"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 863: Khủng khiếp

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong một mật thất an tĩnh.Không gian nơi này càng nhỏ, nhưng bố trí lại hoa lệ tinh mỹ hơn nhiều.Khác với gian mật thất vừa rồi là, nơi này chỉ có ba người.Lão giả tóc bạc châm một điếu xì gà, nhẹ nhàng hút một ngụm và hỏi: “Vị nàychính là...""Con nuôi của ta."Liễu Bình nói.Hắn cũng ngậm một điếu xì gà.Aldrich thật cẩn thận mà châm lửa giúp hắn, sau đó lui đến phía sau hắn.Ngay cả Lạc Tinh Thần cũng bị Liễu Bình an bài đến ngoài cửa canh giữ."Ngươi thật sự quyết định để hắn tới chuyện nghe chúng ta muốn nói?"Lão giả tóc bạc nhìn Aldrich, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo."Không phải như thế."Liễu Bình nhìn thoáng qua Aldrich đầy mặt kinh sợ, cười nói: “Hắn bị cộtchung với vận mệnh của ta, cho nên ta giành chỗ tốt cho hắn cũng chính làgiành chỗ tốt cho mình."Lão giả tóc bạc nói: “Ngươi muốn..."Liễu Bình phun ra một ngụm khói, lẩm bẩm rằng: “Một vụ làm ăn –– Ngườibiết đó, tới tuổi này của chúng ta thì trừ tiền ra, đã hai bàn tay trắng."Hắn đã đánh thức ký ức tất cả các thể của ngày xưa, giờ phút này nói ra câu đó,lập tức lộ ra một cảm giác tang thương và cổ xưa, làm người ta không khỏi tintưởng.Lão giả tóc bạc nói: “Ngươi đang tự tìm việc cho mình làm thôi.""Đúng vậy, ta không giống người, bên người có nhiều người phải nuôi sống nhưvậy, ta phải tự tìm việc vui."Liễu Bình nói.Lão giả tóc bạc nâng ly rượu lên nhẹ nhàng lắc lắc.Khối băng trong ly va chạm với nhau, phát ra tiếng vang dễ nghe, lấy hình dángtrong suốt sáng ngời để hấp thu ánh đèn êm dịu, khiến cho chất rượu màu đỏsáng lên như máu.Lão ta chậm rãi nói: “Ta cũng nghe thấy lời nói vừa rồi của người và Medea,xem ra ngươi rất bất mãn với cuộc hôn nhân này?""Đúng vậy."Liễu Bình nói.ố"Ngươi muốn --”."Tìm cho hắn một cô dâu có huyết thống cao quý.""Chậc chậc chậc, mấy chuyện như kết hôn dù gì cũng là một phần tiêu phí lớn,cho nên nói đến chuyện như vậy thì ta lập tức đau đầu.”."Đương nhiên là chuyện làm người ta đau đầu, nhưng ta đã nói, tới tuổi này củata, trừ tiền ra thì đã không còn gì khác."Liễu Bình nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói.Sương khói bốc lên, làm hắc ám bên ngoài ánh đèn hiện ra chút cảm giác lưuđộng.Lão giả tóc bạc lại liếc nhìn Aldrich một cái, sự lạnh lẽo trong ánh mắt đã biếnmất."Các hạ muốn làm thế nào?"Lão ta hỏi."Trong ngân hàng của có vô số những khách hàng chất lượng tốt, tin là tùy tiệnlấy ra một phần tư liệu là có thể giúp ta giải quyết vấn đề này."Liễu Bình nói."Khách hàng chất lượng tốt... Hắn còn kém một chút."Lão giả tóc bạc trầm ngâm mà nói.Aldrich yên lặng cúi đầu.Liễu Bình lại nở nụ cười, hắn nâng ly rượu lên, lắc lắc cái ly về phía lão giả tócbạc rồi nói: “Có lẽ ngươi còn có một vài người bạn thiếu món nợ kếch xù, cácnàng có huyết thống cao quý, nhưng lại thiếu tiền ngân hàng, nếu lần này có thểtiền nợ, ngươi không chỉ giảm bớt gánh nặng, các nàng cũng có thể nhận đượctình hữu nghị của ta và Medea -- Đại khái các nàng sẽ tranh nhau muốn có đượccơ hội này."Tiếng khối băng va chạm biến mất.Lão giả tóc bạc cầm ly rượu bất động, ngừng chừng hai phút, sau đó bỗng cườirộ lên.Lão ta nói với giọng điệu như đùa giỡn: “Quyết định như vậy đi -- Chắc các hạkhông phải mở ngân hàng đúng không, nếu không ngân hàng của ta chắc phảiđóng cửa mất.""Đương nhiên không phải, trước kia ta cho vay nặng lãi."Liễu Bình nói.Hai người nhìn nhau cười, chạm ly với nhau.Liễu Bình uống cạn rượu trong ly, tùy tiện nói: “Aldrich, còn không cảm ơn vịđại nhân này.""Cảm tạ đại nhân nhọc lòng vì chuyện của ta."ễAldrich vội vàng hành lễ và nói."Không có gì, chuyện của đám hậu bối các ngươi chính là chuyện của ta, nhìnthấy các người trưởng thành từng ngày, trong lòng ta cảm thấy thật an ủi."Lão giả tóc bạc nói.Lão ta tùy tiện rút ra từng thẻ bài màu xám, chậm rãi lật xem."Tiểu thư nhà nào thích hợp đây? Để ta nhìn xem...""Bàn về huyết thống cao quý, thật ra trong vạn tộc có vài loại cao quý, ví dụtinh linh U Ám, Long tộc, Tinh Linh, Thủy Tinh tộc...”."Ngay cả trong ma quỷ cũng có một vài người đặc biệt xuất sắc."Từng thẻ bài được đặt lên trên bàn, trên mỗi một thẻ đều hiện ra các nữ tínhdung nhan khác nhau."Họ đều thiếu tiền ngân hàng?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy, các nàng vi phạm khế ước -- Ví dụ tìm ta vay tiền mua một ít trangbị vũ khí, lại không trả tiền đúng hạn, ta còn có cách nào chứ? Ta đành lấy đithứ các nàng mua, để các nàng trả tiền lại từ từ từng chút một cho đến hết."Lão giả tóc bạc đầy mặt ưu sầu mà nói.Aldrich nhìn những nữ tử trên từng thẻ bài, cổ họng không khỏi lăn lộn.Liễu Bình tùy tiện lấy ra một cái bảo toàn rồi đặt lên bàn.- - Là bảo toàn VạnLinh Ai Minh.Đây là bảo vật làm cho cả Medea cũng phải rung động!"Đây là tiền đặt cọc sao?"Lão giả tóc bạc cười tủm tỉm mà hỏi."Không, không phải."Liễu Bình nói."Cho nên là toàn bộ thù lao?"Ý cười trên mặt lão giả tóc bạc không thay đổi."Cũng không phải."Liễu Bình giải thích: “Làm phiền tồn tại như ngài tự chọn lựa cô dâu cho hắn,đây là vinh hạnh vô thượng của hắn, cho nên đây là một chút phí dịch vụ nhonhỏ, còn về tiền của vụ làm ăn này -- Ta sẽ tính khác, không thiếu phần tiền nàocả."Lão giả tóc bạc cười ha ha, vỗ tay nói: “Thú vị, thật thú vị, đã lâu không gặpđược khách hàng lớn như ngươi, quả nhiên vẫn là người đồng lúa như chúng talàm việc có cách điệu nhất, trong mắt những hậu bối kia chỉ có tiền, căn bảnkhông biết cái gì là phong đô."Bảo toàn trên bàn biến mất.ầ ế ấToàn bộ thẻ bài màu xám đầy bàn cũng theo đó mà biến mất.Hai bên đều thấy được thành ý của đối phương, vậy mọi chuyện chỉ cần tiếnhành bình thường tiếp, không cần dò xét cái gì nữa."Ta sẽ để bụng chuyện này, Aldrich, đây là hứa hẹn của ta, ngươi hoàn toàn cóthể tin tưởng."Lão giả tóc bạc nói với Aldrich.Trên mặt Aldrich treo lên ý cười không ức chế được, trong lòng điên cuồng hòhét-- Khủng khiếp.Ghê gớm! !! Mặc kệ là hứa hẹn gì, chỉ cần được vị tồn tại này hứa hẹn thì cũnglà vinh hạnh vô thượng! Người sở hữu ngân hàng Ngọc Diễm, tồn tại cổ xưa vôcùng cường đại mà cao quý này lại muốn đích thân chọn lựa cô dâu giúp cho ta!

Trong một mật thất an tĩnh.

Không gian nơi này càng nhỏ, nhưng bố trí lại hoa lệ tinh mỹ hơn nhiều.

Khác với gian mật thất vừa rồi là, nơi này chỉ có ba người.

Lão giả tóc bạc châm một điếu xì gà, nhẹ nhàng hút một ngụm và hỏi: “Vị này

chính là..."

"Con nuôi của ta."

Liễu Bình nói.

Hắn cũng ngậm một điếu xì gà.

Aldrich thật cẩn thận mà châm lửa giúp hắn, sau đó lui đến phía sau hắn.

Ngay cả Lạc Tinh Thần cũng bị Liễu Bình an bài đến ngoài cửa canh giữ.

"Ngươi thật sự quyết định để hắn tới chuyện nghe chúng ta muốn nói?"

Lão giả tóc bạc nhìn Aldrich, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.

"Không phải như thế."

Liễu Bình nhìn thoáng qua Aldrich đầy mặt kinh sợ, cười nói: “Hắn bị cột

chung với vận mệnh của ta, cho nên ta giành chỗ tốt cho hắn cũng chính là

giành chỗ tốt cho mình."

Lão giả tóc bạc nói: “Ngươi muốn..."

Liễu Bình phun ra một ngụm khói, lẩm bẩm rằng: “Một vụ làm ăn –– Người

biết đó, tới tuổi này của chúng ta thì trừ tiền ra, đã hai bàn tay trắng."

Hắn đã đánh thức ký ức tất cả các thể của ngày xưa, giờ phút này nói ra câu đó,

lập tức lộ ra một cảm giác tang thương và cổ xưa, làm người ta không khỏi tin

tưởng.

Lão giả tóc bạc nói: “Ngươi đang tự tìm việc cho mình làm thôi."

"Đúng vậy, ta không giống người, bên người có nhiều người phải nuôi sống như

vậy, ta phải tự tìm việc vui."

Liễu Bình nói.

Lão giả tóc bạc nâng ly rượu lên nhẹ nhàng lắc lắc.

Khối băng trong ly va chạm với nhau, phát ra tiếng vang dễ nghe, lấy hình dáng

trong suốt sáng ngời để hấp thu ánh đèn êm dịu, khiến cho chất rượu màu đỏ

sáng lên như máu.

Lão ta chậm rãi nói: “Ta cũng nghe thấy lời nói vừa rồi của người và Medea,

xem ra ngươi rất bất mãn với cuộc hôn nhân này?"

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.

"Ngươi muốn --”.

"Tìm cho hắn một cô dâu có huyết thống cao quý."

"Chậc chậc chậc, mấy chuyện như kết hôn dù gì cũng là một phần tiêu phí lớn,

cho nên nói đến chuyện như vậy thì ta lập tức đau đầu.”.

"Đương nhiên là chuyện làm người ta đau đầu, nhưng ta đã nói, tới tuổi này của

ta, trừ tiền ra thì đã không còn gì khác."

Liễu Bình nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói.

Sương khói bốc lên, làm hắc ám bên ngoài ánh đèn hiện ra chút cảm giác lưu

động.

Lão giả tóc bạc lại liếc nhìn Aldrich một cái, sự lạnh lẽo trong ánh mắt đã biến

mất.

"Các hạ muốn làm thế nào?"

Lão ta hỏi.

"Trong ngân hàng của có vô số những khách hàng chất lượng tốt, tin là tùy tiện

lấy ra một phần tư liệu là có thể giúp ta giải quyết vấn đề này."

Liễu Bình nói.

"Khách hàng chất lượng tốt... Hắn còn kém một chút."

Lão giả tóc bạc trầm ngâm mà nói.

Aldrich yên lặng cúi đầu.

Liễu Bình lại nở nụ cười, hắn nâng ly rượu lên, lắc lắc cái ly về phía lão giả tóc

bạc rồi nói: “Có lẽ ngươi còn có một vài người bạn thiếu món nợ kếch xù, các

nàng có huyết thống cao quý, nhưng lại thiếu tiền ngân hàng, nếu lần này có thể

tiền nợ, ngươi không chỉ giảm bớt gánh nặng, các nàng cũng có thể nhận được

tình hữu nghị của ta và Medea -- Đại khái các nàng sẽ tranh nhau muốn có được

cơ hội này."

Tiếng khối băng va chạm biến mất.

Lão giả tóc bạc cầm ly rượu bất động, ngừng chừng hai phút, sau đó bỗng cười

rộ lên.

Lão ta nói với giọng điệu như đùa giỡn: “Quyết định như vậy đi -- Chắc các hạ

không phải mở ngân hàng đúng không, nếu không ngân hàng của ta chắc phải

đóng cửa mất."

"Đương nhiên không phải, trước kia ta cho vay nặng lãi."

Liễu Bình nói.

Hai người nhìn nhau cười, chạm ly với nhau.

Liễu Bình uống cạn rượu trong ly, tùy tiện nói: “Aldrich, còn không cảm ơn vị

đại nhân này."

"Cảm tạ đại nhân nhọc lòng vì chuyện của ta."

Aldrich vội vàng hành lễ và nói.

"Không có gì, chuyện của đám hậu bối các ngươi chính là chuyện của ta, nhìn

thấy các người trưởng thành từng ngày, trong lòng ta cảm thấy thật an ủi."

Lão giả tóc bạc nói.

Lão ta tùy tiện rút ra từng thẻ bài màu xám, chậm rãi lật xem.

"Tiểu thư nhà nào thích hợp đây? Để ta nhìn xem..."

"Bàn về huyết thống cao quý, thật ra trong vạn tộc có vài loại cao quý, ví dụ

tinh linh U Ám, Long tộc, Tinh Linh, Thủy Tinh tộc...”.

"Ngay cả trong ma quỷ cũng có một vài người đặc biệt xuất sắc."

Từng thẻ bài được đặt lên trên bàn, trên mỗi một thẻ đều hiện ra các nữ tính

dung nhan khác nhau.

"Họ đều thiếu tiền ngân hàng?"

Liễu Bình hỏi.

"Đúng vậy, các nàng vi phạm khế ước -- Ví dụ tìm ta vay tiền mua một ít trang

bị vũ khí, lại không trả tiền đúng hạn, ta còn có cách nào chứ? Ta đành lấy đi

thứ các nàng mua, để các nàng trả tiền lại từ từ từng chút một cho đến hết."

Lão giả tóc bạc đầy mặt ưu sầu mà nói.

Aldrich nhìn những nữ tử trên từng thẻ bài, cổ họng không khỏi lăn lộn.

Liễu Bình tùy tiện lấy ra một cái bảo toàn rồi đặt lên bàn.- - Là bảo toàn Vạn

Linh Ai Minh.

Đây là bảo vật làm cho cả Medea cũng phải rung động!

"Đây là tiền đặt cọc sao?"

Lão giả tóc bạc cười tủm tỉm mà hỏi.

"Không, không phải."

Liễu Bình nói.

"Cho nên là toàn bộ thù lao?"

Ý cười trên mặt lão giả tóc bạc không thay đổi.

"Cũng không phải."

Liễu Bình giải thích: “Làm phiền tồn tại như ngài tự chọn lựa cô dâu cho hắn,

đây là vinh hạnh vô thượng của hắn, cho nên đây là một chút phí dịch vụ nho

nhỏ, còn về tiền của vụ làm ăn này -- Ta sẽ tính khác, không thiếu phần tiền nào

cả."

Lão giả tóc bạc cười ha ha, vỗ tay nói: “Thú vị, thật thú vị, đã lâu không gặp

được khách hàng lớn như ngươi, quả nhiên vẫn là người đồng lúa như chúng ta

làm việc có cách điệu nhất, trong mắt những hậu bối kia chỉ có tiền, căn bản

không biết cái gì là phong đô."

Bảo toàn trên bàn biến mất.

ầ ế ấ

Toàn bộ thẻ bài màu xám đầy bàn cũng theo đó mà biến mất.

Hai bên đều thấy được thành ý của đối phương, vậy mọi chuyện chỉ cần tiến

hành bình thường tiếp, không cần dò xét cái gì nữa.

"Ta sẽ để bụng chuyện này, Aldrich, đây là hứa hẹn của ta, ngươi hoàn toàn có

thể tin tưởng."

Lão giả tóc bạc nói với Aldrich.

Trên mặt Aldrich treo lên ý cười không ức chế được, trong lòng điên cuồng hò

hét-- Khủng khiếp.

Ghê gớm! !! Mặc kệ là hứa hẹn gì, chỉ cần được vị tồn tại này hứa hẹn thì cũng

là vinh hạnh vô thượng! Người sở hữu ngân hàng Ngọc Diễm, tồn tại cổ xưa vô

cùng cường đại mà cao quý này lại muốn đích thân chọn lựa cô dâu giúp cho ta!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong một mật thất an tĩnh.Không gian nơi này càng nhỏ, nhưng bố trí lại hoa lệ tinh mỹ hơn nhiều.Khác với gian mật thất vừa rồi là, nơi này chỉ có ba người.Lão giả tóc bạc châm một điếu xì gà, nhẹ nhàng hút một ngụm và hỏi: “Vị nàychính là...""Con nuôi của ta."Liễu Bình nói.Hắn cũng ngậm một điếu xì gà.Aldrich thật cẩn thận mà châm lửa giúp hắn, sau đó lui đến phía sau hắn.Ngay cả Lạc Tinh Thần cũng bị Liễu Bình an bài đến ngoài cửa canh giữ."Ngươi thật sự quyết định để hắn tới chuyện nghe chúng ta muốn nói?"Lão giả tóc bạc nhìn Aldrich, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo."Không phải như thế."Liễu Bình nhìn thoáng qua Aldrich đầy mặt kinh sợ, cười nói: “Hắn bị cộtchung với vận mệnh của ta, cho nên ta giành chỗ tốt cho hắn cũng chính làgiành chỗ tốt cho mình."Lão giả tóc bạc nói: “Ngươi muốn..."Liễu Bình phun ra một ngụm khói, lẩm bẩm rằng: “Một vụ làm ăn –– Ngườibiết đó, tới tuổi này của chúng ta thì trừ tiền ra, đã hai bàn tay trắng."Hắn đã đánh thức ký ức tất cả các thể của ngày xưa, giờ phút này nói ra câu đó,lập tức lộ ra một cảm giác tang thương và cổ xưa, làm người ta không khỏi tintưởng.Lão giả tóc bạc nói: “Ngươi đang tự tìm việc cho mình làm thôi.""Đúng vậy, ta không giống người, bên người có nhiều người phải nuôi sống nhưvậy, ta phải tự tìm việc vui."Liễu Bình nói.Lão giả tóc bạc nâng ly rượu lên nhẹ nhàng lắc lắc.Khối băng trong ly va chạm với nhau, phát ra tiếng vang dễ nghe, lấy hình dángtrong suốt sáng ngời để hấp thu ánh đèn êm dịu, khiến cho chất rượu màu đỏsáng lên như máu.Lão ta chậm rãi nói: “Ta cũng nghe thấy lời nói vừa rồi của người và Medea,xem ra ngươi rất bất mãn với cuộc hôn nhân này?""Đúng vậy."Liễu Bình nói.ố"Ngươi muốn --”."Tìm cho hắn một cô dâu có huyết thống cao quý.""Chậc chậc chậc, mấy chuyện như kết hôn dù gì cũng là một phần tiêu phí lớn,cho nên nói đến chuyện như vậy thì ta lập tức đau đầu.”."Đương nhiên là chuyện làm người ta đau đầu, nhưng ta đã nói, tới tuổi này củata, trừ tiền ra thì đã không còn gì khác."Liễu Bình nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói.Sương khói bốc lên, làm hắc ám bên ngoài ánh đèn hiện ra chút cảm giác lưuđộng.Lão giả tóc bạc lại liếc nhìn Aldrich một cái, sự lạnh lẽo trong ánh mắt đã biếnmất."Các hạ muốn làm thế nào?"Lão ta hỏi."Trong ngân hàng của có vô số những khách hàng chất lượng tốt, tin là tùy tiệnlấy ra một phần tư liệu là có thể giúp ta giải quyết vấn đề này."Liễu Bình nói."Khách hàng chất lượng tốt... Hắn còn kém một chút."Lão giả tóc bạc trầm ngâm mà nói.Aldrich yên lặng cúi đầu.Liễu Bình lại nở nụ cười, hắn nâng ly rượu lên, lắc lắc cái ly về phía lão giả tócbạc rồi nói: “Có lẽ ngươi còn có một vài người bạn thiếu món nợ kếch xù, cácnàng có huyết thống cao quý, nhưng lại thiếu tiền ngân hàng, nếu lần này có thểtiền nợ, ngươi không chỉ giảm bớt gánh nặng, các nàng cũng có thể nhận đượctình hữu nghị của ta và Medea -- Đại khái các nàng sẽ tranh nhau muốn có đượccơ hội này."Tiếng khối băng va chạm biến mất.Lão giả tóc bạc cầm ly rượu bất động, ngừng chừng hai phút, sau đó bỗng cườirộ lên.Lão ta nói với giọng điệu như đùa giỡn: “Quyết định như vậy đi -- Chắc các hạkhông phải mở ngân hàng đúng không, nếu không ngân hàng của ta chắc phảiđóng cửa mất.""Đương nhiên không phải, trước kia ta cho vay nặng lãi."Liễu Bình nói.Hai người nhìn nhau cười, chạm ly với nhau.Liễu Bình uống cạn rượu trong ly, tùy tiện nói: “Aldrich, còn không cảm ơn vịđại nhân này.""Cảm tạ đại nhân nhọc lòng vì chuyện của ta."ễAldrich vội vàng hành lễ và nói."Không có gì, chuyện của đám hậu bối các ngươi chính là chuyện của ta, nhìnthấy các người trưởng thành từng ngày, trong lòng ta cảm thấy thật an ủi."Lão giả tóc bạc nói.Lão ta tùy tiện rút ra từng thẻ bài màu xám, chậm rãi lật xem."Tiểu thư nhà nào thích hợp đây? Để ta nhìn xem...""Bàn về huyết thống cao quý, thật ra trong vạn tộc có vài loại cao quý, ví dụtinh linh U Ám, Long tộc, Tinh Linh, Thủy Tinh tộc...”."Ngay cả trong ma quỷ cũng có một vài người đặc biệt xuất sắc."Từng thẻ bài được đặt lên trên bàn, trên mỗi một thẻ đều hiện ra các nữ tínhdung nhan khác nhau."Họ đều thiếu tiền ngân hàng?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy, các nàng vi phạm khế ước -- Ví dụ tìm ta vay tiền mua một ít trangbị vũ khí, lại không trả tiền đúng hạn, ta còn có cách nào chứ? Ta đành lấy đithứ các nàng mua, để các nàng trả tiền lại từ từ từng chút một cho đến hết."Lão giả tóc bạc đầy mặt ưu sầu mà nói.Aldrich nhìn những nữ tử trên từng thẻ bài, cổ họng không khỏi lăn lộn.Liễu Bình tùy tiện lấy ra một cái bảo toàn rồi đặt lên bàn.- - Là bảo toàn VạnLinh Ai Minh.Đây là bảo vật làm cho cả Medea cũng phải rung động!"Đây là tiền đặt cọc sao?"Lão giả tóc bạc cười tủm tỉm mà hỏi."Không, không phải."Liễu Bình nói."Cho nên là toàn bộ thù lao?"Ý cười trên mặt lão giả tóc bạc không thay đổi."Cũng không phải."Liễu Bình giải thích: “Làm phiền tồn tại như ngài tự chọn lựa cô dâu cho hắn,đây là vinh hạnh vô thượng của hắn, cho nên đây là một chút phí dịch vụ nhonhỏ, còn về tiền của vụ làm ăn này -- Ta sẽ tính khác, không thiếu phần tiền nàocả."Lão giả tóc bạc cười ha ha, vỗ tay nói: “Thú vị, thật thú vị, đã lâu không gặpđược khách hàng lớn như ngươi, quả nhiên vẫn là người đồng lúa như chúng talàm việc có cách điệu nhất, trong mắt những hậu bối kia chỉ có tiền, căn bảnkhông biết cái gì là phong đô."Bảo toàn trên bàn biến mất.ầ ế ấToàn bộ thẻ bài màu xám đầy bàn cũng theo đó mà biến mất.Hai bên đều thấy được thành ý của đối phương, vậy mọi chuyện chỉ cần tiếnhành bình thường tiếp, không cần dò xét cái gì nữa."Ta sẽ để bụng chuyện này, Aldrich, đây là hứa hẹn của ta, ngươi hoàn toàn cóthể tin tưởng."Lão giả tóc bạc nói với Aldrich.Trên mặt Aldrich treo lên ý cười không ức chế được, trong lòng điên cuồng hòhét-- Khủng khiếp.Ghê gớm! !! Mặc kệ là hứa hẹn gì, chỉ cần được vị tồn tại này hứa hẹn thì cũnglà vinh hạnh vô thượng! Người sở hữu ngân hàng Ngọc Diễm, tồn tại cổ xưa vôcùng cường đại mà cao quý này lại muốn đích thân chọn lựa cô dâu giúp cho ta!

Chương 863: Khủng khiếp