"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 709: Thế giới
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Ngươi tiêu hao ba thẻ bài Ác Mộng để kích hoạt Chư Giới chi Linh.""Thuyết minh: Danh sách sẽ cung cấp nghi thức có tương tính riêng, giúp ngươicó thể nhìn thấy Linh cấp bậc thế giới.""Đặc biệt thuyết minh: Chỗ ở của Thế Giới chi Linh chính là thế giới, xin hãychuẩn bị sẵn sàng tất cả rồi mới tiến vào nơi đó.""Tái bút: Gặp mặt Linh cấp bậc thế giới là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, ngườiphải nhận thức rõ điểm này."Tất cả chữ nhỏ lơ lửng bất động ở giữa không trung.Liễu Bình có chút kinh ngạc.Danh sách liên tục nhắc nhở hai lần về tính nguy hiểm, đây là tình huống cực kỳhiếm thấy."Xem ra không thể coi như không quan trọng."Liễu Bình lẩm bẩm.Bốn bóng người bay tới từ cánh đồng bát ngát, dừng lại trước mặt hắn.Vương Trọng Công, Lão Lôi, Thạch Đầu Nhân, và một người mặt thú xa lạ.Liễu Bình dẹp nỗi lòng qua một bên, sau đó nói: “Các vị, giới thiệu nhau mộtchút đi.""Ta là Vương Trọng Công, thủ hạ đầu tiên mà đại nhân thu nhận.""Lôi Mãnh, các ngươi gọi ta Lão Lôi là được.""Ta không có tên, nhưng các ngươi có thể gọi ta là Thạch Kiến.""Hưởng Nha, lĩnh chủ Thú tộc.”.Liễu Bình gật gật đầu, nói: “Nếu tranh đấu tứ phương đã kết thúc, ta đoán địacung Ác Mộng sẽ lập tức có tin tức mới cho chúng ta."Một trận cuồng phong thổi tới.Sâu trong không trung u ám, có một tờ giấy bay xuống, không ngừng quaychung quanh Liễu Bình.Liễu Bình đón được tờ giấy.Chỉ thấy trên đó có viết mấy hàng chữ nhỏ qua loa: “Chúc mừng người, ngườichiến thắng!”."Ngươi đạt được thêm khen thưởng: Quyền được miễn trầm luân.""Trong khoảng khắc hôm nay kết thúc, người sẽ không vì bất cứ chuyện gì màrơi vào lòng đất và trở thành chất dinh dưỡng của địa cung.""Ngươi có thời gian một giờ để nghỉ ngơi."ế"Một giờ sau, cuộc chiến càng kích thích và thú vị đang chờ đợi ngươi."Liễu Bình nhanh chóng xem xong rồi nói với những người phía dưới: “Đều đinghỉ ngơi đi, một giờ sau ta sẽ gọi các ngươi.""Vâng, đại nhân."Bốn cường giả cùng lên tiếng.Thân thể Liễu Bình bật lên cao, xẹt qua trời cao, trở lại trấn nhỏ ban đầu củahắn.Hắn đi vào quán bar, đổ một ly rượu cho mình.Hắn uống một hơi cạn sạch.Âm! Ly rượu được thả xuống quầy bar lần nữa.Liễu Bình thở hổn hển mấy hơi thật sâu, trên mặt có chút cảm xúc nói không rõđược.Bỗng nhiên.Một giọng nói non nớt vang lên: “Lúc gặp phải nguy hiểm mà chỉ lo uống rượu,điều này không phải thói quen tốt gì."Liễu Bình cúi đầu nhìn lại.Chỉ thấy nữ anh nằm trong lòng đang mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn."Ngươi dậy rồi sao?"Liễu Bình nói."Vận mệnh nguy hiểm cực độ đang không ngừng kích động, dây dưa, quanhquẩn trên người người, điều này làm ta không thể ngủ yên -- Ta đành tạm thờitỉnh lại, đồng thời cảnh cáo người lần nữa, mặc kệ đi đến nơi nào cũng khôngđược bỏ ta lại, nếu không ta nhất định sẽ chết."Nữ anh nói."Chẳng lẽ ta gặp được chuyện cực kỳ nguy hiểm cũng không thể tạm thời đặtngười ở một nơi an toàn sao?"Liễu Bình hỏi."Không được."Nữ anh nói."Được rồi, ta phát hiện một số chuyện... Thật sự có khả năng rất nguy hiểm,nhưng ta phải đi xem cho bằng được."Liễu Bình nói."Là điều rất quan trọng sao?"Nữ anh hỏi."Đúng vậy, trong lòng ta có một dự cảm, không biết phải nói như thế nào -- Đãthật lâu ta không bị cảm xúc ảnh hưởng, nhưng giờ khắc này, ta muốn đến gặpấ ếmột Linh cấp thế giới, cảm giác trong lòng ta thật phức tạp."Liễu Bình nói."Ván bài."Nữ anh đột nhiên nói."Cái gì?"Liễu Bình không rõ nguyên do mà hỏi."Không biết, ta chỉ cảm nhận được từ này, và cũng nói nó ra."Nữ anh nói.Nàng ngáp một cái, sau đó nhắm mắt lại và ngủ mất.Liễu Bình thở dài.Hắn lại đổ một ly rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch, sau đó nhắm mắt lạiyên lặng điều tức.Qua mấy phút."Bắt đầu đi, danh sách."Hắn nói.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên trên hư không: “Đang tiến hànhcông minh với thế giới.""Công minh thành công!""Điều chỉnh tần sóng linh hồn, khiến người và thế giới địa cung Ác Mộng cảmứng lẫn nhau.""Thành công!""Cánh cửa thế giới đã được mở ra!""Ngươi có thể tiến vào đó bất cứ lúc nào, nhưng xin nhất định phải cẩn thận!"Liễu Bình mở mắt ra, thoáng suy nghĩ, sau đó rút bốn thẻ bài ra.Vương Trọng Công, Lão Lôi, Thạch Kiên và Hưởng Nha đều nằm trong thẻ bàicủa từng người, đang nghỉ ngơi.Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Tùy tùng của ngươi không thể chịu đượcbí mật của thế giới, một khi xuất hiện ở thế giới thì lập tức tử vong, linh hồncũng hoàn toàn bị trừ khử.""Bởi vậy ngươi không thể sử dụng những thẻ bài tùy tùng đó."Liễu Bình lắc đầu, sau đó đứng lên từ chỗ ngồi.Một cảm ứng khó hiểu hiện lên trong lòng, làm hắn không tự chủ được nhìn lạiphương hướng nào đó phía sau quán bar.- - Có thứ gì đang kêu gọi hắn.Liễu Bình rời khỏi quầy bar, đi đến cửa sau rồi mở ra.Ngoài cửa là một mảnh đen nhánh.Chỉ có dưới chân hiện ra một bậc thang không ngừng kéo dài xuống bên dưới.Liễu Bình ôm chặt nữ anh, bước từng bước một theo bậc thang để đi vào sâutrong hắc ám.Rất nhanh.Toàn bộ ánh sáng trên mặt đất đã biến mất.Hắn đi một mạch xuống phía dưới trong bóng đêm, chung quanh yên tĩnh, chỉcó thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn.Cứ đi như vậy chừng hai phút.Cầu thang đã đến phần cuối.Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một kiến trúc trống rỗng.Trên mặt đất có trải một tấm thảm cổ xưa u ám.Trên đầu là một rồi lại một ngọn đèn treo, mỗi một chiếc đèn đều tỏa ra ánhsáng vô cùng ảm đạm.Trong hành lang thật dài là một mảnh tĩnh mịch.Hai bên hành lang có không ít pho tượng đang đứng, điêu khắc một loại tồn tạitương tự như nhân loại."Văn minh..."Liễu Bình lẩm bẩm.Những pho tượng đó sinh động như thật, biểu cảm rất thật, giống như những tồntại sống sờ sờ.Liễu Bình bước đi dọc theo hành lang chậm rãi hướng về phía trước.Cánh cửa các phòng hai bên hành lang đều đóng chặt lại.Hắn thử mở một cánh ra, trong phòng trống không, chỉ có một cánh cửa sổ cóthể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.-- Bên ngoài là một mảnh sương mù vô biên vô hạn, dâng trào kích động, hoàntoàn thấy không rõ có cái gì tồn tại.Liễu Bình lui về hành lang, tiếp tục đi đến phía trước.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Ngươi tiêu hao ba thẻ bài Ác Mộng để kích hoạt Chư Giới chi Linh.""Thuyết minh: Danh sách sẽ cung cấp nghi thức có tương tính riêng, giúp ngươicó thể nhìn thấy Linh cấp bậc thế giới.""Đặc biệt thuyết minh: Chỗ ở của Thế Giới chi Linh chính là thế giới, xin hãychuẩn bị sẵn sàng tất cả rồi mới tiến vào nơi đó.""Tái bút: Gặp mặt Linh cấp bậc thế giới là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, ngườiphải nhận thức rõ điểm này."Tất cả chữ nhỏ lơ lửng bất động ở giữa không trung.Liễu Bình có chút kinh ngạc.Danh sách liên tục nhắc nhở hai lần về tính nguy hiểm, đây là tình huống cực kỳhiếm thấy."Xem ra không thể coi như không quan trọng."Liễu Bình lẩm bẩm.Bốn bóng người bay tới từ cánh đồng bát ngát, dừng lại trước mặt hắn.Vương Trọng Công, Lão Lôi, Thạch Đầu Nhân, và một người mặt thú xa lạ.Liễu Bình dẹp nỗi lòng qua một bên, sau đó nói: “Các vị, giới thiệu nhau mộtchút đi.""Ta là Vương Trọng Công, thủ hạ đầu tiên mà đại nhân thu nhận.""Lôi Mãnh, các ngươi gọi ta Lão Lôi là được.""Ta không có tên, nhưng các ngươi có thể gọi ta là Thạch Kiến.""Hưởng Nha, lĩnh chủ Thú tộc.”.Liễu Bình gật gật đầu, nói: “Nếu tranh đấu tứ phương đã kết thúc, ta đoán địacung Ác Mộng sẽ lập tức có tin tức mới cho chúng ta."Một trận cuồng phong thổi tới.Sâu trong không trung u ám, có một tờ giấy bay xuống, không ngừng quaychung quanh Liễu Bình.Liễu Bình đón được tờ giấy.Chỉ thấy trên đó có viết mấy hàng chữ nhỏ qua loa: “Chúc mừng người, ngườichiến thắng!”."Ngươi đạt được thêm khen thưởng: Quyền được miễn trầm luân.""Trong khoảng khắc hôm nay kết thúc, người sẽ không vì bất cứ chuyện gì màrơi vào lòng đất và trở thành chất dinh dưỡng của địa cung.""Ngươi có thời gian một giờ để nghỉ ngơi."ế"Một giờ sau, cuộc chiến càng kích thích và thú vị đang chờ đợi ngươi."Liễu Bình nhanh chóng xem xong rồi nói với những người phía dưới: “Đều đinghỉ ngơi đi, một giờ sau ta sẽ gọi các ngươi.""Vâng, đại nhân."Bốn cường giả cùng lên tiếng.Thân thể Liễu Bình bật lên cao, xẹt qua trời cao, trở lại trấn nhỏ ban đầu củahắn.Hắn đi vào quán bar, đổ một ly rượu cho mình.Hắn uống một hơi cạn sạch.Âm! Ly rượu được thả xuống quầy bar lần nữa.Liễu Bình thở hổn hển mấy hơi thật sâu, trên mặt có chút cảm xúc nói không rõđược.Bỗng nhiên.Một giọng nói non nớt vang lên: “Lúc gặp phải nguy hiểm mà chỉ lo uống rượu,điều này không phải thói quen tốt gì."Liễu Bình cúi đầu nhìn lại.Chỉ thấy nữ anh nằm trong lòng đang mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn."Ngươi dậy rồi sao?"Liễu Bình nói."Vận mệnh nguy hiểm cực độ đang không ngừng kích động, dây dưa, quanhquẩn trên người người, điều này làm ta không thể ngủ yên -- Ta đành tạm thờitỉnh lại, đồng thời cảnh cáo người lần nữa, mặc kệ đi đến nơi nào cũng khôngđược bỏ ta lại, nếu không ta nhất định sẽ chết."Nữ anh nói."Chẳng lẽ ta gặp được chuyện cực kỳ nguy hiểm cũng không thể tạm thời đặtngười ở một nơi an toàn sao?"Liễu Bình hỏi."Không được."Nữ anh nói."Được rồi, ta phát hiện một số chuyện... Thật sự có khả năng rất nguy hiểm,nhưng ta phải đi xem cho bằng được."Liễu Bình nói."Là điều rất quan trọng sao?"Nữ anh hỏi."Đúng vậy, trong lòng ta có một dự cảm, không biết phải nói như thế nào -- Đãthật lâu ta không bị cảm xúc ảnh hưởng, nhưng giờ khắc này, ta muốn đến gặpấ ếmột Linh cấp thế giới, cảm giác trong lòng ta thật phức tạp."Liễu Bình nói."Ván bài."Nữ anh đột nhiên nói."Cái gì?"Liễu Bình không rõ nguyên do mà hỏi."Không biết, ta chỉ cảm nhận được từ này, và cũng nói nó ra."Nữ anh nói.Nàng ngáp một cái, sau đó nhắm mắt lại và ngủ mất.Liễu Bình thở dài.Hắn lại đổ một ly rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch, sau đó nhắm mắt lạiyên lặng điều tức.Qua mấy phút."Bắt đầu đi, danh sách."Hắn nói.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên trên hư không: “Đang tiến hànhcông minh với thế giới.""Công minh thành công!""Điều chỉnh tần sóng linh hồn, khiến người và thế giới địa cung Ác Mộng cảmứng lẫn nhau.""Thành công!""Cánh cửa thế giới đã được mở ra!""Ngươi có thể tiến vào đó bất cứ lúc nào, nhưng xin nhất định phải cẩn thận!"Liễu Bình mở mắt ra, thoáng suy nghĩ, sau đó rút bốn thẻ bài ra.Vương Trọng Công, Lão Lôi, Thạch Kiên và Hưởng Nha đều nằm trong thẻ bàicủa từng người, đang nghỉ ngơi.Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Tùy tùng của ngươi không thể chịu đượcbí mật của thế giới, một khi xuất hiện ở thế giới thì lập tức tử vong, linh hồncũng hoàn toàn bị trừ khử.""Bởi vậy ngươi không thể sử dụng những thẻ bài tùy tùng đó."Liễu Bình lắc đầu, sau đó đứng lên từ chỗ ngồi.Một cảm ứng khó hiểu hiện lên trong lòng, làm hắn không tự chủ được nhìn lạiphương hướng nào đó phía sau quán bar.- - Có thứ gì đang kêu gọi hắn.Liễu Bình rời khỏi quầy bar, đi đến cửa sau rồi mở ra.Ngoài cửa là một mảnh đen nhánh.Chỉ có dưới chân hiện ra một bậc thang không ngừng kéo dài xuống bên dưới.Liễu Bình ôm chặt nữ anh, bước từng bước một theo bậc thang để đi vào sâutrong hắc ám.Rất nhanh.Toàn bộ ánh sáng trên mặt đất đã biến mất.Hắn đi một mạch xuống phía dưới trong bóng đêm, chung quanh yên tĩnh, chỉcó thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn.Cứ đi như vậy chừng hai phút.Cầu thang đã đến phần cuối.Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một kiến trúc trống rỗng.Trên mặt đất có trải một tấm thảm cổ xưa u ám.Trên đầu là một rồi lại một ngọn đèn treo, mỗi một chiếc đèn đều tỏa ra ánhsáng vô cùng ảm đạm.Trong hành lang thật dài là một mảnh tĩnh mịch.Hai bên hành lang có không ít pho tượng đang đứng, điêu khắc một loại tồn tạitương tự như nhân loại."Văn minh..."Liễu Bình lẩm bẩm.Những pho tượng đó sinh động như thật, biểu cảm rất thật, giống như những tồntại sống sờ sờ.Liễu Bình bước đi dọc theo hành lang chậm rãi hướng về phía trước.Cánh cửa các phòng hai bên hành lang đều đóng chặt lại.Hắn thử mở một cánh ra, trong phòng trống không, chỉ có một cánh cửa sổ cóthể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.-- Bên ngoài là một mảnh sương mù vô biên vô hạn, dâng trào kích động, hoàntoàn thấy không rõ có cái gì tồn tại.Liễu Bình lui về hành lang, tiếp tục đi đến phía trước.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Ngươi tiêu hao ba thẻ bài Ác Mộng để kích hoạt Chư Giới chi Linh.""Thuyết minh: Danh sách sẽ cung cấp nghi thức có tương tính riêng, giúp ngươicó thể nhìn thấy Linh cấp bậc thế giới.""Đặc biệt thuyết minh: Chỗ ở của Thế Giới chi Linh chính là thế giới, xin hãychuẩn bị sẵn sàng tất cả rồi mới tiến vào nơi đó.""Tái bút: Gặp mặt Linh cấp bậc thế giới là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, ngườiphải nhận thức rõ điểm này."Tất cả chữ nhỏ lơ lửng bất động ở giữa không trung.Liễu Bình có chút kinh ngạc.Danh sách liên tục nhắc nhở hai lần về tính nguy hiểm, đây là tình huống cực kỳhiếm thấy."Xem ra không thể coi như không quan trọng."Liễu Bình lẩm bẩm.Bốn bóng người bay tới từ cánh đồng bát ngát, dừng lại trước mặt hắn.Vương Trọng Công, Lão Lôi, Thạch Đầu Nhân, và một người mặt thú xa lạ.Liễu Bình dẹp nỗi lòng qua một bên, sau đó nói: “Các vị, giới thiệu nhau mộtchút đi.""Ta là Vương Trọng Công, thủ hạ đầu tiên mà đại nhân thu nhận.""Lôi Mãnh, các ngươi gọi ta Lão Lôi là được.""Ta không có tên, nhưng các ngươi có thể gọi ta là Thạch Kiến.""Hưởng Nha, lĩnh chủ Thú tộc.”.Liễu Bình gật gật đầu, nói: “Nếu tranh đấu tứ phương đã kết thúc, ta đoán địacung Ác Mộng sẽ lập tức có tin tức mới cho chúng ta."Một trận cuồng phong thổi tới.Sâu trong không trung u ám, có một tờ giấy bay xuống, không ngừng quaychung quanh Liễu Bình.Liễu Bình đón được tờ giấy.Chỉ thấy trên đó có viết mấy hàng chữ nhỏ qua loa: “Chúc mừng người, ngườichiến thắng!”."Ngươi đạt được thêm khen thưởng: Quyền được miễn trầm luân.""Trong khoảng khắc hôm nay kết thúc, người sẽ không vì bất cứ chuyện gì màrơi vào lòng đất và trở thành chất dinh dưỡng của địa cung.""Ngươi có thời gian một giờ để nghỉ ngơi."ế"Một giờ sau, cuộc chiến càng kích thích và thú vị đang chờ đợi ngươi."Liễu Bình nhanh chóng xem xong rồi nói với những người phía dưới: “Đều đinghỉ ngơi đi, một giờ sau ta sẽ gọi các ngươi.""Vâng, đại nhân."Bốn cường giả cùng lên tiếng.Thân thể Liễu Bình bật lên cao, xẹt qua trời cao, trở lại trấn nhỏ ban đầu củahắn.Hắn đi vào quán bar, đổ một ly rượu cho mình.Hắn uống một hơi cạn sạch.Âm! Ly rượu được thả xuống quầy bar lần nữa.Liễu Bình thở hổn hển mấy hơi thật sâu, trên mặt có chút cảm xúc nói không rõđược.Bỗng nhiên.Một giọng nói non nớt vang lên: “Lúc gặp phải nguy hiểm mà chỉ lo uống rượu,điều này không phải thói quen tốt gì."Liễu Bình cúi đầu nhìn lại.Chỉ thấy nữ anh nằm trong lòng đang mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn."Ngươi dậy rồi sao?"Liễu Bình nói."Vận mệnh nguy hiểm cực độ đang không ngừng kích động, dây dưa, quanhquẩn trên người người, điều này làm ta không thể ngủ yên -- Ta đành tạm thờitỉnh lại, đồng thời cảnh cáo người lần nữa, mặc kệ đi đến nơi nào cũng khôngđược bỏ ta lại, nếu không ta nhất định sẽ chết."Nữ anh nói."Chẳng lẽ ta gặp được chuyện cực kỳ nguy hiểm cũng không thể tạm thời đặtngười ở một nơi an toàn sao?"Liễu Bình hỏi."Không được."Nữ anh nói."Được rồi, ta phát hiện một số chuyện... Thật sự có khả năng rất nguy hiểm,nhưng ta phải đi xem cho bằng được."Liễu Bình nói."Là điều rất quan trọng sao?"Nữ anh hỏi."Đúng vậy, trong lòng ta có một dự cảm, không biết phải nói như thế nào -- Đãthật lâu ta không bị cảm xúc ảnh hưởng, nhưng giờ khắc này, ta muốn đến gặpấ ếmột Linh cấp thế giới, cảm giác trong lòng ta thật phức tạp."Liễu Bình nói."Ván bài."Nữ anh đột nhiên nói."Cái gì?"Liễu Bình không rõ nguyên do mà hỏi."Không biết, ta chỉ cảm nhận được từ này, và cũng nói nó ra."Nữ anh nói.Nàng ngáp một cái, sau đó nhắm mắt lại và ngủ mất.Liễu Bình thở dài.Hắn lại đổ một ly rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch, sau đó nhắm mắt lạiyên lặng điều tức.Qua mấy phút."Bắt đầu đi, danh sách."Hắn nói.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên trên hư không: “Đang tiến hànhcông minh với thế giới.""Công minh thành công!""Điều chỉnh tần sóng linh hồn, khiến người và thế giới địa cung Ác Mộng cảmứng lẫn nhau.""Thành công!""Cánh cửa thế giới đã được mở ra!""Ngươi có thể tiến vào đó bất cứ lúc nào, nhưng xin nhất định phải cẩn thận!"Liễu Bình mở mắt ra, thoáng suy nghĩ, sau đó rút bốn thẻ bài ra.Vương Trọng Công, Lão Lôi, Thạch Kiên và Hưởng Nha đều nằm trong thẻ bàicủa từng người, đang nghỉ ngơi.Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Tùy tùng của ngươi không thể chịu đượcbí mật của thế giới, một khi xuất hiện ở thế giới thì lập tức tử vong, linh hồncũng hoàn toàn bị trừ khử.""Bởi vậy ngươi không thể sử dụng những thẻ bài tùy tùng đó."Liễu Bình lắc đầu, sau đó đứng lên từ chỗ ngồi.Một cảm ứng khó hiểu hiện lên trong lòng, làm hắn không tự chủ được nhìn lạiphương hướng nào đó phía sau quán bar.- - Có thứ gì đang kêu gọi hắn.Liễu Bình rời khỏi quầy bar, đi đến cửa sau rồi mở ra.Ngoài cửa là một mảnh đen nhánh.Chỉ có dưới chân hiện ra một bậc thang không ngừng kéo dài xuống bên dưới.Liễu Bình ôm chặt nữ anh, bước từng bước một theo bậc thang để đi vào sâutrong hắc ám.Rất nhanh.Toàn bộ ánh sáng trên mặt đất đã biến mất.Hắn đi một mạch xuống phía dưới trong bóng đêm, chung quanh yên tĩnh, chỉcó thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn.Cứ đi như vậy chừng hai phút.Cầu thang đã đến phần cuối.Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một kiến trúc trống rỗng.Trên mặt đất có trải một tấm thảm cổ xưa u ám.Trên đầu là một rồi lại một ngọn đèn treo, mỗi một chiếc đèn đều tỏa ra ánhsáng vô cùng ảm đạm.Trong hành lang thật dài là một mảnh tĩnh mịch.Hai bên hành lang có không ít pho tượng đang đứng, điêu khắc một loại tồn tạitương tự như nhân loại."Văn minh..."Liễu Bình lẩm bẩm.Những pho tượng đó sinh động như thật, biểu cảm rất thật, giống như những tồntại sống sờ sờ.Liễu Bình bước đi dọc theo hành lang chậm rãi hướng về phía trước.Cánh cửa các phòng hai bên hành lang đều đóng chặt lại.Hắn thử mở một cánh ra, trong phòng trống không, chỉ có một cánh cửa sổ cóthể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.-- Bên ngoài là một mảnh sương mù vô biên vô hạn, dâng trào kích động, hoàntoàn thấy không rõ có cái gì tồn tại.Liễu Bình lui về hành lang, tiếp tục đi đến phía trước.