"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 819: Thì ra là thế

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Ta nhìn thấy thẻ bài này của ngươi rồi, năng lực của nó thật sự có thể mangchúng ta đi đến thời khắc nào đó trong tương lai, nhưng --"Giới Linh nhìn ra sau lưng Liễu Bình.Vô số Linh thế giới đều đứng im lặng sau lưng Liễu Bình, chờ đợi giúp hắn mộttay.Thỏ Tử cũng liếc nhìn những Linh đó một cái, như suy tư gì mà nói: “Quánhiều -- Hàng ngàn hàng vạn Linh này không có khả năng đi theo chúng ta hếtđược."Liễu Bình nói: “Vậy chỉ có thể xin các vị Linh ở lại thời đại này, đi về phíatrước theo dòng lịch sử, mãi đến thời khắc kia đến thì chúng ta lại gặp nhau."Các vị Linh sôi nổi mở miệng: “Cũng được, chúng ta sẽ ở lại thời đại này, đi vềphía trước theo dòng thời gian, cho đến khi Liễu Bình xuất hiện lần nữa.""Đa tạ các vị."Liễu Bình ôm quyền và nói."Vậy chúng ta đi, đừng trì hoãn nữa."Giới Linh thúc giục."Vì sao người lại vội đến vậy?"Thỏ Tử hiếu kỳ hỏi."Bởi vì vừa rồi chúng ta có nói về nghi thức kia, cho nên nơi này tuyệt đốikhông an toàn, tốt nhất phải mau chóng rời đi."Giới Linh đạo.Liễu Bình không chút do dự mà tung “Tuần Hành Ngày và Đêm"ra.Cảnh tượng chung quanh lập tức biến mất.Nước biển vô tận cuồn cuộn tràn đến, bao phủ lấy hắn và Giới Linh bên cạnhhắn.Toàn bộ thế giới hóa thành biển sâu.Cho dù là nhìn lên trên hay nhìn xuống dưới thì hải uyên cũng gần như vô tận,căn bản không nhìn thấy được đáy biển hay mặt biển."Chúng ta đi."Liễu Bình truyền âm.Giới Linh gật gật đầu, lập tức đi theo bên cạnh hắn.Nơi này không còn thứ gì khác, chỉ có vô số những cánh cửa đóng chặt đang lơlửng trong nước biển, được sắp xếp theo dạng xoắn ốc hướng về phía trước.ể ổ ầBọn họ bơi theo nước biển, cứ nổi dần lên trên.Liễu Bình vừa bơi, vừa yên lặng cảm nhận biến hóa của thời đại –– Mỗi khi hắnẩn tay lên một cánh cửa nào đó, niên đại trên cửa sẽ lập tức hiện ra một đoạnchữ nhỏ, nhắc nhở niên đại trước mặt hắn từng xảy ra cái gì.Hắn mang theo Giới Linh chậm rãi tìm kiếm, vào thời khắc cuối cùng nào đó,hắn phát hiện cánh cửa thời gian tương ứng kia.Chỉ thấy trên biển số nhà có viết hai hàng chữ nhỏ thật dài: “Trong năm này, thếgiới nhân loại rốt cuộc cũng trở thành thế giới mạnh nhất trên đỉnh Hư KhôngThần Trụ, linh hồn không ngừng sinh ra ở thế giới này, nhìn xuống vạn giới --""Thời đại này bắt đầu, lập tức tạo nên dấu hiệu không lành nào đó, bởi vậy thếgiới cũng bị hủy diệt trong năm này."Liễu Bình bỗng ý thức được một điều.Thì ra thế giới này vừa trở thành nơi khởi nguyên linh hồn thì đã đi đến bướcđường hủy diệt.- - Có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào thế giới này! Nóicách khác.Tồn tại trốn trong bóng tối kia không cho phép trên thân trụ xuất hiện một “Nơikhởi nguyên linh hồn”.Liễu Bình bỗng khẩn trương lên.Giới Linh liếc nhìn hắn một cái, truyền âm: “Ngươi cũng phát hiện? Thật rachuyện này cực kỳ nguy hiểm -- chúng ta vừa tiến vào thế giới này thì phải lậptức hoàn thành nghi thức, muộn thì sẽ sinh biến.""Được!"Liễu Bình nói.Hắn ấn tay lên cửa, đang muốn mở ra thì lại bị Giới Linh ngăn cản lần nữa."Chờ một chút."Giới Linh đạo."Làm sao vậy?"Liễu Bình hỏi."Thỏ Tử kia, ngươi đừng đi nữa."Giới Linh chỉ vào Thỏ Tử trên vai Liễu Bình và nói."Vì sao?"Thỏ Tử la hoảng lên."Ngươi là một trong những kinh mạnh nhất trên Vĩnh Dạ Thần Trụ, tuy cộngsinh giả còn chưa thể phát huy ra thực lực chân chính của ngươi, nhưng daođộng sức mạnh phát ra trên người người quá mạnh, quá dễ gây nên chú ý."Giới Linh đạo."Vậy ta -- trở về?"Thỏ Tử nói."Đúng vậy, sở dĩ hiện tại ta mới nói, là bởi vì dự cảm sinh ra trong lòng ta càngngày càng rõ ràng, người nhất định không thể đi theo chúng ta –– Nếu làm vậythì có lẽ ngươi còn có thể giúp đỡ hắn vào thời khắc nào đó trong tương lai."Giới Linh nói.Thỏ Tử nói: “Được, thật ra ta cũng cảm giác được trong cánh cửa này tràn ngậphủy diệt... Liễu Bình, nếu ta gặp được người ở thời đại khác, mà người của thờiđại kia lại không biết quan hệ giữa chúng ta, vậy ta nên làm gì đây?""Danh hào chân chính của ngươi là cái gì?"Liễu Bình hỏi."Linh chủ siêu dễ thương siêu giải độc chiếm bốn mươi mét Vĩnh Dạ ThầnTrụ."Thỏ Tử giơ ngón tay cái lên và nói.Hình như Liễu Bình nhớ tới cái gì, hắn cười nói: “Nếu người gặp được ta, cứnói mình là đại đao bốn mươi mét đi, vậy thì vừa uyển chuyển lại hàm súc, ta sẽcoi ngươi là binh khí của tồn tại vĩ đại nào đó, sẽ không dò hỏi quá nhiều, hơnnữa lòng mang kính sợ.""Được, vậy ta đi, chờ người thuận lợi hoàn thành nghi thức thì phải tới tìm ta."Thỏ Tử nói."Quyết định như vậy đi."Liễu Bình nói.Thỏ Tử gật gật đầu, thân thể chợt lóe rồi biến mất tăm hơi -- Nó trở lại thời đạivốn thuộc về mình.Liễu Bình hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Giới Linh lần nữa.Giới Linh nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ dùng thời gian ba giây để hoàn thành nghithức, sau đó ta sẽ phát động một thuật, lập tức trốn về nơi an toàn do mình thiếtlập sẵn.""Được, ta cũng sẽ nghĩ cách sống sót."Liễu Bình nói."Đến đây đi."Giới Linh nói.Liễu Bình đột nhiên kéo cánh cửa ra.Nước biển vô tận vây quanh hắn và Giới Linh, ầm ầm đổ vào cánh cửa.Chung quanh hóa thành một mảnh bạch quang.Liễu Bình chỉ cảm thấy mình nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.Chung quanh là một mảnh núi non hoang vắng, mà mình đang đứng trên mộtđỉnh núi.ắGiới Linh dùng ở bên cạnh hắn, nói nhỏ một câu: “Nơi này thật là nơi khởinguyên linh hồn."Nó lập tức bắt đầu ngâm xương chú ngữ thật dài nhưng tôi nghĩa, trong quátrình này, bên cạnh Liễu Bình không ngừng xuất hiện một rồi lại một vị Linh."Cuối cùng các ngươi cũng tới."Một vị Thế Giới chi Linh hưng phấn nói."Lần này chúng ta không có tiếp xúc với nhân loại nữa, mà là trực tiếp đi vòngqua bọn họ, tích lũy sức mạnh thế giới tới trình độ khởi nguyên linh hồn."Lại một vị Thế Giới chi Linh nói.Tất cả Linh vòn quanh Liễu Bình.Chúng không ngừng xoay quanh rồi bay lên trên, khiến hai thần trụ thật lớnhiện lên trước mắt Liễu Bình.Liễu Bình nhìn thần trụ kia, cảm nhận sức mạnh dâng lên trên người, khôngkhỏi nhẹ nhàng nói: “Thì ra là thánh trụ..."–– Thì ra tất cả Linh đều rót sức mạnh vào Thủy chi Thánh Trụ và Phong chiThánh Tru! Khó trách thế giới này đã cường thịnh đến trình độ khởi nguyên linhhồn! Lúc này, rốt cuộc Giới Linh đã niệm xong chú ngữ.Nó trôi nổi lên, lớn tiếng mà quát: “Tới đây, ta lấy nơi khởi nguyên linh hồn nàylàm tế tràng, phát ra kêu gọi hướng tới thượng giới vĩ đại, thỉnh cầu ngài buôngxuống, chỉ vì tồn tại được vạn linh vây quanh trước mặt ta cần sức mạnh mà cácngươi giáng xuống --"Giới Linh vươn tay, dùng sức nhấn một cái lên giữa mày Liễu Bình.Liễu Bình chỉ cảm thấy cả người chấn động.Toàn bộ thế giới đều trở nên lay động.Trong lúc mơ hồ, hắn cảm nhận được một thế giới vô cùng xa xôi, trong thế giớikia như có tồn tại nào đó đang nói cái gì với mình bằng ngữ khí hết sức dồndập.- - Rốt cục đang nói gì đó? Liễu Bình tập trung lắng nghe, dần dần nghethấy giọng nói quen thuộc kia.Trong quá khứ vô cùng xa xăm và tương lai vô tận, giọng nữ kia nói -- Hắn luônnghe nói, hơn nữa sóng vai chiến đấu với chủ nhân, nâng đỡ cho nhau.Thì ra là thế... Thì ra chúng ta bắt đầu kết bạn từ giờ khắc này, sau đó mãi đếnVĩnh Dạ tương lai, chúng ta mới gặp lại lần nữa... Trong lòng Liễu Bình dầnhiểu ra

“Ta nhìn thấy thẻ bài này của ngươi rồi, năng lực của nó thật sự có thể mang

chúng ta đi đến thời khắc nào đó trong tương lai, nhưng --"

Giới Linh nhìn ra sau lưng Liễu Bình.

Vô số Linh thế giới đều đứng im lặng sau lưng Liễu Bình, chờ đợi giúp hắn một

tay.

Thỏ Tử cũng liếc nhìn những Linh đó một cái, như suy tư gì mà nói: “Quá

nhiều -- Hàng ngàn hàng vạn Linh này không có khả năng đi theo chúng ta hết

được."

Liễu Bình nói: “Vậy chỉ có thể xin các vị Linh ở lại thời đại này, đi về phía

trước theo dòng lịch sử, mãi đến thời khắc kia đến thì chúng ta lại gặp nhau."

Các vị Linh sôi nổi mở miệng: “Cũng được, chúng ta sẽ ở lại thời đại này, đi về

phía trước theo dòng thời gian, cho đến khi Liễu Bình xuất hiện lần nữa."

"Đa tạ các vị."

Liễu Bình ôm quyền và nói.

"Vậy chúng ta đi, đừng trì hoãn nữa."

Giới Linh thúc giục.

"Vì sao người lại vội đến vậy?"

Thỏ Tử hiếu kỳ hỏi.

"Bởi vì vừa rồi chúng ta có nói về nghi thức kia, cho nên nơi này tuyệt đối

không an toàn, tốt nhất phải mau chóng rời đi."

Giới Linh đạo.

Liễu Bình không chút do dự mà tung “Tuần Hành Ngày và Đêm"

ra.

Cảnh tượng chung quanh lập tức biến mất.

Nước biển vô tận cuồn cuộn tràn đến, bao phủ lấy hắn và Giới Linh bên cạnh

hắn.

Toàn bộ thế giới hóa thành biển sâu.

Cho dù là nhìn lên trên hay nhìn xuống dưới thì hải uyên cũng gần như vô tận,

căn bản không nhìn thấy được đáy biển hay mặt biển.

"Chúng ta đi."

Liễu Bình truyền âm.

Giới Linh gật gật đầu, lập tức đi theo bên cạnh hắn.

Nơi này không còn thứ gì khác, chỉ có vô số những cánh cửa đóng chặt đang lơ

lửng trong nước biển, được sắp xếp theo dạng xoắn ốc hướng về phía trước.

ể ổ ầ

Bọn họ bơi theo nước biển, cứ nổi dần lên trên.

Liễu Bình vừa bơi, vừa yên lặng cảm nhận biến hóa của thời đại –– Mỗi khi hắn

ẩn tay lên một cánh cửa nào đó, niên đại trên cửa sẽ lập tức hiện ra một đoạn

chữ nhỏ, nhắc nhở niên đại trước mặt hắn từng xảy ra cái gì.

Hắn mang theo Giới Linh chậm rãi tìm kiếm, vào thời khắc cuối cùng nào đó,

hắn phát hiện cánh cửa thời gian tương ứng kia.

Chỉ thấy trên biển số nhà có viết hai hàng chữ nhỏ thật dài: “Trong năm này, thế

giới nhân loại rốt cuộc cũng trở thành thế giới mạnh nhất trên đỉnh Hư Không

Thần Trụ, linh hồn không ngừng sinh ra ở thế giới này, nhìn xuống vạn giới --"

"Thời đại này bắt đầu, lập tức tạo nên dấu hiệu không lành nào đó, bởi vậy thế

giới cũng bị hủy diệt trong năm này."

Liễu Bình bỗng ý thức được một điều.

Thì ra thế giới này vừa trở thành nơi khởi nguyên linh hồn thì đã đi đến bước

đường hủy diệt.- - Có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào thế giới này! Nói

cách khác.

Tồn tại trốn trong bóng tối kia không cho phép trên thân trụ xuất hiện một “Nơi

khởi nguyên linh hồn”.

Liễu Bình bỗng khẩn trương lên.

Giới Linh liếc nhìn hắn một cái, truyền âm: “Ngươi cũng phát hiện? Thật ra

chuyện này cực kỳ nguy hiểm -- chúng ta vừa tiến vào thế giới này thì phải lập

tức hoàn thành nghi thức, muộn thì sẽ sinh biến."

"Được!"

Liễu Bình nói.

Hắn ấn tay lên cửa, đang muốn mở ra thì lại bị Giới Linh ngăn cản lần nữa.

"Chờ một chút."

Giới Linh đạo.

"Làm sao vậy?"

Liễu Bình hỏi.

"Thỏ Tử kia, ngươi đừng đi nữa."

Giới Linh chỉ vào Thỏ Tử trên vai Liễu Bình và nói.

"Vì sao?"

Thỏ Tử la hoảng lên.

"Ngươi là một trong những kinh mạnh nhất trên Vĩnh Dạ Thần Trụ, tuy cộng

sinh giả còn chưa thể phát huy ra thực lực chân chính của ngươi, nhưng dao

động sức mạnh phát ra trên người người quá mạnh, quá dễ gây nên chú ý."

Giới Linh đạo.

"Vậy ta -- trở về?"

Thỏ Tử nói.

"Đúng vậy, sở dĩ hiện tại ta mới nói, là bởi vì dự cảm sinh ra trong lòng ta càng

ngày càng rõ ràng, người nhất định không thể đi theo chúng ta –– Nếu làm vậy

thì có lẽ ngươi còn có thể giúp đỡ hắn vào thời khắc nào đó trong tương lai."

Giới Linh nói.

Thỏ Tử nói: “Được, thật ra ta cũng cảm giác được trong cánh cửa này tràn ngập

hủy diệt... Liễu Bình, nếu ta gặp được người ở thời đại khác, mà người của thời

đại kia lại không biết quan hệ giữa chúng ta, vậy ta nên làm gì đây?"

"Danh hào chân chính của ngươi là cái gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Linh chủ siêu dễ thương siêu giải độc chiếm bốn mươi mét Vĩnh Dạ Thần

Trụ."

Thỏ Tử giơ ngón tay cái lên và nói.

Hình như Liễu Bình nhớ tới cái gì, hắn cười nói: “Nếu người gặp được ta, cứ

nói mình là đại đao bốn mươi mét đi, vậy thì vừa uyển chuyển lại hàm súc, ta sẽ

coi ngươi là binh khí của tồn tại vĩ đại nào đó, sẽ không dò hỏi quá nhiều, hơn

nữa lòng mang kính sợ."

"Được, vậy ta đi, chờ người thuận lợi hoàn thành nghi thức thì phải tới tìm ta."

Thỏ Tử nói.

"Quyết định như vậy đi."

Liễu Bình nói.

Thỏ Tử gật gật đầu, thân thể chợt lóe rồi biến mất tăm hơi -- Nó trở lại thời đại

vốn thuộc về mình.

Liễu Bình hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Giới Linh lần nữa.

Giới Linh nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ dùng thời gian ba giây để hoàn thành nghi

thức, sau đó ta sẽ phát động một thuật, lập tức trốn về nơi an toàn do mình thiết

lập sẵn."

"Được, ta cũng sẽ nghĩ cách sống sót."

Liễu Bình nói.

"Đến đây đi."

Giới Linh nói.

Liễu Bình đột nhiên kéo cánh cửa ra.

Nước biển vô tận vây quanh hắn và Giới Linh, ầm ầm đổ vào cánh cửa.

Chung quanh hóa thành một mảnh bạch quang.

Liễu Bình chỉ cảm thấy mình nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Chung quanh là một mảnh núi non hoang vắng, mà mình đang đứng trên một

đỉnh núi.

Giới Linh dùng ở bên cạnh hắn, nói nhỏ một câu: “Nơi này thật là nơi khởi

nguyên linh hồn."

Nó lập tức bắt đầu ngâm xương chú ngữ thật dài nhưng tôi nghĩa, trong quá

trình này, bên cạnh Liễu Bình không ngừng xuất hiện một rồi lại một vị Linh.

"Cuối cùng các ngươi cũng tới."

Một vị Thế Giới chi Linh hưng phấn nói.

"Lần này chúng ta không có tiếp xúc với nhân loại nữa, mà là trực tiếp đi vòng

qua bọn họ, tích lũy sức mạnh thế giới tới trình độ khởi nguyên linh hồn."

Lại một vị Thế Giới chi Linh nói.

Tất cả Linh vòn quanh Liễu Bình.

Chúng không ngừng xoay quanh rồi bay lên trên, khiến hai thần trụ thật lớn

hiện lên trước mắt Liễu Bình.

Liễu Bình nhìn thần trụ kia, cảm nhận sức mạnh dâng lên trên người, không

khỏi nhẹ nhàng nói: “Thì ra là thánh trụ..."

–– Thì ra tất cả Linh đều rót sức mạnh vào Thủy chi Thánh Trụ và Phong chi

Thánh Tru! Khó trách thế giới này đã cường thịnh đến trình độ khởi nguyên linh

hồn! Lúc này, rốt cuộc Giới Linh đã niệm xong chú ngữ.

Nó trôi nổi lên, lớn tiếng mà quát: “Tới đây, ta lấy nơi khởi nguyên linh hồn này

làm tế tràng, phát ra kêu gọi hướng tới thượng giới vĩ đại, thỉnh cầu ngài buông

xuống, chỉ vì tồn tại được vạn linh vây quanh trước mặt ta cần sức mạnh mà các

ngươi giáng xuống --"

Giới Linh vươn tay, dùng sức nhấn một cái lên giữa mày Liễu Bình.

Liễu Bình chỉ cảm thấy cả người chấn động.

Toàn bộ thế giới đều trở nên lay động.

Trong lúc mơ hồ, hắn cảm nhận được một thế giới vô cùng xa xôi, trong thế giới

kia như có tồn tại nào đó đang nói cái gì với mình bằng ngữ khí hết sức dồn

dập.- - Rốt cục đang nói gì đó? Liễu Bình tập trung lắng nghe, dần dần nghe

thấy giọng nói quen thuộc kia.

Trong quá khứ vô cùng xa xăm và tương lai vô tận, giọng nữ kia nói -- Hắn luôn

nghe nói, hơn nữa sóng vai chiến đấu với chủ nhân, nâng đỡ cho nhau.

Thì ra là thế... Thì ra chúng ta bắt đầu kết bạn từ giờ khắc này, sau đó mãi đến

Vĩnh Dạ tương lai, chúng ta mới gặp lại lần nữa... Trong lòng Liễu Bình dần

hiểu ra

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Ta nhìn thấy thẻ bài này của ngươi rồi, năng lực của nó thật sự có thể mangchúng ta đi đến thời khắc nào đó trong tương lai, nhưng --"Giới Linh nhìn ra sau lưng Liễu Bình.Vô số Linh thế giới đều đứng im lặng sau lưng Liễu Bình, chờ đợi giúp hắn mộttay.Thỏ Tử cũng liếc nhìn những Linh đó một cái, như suy tư gì mà nói: “Quánhiều -- Hàng ngàn hàng vạn Linh này không có khả năng đi theo chúng ta hếtđược."Liễu Bình nói: “Vậy chỉ có thể xin các vị Linh ở lại thời đại này, đi về phíatrước theo dòng lịch sử, mãi đến thời khắc kia đến thì chúng ta lại gặp nhau."Các vị Linh sôi nổi mở miệng: “Cũng được, chúng ta sẽ ở lại thời đại này, đi vềphía trước theo dòng thời gian, cho đến khi Liễu Bình xuất hiện lần nữa.""Đa tạ các vị."Liễu Bình ôm quyền và nói."Vậy chúng ta đi, đừng trì hoãn nữa."Giới Linh thúc giục."Vì sao người lại vội đến vậy?"Thỏ Tử hiếu kỳ hỏi."Bởi vì vừa rồi chúng ta có nói về nghi thức kia, cho nên nơi này tuyệt đốikhông an toàn, tốt nhất phải mau chóng rời đi."Giới Linh đạo.Liễu Bình không chút do dự mà tung “Tuần Hành Ngày và Đêm"ra.Cảnh tượng chung quanh lập tức biến mất.Nước biển vô tận cuồn cuộn tràn đến, bao phủ lấy hắn và Giới Linh bên cạnhhắn.Toàn bộ thế giới hóa thành biển sâu.Cho dù là nhìn lên trên hay nhìn xuống dưới thì hải uyên cũng gần như vô tận,căn bản không nhìn thấy được đáy biển hay mặt biển."Chúng ta đi."Liễu Bình truyền âm.Giới Linh gật gật đầu, lập tức đi theo bên cạnh hắn.Nơi này không còn thứ gì khác, chỉ có vô số những cánh cửa đóng chặt đang lơlửng trong nước biển, được sắp xếp theo dạng xoắn ốc hướng về phía trước.ể ổ ầBọn họ bơi theo nước biển, cứ nổi dần lên trên.Liễu Bình vừa bơi, vừa yên lặng cảm nhận biến hóa của thời đại –– Mỗi khi hắnẩn tay lên một cánh cửa nào đó, niên đại trên cửa sẽ lập tức hiện ra một đoạnchữ nhỏ, nhắc nhở niên đại trước mặt hắn từng xảy ra cái gì.Hắn mang theo Giới Linh chậm rãi tìm kiếm, vào thời khắc cuối cùng nào đó,hắn phát hiện cánh cửa thời gian tương ứng kia.Chỉ thấy trên biển số nhà có viết hai hàng chữ nhỏ thật dài: “Trong năm này, thếgiới nhân loại rốt cuộc cũng trở thành thế giới mạnh nhất trên đỉnh Hư KhôngThần Trụ, linh hồn không ngừng sinh ra ở thế giới này, nhìn xuống vạn giới --""Thời đại này bắt đầu, lập tức tạo nên dấu hiệu không lành nào đó, bởi vậy thếgiới cũng bị hủy diệt trong năm này."Liễu Bình bỗng ý thức được một điều.Thì ra thế giới này vừa trở thành nơi khởi nguyên linh hồn thì đã đi đến bướcđường hủy diệt.- - Có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào thế giới này! Nóicách khác.Tồn tại trốn trong bóng tối kia không cho phép trên thân trụ xuất hiện một “Nơikhởi nguyên linh hồn”.Liễu Bình bỗng khẩn trương lên.Giới Linh liếc nhìn hắn một cái, truyền âm: “Ngươi cũng phát hiện? Thật rachuyện này cực kỳ nguy hiểm -- chúng ta vừa tiến vào thế giới này thì phải lậptức hoàn thành nghi thức, muộn thì sẽ sinh biến.""Được!"Liễu Bình nói.Hắn ấn tay lên cửa, đang muốn mở ra thì lại bị Giới Linh ngăn cản lần nữa."Chờ một chút."Giới Linh đạo."Làm sao vậy?"Liễu Bình hỏi."Thỏ Tử kia, ngươi đừng đi nữa."Giới Linh chỉ vào Thỏ Tử trên vai Liễu Bình và nói."Vì sao?"Thỏ Tử la hoảng lên."Ngươi là một trong những kinh mạnh nhất trên Vĩnh Dạ Thần Trụ, tuy cộngsinh giả còn chưa thể phát huy ra thực lực chân chính của ngươi, nhưng daođộng sức mạnh phát ra trên người người quá mạnh, quá dễ gây nên chú ý."Giới Linh đạo."Vậy ta -- trở về?"Thỏ Tử nói."Đúng vậy, sở dĩ hiện tại ta mới nói, là bởi vì dự cảm sinh ra trong lòng ta càngngày càng rõ ràng, người nhất định không thể đi theo chúng ta –– Nếu làm vậythì có lẽ ngươi còn có thể giúp đỡ hắn vào thời khắc nào đó trong tương lai."Giới Linh nói.Thỏ Tử nói: “Được, thật ra ta cũng cảm giác được trong cánh cửa này tràn ngậphủy diệt... Liễu Bình, nếu ta gặp được người ở thời đại khác, mà người của thờiđại kia lại không biết quan hệ giữa chúng ta, vậy ta nên làm gì đây?""Danh hào chân chính của ngươi là cái gì?"Liễu Bình hỏi."Linh chủ siêu dễ thương siêu giải độc chiếm bốn mươi mét Vĩnh Dạ ThầnTrụ."Thỏ Tử giơ ngón tay cái lên và nói.Hình như Liễu Bình nhớ tới cái gì, hắn cười nói: “Nếu người gặp được ta, cứnói mình là đại đao bốn mươi mét đi, vậy thì vừa uyển chuyển lại hàm súc, ta sẽcoi ngươi là binh khí của tồn tại vĩ đại nào đó, sẽ không dò hỏi quá nhiều, hơnnữa lòng mang kính sợ.""Được, vậy ta đi, chờ người thuận lợi hoàn thành nghi thức thì phải tới tìm ta."Thỏ Tử nói."Quyết định như vậy đi."Liễu Bình nói.Thỏ Tử gật gật đầu, thân thể chợt lóe rồi biến mất tăm hơi -- Nó trở lại thời đạivốn thuộc về mình.Liễu Bình hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Giới Linh lần nữa.Giới Linh nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ dùng thời gian ba giây để hoàn thành nghithức, sau đó ta sẽ phát động một thuật, lập tức trốn về nơi an toàn do mình thiếtlập sẵn.""Được, ta cũng sẽ nghĩ cách sống sót."Liễu Bình nói."Đến đây đi."Giới Linh nói.Liễu Bình đột nhiên kéo cánh cửa ra.Nước biển vô tận vây quanh hắn và Giới Linh, ầm ầm đổ vào cánh cửa.Chung quanh hóa thành một mảnh bạch quang.Liễu Bình chỉ cảm thấy mình nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.Chung quanh là một mảnh núi non hoang vắng, mà mình đang đứng trên mộtđỉnh núi.ắGiới Linh dùng ở bên cạnh hắn, nói nhỏ một câu: “Nơi này thật là nơi khởinguyên linh hồn."Nó lập tức bắt đầu ngâm xương chú ngữ thật dài nhưng tôi nghĩa, trong quátrình này, bên cạnh Liễu Bình không ngừng xuất hiện một rồi lại một vị Linh."Cuối cùng các ngươi cũng tới."Một vị Thế Giới chi Linh hưng phấn nói."Lần này chúng ta không có tiếp xúc với nhân loại nữa, mà là trực tiếp đi vòngqua bọn họ, tích lũy sức mạnh thế giới tới trình độ khởi nguyên linh hồn."Lại một vị Thế Giới chi Linh nói.Tất cả Linh vòn quanh Liễu Bình.Chúng không ngừng xoay quanh rồi bay lên trên, khiến hai thần trụ thật lớnhiện lên trước mắt Liễu Bình.Liễu Bình nhìn thần trụ kia, cảm nhận sức mạnh dâng lên trên người, khôngkhỏi nhẹ nhàng nói: “Thì ra là thánh trụ..."–– Thì ra tất cả Linh đều rót sức mạnh vào Thủy chi Thánh Trụ và Phong chiThánh Tru! Khó trách thế giới này đã cường thịnh đến trình độ khởi nguyên linhhồn! Lúc này, rốt cuộc Giới Linh đã niệm xong chú ngữ.Nó trôi nổi lên, lớn tiếng mà quát: “Tới đây, ta lấy nơi khởi nguyên linh hồn nàylàm tế tràng, phát ra kêu gọi hướng tới thượng giới vĩ đại, thỉnh cầu ngài buôngxuống, chỉ vì tồn tại được vạn linh vây quanh trước mặt ta cần sức mạnh mà cácngươi giáng xuống --"Giới Linh vươn tay, dùng sức nhấn một cái lên giữa mày Liễu Bình.Liễu Bình chỉ cảm thấy cả người chấn động.Toàn bộ thế giới đều trở nên lay động.Trong lúc mơ hồ, hắn cảm nhận được một thế giới vô cùng xa xôi, trong thế giớikia như có tồn tại nào đó đang nói cái gì với mình bằng ngữ khí hết sức dồndập.- - Rốt cục đang nói gì đó? Liễu Bình tập trung lắng nghe, dần dần nghethấy giọng nói quen thuộc kia.Trong quá khứ vô cùng xa xăm và tương lai vô tận, giọng nữ kia nói -- Hắn luônnghe nói, hơn nữa sóng vai chiến đấu với chủ nhân, nâng đỡ cho nhau.Thì ra là thế... Thì ra chúng ta bắt đầu kết bạn từ giờ khắc này, sau đó mãi đếnVĩnh Dạ tương lai, chúng ta mới gặp lại lần nữa... Trong lòng Liễu Bình dầnhiểu ra

Chương 819: Thì ra là thế