"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 619: Loài người, thật đáng buồn

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bỗng nhiên... Cầu biến mất.Bọn họ phát hiện mình đang ở trong một con ngõ hẻm."Đây là ngõ hẻm Vương gia tại thành động, cách Hoàng cung rất xa."Trương Bình Hà nói.Liễu Bình nhảy lên tường vây, phóng mắt nhìn tới cảnh vật xung quanh.Chỉ thấy sương mù tràn ngập mọi nơi, bao phủ mọi thứ, không thể nhìn thấy bấtcứ cảnh tượng nào cả.Nên làm cách nào mới có thể đi tới Hoàng cung chứ? Thủy Thụ vẫn là một đứanhỏ, cứ tiếp tục như vậy chẳng lẽ nàng chỉ có chờ chết sao? Liễu Bình suy nghĩ,quay đầu lại nói: "Bình Hà huynh, hay là chúng ta bay lên, xem xem có thểthoát khỏi tình cảnh này hay không.""Bay? Chỉ có rất ít chiêu thức mới có thể làm cho võ giả bay được, đáng tiếcMa Son tông chúng ta không có loại chiêu thức như vậy."Trương Bình Hà nói với vẻ hâm mộ."Tới, ta dẫn người bay đi."Liễu Bình nói."Được."Trương Bình Hà hớn hở nói.Liễu Bình đang định nói cái gì đó, lại thấy trên đỉnh đầu Trương Bình Hà cómột hàng chữ nhỏ:[Tà vật ẩn thân.]Chỉ trong chớp mắt, Trương Bình Hà chân chính đã biến mất.Bọn chúng lại có thể thay đổi cá nhân không có bất cứ sơ hở nào, lập tứcchuyển một tên Trương Bình Hà giả ra! Nói như vậy, bọn chúng cũng sẽ choTrương Bình Hà một Liễu Bình giả.Thật sự quá xuất sắc! Liễu Bình vẫn bình tĩnh, vẫy tay tới "Trương Bình Hà",nói: "Tới đây, Bình Hà huynh, lên đây!""Được!"Trương Bình Hà lên tiếng, nhảy lên cao, lướt về phía tường rào.Liễu Bình rút đao.Trong bóng đêm và sương mù, chợt có một biển lửa xuất hiện, hóa thành mộtvòng dây nhỏ, chém Trương Bình Hà thành hai đoạn.Trương Bình Hà rơi trên mặt đất, nhìn về phía Liễu Bình với vẻ không camlòng, hỏi: "Vì sao... ngươi không thể nhận ra...".ễ ắLiễu Bình ngắt lời nó, lộ ra nụ cười tà ác: "Bình Hà huynh, ngươi chính là đạiđệ tử của quý phái, chắc hẳn cũng mang theo rất nhiều công pháp bí tịch củamôn phái, thậm chí là bảo vật tông môn bên người, hiện tại đều thuộc về ta."Trương Bình Hà ngẩn người.Thằng nhãi này... Hắn giết mình không phải bởi vì nhận ra điều gì khác thường.Mà bởi vì hắn sinh ra ác niệm! Ngọn lửa liên tục lan tràn, thi thể "Trương BìnhHà"bị thiếu thành tro bụi.Liễu Bình đau đầu thở dài.Cứ lừa gạt tới lừa gạt đi như thế này có ý gì chứ? Các ngươi không thể tấn côngmột cách đường đường chính chính hay sao? Lại còn bắt mình bịa đặt lấy cớnữa.Aiz.Thật mệt mà.Bỗng nhiên, có từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi giết chết một loại tà vật am hiểu ngụy trang, am hiểu huyền bí biến hóathành người.][Lần đánh giết này làm cho Hỏa pháp tắc đạt được tăng tiến, cũng làm choQuyển sách Đáy Biển ghi chép lại tin tức về tà vật này.][Lực lượng của Hỏa và Thủy phản hồi cho ngươi, làm thực lực của ngươi chínhthức tăng lên tới cảnh giới tông sư.][Ngươi đã là một trong những người mạnh nhất của thế giới hiện tại, chiến lựctương đương với chưởng môn của các môn phái.][Thực lực hiện tại của ngươi xếp thứ: 17.][Bảng xếp hạng này chỉ dựa vào chiêu thức mạnh nhất để sắp xếp, không cónghĩa là trong chiến trận thực tế phát huy như thế nào.]Đã tới tiêu chuẩn hàng đầu rồi sao? Được rồi.Lừa gạt một vài kẻ cũng không mệt mỏi gì cả.Nếu như có thể tiếp tục lừa gạt một vài tà vật tới giết, mình cũng rất vui vẻ đồngý.Liễu Bình thu hồi thanh đao, đứng trên tường rào đợi vài giây.Không còn quái vật xuất hiện.Cũng vậy.Một tên ác ôn ngay cả người bên mình cũng giết, vậy phải làm sao mới có thểlừa gạt được? Có lẽ đã làm khó đám tà vật quá rồi.Như vậy Thủy Thụ đâu? Tà vật đã có thể kiểm soát toàn bộ Knh thành, như vậychắc hẳn cũng có thể tìm tới nàng.ấ ềVấn đề hiện tại chính là, các cao thủ của Nhân tộc đã bị không gian tách ra,không thể tìm tới vị trí của Hoàng đế và Thủy Thụ.Đã như vậy... Liễu Bình hơi nhún người, đạp tường nhảy lên cao.Khi hắn vẫn tại giữa không trung, thân hình hóa thành một con phượng hoànglửa vọt lên bầu trời đêm.Tiếng hót của phượng hoàng lửa truyền ra xa xa.Trong sương mù vô tận, có một gợn sóng yếu ớt xuất hiện, giống như gợn sóngnhỏ trên mặt nước tĩnh lặng vậy.Là ở bên kia! Phượng hoàng lửa bay về phía đó mà không do dự chút nào.Quả nhiên, bay lên cao là có thể thoát khỏi vô số tầng không gian bên dưới, bayvề phía Hoàng cung mà không bị ảnh hưởng! Thảo nào vừa rồi lại có quái vậtxuất hiện, ý đồ của nó là ngăn cản chính mình.Phượng hoàng lửa tạo thành một đường hỏa tuyến thật dài trên bầu trời đêm,lướt qua trời cao, lao về phía vườn ngự uyển phía nam Hoàng cung.Vù!Liễu Bình rơi trên mặt đất, ngọn lửa cũng tiêu tán đi.Mình lại trở về! Hắn cũng không chần chờ, dọc theo con đường tiến thẳng vàotẩm cung, ngay lập tức nghe được tiếng đánh nhau rất kịch liệt.Tất cả sương mù đều tiêu tán.Giọng nói của Thủy Thụ vang lên bên tai của hắn: "Nghe đây, nó không dám đểlộ thực lực chân thực, nếu không sẽ dẫn tới sự chú ý của những tồn tại Kỳ Quỷkhác.""Ừ, ngươi ở nơi này sao?"Liễu Bình lập tức hỏi."Ta ở đây, thế nhưng có thể chết đi bất cứ khi nào."Thủy Thụ bình thản nói.Liễu Bình đẩy cửa cung ra.Chưởng môn Bách Linh quan Lý Càn Dương, Môn chủ Cuồng Đao môn TiếnTôn Hải, Tông chủ Ma Son tông Triệu Tử Tiêu đang bao vây một người, liêntục phóng ra những đòn công kích.Đó là một người rất kỳ lạ.Gã ta đeo kính râm, trên vành tai có rất nhiều vết bấm lỗ tai, cởi trần, để lộ vôsố phù văn màu đen lít nha lít nhít, trên tay còn cầm một chiếc dù đen... Chỉnhìn cũng biết không phải là người của thế giới này."Loài người, thật đáng buồn."Người đó nói: "Ta đã dùng toàn lực thu hồi lực lượng, thế nhưng các ngươi vẫnkhông thể đánh vỡ dù chỉ là trường lực trên người của ta."ầ ỗ ấGã ta cầm dù đen đứng im tại chỗ, mặc cho ba vị chưởng môn dùng toàn lực tấncông, vẫn không thể đánh tan vùng hư không xung quanh cơ thể gã.Lý Càn Dương phát hiện Liễu Bình tiến tới, vẻ mặt cũng thay đổi, nói: "LiễuBình! Chạy mau!"Người kia đứng im tại chỗ, cười nói: "Chuyện này bỗng nhiên trở nên rất thúvị... thiếu niên này là người mà người bận tâm sao? Vậy thì để hắn đi chết đi."Gã ta duỗi ra một ngón tay, chỉ về phía Liễu Bình.Đầu não Liễu Bình trống rỗng, theo phản xạ giơ trường đao lên, quát: "Mở!"Trong khoảnh khắc đó, ngọn lửa vô tận bao phủ cơ thể hắn, hóa thành một conphượng hoàng lửa.Phượng hoàng lửa phun ra một luồng lửa, biến thành Kỳ lân ngăn cản phíatrước.Kỳ lân vừa ra, phượng hoàng lửa lại bay lên trời.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bỗng nhiên... Cầu biến mất.Bọn họ phát hiện mình đang ở trong một con ngõ hẻm."Đây là ngõ hẻm Vương gia tại thành động, cách Hoàng cung rất xa."Trương Bình Hà nói.Liễu Bình nhảy lên tường vây, phóng mắt nhìn tới cảnh vật xung quanh.Chỉ thấy sương mù tràn ngập mọi nơi, bao phủ mọi thứ, không thể nhìn thấy bấtcứ cảnh tượng nào cả.Nên làm cách nào mới có thể đi tới Hoàng cung chứ? Thủy Thụ vẫn là một đứanhỏ, cứ tiếp tục như vậy chẳng lẽ nàng chỉ có chờ chết sao? Liễu Bình suy nghĩ,quay đầu lại nói: "Bình Hà huynh, hay là chúng ta bay lên, xem xem có thểthoát khỏi tình cảnh này hay không.""Bay? Chỉ có rất ít chiêu thức mới có thể làm cho võ giả bay được, đáng tiếcMa Son tông chúng ta không có loại chiêu thức như vậy."Trương Bình Hà nói với vẻ hâm mộ."Tới, ta dẫn người bay đi."Liễu Bình nói."Được."Trương Bình Hà hớn hở nói.Liễu Bình đang định nói cái gì đó, lại thấy trên đỉnh đầu Trương Bình Hà cómột hàng chữ nhỏ:[Tà vật ẩn thân.]Chỉ trong chớp mắt, Trương Bình Hà chân chính đã biến mất.Bọn chúng lại có thể thay đổi cá nhân không có bất cứ sơ hở nào, lập tứcchuyển một tên Trương Bình Hà giả ra! Nói như vậy, bọn chúng cũng sẽ choTrương Bình Hà một Liễu Bình giả.Thật sự quá xuất sắc! Liễu Bình vẫn bình tĩnh, vẫy tay tới "Trương Bình Hà",nói: "Tới đây, Bình Hà huynh, lên đây!""Được!"Trương Bình Hà lên tiếng, nhảy lên cao, lướt về phía tường rào.Liễu Bình rút đao.Trong bóng đêm và sương mù, chợt có một biển lửa xuất hiện, hóa thành mộtvòng dây nhỏ, chém Trương Bình Hà thành hai đoạn.Trương Bình Hà rơi trên mặt đất, nhìn về phía Liễu Bình với vẻ không camlòng, hỏi: "Vì sao... ngươi không thể nhận ra...".ễ ắLiễu Bình ngắt lời nó, lộ ra nụ cười tà ác: "Bình Hà huynh, ngươi chính là đạiđệ tử của quý phái, chắc hẳn cũng mang theo rất nhiều công pháp bí tịch củamôn phái, thậm chí là bảo vật tông môn bên người, hiện tại đều thuộc về ta."Trương Bình Hà ngẩn người.Thằng nhãi này... Hắn giết mình không phải bởi vì nhận ra điều gì khác thường.Mà bởi vì hắn sinh ra ác niệm! Ngọn lửa liên tục lan tràn, thi thể "Trương BìnhHà"bị thiếu thành tro bụi.Liễu Bình đau đầu thở dài.Cứ lừa gạt tới lừa gạt đi như thế này có ý gì chứ? Các ngươi không thể tấn côngmột cách đường đường chính chính hay sao? Lại còn bắt mình bịa đặt lấy cớnữa.Aiz.Thật mệt mà.Bỗng nhiên, có từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi giết chết một loại tà vật am hiểu ngụy trang, am hiểu huyền bí biến hóathành người.][Lần đánh giết này làm cho Hỏa pháp tắc đạt được tăng tiến, cũng làm choQuyển sách Đáy Biển ghi chép lại tin tức về tà vật này.][Lực lượng của Hỏa và Thủy phản hồi cho ngươi, làm thực lực của ngươi chínhthức tăng lên tới cảnh giới tông sư.][Ngươi đã là một trong những người mạnh nhất của thế giới hiện tại, chiến lựctương đương với chưởng môn của các môn phái.][Thực lực hiện tại của ngươi xếp thứ: 17.][Bảng xếp hạng này chỉ dựa vào chiêu thức mạnh nhất để sắp xếp, không cónghĩa là trong chiến trận thực tế phát huy như thế nào.]Đã tới tiêu chuẩn hàng đầu rồi sao? Được rồi.Lừa gạt một vài kẻ cũng không mệt mỏi gì cả.Nếu như có thể tiếp tục lừa gạt một vài tà vật tới giết, mình cũng rất vui vẻ đồngý.Liễu Bình thu hồi thanh đao, đứng trên tường rào đợi vài giây.Không còn quái vật xuất hiện.Cũng vậy.Một tên ác ôn ngay cả người bên mình cũng giết, vậy phải làm sao mới có thểlừa gạt được? Có lẽ đã làm khó đám tà vật quá rồi.Như vậy Thủy Thụ đâu? Tà vật đã có thể kiểm soát toàn bộ Knh thành, như vậychắc hẳn cũng có thể tìm tới nàng.ấ ềVấn đề hiện tại chính là, các cao thủ của Nhân tộc đã bị không gian tách ra,không thể tìm tới vị trí của Hoàng đế và Thủy Thụ.Đã như vậy... Liễu Bình hơi nhún người, đạp tường nhảy lên cao.Khi hắn vẫn tại giữa không trung, thân hình hóa thành một con phượng hoànglửa vọt lên bầu trời đêm.Tiếng hót của phượng hoàng lửa truyền ra xa xa.Trong sương mù vô tận, có một gợn sóng yếu ớt xuất hiện, giống như gợn sóngnhỏ trên mặt nước tĩnh lặng vậy.Là ở bên kia! Phượng hoàng lửa bay về phía đó mà không do dự chút nào.Quả nhiên, bay lên cao là có thể thoát khỏi vô số tầng không gian bên dưới, bayvề phía Hoàng cung mà không bị ảnh hưởng! Thảo nào vừa rồi lại có quái vậtxuất hiện, ý đồ của nó là ngăn cản chính mình.Phượng hoàng lửa tạo thành một đường hỏa tuyến thật dài trên bầu trời đêm,lướt qua trời cao, lao về phía vườn ngự uyển phía nam Hoàng cung.Vù!Liễu Bình rơi trên mặt đất, ngọn lửa cũng tiêu tán đi.Mình lại trở về! Hắn cũng không chần chờ, dọc theo con đường tiến thẳng vàotẩm cung, ngay lập tức nghe được tiếng đánh nhau rất kịch liệt.Tất cả sương mù đều tiêu tán.Giọng nói của Thủy Thụ vang lên bên tai của hắn: "Nghe đây, nó không dám đểlộ thực lực chân thực, nếu không sẽ dẫn tới sự chú ý của những tồn tại Kỳ Quỷkhác.""Ừ, ngươi ở nơi này sao?"Liễu Bình lập tức hỏi."Ta ở đây, thế nhưng có thể chết đi bất cứ khi nào."Thủy Thụ bình thản nói.Liễu Bình đẩy cửa cung ra.Chưởng môn Bách Linh quan Lý Càn Dương, Môn chủ Cuồng Đao môn TiếnTôn Hải, Tông chủ Ma Son tông Triệu Tử Tiêu đang bao vây một người, liêntục phóng ra những đòn công kích.Đó là một người rất kỳ lạ.Gã ta đeo kính râm, trên vành tai có rất nhiều vết bấm lỗ tai, cởi trần, để lộ vôsố phù văn màu đen lít nha lít nhít, trên tay còn cầm một chiếc dù đen... Chỉnhìn cũng biết không phải là người của thế giới này."Loài người, thật đáng buồn."Người đó nói: "Ta đã dùng toàn lực thu hồi lực lượng, thế nhưng các ngươi vẫnkhông thể đánh vỡ dù chỉ là trường lực trên người của ta."ầ ỗ ấGã ta cầm dù đen đứng im tại chỗ, mặc cho ba vị chưởng môn dùng toàn lực tấncông, vẫn không thể đánh tan vùng hư không xung quanh cơ thể gã.Lý Càn Dương phát hiện Liễu Bình tiến tới, vẻ mặt cũng thay đổi, nói: "LiễuBình! Chạy mau!"Người kia đứng im tại chỗ, cười nói: "Chuyện này bỗng nhiên trở nên rất thúvị... thiếu niên này là người mà người bận tâm sao? Vậy thì để hắn đi chết đi."Gã ta duỗi ra một ngón tay, chỉ về phía Liễu Bình.Đầu não Liễu Bình trống rỗng, theo phản xạ giơ trường đao lên, quát: "Mở!"Trong khoảnh khắc đó, ngọn lửa vô tận bao phủ cơ thể hắn, hóa thành một conphượng hoàng lửa.Phượng hoàng lửa phun ra một luồng lửa, biến thành Kỳ lân ngăn cản phíatrước.Kỳ lân vừa ra, phượng hoàng lửa lại bay lên trời.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bỗng nhiên... Cầu biến mất.Bọn họ phát hiện mình đang ở trong một con ngõ hẻm."Đây là ngõ hẻm Vương gia tại thành động, cách Hoàng cung rất xa."Trương Bình Hà nói.Liễu Bình nhảy lên tường vây, phóng mắt nhìn tới cảnh vật xung quanh.Chỉ thấy sương mù tràn ngập mọi nơi, bao phủ mọi thứ, không thể nhìn thấy bấtcứ cảnh tượng nào cả.Nên làm cách nào mới có thể đi tới Hoàng cung chứ? Thủy Thụ vẫn là một đứanhỏ, cứ tiếp tục như vậy chẳng lẽ nàng chỉ có chờ chết sao? Liễu Bình suy nghĩ,quay đầu lại nói: "Bình Hà huynh, hay là chúng ta bay lên, xem xem có thểthoát khỏi tình cảnh này hay không.""Bay? Chỉ có rất ít chiêu thức mới có thể làm cho võ giả bay được, đáng tiếcMa Son tông chúng ta không có loại chiêu thức như vậy."Trương Bình Hà nói với vẻ hâm mộ."Tới, ta dẫn người bay đi."Liễu Bình nói."Được."Trương Bình Hà hớn hở nói.Liễu Bình đang định nói cái gì đó, lại thấy trên đỉnh đầu Trương Bình Hà cómột hàng chữ nhỏ:[Tà vật ẩn thân.]Chỉ trong chớp mắt, Trương Bình Hà chân chính đã biến mất.Bọn chúng lại có thể thay đổi cá nhân không có bất cứ sơ hở nào, lập tứcchuyển một tên Trương Bình Hà giả ra! Nói như vậy, bọn chúng cũng sẽ choTrương Bình Hà một Liễu Bình giả.Thật sự quá xuất sắc! Liễu Bình vẫn bình tĩnh, vẫy tay tới "Trương Bình Hà",nói: "Tới đây, Bình Hà huynh, lên đây!""Được!"Trương Bình Hà lên tiếng, nhảy lên cao, lướt về phía tường rào.Liễu Bình rút đao.Trong bóng đêm và sương mù, chợt có một biển lửa xuất hiện, hóa thành mộtvòng dây nhỏ, chém Trương Bình Hà thành hai đoạn.Trương Bình Hà rơi trên mặt đất, nhìn về phía Liễu Bình với vẻ không camlòng, hỏi: "Vì sao... ngươi không thể nhận ra...".ễ ắLiễu Bình ngắt lời nó, lộ ra nụ cười tà ác: "Bình Hà huynh, ngươi chính là đạiđệ tử của quý phái, chắc hẳn cũng mang theo rất nhiều công pháp bí tịch củamôn phái, thậm chí là bảo vật tông môn bên người, hiện tại đều thuộc về ta."Trương Bình Hà ngẩn người.Thằng nhãi này... Hắn giết mình không phải bởi vì nhận ra điều gì khác thường.Mà bởi vì hắn sinh ra ác niệm! Ngọn lửa liên tục lan tràn, thi thể "Trương BìnhHà"bị thiếu thành tro bụi.Liễu Bình đau đầu thở dài.Cứ lừa gạt tới lừa gạt đi như thế này có ý gì chứ? Các ngươi không thể tấn côngmột cách đường đường chính chính hay sao? Lại còn bắt mình bịa đặt lấy cớnữa.Aiz.Thật mệt mà.Bỗng nhiên, có từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:[Ngươi giết chết một loại tà vật am hiểu ngụy trang, am hiểu huyền bí biến hóathành người.][Lần đánh giết này làm cho Hỏa pháp tắc đạt được tăng tiến, cũng làm choQuyển sách Đáy Biển ghi chép lại tin tức về tà vật này.][Lực lượng của Hỏa và Thủy phản hồi cho ngươi, làm thực lực của ngươi chínhthức tăng lên tới cảnh giới tông sư.][Ngươi đã là một trong những người mạnh nhất của thế giới hiện tại, chiến lựctương đương với chưởng môn của các môn phái.][Thực lực hiện tại của ngươi xếp thứ: 17.][Bảng xếp hạng này chỉ dựa vào chiêu thức mạnh nhất để sắp xếp, không cónghĩa là trong chiến trận thực tế phát huy như thế nào.]Đã tới tiêu chuẩn hàng đầu rồi sao? Được rồi.Lừa gạt một vài kẻ cũng không mệt mỏi gì cả.Nếu như có thể tiếp tục lừa gạt một vài tà vật tới giết, mình cũng rất vui vẻ đồngý.Liễu Bình thu hồi thanh đao, đứng trên tường rào đợi vài giây.Không còn quái vật xuất hiện.Cũng vậy.Một tên ác ôn ngay cả người bên mình cũng giết, vậy phải làm sao mới có thểlừa gạt được? Có lẽ đã làm khó đám tà vật quá rồi.Như vậy Thủy Thụ đâu? Tà vật đã có thể kiểm soát toàn bộ Knh thành, như vậychắc hẳn cũng có thể tìm tới nàng.ấ ềVấn đề hiện tại chính là, các cao thủ của Nhân tộc đã bị không gian tách ra,không thể tìm tới vị trí của Hoàng đế và Thủy Thụ.Đã như vậy... Liễu Bình hơi nhún người, đạp tường nhảy lên cao.Khi hắn vẫn tại giữa không trung, thân hình hóa thành một con phượng hoànglửa vọt lên bầu trời đêm.Tiếng hót của phượng hoàng lửa truyền ra xa xa.Trong sương mù vô tận, có một gợn sóng yếu ớt xuất hiện, giống như gợn sóngnhỏ trên mặt nước tĩnh lặng vậy.Là ở bên kia! Phượng hoàng lửa bay về phía đó mà không do dự chút nào.Quả nhiên, bay lên cao là có thể thoát khỏi vô số tầng không gian bên dưới, bayvề phía Hoàng cung mà không bị ảnh hưởng! Thảo nào vừa rồi lại có quái vậtxuất hiện, ý đồ của nó là ngăn cản chính mình.Phượng hoàng lửa tạo thành một đường hỏa tuyến thật dài trên bầu trời đêm,lướt qua trời cao, lao về phía vườn ngự uyển phía nam Hoàng cung.Vù!Liễu Bình rơi trên mặt đất, ngọn lửa cũng tiêu tán đi.Mình lại trở về! Hắn cũng không chần chờ, dọc theo con đường tiến thẳng vàotẩm cung, ngay lập tức nghe được tiếng đánh nhau rất kịch liệt.Tất cả sương mù đều tiêu tán.Giọng nói của Thủy Thụ vang lên bên tai của hắn: "Nghe đây, nó không dám đểlộ thực lực chân thực, nếu không sẽ dẫn tới sự chú ý của những tồn tại Kỳ Quỷkhác.""Ừ, ngươi ở nơi này sao?"Liễu Bình lập tức hỏi."Ta ở đây, thế nhưng có thể chết đi bất cứ khi nào."Thủy Thụ bình thản nói.Liễu Bình đẩy cửa cung ra.Chưởng môn Bách Linh quan Lý Càn Dương, Môn chủ Cuồng Đao môn TiếnTôn Hải, Tông chủ Ma Son tông Triệu Tử Tiêu đang bao vây một người, liêntục phóng ra những đòn công kích.Đó là một người rất kỳ lạ.Gã ta đeo kính râm, trên vành tai có rất nhiều vết bấm lỗ tai, cởi trần, để lộ vôsố phù văn màu đen lít nha lít nhít, trên tay còn cầm một chiếc dù đen... Chỉnhìn cũng biết không phải là người của thế giới này."Loài người, thật đáng buồn."Người đó nói: "Ta đã dùng toàn lực thu hồi lực lượng, thế nhưng các ngươi vẫnkhông thể đánh vỡ dù chỉ là trường lực trên người của ta."ầ ỗ ấGã ta cầm dù đen đứng im tại chỗ, mặc cho ba vị chưởng môn dùng toàn lực tấncông, vẫn không thể đánh tan vùng hư không xung quanh cơ thể gã.Lý Càn Dương phát hiện Liễu Bình tiến tới, vẻ mặt cũng thay đổi, nói: "LiễuBình! Chạy mau!"Người kia đứng im tại chỗ, cười nói: "Chuyện này bỗng nhiên trở nên rất thúvị... thiếu niên này là người mà người bận tâm sao? Vậy thì để hắn đi chết đi."Gã ta duỗi ra một ngón tay, chỉ về phía Liễu Bình.Đầu não Liễu Bình trống rỗng, theo phản xạ giơ trường đao lên, quát: "Mở!"Trong khoảnh khắc đó, ngọn lửa vô tận bao phủ cơ thể hắn, hóa thành một conphượng hoàng lửa.Phượng hoàng lửa phun ra một luồng lửa, biến thành Kỳ lân ngăn cản phíatrước.Kỳ lân vừa ra, phượng hoàng lửa lại bay lên trời.

Chương 619: Loài người, thật đáng buồn