"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 806: Ác Mộng Chung Thôn Thần Giả

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tạo hình của hai cái quan tài kia nhìn cực kỳ quen mắt, giống như quan tài màuđen hiện hóa ra từ sâu trong lòng đất sau mỗi lần Địa chi Táng Tàng phát động.Vì sao chúng lại đến từ sâu trong Ác Mộng? Liễu Bình chỉ cảm thấy trong lòngtràn ngập từng luồng sương mù trôi nổi, sát ý trên người tiêu tán, hắn trực tiếplui về phía sau vài bước, nhường ra chút vị trí cho hai cái quan tài kia.Khi hắn làm ra quyết định này.Chỉ qua một hơi thở.Oanh -- Hai quan tài bay xuống, đập ra một cái hố sâu trong định viện.Va chạm mãnh liệt làm đống đầu người lập tức tán loạn, rớt đầy đất, lăn khắpnơi nơi.Mà hai con quái vật quỳ trên lưỡi đao kia lại có thể duy trì không chút suysuyển, trong mắt lại tràn ngập tò mò.Chúng nhìn xuống hố sâu.- - Rốt cục là dạng tồn tại gì tới đây? Hai cỗ quan tàiphát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt làm người ta ê răng, cuối cùng cái nắp quan tàichậm rãi mở ra.Hai thân thể đi ra từ quan tài.Đó là một bộ xương khô mặc chiến giáp màu đỏ rách bươm.Và một cái thây khô cầm trường trường trong tay.Chúng bò lên từ trong hố, chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Bình."Đánh chúng!"Thỏ Tử rống lên điên cuồng.Liễu Bình bất động.Hắn nhìn chăm chú vào bộ xương và cái thây khô kia, ánh mắt xẹt qua đỉnh đầuchúng.Chỉ thấy trên đầu chúng hiện lên một hàng chữ nhỏ: “Chiến hữu kiếp trước."-- Là chiến hữu.Vì sao họ lại ở trong Ác Mộng, mãi đến lúc này mới hiện thân? Liễu Bình nắmlấy vỏ đao Trần Ngục, mở miệng nói: “Các ngươi là “-"Bộ xương khô mặc giáp đó nói tiếp: “Ngươi phó thác cho ta một vài việc, chonên ta luôn chờ đợi trong Ác Mộng."Thây khô nói: “Chúng ta vẫn đang chờ đợi đoạn lịch sử trống này, hiện tại thờikhắc này cũng đã tới rồi.""Các ngươi muốn làm cái gì?"Liễu Bình hỏi.ồ ỗ ấHồng giáp bộ xương khô nhìn quanh cả sân, bỗng nhìn thấy Sơ Vân Thườngđang nép bên cửa sổ, không khỏi gật đầu nói: “Nàng cũng chuyển sinh rồi.""Không sai, nàng cũng chuyển sinh làm người, hiện tại chỉ còn lại người và ta."Thấy khô nói."Chúng ta đã hoàn thành chuyện hắn giao cho mình rồi."Bộ xương khô nói."Đúng vậy, chúng ta chờ tới ngày này rồi."Thấy khô nói."Vậy chúng ta cũng có thể đi đầu thai."Bộ xương khô nói."Không sai, chỉ còn một bước cuối cùng là chúng ta có thể đầu thai."Thấy khô nói.Hai người cùng quát lên: “Bách Nạp Đao, thời gian đã tới rồi!"Chỉ thấy Bách Nạp Đao đột nhiên nhảy dựng lên từ dưới đầu gối hai con quáivật kia, lập tức đâm xuyên qua ngực hai con quái vật, đóng đinh chúng trêntường.Bộ xương khô đi lên phía trước, chộp tay vào lưỡi đao Bách Nạp Đao.Thây khô cũng hành động tương tự."Từ từ, các ngươi đang làm gì?"Liễu Bình nhịn không được mà hỏi.Bộ xương và thây khô cùng kêu lên: “Không biết!""Không biết? Không biết mà các ngươi còn làm như vậy?"Liễu Bình hỏi."Ngày xưa trước khi người chuyển thể, đã bảo ta làm như vậy, còn về phần vìsao thì ta hoàn toàn không biết."Bộ xương khô nói."Vì giữ bí mật! Những chuyện người làm phải hết sức thận trọng, không thể tiếtlộ cho bất cứ kẻ nào, cho nên mới như thế."Thấy khô nói."Sao các ngươi biết ta chính là bằng hữu kiếp trước của các ngươi?"Liễu Bình hỏi."Bách Nạp Đao ở chỗ này -- Nó chỉ thuộc về ngươi, hơn nữa sẽ nghĩ mọi cáchđể tìm được ngươi -- Ở thời khắc lịch sử trống này, không thể thiếu nó được."Bộ xương khô nói.ỗĐúng lúc này, Bách Nạp Đao bỗng phát ra một trận vù vù: “Họ nói không sai,ngày xưa trước khi người chuyển thể, đã thiết lập phong ấn nào đó trên ngườita, ngươi nói là vào thời khắc nào đó trong tương lai, bốn loại quái vật đều bị tatrảm thì phong ấn kia sẽ được cởi bỏ."Phong ấn! Trên Bách Nạp Đao còn có phong ấn! Liễu Bình nhìn về phía trườngđao, chỉ thấy nó đâm xuyên qua hai con quái vật, lại bị bộ xương khô và thâykhô nắm lấy lưỡi đao.Bách Nạp Đao nói với giọng ồm ồm: “Bốn loại quái vật Ác Mộng không thểthiếu một loại nào cả, hiện giờ chúng đã tề tụ -- Bộ xương và thây khô, ta sẽ lậptức chém, các ngươi còn có lời gì muốn nói không?"Bộ xương khô rút ra một thanh chủy thủ đen đậm từ bên hông, đưa cho LiễuBình và nói: “Nghề cũ của ta là thích khách, người cầm nó trước, tương lai lạitrả nó cho ta."Thây khô thì trực tiếp đưa quyền trượng trong tay qua, nói: “Ta là thuật pháp sưkhông gian, sức mạnh vận mệnh sẽ làm chúng ta đoàn tụ.""Nhưng lúc ấy, chúng ta đã mất đi tất cả sức mạnh, chỉ là một phàm nhân ——""Cầm binh khí của ta, nó sẽ đánh thức tri thức và trí tuệ của ta."Trên tay Liễu Bình bị nhét vào một thanh chủy thủ và một thanh quyền trượng.Trong lòng hắn đã biết đời sau của hai người này là ai, nhưng mà -- “Các ngươingây người trong tầng Ác Mộng lâu như vậy chỉ vì chờ giờ khắc hôm nay sao?"Hắn nhịn không được mà hỏi."Không có cách nào, lúc trước Ác Mộng cắn nuốt tầng thế giới của chúng ta, tấtcả chúng sinh đều bị quái vật Ác Mộng ăn sạch –– Nếu không có người, chỉ sợđôi ta cũng đã xong đời."Bộ xương khô nói."Đúng vậy, mấy năm nay tuy có hơi khổ, nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ đượclinh hồn, rốt cuộc có thể đầu thai làm người lần nữa."Thấy khô nói.Hai người cùng vỗ vỗ Trấn Ngục Đạo."Được rồi!""Đã nói hết lời!"Bọn họ cùng kêu lên.Trường đao lập tức phát ra một ánh đao quang hung hãn.Bốn loại quái vật Ác Mộng còn chưa kịp phản ứng thì lập tức bị đao quang hoàntoàn trảm thành vô số mảnh vụn.Máu của chúng văng khắp thân đao, giao hội với nhau rồi dần dần làm thântrường đao hiện ra phù văn huyền ảo chi chít.ề ầMột đợt lại một đợt thủy triều sức mạnh hiện hóa ra vầng sáng, không ngừngtỏa ra từ Bách Nạp Đao, hóa thành cuồng phong gào thét.Trong gió.Bách Nạp Đao nói với giọng ồm ồm: “Tới đây, Liễu Bình, hiện tại ngươi có thểnhìn thấy thứ mình để lại ngày xưa rốt cục là cái gì."Liễu Bình thoáng chần chờ, sau đó tiến đến rồi cầm Bách Nạp Đao lên.Chỉ một thoáng.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mặt hắn: “Thuật KỳQuỷ phong ấn trên trường đao: Thay đổi huyết mạch.""Trường đao đã chém giết bốn loại tồn tại Ác Mộng, hấp thu huyết mạchnguyên thủy này, coi đây là hiến tế để kích hoạt thuật Kỳ Quỷ: Thay đổi huyếtmạch.""Đếm ngược năm giây, huyết mạch của người sắp bắt đầu thay đổi.""Năm,""Bốn,"“Ba,"“Hai,"“Một!""Hoan nghênh trở về, Ác Mộng Chung Thôn Thần Giả."

Tạo hình của hai cái quan tài kia nhìn cực kỳ quen mắt, giống như quan tài màu

đen hiện hóa ra từ sâu trong lòng đất sau mỗi lần Địa chi Táng Tàng phát động.

Vì sao chúng lại đến từ sâu trong Ác Mộng? Liễu Bình chỉ cảm thấy trong lòng

tràn ngập từng luồng sương mù trôi nổi, sát ý trên người tiêu tán, hắn trực tiếp

lui về phía sau vài bước, nhường ra chút vị trí cho hai cái quan tài kia.

Khi hắn làm ra quyết định này.

Chỉ qua một hơi thở.

Oanh -- Hai quan tài bay xuống, đập ra một cái hố sâu trong định viện.

Va chạm mãnh liệt làm đống đầu người lập tức tán loạn, rớt đầy đất, lăn khắp

nơi nơi.

Mà hai con quái vật quỳ trên lưỡi đao kia lại có thể duy trì không chút suy

suyển, trong mắt lại tràn ngập tò mò.

Chúng nhìn xuống hố sâu.- - Rốt cục là dạng tồn tại gì tới đây? Hai cỗ quan tài

phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt làm người ta ê răng, cuối cùng cái nắp quan tài

chậm rãi mở ra.

Hai thân thể đi ra từ quan tài.

Đó là một bộ xương khô mặc chiến giáp màu đỏ rách bươm.

Và một cái thây khô cầm trường trường trong tay.

Chúng bò lên từ trong hố, chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Bình.

"Đánh chúng!"

Thỏ Tử rống lên điên cuồng.

Liễu Bình bất động.

Hắn nhìn chăm chú vào bộ xương và cái thây khô kia, ánh mắt xẹt qua đỉnh đầu

chúng.

Chỉ thấy trên đầu chúng hiện lên một hàng chữ nhỏ: “Chiến hữu kiếp trước."

-- Là chiến hữu.

Vì sao họ lại ở trong Ác Mộng, mãi đến lúc này mới hiện thân? Liễu Bình nắm

lấy vỏ đao Trần Ngục, mở miệng nói: “Các ngươi là “-"

Bộ xương khô mặc giáp đó nói tiếp: “Ngươi phó thác cho ta một vài việc, cho

nên ta luôn chờ đợi trong Ác Mộng."

Thây khô nói: “Chúng ta vẫn đang chờ đợi đoạn lịch sử trống này, hiện tại thời

khắc này cũng đã tới rồi."

"Các ngươi muốn làm cái gì?"

Liễu Bình hỏi.

ồ ỗ ấ

Hồng giáp bộ xương khô nhìn quanh cả sân, bỗng nhìn thấy Sơ Vân Thường

đang nép bên cửa sổ, không khỏi gật đầu nói: “Nàng cũng chuyển sinh rồi."

"Không sai, nàng cũng chuyển sinh làm người, hiện tại chỉ còn lại người và ta."

Thấy khô nói.

"Chúng ta đã hoàn thành chuyện hắn giao cho mình rồi."

Bộ xương khô nói.

"Đúng vậy, chúng ta chờ tới ngày này rồi."

Thấy khô nói.

"Vậy chúng ta cũng có thể đi đầu thai."

Bộ xương khô nói.

"Không sai, chỉ còn một bước cuối cùng là chúng ta có thể đầu thai."

Thấy khô nói.

Hai người cùng quát lên: “Bách Nạp Đao, thời gian đã tới rồi!"

Chỉ thấy Bách Nạp Đao đột nhiên nhảy dựng lên từ dưới đầu gối hai con quái

vật kia, lập tức đâm xuyên qua ngực hai con quái vật, đóng đinh chúng trên

tường.

Bộ xương khô đi lên phía trước, chộp tay vào lưỡi đao Bách Nạp Đao.

Thây khô cũng hành động tương tự.

"Từ từ, các ngươi đang làm gì?"

Liễu Bình nhịn không được mà hỏi.

Bộ xương và thây khô cùng kêu lên: “Không biết!"

"Không biết? Không biết mà các ngươi còn làm như vậy?"

Liễu Bình hỏi.

"Ngày xưa trước khi người chuyển thể, đã bảo ta làm như vậy, còn về phần vì

sao thì ta hoàn toàn không biết."

Bộ xương khô nói.

"Vì giữ bí mật! Những chuyện người làm phải hết sức thận trọng, không thể tiết

lộ cho bất cứ kẻ nào, cho nên mới như thế."

Thấy khô nói.

"Sao các ngươi biết ta chính là bằng hữu kiếp trước của các ngươi?"

Liễu Bình hỏi.

"Bách Nạp Đao ở chỗ này -- Nó chỉ thuộc về ngươi, hơn nữa sẽ nghĩ mọi cách

để tìm được ngươi -- Ở thời khắc lịch sử trống này, không thể thiếu nó được."

Bộ xương khô nói.

Đúng lúc này, Bách Nạp Đao bỗng phát ra một trận vù vù: “Họ nói không sai,

ngày xưa trước khi người chuyển thể, đã thiết lập phong ấn nào đó trên người

ta, ngươi nói là vào thời khắc nào đó trong tương lai, bốn loại quái vật đều bị ta

trảm thì phong ấn kia sẽ được cởi bỏ."

Phong ấn! Trên Bách Nạp Đao còn có phong ấn! Liễu Bình nhìn về phía trường

đao, chỉ thấy nó đâm xuyên qua hai con quái vật, lại bị bộ xương khô và thây

khô nắm lấy lưỡi đao.

Bách Nạp Đao nói với giọng ồm ồm: “Bốn loại quái vật Ác Mộng không thể

thiếu một loại nào cả, hiện giờ chúng đã tề tụ -- Bộ xương và thây khô, ta sẽ lập

tức chém, các ngươi còn có lời gì muốn nói không?"

Bộ xương khô rút ra một thanh chủy thủ đen đậm từ bên hông, đưa cho Liễu

Bình và nói: “Nghề cũ của ta là thích khách, người cầm nó trước, tương lai lại

trả nó cho ta."

Thây khô thì trực tiếp đưa quyền trượng trong tay qua, nói: “Ta là thuật pháp sư

không gian, sức mạnh vận mệnh sẽ làm chúng ta đoàn tụ."

"Nhưng lúc ấy, chúng ta đã mất đi tất cả sức mạnh, chỉ là một phàm nhân ——"

"Cầm binh khí của ta, nó sẽ đánh thức tri thức và trí tuệ của ta."

Trên tay Liễu Bình bị nhét vào một thanh chủy thủ và một thanh quyền trượng.

Trong lòng hắn đã biết đời sau của hai người này là ai, nhưng mà -- “Các ngươi

ngây người trong tầng Ác Mộng lâu như vậy chỉ vì chờ giờ khắc hôm nay sao?"

Hắn nhịn không được mà hỏi.

"Không có cách nào, lúc trước Ác Mộng cắn nuốt tầng thế giới của chúng ta, tất

cả chúng sinh đều bị quái vật Ác Mộng ăn sạch –– Nếu không có người, chỉ sợ

đôi ta cũng đã xong đời."

Bộ xương khô nói.

"Đúng vậy, mấy năm nay tuy có hơi khổ, nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ được

linh hồn, rốt cuộc có thể đầu thai làm người lần nữa."

Thấy khô nói.

Hai người cùng vỗ vỗ Trấn Ngục Đạo.

"Được rồi!"

"Đã nói hết lời!"

Bọn họ cùng kêu lên.

Trường đao lập tức phát ra một ánh đao quang hung hãn.

Bốn loại quái vật Ác Mộng còn chưa kịp phản ứng thì lập tức bị đao quang hoàn

toàn trảm thành vô số mảnh vụn.

Máu của chúng văng khắp thân đao, giao hội với nhau rồi dần dần làm thân

trường đao hiện ra phù văn huyền ảo chi chít.

ề ầ

Một đợt lại một đợt thủy triều sức mạnh hiện hóa ra vầng sáng, không ngừng

tỏa ra từ Bách Nạp Đao, hóa thành cuồng phong gào thét.

Trong gió.

Bách Nạp Đao nói với giọng ồm ồm: “Tới đây, Liễu Bình, hiện tại ngươi có thể

nhìn thấy thứ mình để lại ngày xưa rốt cục là cái gì."

Liễu Bình thoáng chần chờ, sau đó tiến đến rồi cầm Bách Nạp Đao lên.

Chỉ một thoáng.

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mặt hắn: “Thuật Kỳ

Quỷ phong ấn trên trường đao: Thay đổi huyết mạch."

"Trường đao đã chém giết bốn loại tồn tại Ác Mộng, hấp thu huyết mạch

nguyên thủy này, coi đây là hiến tế để kích hoạt thuật Kỳ Quỷ: Thay đổi huyết

mạch."

"Đếm ngược năm giây, huyết mạch của người sắp bắt đầu thay đổi."

"Năm,"

"Bốn,"

“Ba,"

“Hai,"

“Một!"

"Hoan nghênh trở về, Ác Mộng Chung Thôn Thần Giả."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tạo hình của hai cái quan tài kia nhìn cực kỳ quen mắt, giống như quan tài màuđen hiện hóa ra từ sâu trong lòng đất sau mỗi lần Địa chi Táng Tàng phát động.Vì sao chúng lại đến từ sâu trong Ác Mộng? Liễu Bình chỉ cảm thấy trong lòngtràn ngập từng luồng sương mù trôi nổi, sát ý trên người tiêu tán, hắn trực tiếplui về phía sau vài bước, nhường ra chút vị trí cho hai cái quan tài kia.Khi hắn làm ra quyết định này.Chỉ qua một hơi thở.Oanh -- Hai quan tài bay xuống, đập ra một cái hố sâu trong định viện.Va chạm mãnh liệt làm đống đầu người lập tức tán loạn, rớt đầy đất, lăn khắpnơi nơi.Mà hai con quái vật quỳ trên lưỡi đao kia lại có thể duy trì không chút suysuyển, trong mắt lại tràn ngập tò mò.Chúng nhìn xuống hố sâu.- - Rốt cục là dạng tồn tại gì tới đây? Hai cỗ quan tàiphát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt làm người ta ê răng, cuối cùng cái nắp quan tàichậm rãi mở ra.Hai thân thể đi ra từ quan tài.Đó là một bộ xương khô mặc chiến giáp màu đỏ rách bươm.Và một cái thây khô cầm trường trường trong tay.Chúng bò lên từ trong hố, chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Bình."Đánh chúng!"Thỏ Tử rống lên điên cuồng.Liễu Bình bất động.Hắn nhìn chăm chú vào bộ xương và cái thây khô kia, ánh mắt xẹt qua đỉnh đầuchúng.Chỉ thấy trên đầu chúng hiện lên một hàng chữ nhỏ: “Chiến hữu kiếp trước."-- Là chiến hữu.Vì sao họ lại ở trong Ác Mộng, mãi đến lúc này mới hiện thân? Liễu Bình nắmlấy vỏ đao Trần Ngục, mở miệng nói: “Các ngươi là “-"Bộ xương khô mặc giáp đó nói tiếp: “Ngươi phó thác cho ta một vài việc, chonên ta luôn chờ đợi trong Ác Mộng."Thây khô nói: “Chúng ta vẫn đang chờ đợi đoạn lịch sử trống này, hiện tại thờikhắc này cũng đã tới rồi.""Các ngươi muốn làm cái gì?"Liễu Bình hỏi.ồ ỗ ấHồng giáp bộ xương khô nhìn quanh cả sân, bỗng nhìn thấy Sơ Vân Thườngđang nép bên cửa sổ, không khỏi gật đầu nói: “Nàng cũng chuyển sinh rồi.""Không sai, nàng cũng chuyển sinh làm người, hiện tại chỉ còn lại người và ta."Thấy khô nói."Chúng ta đã hoàn thành chuyện hắn giao cho mình rồi."Bộ xương khô nói."Đúng vậy, chúng ta chờ tới ngày này rồi."Thấy khô nói."Vậy chúng ta cũng có thể đi đầu thai."Bộ xương khô nói."Không sai, chỉ còn một bước cuối cùng là chúng ta có thể đầu thai."Thấy khô nói.Hai người cùng quát lên: “Bách Nạp Đao, thời gian đã tới rồi!"Chỉ thấy Bách Nạp Đao đột nhiên nhảy dựng lên từ dưới đầu gối hai con quáivật kia, lập tức đâm xuyên qua ngực hai con quái vật, đóng đinh chúng trêntường.Bộ xương khô đi lên phía trước, chộp tay vào lưỡi đao Bách Nạp Đao.Thây khô cũng hành động tương tự."Từ từ, các ngươi đang làm gì?"Liễu Bình nhịn không được mà hỏi.Bộ xương và thây khô cùng kêu lên: “Không biết!""Không biết? Không biết mà các ngươi còn làm như vậy?"Liễu Bình hỏi."Ngày xưa trước khi người chuyển thể, đã bảo ta làm như vậy, còn về phần vìsao thì ta hoàn toàn không biết."Bộ xương khô nói."Vì giữ bí mật! Những chuyện người làm phải hết sức thận trọng, không thể tiếtlộ cho bất cứ kẻ nào, cho nên mới như thế."Thấy khô nói."Sao các ngươi biết ta chính là bằng hữu kiếp trước của các ngươi?"Liễu Bình hỏi."Bách Nạp Đao ở chỗ này -- Nó chỉ thuộc về ngươi, hơn nữa sẽ nghĩ mọi cáchđể tìm được ngươi -- Ở thời khắc lịch sử trống này, không thể thiếu nó được."Bộ xương khô nói.ỗĐúng lúc này, Bách Nạp Đao bỗng phát ra một trận vù vù: “Họ nói không sai,ngày xưa trước khi người chuyển thể, đã thiết lập phong ấn nào đó trên ngườita, ngươi nói là vào thời khắc nào đó trong tương lai, bốn loại quái vật đều bị tatrảm thì phong ấn kia sẽ được cởi bỏ."Phong ấn! Trên Bách Nạp Đao còn có phong ấn! Liễu Bình nhìn về phía trườngđao, chỉ thấy nó đâm xuyên qua hai con quái vật, lại bị bộ xương khô và thâykhô nắm lấy lưỡi đao.Bách Nạp Đao nói với giọng ồm ồm: “Bốn loại quái vật Ác Mộng không thểthiếu một loại nào cả, hiện giờ chúng đã tề tụ -- Bộ xương và thây khô, ta sẽ lậptức chém, các ngươi còn có lời gì muốn nói không?"Bộ xương khô rút ra một thanh chủy thủ đen đậm từ bên hông, đưa cho LiễuBình và nói: “Nghề cũ của ta là thích khách, người cầm nó trước, tương lai lạitrả nó cho ta."Thây khô thì trực tiếp đưa quyền trượng trong tay qua, nói: “Ta là thuật pháp sưkhông gian, sức mạnh vận mệnh sẽ làm chúng ta đoàn tụ.""Nhưng lúc ấy, chúng ta đã mất đi tất cả sức mạnh, chỉ là một phàm nhân ——""Cầm binh khí của ta, nó sẽ đánh thức tri thức và trí tuệ của ta."Trên tay Liễu Bình bị nhét vào một thanh chủy thủ và một thanh quyền trượng.Trong lòng hắn đã biết đời sau của hai người này là ai, nhưng mà -- “Các ngươingây người trong tầng Ác Mộng lâu như vậy chỉ vì chờ giờ khắc hôm nay sao?"Hắn nhịn không được mà hỏi."Không có cách nào, lúc trước Ác Mộng cắn nuốt tầng thế giới của chúng ta, tấtcả chúng sinh đều bị quái vật Ác Mộng ăn sạch –– Nếu không có người, chỉ sợđôi ta cũng đã xong đời."Bộ xương khô nói."Đúng vậy, mấy năm nay tuy có hơi khổ, nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ đượclinh hồn, rốt cuộc có thể đầu thai làm người lần nữa."Thấy khô nói.Hai người cùng vỗ vỗ Trấn Ngục Đạo."Được rồi!""Đã nói hết lời!"Bọn họ cùng kêu lên.Trường đao lập tức phát ra một ánh đao quang hung hãn.Bốn loại quái vật Ác Mộng còn chưa kịp phản ứng thì lập tức bị đao quang hoàntoàn trảm thành vô số mảnh vụn.Máu của chúng văng khắp thân đao, giao hội với nhau rồi dần dần làm thântrường đao hiện ra phù văn huyền ảo chi chít.ề ầMột đợt lại một đợt thủy triều sức mạnh hiện hóa ra vầng sáng, không ngừngtỏa ra từ Bách Nạp Đao, hóa thành cuồng phong gào thét.Trong gió.Bách Nạp Đao nói với giọng ồm ồm: “Tới đây, Liễu Bình, hiện tại ngươi có thểnhìn thấy thứ mình để lại ngày xưa rốt cục là cái gì."Liễu Bình thoáng chần chờ, sau đó tiến đến rồi cầm Bách Nạp Đao lên.Chỉ một thoáng.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mặt hắn: “Thuật KỳQuỷ phong ấn trên trường đao: Thay đổi huyết mạch.""Trường đao đã chém giết bốn loại tồn tại Ác Mộng, hấp thu huyết mạchnguyên thủy này, coi đây là hiến tế để kích hoạt thuật Kỳ Quỷ: Thay đổi huyếtmạch.""Đếm ngược năm giây, huyết mạch của người sắp bắt đầu thay đổi.""Năm,""Bốn,"“Ba,"“Hai,"“Một!""Hoan nghênh trở về, Ác Mộng Chung Thôn Thần Giả."

Chương 806: Ác Mộng Chung Thôn Thần Giả