"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 671: Khi một con "Niệm quỷ"

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… tới gần bàn tay, sẽ phát sinh cái gì?Toàn bộ Hải uyên khôi phục bình tĩnh.Vài giây sau... Dù đen âm thầm mở ra, liên tục xoay tròn trên áo giáp.Theo dù đen xoay tròn, từng con Niệm quý từ trong dù đen xông ra ngoài, lơlửng tại trong Hải uyên đối diện với áo giáp.Một con Niệm quỷ có thân hình khổng lồ nhất, đầu có hai sừng nói: "Chủ nhânđã rời đi... chúng ta cần thu thập hồn phách của chúng sinh, rót vào trong mộtphần cơ thể mà chủ nhân đã lưu lại trong áo giáp, bất cứ khi nào đều chuẩn bịtrợ giúp chủ nhân phục sinh."."Chủ nhân sẽ không chiến bại, thế nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị sẵn sàngcho mọi thứ."Một con Niệm quý khác nói."Bắt đầu đi, các vị, đi nuốt hết linh hồn còn lại trong thế giới này, thế nhưngđừng để bọn chúng tuyệt chủng, hãy làm cho bọn chúng tiếp tục sinh sôi khôngngừng, liên tục cung cấp linh hồn cho chúng ta.""Rõ."Tất cả Niệm quỷ cùng nổi lên trên Hải uyên.Hình tượng dần dần mơ hồ.Mọi thứ đều biến mất.Liễu Bình bỗng mở mắt ra.Hắn phát hiện đám yêu tinh đang đứng trước mặt mình, mà cô gái tóc đen vẫnđứng cạnh mình, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía chính mình."Đã qua bao lâu rồi?"Liễu Bình hỏi.Từng hàng chữ nhỏ nhảy ra:[Một giây.]Liễu Bình thở dài một hơi, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.Cái Người cầm dù kia không ở nơi này! Mặc dù nó để lại một cái bẫy khổng lồ,thậm chí còn có vô số Niệm quỷ thu thập linh hồn cho nó... Thế nhưng nókhông ở nơi này! Vua Yêu Tinh bay lên, lơ lửng trong hư không đối diện vớiLiễu Bình, hỏi: "Chúng ta vừa mới thức tỉnh, yêu lực tiêu hao rất nhiều, vẫn cầncàng nhiều lực lượng pháp tắc hơn để có thể khôi phục thực lực."Yêu tinh tên Mộ Mộ cũng nói: "Thực ra chúng ta cũng có thể chiến đấu, lựclượng của Yêu thuật cũng không kém hơn những tồn tại kia."ế ể ắ"Xin hãy tiếp tục để Hỏa pháp tắc lớn mạnh hơn đi, như vậy thì chúng ta mới cóthể tiếp tục ra chơi... giúp đỡ người tốt hơn."Vua Yêu Tinh nói.Đám yêu tinh cùng gật đầu."Vào thời điểm này, làm sao mới có thể làm cho lực lượng của Hỏa pháp tắc lớnmạnh hơn?"Liễu Bình hỏi.Vua Yêu Tinh ngáp dài, nói: "Đi giết đám Niệm quỷ này... tốt nhất đừng để bọnchúng sử dụng năng lực, hãy đánh lén, giết từng con từng con một, Hỏa pháptắc sẽ hấp thu lực lượng tử vong của bọn chúng, trợ giúp chúng ta khôi phụcthực lực.""Được, ta sẽ cố gắng hết sức."Liễu Bình nói.Vua Yêu Tinh gật đầu, nói: "Vậy chúng ta trở về ngủ tiếp, lần chiến đấu này đãtiêu hao rất nhiều lực lượng, chúng ta cần phải trở về ngủ nướng một hồi... chờtin tức tốt của ngươi."Đám yêu tinh vẫy tay với Liễu Bình, rồi liên tục chui vào trong hư không, biếnmất không thấy gì nữa.Liễu Bình đứng im tại chỗ, suy nghĩ một lúc."Hiện tại chúng ta nên làm gì?"Mỹ nữ tóc đen hỏi."Ngươi đã rất mệt mỏi rồi, trở về thành phố dưới đất nghỉ ngơi đi, ta sẽ đi xemxét chút, sẽ quay lại ngay."Liễu Bình nói."Cũng tốt."Mỹ nữ tóc đen nói.Nàng ta lùi về sau mấy bước, chui vào lòng đất biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình trầm ngâm vài giây, nhỏ giọng nói: "Cũng không biết cái tay kia cócòn bị phong ẩn trong áo giáp hay không nữa..."Hắn bước về phía trước một bước, cũng làm cho không gian trước mặt hóathành "vô", cả người đứng tại nơi sâu trong Hải uyên.Cách đó không xa.Bộ áo giáp khổng lồ kia như là một con thú dữ đang ngủ say, không nhúc nhích.Liễu Bình tiếp cận áo giáp kia.Một lát sau... Hắn cảm nhận được một luồng lực lượng "đột sinh"vô cùng khổng lồ từ trong áo giáp truyền tới.ẫ ầCái tay kia vẫn bị giam giữ ở bên trong! Đã như vậy, bóng mờ Người cầm dù đãrời đi lại là cái gì? Chẳng lẽ là linh hồn của nó? Thân hình Liễu Bình hơi động,tiếp tục tiếp cận bộ áo giáp khổng lồ kia.Bỗng nhiên... Tại khu vực phía trước, có một chiếc dù màu đen chui ra ngoài.Dù đen lượn vòng quanh người hắn hai vòng, rất nhanh lại biến mất không thấygì nữa.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Trên người người đều là lực lượng của 'Niệm quỷ vừa hấp thụ tới, mà bản thânngười lại có được lực lượng "Hữu Vô", cũng là lực lượng của Người cầm dù,cho nên chiếc dù đen này công nhận thân phận của ngươi, không phát độngcông kích]Liễu Bình âm thầm kêu may mắn, nhẹ nhàng rơi xuống trên áo giáp khổng lồ.Ngay sau đó... Dị biến xuất hiện... Tất cả miếng vảy trên áo giáp đều dựngthẳng lên, phát ra từng đợt tiếng vang êm tai trong Hải uyên.Lại có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi là Vua Kỳ Quỷ.][Ngươi là người chế tạo ra bộ giáp này.][Bộ giáp đã nhận ra người xuất hiện, bắt đầu mở ra mọi bí mật của nó cho ngươibiết.]Trong mặt nước hắc ám, chiến giáp khổng lồ dần dần đứng dậy, dùng hai taycủa nó gỡ ra phần giáp trước ngực mình.Một bàn tay màu đen nhăn nheo lẳng lặng lơ lửng trong áo giáp.Đây chính là bản thể của Người cầm dù!Trong bộ giáp khổng lồ, vô số phù văn vờn quanh bàn tay kia, như từng sợi dâysắt trói chặt lấy nó lại.Nó vẫn ở nơi này! Liễu Bình quan sát một cách tỉ mỉ, vẫn thấy bàn tay khôngnhúc nhích chút nào.Đúng vậy, linh hồn của nó đã rời đi, đi tới một nơi không biết, chiến đấu vớimột đối thủ không thể hiểu nào đó.Chỉ còn lại bàn tay này.Bị giam giữ tại nơi đây.Đám Niệm quỷ nói phải liên tục thu thập linh hồn chúng sinh, chuẩn bị dùng đểphục sinh "chủ nhân".Như vậy... Khi một con "Niệm quỷ"tới gần bàn tay, sẽ phát sinh cái gì? Hơn nữa, mình còn không phải là "Niệmquỷ"bình thường.ấ ầMình dùng kỹ năng Cứu Tử Phù Thương thuật hấp thu lực lượng từ Người cầmdù, là lực lượng thuần túy nhất của nó.Linh hồn của nó không ở nơi này! Liễu Bình nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu bỗngnhiên xuất hiện một suy nghĩ to gan lớn mật.Người cầm dù đã chạy, lại để bàn tay ở lại nơi này, lại còn thả ra vô số Niệmquỷ đi thu thập linh hồn.Nói cách khác, bàn tay này là phương án dự bị của nó lưu tại nơi này! Đây làvốn liếng để nó có thể quật khởi lần nữa! Có lẽ... Mình có thể thừa dịp linh hồncủa nó không ở đây... Liễu Bình im lặng vài giây, trôi nổi về phía bàn tay kia."Sẽ có tình huống gì xảy ra đây?"Hắn lẩm bẩm một mình, đứng phía trước ngón tay, thả ra lực lượng ma thuật KỳQuỷ.Một luồng sóng gọn kỳ dị từ trên ngón tay truyền tới.Nó cử động.Nó có thể cảm nhận được lực lượng của mình!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… tới gần bàn tay, sẽ phát sinh cái gì?Toàn bộ Hải uyên khôi phục bình tĩnh.Vài giây sau... Dù đen âm thầm mở ra, liên tục xoay tròn trên áo giáp.Theo dù đen xoay tròn, từng con Niệm quý từ trong dù đen xông ra ngoài, lơlửng tại trong Hải uyên đối diện với áo giáp.Một con Niệm quỷ có thân hình khổng lồ nhất, đầu có hai sừng nói: "Chủ nhânđã rời đi... chúng ta cần thu thập hồn phách của chúng sinh, rót vào trong mộtphần cơ thể mà chủ nhân đã lưu lại trong áo giáp, bất cứ khi nào đều chuẩn bịtrợ giúp chủ nhân phục sinh."."Chủ nhân sẽ không chiến bại, thế nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị sẵn sàngcho mọi thứ."Một con Niệm quý khác nói."Bắt đầu đi, các vị, đi nuốt hết linh hồn còn lại trong thế giới này, thế nhưngđừng để bọn chúng tuyệt chủng, hãy làm cho bọn chúng tiếp tục sinh sôi khôngngừng, liên tục cung cấp linh hồn cho chúng ta.""Rõ."Tất cả Niệm quỷ cùng nổi lên trên Hải uyên.Hình tượng dần dần mơ hồ.Mọi thứ đều biến mất.Liễu Bình bỗng mở mắt ra.Hắn phát hiện đám yêu tinh đang đứng trước mặt mình, mà cô gái tóc đen vẫnđứng cạnh mình, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía chính mình."Đã qua bao lâu rồi?"Liễu Bình hỏi.Từng hàng chữ nhỏ nhảy ra:[Một giây.]Liễu Bình thở dài một hơi, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.Cái Người cầm dù kia không ở nơi này! Mặc dù nó để lại một cái bẫy khổng lồ,thậm chí còn có vô số Niệm quỷ thu thập linh hồn cho nó... Thế nhưng nókhông ở nơi này! Vua Yêu Tinh bay lên, lơ lửng trong hư không đối diện vớiLiễu Bình, hỏi: "Chúng ta vừa mới thức tỉnh, yêu lực tiêu hao rất nhiều, vẫn cầncàng nhiều lực lượng pháp tắc hơn để có thể khôi phục thực lực."Yêu tinh tên Mộ Mộ cũng nói: "Thực ra chúng ta cũng có thể chiến đấu, lựclượng của Yêu thuật cũng không kém hơn những tồn tại kia."ế ể ắ"Xin hãy tiếp tục để Hỏa pháp tắc lớn mạnh hơn đi, như vậy thì chúng ta mới cóthể tiếp tục ra chơi... giúp đỡ người tốt hơn."Vua Yêu Tinh nói.Đám yêu tinh cùng gật đầu."Vào thời điểm này, làm sao mới có thể làm cho lực lượng của Hỏa pháp tắc lớnmạnh hơn?"Liễu Bình hỏi.Vua Yêu Tinh ngáp dài, nói: "Đi giết đám Niệm quỷ này... tốt nhất đừng để bọnchúng sử dụng năng lực, hãy đánh lén, giết từng con từng con một, Hỏa pháptắc sẽ hấp thu lực lượng tử vong của bọn chúng, trợ giúp chúng ta khôi phụcthực lực.""Được, ta sẽ cố gắng hết sức."Liễu Bình nói.Vua Yêu Tinh gật đầu, nói: "Vậy chúng ta trở về ngủ tiếp, lần chiến đấu này đãtiêu hao rất nhiều lực lượng, chúng ta cần phải trở về ngủ nướng một hồi... chờtin tức tốt của ngươi."Đám yêu tinh vẫy tay với Liễu Bình, rồi liên tục chui vào trong hư không, biếnmất không thấy gì nữa.Liễu Bình đứng im tại chỗ, suy nghĩ một lúc."Hiện tại chúng ta nên làm gì?"Mỹ nữ tóc đen hỏi."Ngươi đã rất mệt mỏi rồi, trở về thành phố dưới đất nghỉ ngơi đi, ta sẽ đi xemxét chút, sẽ quay lại ngay."Liễu Bình nói."Cũng tốt."Mỹ nữ tóc đen nói.Nàng ta lùi về sau mấy bước, chui vào lòng đất biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình trầm ngâm vài giây, nhỏ giọng nói: "Cũng không biết cái tay kia cócòn bị phong ẩn trong áo giáp hay không nữa..."Hắn bước về phía trước một bước, cũng làm cho không gian trước mặt hóathành "vô", cả người đứng tại nơi sâu trong Hải uyên.Cách đó không xa.Bộ áo giáp khổng lồ kia như là một con thú dữ đang ngủ say, không nhúc nhích.Liễu Bình tiếp cận áo giáp kia.Một lát sau... Hắn cảm nhận được một luồng lực lượng "đột sinh"vô cùng khổng lồ từ trong áo giáp truyền tới.ẫ ầCái tay kia vẫn bị giam giữ ở bên trong! Đã như vậy, bóng mờ Người cầm dù đãrời đi lại là cái gì? Chẳng lẽ là linh hồn của nó? Thân hình Liễu Bình hơi động,tiếp tục tiếp cận bộ áo giáp khổng lồ kia.Bỗng nhiên... Tại khu vực phía trước, có một chiếc dù màu đen chui ra ngoài.Dù đen lượn vòng quanh người hắn hai vòng, rất nhanh lại biến mất không thấygì nữa.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Trên người người đều là lực lượng của 'Niệm quỷ vừa hấp thụ tới, mà bản thânngười lại có được lực lượng "Hữu Vô", cũng là lực lượng của Người cầm dù,cho nên chiếc dù đen này công nhận thân phận của ngươi, không phát độngcông kích]Liễu Bình âm thầm kêu may mắn, nhẹ nhàng rơi xuống trên áo giáp khổng lồ.Ngay sau đó... Dị biến xuất hiện... Tất cả miếng vảy trên áo giáp đều dựngthẳng lên, phát ra từng đợt tiếng vang êm tai trong Hải uyên.Lại có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi là Vua Kỳ Quỷ.][Ngươi là người chế tạo ra bộ giáp này.][Bộ giáp đã nhận ra người xuất hiện, bắt đầu mở ra mọi bí mật của nó cho ngươibiết.]Trong mặt nước hắc ám, chiến giáp khổng lồ dần dần đứng dậy, dùng hai taycủa nó gỡ ra phần giáp trước ngực mình.Một bàn tay màu đen nhăn nheo lẳng lặng lơ lửng trong áo giáp.Đây chính là bản thể của Người cầm dù!Trong bộ giáp khổng lồ, vô số phù văn vờn quanh bàn tay kia, như từng sợi dâysắt trói chặt lấy nó lại.Nó vẫn ở nơi này! Liễu Bình quan sát một cách tỉ mỉ, vẫn thấy bàn tay khôngnhúc nhích chút nào.Đúng vậy, linh hồn của nó đã rời đi, đi tới một nơi không biết, chiến đấu vớimột đối thủ không thể hiểu nào đó.Chỉ còn lại bàn tay này.Bị giam giữ tại nơi đây.Đám Niệm quỷ nói phải liên tục thu thập linh hồn chúng sinh, chuẩn bị dùng đểphục sinh "chủ nhân".Như vậy... Khi một con "Niệm quỷ"tới gần bàn tay, sẽ phát sinh cái gì? Hơn nữa, mình còn không phải là "Niệmquỷ"bình thường.ấ ầMình dùng kỹ năng Cứu Tử Phù Thương thuật hấp thu lực lượng từ Người cầmdù, là lực lượng thuần túy nhất của nó.Linh hồn của nó không ở nơi này! Liễu Bình nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu bỗngnhiên xuất hiện một suy nghĩ to gan lớn mật.Người cầm dù đã chạy, lại để bàn tay ở lại nơi này, lại còn thả ra vô số Niệmquỷ đi thu thập linh hồn.Nói cách khác, bàn tay này là phương án dự bị của nó lưu tại nơi này! Đây làvốn liếng để nó có thể quật khởi lần nữa! Có lẽ... Mình có thể thừa dịp linh hồncủa nó không ở đây... Liễu Bình im lặng vài giây, trôi nổi về phía bàn tay kia."Sẽ có tình huống gì xảy ra đây?"Hắn lẩm bẩm một mình, đứng phía trước ngón tay, thả ra lực lượng ma thuật KỳQuỷ.Một luồng sóng gọn kỳ dị từ trên ngón tay truyền tới.Nó cử động.Nó có thể cảm nhận được lực lượng của mình!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… tới gần bàn tay, sẽ phát sinh cái gì?Toàn bộ Hải uyên khôi phục bình tĩnh.Vài giây sau... Dù đen âm thầm mở ra, liên tục xoay tròn trên áo giáp.Theo dù đen xoay tròn, từng con Niệm quý từ trong dù đen xông ra ngoài, lơlửng tại trong Hải uyên đối diện với áo giáp.Một con Niệm quỷ có thân hình khổng lồ nhất, đầu có hai sừng nói: "Chủ nhânđã rời đi... chúng ta cần thu thập hồn phách của chúng sinh, rót vào trong mộtphần cơ thể mà chủ nhân đã lưu lại trong áo giáp, bất cứ khi nào đều chuẩn bịtrợ giúp chủ nhân phục sinh."."Chủ nhân sẽ không chiến bại, thế nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị sẵn sàngcho mọi thứ."Một con Niệm quý khác nói."Bắt đầu đi, các vị, đi nuốt hết linh hồn còn lại trong thế giới này, thế nhưngđừng để bọn chúng tuyệt chủng, hãy làm cho bọn chúng tiếp tục sinh sôi khôngngừng, liên tục cung cấp linh hồn cho chúng ta.""Rõ."Tất cả Niệm quỷ cùng nổi lên trên Hải uyên.Hình tượng dần dần mơ hồ.Mọi thứ đều biến mất.Liễu Bình bỗng mở mắt ra.Hắn phát hiện đám yêu tinh đang đứng trước mặt mình, mà cô gái tóc đen vẫnđứng cạnh mình, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía chính mình."Đã qua bao lâu rồi?"Liễu Bình hỏi.Từng hàng chữ nhỏ nhảy ra:[Một giây.]Liễu Bình thở dài một hơi, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.Cái Người cầm dù kia không ở nơi này! Mặc dù nó để lại một cái bẫy khổng lồ,thậm chí còn có vô số Niệm quỷ thu thập linh hồn cho nó... Thế nhưng nókhông ở nơi này! Vua Yêu Tinh bay lên, lơ lửng trong hư không đối diện vớiLiễu Bình, hỏi: "Chúng ta vừa mới thức tỉnh, yêu lực tiêu hao rất nhiều, vẫn cầncàng nhiều lực lượng pháp tắc hơn để có thể khôi phục thực lực."Yêu tinh tên Mộ Mộ cũng nói: "Thực ra chúng ta cũng có thể chiến đấu, lựclượng của Yêu thuật cũng không kém hơn những tồn tại kia."ế ể ắ"Xin hãy tiếp tục để Hỏa pháp tắc lớn mạnh hơn đi, như vậy thì chúng ta mới cóthể tiếp tục ra chơi... giúp đỡ người tốt hơn."Vua Yêu Tinh nói.Đám yêu tinh cùng gật đầu."Vào thời điểm này, làm sao mới có thể làm cho lực lượng của Hỏa pháp tắc lớnmạnh hơn?"Liễu Bình hỏi.Vua Yêu Tinh ngáp dài, nói: "Đi giết đám Niệm quỷ này... tốt nhất đừng để bọnchúng sử dụng năng lực, hãy đánh lén, giết từng con từng con một, Hỏa pháptắc sẽ hấp thu lực lượng tử vong của bọn chúng, trợ giúp chúng ta khôi phụcthực lực.""Được, ta sẽ cố gắng hết sức."Liễu Bình nói.Vua Yêu Tinh gật đầu, nói: "Vậy chúng ta trở về ngủ tiếp, lần chiến đấu này đãtiêu hao rất nhiều lực lượng, chúng ta cần phải trở về ngủ nướng một hồi... chờtin tức tốt của ngươi."Đám yêu tinh vẫy tay với Liễu Bình, rồi liên tục chui vào trong hư không, biếnmất không thấy gì nữa.Liễu Bình đứng im tại chỗ, suy nghĩ một lúc."Hiện tại chúng ta nên làm gì?"Mỹ nữ tóc đen hỏi."Ngươi đã rất mệt mỏi rồi, trở về thành phố dưới đất nghỉ ngơi đi, ta sẽ đi xemxét chút, sẽ quay lại ngay."Liễu Bình nói."Cũng tốt."Mỹ nữ tóc đen nói.Nàng ta lùi về sau mấy bước, chui vào lòng đất biến mất không thấy gì nữa.Liễu Bình trầm ngâm vài giây, nhỏ giọng nói: "Cũng không biết cái tay kia cócòn bị phong ẩn trong áo giáp hay không nữa..."Hắn bước về phía trước một bước, cũng làm cho không gian trước mặt hóathành "vô", cả người đứng tại nơi sâu trong Hải uyên.Cách đó không xa.Bộ áo giáp khổng lồ kia như là một con thú dữ đang ngủ say, không nhúc nhích.Liễu Bình tiếp cận áo giáp kia.Một lát sau... Hắn cảm nhận được một luồng lực lượng "đột sinh"vô cùng khổng lồ từ trong áo giáp truyền tới.ẫ ầCái tay kia vẫn bị giam giữ ở bên trong! Đã như vậy, bóng mờ Người cầm dù đãrời đi lại là cái gì? Chẳng lẽ là linh hồn của nó? Thân hình Liễu Bình hơi động,tiếp tục tiếp cận bộ áo giáp khổng lồ kia.Bỗng nhiên... Tại khu vực phía trước, có một chiếc dù màu đen chui ra ngoài.Dù đen lượn vòng quanh người hắn hai vòng, rất nhanh lại biến mất không thấygì nữa.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Trên người người đều là lực lượng của 'Niệm quỷ vừa hấp thụ tới, mà bản thânngười lại có được lực lượng "Hữu Vô", cũng là lực lượng của Người cầm dù,cho nên chiếc dù đen này công nhận thân phận của ngươi, không phát độngcông kích]Liễu Bình âm thầm kêu may mắn, nhẹ nhàng rơi xuống trên áo giáp khổng lồ.Ngay sau đó... Dị biến xuất hiện... Tất cả miếng vảy trên áo giáp đều dựngthẳng lên, phát ra từng đợt tiếng vang êm tai trong Hải uyên.Lại có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi là Vua Kỳ Quỷ.][Ngươi là người chế tạo ra bộ giáp này.][Bộ giáp đã nhận ra người xuất hiện, bắt đầu mở ra mọi bí mật của nó cho ngươibiết.]Trong mặt nước hắc ám, chiến giáp khổng lồ dần dần đứng dậy, dùng hai taycủa nó gỡ ra phần giáp trước ngực mình.Một bàn tay màu đen nhăn nheo lẳng lặng lơ lửng trong áo giáp.Đây chính là bản thể của Người cầm dù!Trong bộ giáp khổng lồ, vô số phù văn vờn quanh bàn tay kia, như từng sợi dâysắt trói chặt lấy nó lại.Nó vẫn ở nơi này! Liễu Bình quan sát một cách tỉ mỉ, vẫn thấy bàn tay khôngnhúc nhích chút nào.Đúng vậy, linh hồn của nó đã rời đi, đi tới một nơi không biết, chiến đấu vớimột đối thủ không thể hiểu nào đó.Chỉ còn lại bàn tay này.Bị giam giữ tại nơi đây.Đám Niệm quỷ nói phải liên tục thu thập linh hồn chúng sinh, chuẩn bị dùng đểphục sinh "chủ nhân".Như vậy... Khi một con "Niệm quỷ"tới gần bàn tay, sẽ phát sinh cái gì? Hơn nữa, mình còn không phải là "Niệmquỷ"bình thường.ấ ầMình dùng kỹ năng Cứu Tử Phù Thương thuật hấp thu lực lượng từ Người cầmdù, là lực lượng thuần túy nhất của nó.Linh hồn của nó không ở nơi này! Liễu Bình nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu bỗngnhiên xuất hiện một suy nghĩ to gan lớn mật.Người cầm dù đã chạy, lại để bàn tay ở lại nơi này, lại còn thả ra vô số Niệmquỷ đi thu thập linh hồn.Nói cách khác, bàn tay này là phương án dự bị của nó lưu tại nơi này! Đây làvốn liếng để nó có thể quật khởi lần nữa! Có lẽ... Mình có thể thừa dịp linh hồncủa nó không ở đây... Liễu Bình im lặng vài giây, trôi nổi về phía bàn tay kia."Sẽ có tình huống gì xảy ra đây?"Hắn lẩm bẩm một mình, đứng phía trước ngón tay, thả ra lực lượng ma thuật KỳQuỷ.Một luồng sóng gọn kỳ dị từ trên ngón tay truyền tới.Nó cử động.Nó có thể cảm nhận được lực lượng của mình!

Chương 671: Khi một con "Niệm quỷ"