"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 826: Chỉ cần ba mươi đồng?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì giọng nói của Lilith lại truyền đến lần nữa: “Mauđạt tới Kim Đan kỳ đi, Liễu Bình, ta đã nghiên cứu hệ thống của thế giới nàyrồi, khi người đạt tới Kim Đan kỳ thì cường độ linh hồn miễn cưỡng đủ để mởsách thẻ ra và sử dụng một thẻ bài.""Được, ta tiếp tục nỗ lực."Liễu Bình nói.Lúc này trên bầu trời bay tới vài ánh lưu quang, nhanh chóng đáp xuống, hiện rathành vài người tu hành ở đối diện hai người không xa.Nơi này là lối vào phố xá trấn trên, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.Những người tu hành đó vạt áo phiêu phiêu, cả người tỏa ra ánh hào quang nhànnhạt vừa xuất hiện thì lập tức khiến mọi người chú ý.Không ít người đã quỳ xuống đất bắt đầu dập đầu.Một nam tu sĩ vẻ mặt kiêu căng nhìn chung quanh, hừ nhẹ và nói: “A, đámphàm nhân này thật là hèn mọn.""Đi thôi, đi ăn cơm trước, sau đó lại lên đường."Đồng bạn của hắn ta thúc giục."Đi tiệm nào đây?""Trong thành này có một Bát Tiên Lâu, đồ ăn cực kỳ không tệ.""Được!"Dưới ánh nhìn của mọi người, bọn họ nghênh ngang đi đến tửu lầu.Trên đường đi, người người đều tránh ra một con đường.Lão đạo ngồi xổm trong góc tường, vừa nhìn những người tu hành đó, vừa hỏiđứa trẻ bên cạnh: “Hâm mộ không?"Đứa trẻ khinh thường nói: “Người ta có thịt cá ăn, sư phụ người cả ăn một bữabánh bao cũng phải suy xét nửa ngày, người không thấy ngại à? Còn hỏi ta hâmmộ hay không?"Mặt lão đạo đỏ lên, quát lớn nói: “Đừng có nói nhảm, người tu đạo chúng ta saocó thể theo đuổi ham muốn hưởng thụ vật chất? Chúng ta phải -- Đứa trẻ cúiđầu tháo xuống một chuỗi đồng tiền từ bên hông, lẩm bẩm: “Mấy đồng tiền màchó hoang đưa chỉ mới dùng mấy đồng, còn lại một chuỗi bao nhiêu đây, lúcnày thương thế của sư phụ chưa lành, muốn mời bản thân đi Bát Tiên Lâu ănmột bàn tiệc hay không?""Nếu tu sĩ chúng ta cả cơm cũng ăn không ngon thì còn tu đạo cái gì? Chúng tađi!"Lão đạo lập tức nói tiếp.ố ế"Sư phụ nói đúng, đang muốn nếm thử hương vị của tiệm đó."Đứa trẻ nói.Hai người thu quán, nghênh ngang đi về hướng Bát Tiên Lâu.Khi họ đến tửu lầu đã là giờ cơm.Hai người tìm một vị trí sát cửa sổ rồi ngồi xuống, mỗi người gọi vài món ăn,sau đó chậm rãi chờ lên món.Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng động.Chỉ nghe có người mừng đến phát khóc, nói: “Nểu sát khí trên người tiểu nữ tửđã tan đi, hai mươi lượng hoàng kim này coi như thù lao, mong các tiện trưởngvui lòng nhận cho."Hai sư đồ nhìn nhau.Nghe giọng nói này, động tĩnh này, hiển nhiên chính là nữ tử trước đó."Sư phụ, người bị giành mối làm ăn kìa."Liễu Bình chế nhạo."Hừ, mua bán thôi mà, nàng không muốn tin thì thôi."Lão đạo nói.Lúc này đồ ăn đã được bưng lên, hai người cùng nâng đũa.Bỗng nhiên.Hình như nàng ta nhìn thấy sư đồ bọn họ, lập tức nói với mấy tên tu sĩ kia: “Cácvị tiến trưởng, theo lời các ngài nói thì quả thuật là tài nghệ tu hành rất khóluyện, nhưng tiểu nữ tử gặp được một kẻ lừa đảo ở trên đường."Một tu sĩ nói: “Ồ? Hắn lừa ngươi bao nhiêu tiền?""Không có, ta vừa thấy hắn là biết là lừa đảo, cho nên không mắc mưu."Nữ tử nói.Nàng ta vừa nói, vừa nhìn lại hai sự đồ.Sư đồ bọn họ cũng không để ý, chủ vùi đầu dùng bữa.Mấy tên tu sĩ bên kia cũng cảm thấy không cần thiết nói nhiều với một phàmnhân."Được rồi, sát khí trên người của ngươi đã được giải, đi xuống đi.""Thưa vâng."Nữ tử mang theo chúng nha hoàn và hộ viện đang muốn lui xuống thì bỗng cảngười run lên, ngã xuống mặt đất, miệng phun ra máu.Các tu sĩ đều ngẩn ra.Một người đặt tay lên người nữ tử, lắc đầu và nói: “Không được, không cứuđược."ắ ấ ổHắn nói xong thì cảm thấy có chút không ổn.Trước mắt bao người, bọn hắn vừa “Hóa giải"sát khí trên người đối phương, đối phương lại lập tức rơi vào hấp hối, sắp chết.Như vậy chẳng phải thể hiện bọn họ là kẻ lừa đảo.Một tu sĩ khác lập tức mở miệng: “Nhất định nữ tử phàm tục này tin vào tàthuyết mê hoặc người khác của kẻ lừa đảo, trúng chú tử ác độc gì đấy nên giờmới có kết cục này."Bang Chiếc đũa trên tay Liễu Bình bỗng đứt gãy."Làm gì vậy?"Lão đạo hỏi."Cứu người."Liễu Bình ôn hòa cười nói.Hắn bước đi đến trước mặt nàng ta, mở miệng nói: “Sư phụ ta nói, sát khí củangười cần ba mươi đồng tiền để hóa giải, ngươi có bằng lòng hay không?"Nha hoàn bên cạnh nNữ tử vội nói: “Ba mươi đồng! Cứu tiểu thư của chúng ta,bao nhiêu tiền cũng được!"Liễu Bình gật gật đầu, duỗi tay chụp vài cái tên người nữ tử.Thân thể cứng đờ của nữ tử lập tức khôi phục lại bình thường.Nàng ta vô cùng kinh sợ mà nhìn đứa bé mù trước mặt, lại nhìn lão đạo đanguống rượu cách đó không xa.Một người tu hành cười lạnh và nói: “Quả nhiên là bị bọn bịp bợm giang hồ mêhoặc, trên đời này làm gì có sát khí nào mà vỗ hai cái thì chữa khỏi được?"Nữ tử tự cho là hiểu ra, lập tức quát vào mặt Liễu Bình: “Các ngươi hại ta!""Nói chuyện thì dùng chút đầu óc, lúc sư phụ ta đoán mệnh cho ngươi, từ đầuđến cuối luôn đúng cách người rất xa."Liễu Bình nói.Nữ tử nghĩ lại, cũng cảm thấy đứa trẻ này nói có lý, không khỏi nhìn về phíamấy tên tu sĩ kia."Nhất định là thuật pháp tà môn! Hơn nữa, sư đồ các ngươi rốt cục là ai?"Lại một người tu sĩ quát hỏi.Mấy tên tu sĩ sôi nổi ấn tay lên binh khí bên hông, làm ra bộ dáng muốn độngthủ.Liễu Bình không để ý chút nào, chỉ nói với nữ tử kia: “Thừa huệ ba mươi văntiền."Nàng ta nhìn hai mươi lượng hoàng kim mình vừa đặt lên bàn để cảm tạ chúngtu sĩ, lại nhìn về phía bàn tay nhỏ duỗi đến của đứa trẻ.ồ ề ầ ồ"Ba mươi đồng tiền? Chỉ cần ba mươi đồng?"Nàng ta hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói."Thôi, ta mặc kệ rốt cục là chuyện thế nào, ta cho ngươi ba mươi đồng tiền."Nữ tử ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đưa tiền.Liễu Bình nhận tiền, xoay người đi trở về.Ngay lập tức, khắp nơi trên tửu lâu đều vang lên tiếng nói nhỏ khe khẽ.Một đứa trẻ chụp vài cái đã trị hết cho nữ tử, mà mấy tên tu sĩ kia thu hai mươilượng hoàng kim, lại tùy tiện để đối phương ngã xuống ngay trước mặt, bó taykhông có cách nào.Việc này làm người ta cảm thấy không hiểu.

Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì giọng nói của Lilith lại truyền đến lần nữa: “Mau

đạt tới Kim Đan kỳ đi, Liễu Bình, ta đã nghiên cứu hệ thống của thế giới này

rồi, khi người đạt tới Kim Đan kỳ thì cường độ linh hồn miễn cưỡng đủ để mở

sách thẻ ra và sử dụng một thẻ bài."

"Được, ta tiếp tục nỗ lực."

Liễu Bình nói.

Lúc này trên bầu trời bay tới vài ánh lưu quang, nhanh chóng đáp xuống, hiện ra

thành vài người tu hành ở đối diện hai người không xa.

Nơi này là lối vào phố xá trấn trên, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

Những người tu hành đó vạt áo phiêu phiêu, cả người tỏa ra ánh hào quang nhàn

nhạt vừa xuất hiện thì lập tức khiến mọi người chú ý.

Không ít người đã quỳ xuống đất bắt đầu dập đầu.

Một nam tu sĩ vẻ mặt kiêu căng nhìn chung quanh, hừ nhẹ và nói: “A, đám

phàm nhân này thật là hèn mọn."

"Đi thôi, đi ăn cơm trước, sau đó lại lên đường."

Đồng bạn của hắn ta thúc giục.

"Đi tiệm nào đây?"

"Trong thành này có một Bát Tiên Lâu, đồ ăn cực kỳ không tệ."

"Được!"

Dưới ánh nhìn của mọi người, bọn họ nghênh ngang đi đến tửu lầu.

Trên đường đi, người người đều tránh ra một con đường.

Lão đạo ngồi xổm trong góc tường, vừa nhìn những người tu hành đó, vừa hỏi

đứa trẻ bên cạnh: “Hâm mộ không?"

Đứa trẻ khinh thường nói: “Người ta có thịt cá ăn, sư phụ người cả ăn một bữa

bánh bao cũng phải suy xét nửa ngày, người không thấy ngại à? Còn hỏi ta hâm

mộ hay không?"

Mặt lão đạo đỏ lên, quát lớn nói: “Đừng có nói nhảm, người tu đạo chúng ta sao

có thể theo đuổi ham muốn hưởng thụ vật chất? Chúng ta phải -- Đứa trẻ cúi

đầu tháo xuống một chuỗi đồng tiền từ bên hông, lẩm bẩm: “Mấy đồng tiền mà

chó hoang đưa chỉ mới dùng mấy đồng, còn lại một chuỗi bao nhiêu đây, lúc

này thương thế của sư phụ chưa lành, muốn mời bản thân đi Bát Tiên Lâu ăn

một bàn tiệc hay không?"

"Nếu tu sĩ chúng ta cả cơm cũng ăn không ngon thì còn tu đạo cái gì? Chúng ta

đi!"

Lão đạo lập tức nói tiếp.

ố ế

"Sư phụ nói đúng, đang muốn nếm thử hương vị của tiệm đó."

Đứa trẻ nói.

Hai người thu quán, nghênh ngang đi về hướng Bát Tiên Lâu.

Khi họ đến tửu lầu đã là giờ cơm.

Hai người tìm một vị trí sát cửa sổ rồi ngồi xuống, mỗi người gọi vài món ăn,

sau đó chậm rãi chờ lên món.

Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng động.

Chỉ nghe có người mừng đến phát khóc, nói: “Nểu sát khí trên người tiểu nữ tử

đã tan đi, hai mươi lượng hoàng kim này coi như thù lao, mong các tiện trưởng

vui lòng nhận cho."

Hai sư đồ nhìn nhau.

Nghe giọng nói này, động tĩnh này, hiển nhiên chính là nữ tử trước đó.

"Sư phụ, người bị giành mối làm ăn kìa."

Liễu Bình chế nhạo.

"Hừ, mua bán thôi mà, nàng không muốn tin thì thôi."

Lão đạo nói.

Lúc này đồ ăn đã được bưng lên, hai người cùng nâng đũa.

Bỗng nhiên.

Hình như nàng ta nhìn thấy sư đồ bọn họ, lập tức nói với mấy tên tu sĩ kia: “Các

vị tiến trưởng, theo lời các ngài nói thì quả thuật là tài nghệ tu hành rất khó

luyện, nhưng tiểu nữ tử gặp được một kẻ lừa đảo ở trên đường."

Một tu sĩ nói: “Ồ? Hắn lừa ngươi bao nhiêu tiền?"

"Không có, ta vừa thấy hắn là biết là lừa đảo, cho nên không mắc mưu."

Nữ tử nói.

Nàng ta vừa nói, vừa nhìn lại hai sự đồ.

Sư đồ bọn họ cũng không để ý, chủ vùi đầu dùng bữa.

Mấy tên tu sĩ bên kia cũng cảm thấy không cần thiết nói nhiều với một phàm

nhân.

"Được rồi, sát khí trên người của ngươi đã được giải, đi xuống đi."

"Thưa vâng."

Nữ tử mang theo chúng nha hoàn và hộ viện đang muốn lui xuống thì bỗng cả

người run lên, ngã xuống mặt đất, miệng phun ra máu.

Các tu sĩ đều ngẩn ra.

Một người đặt tay lên người nữ tử, lắc đầu và nói: “Không được, không cứu

được."

ắ ấ ổ

Hắn nói xong thì cảm thấy có chút không ổn.

Trước mắt bao người, bọn hắn vừa “Hóa giải"

sát khí trên người đối phương, đối phương lại lập tức rơi vào hấp hối, sắp chết.

Như vậy chẳng phải thể hiện bọn họ là kẻ lừa đảo.

Một tu sĩ khác lập tức mở miệng: “Nhất định nữ tử phàm tục này tin vào tà

thuyết mê hoặc người khác của kẻ lừa đảo, trúng chú tử ác độc gì đấy nên giờ

mới có kết cục này."

Bang Chiếc đũa trên tay Liễu Bình bỗng đứt gãy.

"Làm gì vậy?"

Lão đạo hỏi.

"Cứu người."

Liễu Bình ôn hòa cười nói.

Hắn bước đi đến trước mặt nàng ta, mở miệng nói: “Sư phụ ta nói, sát khí của

người cần ba mươi đồng tiền để hóa giải, ngươi có bằng lòng hay không?"

Nha hoàn bên cạnh nNữ tử vội nói: “Ba mươi đồng! Cứu tiểu thư của chúng ta,

bao nhiêu tiền cũng được!"

Liễu Bình gật gật đầu, duỗi tay chụp vài cái tên người nữ tử.

Thân thể cứng đờ của nữ tử lập tức khôi phục lại bình thường.

Nàng ta vô cùng kinh sợ mà nhìn đứa bé mù trước mặt, lại nhìn lão đạo đang

uống rượu cách đó không xa.

Một người tu hành cười lạnh và nói: “Quả nhiên là bị bọn bịp bợm giang hồ mê

hoặc, trên đời này làm gì có sát khí nào mà vỗ hai cái thì chữa khỏi được?"

Nữ tử tự cho là hiểu ra, lập tức quát vào mặt Liễu Bình: “Các ngươi hại ta!"

"Nói chuyện thì dùng chút đầu óc, lúc sư phụ ta đoán mệnh cho ngươi, từ đầu

đến cuối luôn đúng cách người rất xa."

Liễu Bình nói.

Nữ tử nghĩ lại, cũng cảm thấy đứa trẻ này nói có lý, không khỏi nhìn về phía

mấy tên tu sĩ kia.

"Nhất định là thuật pháp tà môn! Hơn nữa, sư đồ các ngươi rốt cục là ai?"

Lại một người tu sĩ quát hỏi.

Mấy tên tu sĩ sôi nổi ấn tay lên binh khí bên hông, làm ra bộ dáng muốn động

thủ.

Liễu Bình không để ý chút nào, chỉ nói với nữ tử kia: “Thừa huệ ba mươi văn

tiền."

Nàng ta nhìn hai mươi lượng hoàng kim mình vừa đặt lên bàn để cảm tạ chúng

tu sĩ, lại nhìn về phía bàn tay nhỏ duỗi đến của đứa trẻ.

ồ ề ầ ồ

"Ba mươi đồng tiền? Chỉ cần ba mươi đồng?"

Nàng ta hỏi.

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.

"Thôi, ta mặc kệ rốt cục là chuyện thế nào, ta cho ngươi ba mươi đồng tiền."

Nữ tử ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đưa tiền.

Liễu Bình nhận tiền, xoay người đi trở về.

Ngay lập tức, khắp nơi trên tửu lâu đều vang lên tiếng nói nhỏ khe khẽ.

Một đứa trẻ chụp vài cái đã trị hết cho nữ tử, mà mấy tên tu sĩ kia thu hai mươi

lượng hoàng kim, lại tùy tiện để đối phương ngã xuống ngay trước mặt, bó tay

không có cách nào.

Việc này làm người ta cảm thấy không hiểu.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì giọng nói của Lilith lại truyền đến lần nữa: “Mauđạt tới Kim Đan kỳ đi, Liễu Bình, ta đã nghiên cứu hệ thống của thế giới nàyrồi, khi người đạt tới Kim Đan kỳ thì cường độ linh hồn miễn cưỡng đủ để mởsách thẻ ra và sử dụng một thẻ bài.""Được, ta tiếp tục nỗ lực."Liễu Bình nói.Lúc này trên bầu trời bay tới vài ánh lưu quang, nhanh chóng đáp xuống, hiện rathành vài người tu hành ở đối diện hai người không xa.Nơi này là lối vào phố xá trấn trên, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.Những người tu hành đó vạt áo phiêu phiêu, cả người tỏa ra ánh hào quang nhànnhạt vừa xuất hiện thì lập tức khiến mọi người chú ý.Không ít người đã quỳ xuống đất bắt đầu dập đầu.Một nam tu sĩ vẻ mặt kiêu căng nhìn chung quanh, hừ nhẹ và nói: “A, đámphàm nhân này thật là hèn mọn.""Đi thôi, đi ăn cơm trước, sau đó lại lên đường."Đồng bạn của hắn ta thúc giục."Đi tiệm nào đây?""Trong thành này có một Bát Tiên Lâu, đồ ăn cực kỳ không tệ.""Được!"Dưới ánh nhìn của mọi người, bọn họ nghênh ngang đi đến tửu lầu.Trên đường đi, người người đều tránh ra một con đường.Lão đạo ngồi xổm trong góc tường, vừa nhìn những người tu hành đó, vừa hỏiđứa trẻ bên cạnh: “Hâm mộ không?"Đứa trẻ khinh thường nói: “Người ta có thịt cá ăn, sư phụ người cả ăn một bữabánh bao cũng phải suy xét nửa ngày, người không thấy ngại à? Còn hỏi ta hâmmộ hay không?"Mặt lão đạo đỏ lên, quát lớn nói: “Đừng có nói nhảm, người tu đạo chúng ta saocó thể theo đuổi ham muốn hưởng thụ vật chất? Chúng ta phải -- Đứa trẻ cúiđầu tháo xuống một chuỗi đồng tiền từ bên hông, lẩm bẩm: “Mấy đồng tiền màchó hoang đưa chỉ mới dùng mấy đồng, còn lại một chuỗi bao nhiêu đây, lúcnày thương thế của sư phụ chưa lành, muốn mời bản thân đi Bát Tiên Lâu ănmột bàn tiệc hay không?""Nếu tu sĩ chúng ta cả cơm cũng ăn không ngon thì còn tu đạo cái gì? Chúng tađi!"Lão đạo lập tức nói tiếp.ố ế"Sư phụ nói đúng, đang muốn nếm thử hương vị của tiệm đó."Đứa trẻ nói.Hai người thu quán, nghênh ngang đi về hướng Bát Tiên Lâu.Khi họ đến tửu lầu đã là giờ cơm.Hai người tìm một vị trí sát cửa sổ rồi ngồi xuống, mỗi người gọi vài món ăn,sau đó chậm rãi chờ lên món.Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng động.Chỉ nghe có người mừng đến phát khóc, nói: “Nểu sát khí trên người tiểu nữ tửđã tan đi, hai mươi lượng hoàng kim này coi như thù lao, mong các tiện trưởngvui lòng nhận cho."Hai sư đồ nhìn nhau.Nghe giọng nói này, động tĩnh này, hiển nhiên chính là nữ tử trước đó."Sư phụ, người bị giành mối làm ăn kìa."Liễu Bình chế nhạo."Hừ, mua bán thôi mà, nàng không muốn tin thì thôi."Lão đạo nói.Lúc này đồ ăn đã được bưng lên, hai người cùng nâng đũa.Bỗng nhiên.Hình như nàng ta nhìn thấy sư đồ bọn họ, lập tức nói với mấy tên tu sĩ kia: “Cácvị tiến trưởng, theo lời các ngài nói thì quả thuật là tài nghệ tu hành rất khóluyện, nhưng tiểu nữ tử gặp được một kẻ lừa đảo ở trên đường."Một tu sĩ nói: “Ồ? Hắn lừa ngươi bao nhiêu tiền?""Không có, ta vừa thấy hắn là biết là lừa đảo, cho nên không mắc mưu."Nữ tử nói.Nàng ta vừa nói, vừa nhìn lại hai sự đồ.Sư đồ bọn họ cũng không để ý, chủ vùi đầu dùng bữa.Mấy tên tu sĩ bên kia cũng cảm thấy không cần thiết nói nhiều với một phàmnhân."Được rồi, sát khí trên người của ngươi đã được giải, đi xuống đi.""Thưa vâng."Nữ tử mang theo chúng nha hoàn và hộ viện đang muốn lui xuống thì bỗng cảngười run lên, ngã xuống mặt đất, miệng phun ra máu.Các tu sĩ đều ngẩn ra.Một người đặt tay lên người nữ tử, lắc đầu và nói: “Không được, không cứuđược."ắ ấ ổHắn nói xong thì cảm thấy có chút không ổn.Trước mắt bao người, bọn hắn vừa “Hóa giải"sát khí trên người đối phương, đối phương lại lập tức rơi vào hấp hối, sắp chết.Như vậy chẳng phải thể hiện bọn họ là kẻ lừa đảo.Một tu sĩ khác lập tức mở miệng: “Nhất định nữ tử phàm tục này tin vào tàthuyết mê hoặc người khác của kẻ lừa đảo, trúng chú tử ác độc gì đấy nên giờmới có kết cục này."Bang Chiếc đũa trên tay Liễu Bình bỗng đứt gãy."Làm gì vậy?"Lão đạo hỏi."Cứu người."Liễu Bình ôn hòa cười nói.Hắn bước đi đến trước mặt nàng ta, mở miệng nói: “Sư phụ ta nói, sát khí củangười cần ba mươi đồng tiền để hóa giải, ngươi có bằng lòng hay không?"Nha hoàn bên cạnh nNữ tử vội nói: “Ba mươi đồng! Cứu tiểu thư của chúng ta,bao nhiêu tiền cũng được!"Liễu Bình gật gật đầu, duỗi tay chụp vài cái tên người nữ tử.Thân thể cứng đờ của nữ tử lập tức khôi phục lại bình thường.Nàng ta vô cùng kinh sợ mà nhìn đứa bé mù trước mặt, lại nhìn lão đạo đanguống rượu cách đó không xa.Một người tu hành cười lạnh và nói: “Quả nhiên là bị bọn bịp bợm giang hồ mêhoặc, trên đời này làm gì có sát khí nào mà vỗ hai cái thì chữa khỏi được?"Nữ tử tự cho là hiểu ra, lập tức quát vào mặt Liễu Bình: “Các ngươi hại ta!""Nói chuyện thì dùng chút đầu óc, lúc sư phụ ta đoán mệnh cho ngươi, từ đầuđến cuối luôn đúng cách người rất xa."Liễu Bình nói.Nữ tử nghĩ lại, cũng cảm thấy đứa trẻ này nói có lý, không khỏi nhìn về phíamấy tên tu sĩ kia."Nhất định là thuật pháp tà môn! Hơn nữa, sư đồ các ngươi rốt cục là ai?"Lại một người tu sĩ quát hỏi.Mấy tên tu sĩ sôi nổi ấn tay lên binh khí bên hông, làm ra bộ dáng muốn độngthủ.Liễu Bình không để ý chút nào, chỉ nói với nữ tử kia: “Thừa huệ ba mươi văntiền."Nàng ta nhìn hai mươi lượng hoàng kim mình vừa đặt lên bàn để cảm tạ chúngtu sĩ, lại nhìn về phía bàn tay nhỏ duỗi đến của đứa trẻ.ồ ề ầ ồ"Ba mươi đồng tiền? Chỉ cần ba mươi đồng?"Nàng ta hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói."Thôi, ta mặc kệ rốt cục là chuyện thế nào, ta cho ngươi ba mươi đồng tiền."Nữ tử ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đưa tiền.Liễu Bình nhận tiền, xoay người đi trở về.Ngay lập tức, khắp nơi trên tửu lâu đều vang lên tiếng nói nhỏ khe khẽ.Một đứa trẻ chụp vài cái đã trị hết cho nữ tử, mà mấy tên tu sĩ kia thu hai mươilượng hoàng kim, lại tùy tiện để đối phương ngã xuống ngay trước mặt, bó taykhông có cách nào.Việc này làm người ta cảm thấy không hiểu.

Chương 826: Chỉ cần ba mươi đồng?