"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 793: Ba vị đại nhân!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong bóng đêm.Lão nhân mặc tây trang mang giày da lấy ra một bộ bao tay da rồi đeo vào.Cả người lão ta tỏa ra ánh sáng lờ mờ, soi chiếu mặt đất chung quanh và cảnhtượng trong phạm vi mấy chục mét.- - Trống trơn, không thấy quỷ ảnh."Thằng nhãi, nếu ngươi khoác lác vậy thì ra đánh một trận với ta đi."Lão nhân tháo nơ ra, vừa hoạt động tay chân vừa nói.Trong bóng đêm.Không có tiếng động nào cả.Lão nhân thở dài, chỉ cảm thấy thằng nhãi này có chút phiền phức.- - Chẳngnhững không hiện thân, hơn nữa còn có giúp đỡ.Vừa rồi tên giúp đỡ kia chụp một cái lên trán lão ta thực sự làm người ta sợ hãi.Từ trên trời giáng xuống nhẹ nhàng vỗ một cái, đúng lúc là khoảnh khắc lão tara tay đoạt đao với đối phương, không sớm cũng không muộn, ngay trong nháymắt lão ta hết sức tập trung.Hiện tại cẩn thận ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy cái vỗ kia tràn ngập kỹxảo nào đó không thể nói nên lời, cứ như đổi lấy từ chiến đấu vô tận.Thật là kỹ xảo lên tới tột đỉnh, không dựa vào bất cứ sức mạnh nào, khôngmượn bất cứ chiêu thức nào, tất cả trở lại nguyên trạng, chỉ là một cái vỗ nhưvậy -- Cuộc đời lão ta chưa bao giờ gặp qua thủ đoạn như vậy.Nếu... Đổi một chương kia thành một thanh đao -- Lão nhân không dám nghĩtiếp."Có lẽ chúng ta xem thường người và đồng bạn của ngươi, như vậy đi."Lão nhân hít sâu một hơi, cả người tỏa ra ánh hào quang càng mãnh liệt, làmcho xa xa gần gần sáng như ban ngày."Ra đây, ta sẽ lấy sức mạnh lớn nhất để đánh với ngươi một trận!"Lão nhân quát.- - Vẫn không có người đáp lại.Nhưng hình như tình huống lại có chút khác biệt.Lão nhân yên lặng cảm nhận trong lòng dâng lên cảm xúc nào đó, lão lặng lẽbày ra quyền thể ngay tại chỗ."Tới đi!"Lão ta quát.Vẫn không có người đáp lại.Trong lòng lão giả dâng trào sát ý, thấp giọng mà nói: “Tốn hết nửa ngày, thì ralà một tên nhát cáy, hiện tại ta lập tức --"ẩ ầLão ta không tự chủ được mà ngẩng đầu, giọng nói đột nhiên im bặt.Trên bầu trời.Tồn tại không biết nào đó bao trùm tất cả mọi thứ trong tầm mắt.Thân thể nó thật sự quá to lớn, hùng vĩ, nguy nga, trực tiếp che chắn tất cả, nócúi người bay đến dưới ánh hào quang chiếu rọi.Hắc ám vỡ ra từ trên người nó, để lộ ra từng hàng răng nanh loang lổ sắc nhọnbên trong.Thân thể lão giả run lên, nhịn không được mà nói: “Đây là ——"Cái miệng khổng lồ phủ kín răng nanh vô biên kia hút một cái ngay trên khôngtrung.Ánh hào quang trên người lão giả lập tức thoát ly khỏi lão, phóng lên cao, bị cáimiệng khổng lồ kia hoàn toàn hút sạch sẽ.Bỗng nhiên, lão giả hiểu ra một điều.Ánh sáng.Không thể tồn tại ở chỗ này.Lão ta vẫn không nhúc nhích, cũng không hề thả ra bất cứ ánh sáng nào, để mặccho hắc ám bao trùm tất cả.Phốc –– Một tiếng vang trầm đục.Lão giả giãy giụa một chút, lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích,vừa động đậy là sinh ra đau nhức không thể chịu đựng được.Lão ta há mồm thở phì phò, duỗi tay sờ soạng lên ngực, lập tức cầm lấy lưỡidao sắc bén lạnh như băng kia.Một giọng nói vang lên từ sau lưng: “Ta vốn chỉ cần đứng bên cạnh nhìn là coinhư hoàn thành nhiệm vụ –– Những cơ hội này thật tốt quá, ta không nhịn nổi,xin lỗi."Là thiếu niên kia!"Ngươi muốn giết ta?"Lão nhân trầm giọng mà nói."Không -- Xin đừng cử động."Thiếu niên nói, vươn một bàn tay ra rồi ấn lên trán lão ta.Giây lát sau."A... Thì ra là như thế, thật là phiền toái."Thiếu niên thở dài, trầm tư mà nói.Vẻ mặt lão giả thay đổi mấy lần, bỗng kêu lên: “Không đúng, tay ngươi -- vìsao giống bàn tay ấn lên đầu ta lúc trước y như đúc!""Rốt cuộc ngươi là ai!"ế ắ ắ ế ỗ ỗSuy nghĩ của thiếu niên bị cắt ngang, hắn trực tiếp vỗ vỗ bả vai lão giả và nói:“Ta là người nào à? Cái này không quan trọng, quan trọng là cờ chiêu hồn CửuU còn chưa làm xong, người ra một phần sức được không."Lão giả tru lên: “Ngươi --"Bá! Ánh đao lạnh lẽo chợt lóe qua.Đầu người bay lên.Thiếu niên thu đao, khép đôi tay lại rồi ấn ra một quyết về hướng cái đầu baygiữa không trung kia.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Toàn bộ thế giới hắc ám nhanh chóng rút đi, cảnh đường phố bên ngoài bắt đầuhiện ra."Chuyện kế tiếp giao cho ngươi."Thiếu niên nói, thân thể vừa quay đi thì đã tiêu tán cùng với thế giới hắc ám.Trên đường phố.Chỉ còn lại một khối thi thể không đầu đứng ở nơi đó, cùng với –– Băng! Mộtcái đầu rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục."Thằng nhãi ranh kia lại thắng rồi..."Ba vị tông sư trên tường cảm khái.Lại thấy cái đầu trên mặt đất kia lập tức nhảy dựng lên rồi đắp lên những cáiđầu khác.Nó mở mắt ra, đối mặt với những cái đầu khác và nói: “Chủ nhân có lệnh,chúng ta phải lập tức tiến đến, nói một tin tức cho hắn biết.""Vậy còn chờ cái gì?"Đầu một võ sư hỏi."Đi!"Đầu lão giả nói.Mấy chục cái đầu bay vút lên, nhanh chóng xông lên không trung, bay vúthướng về một hướng.Vẻ mặt của ba tông sư thật phức tạp, họ đi theo cũng không được, không đi theocũng không phải.Lúc này trên đường phố chung quanh dần dần xuất hiện các võ sư khác."Đại nhân!""Ba vị đại nhân!""Nhất định phải cứu chúng ta!"Bọn họ cuống quít chạy đến trước mặt ba tông sư, đồng thời hành đại lễ."Chuyện gì?"ốLão tông sư chống gây hỏi."Chúng ta cũng từng nghe lệnh của gia tộc Vinh Quang, âm thầm ép bức hãmhại Huyết Tâm Lưu Phái, đợi lát nữa thiếu niên kia lại đánh tới cửa thì chỉ sợkhó giữ được mạng.""Xin ba vị đại nhân cứu chúng ta một mạng!"Ba gã lão giả nhìn nhau.Lão giả chống gậy thở dài và nói: “Chờ tin tức đi, thằng nhãi kia vừa đi, chỉ sợmuốn gây ra đại họa Bát Thiên, đến lúc đó còn không biết là tình huống như thếnào."

Trong bóng đêm.

Lão nhân mặc tây trang mang giày da lấy ra một bộ bao tay da rồi đeo vào.

Cả người lão ta tỏa ra ánh sáng lờ mờ, soi chiếu mặt đất chung quanh và cảnh

tượng trong phạm vi mấy chục mét.- - Trống trơn, không thấy quỷ ảnh.

"Thằng nhãi, nếu ngươi khoác lác vậy thì ra đánh một trận với ta đi."

Lão nhân tháo nơ ra, vừa hoạt động tay chân vừa nói.

Trong bóng đêm.

Không có tiếng động nào cả.

Lão nhân thở dài, chỉ cảm thấy thằng nhãi này có chút phiền phức.- - Chẳng

những không hiện thân, hơn nữa còn có giúp đỡ.

Vừa rồi tên giúp đỡ kia chụp một cái lên trán lão ta thực sự làm người ta sợ hãi.

Từ trên trời giáng xuống nhẹ nhàng vỗ một cái, đúng lúc là khoảnh khắc lão ta

ra tay đoạt đao với đối phương, không sớm cũng không muộn, ngay trong nháy

mắt lão ta hết sức tập trung.

Hiện tại cẩn thận ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy cái vỗ kia tràn ngập kỹ

xảo nào đó không thể nói nên lời, cứ như đổi lấy từ chiến đấu vô tận.

Thật là kỹ xảo lên tới tột đỉnh, không dựa vào bất cứ sức mạnh nào, không

mượn bất cứ chiêu thức nào, tất cả trở lại nguyên trạng, chỉ là một cái vỗ như

vậy -- Cuộc đời lão ta chưa bao giờ gặp qua thủ đoạn như vậy.

Nếu... Đổi một chương kia thành một thanh đao -- Lão nhân không dám nghĩ

tiếp.

"Có lẽ chúng ta xem thường người và đồng bạn của ngươi, như vậy đi."

Lão nhân hít sâu một hơi, cả người tỏa ra ánh hào quang càng mãnh liệt, làm

cho xa xa gần gần sáng như ban ngày.

"Ra đây, ta sẽ lấy sức mạnh lớn nhất để đánh với ngươi một trận!"

Lão nhân quát.- - Vẫn không có người đáp lại.

Nhưng hình như tình huống lại có chút khác biệt.

Lão nhân yên lặng cảm nhận trong lòng dâng lên cảm xúc nào đó, lão lặng lẽ

bày ra quyền thể ngay tại chỗ.

"Tới đi!"

Lão ta quát.

Vẫn không có người đáp lại.

Trong lòng lão giả dâng trào sát ý, thấp giọng mà nói: “Tốn hết nửa ngày, thì ra

là một tên nhát cáy, hiện tại ta lập tức --"

ẩ ầ

Lão ta không tự chủ được mà ngẩng đầu, giọng nói đột nhiên im bặt.

Trên bầu trời.

Tồn tại không biết nào đó bao trùm tất cả mọi thứ trong tầm mắt.

Thân thể nó thật sự quá to lớn, hùng vĩ, nguy nga, trực tiếp che chắn tất cả, nó

cúi người bay đến dưới ánh hào quang chiếu rọi.

Hắc ám vỡ ra từ trên người nó, để lộ ra từng hàng răng nanh loang lổ sắc nhọn

bên trong.

Thân thể lão giả run lên, nhịn không được mà nói: “Đây là ——"

Cái miệng khổng lồ phủ kín răng nanh vô biên kia hút một cái ngay trên không

trung.

Ánh hào quang trên người lão giả lập tức thoát ly khỏi lão, phóng lên cao, bị cái

miệng khổng lồ kia hoàn toàn hút sạch sẽ.

Bỗng nhiên, lão giả hiểu ra một điều.

Ánh sáng.

Không thể tồn tại ở chỗ này.

Lão ta vẫn không nhúc nhích, cũng không hề thả ra bất cứ ánh sáng nào, để mặc

cho hắc ám bao trùm tất cả.

Phốc –– Một tiếng vang trầm đục.

Lão giả giãy giụa một chút, lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích,

vừa động đậy là sinh ra đau nhức không thể chịu đựng được.

Lão ta há mồm thở phì phò, duỗi tay sờ soạng lên ngực, lập tức cầm lấy lưỡi

dao sắc bén lạnh như băng kia.

Một giọng nói vang lên từ sau lưng: “Ta vốn chỉ cần đứng bên cạnh nhìn là coi

như hoàn thành nhiệm vụ –– Những cơ hội này thật tốt quá, ta không nhịn nổi,

xin lỗi."

Là thiếu niên kia!

"Ngươi muốn giết ta?"

Lão nhân trầm giọng mà nói.

"Không -- Xin đừng cử động."

Thiếu niên nói, vươn một bàn tay ra rồi ấn lên trán lão ta.

Giây lát sau.

"A... Thì ra là như thế, thật là phiền toái."

Thiếu niên thở dài, trầm tư mà nói.

Vẻ mặt lão giả thay đổi mấy lần, bỗng kêu lên: “Không đúng, tay ngươi -- vì

sao giống bàn tay ấn lên đầu ta lúc trước y như đúc!"

"Rốt cuộc ngươi là ai!"

ế ắ ắ ế ỗ ỗ

Suy nghĩ của thiếu niên bị cắt ngang, hắn trực tiếp vỗ vỗ bả vai lão giả và nói:

“Ta là người nào à? Cái này không quan trọng, quan trọng là cờ chiêu hồn Cửu

U còn chưa làm xong, người ra một phần sức được không."

Lão giả tru lên: “Ngươi --"

Bá! Ánh đao lạnh lẽo chợt lóe qua.

Đầu người bay lên.

Thiếu niên thu đao, khép đôi tay lại rồi ấn ra một quyết về hướng cái đầu bay

giữa không trung kia.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Toàn bộ thế giới hắc ám nhanh chóng rút đi, cảnh đường phố bên ngoài bắt đầu

hiện ra.

"Chuyện kế tiếp giao cho ngươi."

Thiếu niên nói, thân thể vừa quay đi thì đã tiêu tán cùng với thế giới hắc ám.

Trên đường phố.

Chỉ còn lại một khối thi thể không đầu đứng ở nơi đó, cùng với –– Băng! Một

cái đầu rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục.

"Thằng nhãi ranh kia lại thắng rồi..."

Ba vị tông sư trên tường cảm khái.

Lại thấy cái đầu trên mặt đất kia lập tức nhảy dựng lên rồi đắp lên những cái

đầu khác.

Nó mở mắt ra, đối mặt với những cái đầu khác và nói: “Chủ nhân có lệnh,

chúng ta phải lập tức tiến đến, nói một tin tức cho hắn biết."

"Vậy còn chờ cái gì?"

Đầu một võ sư hỏi.

"Đi!"

Đầu lão giả nói.

Mấy chục cái đầu bay vút lên, nhanh chóng xông lên không trung, bay vút

hướng về một hướng.

Vẻ mặt của ba tông sư thật phức tạp, họ đi theo cũng không được, không đi theo

cũng không phải.

Lúc này trên đường phố chung quanh dần dần xuất hiện các võ sư khác.

"Đại nhân!"

"Ba vị đại nhân!"

"Nhất định phải cứu chúng ta!"

Bọn họ cuống quít chạy đến trước mặt ba tông sư, đồng thời hành đại lễ.

"Chuyện gì?"

Lão tông sư chống gây hỏi.

"Chúng ta cũng từng nghe lệnh của gia tộc Vinh Quang, âm thầm ép bức hãm

hại Huyết Tâm Lưu Phái, đợi lát nữa thiếu niên kia lại đánh tới cửa thì chỉ sợ

khó giữ được mạng."

"Xin ba vị đại nhân cứu chúng ta một mạng!"

Ba gã lão giả nhìn nhau.

Lão giả chống gậy thở dài và nói: “Chờ tin tức đi, thằng nhãi kia vừa đi, chỉ sợ

muốn gây ra đại họa Bát Thiên, đến lúc đó còn không biết là tình huống như thế

nào."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong bóng đêm.Lão nhân mặc tây trang mang giày da lấy ra một bộ bao tay da rồi đeo vào.Cả người lão ta tỏa ra ánh sáng lờ mờ, soi chiếu mặt đất chung quanh và cảnhtượng trong phạm vi mấy chục mét.- - Trống trơn, không thấy quỷ ảnh."Thằng nhãi, nếu ngươi khoác lác vậy thì ra đánh một trận với ta đi."Lão nhân tháo nơ ra, vừa hoạt động tay chân vừa nói.Trong bóng đêm.Không có tiếng động nào cả.Lão nhân thở dài, chỉ cảm thấy thằng nhãi này có chút phiền phức.- - Chẳngnhững không hiện thân, hơn nữa còn có giúp đỡ.Vừa rồi tên giúp đỡ kia chụp một cái lên trán lão ta thực sự làm người ta sợ hãi.Từ trên trời giáng xuống nhẹ nhàng vỗ một cái, đúng lúc là khoảnh khắc lão tara tay đoạt đao với đối phương, không sớm cũng không muộn, ngay trong nháymắt lão ta hết sức tập trung.Hiện tại cẩn thận ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy cái vỗ kia tràn ngập kỹxảo nào đó không thể nói nên lời, cứ như đổi lấy từ chiến đấu vô tận.Thật là kỹ xảo lên tới tột đỉnh, không dựa vào bất cứ sức mạnh nào, khôngmượn bất cứ chiêu thức nào, tất cả trở lại nguyên trạng, chỉ là một cái vỗ nhưvậy -- Cuộc đời lão ta chưa bao giờ gặp qua thủ đoạn như vậy.Nếu... Đổi một chương kia thành một thanh đao -- Lão nhân không dám nghĩtiếp."Có lẽ chúng ta xem thường người và đồng bạn của ngươi, như vậy đi."Lão nhân hít sâu một hơi, cả người tỏa ra ánh hào quang càng mãnh liệt, làmcho xa xa gần gần sáng như ban ngày."Ra đây, ta sẽ lấy sức mạnh lớn nhất để đánh với ngươi một trận!"Lão nhân quát.- - Vẫn không có người đáp lại.Nhưng hình như tình huống lại có chút khác biệt.Lão nhân yên lặng cảm nhận trong lòng dâng lên cảm xúc nào đó, lão lặng lẽbày ra quyền thể ngay tại chỗ."Tới đi!"Lão ta quát.Vẫn không có người đáp lại.Trong lòng lão giả dâng trào sát ý, thấp giọng mà nói: “Tốn hết nửa ngày, thì ralà một tên nhát cáy, hiện tại ta lập tức --"ẩ ầLão ta không tự chủ được mà ngẩng đầu, giọng nói đột nhiên im bặt.Trên bầu trời.Tồn tại không biết nào đó bao trùm tất cả mọi thứ trong tầm mắt.Thân thể nó thật sự quá to lớn, hùng vĩ, nguy nga, trực tiếp che chắn tất cả, nócúi người bay đến dưới ánh hào quang chiếu rọi.Hắc ám vỡ ra từ trên người nó, để lộ ra từng hàng răng nanh loang lổ sắc nhọnbên trong.Thân thể lão giả run lên, nhịn không được mà nói: “Đây là ——"Cái miệng khổng lồ phủ kín răng nanh vô biên kia hút một cái ngay trên khôngtrung.Ánh hào quang trên người lão giả lập tức thoát ly khỏi lão, phóng lên cao, bị cáimiệng khổng lồ kia hoàn toàn hút sạch sẽ.Bỗng nhiên, lão giả hiểu ra một điều.Ánh sáng.Không thể tồn tại ở chỗ này.Lão ta vẫn không nhúc nhích, cũng không hề thả ra bất cứ ánh sáng nào, để mặccho hắc ám bao trùm tất cả.Phốc –– Một tiếng vang trầm đục.Lão giả giãy giụa một chút, lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích,vừa động đậy là sinh ra đau nhức không thể chịu đựng được.Lão ta há mồm thở phì phò, duỗi tay sờ soạng lên ngực, lập tức cầm lấy lưỡidao sắc bén lạnh như băng kia.Một giọng nói vang lên từ sau lưng: “Ta vốn chỉ cần đứng bên cạnh nhìn là coinhư hoàn thành nhiệm vụ –– Những cơ hội này thật tốt quá, ta không nhịn nổi,xin lỗi."Là thiếu niên kia!"Ngươi muốn giết ta?"Lão nhân trầm giọng mà nói."Không -- Xin đừng cử động."Thiếu niên nói, vươn một bàn tay ra rồi ấn lên trán lão ta.Giây lát sau."A... Thì ra là như thế, thật là phiền toái."Thiếu niên thở dài, trầm tư mà nói.Vẻ mặt lão giả thay đổi mấy lần, bỗng kêu lên: “Không đúng, tay ngươi -- vìsao giống bàn tay ấn lên đầu ta lúc trước y như đúc!""Rốt cuộc ngươi là ai!"ế ắ ắ ế ỗ ỗSuy nghĩ của thiếu niên bị cắt ngang, hắn trực tiếp vỗ vỗ bả vai lão giả và nói:“Ta là người nào à? Cái này không quan trọng, quan trọng là cờ chiêu hồn CửuU còn chưa làm xong, người ra một phần sức được không."Lão giả tru lên: “Ngươi --"Bá! Ánh đao lạnh lẽo chợt lóe qua.Đầu người bay lên.Thiếu niên thu đao, khép đôi tay lại rồi ấn ra một quyết về hướng cái đầu baygiữa không trung kia.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Toàn bộ thế giới hắc ám nhanh chóng rút đi, cảnh đường phố bên ngoài bắt đầuhiện ra."Chuyện kế tiếp giao cho ngươi."Thiếu niên nói, thân thể vừa quay đi thì đã tiêu tán cùng với thế giới hắc ám.Trên đường phố.Chỉ còn lại một khối thi thể không đầu đứng ở nơi đó, cùng với –– Băng! Mộtcái đầu rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục."Thằng nhãi ranh kia lại thắng rồi..."Ba vị tông sư trên tường cảm khái.Lại thấy cái đầu trên mặt đất kia lập tức nhảy dựng lên rồi đắp lên những cáiđầu khác.Nó mở mắt ra, đối mặt với những cái đầu khác và nói: “Chủ nhân có lệnh,chúng ta phải lập tức tiến đến, nói một tin tức cho hắn biết.""Vậy còn chờ cái gì?"Đầu một võ sư hỏi."Đi!"Đầu lão giả nói.Mấy chục cái đầu bay vút lên, nhanh chóng xông lên không trung, bay vúthướng về một hướng.Vẻ mặt của ba tông sư thật phức tạp, họ đi theo cũng không được, không đi theocũng không phải.Lúc này trên đường phố chung quanh dần dần xuất hiện các võ sư khác."Đại nhân!""Ba vị đại nhân!""Nhất định phải cứu chúng ta!"Bọn họ cuống quít chạy đến trước mặt ba tông sư, đồng thời hành đại lễ."Chuyện gì?"ốLão tông sư chống gây hỏi."Chúng ta cũng từng nghe lệnh của gia tộc Vinh Quang, âm thầm ép bức hãmhại Huyết Tâm Lưu Phái, đợi lát nữa thiếu niên kia lại đánh tới cửa thì chỉ sợkhó giữ được mạng.""Xin ba vị đại nhân cứu chúng ta một mạng!"Ba gã lão giả nhìn nhau.Lão giả chống gậy thở dài và nói: “Chờ tin tức đi, thằng nhãi kia vừa đi, chỉ sợmuốn gây ra đại họa Bát Thiên, đến lúc đó còn không biết là tình huống như thếnào."

Chương 793: Ba vị đại nhân!