"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 616: Bệ hạ tin được các đại môn phái sao?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Quách Xung liếc nhìn xung quanh, lại nhìn thấy đám Cẩm Vệ quân đang dùngánh mắt sáng rực nhìn sang.Trương Bình Hà nói đúng.Thời điểm này đâu thể so tài được? Có khi sẽ bị coi như là kẻ gây rối, bị giamlại."Chúng ta hẹn thời gian, về sau đánh cũng được, ta đã thắng rất nhiều người,chỉ chưa đánh với mấy người các ngươi nữa thôi."Quách Xung nói với vẻ hậm hực."Sau chuyện đêm nay, tùy thời phụng bồi."Trương Bình Hà nói."Tốt, chính miệng ngươi nói đấy nhé."Quách Xung nói xong cũng rời đi.Liễu Bình nhìn về phía bóng lưng của Quách Xung, ngạc nhiên hỏi: "Tại saotên này khiêu khích khắp nơi vậy chứ?"Trương Bình Hà hạ giọng nói: "Hắn ta muốn làm đệ nhất trong thế hệ tuổi trẻ.Truyền thừa của Cuồng Đao môn rất hoàn chỉnh, không thất truyền hay thiếuthốn truyền thừa như môn phái chúng ta.""Ma Son tông các ngươi thất truyền cái gì?"Liễu Bình hỏi."Chiêu cuối cùng của Vạn Ảnh Ma Quang thổi, trong truyền thuyết, năm đó tổsư đã dùng một cước đạp bay một ngôi sao chổi đang lao xuống đất trở lại bầutrời."Trương Bình Hà nói với vẻ mơ ước."Hôm nào cho ta mở mang tầm mắt với những chiêu thức trước nhé."Liễu Bình nói."Không có vấn đề."Trương Bình Hà nói.Bỗng nhiên có tiếng ồn ào truyền tới từ lối vào Hoàng cung.Chưởng môn các phải lần lượt rời khỏi Hoàng cung, trở lại trên quảng trường.Môn chủ Cuồng Đao môn Tiến Tôn Hải lật mình lên ngựa, lớn tiếng nói: "Tấtcả môn hạ đệ tử Cuồng Đao môn đều đi theo ta... chúng ta trấn thủ thành tây!""Rõ!"Tất cả trưởng lão và đệ tử cùng đáp.ồBọn họ nhanh chóng lên ngựa, đi theo Môn chủ Cuồng Đao môn rời khỏi nơinày.Ngay sau đó là những môn phái khác."Ma Son tông bảo vệ sông hộ thành phía bắc, tất cả đi theo ta!"Tông chủ Ma Son tông Triệu Tử Tiêu nói.Triệu Bình Hà vỗ vai Liễu Bình, dặn dò: "Cẩn thận."Hắn ta nói xong, chạy tới tập trung với người của tông môn mình, nhanh chónglên ngựa."Tề Hà kiếm phái...""Thiên Sơn các...""Bắc Thắng quyền tông."Từng môn phái đều lên ngựa rời đi quảng trường.Thế nhưng vẫn còn không ít môn phái còn ở lại nơi này.Lý Càn Dương đi tới trước mặt mọi người, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưatừng có."Sư phụ, chúng ta trấn thủ nơi nào?"Liễu Bình hỏi."Bách Linh quan chúng ta phụ trách phòng thủ tại con đường và vườn ngự uyểnphía nam Hoàng cung."Lý Càn Dương nói."Chúng ta... phòng thủ tại Hoàng cung sao?"Một trưởng lão không nhịn được mà hỏi."Điều này chứng tỏ bệ hạ tin tưởng vào chúng ta hơn... các vị, cần phải làm việccẩn thận, đi theo ta."Lý Càn Dương nói."Rõ!"Đám người đồng thanh đáp.Lúc này, mấy tên quan viên xuất hiện trên quảng trường dưới sự bảo vệ của cấmquân, chuẩn bị phân phát lệnh bài cho các môn phái chuẩn bị tiến vào Hoàngcung.Một quan viên lớn tiếng nói: "Nhớ kỹ, lệnh bài không thể rời khỏi người, mộtkhi ánh lửa trên lệnh bài biến mất, chúng ta sẽ coi ngươi là yêu tà, bất cứ ngườinào cũng có thể tiêu diệt."Từng lệnh bài có ghi tên và môn phái được phân phát xuống.Bỗng nhiên.Động đất xuất hiện.ố ố ểTrong bóng đêm, giống như có vô số cái bóng u ám di chuyển, lại nhanh chóngbiến mất vào trong hư không tăm tối.Tên quan viên kia giật mình, vội vàng thúc giục: "Nhanh! Tốc độ lên, nhanhchóng đi tới các khu vực mà các ngươi cần phòng thủ!"Trưởng lão và đệ tử các môn phái cũng khẩn trương, xếp hàng theo thứ tự tiếnvào Hoàng cung.Đám người Bách Linh quan đi sau lưng Lý Càn Dương, đi thẳng tới con đườngđi vào vườn ngự uyển phía nam Hoàng cung.Lý Càn Dương cao giọng nói: "Vào tối nay, thiên địa có biến, có lẽ sẽ có lượnglớn tà vật công thành, cho nên chúng ta cần phòng thủ tại đây.""Phía sau vườn ngự uyển là tẩm cung, bên trái là vườn hoa, phía bên phải là hồnước và đình nghỉ mát, Tả hộ pháp trưởng lão, người dẫn người phòng thủ tạivườn hoa, Hữu hộ pháp trưởng lão dẫn người phòng thủ tại hồ nước và địnhnghỉ mát, đi đi."Hai vị trưởng lão nghe lệnh dẫn người rời đi."Sư phụ, ta thì sao?"Liễu Bình hỏi.Lý Càn Dương nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Hai người chúng ta phòng thủ conđường thông hướng tẩm cung."Liễu Bình nhìn trước nhìn sau một lượt.Dưới bức tường hoàng cung tăm tối, đều có một con đường dài, thế nhưngkhông có một bóng người nào cả."Cấm vệ đâu? Tại sao lại không có bất cứ cấm vệ nào?"Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."Ngày hôm qua đã chết một nhóm."Lý Càn Dương nói."Tà vật lại tới ám sát Hoàng đế?"Liễu Bình hỏi."Không phải... không ai biết bọn họ bị chết như thế nào..."Lý Càn Dương nhìn tới con đường tăm tối kia, bình tĩnh thản nhiên nói: "Khikiểm tra thi thể, phát hiện ra bọn chúng đều bị tà vật bám thân cả.""Bệ hạ đã không tin được cấm vệ quân, cho nên yêu cầu các môn phái tới đâyphòng thủ vào tối ngày hôm nay.""Bệ hạ tin được các đại môn phái sao?""Trong các môn phái vẫn đang chống trả tà vật, hầu như không có khả năngxuất hiện trường hợp bị tà vật ký sinh, bởi vì người của môn phái có kinhnghiệm phong phú, tà vật không thể ẩn nấp tại môn phái trong thời gian dàiđược, sẽ bị phát hiện, sau đó bị tiêu diệt."Lý Càn Dương nói."Thật vậy sao?"Liễu Bình hỏi."Những môn phái không làm được điều này, đều đã biến mất trong dòng lịchsử."Lý Càn Dương nói.Ông ta tìm tòi bên hông, lấy ra một quyển đao phổ, đưa cho Liễu Bình."Liễu Bình, con thiên tư thông minh, vừa học đã biết, hiện tại vẫn còn thời gian,ta sẽ truyền Hoán Linh đao pháp cho con, con cần chăm chỉ tu luyện nó, khôngđược lười biếng.""Vâng, cám ơn sư phụ."Liễu Bình tiếp nhận đao phổ, lập tức lật xem.Bỗng nhiên... Trên con đường dưới bức tường đỏ, một luồng sương mù lờ mờxuất hiện, bao phủ hoàn toàn con đường thông hướng tẩm cung lại.Từng đợt kêu gào kỳ quái truyền ra từ trong sương mù.Đây là âm thanh mà loài người không thể phát ra.Lý Càn Dương rút trường đao ra, nói: "Ta đi xem tình huống như thế nào, conchờ đợi tại đây, nếu mười phút sau mà ta vẫn chưa trở về, con cần tập hợp cùngvới Tả hộ pháp trưởng lão.""Vâng."Liễu Bình nói.Lý Càn Dương cầm đao đi vào sương mù, dần dần biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình cúi đầu nhanh chóng lật xem đao phổ.Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã đọc xong toàn bộ quyển sách."Thì ra là thế, tất cả có chín chiêu thức, ba chiều đầu hai công một thủ, sáuchiêu thức sau là một bộ liên chiều, lần này học xong toàn bộ rồi.""Là một bộ đao pháp rất có sáng ý, dẫn dắt linh cảm cho ta!"Hắn khen ngợi, bỗng rút đao ra, dùng toàn lực chém về phía sau lưng.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Quách Xung liếc nhìn xung quanh, lại nhìn thấy đám Cẩm Vệ quân đang dùngánh mắt sáng rực nhìn sang.Trương Bình Hà nói đúng.Thời điểm này đâu thể so tài được? Có khi sẽ bị coi như là kẻ gây rối, bị giamlại."Chúng ta hẹn thời gian, về sau đánh cũng được, ta đã thắng rất nhiều người,chỉ chưa đánh với mấy người các ngươi nữa thôi."Quách Xung nói với vẻ hậm hực."Sau chuyện đêm nay, tùy thời phụng bồi."Trương Bình Hà nói."Tốt, chính miệng ngươi nói đấy nhé."Quách Xung nói xong cũng rời đi.Liễu Bình nhìn về phía bóng lưng của Quách Xung, ngạc nhiên hỏi: "Tại saotên này khiêu khích khắp nơi vậy chứ?"Trương Bình Hà hạ giọng nói: "Hắn ta muốn làm đệ nhất trong thế hệ tuổi trẻ.Truyền thừa của Cuồng Đao môn rất hoàn chỉnh, không thất truyền hay thiếuthốn truyền thừa như môn phái chúng ta.""Ma Son tông các ngươi thất truyền cái gì?"Liễu Bình hỏi."Chiêu cuối cùng của Vạn Ảnh Ma Quang thổi, trong truyền thuyết, năm đó tổsư đã dùng một cước đạp bay một ngôi sao chổi đang lao xuống đất trở lại bầutrời."Trương Bình Hà nói với vẻ mơ ước."Hôm nào cho ta mở mang tầm mắt với những chiêu thức trước nhé."Liễu Bình nói."Không có vấn đề."Trương Bình Hà nói.Bỗng nhiên có tiếng ồn ào truyền tới từ lối vào Hoàng cung.Chưởng môn các phải lần lượt rời khỏi Hoàng cung, trở lại trên quảng trường.Môn chủ Cuồng Đao môn Tiến Tôn Hải lật mình lên ngựa, lớn tiếng nói: "Tấtcả môn hạ đệ tử Cuồng Đao môn đều đi theo ta... chúng ta trấn thủ thành tây!""Rõ!"Tất cả trưởng lão và đệ tử cùng đáp.ồBọn họ nhanh chóng lên ngựa, đi theo Môn chủ Cuồng Đao môn rời khỏi nơinày.Ngay sau đó là những môn phái khác."Ma Son tông bảo vệ sông hộ thành phía bắc, tất cả đi theo ta!"Tông chủ Ma Son tông Triệu Tử Tiêu nói.Triệu Bình Hà vỗ vai Liễu Bình, dặn dò: "Cẩn thận."Hắn ta nói xong, chạy tới tập trung với người của tông môn mình, nhanh chónglên ngựa."Tề Hà kiếm phái...""Thiên Sơn các...""Bắc Thắng quyền tông."Từng môn phái đều lên ngựa rời đi quảng trường.Thế nhưng vẫn còn không ít môn phái còn ở lại nơi này.Lý Càn Dương đi tới trước mặt mọi người, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưatừng có."Sư phụ, chúng ta trấn thủ nơi nào?"Liễu Bình hỏi."Bách Linh quan chúng ta phụ trách phòng thủ tại con đường và vườn ngự uyểnphía nam Hoàng cung."Lý Càn Dương nói."Chúng ta... phòng thủ tại Hoàng cung sao?"Một trưởng lão không nhịn được mà hỏi."Điều này chứng tỏ bệ hạ tin tưởng vào chúng ta hơn... các vị, cần phải làm việccẩn thận, đi theo ta."Lý Càn Dương nói."Rõ!"Đám người đồng thanh đáp.Lúc này, mấy tên quan viên xuất hiện trên quảng trường dưới sự bảo vệ của cấmquân, chuẩn bị phân phát lệnh bài cho các môn phái chuẩn bị tiến vào Hoàngcung.Một quan viên lớn tiếng nói: "Nhớ kỹ, lệnh bài không thể rời khỏi người, mộtkhi ánh lửa trên lệnh bài biến mất, chúng ta sẽ coi ngươi là yêu tà, bất cứ ngườinào cũng có thể tiêu diệt."Từng lệnh bài có ghi tên và môn phái được phân phát xuống.Bỗng nhiên.Động đất xuất hiện.ố ố ểTrong bóng đêm, giống như có vô số cái bóng u ám di chuyển, lại nhanh chóngbiến mất vào trong hư không tăm tối.Tên quan viên kia giật mình, vội vàng thúc giục: "Nhanh! Tốc độ lên, nhanhchóng đi tới các khu vực mà các ngươi cần phòng thủ!"Trưởng lão và đệ tử các môn phái cũng khẩn trương, xếp hàng theo thứ tự tiếnvào Hoàng cung.Đám người Bách Linh quan đi sau lưng Lý Càn Dương, đi thẳng tới con đườngđi vào vườn ngự uyển phía nam Hoàng cung.Lý Càn Dương cao giọng nói: "Vào tối nay, thiên địa có biến, có lẽ sẽ có lượnglớn tà vật công thành, cho nên chúng ta cần phòng thủ tại đây.""Phía sau vườn ngự uyển là tẩm cung, bên trái là vườn hoa, phía bên phải là hồnước và đình nghỉ mát, Tả hộ pháp trưởng lão, người dẫn người phòng thủ tạivườn hoa, Hữu hộ pháp trưởng lão dẫn người phòng thủ tại hồ nước và địnhnghỉ mát, đi đi."Hai vị trưởng lão nghe lệnh dẫn người rời đi."Sư phụ, ta thì sao?"Liễu Bình hỏi.Lý Càn Dương nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Hai người chúng ta phòng thủ conđường thông hướng tẩm cung."Liễu Bình nhìn trước nhìn sau một lượt.Dưới bức tường hoàng cung tăm tối, đều có một con đường dài, thế nhưngkhông có một bóng người nào cả."Cấm vệ đâu? Tại sao lại không có bất cứ cấm vệ nào?"Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."Ngày hôm qua đã chết một nhóm."Lý Càn Dương nói."Tà vật lại tới ám sát Hoàng đế?"Liễu Bình hỏi."Không phải... không ai biết bọn họ bị chết như thế nào..."Lý Càn Dương nhìn tới con đường tăm tối kia, bình tĩnh thản nhiên nói: "Khikiểm tra thi thể, phát hiện ra bọn chúng đều bị tà vật bám thân cả.""Bệ hạ đã không tin được cấm vệ quân, cho nên yêu cầu các môn phái tới đâyphòng thủ vào tối ngày hôm nay.""Bệ hạ tin được các đại môn phái sao?""Trong các môn phái vẫn đang chống trả tà vật, hầu như không có khả năngxuất hiện trường hợp bị tà vật ký sinh, bởi vì người của môn phái có kinhnghiệm phong phú, tà vật không thể ẩn nấp tại môn phái trong thời gian dàiđược, sẽ bị phát hiện, sau đó bị tiêu diệt."Lý Càn Dương nói."Thật vậy sao?"Liễu Bình hỏi."Những môn phái không làm được điều này, đều đã biến mất trong dòng lịchsử."Lý Càn Dương nói.Ông ta tìm tòi bên hông, lấy ra một quyển đao phổ, đưa cho Liễu Bình."Liễu Bình, con thiên tư thông minh, vừa học đã biết, hiện tại vẫn còn thời gian,ta sẽ truyền Hoán Linh đao pháp cho con, con cần chăm chỉ tu luyện nó, khôngđược lười biếng.""Vâng, cám ơn sư phụ."Liễu Bình tiếp nhận đao phổ, lập tức lật xem.Bỗng nhiên... Trên con đường dưới bức tường đỏ, một luồng sương mù lờ mờxuất hiện, bao phủ hoàn toàn con đường thông hướng tẩm cung lại.Từng đợt kêu gào kỳ quái truyền ra từ trong sương mù.Đây là âm thanh mà loài người không thể phát ra.Lý Càn Dương rút trường đao ra, nói: "Ta đi xem tình huống như thế nào, conchờ đợi tại đây, nếu mười phút sau mà ta vẫn chưa trở về, con cần tập hợp cùngvới Tả hộ pháp trưởng lão.""Vâng."Liễu Bình nói.Lý Càn Dương cầm đao đi vào sương mù, dần dần biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình cúi đầu nhanh chóng lật xem đao phổ.Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã đọc xong toàn bộ quyển sách."Thì ra là thế, tất cả có chín chiêu thức, ba chiều đầu hai công một thủ, sáuchiêu thức sau là một bộ liên chiều, lần này học xong toàn bộ rồi.""Là một bộ đao pháp rất có sáng ý, dẫn dắt linh cảm cho ta!"Hắn khen ngợi, bỗng rút đao ra, dùng toàn lực chém về phía sau lưng.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Quách Xung liếc nhìn xung quanh, lại nhìn thấy đám Cẩm Vệ quân đang dùngánh mắt sáng rực nhìn sang.Trương Bình Hà nói đúng.Thời điểm này đâu thể so tài được? Có khi sẽ bị coi như là kẻ gây rối, bị giamlại."Chúng ta hẹn thời gian, về sau đánh cũng được, ta đã thắng rất nhiều người,chỉ chưa đánh với mấy người các ngươi nữa thôi."Quách Xung nói với vẻ hậm hực."Sau chuyện đêm nay, tùy thời phụng bồi."Trương Bình Hà nói."Tốt, chính miệng ngươi nói đấy nhé."Quách Xung nói xong cũng rời đi.Liễu Bình nhìn về phía bóng lưng của Quách Xung, ngạc nhiên hỏi: "Tại saotên này khiêu khích khắp nơi vậy chứ?"Trương Bình Hà hạ giọng nói: "Hắn ta muốn làm đệ nhất trong thế hệ tuổi trẻ.Truyền thừa của Cuồng Đao môn rất hoàn chỉnh, không thất truyền hay thiếuthốn truyền thừa như môn phái chúng ta.""Ma Son tông các ngươi thất truyền cái gì?"Liễu Bình hỏi."Chiêu cuối cùng của Vạn Ảnh Ma Quang thổi, trong truyền thuyết, năm đó tổsư đã dùng một cước đạp bay một ngôi sao chổi đang lao xuống đất trở lại bầutrời."Trương Bình Hà nói với vẻ mơ ước."Hôm nào cho ta mở mang tầm mắt với những chiêu thức trước nhé."Liễu Bình nói."Không có vấn đề."Trương Bình Hà nói.Bỗng nhiên có tiếng ồn ào truyền tới từ lối vào Hoàng cung.Chưởng môn các phải lần lượt rời khỏi Hoàng cung, trở lại trên quảng trường.Môn chủ Cuồng Đao môn Tiến Tôn Hải lật mình lên ngựa, lớn tiếng nói: "Tấtcả môn hạ đệ tử Cuồng Đao môn đều đi theo ta... chúng ta trấn thủ thành tây!""Rõ!"Tất cả trưởng lão và đệ tử cùng đáp.ồBọn họ nhanh chóng lên ngựa, đi theo Môn chủ Cuồng Đao môn rời khỏi nơinày.Ngay sau đó là những môn phái khác."Ma Son tông bảo vệ sông hộ thành phía bắc, tất cả đi theo ta!"Tông chủ Ma Son tông Triệu Tử Tiêu nói.Triệu Bình Hà vỗ vai Liễu Bình, dặn dò: "Cẩn thận."Hắn ta nói xong, chạy tới tập trung với người của tông môn mình, nhanh chónglên ngựa."Tề Hà kiếm phái...""Thiên Sơn các...""Bắc Thắng quyền tông."Từng môn phái đều lên ngựa rời đi quảng trường.Thế nhưng vẫn còn không ít môn phái còn ở lại nơi này.Lý Càn Dương đi tới trước mặt mọi người, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưatừng có."Sư phụ, chúng ta trấn thủ nơi nào?"Liễu Bình hỏi."Bách Linh quan chúng ta phụ trách phòng thủ tại con đường và vườn ngự uyểnphía nam Hoàng cung."Lý Càn Dương nói."Chúng ta... phòng thủ tại Hoàng cung sao?"Một trưởng lão không nhịn được mà hỏi."Điều này chứng tỏ bệ hạ tin tưởng vào chúng ta hơn... các vị, cần phải làm việccẩn thận, đi theo ta."Lý Càn Dương nói."Rõ!"Đám người đồng thanh đáp.Lúc này, mấy tên quan viên xuất hiện trên quảng trường dưới sự bảo vệ của cấmquân, chuẩn bị phân phát lệnh bài cho các môn phái chuẩn bị tiến vào Hoàngcung.Một quan viên lớn tiếng nói: "Nhớ kỹ, lệnh bài không thể rời khỏi người, mộtkhi ánh lửa trên lệnh bài biến mất, chúng ta sẽ coi ngươi là yêu tà, bất cứ ngườinào cũng có thể tiêu diệt."Từng lệnh bài có ghi tên và môn phái được phân phát xuống.Bỗng nhiên.Động đất xuất hiện.ố ố ểTrong bóng đêm, giống như có vô số cái bóng u ám di chuyển, lại nhanh chóngbiến mất vào trong hư không tăm tối.Tên quan viên kia giật mình, vội vàng thúc giục: "Nhanh! Tốc độ lên, nhanhchóng đi tới các khu vực mà các ngươi cần phòng thủ!"Trưởng lão và đệ tử các môn phái cũng khẩn trương, xếp hàng theo thứ tự tiếnvào Hoàng cung.Đám người Bách Linh quan đi sau lưng Lý Càn Dương, đi thẳng tới con đườngđi vào vườn ngự uyển phía nam Hoàng cung.Lý Càn Dương cao giọng nói: "Vào tối nay, thiên địa có biến, có lẽ sẽ có lượnglớn tà vật công thành, cho nên chúng ta cần phòng thủ tại đây.""Phía sau vườn ngự uyển là tẩm cung, bên trái là vườn hoa, phía bên phải là hồnước và đình nghỉ mát, Tả hộ pháp trưởng lão, người dẫn người phòng thủ tạivườn hoa, Hữu hộ pháp trưởng lão dẫn người phòng thủ tại hồ nước và địnhnghỉ mát, đi đi."Hai vị trưởng lão nghe lệnh dẫn người rời đi."Sư phụ, ta thì sao?"Liễu Bình hỏi.Lý Càn Dương nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Hai người chúng ta phòng thủ conđường thông hướng tẩm cung."Liễu Bình nhìn trước nhìn sau một lượt.Dưới bức tường hoàng cung tăm tối, đều có một con đường dài, thế nhưngkhông có một bóng người nào cả."Cấm vệ đâu? Tại sao lại không có bất cứ cấm vệ nào?"Liễu Bình ngạc nhiên hỏi."Ngày hôm qua đã chết một nhóm."Lý Càn Dương nói."Tà vật lại tới ám sát Hoàng đế?"Liễu Bình hỏi."Không phải... không ai biết bọn họ bị chết như thế nào..."Lý Càn Dương nhìn tới con đường tăm tối kia, bình tĩnh thản nhiên nói: "Khikiểm tra thi thể, phát hiện ra bọn chúng đều bị tà vật bám thân cả.""Bệ hạ đã không tin được cấm vệ quân, cho nên yêu cầu các môn phái tới đâyphòng thủ vào tối ngày hôm nay.""Bệ hạ tin được các đại môn phái sao?""Trong các môn phái vẫn đang chống trả tà vật, hầu như không có khả năngxuất hiện trường hợp bị tà vật ký sinh, bởi vì người của môn phái có kinhnghiệm phong phú, tà vật không thể ẩn nấp tại môn phái trong thời gian dàiđược, sẽ bị phát hiện, sau đó bị tiêu diệt."Lý Càn Dương nói."Thật vậy sao?"Liễu Bình hỏi."Những môn phái không làm được điều này, đều đã biến mất trong dòng lịchsử."Lý Càn Dương nói.Ông ta tìm tòi bên hông, lấy ra một quyển đao phổ, đưa cho Liễu Bình."Liễu Bình, con thiên tư thông minh, vừa học đã biết, hiện tại vẫn còn thời gian,ta sẽ truyền Hoán Linh đao pháp cho con, con cần chăm chỉ tu luyện nó, khôngđược lười biếng.""Vâng, cám ơn sư phụ."Liễu Bình tiếp nhận đao phổ, lập tức lật xem.Bỗng nhiên... Trên con đường dưới bức tường đỏ, một luồng sương mù lờ mờxuất hiện, bao phủ hoàn toàn con đường thông hướng tẩm cung lại.Từng đợt kêu gào kỳ quái truyền ra từ trong sương mù.Đây là âm thanh mà loài người không thể phát ra.Lý Càn Dương rút trường đao ra, nói: "Ta đi xem tình huống như thế nào, conchờ đợi tại đây, nếu mười phút sau mà ta vẫn chưa trở về, con cần tập hợp cùngvới Tả hộ pháp trưởng lão.""Vâng."Liễu Bình nói.Lý Càn Dương cầm đao đi vào sương mù, dần dần biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình cúi đầu nhanh chóng lật xem đao phổ.Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã đọc xong toàn bộ quyển sách."Thì ra là thế, tất cả có chín chiêu thức, ba chiều đầu hai công một thủ, sáuchiêu thức sau là một bộ liên chiều, lần này học xong toàn bộ rồi.""Là một bộ đao pháp rất có sáng ý, dẫn dắt linh cảm cho ta!"Hắn khen ngợi, bỗng rút đao ra, dùng toàn lực chém về phía sau lưng.

Chương 616: Bệ hạ tin được các đại môn phái sao?