"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 872: Thần kỹ Vong Xuyên

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Giữa sân.Trong ma kính đồng thau thật lớn dần hiện ra vô số hắc ảnh bay múa.Những hắc ảnh đó hiện hóa thành hình dạng, bay ra khỏi mặt kính, dừng lại trênsa mạc, sắp hàng thành quân đội.Triệu Thiền Y la lên thất thanh: “Thì ra là các ngươi!"Chỉ thấy trên sa mạc có người tu hành, yêu thú, Thiên Ma và quỷ quái đangđứng thành tùng hàng.Chúng đều là những đối thủ mà Triệu Thiền Y từng giết chết trong năm thángquá khứ.Quang ảnh trên ma kính biến hóa không ngừng, liên tục thả ra vô số kẻ địch --Lạc Tinh Thần cũng ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Các ngươi... Đều bị ta xử lý... Vìsao còn có thể sống lại?"Vô số quái vật đáp xuống trên sa mạc.Đó là những đối thủ nàng từng chiến thắng vào ngày xưa.Lão giả tóc bạc hít một ngụm xì gà, đắc ý nói: “Là nhân quả đó, Hắc Ám tiênsinh, mặt gương này sẽ hiện hóa ra ân oán ngày xưa của hai nàng, làm tất cả đốithủ của họ hiện ra, thực lực gia tăng gấp đôi, toàn bộ chúng sẽ tới tìm các nàngđể lấy mạng."Câu nói vừa dứt.Đại quân quái vật như núi như biển bắt đầu hành động.Chúng đánh tới Triệu Thiền Y và Lạc Tinh Thần trong sa mạc.- - Thực lực giatăng gấp đôi! Hơn nữa xuất hiện nhiều như vậy cùng một lúc! Đổi lại là ai cũngkhông thể một lần đối phó với nhiều kẻ địch như thế!"Thẻ bài của ngươi thật không bình thường."Liễu Bình thở dài và nói.Hắn ấn tay lên sách thẻ.Hiện tại đã đưa ra đánh cược, không có đường rút lui.Nếu thua trận, đừng nói Triệu Thiền Y và Lạc Tinh Thần, mà ngay cả hắn cũngbị rơi vào tính toán của lão giả tóc bạc, để Medea ăn luôn hắn.Chỉ có thể thắng! Nhưng trên tay hắn chỉ một thẻ bài Bạch Lang.Thật sự không có cách nào, chỉ có thể kêu gọi Bạch Lang trở về gia nhập chiếnđấu.Nhưng dù Bạch Lang có trở lại, cũng chưa chắc có thể đánh thắng trận này...Liễu Bình rơi vào trầm tư.ố ồLão giả tóc bạc nói với giọng điệu như tuyên bố: “Lục Đạo Luân Hồi của nhângian giới có một câu --""Ra lăn lộn thì sẽ có ngày phải trả lại.""Loại nhân quả này là thứ ta ghét nhất, may mà ta không cần đối mặt nó, màngười thì phải đối đầu.""Hắc Ám tiên sinh, hiện tại ngươi còn cảm thấy mình đúng hay không?"Lão ta nói xong thì đặt xì gà qua một bên, nâng ly rượu lên, nhìn lại giữa sân.- -Thắng thua đã định! Liễu Bình yên lặng lắng nghe, duỗi tay rút ra một thẻ bài từsách thẻ.Phải để Bạch Lang lên.Hắn đang nghĩ ngợi tới thì lại thấy giữa sân có biến hóa mới.Chỉ thấy Triệu Thiền Y nói với Lạc Tinh Thần: “Người thay ta chắn một chút.""Được!"Lạc Tinh Thần nói.Tuy không biết Triệu Thiền Y muốn làm gì, nhưng nàng vẫn đứng ra, che chắnTriệu Thiền Y ở phía sau.Quân địch cuồn cuộn xung phong lao đến, cùng giận dữ hét: “Vô dụng, haingười đi chết đi!"Vô số những thuật pháp cùng bắn đến -- Lạc Tinh Thần cắn răng một cái, phấttay thả ra từng ánh sáng sao trời, chắn ở trước mặt mình và Triệu Thiền Y.Oanh -- Vô số thuật pháp không ngừng oanh kích lên màn hào quang sao trời,làm cả màn hảo quang không ngừng lay động, cứ như sẽ tan biến vào bất cứ lúcnào."Ta không chắn được bao lâu nữa!"Khóe miệng Lạc Tinh Thần ứa ra máu, lớn tiếng quát lên.Ngay vào lúc nguy cấp, Triệu Thiền Y nhìn thoáng qua lão giả tóc bạc ở ngoàithế giới, lạnh lùng nói: “Ma quỷ đáng chết, người xem cho kỹ, kế tiếp là nhânquả của chủ nhân nhà ta."Nàng cắn trường đao vào miệng, tay trái ấn ra một pháp quyết.Thiên địa chấn động.Mấy thuật pháp xuyên qua màn hào quang sao trời, suýt nữa đã đánh trúngnàng, lại bị Lạc Tinh Thần toàn lực ngăn trở.Triệu Thiền Y như không hề phát giác, tay phải vươn tới rồi ẩn ra một phápquyết quỷ dị.Hư không chấn động.Lại một thuật pháp lập tức bắn về phía nàng, Lạc Tinh Thần bất đắc dĩ bay lên,tự mình đón nhận, đánh bay thuật pháp kia đi.ềĐúng lúc này -- Triệu Thiền Y khép đôi tay lại với nhau.Thuật pháp thành! Lục Đạo Luân Hồi, thần kỹ Hoàng Tuyền! Chỉ thấy toàn bộthế giới bỗng hóa thành một mảnh mờ nhạt.Trong lúc mơ hồ, một rồi lại một tiếng trống trận thê lương mà cổ xưa theo đómà vang lên.Tiếng trống dần tăng nhanh như mưa rào."Không được!"Lạc Tinh Thần quát.Màn hào quang sao trời của nàng lập tức tan biến.Lưu quang thuật pháp đầy trời lập tức đồng loạt bắn về phía nàng và TriệuThiền Y.Trong chớp nhoáng -- Triệu Thiền Y lại lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Ngàyxưa có hắn gieo nhân, hiện giờ có người tới từ phương xa, trả lại quả hôm nay."Câu nói vừa dứt.Xa tít trên không trung vang lên một tiếng kiếm reo gào thét.Chỉ một thoáng.Thiên ngoại bay tới hàng vạn kiếm quang, như nước lũ đánh bay tất cả thuậtpháp đầy trời, sau đó hóa thành hư ảo.Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lại.Chỉ thấy phía trên đám mây, một bóng hình xinh đẹp ngạo nghễ đứng đó, miệngngâm nga một câu: “Thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành.Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết tóc thụ trường sinh --"(1) Trên trời có tòa kinh đô bạch ngọc, mười hai lầu năm thành.Tiên nhân vỗ đầu tôi, kết tóc (20 tuổi) thu nhận phép trường sinh Một giọng nữvang lên: “Học nghệ ba ngàn năm, một sớm xuyên qua thời không đến tận đây,người thật sự muốn quay lại lối cũ?""Đúng vậy."Có người đáp.Một giọng nữ khác vang lên: “Ngươi có biết, ngươi nán lại ở Hoàng Tuyền lâunhư vậy, đã đạt thành danh hào Kiếm Thần Địa Ngục, hoàn toàn có thể không bịlịch sử của Luyện Ngục và Vĩnh Dạ ảnh hưởng.""Nhưng... Có một số nhân quả phải trả lại."Người nọ tiếp tục đáp."Phía bên kia đang hung hiểm lắm, không bằng chờ sau này rồi tính?"Giọng nữ trước đó nói."Không được."ế ế ầNgười trả lời giơ kiếm trong tay lên, cảm khái: “Kiếm này tên là Ly Sầu, làngày xưa hắn cứu mạng ta đã tặng cho, hôm nay ta phải trả lại ân tình.""Sau đó thì sao?""Bồng đảo còn cần kết bạn đồng hành, một mình khó lên bích nham đầu.""Cũng không biết hắn có nguyện ý hay không.""Mặc kệ, kiếm tu chúng ta làm việc chỉ cầu trong lòng không hổ thẹn, muốn thìđi làm thôi."Thiên địa chấn động.Chung quanh yên tĩnh bỗng vang lên rất nhiều giọng nói: “Bắt đầu rồi.""Bên Triệu Thiền Y có động tĩnh.""Là Vong Xuyên!""Thần kỹ Vong Xuyên!"

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Giữa sân.Trong ma kính đồng thau thật lớn dần hiện ra vô số hắc ảnh bay múa.Những hắc ảnh đó hiện hóa thành hình dạng, bay ra khỏi mặt kính, dừng lại trênsa mạc, sắp hàng thành quân đội.Triệu Thiền Y la lên thất thanh: “Thì ra là các ngươi!"Chỉ thấy trên sa mạc có người tu hành, yêu thú, Thiên Ma và quỷ quái đangđứng thành tùng hàng.Chúng đều là những đối thủ mà Triệu Thiền Y từng giết chết trong năm thángquá khứ.Quang ảnh trên ma kính biến hóa không ngừng, liên tục thả ra vô số kẻ địch --Lạc Tinh Thần cũng ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Các ngươi... Đều bị ta xử lý... Vìsao còn có thể sống lại?"Vô số quái vật đáp xuống trên sa mạc.Đó là những đối thủ nàng từng chiến thắng vào ngày xưa.Lão giả tóc bạc hít một ngụm xì gà, đắc ý nói: “Là nhân quả đó, Hắc Ám tiênsinh, mặt gương này sẽ hiện hóa ra ân oán ngày xưa của hai nàng, làm tất cả đốithủ của họ hiện ra, thực lực gia tăng gấp đôi, toàn bộ chúng sẽ tới tìm các nàngđể lấy mạng."Câu nói vừa dứt.Đại quân quái vật như núi như biển bắt đầu hành động.Chúng đánh tới Triệu Thiền Y và Lạc Tinh Thần trong sa mạc.- - Thực lực giatăng gấp đôi! Hơn nữa xuất hiện nhiều như vậy cùng một lúc! Đổi lại là ai cũngkhông thể một lần đối phó với nhiều kẻ địch như thế!"Thẻ bài của ngươi thật không bình thường."Liễu Bình thở dài và nói.Hắn ấn tay lên sách thẻ.Hiện tại đã đưa ra đánh cược, không có đường rút lui.Nếu thua trận, đừng nói Triệu Thiền Y và Lạc Tinh Thần, mà ngay cả hắn cũngbị rơi vào tính toán của lão giả tóc bạc, để Medea ăn luôn hắn.Chỉ có thể thắng! Nhưng trên tay hắn chỉ một thẻ bài Bạch Lang.Thật sự không có cách nào, chỉ có thể kêu gọi Bạch Lang trở về gia nhập chiếnđấu.Nhưng dù Bạch Lang có trở lại, cũng chưa chắc có thể đánh thắng trận này...Liễu Bình rơi vào trầm tư.ố ồLão giả tóc bạc nói với giọng điệu như tuyên bố: “Lục Đạo Luân Hồi của nhângian giới có một câu --""Ra lăn lộn thì sẽ có ngày phải trả lại.""Loại nhân quả này là thứ ta ghét nhất, may mà ta không cần đối mặt nó, màngười thì phải đối đầu.""Hắc Ám tiên sinh, hiện tại ngươi còn cảm thấy mình đúng hay không?"Lão ta nói xong thì đặt xì gà qua một bên, nâng ly rượu lên, nhìn lại giữa sân.- -Thắng thua đã định! Liễu Bình yên lặng lắng nghe, duỗi tay rút ra một thẻ bài từsách thẻ.Phải để Bạch Lang lên.Hắn đang nghĩ ngợi tới thì lại thấy giữa sân có biến hóa mới.Chỉ thấy Triệu Thiền Y nói với Lạc Tinh Thần: “Người thay ta chắn một chút.""Được!"Lạc Tinh Thần nói.Tuy không biết Triệu Thiền Y muốn làm gì, nhưng nàng vẫn đứng ra, che chắnTriệu Thiền Y ở phía sau.Quân địch cuồn cuộn xung phong lao đến, cùng giận dữ hét: “Vô dụng, haingười đi chết đi!"Vô số những thuật pháp cùng bắn đến -- Lạc Tinh Thần cắn răng một cái, phấttay thả ra từng ánh sáng sao trời, chắn ở trước mặt mình và Triệu Thiền Y.Oanh -- Vô số thuật pháp không ngừng oanh kích lên màn hào quang sao trời,làm cả màn hảo quang không ngừng lay động, cứ như sẽ tan biến vào bất cứ lúcnào."Ta không chắn được bao lâu nữa!"Khóe miệng Lạc Tinh Thần ứa ra máu, lớn tiếng quát lên.Ngay vào lúc nguy cấp, Triệu Thiền Y nhìn thoáng qua lão giả tóc bạc ở ngoàithế giới, lạnh lùng nói: “Ma quỷ đáng chết, người xem cho kỹ, kế tiếp là nhânquả của chủ nhân nhà ta."Nàng cắn trường đao vào miệng, tay trái ấn ra một pháp quyết.Thiên địa chấn động.Mấy thuật pháp xuyên qua màn hào quang sao trời, suýt nữa đã đánh trúngnàng, lại bị Lạc Tinh Thần toàn lực ngăn trở.Triệu Thiền Y như không hề phát giác, tay phải vươn tới rồi ẩn ra một phápquyết quỷ dị.Hư không chấn động.Lại một thuật pháp lập tức bắn về phía nàng, Lạc Tinh Thần bất đắc dĩ bay lên,tự mình đón nhận, đánh bay thuật pháp kia đi.ềĐúng lúc này -- Triệu Thiền Y khép đôi tay lại với nhau.Thuật pháp thành! Lục Đạo Luân Hồi, thần kỹ Hoàng Tuyền! Chỉ thấy toàn bộthế giới bỗng hóa thành một mảnh mờ nhạt.Trong lúc mơ hồ, một rồi lại một tiếng trống trận thê lương mà cổ xưa theo đómà vang lên.Tiếng trống dần tăng nhanh như mưa rào."Không được!"Lạc Tinh Thần quát.Màn hào quang sao trời của nàng lập tức tan biến.Lưu quang thuật pháp đầy trời lập tức đồng loạt bắn về phía nàng và TriệuThiền Y.Trong chớp nhoáng -- Triệu Thiền Y lại lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Ngàyxưa có hắn gieo nhân, hiện giờ có người tới từ phương xa, trả lại quả hôm nay."Câu nói vừa dứt.Xa tít trên không trung vang lên một tiếng kiếm reo gào thét.Chỉ một thoáng.Thiên ngoại bay tới hàng vạn kiếm quang, như nước lũ đánh bay tất cả thuậtpháp đầy trời, sau đó hóa thành hư ảo.Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lại.Chỉ thấy phía trên đám mây, một bóng hình xinh đẹp ngạo nghễ đứng đó, miệngngâm nga một câu: “Thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành.Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết tóc thụ trường sinh --"(1) Trên trời có tòa kinh đô bạch ngọc, mười hai lầu năm thành.Tiên nhân vỗ đầu tôi, kết tóc (20 tuổi) thu nhận phép trường sinh Một giọng nữvang lên: “Học nghệ ba ngàn năm, một sớm xuyên qua thời không đến tận đây,người thật sự muốn quay lại lối cũ?""Đúng vậy."Có người đáp.Một giọng nữ khác vang lên: “Ngươi có biết, ngươi nán lại ở Hoàng Tuyền lâunhư vậy, đã đạt thành danh hào Kiếm Thần Địa Ngục, hoàn toàn có thể không bịlịch sử của Luyện Ngục và Vĩnh Dạ ảnh hưởng.""Nhưng... Có một số nhân quả phải trả lại."Người nọ tiếp tục đáp."Phía bên kia đang hung hiểm lắm, không bằng chờ sau này rồi tính?"Giọng nữ trước đó nói."Không được."ế ế ầNgười trả lời giơ kiếm trong tay lên, cảm khái: “Kiếm này tên là Ly Sầu, làngày xưa hắn cứu mạng ta đã tặng cho, hôm nay ta phải trả lại ân tình.""Sau đó thì sao?""Bồng đảo còn cần kết bạn đồng hành, một mình khó lên bích nham đầu.""Cũng không biết hắn có nguyện ý hay không.""Mặc kệ, kiếm tu chúng ta làm việc chỉ cầu trong lòng không hổ thẹn, muốn thìđi làm thôi."Thiên địa chấn động.Chung quanh yên tĩnh bỗng vang lên rất nhiều giọng nói: “Bắt đầu rồi.""Bên Triệu Thiền Y có động tĩnh.""Là Vong Xuyên!""Thần kỹ Vong Xuyên!"

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Giữa sân.Trong ma kính đồng thau thật lớn dần hiện ra vô số hắc ảnh bay múa.Những hắc ảnh đó hiện hóa thành hình dạng, bay ra khỏi mặt kính, dừng lại trênsa mạc, sắp hàng thành quân đội.Triệu Thiền Y la lên thất thanh: “Thì ra là các ngươi!"Chỉ thấy trên sa mạc có người tu hành, yêu thú, Thiên Ma và quỷ quái đangđứng thành tùng hàng.Chúng đều là những đối thủ mà Triệu Thiền Y từng giết chết trong năm thángquá khứ.Quang ảnh trên ma kính biến hóa không ngừng, liên tục thả ra vô số kẻ địch --Lạc Tinh Thần cũng ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Các ngươi... Đều bị ta xử lý... Vìsao còn có thể sống lại?"Vô số quái vật đáp xuống trên sa mạc.Đó là những đối thủ nàng từng chiến thắng vào ngày xưa.Lão giả tóc bạc hít một ngụm xì gà, đắc ý nói: “Là nhân quả đó, Hắc Ám tiênsinh, mặt gương này sẽ hiện hóa ra ân oán ngày xưa của hai nàng, làm tất cả đốithủ của họ hiện ra, thực lực gia tăng gấp đôi, toàn bộ chúng sẽ tới tìm các nàngđể lấy mạng."Câu nói vừa dứt.Đại quân quái vật như núi như biển bắt đầu hành động.Chúng đánh tới Triệu Thiền Y và Lạc Tinh Thần trong sa mạc.- - Thực lực giatăng gấp đôi! Hơn nữa xuất hiện nhiều như vậy cùng một lúc! Đổi lại là ai cũngkhông thể một lần đối phó với nhiều kẻ địch như thế!"Thẻ bài của ngươi thật không bình thường."Liễu Bình thở dài và nói.Hắn ấn tay lên sách thẻ.Hiện tại đã đưa ra đánh cược, không có đường rút lui.Nếu thua trận, đừng nói Triệu Thiền Y và Lạc Tinh Thần, mà ngay cả hắn cũngbị rơi vào tính toán của lão giả tóc bạc, để Medea ăn luôn hắn.Chỉ có thể thắng! Nhưng trên tay hắn chỉ một thẻ bài Bạch Lang.Thật sự không có cách nào, chỉ có thể kêu gọi Bạch Lang trở về gia nhập chiếnđấu.Nhưng dù Bạch Lang có trở lại, cũng chưa chắc có thể đánh thắng trận này...Liễu Bình rơi vào trầm tư.ố ồLão giả tóc bạc nói với giọng điệu như tuyên bố: “Lục Đạo Luân Hồi của nhângian giới có một câu --""Ra lăn lộn thì sẽ có ngày phải trả lại.""Loại nhân quả này là thứ ta ghét nhất, may mà ta không cần đối mặt nó, màngười thì phải đối đầu.""Hắc Ám tiên sinh, hiện tại ngươi còn cảm thấy mình đúng hay không?"Lão ta nói xong thì đặt xì gà qua một bên, nâng ly rượu lên, nhìn lại giữa sân.- -Thắng thua đã định! Liễu Bình yên lặng lắng nghe, duỗi tay rút ra một thẻ bài từsách thẻ.Phải để Bạch Lang lên.Hắn đang nghĩ ngợi tới thì lại thấy giữa sân có biến hóa mới.Chỉ thấy Triệu Thiền Y nói với Lạc Tinh Thần: “Người thay ta chắn một chút.""Được!"Lạc Tinh Thần nói.Tuy không biết Triệu Thiền Y muốn làm gì, nhưng nàng vẫn đứng ra, che chắnTriệu Thiền Y ở phía sau.Quân địch cuồn cuộn xung phong lao đến, cùng giận dữ hét: “Vô dụng, haingười đi chết đi!"Vô số những thuật pháp cùng bắn đến -- Lạc Tinh Thần cắn răng một cái, phấttay thả ra từng ánh sáng sao trời, chắn ở trước mặt mình và Triệu Thiền Y.Oanh -- Vô số thuật pháp không ngừng oanh kích lên màn hào quang sao trời,làm cả màn hảo quang không ngừng lay động, cứ như sẽ tan biến vào bất cứ lúcnào."Ta không chắn được bao lâu nữa!"Khóe miệng Lạc Tinh Thần ứa ra máu, lớn tiếng quát lên.Ngay vào lúc nguy cấp, Triệu Thiền Y nhìn thoáng qua lão giả tóc bạc ở ngoàithế giới, lạnh lùng nói: “Ma quỷ đáng chết, người xem cho kỹ, kế tiếp là nhânquả của chủ nhân nhà ta."Nàng cắn trường đao vào miệng, tay trái ấn ra một pháp quyết.Thiên địa chấn động.Mấy thuật pháp xuyên qua màn hào quang sao trời, suýt nữa đã đánh trúngnàng, lại bị Lạc Tinh Thần toàn lực ngăn trở.Triệu Thiền Y như không hề phát giác, tay phải vươn tới rồi ẩn ra một phápquyết quỷ dị.Hư không chấn động.Lại một thuật pháp lập tức bắn về phía nàng, Lạc Tinh Thần bất đắc dĩ bay lên,tự mình đón nhận, đánh bay thuật pháp kia đi.ềĐúng lúc này -- Triệu Thiền Y khép đôi tay lại với nhau.Thuật pháp thành! Lục Đạo Luân Hồi, thần kỹ Hoàng Tuyền! Chỉ thấy toàn bộthế giới bỗng hóa thành một mảnh mờ nhạt.Trong lúc mơ hồ, một rồi lại một tiếng trống trận thê lương mà cổ xưa theo đómà vang lên.Tiếng trống dần tăng nhanh như mưa rào."Không được!"Lạc Tinh Thần quát.Màn hào quang sao trời của nàng lập tức tan biến.Lưu quang thuật pháp đầy trời lập tức đồng loạt bắn về phía nàng và TriệuThiền Y.Trong chớp nhoáng -- Triệu Thiền Y lại lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Ngàyxưa có hắn gieo nhân, hiện giờ có người tới từ phương xa, trả lại quả hôm nay."Câu nói vừa dứt.Xa tít trên không trung vang lên một tiếng kiếm reo gào thét.Chỉ một thoáng.Thiên ngoại bay tới hàng vạn kiếm quang, như nước lũ đánh bay tất cả thuậtpháp đầy trời, sau đó hóa thành hư ảo.Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lại.Chỉ thấy phía trên đám mây, một bóng hình xinh đẹp ngạo nghễ đứng đó, miệngngâm nga một câu: “Thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành.Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết tóc thụ trường sinh --"(1) Trên trời có tòa kinh đô bạch ngọc, mười hai lầu năm thành.Tiên nhân vỗ đầu tôi, kết tóc (20 tuổi) thu nhận phép trường sinh Một giọng nữvang lên: “Học nghệ ba ngàn năm, một sớm xuyên qua thời không đến tận đây,người thật sự muốn quay lại lối cũ?""Đúng vậy."Có người đáp.Một giọng nữ khác vang lên: “Ngươi có biết, ngươi nán lại ở Hoàng Tuyền lâunhư vậy, đã đạt thành danh hào Kiếm Thần Địa Ngục, hoàn toàn có thể không bịlịch sử của Luyện Ngục và Vĩnh Dạ ảnh hưởng.""Nhưng... Có một số nhân quả phải trả lại."Người nọ tiếp tục đáp."Phía bên kia đang hung hiểm lắm, không bằng chờ sau này rồi tính?"Giọng nữ trước đó nói."Không được."ế ế ầNgười trả lời giơ kiếm trong tay lên, cảm khái: “Kiếm này tên là Ly Sầu, làngày xưa hắn cứu mạng ta đã tặng cho, hôm nay ta phải trả lại ân tình.""Sau đó thì sao?""Bồng đảo còn cần kết bạn đồng hành, một mình khó lên bích nham đầu.""Cũng không biết hắn có nguyện ý hay không.""Mặc kệ, kiếm tu chúng ta làm việc chỉ cầu trong lòng không hổ thẹn, muốn thìđi làm thôi."Thiên địa chấn động.Chung quanh yên tĩnh bỗng vang lên rất nhiều giọng nói: “Bắt đầu rồi.""Bên Triệu Thiền Y có động tĩnh.""Là Vong Xuyên!""Thần kỹ Vong Xuyên!"

Chương 872: Thần kỹ Vong Xuyên