"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 702: Danh sách bí mật

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Nam tử nâng tay lên, bày ra trước mặt Liễu Bình.Chỉ thấy tay hắn ta nhanh chóng hóa thành mười mấy đầu ngón tay kỳ quái thondài trắng xác."Chúng ta đều bị Ác Mộng hóa... Bởi vậy chúng ta cũng đạt được sức mạnhcường đại, nhưng loại sức mạnh này tồn tại lý do, thật ra là vì làm chúng ta tiếnhành chém giết càng thảm thiết.""-- Địa cung có vô số biện pháp bắt chúng ta chém giết nhau!"Nam tử đầy tuyệt vọng mà nói."Ngươi hoài nghi nơi này là một mảnh đất dưỡng cổ?"Liễu Bình hỏi."Cái gì là mảnh đất dưỡng cổ?"Nam nhân mê mang nói."Chính là cùng loại với đấu trường sinh tử."Liễu Bình nói."Đúng vậy,"Nam tử khẩn trương nhìn chung quanh, hạ giọng nói nhanh: “Chủ nhân của tòađịa cung này hủy diệt vô số thế giới, lại lấy ra sinh linh thích hợp từ những thếgiới đó để vào nơi này, sau đó Ác Mộng hóa sinh linh rồi nhìn bọn họ giết chóclẫn nhau.""Nơi này có mấy thế giới?"Liễu Bình đột nhiên hỏi."Bảy cái! Bảy thế giới Mộng Yểm!"Nam tử nói.Liễu Bình âm thầm gật đầu.Điểm này giống với lời nói của Bách Nạp Đao.Xem ra người này đã tìm được một ít chân tướng.Liễu Bình mở miệng nói: “Đã có bảy thế giới Mộng Yểm, vậy sẽ có một ít tồntại đặc biệt cường đại, có thể khống chế toàn bộ thế giới.”."Hoàn toàn vô dụng, địa cung luôn tìm được biện pháp –– nó có vô số nhữngbiện pháp, khiến cho mọi người không ngừng chiến đấu."Nam tử nắm chặt nắm tay, lại nói lặp lại.Liễu Bình chờ hắn ta bình tĩnh một chút rồi ôn tồn nói: “Vậy ngươi đi theo ta,tính toán kế tiếp là cái gì?"ầ ế ầTinh thần nam tử rung lên, mở miệng nói: “Nếu đã làm người hầu của ngươi,vậy ta sẽ nói cho ngươi ––”."Nghe cho kỹ, ta chưa bao giờ nói bí mật này ra.""Ta đã tìm được điểm yếu của địa cung, nó nằm ở điểm trung tâm tòa địa cungcuối cùng, chỉ cần chúng ta tìm đủ vài loại tài liệu là có thể chế tạo một thiết bị,dùng nó đào xuyên qua địa cung rồi chạy thoát khỏi nơi này!"Câu nói vừa dứt.Hư không sau lưng nam tử bỗng mở ra.Một cái râu thật dài, sắc bén vươn tới, phần gai nhọn phía cuối của nó bỗng đâmthẳng vào giữa lưng hắn ta."A... A..."Hai mắt nam tử đột nhiên trợn tròn, há mồm phun máu.Hắn ta vươn tay, muốn chộp về phía Liễu Bình."Cứu --"Vừa nhổ ra một chữ, huyết nhục cả người hắn ta đã tan nát, chỉ còn lại một đốngxương trắng.Trong cái râu truyền đến một loạt tiếng vang như chất lỏng lưu động.Giữa không trung vang lên giọng nói lạnh như băng: “Phát hiện kẻ phá hư quytắc của địa cung.""Đã tiến hành xác định địa điểm và dọn sạch.""Vì bảo hộ bí mật của địa cung, bắt đầu tiến thêm một bước tiêu diệt kẻ nghethấy bí mật này --"Cái râu chỉ thẳng về phía Liễu Bình.Trong phút chốc, Trấn Ngục Đao bên hông Liễu Bình bỗng chấn động.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Uy năng Giam Mặc' củaTrấn Ngục Đạo đã được kích hoạt.""Có uy năng này hộ thể, ngươi có thể nghe thấy tất cả bí mật, không sợ gì cả."Cái râu kia cứng lại ở giữa không trung, luôn không nhúc nhích.Một hồi lâu sau.Giọng nói lạnh như băng kia lại vang lên lần nữa: “Chưa phát hiện kẻ nghe thấybí mật này.""Hành động dọn dẹp kết thúc."Cái râu kia chậm rãi thu về, lui vào trong hư không rồi biến mất không thấy đâunữa.Quán bar tĩnh mịch một hồi.Trước quầy bar.ắ ẫ ồ ắ ế ố ễBộ xương trắng kia vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế dựa cách đối diện Liễu Bìnhkhông xa.Cánh tay xương trắng xác của nó vẫn nâng ở giữa không trung, miệng mở ra hếtcỡ, cứ như đang gào rống trong câm lặng.Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm nói: “Đây là danh sách gì."Hình như nữ anh cảm nhận được cái gì, lập tức trở mình trên đùi hắn, cái miệngnhỏ bĩu ra, nhỏ tiếng mà nức nở.Liễu Bình ôm nữ anh lên rồi dỗ dành.Chờ nữ anh lại rơi vào giấc mộng an bình thì hắn mới đứng lên, đi đến ngoàicửa quán bar.Liễu Bình chậm rãi đi tới trấn nhỏ, thỉnh thoảng chào hỏi những người tình cờgặp thoáng qua.Hắn có lấy được sữa bột, tã và bình sữa.Năm kẻ ngăn cản đều đã tử vong.- - Chuyện này nên kết thúc.Hắn yên lặng suy nghĩ, cúi đầu liếc nhìn nữ anh trong lòng một cái."Chào buổi trưa."Một giọng nói truyền đến.Là trấn trưởng của nơi này."Chào buổi trưa, đang bận cái gì sao?"Liễu Bình cười nói."Không có chuyện gì –– Đúng rồi, chừng nào thì người rời khỏi nơi này?"Trấn trưởng hỏi."Ta cũng đang đợi thông báo."Liễu Bình nói."Mau xem!"Có người hô to.Liễu Bình nhìn theo hướng mà người nọ chỉ.Chỉ thấy sâu trong cánh đồng bát ngát bên ngoài trấn nhỏ, có một mảng bão cátkhổng lồ đang kéo đến.Tại sao lại là bão cát? Đáng lẽ tất cả mọi thứ của nơi này đều kết thúc mới đúng.Hắn liếc nhìn trấn trưởng đối diện một cái, thấp giọng nói: “Ngươi là ngườimạnh nhất trong thị trấn này, xin hãy nói cho ta biết, vì sao lại có bão cát?"Trân trưởng lắc đầu nói: “Ta sinh hoạt đời đời ở chỗ này, chưa bao giờ gặp qua––”.Liễu Bình nhét một đồng vàng vào túi của hắn ta.ấ ể ề ếTrấn trưởng sửa lời: “Mộng Yểm Hành Giả tôn kính, người và ta đều biết, nơinày chỉ là một chỗ mà địa cung Ác Mộng tạm thời xây dựng, mà chúng ta đều lànhững cái đầu trên tường -- Ta đoán địa cung lại dùng ra trò mới rồi.""Trò mới?"Liễu Bình lặp lại."Đúng vậy, nó tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào được yên lành, nó muốn chúngta giết chóc nhau."Trấn trưởng mang đầy mặt tang thương mà nói.Liễu Bình đi đến trước cổng trấn nhỏ, nhìn lại bão cát che trời lấp đất kia.Bỗng nhiên.Một trận gió thổi tới, thổi bay đi bùn cát trên mặt đất, để lộ một tấm bia đá.Bia đá dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ: “Chúc mừng tất cả cường giả hoàn thànhtâm nguyện.""Vào khoảnh khắc các ngươi trở nên càng mạnh, những kẻ không thể đạt thànhtâm nguyện khác đều đã hóa thành những cái đầu, trở thành chất dinh dưỡngcủa địa cung Ác Mộng.""Trên tay các ngươi đầy mùi máu tươi của kẻ thất bại, xét thấy biểu hiện xuấtsắc của các ngươi, các ngươi sẽ đạt được thêm một bước khen thưởng.""Ba phút sau, tất cả các nơi khiêu chiến sẽ áp sát biên giới với nhau, cũng hiệnra tình báo tương ứng.""Điều các ngươi phải làm chỉ có một việc: “Xử lý đối thủ.""Sau khi mọi chuyện hoàn thành, các ngươi có thể đạt được vật tâm nguyện củangười chết.""Tranh đoạt đi, giết chóc đi.""Các cao thủ đã hoàn thành tâm nguyện, chờ mong biểu diễn xuất sắc của cácngươi."Cuồng phong thổi qua.Một lượng lớn bùn cát bay qua, vùi lấp tấm bia đá kia xuống mặt đất, cuối cùngkhông nhìn thấy cái gì nữa.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Nam tử nâng tay lên, bày ra trước mặt Liễu Bình.Chỉ thấy tay hắn ta nhanh chóng hóa thành mười mấy đầu ngón tay kỳ quái thondài trắng xác."Chúng ta đều bị Ác Mộng hóa... Bởi vậy chúng ta cũng đạt được sức mạnhcường đại, nhưng loại sức mạnh này tồn tại lý do, thật ra là vì làm chúng ta tiếnhành chém giết càng thảm thiết.""-- Địa cung có vô số biện pháp bắt chúng ta chém giết nhau!"Nam tử đầy tuyệt vọng mà nói."Ngươi hoài nghi nơi này là một mảnh đất dưỡng cổ?"Liễu Bình hỏi."Cái gì là mảnh đất dưỡng cổ?"Nam nhân mê mang nói."Chính là cùng loại với đấu trường sinh tử."Liễu Bình nói."Đúng vậy,"Nam tử khẩn trương nhìn chung quanh, hạ giọng nói nhanh: “Chủ nhân của tòađịa cung này hủy diệt vô số thế giới, lại lấy ra sinh linh thích hợp từ những thếgiới đó để vào nơi này, sau đó Ác Mộng hóa sinh linh rồi nhìn bọn họ giết chóclẫn nhau.""Nơi này có mấy thế giới?"Liễu Bình đột nhiên hỏi."Bảy cái! Bảy thế giới Mộng Yểm!"Nam tử nói.Liễu Bình âm thầm gật đầu.Điểm này giống với lời nói của Bách Nạp Đao.Xem ra người này đã tìm được một ít chân tướng.Liễu Bình mở miệng nói: “Đã có bảy thế giới Mộng Yểm, vậy sẽ có một ít tồntại đặc biệt cường đại, có thể khống chế toàn bộ thế giới.”."Hoàn toàn vô dụng, địa cung luôn tìm được biện pháp –– nó có vô số nhữngbiện pháp, khiến cho mọi người không ngừng chiến đấu."Nam tử nắm chặt nắm tay, lại nói lặp lại.Liễu Bình chờ hắn ta bình tĩnh một chút rồi ôn tồn nói: “Vậy ngươi đi theo ta,tính toán kế tiếp là cái gì?"ầ ế ầTinh thần nam tử rung lên, mở miệng nói: “Nếu đã làm người hầu của ngươi,vậy ta sẽ nói cho ngươi ––”."Nghe cho kỹ, ta chưa bao giờ nói bí mật này ra.""Ta đã tìm được điểm yếu của địa cung, nó nằm ở điểm trung tâm tòa địa cungcuối cùng, chỉ cần chúng ta tìm đủ vài loại tài liệu là có thể chế tạo một thiết bị,dùng nó đào xuyên qua địa cung rồi chạy thoát khỏi nơi này!"Câu nói vừa dứt.Hư không sau lưng nam tử bỗng mở ra.Một cái râu thật dài, sắc bén vươn tới, phần gai nhọn phía cuối của nó bỗng đâmthẳng vào giữa lưng hắn ta."A... A..."Hai mắt nam tử đột nhiên trợn tròn, há mồm phun máu.Hắn ta vươn tay, muốn chộp về phía Liễu Bình."Cứu --"Vừa nhổ ra một chữ, huyết nhục cả người hắn ta đã tan nát, chỉ còn lại một đốngxương trắng.Trong cái râu truyền đến một loạt tiếng vang như chất lỏng lưu động.Giữa không trung vang lên giọng nói lạnh như băng: “Phát hiện kẻ phá hư quytắc của địa cung.""Đã tiến hành xác định địa điểm và dọn sạch.""Vì bảo hộ bí mật của địa cung, bắt đầu tiến thêm một bước tiêu diệt kẻ nghethấy bí mật này --"Cái râu chỉ thẳng về phía Liễu Bình.Trong phút chốc, Trấn Ngục Đao bên hông Liễu Bình bỗng chấn động.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Uy năng Giam Mặc' củaTrấn Ngục Đạo đã được kích hoạt.""Có uy năng này hộ thể, ngươi có thể nghe thấy tất cả bí mật, không sợ gì cả."Cái râu kia cứng lại ở giữa không trung, luôn không nhúc nhích.Một hồi lâu sau.Giọng nói lạnh như băng kia lại vang lên lần nữa: “Chưa phát hiện kẻ nghe thấybí mật này.""Hành động dọn dẹp kết thúc."Cái râu kia chậm rãi thu về, lui vào trong hư không rồi biến mất không thấy đâunữa.Quán bar tĩnh mịch một hồi.Trước quầy bar.ắ ẫ ồ ắ ế ố ễBộ xương trắng kia vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế dựa cách đối diện Liễu Bìnhkhông xa.Cánh tay xương trắng xác của nó vẫn nâng ở giữa không trung, miệng mở ra hếtcỡ, cứ như đang gào rống trong câm lặng.Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm nói: “Đây là danh sách gì."Hình như nữ anh cảm nhận được cái gì, lập tức trở mình trên đùi hắn, cái miệngnhỏ bĩu ra, nhỏ tiếng mà nức nở.Liễu Bình ôm nữ anh lên rồi dỗ dành.Chờ nữ anh lại rơi vào giấc mộng an bình thì hắn mới đứng lên, đi đến ngoàicửa quán bar.Liễu Bình chậm rãi đi tới trấn nhỏ, thỉnh thoảng chào hỏi những người tình cờgặp thoáng qua.Hắn có lấy được sữa bột, tã và bình sữa.Năm kẻ ngăn cản đều đã tử vong.- - Chuyện này nên kết thúc.Hắn yên lặng suy nghĩ, cúi đầu liếc nhìn nữ anh trong lòng một cái."Chào buổi trưa."Một giọng nói truyền đến.Là trấn trưởng của nơi này."Chào buổi trưa, đang bận cái gì sao?"Liễu Bình cười nói."Không có chuyện gì –– Đúng rồi, chừng nào thì người rời khỏi nơi này?"Trấn trưởng hỏi."Ta cũng đang đợi thông báo."Liễu Bình nói."Mau xem!"Có người hô to.Liễu Bình nhìn theo hướng mà người nọ chỉ.Chỉ thấy sâu trong cánh đồng bát ngát bên ngoài trấn nhỏ, có một mảng bão cátkhổng lồ đang kéo đến.Tại sao lại là bão cát? Đáng lẽ tất cả mọi thứ của nơi này đều kết thúc mới đúng.Hắn liếc nhìn trấn trưởng đối diện một cái, thấp giọng nói: “Ngươi là ngườimạnh nhất trong thị trấn này, xin hãy nói cho ta biết, vì sao lại có bão cát?"Trân trưởng lắc đầu nói: “Ta sinh hoạt đời đời ở chỗ này, chưa bao giờ gặp qua––”.Liễu Bình nhét một đồng vàng vào túi của hắn ta.ấ ể ề ếTrấn trưởng sửa lời: “Mộng Yểm Hành Giả tôn kính, người và ta đều biết, nơinày chỉ là một chỗ mà địa cung Ác Mộng tạm thời xây dựng, mà chúng ta đều lànhững cái đầu trên tường -- Ta đoán địa cung lại dùng ra trò mới rồi.""Trò mới?"Liễu Bình lặp lại."Đúng vậy, nó tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào được yên lành, nó muốn chúngta giết chóc nhau."Trấn trưởng mang đầy mặt tang thương mà nói.Liễu Bình đi đến trước cổng trấn nhỏ, nhìn lại bão cát che trời lấp đất kia.Bỗng nhiên.Một trận gió thổi tới, thổi bay đi bùn cát trên mặt đất, để lộ một tấm bia đá.Bia đá dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ: “Chúc mừng tất cả cường giả hoàn thànhtâm nguyện.""Vào khoảnh khắc các ngươi trở nên càng mạnh, những kẻ không thể đạt thànhtâm nguyện khác đều đã hóa thành những cái đầu, trở thành chất dinh dưỡngcủa địa cung Ác Mộng.""Trên tay các ngươi đầy mùi máu tươi của kẻ thất bại, xét thấy biểu hiện xuấtsắc của các ngươi, các ngươi sẽ đạt được thêm một bước khen thưởng.""Ba phút sau, tất cả các nơi khiêu chiến sẽ áp sát biên giới với nhau, cũng hiệnra tình báo tương ứng.""Điều các ngươi phải làm chỉ có một việc: “Xử lý đối thủ.""Sau khi mọi chuyện hoàn thành, các ngươi có thể đạt được vật tâm nguyện củangười chết.""Tranh đoạt đi, giết chóc đi.""Các cao thủ đã hoàn thành tâm nguyện, chờ mong biểu diễn xuất sắc của cácngươi."Cuồng phong thổi qua.Một lượng lớn bùn cát bay qua, vùi lấp tấm bia đá kia xuống mặt đất, cuối cùngkhông nhìn thấy cái gì nữa.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Nam tử nâng tay lên, bày ra trước mặt Liễu Bình.Chỉ thấy tay hắn ta nhanh chóng hóa thành mười mấy đầu ngón tay kỳ quái thondài trắng xác."Chúng ta đều bị Ác Mộng hóa... Bởi vậy chúng ta cũng đạt được sức mạnhcường đại, nhưng loại sức mạnh này tồn tại lý do, thật ra là vì làm chúng ta tiếnhành chém giết càng thảm thiết.""-- Địa cung có vô số biện pháp bắt chúng ta chém giết nhau!"Nam tử đầy tuyệt vọng mà nói."Ngươi hoài nghi nơi này là một mảnh đất dưỡng cổ?"Liễu Bình hỏi."Cái gì là mảnh đất dưỡng cổ?"Nam nhân mê mang nói."Chính là cùng loại với đấu trường sinh tử."Liễu Bình nói."Đúng vậy,"Nam tử khẩn trương nhìn chung quanh, hạ giọng nói nhanh: “Chủ nhân của tòađịa cung này hủy diệt vô số thế giới, lại lấy ra sinh linh thích hợp từ những thếgiới đó để vào nơi này, sau đó Ác Mộng hóa sinh linh rồi nhìn bọn họ giết chóclẫn nhau.""Nơi này có mấy thế giới?"Liễu Bình đột nhiên hỏi."Bảy cái! Bảy thế giới Mộng Yểm!"Nam tử nói.Liễu Bình âm thầm gật đầu.Điểm này giống với lời nói của Bách Nạp Đao.Xem ra người này đã tìm được một ít chân tướng.Liễu Bình mở miệng nói: “Đã có bảy thế giới Mộng Yểm, vậy sẽ có một ít tồntại đặc biệt cường đại, có thể khống chế toàn bộ thế giới.”."Hoàn toàn vô dụng, địa cung luôn tìm được biện pháp –– nó có vô số nhữngbiện pháp, khiến cho mọi người không ngừng chiến đấu."Nam tử nắm chặt nắm tay, lại nói lặp lại.Liễu Bình chờ hắn ta bình tĩnh một chút rồi ôn tồn nói: “Vậy ngươi đi theo ta,tính toán kế tiếp là cái gì?"ầ ế ầTinh thần nam tử rung lên, mở miệng nói: “Nếu đã làm người hầu của ngươi,vậy ta sẽ nói cho ngươi ––”."Nghe cho kỹ, ta chưa bao giờ nói bí mật này ra.""Ta đã tìm được điểm yếu của địa cung, nó nằm ở điểm trung tâm tòa địa cungcuối cùng, chỉ cần chúng ta tìm đủ vài loại tài liệu là có thể chế tạo một thiết bị,dùng nó đào xuyên qua địa cung rồi chạy thoát khỏi nơi này!"Câu nói vừa dứt.Hư không sau lưng nam tử bỗng mở ra.Một cái râu thật dài, sắc bén vươn tới, phần gai nhọn phía cuối của nó bỗng đâmthẳng vào giữa lưng hắn ta."A... A..."Hai mắt nam tử đột nhiên trợn tròn, há mồm phun máu.Hắn ta vươn tay, muốn chộp về phía Liễu Bình."Cứu --"Vừa nhổ ra một chữ, huyết nhục cả người hắn ta đã tan nát, chỉ còn lại một đốngxương trắng.Trong cái râu truyền đến một loạt tiếng vang như chất lỏng lưu động.Giữa không trung vang lên giọng nói lạnh như băng: “Phát hiện kẻ phá hư quytắc của địa cung.""Đã tiến hành xác định địa điểm và dọn sạch.""Vì bảo hộ bí mật của địa cung, bắt đầu tiến thêm một bước tiêu diệt kẻ nghethấy bí mật này --"Cái râu chỉ thẳng về phía Liễu Bình.Trong phút chốc, Trấn Ngục Đao bên hông Liễu Bình bỗng chấn động.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Uy năng Giam Mặc' củaTrấn Ngục Đạo đã được kích hoạt.""Có uy năng này hộ thể, ngươi có thể nghe thấy tất cả bí mật, không sợ gì cả."Cái râu kia cứng lại ở giữa không trung, luôn không nhúc nhích.Một hồi lâu sau.Giọng nói lạnh như băng kia lại vang lên lần nữa: “Chưa phát hiện kẻ nghe thấybí mật này.""Hành động dọn dẹp kết thúc."Cái râu kia chậm rãi thu về, lui vào trong hư không rồi biến mất không thấy đâunữa.Quán bar tĩnh mịch một hồi.Trước quầy bar.ắ ẫ ồ ắ ế ố ễBộ xương trắng kia vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế dựa cách đối diện Liễu Bìnhkhông xa.Cánh tay xương trắng xác của nó vẫn nâng ở giữa không trung, miệng mở ra hếtcỡ, cứ như đang gào rống trong câm lặng.Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm nói: “Đây là danh sách gì."Hình như nữ anh cảm nhận được cái gì, lập tức trở mình trên đùi hắn, cái miệngnhỏ bĩu ra, nhỏ tiếng mà nức nở.Liễu Bình ôm nữ anh lên rồi dỗ dành.Chờ nữ anh lại rơi vào giấc mộng an bình thì hắn mới đứng lên, đi đến ngoàicửa quán bar.Liễu Bình chậm rãi đi tới trấn nhỏ, thỉnh thoảng chào hỏi những người tình cờgặp thoáng qua.Hắn có lấy được sữa bột, tã và bình sữa.Năm kẻ ngăn cản đều đã tử vong.- - Chuyện này nên kết thúc.Hắn yên lặng suy nghĩ, cúi đầu liếc nhìn nữ anh trong lòng một cái."Chào buổi trưa."Một giọng nói truyền đến.Là trấn trưởng của nơi này."Chào buổi trưa, đang bận cái gì sao?"Liễu Bình cười nói."Không có chuyện gì –– Đúng rồi, chừng nào thì người rời khỏi nơi này?"Trấn trưởng hỏi."Ta cũng đang đợi thông báo."Liễu Bình nói."Mau xem!"Có người hô to.Liễu Bình nhìn theo hướng mà người nọ chỉ.Chỉ thấy sâu trong cánh đồng bát ngát bên ngoài trấn nhỏ, có một mảng bão cátkhổng lồ đang kéo đến.Tại sao lại là bão cát? Đáng lẽ tất cả mọi thứ của nơi này đều kết thúc mới đúng.Hắn liếc nhìn trấn trưởng đối diện một cái, thấp giọng nói: “Ngươi là ngườimạnh nhất trong thị trấn này, xin hãy nói cho ta biết, vì sao lại có bão cát?"Trân trưởng lắc đầu nói: “Ta sinh hoạt đời đời ở chỗ này, chưa bao giờ gặp qua––”.Liễu Bình nhét một đồng vàng vào túi của hắn ta.ấ ể ề ếTrấn trưởng sửa lời: “Mộng Yểm Hành Giả tôn kính, người và ta đều biết, nơinày chỉ là một chỗ mà địa cung Ác Mộng tạm thời xây dựng, mà chúng ta đều lànhững cái đầu trên tường -- Ta đoán địa cung lại dùng ra trò mới rồi.""Trò mới?"Liễu Bình lặp lại."Đúng vậy, nó tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào được yên lành, nó muốn chúngta giết chóc nhau."Trấn trưởng mang đầy mặt tang thương mà nói.Liễu Bình đi đến trước cổng trấn nhỏ, nhìn lại bão cát che trời lấp đất kia.Bỗng nhiên.Một trận gió thổi tới, thổi bay đi bùn cát trên mặt đất, để lộ một tấm bia đá.Bia đá dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ: “Chúc mừng tất cả cường giả hoàn thànhtâm nguyện.""Vào khoảnh khắc các ngươi trở nên càng mạnh, những kẻ không thể đạt thànhtâm nguyện khác đều đã hóa thành những cái đầu, trở thành chất dinh dưỡngcủa địa cung Ác Mộng.""Trên tay các ngươi đầy mùi máu tươi của kẻ thất bại, xét thấy biểu hiện xuấtsắc của các ngươi, các ngươi sẽ đạt được thêm một bước khen thưởng.""Ba phút sau, tất cả các nơi khiêu chiến sẽ áp sát biên giới với nhau, cũng hiệnra tình báo tương ứng.""Điều các ngươi phải làm chỉ có một việc: “Xử lý đối thủ.""Sau khi mọi chuyện hoàn thành, các ngươi có thể đạt được vật tâm nguyện củangười chết.""Tranh đoạt đi, giết chóc đi.""Các cao thủ đã hoàn thành tâm nguyện, chờ mong biểu diễn xuất sắc của cácngươi."Cuồng phong thổi qua.Một lượng lớn bùn cát bay qua, vùi lấp tấm bia đá kia xuống mặt đất, cuối cùngkhông nhìn thấy cái gì nữa.

Chương 702: Danh sách bí mật