở dài nói: “Những tà giáo đồ vây thành lần trước đa phần là thônphu lưu dân ngu muội, vốn cũng không hiểu kỹ xảo và sức mạnh, chẳng qua bởiể ế ểvì đạt được sức mạnh của quái vật nên mới có thể giết chóc bình dân, con có thểchiến thắng bọn chúng cũng không có gì bất ngờ, nhưng mà --""Đệ tử của các môn các phái, chỉ cần là người được dẫn đến kinh thành thìkhông ai không phải là dạng người trăm dặm mới tìm được một, có kinhnghiệm chiến đấu phong phú, mà thời gian con nhập môn ngắn ngủi, chỉ khôngđến nửa tháng.""Các loại kỹ xảo chiến đấu của con còn chưa trải qua thời gian tôi luyện... Nếuthật sự đánh không thắng thì thôi."Liễu Bình ôm quyền nói: “Vâng, cẩn tuân sự dạy bảo của sư phụ."Lúc này ngoài cửa miếu lại truyền đến một tiếng vó ngựa.Sớm đã có trưởng lão mang người đón đầu và quát: “Người tới là ai!"Một giọng nói vang lên từ mưa gió: “Ma Son Tông, Triệu Tử Tiêu tới!"Chưởng môn giật mình, lớn tiếng đáp lại: “Thì ra là Triệu tông chủ của Ma SonTông, mau mời vào tránh mưa."Chỉ chốc lát sau.Lại một đám người tiến vào miếu thờ Chúc Dung.Một lão giả gầy gò cầm đầu cười lớn đi tới, ôm quyền nói: “Lý chưởng mônBách Linh Quan, đã thật lâu chúng ta chưa gặp lại."Chưởng môn ôm quyền nói: “Từ sau khi Thành Châu bị tà giáo đồ diệt, đườngđi bị chia cắt thì đã quá lâu chưa gặp mặt."Triệu tông chủ kéo một thanh niên phía sau lên rồi nói: “Còn không ra mắtchưởng môn Bách Linh Quan?"Thanh niên kia ôm quyền nói: “Thủ tịch đại đệ tử của Ma Son Tông, TrươngBình Hà ra mắt Lý chưởng môn."Chưởng môn nhìn thoáng qua Liễu Bình.Liễu Bình cũng tiến lên đáp lễ, báo tên tuổi ra.Triệu tông chủ nhìn hắn, cười nói: “Đạo pháp của Hoán Linh thâm thuý nhưhải, mấy chục năm rồi vẫn khó có người lĩnh ngộ ra một chiều nửa thức, rốtcuộc cũng tìm được truyền nhân rồi sao?"Khó luyện? Liễu Bình khó hiểu nhìn về phía chưởng môn, chỉ thấy da mặt ôngta giật giật, lạnh nhạt nói: “Lão phu luôn lười thu đồ đệ, gần đây mới động ýniệm -- Đừng nói chuyện phiếm nữa, từ biệt mấy chục năm, không biết côngpháp của ngươi có tiến bộ hay không, chúng ta tới đánh một trận xem sao?""Ha ha ha, được!"Triệu Tông chủ vui vẻ đáp ứng."Từ từ đã!"Chỉ thấy mấy vị trưởng lão hai phái cùng lên tiếng.ắ ếMột trưởng lão Ma Son Tông chắp tay nói: “Trời đang mưa to gió lớn, nếu haivị chưởng môn giao thủ tại đây, miếu này sẽ bị hủy đi, mọi người đều không cóchỗ để tránh mưa."Một trưởng lão Bách Linh Quan ôm quyền nói: “Vị trí hẻo lánh, lại sợ gặp phảiyêu tà nhìn trộm, nếu hai vị muốn giao thủ thì sao không chờ tới kinh thành rồinói sau?"Hai vị chưởng môn nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ.Đây là tình hình thực tế."Không bằng đệ tử thân truyền của người và ta so chiêu trước?"Triệu Tông chủ kiến nghị.Chưởng môn liếc nhìn Liễu Bình một cái, trong mắt có chút sầu lo.Liễu Bình ôm quyền nói: “Sư phụ, ta mới học đao pháp không lâu, hiện giờ cònkhông chế chiêu thức không được tốt lắm ––”.Chưởng môn gật gật đầu, đang muốn thay Liễu Bình từ chối thì lại nghe hắntiếp tục nói: “Đúng lúc mượn cơ hội nà để tôi luyện chiêu thức một chút."Đại đệ tử Trương Bình Hà của Ma Son Tông đối diện cười nói: “Có gì khôngthể? Ta lớn hon ngươi bảy tám tuổi, vậy để ngươi ra chiêu trước thì tốt hơn.""Đa tạ chiếu cố!"Liễu Bình ôm quyền nói.Giữa đại điện nhanh chóng được dành ra một mảnh đất trống.Chúng trưởng lão, đệ tử bỏ chuyện đang làm xuống, đều vây lại đây quan sát.Những chuyện như luận bàn này giống như văn nhân ngồi luận, là chứng minhthực tiễn võ học.Chiến đấu có thể thúc đẩy người ta tiến bộ trưởng thành, còn có thể nâng cao uythế của tông môn, lập danh cho bản thân, từ trước đến nay nó luôn là phươngthức giao lưu của các môn phái.Liễu Bình dẫn đầu bước vào sân, ôm quyền nói: “Trường sư huynh, mời."Trương Bình Hà nói: “Mời."

Chương 609: Tượng thần