"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 624: Một thế giới khác!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Lúc này trong tẩm cung chỉ còn lại một vài Nội thi, họ nhanh chóng nhận sứmệnh, đi dàn xếp các sự vụ kia.Bắt đầu từ vừa rồi, Liễu Bình vẫn không nói chuyện, lúc này mới xoa xoa mồhôi lạnh trên trán, ánh mắt chuyển loạn khắp nơi.Có người vội đi trừ ma, có người với dàn xếp người bệnh trong hoàng cung, cóngười bận hầu hạ Hoàng đế và Công chúa, nhưng mà -- Thật sự không ai có thểnhìn thấy cảnh tượng này sao? Liễu Bình hít sâu một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnhtrên trán.Sau khi Hoàng để kích hoạt kết giới kia-- Trong khoảnh khắc Kẻ cầm dù đánhúp đến lần nữa, thế giới bắt đầu trở nên không giống bình thường.Mặt đất dần trở nên trong suốt, giống như một mặt nước hơi mỏng, đạp lên trênđó sẽ có tùng gợn sóng lan tỏa dưới chân.Mặt đất kiên cố đã biến thành một đại dương mênh mông vô tận, tất cả mọingười đứng trên đại dương mênh mông đó mà không hề hay biết.Mọi người như không thấy được rằng -- Liễu Bình đứng trên mảnh đại dươngmênh mông đó, cúi đầu nhìn xuống mặt nước, có thể nhìn thấy một cảnh tượnghoàn toàn khác -- Vô số những quan tài chằng chịt được chôn giấu sâu dưới mặtnước, toàn bộ thế giới dày đặc dưới nước cứ lan tràn mãi hướng tới nơi càngsâu.Mà nơi sâu nhất đó lại hiện ra một mảnh không trung, trên bầu trời treo đầy saotrời.- - Lấy mặt nước làm ranh giới, dưới nước là một thế giới khác! Trongkhoảnh khắc Kẻ cầm dù vừa rồi rơi xuống, những quan tài trong thế giới dướinước đó sôi nổi lao ra từng khối thi thể.Những thi thể hình thù kỳ quái kia xông lên mặt nước, sôi nổi bắt lấy Kẻ cầmdù rồi kéo gã đi xuống.Kẻ cầm dù cũng không nhìn thấy những thi thể đó! Nó muốn giãy giụa, lại nhưbị phong bể sức mạnh, lập tức bị kéo vào thế giới phía dưới.Những thi thể đó cất nó vào một quan tài, nâng nó đi vào sâu trong thế giới kia.Liễu Bình nhìn đại dương mênh mông dưới chân, lại nhìn mọi người bận bậnrộn rộn chung quanh.-- Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy một chút gì cả sao?"Liễu Bình!"Hoàng đế đột nhiên mở miệng nói.Liễu Bình giật mình một cái, vội vàng nói: “Ta ở đây."Khi nói chuyện, hắn lại nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nhìn lướt qua hư không.Trong hư không không có cái gì cả.ế ấGiao diện thao tác anh linh duy trì im lặng một cách hiếm thấy.Hoàng đế cười nói: “Ban."Quan viên bên cạnh lập tức trình lên một thanh đao.Liễu Bình hành lễ nói: “Đa tạ bệ hạ ban thưởng.""Không cần khách sáo, các môn phái rất ít có võ giả suy nghĩ cho người trongthiên hạ như ngươi, hành động này rất vừa ý trẫm, ngươi nên có được đáo này,cầm đi."Hoàng đế nói.Liễu Bình nghe lời mà tiếp nhận trường đao.Đao này mang vài phần phong cách cổ, vừa vào tay đã khiến Liễu Bình nhận racảm giác khó có thể miêu tả nào đó.Giống như -- Từng quen biết.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra, hiện lên trong hư không: “Tênđao: Bách Nạp.""Không thuộc tính."Không thuộc tính! Thiên hạ nào có binh khí không có thuộc tính! Cho dù là mộtthanh trường đao đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cũng sẽ hiện ra các loạithuộc tính cơ bản như sắc bén, hơi sắc bén, hư hao, lành lặn vân vân.Trong lòng Liễu Bình chấn động, nhìn thoáng qua hoàng đế và quan viên bêncạnh, chỉ thấy vẻ mặt bọn họ vẫn như thường."Từ xưa đao này là bội đao của hoàng tộc, người cầm nó tức là đại diện chohoàng thất, không cùng đẳng cấp với các thị vệ khác, chuyên phụ trách bảo hộCông chúa."Hoàng đế dặn dò."Tuân lệnh!"Liễu Bình lập tức ôm quyền nói."Được rồi, dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu phụng dưỡng Côngchúa."Hoàng để nói với quan viên bên cạnh.Quan viên kia cười nói: “Liễu thị vệ, mời đi theo ta.""Làm phiền."Liễu Bình theo quan viên kia đi ra hướng bên ngoài.Tiếng nói của Thủy Thụ bỗng vang lên bên tai: “Có phải người nhìn thấy gì haykhông?""Đúng vậy, người thì sao?"Liễu Bình vội vàng hỏi.ấ ế ồ"Hiện giờ ta mất hết thực lực, nhưng bởi vì được Vô Thúc chi Đồng cộng sinh,có thể nhìn thấy cảnh tượng của thế giới Kỳ Quỷ –– Thế nào? Có phát hiện thếgiới này rất thâm sâu hay không?"Thủy Thụ nói."Sâu đến hơi rợn người."Liễu Bình trả lời."Ngày mai tới tìm ta, chúng ta bàn bạc kỹ hơn."Thủy Thụ nói."Được."Liễu Bình lên tiếng, sau đó đi theo quan viên rời khỏi tẩm cung của hoàng đế.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Lúc này trong tẩm cung chỉ còn lại một vài Nội thi, họ nhanh chóng nhận sứmệnh, đi dàn xếp các sự vụ kia.Bắt đầu từ vừa rồi, Liễu Bình vẫn không nói chuyện, lúc này mới xoa xoa mồhôi lạnh trên trán, ánh mắt chuyển loạn khắp nơi.Có người vội đi trừ ma, có người với dàn xếp người bệnh trong hoàng cung, cóngười bận hầu hạ Hoàng đế và Công chúa, nhưng mà -- Thật sự không ai có thểnhìn thấy cảnh tượng này sao? Liễu Bình hít sâu một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnhtrên trán.Sau khi Hoàng để kích hoạt kết giới kia-- Trong khoảnh khắc Kẻ cầm dù đánhúp đến lần nữa, thế giới bắt đầu trở nên không giống bình thường.Mặt đất dần trở nên trong suốt, giống như một mặt nước hơi mỏng, đạp lên trênđó sẽ có tùng gợn sóng lan tỏa dưới chân.Mặt đất kiên cố đã biến thành một đại dương mênh mông vô tận, tất cả mọingười đứng trên đại dương mênh mông đó mà không hề hay biết.Mọi người như không thấy được rằng -- Liễu Bình đứng trên mảnh đại dươngmênh mông đó, cúi đầu nhìn xuống mặt nước, có thể nhìn thấy một cảnh tượnghoàn toàn khác -- Vô số những quan tài chằng chịt được chôn giấu sâu dưới mặtnước, toàn bộ thế giới dày đặc dưới nước cứ lan tràn mãi hướng tới nơi càngsâu.Mà nơi sâu nhất đó lại hiện ra một mảnh không trung, trên bầu trời treo đầy saotrời.- - Lấy mặt nước làm ranh giới, dưới nước là một thế giới khác! Trongkhoảnh khắc Kẻ cầm dù vừa rồi rơi xuống, những quan tài trong thế giới dướinước đó sôi nổi lao ra từng khối thi thể.Những thi thể hình thù kỳ quái kia xông lên mặt nước, sôi nổi bắt lấy Kẻ cầmdù rồi kéo gã đi xuống.Kẻ cầm dù cũng không nhìn thấy những thi thể đó! Nó muốn giãy giụa, lại nhưbị phong bể sức mạnh, lập tức bị kéo vào thế giới phía dưới.Những thi thể đó cất nó vào một quan tài, nâng nó đi vào sâu trong thế giới kia.Liễu Bình nhìn đại dương mênh mông dưới chân, lại nhìn mọi người bận bậnrộn rộn chung quanh.-- Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy một chút gì cả sao?"Liễu Bình!"Hoàng đế đột nhiên mở miệng nói.Liễu Bình giật mình một cái, vội vàng nói: “Ta ở đây."Khi nói chuyện, hắn lại nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nhìn lướt qua hư không.Trong hư không không có cái gì cả.ế ấGiao diện thao tác anh linh duy trì im lặng một cách hiếm thấy.Hoàng đế cười nói: “Ban."Quan viên bên cạnh lập tức trình lên một thanh đao.Liễu Bình hành lễ nói: “Đa tạ bệ hạ ban thưởng.""Không cần khách sáo, các môn phái rất ít có võ giả suy nghĩ cho người trongthiên hạ như ngươi, hành động này rất vừa ý trẫm, ngươi nên có được đáo này,cầm đi."Hoàng đế nói.Liễu Bình nghe lời mà tiếp nhận trường đao.Đao này mang vài phần phong cách cổ, vừa vào tay đã khiến Liễu Bình nhận racảm giác khó có thể miêu tả nào đó.Giống như -- Từng quen biết.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra, hiện lên trong hư không: “Tênđao: Bách Nạp.""Không thuộc tính."Không thuộc tính! Thiên hạ nào có binh khí không có thuộc tính! Cho dù là mộtthanh trường đao đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cũng sẽ hiện ra các loạithuộc tính cơ bản như sắc bén, hơi sắc bén, hư hao, lành lặn vân vân.Trong lòng Liễu Bình chấn động, nhìn thoáng qua hoàng đế và quan viên bêncạnh, chỉ thấy vẻ mặt bọn họ vẫn như thường."Từ xưa đao này là bội đao của hoàng tộc, người cầm nó tức là đại diện chohoàng thất, không cùng đẳng cấp với các thị vệ khác, chuyên phụ trách bảo hộCông chúa."Hoàng đế dặn dò."Tuân lệnh!"Liễu Bình lập tức ôm quyền nói."Được rồi, dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu phụng dưỡng Côngchúa."Hoàng để nói với quan viên bên cạnh.Quan viên kia cười nói: “Liễu thị vệ, mời đi theo ta.""Làm phiền."Liễu Bình theo quan viên kia đi ra hướng bên ngoài.Tiếng nói của Thủy Thụ bỗng vang lên bên tai: “Có phải người nhìn thấy gì haykhông?""Đúng vậy, người thì sao?"Liễu Bình vội vàng hỏi.ấ ế ồ"Hiện giờ ta mất hết thực lực, nhưng bởi vì được Vô Thúc chi Đồng cộng sinh,có thể nhìn thấy cảnh tượng của thế giới Kỳ Quỷ –– Thế nào? Có phát hiện thếgiới này rất thâm sâu hay không?"Thủy Thụ nói."Sâu đến hơi rợn người."Liễu Bình trả lời."Ngày mai tới tìm ta, chúng ta bàn bạc kỹ hơn."Thủy Thụ nói."Được."Liễu Bình lên tiếng, sau đó đi theo quan viên rời khỏi tẩm cung của hoàng đế.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Lúc này trong tẩm cung chỉ còn lại một vài Nội thi, họ nhanh chóng nhận sứmệnh, đi dàn xếp các sự vụ kia.Bắt đầu từ vừa rồi, Liễu Bình vẫn không nói chuyện, lúc này mới xoa xoa mồhôi lạnh trên trán, ánh mắt chuyển loạn khắp nơi.Có người vội đi trừ ma, có người với dàn xếp người bệnh trong hoàng cung, cóngười bận hầu hạ Hoàng đế và Công chúa, nhưng mà -- Thật sự không ai có thểnhìn thấy cảnh tượng này sao? Liễu Bình hít sâu một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnhtrên trán.Sau khi Hoàng để kích hoạt kết giới kia-- Trong khoảnh khắc Kẻ cầm dù đánhúp đến lần nữa, thế giới bắt đầu trở nên không giống bình thường.Mặt đất dần trở nên trong suốt, giống như một mặt nước hơi mỏng, đạp lên trênđó sẽ có tùng gợn sóng lan tỏa dưới chân.Mặt đất kiên cố đã biến thành một đại dương mênh mông vô tận, tất cả mọingười đứng trên đại dương mênh mông đó mà không hề hay biết.Mọi người như không thấy được rằng -- Liễu Bình đứng trên mảnh đại dươngmênh mông đó, cúi đầu nhìn xuống mặt nước, có thể nhìn thấy một cảnh tượnghoàn toàn khác -- Vô số những quan tài chằng chịt được chôn giấu sâu dưới mặtnước, toàn bộ thế giới dày đặc dưới nước cứ lan tràn mãi hướng tới nơi càngsâu.Mà nơi sâu nhất đó lại hiện ra một mảnh không trung, trên bầu trời treo đầy saotrời.- - Lấy mặt nước làm ranh giới, dưới nước là một thế giới khác! Trongkhoảnh khắc Kẻ cầm dù vừa rồi rơi xuống, những quan tài trong thế giới dướinước đó sôi nổi lao ra từng khối thi thể.Những thi thể hình thù kỳ quái kia xông lên mặt nước, sôi nổi bắt lấy Kẻ cầmdù rồi kéo gã đi xuống.Kẻ cầm dù cũng không nhìn thấy những thi thể đó! Nó muốn giãy giụa, lại nhưbị phong bể sức mạnh, lập tức bị kéo vào thế giới phía dưới.Những thi thể đó cất nó vào một quan tài, nâng nó đi vào sâu trong thế giới kia.Liễu Bình nhìn đại dương mênh mông dưới chân, lại nhìn mọi người bận bậnrộn rộn chung quanh.-- Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy một chút gì cả sao?"Liễu Bình!"Hoàng đế đột nhiên mở miệng nói.Liễu Bình giật mình một cái, vội vàng nói: “Ta ở đây."Khi nói chuyện, hắn lại nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nhìn lướt qua hư không.Trong hư không không có cái gì cả.ế ấGiao diện thao tác anh linh duy trì im lặng một cách hiếm thấy.Hoàng đế cười nói: “Ban."Quan viên bên cạnh lập tức trình lên một thanh đao.Liễu Bình hành lễ nói: “Đa tạ bệ hạ ban thưởng.""Không cần khách sáo, các môn phái rất ít có võ giả suy nghĩ cho người trongthiên hạ như ngươi, hành động này rất vừa ý trẫm, ngươi nên có được đáo này,cầm đi."Hoàng đế nói.Liễu Bình nghe lời mà tiếp nhận trường đao.Đao này mang vài phần phong cách cổ, vừa vào tay đã khiến Liễu Bình nhận racảm giác khó có thể miêu tả nào đó.Giống như -- Từng quen biết.Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra, hiện lên trong hư không: “Tênđao: Bách Nạp.""Không thuộc tính."Không thuộc tính! Thiên hạ nào có binh khí không có thuộc tính! Cho dù là mộtthanh trường đao đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cũng sẽ hiện ra các loạithuộc tính cơ bản như sắc bén, hơi sắc bén, hư hao, lành lặn vân vân.Trong lòng Liễu Bình chấn động, nhìn thoáng qua hoàng đế và quan viên bêncạnh, chỉ thấy vẻ mặt bọn họ vẫn như thường."Từ xưa đao này là bội đao của hoàng tộc, người cầm nó tức là đại diện chohoàng thất, không cùng đẳng cấp với các thị vệ khác, chuyên phụ trách bảo hộCông chúa."Hoàng đế dặn dò."Tuân lệnh!"Liễu Bình lập tức ôm quyền nói."Được rồi, dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu phụng dưỡng Côngchúa."Hoàng để nói với quan viên bên cạnh.Quan viên kia cười nói: “Liễu thị vệ, mời đi theo ta.""Làm phiền."Liễu Bình theo quan viên kia đi ra hướng bên ngoài.Tiếng nói của Thủy Thụ bỗng vang lên bên tai: “Có phải người nhìn thấy gì haykhông?""Đúng vậy, người thì sao?"Liễu Bình vội vàng hỏi.ấ ế ồ"Hiện giờ ta mất hết thực lực, nhưng bởi vì được Vô Thúc chi Đồng cộng sinh,có thể nhìn thấy cảnh tượng của thế giới Kỳ Quỷ –– Thế nào? Có phát hiện thếgiới này rất thâm sâu hay không?"Thủy Thụ nói."Sâu đến hơi rợn người."Liễu Bình trả lời."Ngày mai tới tìm ta, chúng ta bàn bạc kỹ hơn."Thủy Thụ nói."Được."Liễu Bình lên tiếng, sau đó đi theo quan viên rời khỏi tẩm cung của hoàng đế.