"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 773: Con dấu
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình nhìn lướt qua hư không.Chỉ thấy nhiệm vụ của hắn vẫn không có thay đổi nào cả -- “Xin hãy bảo đảmbảng hiệu võ quán không bị bất cứ võ quán nào khác lấy đi."Liễu Bình nhìn hàng chữ nhỏ này, hơi trầm ngâm rồi mở miệng nói: “VânThường, chỉ có khiêu chiến và đánh bại chúng ta thì các võ quán khác mới cóthể lấy đi bảng hiệu võ quán, là vậy đúng không?""Đúng vậy."Sơ Vân Thường nói."Có tình huống nào khác -- Ý ta là dưới tình huống cực đoan nào đó, võ quánkhác vẫn có thể lấy đi bảng hiệu của chúng ta?"Liễu Bình hỏi."A, chỉ có một tình huống."Sơ Vân Thường suy nghĩ, sau đó nói."Là gì?"Liễu Bình hỏi."Chúng ta đều đã chết."Sơ Vân Thường nói.Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, ánh mắt lại hướng ra con phố phía ngoài lầnnữa.Chỉ thấy trên mấy chiếc xe đậu ở bên đường, có bảy tám nam tử đang ngồitrong xe hít mây nhả khói.Khi Liễu Bình tập trung nhìn lại, trên đầu bọn họ lập tức hiện ra một hàng chữnhỏ tương tự: “Sát thủ cao cấp."Liễu Bình hơi trầm ngâm, sau đó giữ chặt Sơ Vân Thường đang chuẩn bị đi racổng."Thế nào? Chúng ta không đi về trước sao?"Sơ Vân Thường kỳ quái mà hỏi."Chờ một chút."Liễu Bình nói."Nhưng hôm nay không làm được thủ tục mà."Sơ Vân Thường nói."Quan viên bọn họ đều đang mở họp sao? Ta đoán không phải như thể -- Ít nhấtTả đại nhân không đi họp gì cả."ễLiễu Bình lạnh nhạt nói.Không chỉ như thế.Cửa sổ đại sảnh trực tiếp từ chối đơn xin đóng cửa quán, rất có thể là do Tả đạinhân kia giở trò quỷ.Ba mươi hai võ quán đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn tiêu diệt võ quán Huyết TâmLưu Phái.Nếu đã chuẩn bị hết mọi thứ, chứng tỏ cao tầng Võ Minh đã có đại nhân vật gậtđầu đồng ý chuyện này.Vậy dựa vào cái gì họ Tả không bị mua chuộc? Bán đứng hắn và Sơ VânThường là có thể chia sẻ nổi lo cho các đại nhân vật cao tầng, lại có thể có đượcchút chỗ tốt từ ba mươi hai võ quán.Cớ sao không làm!"Nếu không trở về võ quán, chẳng lẽ chúng ta cứ nán ở nơi này?"Sơ Vân Thường hỏi.Liễu Bình cười cười, nói: “Võ Minh là cơ cấu quản lý tất cả võ giả, có lẽ vẫncần chút mặt mũi... Nếu ai bị giết trong tòa nhà Võ Minh thì nhất định là chuyệnlàm chấn động thiên hạ, có đúng vậy không?""Đương nhiên, nhưng vì sao đột nhiên lại nói đến điều này?"Sơ Vân Thường hỏi."Đi, chúng ta lại đi tìm Tả đại nhân."Liễu Bình nói."Còn tìm hắn?"Sơ Vân Thường nói."Hắn có Linh hay không? Ngươi có thể nhìn ra thực lực của hắn như thế nàokhông?"Liễu Bình hỏi nhỏ."Hắn chỉ là một quan viên văn chức, không có Linh, võ nghệ qua loa tầmthường."Sơ Vân Thường nói."Ngươi đừng lên tiếng, cũng đừng lộ ra biểu cảm gì khác lạ, hiện tại ta nói vớingười hai việc."Liễu Bình liếc nhìn Sơ Vân Thường một cái.Sơ Vân Thường gật gật đầu."Thứ nhất, họ Tả này có vấn đề, chờ lát nữa đi vào người lập tức khống chếhắn, đừng để hắn mở miệng”."Thứ hai, bên ngoài có sát thủ, là do ba mươi hai võ quán phái ra, Võ Minhngầm đồng ý chuyện này, sở dĩ bọn họ không tiến vào là vì không thể giết ngườiểở tòa nhà Võ Minh, để tránh gây ra ảnh hưởng quá ác liệt."Liễu Bình nhẹ nhàng nói xong.Trong mắt Sơ Vân Thường hiện lên một tia tức giận, nhưng nhanh chóng bìnhtĩnh trở lại.Lúc này hai người đã chạy tới cửa văn phòng.Họ gõ cửa."Ai đó?"Bên trong truyền đến tiếng nói của Tả đại nhân.Sơ Vân Thường liếc nhìn Liễu Bình một cái."Chúng ta tới tạm biệt đại nhân."Liễu Bình cười nói.Hắn nhẹ nhàng sờ lên then cửa rồi đẩy ra.Tả đại nhân cuống quít đứng lên và nói: “Các ngươi đi ra cho ta ––"Hắn ta vừa mở miệng thì Liễu Bình đã lấy ra một thỏi vàng, cười cắt ngang lờihắn ta: “Đặc biệt tới từ biệt, hy vọng đại nhân đừng từ chối."Tả đại nhân nhìn thỏi vàng kia, vẻ mặt buông lỏng, hắn ta nuốt câu nói kế tiếpvào.Liễu Bình thuận thể khép cánh cửa phía sau lại."Lên."Hắn nhỏ giọng mà nói.Thân thể Sơ Vân Thường chợt lóe, biến mất khỏi vị trí cũ, trực tiếp xuất hiệnphía sau Tả đại nhân.Tay nàng nhẹ nhàng nắm lấy cổ Tả đại nhân.Một rồi lại một hồng ảnh tản ra phía sau nàng, như đóa hoa nở rộ, hoàn toàn vâyquanh lấy Tả đại nhân."Động đậy một cái là chết, nếu ngươi không tin... Vậy đừng trách ta."Sơ Vân Thường nhẹ nhàng nói.Tả đại nhân lắp bắp kinh hãi, quát khẽ lên: “Ta là người của Võ Minh, cácngươi dám đụng đến ta thì cũng đừng mong sống nữa!"Liễu Bình cười nói: “Đại nhân, chúng ta cũng sắp chết, người đoán chúng ta códám giết ngươi hay không?"Vẻ mặt Sơ Vân Thường khẽ thay đổi, chỉ thấy từng mảnh hồng ảnh bay ra từsau lưng nàng rồi du đãng chung quanh Tả đại nhân."Linh của Huyết Tâm Lưu..."Tả đại nhân bắt đầu run run.ế ầ ế"Có lẽ ngươi biết, chỉ cần ta vừa động ý niệm thì nó sẽ đánh ngươi tới chết mớithôi."Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình đặt đơn xin kia lên bàn, cười nói: “Đại nhân, nhân viên ở quầy nóingài phải ký tên mới được."Tả đại nhân cười khổ nói: “Chỉ cần ta dám ký tên, con đường làm quan của tacoi như xong rồi.""Thật ra đại nhân có thể chọn, chúng ta cũng rất thông cảm với tình cảnh củangài."Liễu Bình nói.Sức nắm trên tay Sơ Vân Thường lại tăng thêm vài phần.Lấy tiêu chuẩn của nàng, muốn bóp gãy cổ Tả đại nhân là việc dễ như trở bàntay.Sắc mặt Tủ đại nhân liên tục biến ảo, hắn ta cắn răng một cái rồi lấy bút ra kýtên mình lên tờ đơn."Con dấu."Liễu Bình nói.Sắc mặt Tủ đại nhân càng thêm đen tối, cầm lấy con dấu trên bàn rồi ấn một cáilên lá đon.Liễu Bình cầm lấy lá đơn kia rồi đưa cho Sơ Vân Thường.Sơ Vân Thường nhìn kỹ một lần, gật đầu nói: “Không thành vấn đề.""Tuy có ký tên và con dấu, nhưng Võ Minh có thể chối bay chối biển haykhông?"Liễu Bình hỏi.Sơ Vân Thường ngẩn ra, nói: “Dựa theo trình tự bình thường, chúng ta đã hoànthành đơn xin đóng cửa quán."Liễu Bình đi đến bên cửa sổ rồi nhìn thoáng qua bên ngoài.Ở mấy chiếc ô tô bên đường, một nam tử mặc áo gió bước xuống xe rồi nhìnvào tòa nhà Võ Minh.Nam tử kia phun ra một ngụm khói, môi nhẹ nhàng giật giật, vẻ mặt có chútkhông kiên nhẫn.Liễu Bình nhìn bờ môi của hắn ta, nhẹ nhàng nói theo: “Rõ ràng đã ra khỏi vănphòng, vì sao còn chưa đi ra.""Ngươi đang nói cái gì?"Sơ Vân Thường hỏi."Không có gì."ễ ố ể ếLiễu Bình nói.- - Đối phương đã phái cả sát thủ ra, còn để ý đến một tờ thôngbáo đóng cửa quán hay sao? Tờ thông báo đóng cửa quán này chỉ có thể tạmthời bảo đảm tính tồn tại hợp pháp của võ quán ở bên ngoài mà thôi.Nếu Sơ Vân Thường chết, tất nhiên võ quán cũng không còn!
Liễu Bình nhìn lướt qua hư không.
Chỉ thấy nhiệm vụ của hắn vẫn không có thay đổi nào cả -- “Xin hãy bảo đảm
bảng hiệu võ quán không bị bất cứ võ quán nào khác lấy đi."
Liễu Bình nhìn hàng chữ nhỏ này, hơi trầm ngâm rồi mở miệng nói: “Vân
Thường, chỉ có khiêu chiến và đánh bại chúng ta thì các võ quán khác mới có
thể lấy đi bảng hiệu võ quán, là vậy đúng không?"
"Đúng vậy."
Sơ Vân Thường nói.
"Có tình huống nào khác -- Ý ta là dưới tình huống cực đoan nào đó, võ quán
khác vẫn có thể lấy đi bảng hiệu của chúng ta?"
Liễu Bình hỏi.
"A, chỉ có một tình huống."
Sơ Vân Thường suy nghĩ, sau đó nói.
"Là gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Chúng ta đều đã chết."
Sơ Vân Thường nói.
Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, ánh mắt lại hướng ra con phố phía ngoài lần
nữa.
Chỉ thấy trên mấy chiếc xe đậu ở bên đường, có bảy tám nam tử đang ngồi
trong xe hít mây nhả khói.
Khi Liễu Bình tập trung nhìn lại, trên đầu bọn họ lập tức hiện ra một hàng chữ
nhỏ tương tự: “Sát thủ cao cấp."
Liễu Bình hơi trầm ngâm, sau đó giữ chặt Sơ Vân Thường đang chuẩn bị đi ra
cổng.
"Thế nào? Chúng ta không đi về trước sao?"
Sơ Vân Thường kỳ quái mà hỏi.
"Chờ một chút."
Liễu Bình nói.
"Nhưng hôm nay không làm được thủ tục mà."
Sơ Vân Thường nói.
"Quan viên bọn họ đều đang mở họp sao? Ta đoán không phải như thể -- Ít nhất
Tả đại nhân không đi họp gì cả."
ễ
Liễu Bình lạnh nhạt nói.
Không chỉ như thế.
Cửa sổ đại sảnh trực tiếp từ chối đơn xin đóng cửa quán, rất có thể là do Tả đại
nhân kia giở trò quỷ.
Ba mươi hai võ quán đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn tiêu diệt võ quán Huyết Tâm
Lưu Phái.
Nếu đã chuẩn bị hết mọi thứ, chứng tỏ cao tầng Võ Minh đã có đại nhân vật gật
đầu đồng ý chuyện này.
Vậy dựa vào cái gì họ Tả không bị mua chuộc? Bán đứng hắn và Sơ Vân
Thường là có thể chia sẻ nổi lo cho các đại nhân vật cao tầng, lại có thể có được
chút chỗ tốt từ ba mươi hai võ quán.
Cớ sao không làm!
"Nếu không trở về võ quán, chẳng lẽ chúng ta cứ nán ở nơi này?"
Sơ Vân Thường hỏi.
Liễu Bình cười cười, nói: “Võ Minh là cơ cấu quản lý tất cả võ giả, có lẽ vẫn
cần chút mặt mũi... Nếu ai bị giết trong tòa nhà Võ Minh thì nhất định là chuyện
làm chấn động thiên hạ, có đúng vậy không?"
"Đương nhiên, nhưng vì sao đột nhiên lại nói đến điều này?"
Sơ Vân Thường hỏi.
"Đi, chúng ta lại đi tìm Tả đại nhân."
Liễu Bình nói.
"Còn tìm hắn?"
Sơ Vân Thường nói.
"Hắn có Linh hay không? Ngươi có thể nhìn ra thực lực của hắn như thế nào
không?"
Liễu Bình hỏi nhỏ.
"Hắn chỉ là một quan viên văn chức, không có Linh, võ nghệ qua loa tầm
thường."
Sơ Vân Thường nói.
"Ngươi đừng lên tiếng, cũng đừng lộ ra biểu cảm gì khác lạ, hiện tại ta nói với
người hai việc."
Liễu Bình liếc nhìn Sơ Vân Thường một cái.
Sơ Vân Thường gật gật đầu.
"Thứ nhất, họ Tả này có vấn đề, chờ lát nữa đi vào người lập tức khống chế
hắn, đừng để hắn mở miệng”.
"Thứ hai, bên ngoài có sát thủ, là do ba mươi hai võ quán phái ra, Võ Minh
ngầm đồng ý chuyện này, sở dĩ bọn họ không tiến vào là vì không thể giết người
ể
ở tòa nhà Võ Minh, để tránh gây ra ảnh hưởng quá ác liệt."
Liễu Bình nhẹ nhàng nói xong.
Trong mắt Sơ Vân Thường hiện lên một tia tức giận, nhưng nhanh chóng bình
tĩnh trở lại.
Lúc này hai người đã chạy tới cửa văn phòng.
Họ gõ cửa.
"Ai đó?"
Bên trong truyền đến tiếng nói của Tả đại nhân.
Sơ Vân Thường liếc nhìn Liễu Bình một cái.
"Chúng ta tới tạm biệt đại nhân."
Liễu Bình cười nói.
Hắn nhẹ nhàng sờ lên then cửa rồi đẩy ra.
Tả đại nhân cuống quít đứng lên và nói: “Các ngươi đi ra cho ta ––"
Hắn ta vừa mở miệng thì Liễu Bình đã lấy ra một thỏi vàng, cười cắt ngang lời
hắn ta: “Đặc biệt tới từ biệt, hy vọng đại nhân đừng từ chối."
Tả đại nhân nhìn thỏi vàng kia, vẻ mặt buông lỏng, hắn ta nuốt câu nói kế tiếp
vào.
Liễu Bình thuận thể khép cánh cửa phía sau lại.
"Lên."
Hắn nhỏ giọng mà nói.
Thân thể Sơ Vân Thường chợt lóe, biến mất khỏi vị trí cũ, trực tiếp xuất hiện
phía sau Tả đại nhân.
Tay nàng nhẹ nhàng nắm lấy cổ Tả đại nhân.
Một rồi lại một hồng ảnh tản ra phía sau nàng, như đóa hoa nở rộ, hoàn toàn vây
quanh lấy Tả đại nhân.
"Động đậy một cái là chết, nếu ngươi không tin... Vậy đừng trách ta."
Sơ Vân Thường nhẹ nhàng nói.
Tả đại nhân lắp bắp kinh hãi, quát khẽ lên: “Ta là người của Võ Minh, các
ngươi dám đụng đến ta thì cũng đừng mong sống nữa!"
Liễu Bình cười nói: “Đại nhân, chúng ta cũng sắp chết, người đoán chúng ta có
dám giết ngươi hay không?"
Vẻ mặt Sơ Vân Thường khẽ thay đổi, chỉ thấy từng mảnh hồng ảnh bay ra từ
sau lưng nàng rồi du đãng chung quanh Tả đại nhân.
"Linh của Huyết Tâm Lưu..."
Tả đại nhân bắt đầu run run.
ế ầ ế
"Có lẽ ngươi biết, chỉ cần ta vừa động ý niệm thì nó sẽ đánh ngươi tới chết mới
thôi."
Sơ Vân Thường nói.
Liễu Bình đặt đơn xin kia lên bàn, cười nói: “Đại nhân, nhân viên ở quầy nói
ngài phải ký tên mới được."
Tả đại nhân cười khổ nói: “Chỉ cần ta dám ký tên, con đường làm quan của ta
coi như xong rồi."
"Thật ra đại nhân có thể chọn, chúng ta cũng rất thông cảm với tình cảnh của
ngài."
Liễu Bình nói.
Sức nắm trên tay Sơ Vân Thường lại tăng thêm vài phần.
Lấy tiêu chuẩn của nàng, muốn bóp gãy cổ Tả đại nhân là việc dễ như trở bàn
tay.
Sắc mặt Tủ đại nhân liên tục biến ảo, hắn ta cắn răng một cái rồi lấy bút ra ký
tên mình lên tờ đơn.
"Con dấu."
Liễu Bình nói.
Sắc mặt Tủ đại nhân càng thêm đen tối, cầm lấy con dấu trên bàn rồi ấn một cái
lên lá đon.
Liễu Bình cầm lấy lá đơn kia rồi đưa cho Sơ Vân Thường.
Sơ Vân Thường nhìn kỹ một lần, gật đầu nói: “Không thành vấn đề."
"Tuy có ký tên và con dấu, nhưng Võ Minh có thể chối bay chối biển hay
không?"
Liễu Bình hỏi.
Sơ Vân Thường ngẩn ra, nói: “Dựa theo trình tự bình thường, chúng ta đã hoàn
thành đơn xin đóng cửa quán."
Liễu Bình đi đến bên cửa sổ rồi nhìn thoáng qua bên ngoài.
Ở mấy chiếc ô tô bên đường, một nam tử mặc áo gió bước xuống xe rồi nhìn
vào tòa nhà Võ Minh.
Nam tử kia phun ra một ngụm khói, môi nhẹ nhàng giật giật, vẻ mặt có chút
không kiên nhẫn.
Liễu Bình nhìn bờ môi của hắn ta, nhẹ nhàng nói theo: “Rõ ràng đã ra khỏi văn
phòng, vì sao còn chưa đi ra."
"Ngươi đang nói cái gì?"
Sơ Vân Thường hỏi.
"Không có gì."
ễ ố ể ế
Liễu Bình nói.- - Đối phương đã phái cả sát thủ ra, còn để ý đến một tờ thông
báo đóng cửa quán hay sao? Tờ thông báo đóng cửa quán này chỉ có thể tạm
thời bảo đảm tính tồn tại hợp pháp của võ quán ở bên ngoài mà thôi.
Nếu Sơ Vân Thường chết, tất nhiên võ quán cũng không còn!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình nhìn lướt qua hư không.Chỉ thấy nhiệm vụ của hắn vẫn không có thay đổi nào cả -- “Xin hãy bảo đảmbảng hiệu võ quán không bị bất cứ võ quán nào khác lấy đi."Liễu Bình nhìn hàng chữ nhỏ này, hơi trầm ngâm rồi mở miệng nói: “VânThường, chỉ có khiêu chiến và đánh bại chúng ta thì các võ quán khác mới cóthể lấy đi bảng hiệu võ quán, là vậy đúng không?""Đúng vậy."Sơ Vân Thường nói."Có tình huống nào khác -- Ý ta là dưới tình huống cực đoan nào đó, võ quánkhác vẫn có thể lấy đi bảng hiệu của chúng ta?"Liễu Bình hỏi."A, chỉ có một tình huống."Sơ Vân Thường suy nghĩ, sau đó nói."Là gì?"Liễu Bình hỏi."Chúng ta đều đã chết."Sơ Vân Thường nói.Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, ánh mắt lại hướng ra con phố phía ngoài lầnnữa.Chỉ thấy trên mấy chiếc xe đậu ở bên đường, có bảy tám nam tử đang ngồitrong xe hít mây nhả khói.Khi Liễu Bình tập trung nhìn lại, trên đầu bọn họ lập tức hiện ra một hàng chữnhỏ tương tự: “Sát thủ cao cấp."Liễu Bình hơi trầm ngâm, sau đó giữ chặt Sơ Vân Thường đang chuẩn bị đi racổng."Thế nào? Chúng ta không đi về trước sao?"Sơ Vân Thường kỳ quái mà hỏi."Chờ một chút."Liễu Bình nói."Nhưng hôm nay không làm được thủ tục mà."Sơ Vân Thường nói."Quan viên bọn họ đều đang mở họp sao? Ta đoán không phải như thể -- Ít nhấtTả đại nhân không đi họp gì cả."ễLiễu Bình lạnh nhạt nói.Không chỉ như thế.Cửa sổ đại sảnh trực tiếp từ chối đơn xin đóng cửa quán, rất có thể là do Tả đạinhân kia giở trò quỷ.Ba mươi hai võ quán đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn tiêu diệt võ quán Huyết TâmLưu Phái.Nếu đã chuẩn bị hết mọi thứ, chứng tỏ cao tầng Võ Minh đã có đại nhân vật gậtđầu đồng ý chuyện này.Vậy dựa vào cái gì họ Tả không bị mua chuộc? Bán đứng hắn và Sơ VânThường là có thể chia sẻ nổi lo cho các đại nhân vật cao tầng, lại có thể có đượcchút chỗ tốt từ ba mươi hai võ quán.Cớ sao không làm!"Nếu không trở về võ quán, chẳng lẽ chúng ta cứ nán ở nơi này?"Sơ Vân Thường hỏi.Liễu Bình cười cười, nói: “Võ Minh là cơ cấu quản lý tất cả võ giả, có lẽ vẫncần chút mặt mũi... Nếu ai bị giết trong tòa nhà Võ Minh thì nhất định là chuyệnlàm chấn động thiên hạ, có đúng vậy không?""Đương nhiên, nhưng vì sao đột nhiên lại nói đến điều này?"Sơ Vân Thường hỏi."Đi, chúng ta lại đi tìm Tả đại nhân."Liễu Bình nói."Còn tìm hắn?"Sơ Vân Thường nói."Hắn có Linh hay không? Ngươi có thể nhìn ra thực lực của hắn như thế nàokhông?"Liễu Bình hỏi nhỏ."Hắn chỉ là một quan viên văn chức, không có Linh, võ nghệ qua loa tầmthường."Sơ Vân Thường nói."Ngươi đừng lên tiếng, cũng đừng lộ ra biểu cảm gì khác lạ, hiện tại ta nói vớingười hai việc."Liễu Bình liếc nhìn Sơ Vân Thường một cái.Sơ Vân Thường gật gật đầu."Thứ nhất, họ Tả này có vấn đề, chờ lát nữa đi vào người lập tức khống chếhắn, đừng để hắn mở miệng”."Thứ hai, bên ngoài có sát thủ, là do ba mươi hai võ quán phái ra, Võ Minhngầm đồng ý chuyện này, sở dĩ bọn họ không tiến vào là vì không thể giết ngườiểở tòa nhà Võ Minh, để tránh gây ra ảnh hưởng quá ác liệt."Liễu Bình nhẹ nhàng nói xong.Trong mắt Sơ Vân Thường hiện lên một tia tức giận, nhưng nhanh chóng bìnhtĩnh trở lại.Lúc này hai người đã chạy tới cửa văn phòng.Họ gõ cửa."Ai đó?"Bên trong truyền đến tiếng nói của Tả đại nhân.Sơ Vân Thường liếc nhìn Liễu Bình một cái."Chúng ta tới tạm biệt đại nhân."Liễu Bình cười nói.Hắn nhẹ nhàng sờ lên then cửa rồi đẩy ra.Tả đại nhân cuống quít đứng lên và nói: “Các ngươi đi ra cho ta ––"Hắn ta vừa mở miệng thì Liễu Bình đã lấy ra một thỏi vàng, cười cắt ngang lờihắn ta: “Đặc biệt tới từ biệt, hy vọng đại nhân đừng từ chối."Tả đại nhân nhìn thỏi vàng kia, vẻ mặt buông lỏng, hắn ta nuốt câu nói kế tiếpvào.Liễu Bình thuận thể khép cánh cửa phía sau lại."Lên."Hắn nhỏ giọng mà nói.Thân thể Sơ Vân Thường chợt lóe, biến mất khỏi vị trí cũ, trực tiếp xuất hiệnphía sau Tả đại nhân.Tay nàng nhẹ nhàng nắm lấy cổ Tả đại nhân.Một rồi lại một hồng ảnh tản ra phía sau nàng, như đóa hoa nở rộ, hoàn toàn vâyquanh lấy Tả đại nhân."Động đậy một cái là chết, nếu ngươi không tin... Vậy đừng trách ta."Sơ Vân Thường nhẹ nhàng nói.Tả đại nhân lắp bắp kinh hãi, quát khẽ lên: “Ta là người của Võ Minh, cácngươi dám đụng đến ta thì cũng đừng mong sống nữa!"Liễu Bình cười nói: “Đại nhân, chúng ta cũng sắp chết, người đoán chúng ta códám giết ngươi hay không?"Vẻ mặt Sơ Vân Thường khẽ thay đổi, chỉ thấy từng mảnh hồng ảnh bay ra từsau lưng nàng rồi du đãng chung quanh Tả đại nhân."Linh của Huyết Tâm Lưu..."Tả đại nhân bắt đầu run run.ế ầ ế"Có lẽ ngươi biết, chỉ cần ta vừa động ý niệm thì nó sẽ đánh ngươi tới chết mớithôi."Sơ Vân Thường nói.Liễu Bình đặt đơn xin kia lên bàn, cười nói: “Đại nhân, nhân viên ở quầy nóingài phải ký tên mới được."Tả đại nhân cười khổ nói: “Chỉ cần ta dám ký tên, con đường làm quan của tacoi như xong rồi.""Thật ra đại nhân có thể chọn, chúng ta cũng rất thông cảm với tình cảnh củangài."Liễu Bình nói.Sức nắm trên tay Sơ Vân Thường lại tăng thêm vài phần.Lấy tiêu chuẩn của nàng, muốn bóp gãy cổ Tả đại nhân là việc dễ như trở bàntay.Sắc mặt Tủ đại nhân liên tục biến ảo, hắn ta cắn răng một cái rồi lấy bút ra kýtên mình lên tờ đơn."Con dấu."Liễu Bình nói.Sắc mặt Tủ đại nhân càng thêm đen tối, cầm lấy con dấu trên bàn rồi ấn một cáilên lá đon.Liễu Bình cầm lấy lá đơn kia rồi đưa cho Sơ Vân Thường.Sơ Vân Thường nhìn kỹ một lần, gật đầu nói: “Không thành vấn đề.""Tuy có ký tên và con dấu, nhưng Võ Minh có thể chối bay chối biển haykhông?"Liễu Bình hỏi.Sơ Vân Thường ngẩn ra, nói: “Dựa theo trình tự bình thường, chúng ta đã hoànthành đơn xin đóng cửa quán."Liễu Bình đi đến bên cửa sổ rồi nhìn thoáng qua bên ngoài.Ở mấy chiếc ô tô bên đường, một nam tử mặc áo gió bước xuống xe rồi nhìnvào tòa nhà Võ Minh.Nam tử kia phun ra một ngụm khói, môi nhẹ nhàng giật giật, vẻ mặt có chútkhông kiên nhẫn.Liễu Bình nhìn bờ môi của hắn ta, nhẹ nhàng nói theo: “Rõ ràng đã ra khỏi vănphòng, vì sao còn chưa đi ra.""Ngươi đang nói cái gì?"Sơ Vân Thường hỏi."Không có gì."ễ ố ể ếLiễu Bình nói.- - Đối phương đã phái cả sát thủ ra, còn để ý đến một tờ thôngbáo đóng cửa quán hay sao? Tờ thông báo đóng cửa quán này chỉ có thể tạmthời bảo đảm tính tồn tại hợp pháp của võ quán ở bên ngoài mà thôi.Nếu Sơ Vân Thường chết, tất nhiên võ quán cũng không còn!