"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 630: Quyền hành Kỳ Quỷ!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ầm ầm ầm –– Núi Quy Tàng vỡ ra.Khối quan tài này từ trong ngọn núi chậm rãi chìm xuống phía dưới.Liễu Bình lẳng lặng nằm trong một mảnh bóng tối, chậm rãi cảm nhận biến hóachung quanh.Cũng không biết trải qua bao lâu.Tiếng ù ù chung quanh biến mất.Hắn nghe thấy tiếng dòng nước chảy.Bốn cái vách quan tài bỗng trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy cảnh tượng bênngoài.Bên ngoài là một mảnh đại dương mênh mông.Những quan tài chi chít trải rộng toàn bộ hải dương.Chúng lơ lửng trên mặt biển, cứ xếp chồng mãi dẫn đến chỗ sâu trong khôngtrung, cứ như vô tận.- - Hắn tiến vào thế giới phong ấn sao? Liễu Bình có chútkinh ngạc.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn: “Xin đừngphát ra bất cứ tiếng động nào, để tránh gặp phải kết cục hoàn toàn diệt vong."Liễu Bình thầm nói hắn nào dám động, vừa rồi núi Quy Tàng đã cường điệu,bất cứ sức mạnh Kỳ Quỷ nào bị phát hiện cũng sẽ lập tức bị những con quái vậtnằm trong quan tài đó giết chết sạch.Hắn hơi nín thở, nhìn quan tài chậm rãi trôi nổi đi tới trong đại dương mênhmông.Nói ra cũng kỳ quái, sâu trong hải uyên (vực biển) nhanh chóng có một mạchnước ngầm nổi lên, nâng quan tài trôi về một hướng nhất định.Quan tài như bị người ta điều khiển, rất nhanh đã hoàn toàn đi sâu xuống hảidương, cứ lặn xuống mãi theo mạch nước ngầm.Liễu Bình phát hiện bên trong hải uyên này có chồng chất đủ loại quan tài.Những quan tài đó có lớn có bé, lớn nhất gần như vượt qua núi Quy Tàng vừarồi, mà nhỏ nhất chỉ có kích thước nửa cánh tay.Chúng không hề có quy luật mà được sắp xếp bên nhau, thỉnh thoảng nhẹ nhàngđong đưa theo nước gợn, giống như rong tảo dày đặc dưới nước.Bên trong hải uyên yên tĩnh không tiếng động.- - Đây là một thế giới hoàn toànbị phong ấn.Dưới sức mạnh của mạch nước ngầm, quan tài của Liễu Bình không ngừng lặnxuống một phương hướng.Lặn xuống.ốLặn xuống.Lặn xuống! Theo sự gia tăng chiều sâu, số lượng quan tài dưới nước cũng càngngày càng nhiều.Tuy rằng chúng được khép kín lại, nhưng không ngừng tràn ra từng luồng sứcmạnh hung trang làm tim người ta đập nhanh.-- Cũng không biết là dạng tồn tại gì bị phong ấn bên trong.Phong ấn chúng lại là ai? Tới loại chiều sâu này, chung quanh sớm đã biếnthành một màu hắc ám triệt để.Mạch nước ngầm cũng giảm tốc độ lại, lấy tốc độ cực kỳ thong thả năng quantài trôi vòng qua từng cái từng cái quan tài -- Cứ như ngay cả mạch nước ngầmcũng trở nên cẩn thận.Có một lần quan tài của Liễu Bình thiếu chút nữa đã đụng phải một cái quan tàisắt khắc ấn vô số hoa văn quỷ dị.Tồn tại trong quan tài sắt kia như cảm ứng được gì đó, bên trong vang lên mấychục giọng nữ: “Là vị nào tới cứu ta?”.Khe hở của cái quan tài sắt kia vươn ra vô số những bàn tay màu tro tàn, dầndần che kín toàn bộ không gian chung quanh quan tài.May mà lúc này tốc độ của mạch nước ngầm lại nhanh lên một chút.Quan tài của Liễu Bình thóang điều chỉnh phương hướng, im hơi lặng tiếng rờixa quan tài sắt kia.Mọi chuyện nhìn như hữu kinh vô hiểm (1).(1) Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm Nhưng Liễu Bình lại phát hiện bất tribất giác hắn đã chảy ra mồ hôi lạnh ướt cả lưng.Tiếp tục lặn xuống.Lặn xuống.- - Cuối cùng, số lượng quan tài chung quanh bắt đầu trở nên càngngày càng ít.Đến cuối cùng, trong hải uyên không còn nhìn thấy bất cứ quan tài nào nữa.Chỉ có khối quan tài của Liễu Bình là lẳng lặng dừng lại trong hải uyên, chậmrãi dựng thẳng lên để tiện cho Liễu Bình nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.Liễu Bình phóng mắt nhìn lại.Trong bóng tối, cứ như có một con quái vật khổng lồ không gì sánh kịp ẩn núpở đáy hải uyên.Nó vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết.Nhưng thỉnh thoảng hình dáng của nó tỏa ra ánh sáng nhạt nhỏ vụn, làm ngườita có thể nhìn thấy đại khái rốt cuộc nó là cái gì.Liễu Bình nghiêm túc nhìn mấy phút, rốt cuộc cũng hiểu được.Không.ỗChuyện này không có khả năng.- - Vì sao là nó! Vì sao nó lại ở chỗ này? Vì saota của kiếp trước muốn mang bản thân tới xem thứ như vậy chứ! Rốt cục nó làsinh mệnh hay là cái gì? Liễu Bình muốn hò hét, nhưng cuối cùng vẫn dùng hếtsức khống chế được cảm xúc của chính mình.Hắn nắm chặt nắm tay, không dời mắt mà nhìn khối tạo vật khổng lồ ở đáy hảiuyên kia.Đúng vậy.Con quái vật khổng lồ này chính là thi thể khổng lồ không ngừng leo lên trênthân trụ Hư Không, cuối cùng hủy diệt Tứ Thánh Trụ và thế giới chân thật!Nhưng mà -- Nhìn nó lại có chút không giống.Rốt cục là điểm nào không giống chứ? Liễu Bình dán mắt nhìn chằm chằm vàothi thể khổng lồ kia, liều mạng muốn biến cảm giác cứ quanh quẩn trong lòngthành một phán đoán chân thật.Lúc này, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hóa thành huyết sắc, nhanh chóng hiện lêntrước mắt hắn: “Cách biệt vô cùng năm tháng.""Rốt cuộc ngươi lại đi tới thời đại gặp được nó lần nữa.""Ngươi chứng kiến kết quả lịch sử của thế giới Kỳ Quỷ.""Ngươi phát hiện ngọn nguồn chiến tranh Kỳ Quỷ:""Quyền hành của pháp tắc Kỳ Quỷ, y phục vương giả của tất cả thế giới, biểutượng chăn thả của tất cả chúng sinh, vật di lưu của vị vua Kỳ Quỷ vô hạn,chiến giáp chúng pháp tắc quy phục."Liễu Bình nheo mắt.Một ngày nào đó trong tương lai, tồn tại leo lên trên thân trụ Hư Không, hủydiệt thế giới chân thật lại là một bộ áo giáp? Không.Tuyệt đối không đơn giản như vậy! Kẻ hủy diệt tất cả hẳn là tồn tại mặc bộchiến giáp này! Lúc ấy ai đang ở bên trong chiến giáp? Ai mặc bộ chiến giáp cóthể hủy diệt tất cả mọi thứ này để xử lý năm vị Luyện Ngục cổ thần? Liễu Bìnhnhìn chăm chú vào áo giáp khổng lồ kia, trong lòng bỗng hiện ra một suy nghĩquái dị.Hình như –– Có vẻ -- Hắn tùng mặc bộ chiến giáp này.Sau đó đã xảy ra cái gì? Vì sao hắn lại mất đi nó? Một rồi lại một suy nghĩ chợthiện ra, làm bản thân Liễu Bình cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.Bỗng nhiên, mạch nước ngầm kia thay đối phương hướng.Mạch nước ngầm bọc lấy quan tài rồi nổi lên phía trên.Lần này tốc độ nhanh hơn khi nãy nhiều, cứ như có mục đích càng rõ ràng,đồng thời cũng càng an toàn.Chỉ chốc lát sau.Phía trên xuất hiện một khối quan tài to lớn được làm hoàn toàn từ sắt đen.ấ ễ ế ầ ắQuan tài này cao chừng mấy chục mét, ngay vào lúc Liễu Bình đến gần thì nắpquan tài im hơi lặng tiếng mở ra, thả cái quan tài nho nhỏ của hắn vào, sau đólại khép lại.Rầm -- Quan tài của Liễu Bình tản ra, hóa thành vô hình trong hư không.Hắn rơi xuống, đứng trên mặt đất khô ráo cứng rắn, nhìn hai người phía trước.Là một nam một nữ.Bọn họ chính là người nhắc nhở hắn vào đêm trước khi thế giới chân thật bị hủydiệt.Thậm chí nam nhân kia còn cho mình một thẻ bài -- Là Tuần Hành Ngày vàĐêm.Hắn cũng dựa vào thẻ bài này để không ngừng ngao du trong con sông dài lịchsử, tìm kiếm bí mật của thời đại quá khứ.

Ầm ầm ầm –– Núi Quy Tàng vỡ ra.

Khối quan tài này từ trong ngọn núi chậm rãi chìm xuống phía dưới.

Liễu Bình lẳng lặng nằm trong một mảnh bóng tối, chậm rãi cảm nhận biến hóa

chung quanh.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Tiếng ù ù chung quanh biến mất.

Hắn nghe thấy tiếng dòng nước chảy.

Bốn cái vách quan tài bỗng trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên

ngoài.

Bên ngoài là một mảnh đại dương mênh mông.

Những quan tài chi chít trải rộng toàn bộ hải dương.

Chúng lơ lửng trên mặt biển, cứ xếp chồng mãi dẫn đến chỗ sâu trong không

trung, cứ như vô tận.- - Hắn tiến vào thế giới phong ấn sao? Liễu Bình có chút

kinh ngạc.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn: “Xin đừng

phát ra bất cứ tiếng động nào, để tránh gặp phải kết cục hoàn toàn diệt vong."

Liễu Bình thầm nói hắn nào dám động, vừa rồi núi Quy Tàng đã cường điệu,

bất cứ sức mạnh Kỳ Quỷ nào bị phát hiện cũng sẽ lập tức bị những con quái vật

nằm trong quan tài đó giết chết sạch.

Hắn hơi nín thở, nhìn quan tài chậm rãi trôi nổi đi tới trong đại dương mênh

mông.

Nói ra cũng kỳ quái, sâu trong hải uyên (vực biển) nhanh chóng có một mạch

nước ngầm nổi lên, nâng quan tài trôi về một hướng nhất định.

Quan tài như bị người ta điều khiển, rất nhanh đã hoàn toàn đi sâu xuống hải

dương, cứ lặn xuống mãi theo mạch nước ngầm.

Liễu Bình phát hiện bên trong hải uyên này có chồng chất đủ loại quan tài.

Những quan tài đó có lớn có bé, lớn nhất gần như vượt qua núi Quy Tàng vừa

rồi, mà nhỏ nhất chỉ có kích thước nửa cánh tay.

Chúng không hề có quy luật mà được sắp xếp bên nhau, thỉnh thoảng nhẹ nhàng

đong đưa theo nước gợn, giống như rong tảo dày đặc dưới nước.

Bên trong hải uyên yên tĩnh không tiếng động.- - Đây là một thế giới hoàn toàn

bị phong ấn.

Dưới sức mạnh của mạch nước ngầm, quan tài của Liễu Bình không ngừng lặn

xuống một phương hướng.

Lặn xuống.

Lặn xuống.

Lặn xuống! Theo sự gia tăng chiều sâu, số lượng quan tài dưới nước cũng càng

ngày càng nhiều.

Tuy rằng chúng được khép kín lại, nhưng không ngừng tràn ra từng luồng sức

mạnh hung trang làm tim người ta đập nhanh.

-- Cũng không biết là dạng tồn tại gì bị phong ấn bên trong.

Phong ấn chúng lại là ai? Tới loại chiều sâu này, chung quanh sớm đã biến

thành một màu hắc ám triệt để.

Mạch nước ngầm cũng giảm tốc độ lại, lấy tốc độ cực kỳ thong thả năng quan

tài trôi vòng qua từng cái từng cái quan tài -- Cứ như ngay cả mạch nước ngầm

cũng trở nên cẩn thận.

Có một lần quan tài của Liễu Bình thiếu chút nữa đã đụng phải một cái quan tài

sắt khắc ấn vô số hoa văn quỷ dị.

Tồn tại trong quan tài sắt kia như cảm ứng được gì đó, bên trong vang lên mấy

chục giọng nữ: “Là vị nào tới cứu ta?”.

Khe hở của cái quan tài sắt kia vươn ra vô số những bàn tay màu tro tàn, dần

dần che kín toàn bộ không gian chung quanh quan tài.

May mà lúc này tốc độ của mạch nước ngầm lại nhanh lên một chút.

Quan tài của Liễu Bình thóang điều chỉnh phương hướng, im hơi lặng tiếng rời

xa quan tài sắt kia.

Mọi chuyện nhìn như hữu kinh vô hiểm (1).

(1) Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm Nhưng Liễu Bình lại phát hiện bất tri

bất giác hắn đã chảy ra mồ hôi lạnh ướt cả lưng.

Tiếp tục lặn xuống.

Lặn xuống.- - Cuối cùng, số lượng quan tài chung quanh bắt đầu trở nên càng

ngày càng ít.

Đến cuối cùng, trong hải uyên không còn nhìn thấy bất cứ quan tài nào nữa.

Chỉ có khối quan tài của Liễu Bình là lẳng lặng dừng lại trong hải uyên, chậm

rãi dựng thẳng lên để tiện cho Liễu Bình nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Liễu Bình phóng mắt nhìn lại.

Trong bóng tối, cứ như có một con quái vật khổng lồ không gì sánh kịp ẩn núp

ở đáy hải uyên.

Nó vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết.

Nhưng thỉnh thoảng hình dáng của nó tỏa ra ánh sáng nhạt nhỏ vụn, làm người

ta có thể nhìn thấy đại khái rốt cuộc nó là cái gì.

Liễu Bình nghiêm túc nhìn mấy phút, rốt cuộc cũng hiểu được.

Không.

Chuyện này không có khả năng.- - Vì sao là nó! Vì sao nó lại ở chỗ này? Vì sao

ta của kiếp trước muốn mang bản thân tới xem thứ như vậy chứ! Rốt cục nó là

sinh mệnh hay là cái gì? Liễu Bình muốn hò hét, nhưng cuối cùng vẫn dùng hết

sức khống chế được cảm xúc của chính mình.

Hắn nắm chặt nắm tay, không dời mắt mà nhìn khối tạo vật khổng lồ ở đáy hải

uyên kia.

Đúng vậy.

Con quái vật khổng lồ này chính là thi thể khổng lồ không ngừng leo lên trên

thân trụ Hư Không, cuối cùng hủy diệt Tứ Thánh Trụ và thế giới chân thật!

Nhưng mà -- Nhìn nó lại có chút không giống.

Rốt cục là điểm nào không giống chứ? Liễu Bình dán mắt nhìn chằm chằm vào

thi thể khổng lồ kia, liều mạng muốn biến cảm giác cứ quanh quẩn trong lòng

thành một phán đoán chân thật.

Lúc này, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hóa thành huyết sắc, nhanh chóng hiện lên

trước mắt hắn: “Cách biệt vô cùng năm tháng."

"Rốt cuộc ngươi lại đi tới thời đại gặp được nó lần nữa."

"Ngươi chứng kiến kết quả lịch sử của thế giới Kỳ Quỷ."

"Ngươi phát hiện ngọn nguồn chiến tranh Kỳ Quỷ:"

"Quyền hành của pháp tắc Kỳ Quỷ, y phục vương giả của tất cả thế giới, biểu

tượng chăn thả của tất cả chúng sinh, vật di lưu của vị vua Kỳ Quỷ vô hạn,

chiến giáp chúng pháp tắc quy phục."

Liễu Bình nheo mắt.

Một ngày nào đó trong tương lai, tồn tại leo lên trên thân trụ Hư Không, hủy

diệt thế giới chân thật lại là một bộ áo giáp? Không.

Tuyệt đối không đơn giản như vậy! Kẻ hủy diệt tất cả hẳn là tồn tại mặc bộ

chiến giáp này! Lúc ấy ai đang ở bên trong chiến giáp? Ai mặc bộ chiến giáp có

thể hủy diệt tất cả mọi thứ này để xử lý năm vị Luyện Ngục cổ thần? Liễu Bình

nhìn chăm chú vào áo giáp khổng lồ kia, trong lòng bỗng hiện ra một suy nghĩ

quái dị.

Hình như –– Có vẻ -- Hắn tùng mặc bộ chiến giáp này.

Sau đó đã xảy ra cái gì? Vì sao hắn lại mất đi nó? Một rồi lại một suy nghĩ chợt

hiện ra, làm bản thân Liễu Bình cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Bỗng nhiên, mạch nước ngầm kia thay đối phương hướng.

Mạch nước ngầm bọc lấy quan tài rồi nổi lên phía trên.

Lần này tốc độ nhanh hơn khi nãy nhiều, cứ như có mục đích càng rõ ràng,

đồng thời cũng càng an toàn.

Chỉ chốc lát sau.

Phía trên xuất hiện một khối quan tài to lớn được làm hoàn toàn từ sắt đen.

ấ ễ ế ầ ắ

Quan tài này cao chừng mấy chục mét, ngay vào lúc Liễu Bình đến gần thì nắp

quan tài im hơi lặng tiếng mở ra, thả cái quan tài nho nhỏ của hắn vào, sau đó

lại khép lại.

Rầm -- Quan tài của Liễu Bình tản ra, hóa thành vô hình trong hư không.

Hắn rơi xuống, đứng trên mặt đất khô ráo cứng rắn, nhìn hai người phía trước.

Là một nam một nữ.

Bọn họ chính là người nhắc nhở hắn vào đêm trước khi thế giới chân thật bị hủy

diệt.

Thậm chí nam nhân kia còn cho mình một thẻ bài -- Là Tuần Hành Ngày và

Đêm.

Hắn cũng dựa vào thẻ bài này để không ngừng ngao du trong con sông dài lịch

sử, tìm kiếm bí mật của thời đại quá khứ.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ầm ầm ầm –– Núi Quy Tàng vỡ ra.Khối quan tài này từ trong ngọn núi chậm rãi chìm xuống phía dưới.Liễu Bình lẳng lặng nằm trong một mảnh bóng tối, chậm rãi cảm nhận biến hóachung quanh.Cũng không biết trải qua bao lâu.Tiếng ù ù chung quanh biến mất.Hắn nghe thấy tiếng dòng nước chảy.Bốn cái vách quan tài bỗng trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy cảnh tượng bênngoài.Bên ngoài là một mảnh đại dương mênh mông.Những quan tài chi chít trải rộng toàn bộ hải dương.Chúng lơ lửng trên mặt biển, cứ xếp chồng mãi dẫn đến chỗ sâu trong khôngtrung, cứ như vô tận.- - Hắn tiến vào thế giới phong ấn sao? Liễu Bình có chútkinh ngạc.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn: “Xin đừngphát ra bất cứ tiếng động nào, để tránh gặp phải kết cục hoàn toàn diệt vong."Liễu Bình thầm nói hắn nào dám động, vừa rồi núi Quy Tàng đã cường điệu,bất cứ sức mạnh Kỳ Quỷ nào bị phát hiện cũng sẽ lập tức bị những con quái vậtnằm trong quan tài đó giết chết sạch.Hắn hơi nín thở, nhìn quan tài chậm rãi trôi nổi đi tới trong đại dương mênhmông.Nói ra cũng kỳ quái, sâu trong hải uyên (vực biển) nhanh chóng có một mạchnước ngầm nổi lên, nâng quan tài trôi về một hướng nhất định.Quan tài như bị người ta điều khiển, rất nhanh đã hoàn toàn đi sâu xuống hảidương, cứ lặn xuống mãi theo mạch nước ngầm.Liễu Bình phát hiện bên trong hải uyên này có chồng chất đủ loại quan tài.Những quan tài đó có lớn có bé, lớn nhất gần như vượt qua núi Quy Tàng vừarồi, mà nhỏ nhất chỉ có kích thước nửa cánh tay.Chúng không hề có quy luật mà được sắp xếp bên nhau, thỉnh thoảng nhẹ nhàngđong đưa theo nước gợn, giống như rong tảo dày đặc dưới nước.Bên trong hải uyên yên tĩnh không tiếng động.- - Đây là một thế giới hoàn toànbị phong ấn.Dưới sức mạnh của mạch nước ngầm, quan tài của Liễu Bình không ngừng lặnxuống một phương hướng.Lặn xuống.ốLặn xuống.Lặn xuống! Theo sự gia tăng chiều sâu, số lượng quan tài dưới nước cũng càngngày càng nhiều.Tuy rằng chúng được khép kín lại, nhưng không ngừng tràn ra từng luồng sứcmạnh hung trang làm tim người ta đập nhanh.-- Cũng không biết là dạng tồn tại gì bị phong ấn bên trong.Phong ấn chúng lại là ai? Tới loại chiều sâu này, chung quanh sớm đã biếnthành một màu hắc ám triệt để.Mạch nước ngầm cũng giảm tốc độ lại, lấy tốc độ cực kỳ thong thả năng quantài trôi vòng qua từng cái từng cái quan tài -- Cứ như ngay cả mạch nước ngầmcũng trở nên cẩn thận.Có một lần quan tài của Liễu Bình thiếu chút nữa đã đụng phải một cái quan tàisắt khắc ấn vô số hoa văn quỷ dị.Tồn tại trong quan tài sắt kia như cảm ứng được gì đó, bên trong vang lên mấychục giọng nữ: “Là vị nào tới cứu ta?”.Khe hở của cái quan tài sắt kia vươn ra vô số những bàn tay màu tro tàn, dầndần che kín toàn bộ không gian chung quanh quan tài.May mà lúc này tốc độ của mạch nước ngầm lại nhanh lên một chút.Quan tài của Liễu Bình thóang điều chỉnh phương hướng, im hơi lặng tiếng rờixa quan tài sắt kia.Mọi chuyện nhìn như hữu kinh vô hiểm (1).(1) Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm Nhưng Liễu Bình lại phát hiện bất tribất giác hắn đã chảy ra mồ hôi lạnh ướt cả lưng.Tiếp tục lặn xuống.Lặn xuống.- - Cuối cùng, số lượng quan tài chung quanh bắt đầu trở nên càngngày càng ít.Đến cuối cùng, trong hải uyên không còn nhìn thấy bất cứ quan tài nào nữa.Chỉ có khối quan tài của Liễu Bình là lẳng lặng dừng lại trong hải uyên, chậmrãi dựng thẳng lên để tiện cho Liễu Bình nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.Liễu Bình phóng mắt nhìn lại.Trong bóng tối, cứ như có một con quái vật khổng lồ không gì sánh kịp ẩn núpở đáy hải uyên.Nó vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết.Nhưng thỉnh thoảng hình dáng của nó tỏa ra ánh sáng nhạt nhỏ vụn, làm ngườita có thể nhìn thấy đại khái rốt cuộc nó là cái gì.Liễu Bình nghiêm túc nhìn mấy phút, rốt cuộc cũng hiểu được.Không.ỗChuyện này không có khả năng.- - Vì sao là nó! Vì sao nó lại ở chỗ này? Vì saota của kiếp trước muốn mang bản thân tới xem thứ như vậy chứ! Rốt cục nó làsinh mệnh hay là cái gì? Liễu Bình muốn hò hét, nhưng cuối cùng vẫn dùng hếtsức khống chế được cảm xúc của chính mình.Hắn nắm chặt nắm tay, không dời mắt mà nhìn khối tạo vật khổng lồ ở đáy hảiuyên kia.Đúng vậy.Con quái vật khổng lồ này chính là thi thể khổng lồ không ngừng leo lên trênthân trụ Hư Không, cuối cùng hủy diệt Tứ Thánh Trụ và thế giới chân thật!Nhưng mà -- Nhìn nó lại có chút không giống.Rốt cục là điểm nào không giống chứ? Liễu Bình dán mắt nhìn chằm chằm vàothi thể khổng lồ kia, liều mạng muốn biến cảm giác cứ quanh quẩn trong lòngthành một phán đoán chân thật.Lúc này, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hóa thành huyết sắc, nhanh chóng hiện lêntrước mắt hắn: “Cách biệt vô cùng năm tháng.""Rốt cuộc ngươi lại đi tới thời đại gặp được nó lần nữa.""Ngươi chứng kiến kết quả lịch sử của thế giới Kỳ Quỷ.""Ngươi phát hiện ngọn nguồn chiến tranh Kỳ Quỷ:""Quyền hành của pháp tắc Kỳ Quỷ, y phục vương giả của tất cả thế giới, biểutượng chăn thả của tất cả chúng sinh, vật di lưu của vị vua Kỳ Quỷ vô hạn,chiến giáp chúng pháp tắc quy phục."Liễu Bình nheo mắt.Một ngày nào đó trong tương lai, tồn tại leo lên trên thân trụ Hư Không, hủydiệt thế giới chân thật lại là một bộ áo giáp? Không.Tuyệt đối không đơn giản như vậy! Kẻ hủy diệt tất cả hẳn là tồn tại mặc bộchiến giáp này! Lúc ấy ai đang ở bên trong chiến giáp? Ai mặc bộ chiến giáp cóthể hủy diệt tất cả mọi thứ này để xử lý năm vị Luyện Ngục cổ thần? Liễu Bìnhnhìn chăm chú vào áo giáp khổng lồ kia, trong lòng bỗng hiện ra một suy nghĩquái dị.Hình như –– Có vẻ -- Hắn tùng mặc bộ chiến giáp này.Sau đó đã xảy ra cái gì? Vì sao hắn lại mất đi nó? Một rồi lại một suy nghĩ chợthiện ra, làm bản thân Liễu Bình cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.Bỗng nhiên, mạch nước ngầm kia thay đối phương hướng.Mạch nước ngầm bọc lấy quan tài rồi nổi lên phía trên.Lần này tốc độ nhanh hơn khi nãy nhiều, cứ như có mục đích càng rõ ràng,đồng thời cũng càng an toàn.Chỉ chốc lát sau.Phía trên xuất hiện một khối quan tài to lớn được làm hoàn toàn từ sắt đen.ấ ễ ế ầ ắQuan tài này cao chừng mấy chục mét, ngay vào lúc Liễu Bình đến gần thì nắpquan tài im hơi lặng tiếng mở ra, thả cái quan tài nho nhỏ của hắn vào, sau đólại khép lại.Rầm -- Quan tài của Liễu Bình tản ra, hóa thành vô hình trong hư không.Hắn rơi xuống, đứng trên mặt đất khô ráo cứng rắn, nhìn hai người phía trước.Là một nam một nữ.Bọn họ chính là người nhắc nhở hắn vào đêm trước khi thế giới chân thật bị hủydiệt.Thậm chí nam nhân kia còn cho mình một thẻ bài -- Là Tuần Hành Ngày vàĐêm.Hắn cũng dựa vào thẻ bài này để không ngừng ngao du trong con sông dài lịchsử, tìm kiếm bí mật của thời đại quá khứ.

Chương 630: Quyền hành Kỳ Quỷ!