"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 684: Chúng sinh có tội

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bá!Thân thể người khổng lồ chậm rãi ngã xuống, mà đầu của nó lại bị trảm bay đi,lướt qua trời cao, rơi xuống mặt đất huyết nhục.Cái đầu lập tức vỡ ra.Chỉ thấy trong cái đầu là một dàn tế huyết sắc loại nhỏ.Một nam nhân cầm dù đen trong tay đang đứng trên dàn tế, toàn thân mọc đầyđôi mắt.Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại.Là gã! Là Kẻ cầm dù kia! Không phải gã chạy thoát sao? Vì sao lại ở chỗ này?Liễu Bình bỗng nhớ tới tiên đoán của Nhân Mã: “Kẻ mượn Ác Mộng làm việccũng không biết sự khủng bố thật sự của Ác Mộng”."Mãi đến khi hắn gặp được Ác Mộng chân chính, hắn sẽ mất đi bản thân, từ đâyvâng theo ý chí của Ác Mộng để tiến đến thu hoạch tất cả."Tiên đoán đã linh nghiệm.Liễu Bình thở dài, một tay cầm đao, một tay lấy Quyển Sách Đáy Biển ra, nhìnlại Kẻ cầm dù từ rất xa.Kẻ cầm dù cũng đang dùng vẻ mặt kỳ dị đánh giá Liễu Bình.Giây lát sau.Gã hé miệng, phát ra âm thanh khi thì sắc nhọn, khi thì khàn khàn: “Thẻ bài ÁcMộng đầu tiên là người khổng lồ huyết nhục.""Thẻ bài này đã từng hủy diệt vô số thần trụ, trên những thần trụ đó, các loạivăn minh và chúng sinh đều hết đường xoay xở với nó, mãi đến khi tuyệt vọngtử vong, cũng không tìm ra bất cứ sơ hở nào của nó.”."Trong khoảng thời gian dài đằng đẳng, chưa bao giờ có người phá vỡ đượcchiếu ghép bài của người khổng lồ huyết nhục.""Liễu Bình, ngươi là kẻ đầu tiên."Liễu Bình nhìn thoáng qua Quyển Sách Đáy Biển trên tay.Chỉ thấy trên trang sách hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Đã ghi lại."Liễu Bình cất Quyển Sách Đáy Biển đi, mở miệng nói: “Về sau sẽ có càngnhiều người biết làm sao đối phó chiều này của ngươi."Tên mặt Kẻ cầm dù hiện ra nụ cười quỷ dị, gã nhẹ nhàng nói: “Người khổng lồhuyết nhục chỉ là thẻ bài đầu tiên của Ác Mộng, người biết điều này có nghĩa làgì không?"Khi nói chuyện, huyết nhục trên mặt đất bắt đầu biến mất.ế ể ổ ồ ắ ầ ố ốKhông chỉ như thế, thân thể người khổng lồ cũng bắt đầu từ từ khô khốc, cuốicùng chỉ còn lại một đống xương to lớn.Vị trí Kẻ cầm dù đang đứng chính là giữa đầu người khổng lồ, ở chung quanhgã, tất cả huyết nhục dần dần khô héo, mà thân thể Kẻ cầm dù cũng dần trở nênhư ảo."Ồ? Ta phải rời khỏi thế giới này, xem ra chỉ có thể chờ lần giao thủ tiếp theo."Kẻ cầm dù nhìn chung quanh và nói."Chúng ta nói cho xong câu chuyện vừa rồi đi, để tiện cho lần sau gặp mặt."Liễu Bình nói."Ha ha ha, ngu xuẩn -- Chỗ tốt duy nhất khi chiến thắng người khổng lồ huyếtnhục là các ngươi sẽ cảm nhận được càng nhiều tuyệt vọng và sợ hãi, bởi vì khinó thất bại thì thẻ bài Ác Mộng thứ hai sẽ xuất hiện."Kẻ cầm dù nói."Nếu thẻ bài Ác Mộng thứ hai thất bại thì sao?"Liễu Bình hỏi."Ác Mộng là vô tận."Kẻ cầm dù nói.Gã nói với giọng điệu thương hại: “Ta cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêuthẻ bài Ác Mộng, nhưng cho dù các ngươi luôn thắng lợi trong Ác Mộng, vậycũng không có hy vọng nào cả -- Bởi vì thẻ bài Ác Mộng chỉ là công cụ để chủnhân nó tìm niềm vui –– Không ai biết chủ nhân của nó manh đến mức nào cả""Nói tới nói lui, vẫn là đạo lý kia.""Bởi vì chúng sinh có tội –– Chúng quá yếu, sinh ra chỉ có thể làm đồ ăn thôi,Liễu Bình."Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, bỗng nói: “Ta luôn muốn hỏi ngươi, ngươi luôngiữ một cây dù, có biết dù là dùng làm gì không?"Kẻ cầm dù ngẩn ra, cười như không cười mà nói: “Tự nhiên là dùng để che mưache gió, nhưng không thể nói cho ngươi biết bí mật càng sâu.”.Liễu Bình nói: “Không sai, nhưng ta đã xem hồi ức của ngươi, trước nay ngườikhông che mưa che gió vì bất cứ kẻ nào, cho nên nói thế nào đây -- Ta cảm thấytạo hình của người thực thất bại."Trên mặt Kẻ cầm dù hiện ra nét oán độc."Thời đại Ác Mộng sắp tới, Liễu Bình, người sẽ không còn thứ gì để che mưache gió, ta có thể bảo đảm điểm này."Gã nói."Ta muốn thử sao."Liễu Bình nói."Chờ xem."Kẻ cầm dù nói.Câu nói vừa dứt.Thân thể Kẻ cầm dù trở nên càng trong suốt.Gã biến mất khỏi thế giới này.Liễu Bình đứng trên bầu trời để nhìn xuống phía dưới.Chỉ thấy trên mặt đất tràn đầy những vết chém.Đặc biệt là một đao chém người khổng lồ huyết nhục thành hai mảnh kia đãtrực tiếp chia toàn bộ mặt đất thành hai giới, chính giữa là một khe rãnh sâukhông thấy đáy.Rất nhiều bảo vật bị tổn hại."Phiền rồi đây, rõ ràng là tới hỗ trợ, lại giống như làm hỏng thế giới của hắnkhông ít."Liễu Bình lẩm bẩm nói.Trong hư không xuất hiện một cánh cửa.Asimo nhảy ra từ cánh cửa, nhìn khắp chung quanh rồi cười to nói: “Ha ha ha,thật tốt quá, Liễu Bình người thật ghê gớm.""Làm hỏng không ít thứ."Liễu Bình nói.Asimo nói: “Cái này không tính là gì, chủ yếu ta người bên cạnh ta đều khôngthể đối phó con quái vật kia –– Nếu nó luôn cắn nuốt thế giới tài bảo của ta nhưvậy thì e rằng chỉ mấy trăm năm là tất cả tài phú sẽ bị nó nuốt sạch sẽ."Liễu Bình nhìn hắn ta một cái, chỉ thấy vẻ mặt tên này trông thật tự nhiên, dángvẻ như vẫn còn sợ hãi trong lòng."... Chắc người thường xuyên bị người ta đánh đúng không."Liễu Bình hỏi."Sao người biết vậy?"Asimo giật mình và nói, “Rất nhiều người muốn đánh cướp ta.""Vậy làm sao người sống được đến bây giờ?"Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi."Ta có minh hữu –– Trong vô số thế giới, Nhân Mã am hiểu bói toán nhất,Quang Dực thiên sứ thì giỏi về việc lấy tài phú để chiến đấu nhất, còn có cácThụ Yêu vô cùng cường đại –– cho nên ta còn sống khá tốt."Asimo nói."Tại sao không thấy Quang Dực thiên sứ đâu?"ế ế ế ồ ế ắ"Thế giới của họ bị huyết nhục kia chiếm cứ, vừa rồi lúc người chiến thắngngười khổng lồ huyết nhục thì thế giới của họ mới khôi phục dáng vẻ ban đầu."

Bá!

Thân thể người khổng lồ chậm rãi ngã xuống, mà đầu của nó lại bị trảm bay đi,

lướt qua trời cao, rơi xuống mặt đất huyết nhục.

Cái đầu lập tức vỡ ra.

Chỉ thấy trong cái đầu là một dàn tế huyết sắc loại nhỏ.

Một nam nhân cầm dù đen trong tay đang đứng trên dàn tế, toàn thân mọc đầy

đôi mắt.

Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại.

Là gã! Là Kẻ cầm dù kia! Không phải gã chạy thoát sao? Vì sao lại ở chỗ này?

Liễu Bình bỗng nhớ tới tiên đoán của Nhân Mã: “Kẻ mượn Ác Mộng làm việc

cũng không biết sự khủng bố thật sự của Ác Mộng”.

"Mãi đến khi hắn gặp được Ác Mộng chân chính, hắn sẽ mất đi bản thân, từ đây

vâng theo ý chí của Ác Mộng để tiến đến thu hoạch tất cả."

Tiên đoán đã linh nghiệm.

Liễu Bình thở dài, một tay cầm đao, một tay lấy Quyển Sách Đáy Biển ra, nhìn

lại Kẻ cầm dù từ rất xa.

Kẻ cầm dù cũng đang dùng vẻ mặt kỳ dị đánh giá Liễu Bình.

Giây lát sau.

Gã hé miệng, phát ra âm thanh khi thì sắc nhọn, khi thì khàn khàn: “Thẻ bài Ác

Mộng đầu tiên là người khổng lồ huyết nhục."

"Thẻ bài này đã từng hủy diệt vô số thần trụ, trên những thần trụ đó, các loại

văn minh và chúng sinh đều hết đường xoay xở với nó, mãi đến khi tuyệt vọng

tử vong, cũng không tìm ra bất cứ sơ hở nào của nó.”.

"Trong khoảng thời gian dài đằng đẳng, chưa bao giờ có người phá vỡ được

chiếu ghép bài của người khổng lồ huyết nhục."

"Liễu Bình, ngươi là kẻ đầu tiên."

Liễu Bình nhìn thoáng qua Quyển Sách Đáy Biển trên tay.

Chỉ thấy trên trang sách hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Đã ghi lại."

Liễu Bình cất Quyển Sách Đáy Biển đi, mở miệng nói: “Về sau sẽ có càng

nhiều người biết làm sao đối phó chiều này của ngươi."

Tên mặt Kẻ cầm dù hiện ra nụ cười quỷ dị, gã nhẹ nhàng nói: “Người khổng lồ

huyết nhục chỉ là thẻ bài đầu tiên của Ác Mộng, người biết điều này có nghĩa là

gì không?"

Khi nói chuyện, huyết nhục trên mặt đất bắt đầu biến mất.

ế ể ổ ồ ắ ầ ố ố

Không chỉ như thế, thân thể người khổng lồ cũng bắt đầu từ từ khô khốc, cuối

cùng chỉ còn lại một đống xương to lớn.

Vị trí Kẻ cầm dù đang đứng chính là giữa đầu người khổng lồ, ở chung quanh

gã, tất cả huyết nhục dần dần khô héo, mà thân thể Kẻ cầm dù cũng dần trở nên

hư ảo.

"Ồ? Ta phải rời khỏi thế giới này, xem ra chỉ có thể chờ lần giao thủ tiếp theo."

Kẻ cầm dù nhìn chung quanh và nói.

"Chúng ta nói cho xong câu chuyện vừa rồi đi, để tiện cho lần sau gặp mặt."

Liễu Bình nói.

"Ha ha ha, ngu xuẩn -- Chỗ tốt duy nhất khi chiến thắng người khổng lồ huyết

nhục là các ngươi sẽ cảm nhận được càng nhiều tuyệt vọng và sợ hãi, bởi vì khi

nó thất bại thì thẻ bài Ác Mộng thứ hai sẽ xuất hiện."

Kẻ cầm dù nói.

"Nếu thẻ bài Ác Mộng thứ hai thất bại thì sao?"

Liễu Bình hỏi.

"Ác Mộng là vô tận."

Kẻ cầm dù nói.

Gã nói với giọng điệu thương hại: “Ta cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu

thẻ bài Ác Mộng, nhưng cho dù các ngươi luôn thắng lợi trong Ác Mộng, vậy

cũng không có hy vọng nào cả -- Bởi vì thẻ bài Ác Mộng chỉ là công cụ để chủ

nhân nó tìm niềm vui –– Không ai biết chủ nhân của nó manh đến mức nào cả"

"Nói tới nói lui, vẫn là đạo lý kia."

"Bởi vì chúng sinh có tội –– Chúng quá yếu, sinh ra chỉ có thể làm đồ ăn thôi,

Liễu Bình."

Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, bỗng nói: “Ta luôn muốn hỏi ngươi, ngươi luôn

giữ một cây dù, có biết dù là dùng làm gì không?"

Kẻ cầm dù ngẩn ra, cười như không cười mà nói: “Tự nhiên là dùng để che mưa

che gió, nhưng không thể nói cho ngươi biết bí mật càng sâu.”.

Liễu Bình nói: “Không sai, nhưng ta đã xem hồi ức của ngươi, trước nay người

không che mưa che gió vì bất cứ kẻ nào, cho nên nói thế nào đây -- Ta cảm thấy

tạo hình của người thực thất bại."

Trên mặt Kẻ cầm dù hiện ra nét oán độc.

"Thời đại Ác Mộng sắp tới, Liễu Bình, người sẽ không còn thứ gì để che mưa

che gió, ta có thể bảo đảm điểm này."

Gã nói.

"Ta muốn thử sao."

Liễu Bình nói.

"Chờ xem."

Kẻ cầm dù nói.

Câu nói vừa dứt.

Thân thể Kẻ cầm dù trở nên càng trong suốt.

Gã biến mất khỏi thế giới này.

Liễu Bình đứng trên bầu trời để nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thấy trên mặt đất tràn đầy những vết chém.

Đặc biệt là một đao chém người khổng lồ huyết nhục thành hai mảnh kia đã

trực tiếp chia toàn bộ mặt đất thành hai giới, chính giữa là một khe rãnh sâu

không thấy đáy.

Rất nhiều bảo vật bị tổn hại.

"Phiền rồi đây, rõ ràng là tới hỗ trợ, lại giống như làm hỏng thế giới của hắn

không ít."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.

Trong hư không xuất hiện một cánh cửa.

Asimo nhảy ra từ cánh cửa, nhìn khắp chung quanh rồi cười to nói: “Ha ha ha,

thật tốt quá, Liễu Bình người thật ghê gớm."

"Làm hỏng không ít thứ."

Liễu Bình nói.

Asimo nói: “Cái này không tính là gì, chủ yếu ta người bên cạnh ta đều không

thể đối phó con quái vật kia –– Nếu nó luôn cắn nuốt thế giới tài bảo của ta như

vậy thì e rằng chỉ mấy trăm năm là tất cả tài phú sẽ bị nó nuốt sạch sẽ."

Liễu Bình nhìn hắn ta một cái, chỉ thấy vẻ mặt tên này trông thật tự nhiên, dáng

vẻ như vẫn còn sợ hãi trong lòng.

"... Chắc người thường xuyên bị người ta đánh đúng không."

Liễu Bình hỏi.

"Sao người biết vậy?"

Asimo giật mình và nói, “Rất nhiều người muốn đánh cướp ta."

"Vậy làm sao người sống được đến bây giờ?"

Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi.

"Ta có minh hữu –– Trong vô số thế giới, Nhân Mã am hiểu bói toán nhất,

Quang Dực thiên sứ thì giỏi về việc lấy tài phú để chiến đấu nhất, còn có các

Thụ Yêu vô cùng cường đại –– cho nên ta còn sống khá tốt."

Asimo nói.

"Tại sao không thấy Quang Dực thiên sứ đâu?"

ế ế ế ồ ế ắ

"Thế giới của họ bị huyết nhục kia chiếm cứ, vừa rồi lúc người chiến thắng

người khổng lồ huyết nhục thì thế giới của họ mới khôi phục dáng vẻ ban đầu."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bá!Thân thể người khổng lồ chậm rãi ngã xuống, mà đầu của nó lại bị trảm bay đi,lướt qua trời cao, rơi xuống mặt đất huyết nhục.Cái đầu lập tức vỡ ra.Chỉ thấy trong cái đầu là một dàn tế huyết sắc loại nhỏ.Một nam nhân cầm dù đen trong tay đang đứng trên dàn tế, toàn thân mọc đầyđôi mắt.Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại.Là gã! Là Kẻ cầm dù kia! Không phải gã chạy thoát sao? Vì sao lại ở chỗ này?Liễu Bình bỗng nhớ tới tiên đoán của Nhân Mã: “Kẻ mượn Ác Mộng làm việccũng không biết sự khủng bố thật sự của Ác Mộng”."Mãi đến khi hắn gặp được Ác Mộng chân chính, hắn sẽ mất đi bản thân, từ đâyvâng theo ý chí của Ác Mộng để tiến đến thu hoạch tất cả."Tiên đoán đã linh nghiệm.Liễu Bình thở dài, một tay cầm đao, một tay lấy Quyển Sách Đáy Biển ra, nhìnlại Kẻ cầm dù từ rất xa.Kẻ cầm dù cũng đang dùng vẻ mặt kỳ dị đánh giá Liễu Bình.Giây lát sau.Gã hé miệng, phát ra âm thanh khi thì sắc nhọn, khi thì khàn khàn: “Thẻ bài ÁcMộng đầu tiên là người khổng lồ huyết nhục.""Thẻ bài này đã từng hủy diệt vô số thần trụ, trên những thần trụ đó, các loạivăn minh và chúng sinh đều hết đường xoay xở với nó, mãi đến khi tuyệt vọngtử vong, cũng không tìm ra bất cứ sơ hở nào của nó.”."Trong khoảng thời gian dài đằng đẳng, chưa bao giờ có người phá vỡ đượcchiếu ghép bài của người khổng lồ huyết nhục.""Liễu Bình, ngươi là kẻ đầu tiên."Liễu Bình nhìn thoáng qua Quyển Sách Đáy Biển trên tay.Chỉ thấy trên trang sách hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Đã ghi lại."Liễu Bình cất Quyển Sách Đáy Biển đi, mở miệng nói: “Về sau sẽ có càngnhiều người biết làm sao đối phó chiều này của ngươi."Tên mặt Kẻ cầm dù hiện ra nụ cười quỷ dị, gã nhẹ nhàng nói: “Người khổng lồhuyết nhục chỉ là thẻ bài đầu tiên của Ác Mộng, người biết điều này có nghĩa làgì không?"Khi nói chuyện, huyết nhục trên mặt đất bắt đầu biến mất.ế ể ổ ồ ắ ầ ố ốKhông chỉ như thế, thân thể người khổng lồ cũng bắt đầu từ từ khô khốc, cuốicùng chỉ còn lại một đống xương to lớn.Vị trí Kẻ cầm dù đang đứng chính là giữa đầu người khổng lồ, ở chung quanhgã, tất cả huyết nhục dần dần khô héo, mà thân thể Kẻ cầm dù cũng dần trở nênhư ảo."Ồ? Ta phải rời khỏi thế giới này, xem ra chỉ có thể chờ lần giao thủ tiếp theo."Kẻ cầm dù nhìn chung quanh và nói."Chúng ta nói cho xong câu chuyện vừa rồi đi, để tiện cho lần sau gặp mặt."Liễu Bình nói."Ha ha ha, ngu xuẩn -- Chỗ tốt duy nhất khi chiến thắng người khổng lồ huyếtnhục là các ngươi sẽ cảm nhận được càng nhiều tuyệt vọng và sợ hãi, bởi vì khinó thất bại thì thẻ bài Ác Mộng thứ hai sẽ xuất hiện."Kẻ cầm dù nói."Nếu thẻ bài Ác Mộng thứ hai thất bại thì sao?"Liễu Bình hỏi."Ác Mộng là vô tận."Kẻ cầm dù nói.Gã nói với giọng điệu thương hại: “Ta cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêuthẻ bài Ác Mộng, nhưng cho dù các ngươi luôn thắng lợi trong Ác Mộng, vậycũng không có hy vọng nào cả -- Bởi vì thẻ bài Ác Mộng chỉ là công cụ để chủnhân nó tìm niềm vui –– Không ai biết chủ nhân của nó manh đến mức nào cả""Nói tới nói lui, vẫn là đạo lý kia.""Bởi vì chúng sinh có tội –– Chúng quá yếu, sinh ra chỉ có thể làm đồ ăn thôi,Liễu Bình."Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, bỗng nói: “Ta luôn muốn hỏi ngươi, ngươi luôngiữ một cây dù, có biết dù là dùng làm gì không?"Kẻ cầm dù ngẩn ra, cười như không cười mà nói: “Tự nhiên là dùng để che mưache gió, nhưng không thể nói cho ngươi biết bí mật càng sâu.”.Liễu Bình nói: “Không sai, nhưng ta đã xem hồi ức của ngươi, trước nay ngườikhông che mưa che gió vì bất cứ kẻ nào, cho nên nói thế nào đây -- Ta cảm thấytạo hình của người thực thất bại."Trên mặt Kẻ cầm dù hiện ra nét oán độc."Thời đại Ác Mộng sắp tới, Liễu Bình, người sẽ không còn thứ gì để che mưache gió, ta có thể bảo đảm điểm này."Gã nói."Ta muốn thử sao."Liễu Bình nói."Chờ xem."Kẻ cầm dù nói.Câu nói vừa dứt.Thân thể Kẻ cầm dù trở nên càng trong suốt.Gã biến mất khỏi thế giới này.Liễu Bình đứng trên bầu trời để nhìn xuống phía dưới.Chỉ thấy trên mặt đất tràn đầy những vết chém.Đặc biệt là một đao chém người khổng lồ huyết nhục thành hai mảnh kia đãtrực tiếp chia toàn bộ mặt đất thành hai giới, chính giữa là một khe rãnh sâukhông thấy đáy.Rất nhiều bảo vật bị tổn hại."Phiền rồi đây, rõ ràng là tới hỗ trợ, lại giống như làm hỏng thế giới của hắnkhông ít."Liễu Bình lẩm bẩm nói.Trong hư không xuất hiện một cánh cửa.Asimo nhảy ra từ cánh cửa, nhìn khắp chung quanh rồi cười to nói: “Ha ha ha,thật tốt quá, Liễu Bình người thật ghê gớm.""Làm hỏng không ít thứ."Liễu Bình nói.Asimo nói: “Cái này không tính là gì, chủ yếu ta người bên cạnh ta đều khôngthể đối phó con quái vật kia –– Nếu nó luôn cắn nuốt thế giới tài bảo của ta nhưvậy thì e rằng chỉ mấy trăm năm là tất cả tài phú sẽ bị nó nuốt sạch sẽ."Liễu Bình nhìn hắn ta một cái, chỉ thấy vẻ mặt tên này trông thật tự nhiên, dángvẻ như vẫn còn sợ hãi trong lòng."... Chắc người thường xuyên bị người ta đánh đúng không."Liễu Bình hỏi."Sao người biết vậy?"Asimo giật mình và nói, “Rất nhiều người muốn đánh cướp ta.""Vậy làm sao người sống được đến bây giờ?"Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi."Ta có minh hữu –– Trong vô số thế giới, Nhân Mã am hiểu bói toán nhất,Quang Dực thiên sứ thì giỏi về việc lấy tài phú để chiến đấu nhất, còn có cácThụ Yêu vô cùng cường đại –– cho nên ta còn sống khá tốt."Asimo nói."Tại sao không thấy Quang Dực thiên sứ đâu?"ế ế ế ồ ế ắ"Thế giới của họ bị huyết nhục kia chiếm cứ, vừa rồi lúc người chiến thắngngười khổng lồ huyết nhục thì thế giới của họ mới khôi phục dáng vẻ ban đầu."

Chương 684: Chúng sinh có tội