"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 900: Gây chuyện!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trên bầu trời bỗng xuất hiện bảy cánh cửa sổ.Cửa sổ liên tục mở ra, để lộ những tồn tại đứng ở trong đó.Nam nữ già trẻ đều tập trung tại đây.Bọn họ ăn mặc chính trang, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm trang, nhưng Liễu Bìnhchỉ cần nhẹ nhàng liếc nhìn một cái thì đã biết, những tồn tại đó đều không phảinhân loại."Giao thẻ vàng của ngươi ra."Một nam tử bụng phệ nói."Vì sao?"Liễu Bình lấy thẻ vàng ra, đặt ở trong tay."Chúng ta hoài nghi người trộm được nó, nếu không lấy tuổi của ngươi thì làmsao có được một nửa tài phú của toàn bộ ngân hàng?"Nam tử lạnh nhạt nói.Gã ta ra hiệu một cái.Cánh cửa lâu đài lập tức mở ra, đám ma quỷ chen chúc ùa ra từ lâu đài, giốngnhư quân đội đứng đầy toàn bộ quảng trường.Liễu Bình khẽ cười nói: “Ý ngươi là -- Ta có thể trộm thẻ vàng này từ trong tayngười cầm lái của ngân hàng Diễm Ngục à?”.Tất cả mọi người trầm mặc.Nam tử bụng phệ lại cười rộ lên, làm cho cửa sổ chấn động rớt tro bụi xuống,sau đó mở miệng nói: “Luyện Ngục có vô số chủng tộc, các loại năng lực đadạng phong phú như vô biển vô tận, có lẽ đúng lúc ngươi có một loại năng lực,có thể giấu diếm được người cầm lái -- Điều này hoàn toàn có khả năng."Liễu Bình nhìn chung quanh, nói với tất cả ma quỷ: “Nghe này, một nửa số tiềncủa ngân hàng là của ta, các ngươi cũng là tài sản của ta, ta không giết cácngươi, các ngươi cũng đừng cử động --ít nhất phải bảo trì kính sợ đối với tàiphú của ta, chờ mọi chuyện kết thúc."Chúng ma quỷ quay mặt nhìn nhau."Động thủ!"Nam tử bụng phệ quát.Một con ma quỷ đi ra từ trong đám người, giơ cao một thanh cự chùy phóng vềhướng Liễu Bình-- Trong hư không, không biết là cái gì chợt lóe sáng."Hắc –– Giọng nói hưng phấn của Bạch Lang chợt vang lên.ế ầGiây tiếp theo, hai tay hai chân thậm chí đầu của con ma quỷ lập tức thoát lythân thể, rơi rụng trên mặt đất.Âm! Chuối cự chùy này rơi xuống đất, quay cuồng một mạch, đột nhiên vườnphải một cục đá, lập tức kích phát lực bắn ngược, văng tới chỗ Liễu Bình.Liễu Bình đã thấy nhiều cũng không trách, vung mạnh trường đao chém bay nóđi.Lại có một đám ma quỷ muốn hành động, nhưng phát hiện binh khí trong tayđều đã bay ra ngoài, bay lên giữa không trung, biến mất trong một hắc động vừamới xuất hiện."Ai dám nhúng tay!"Nam nhân bụng phệ quát.Lạc Tinh Thần đeo mặt nạ lặng lẽ xuất hiện, chắn ở trước người Liễu Bình,chậm rãi nói: “Ai ra tay tiếp thì ta sẽ hủy diệt thế giới này."Nàng nâng tay lên.Xa tít trên vòm trời lập tức hiện ra một mặt trời chói chang màu đỏ thẫm.- - AiVong Tinh, Viêm Giới Hủy Diệt! Lạc Tinh Thần giơ tay lên cao, nhẹ nhàngnhúc nhích ngón tay.Trên bầu trời, mặt trời chói chang kia cũng không ngừng phát ra từng tia viếmquang, cứ như đang đáp lại động tác của nàng."Là thái dương."Một đồng sự khô khốc nói."Gặp quỷ, thủ hạ của hắn lại có loại cao thủ trình độ này."Lại có một đống sự nói.Các đồng sự khác sôi nổi rơi vào trầm mặc.Những ma quỷ đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.Dù sao thì -- Đó cũng không phải là sao băng gì.Đó là một mặt trời! Tuy lâu đài Diễm Ngục đứng sừng sững trên Luyện NgụcThần Trụ vô số năm, nhưng chưa bao giờ có người dám lấy thuật pháp loại trìnhđộ này công kích nó.Bởi vì tên ma thần cầm lái Diễm Ngục kia vẫn luôn trấn áp cường giả chưphương! Hiện giờ hình như lão ta đã không còn nữa.Vậy còn có ai dám chắn một kích này? Đột nhiên.Ngữ điệu của Lạc Tinh Thần biến đổi, lập tức quát: “Liễu Bình cẩn thận!"Chỉ thấy trên bầu trời, trong thái dương kia bỗng bùng lên một diễm trụ, khôngnghiêng không lệch mà bắn thẳng đến Liễu Bình.- - Đó chính là viêm trụ bộcphát ra từ thái dương! Giữa không trung, những đồng sự đó vội vàng nói: “Mau,mở ra tất cả cái chắn phòng hộ!""Trừ vị trí hắn đứng, tất cả đều bắt đầu phòng ngự đi!"ổNam tử bụng phệ bổ sung.Dao động vô chất vô hình phát ra từ lâu đài, bao phủ tất cả ma quỷ lại.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Việm trụ tới rồi.Liễu Bình thu trường đao, đôi tay ấn quyết và nói: “Thu!"Chỉ thấy viêm trụ mãnh liệt lao đến lập tức cuốn thành một viên cầu, thu liễmtất cả ánh hào quang và khí tức mãnh liệt lại, sau đó lẳng lặng lơ lửng trên tayhắn."Còn may còn may, ngươi có thể dùng nó lại."Lạc Tinh Thần nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực và nói."Một thuật pháp ngũ hành nho nhỏ mà năm đó ta sáng tạo ra chơi, ai biết hômnay có thể tạo ra tác dụng."Liêu Bình nhìn hỏa cầu trong tay và nói."Thuật pháp này thật sự không tồi."Bạch Lang đứng một bên tán dương."Tinh Thần, kiếp nạn khác thì ta có thể lý giải, nhưng tại sao thái dương củangươi lại đột nhiên công kích ta chứ?"Liễu Bình khó hiểu mà nói."Không biết sao lại như thế, tay của ta đột nhiên rút gân, cho nên thuật pháp cóchút mất khống chế."Lạc Tinh Thần ấp úng nói.Liễu Bình chỉ biết câm nín.Hắn đột nhiên phản ứng lại.Không tốt! Hình như tay hắn cũng muốn rút gân! Trong chớp nhoáng, hắn bỗngném hỏa cầu kia ra ngoài.Hỏa cầu xẹt qua trời cao, chui vào hư không, chẳng biết đi đâu.Giây tiếp theo, tay Liễu Bình lại rút gân.Thuật thu hỏa trên tay hắn lập tức vặn vẹo một hồi, sau đó lập tức tiêu tán."Nguy hiểm thật...”.Liễu Bình xoa xoa mồ hôi trên trán, ho nhẹ một tiếng và nói: “Vậy chúng ta tớinói chuyện chính sự đi."Ánh mắt hắn đảo qua tên kia đứng ở cửa sổ trước nam tử, mở miệng nói:“Chúng ta cứ lấy phương thức Luyện Ngục để giải quyết chuyện này, ngườithấy thế nào?""Phương thức Luyện Ngục-- người đang nói cái gì?"Nam tử bụng phệ nói.ế ấ ấ"Quyết đấu đấy,"Liễu Bình mỉm cười nói, “Đặt cược tất cả tài phú và mạng sống, người chết thìđi chết, người sống đạt được tất cả, người thấy thế nào?"Nam tử nhìn thoáng qua Bạch Lang phía sau hắn, lại dùng mắt trên người LạcTinh Thần, đầy mặt kiêng kị mà nói: “Ta không quyết đấu với một tên ăn trộm."Liễu Bình nói: “Ngươi không dám ra đánh một trận, vậy thì cút ra khỏi ngânhàng Diễm Ngục đi."Hắn bỗng nhíu nhíu mày.Trong cảm giác loáng thoáng, hình như lại có kiếp nạn gì đang buông xuống --Sẽ là cái gì đây? Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy hư không mở ra một cái khe.Một ma quỷ cao mấy mét đi ra, cả người tràn ngập dao động sức mạnh kinhngười, có thể xem như cấp bậc cao nhất trong Luyện Ngục-- Không sai, nó làmột tên Ma Vương cường đại! Chỉ thấy cả người nó bị lửa cháy đen xì, miệngthở hổn hển, phẫn nộ chất vấn: “Vừa rồi là ai vứt hỏa cầu?"Chung quanh yên tĩnh.Tên Ma Vương này nhìn một vòng, lập tức làm ra phán đoán từ dấu vết thuậtpháp."Một nhân loại... Ta nhớ hình như ta và ngươi không có thù hận... Ngươi lạimuốn giết ta."Ma Vương rút ra một thanh quyền trượng phủ kín xương khô từ phía sau, cườidữ tợn rồi đi tới đối diện Liễu Bình.Liễu Bình nhún vai và nói: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta chỉ tùy tiện némmột cái “Đánh rắm! Tiện tay ném một cái thì trùng hợp đánh vào yếu hại củata? Ngươi đang sử nhục trí tuệ của ta hả?"Trên người Ma Vương dâng trào ra từng luồng sát khí.Liễu Bình lại nhún vai lần nữa, phát hiện hắn cũng không giải thích được cái gì.Mọi người đều nhìn đến câm nín.Rõ ràng tiểu tử này là tới gây chuyện, nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra nhưvậy? Hiện tại thậm chí còn sắp đùa chết chính mình nữa? -- Nói gì thì nói,người này cũng quá xui xẻo! Bạch Lang thở dài, lẩm bẩm nói: “Ta tuyệt đối sẽkhông làm người tu hành, kiếp nạn này thật là đáng sợ.""Đồng cảm."Lạc Tinh Thần đứng một bên nói.Giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng cười điên cuồng.Mọi người nhìn lại, chỉ thấy đó là tên nam tử bụng phệ kia.Gã ta nhảy ra từ cửa sổ, lạnh lùng nói: “Một người tu hành đang trong ThiênKiếp Cảnh? Chỉ dựa vào ngươi cũng dám khiêu chiến với ta? Tới đi, chúng taquyết một trận thắng bại!"

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trên bầu trời bỗng xuất hiện bảy cánh cửa sổ.Cửa sổ liên tục mở ra, để lộ những tồn tại đứng ở trong đó.Nam nữ già trẻ đều tập trung tại đây.Bọn họ ăn mặc chính trang, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm trang, nhưng Liễu Bìnhchỉ cần nhẹ nhàng liếc nhìn một cái thì đã biết, những tồn tại đó đều không phảinhân loại."Giao thẻ vàng của ngươi ra."Một nam tử bụng phệ nói."Vì sao?"Liễu Bình lấy thẻ vàng ra, đặt ở trong tay."Chúng ta hoài nghi người trộm được nó, nếu không lấy tuổi của ngươi thì làmsao có được một nửa tài phú của toàn bộ ngân hàng?"Nam tử lạnh nhạt nói.Gã ta ra hiệu một cái.Cánh cửa lâu đài lập tức mở ra, đám ma quỷ chen chúc ùa ra từ lâu đài, giốngnhư quân đội đứng đầy toàn bộ quảng trường.Liễu Bình khẽ cười nói: “Ý ngươi là -- Ta có thể trộm thẻ vàng này từ trong tayngười cầm lái của ngân hàng Diễm Ngục à?”.Tất cả mọi người trầm mặc.Nam tử bụng phệ lại cười rộ lên, làm cho cửa sổ chấn động rớt tro bụi xuống,sau đó mở miệng nói: “Luyện Ngục có vô số chủng tộc, các loại năng lực đadạng phong phú như vô biển vô tận, có lẽ đúng lúc ngươi có một loại năng lực,có thể giấu diếm được người cầm lái -- Điều này hoàn toàn có khả năng."Liễu Bình nhìn chung quanh, nói với tất cả ma quỷ: “Nghe này, một nửa số tiềncủa ngân hàng là của ta, các ngươi cũng là tài sản của ta, ta không giết cácngươi, các ngươi cũng đừng cử động --ít nhất phải bảo trì kính sợ đối với tàiphú của ta, chờ mọi chuyện kết thúc."Chúng ma quỷ quay mặt nhìn nhau."Động thủ!"Nam tử bụng phệ quát.Một con ma quỷ đi ra từ trong đám người, giơ cao một thanh cự chùy phóng vềhướng Liễu Bình-- Trong hư không, không biết là cái gì chợt lóe sáng."Hắc –– Giọng nói hưng phấn của Bạch Lang chợt vang lên.ế ầGiây tiếp theo, hai tay hai chân thậm chí đầu của con ma quỷ lập tức thoát lythân thể, rơi rụng trên mặt đất.Âm! Chuối cự chùy này rơi xuống đất, quay cuồng một mạch, đột nhiên vườnphải một cục đá, lập tức kích phát lực bắn ngược, văng tới chỗ Liễu Bình.Liễu Bình đã thấy nhiều cũng không trách, vung mạnh trường đao chém bay nóđi.Lại có một đám ma quỷ muốn hành động, nhưng phát hiện binh khí trong tayđều đã bay ra ngoài, bay lên giữa không trung, biến mất trong một hắc động vừamới xuất hiện."Ai dám nhúng tay!"Nam nhân bụng phệ quát.Lạc Tinh Thần đeo mặt nạ lặng lẽ xuất hiện, chắn ở trước người Liễu Bình,chậm rãi nói: “Ai ra tay tiếp thì ta sẽ hủy diệt thế giới này."Nàng nâng tay lên.Xa tít trên vòm trời lập tức hiện ra một mặt trời chói chang màu đỏ thẫm.- - AiVong Tinh, Viêm Giới Hủy Diệt! Lạc Tinh Thần giơ tay lên cao, nhẹ nhàngnhúc nhích ngón tay.Trên bầu trời, mặt trời chói chang kia cũng không ngừng phát ra từng tia viếmquang, cứ như đang đáp lại động tác của nàng."Là thái dương."Một đồng sự khô khốc nói."Gặp quỷ, thủ hạ của hắn lại có loại cao thủ trình độ này."Lại có một đống sự nói.Các đồng sự khác sôi nổi rơi vào trầm mặc.Những ma quỷ đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.Dù sao thì -- Đó cũng không phải là sao băng gì.Đó là một mặt trời! Tuy lâu đài Diễm Ngục đứng sừng sững trên Luyện NgụcThần Trụ vô số năm, nhưng chưa bao giờ có người dám lấy thuật pháp loại trìnhđộ này công kích nó.Bởi vì tên ma thần cầm lái Diễm Ngục kia vẫn luôn trấn áp cường giả chưphương! Hiện giờ hình như lão ta đã không còn nữa.Vậy còn có ai dám chắn một kích này? Đột nhiên.Ngữ điệu của Lạc Tinh Thần biến đổi, lập tức quát: “Liễu Bình cẩn thận!"Chỉ thấy trên bầu trời, trong thái dương kia bỗng bùng lên một diễm trụ, khôngnghiêng không lệch mà bắn thẳng đến Liễu Bình.- - Đó chính là viêm trụ bộcphát ra từ thái dương! Giữa không trung, những đồng sự đó vội vàng nói: “Mau,mở ra tất cả cái chắn phòng hộ!""Trừ vị trí hắn đứng, tất cả đều bắt đầu phòng ngự đi!"ổNam tử bụng phệ bổ sung.Dao động vô chất vô hình phát ra từ lâu đài, bao phủ tất cả ma quỷ lại.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Việm trụ tới rồi.Liễu Bình thu trường đao, đôi tay ấn quyết và nói: “Thu!"Chỉ thấy viêm trụ mãnh liệt lao đến lập tức cuốn thành một viên cầu, thu liễmtất cả ánh hào quang và khí tức mãnh liệt lại, sau đó lẳng lặng lơ lửng trên tayhắn."Còn may còn may, ngươi có thể dùng nó lại."Lạc Tinh Thần nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực và nói."Một thuật pháp ngũ hành nho nhỏ mà năm đó ta sáng tạo ra chơi, ai biết hômnay có thể tạo ra tác dụng."Liêu Bình nhìn hỏa cầu trong tay và nói."Thuật pháp này thật sự không tồi."Bạch Lang đứng một bên tán dương."Tinh Thần, kiếp nạn khác thì ta có thể lý giải, nhưng tại sao thái dương củangươi lại đột nhiên công kích ta chứ?"Liễu Bình khó hiểu mà nói."Không biết sao lại như thế, tay của ta đột nhiên rút gân, cho nên thuật pháp cóchút mất khống chế."Lạc Tinh Thần ấp úng nói.Liễu Bình chỉ biết câm nín.Hắn đột nhiên phản ứng lại.Không tốt! Hình như tay hắn cũng muốn rút gân! Trong chớp nhoáng, hắn bỗngném hỏa cầu kia ra ngoài.Hỏa cầu xẹt qua trời cao, chui vào hư không, chẳng biết đi đâu.Giây tiếp theo, tay Liễu Bình lại rút gân.Thuật thu hỏa trên tay hắn lập tức vặn vẹo một hồi, sau đó lập tức tiêu tán."Nguy hiểm thật...”.Liễu Bình xoa xoa mồ hôi trên trán, ho nhẹ một tiếng và nói: “Vậy chúng ta tớinói chuyện chính sự đi."Ánh mắt hắn đảo qua tên kia đứng ở cửa sổ trước nam tử, mở miệng nói:“Chúng ta cứ lấy phương thức Luyện Ngục để giải quyết chuyện này, ngườithấy thế nào?""Phương thức Luyện Ngục-- người đang nói cái gì?"Nam tử bụng phệ nói.ế ấ ấ"Quyết đấu đấy,"Liễu Bình mỉm cười nói, “Đặt cược tất cả tài phú và mạng sống, người chết thìđi chết, người sống đạt được tất cả, người thấy thế nào?"Nam tử nhìn thoáng qua Bạch Lang phía sau hắn, lại dùng mắt trên người LạcTinh Thần, đầy mặt kiêng kị mà nói: “Ta không quyết đấu với một tên ăn trộm."Liễu Bình nói: “Ngươi không dám ra đánh một trận, vậy thì cút ra khỏi ngânhàng Diễm Ngục đi."Hắn bỗng nhíu nhíu mày.Trong cảm giác loáng thoáng, hình như lại có kiếp nạn gì đang buông xuống --Sẽ là cái gì đây? Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy hư không mở ra một cái khe.Một ma quỷ cao mấy mét đi ra, cả người tràn ngập dao động sức mạnh kinhngười, có thể xem như cấp bậc cao nhất trong Luyện Ngục-- Không sai, nó làmột tên Ma Vương cường đại! Chỉ thấy cả người nó bị lửa cháy đen xì, miệngthở hổn hển, phẫn nộ chất vấn: “Vừa rồi là ai vứt hỏa cầu?"Chung quanh yên tĩnh.Tên Ma Vương này nhìn một vòng, lập tức làm ra phán đoán từ dấu vết thuậtpháp."Một nhân loại... Ta nhớ hình như ta và ngươi không có thù hận... Ngươi lạimuốn giết ta."Ma Vương rút ra một thanh quyền trượng phủ kín xương khô từ phía sau, cườidữ tợn rồi đi tới đối diện Liễu Bình.Liễu Bình nhún vai và nói: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta chỉ tùy tiện némmột cái “Đánh rắm! Tiện tay ném một cái thì trùng hợp đánh vào yếu hại củata? Ngươi đang sử nhục trí tuệ của ta hả?"Trên người Ma Vương dâng trào ra từng luồng sát khí.Liễu Bình lại nhún vai lần nữa, phát hiện hắn cũng không giải thích được cái gì.Mọi người đều nhìn đến câm nín.Rõ ràng tiểu tử này là tới gây chuyện, nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra nhưvậy? Hiện tại thậm chí còn sắp đùa chết chính mình nữa? -- Nói gì thì nói,người này cũng quá xui xẻo! Bạch Lang thở dài, lẩm bẩm nói: “Ta tuyệt đối sẽkhông làm người tu hành, kiếp nạn này thật là đáng sợ.""Đồng cảm."Lạc Tinh Thần đứng một bên nói.Giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng cười điên cuồng.Mọi người nhìn lại, chỉ thấy đó là tên nam tử bụng phệ kia.Gã ta nhảy ra từ cửa sổ, lạnh lùng nói: “Một người tu hành đang trong ThiênKiếp Cảnh? Chỉ dựa vào ngươi cũng dám khiêu chiến với ta? Tới đi, chúng taquyết một trận thắng bại!"

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trên bầu trời bỗng xuất hiện bảy cánh cửa sổ.Cửa sổ liên tục mở ra, để lộ những tồn tại đứng ở trong đó.Nam nữ già trẻ đều tập trung tại đây.Bọn họ ăn mặc chính trang, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm trang, nhưng Liễu Bìnhchỉ cần nhẹ nhàng liếc nhìn một cái thì đã biết, những tồn tại đó đều không phảinhân loại."Giao thẻ vàng của ngươi ra."Một nam tử bụng phệ nói."Vì sao?"Liễu Bình lấy thẻ vàng ra, đặt ở trong tay."Chúng ta hoài nghi người trộm được nó, nếu không lấy tuổi của ngươi thì làmsao có được một nửa tài phú của toàn bộ ngân hàng?"Nam tử lạnh nhạt nói.Gã ta ra hiệu một cái.Cánh cửa lâu đài lập tức mở ra, đám ma quỷ chen chúc ùa ra từ lâu đài, giốngnhư quân đội đứng đầy toàn bộ quảng trường.Liễu Bình khẽ cười nói: “Ý ngươi là -- Ta có thể trộm thẻ vàng này từ trong tayngười cầm lái của ngân hàng Diễm Ngục à?”.Tất cả mọi người trầm mặc.Nam tử bụng phệ lại cười rộ lên, làm cho cửa sổ chấn động rớt tro bụi xuống,sau đó mở miệng nói: “Luyện Ngục có vô số chủng tộc, các loại năng lực đadạng phong phú như vô biển vô tận, có lẽ đúng lúc ngươi có một loại năng lực,có thể giấu diếm được người cầm lái -- Điều này hoàn toàn có khả năng."Liễu Bình nhìn chung quanh, nói với tất cả ma quỷ: “Nghe này, một nửa số tiềncủa ngân hàng là của ta, các ngươi cũng là tài sản của ta, ta không giết cácngươi, các ngươi cũng đừng cử động --ít nhất phải bảo trì kính sợ đối với tàiphú của ta, chờ mọi chuyện kết thúc."Chúng ma quỷ quay mặt nhìn nhau."Động thủ!"Nam tử bụng phệ quát.Một con ma quỷ đi ra từ trong đám người, giơ cao một thanh cự chùy phóng vềhướng Liễu Bình-- Trong hư không, không biết là cái gì chợt lóe sáng."Hắc –– Giọng nói hưng phấn của Bạch Lang chợt vang lên.ế ầGiây tiếp theo, hai tay hai chân thậm chí đầu của con ma quỷ lập tức thoát lythân thể, rơi rụng trên mặt đất.Âm! Chuối cự chùy này rơi xuống đất, quay cuồng một mạch, đột nhiên vườnphải một cục đá, lập tức kích phát lực bắn ngược, văng tới chỗ Liễu Bình.Liễu Bình đã thấy nhiều cũng không trách, vung mạnh trường đao chém bay nóđi.Lại có một đám ma quỷ muốn hành động, nhưng phát hiện binh khí trong tayđều đã bay ra ngoài, bay lên giữa không trung, biến mất trong một hắc động vừamới xuất hiện."Ai dám nhúng tay!"Nam nhân bụng phệ quát.Lạc Tinh Thần đeo mặt nạ lặng lẽ xuất hiện, chắn ở trước người Liễu Bình,chậm rãi nói: “Ai ra tay tiếp thì ta sẽ hủy diệt thế giới này."Nàng nâng tay lên.Xa tít trên vòm trời lập tức hiện ra một mặt trời chói chang màu đỏ thẫm.- - AiVong Tinh, Viêm Giới Hủy Diệt! Lạc Tinh Thần giơ tay lên cao, nhẹ nhàngnhúc nhích ngón tay.Trên bầu trời, mặt trời chói chang kia cũng không ngừng phát ra từng tia viếmquang, cứ như đang đáp lại động tác của nàng."Là thái dương."Một đồng sự khô khốc nói."Gặp quỷ, thủ hạ của hắn lại có loại cao thủ trình độ này."Lại có một đống sự nói.Các đồng sự khác sôi nổi rơi vào trầm mặc.Những ma quỷ đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.Dù sao thì -- Đó cũng không phải là sao băng gì.Đó là một mặt trời! Tuy lâu đài Diễm Ngục đứng sừng sững trên Luyện NgụcThần Trụ vô số năm, nhưng chưa bao giờ có người dám lấy thuật pháp loại trìnhđộ này công kích nó.Bởi vì tên ma thần cầm lái Diễm Ngục kia vẫn luôn trấn áp cường giả chưphương! Hiện giờ hình như lão ta đã không còn nữa.Vậy còn có ai dám chắn một kích này? Đột nhiên.Ngữ điệu của Lạc Tinh Thần biến đổi, lập tức quát: “Liễu Bình cẩn thận!"Chỉ thấy trên bầu trời, trong thái dương kia bỗng bùng lên một diễm trụ, khôngnghiêng không lệch mà bắn thẳng đến Liễu Bình.- - Đó chính là viêm trụ bộcphát ra từ thái dương! Giữa không trung, những đồng sự đó vội vàng nói: “Mau,mở ra tất cả cái chắn phòng hộ!""Trừ vị trí hắn đứng, tất cả đều bắt đầu phòng ngự đi!"ổNam tử bụng phệ bổ sung.Dao động vô chất vô hình phát ra từ lâu đài, bao phủ tất cả ma quỷ lại.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Việm trụ tới rồi.Liễu Bình thu trường đao, đôi tay ấn quyết và nói: “Thu!"Chỉ thấy viêm trụ mãnh liệt lao đến lập tức cuốn thành một viên cầu, thu liễmtất cả ánh hào quang và khí tức mãnh liệt lại, sau đó lẳng lặng lơ lửng trên tayhắn."Còn may còn may, ngươi có thể dùng nó lại."Lạc Tinh Thần nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực và nói."Một thuật pháp ngũ hành nho nhỏ mà năm đó ta sáng tạo ra chơi, ai biết hômnay có thể tạo ra tác dụng."Liêu Bình nhìn hỏa cầu trong tay và nói."Thuật pháp này thật sự không tồi."Bạch Lang đứng một bên tán dương."Tinh Thần, kiếp nạn khác thì ta có thể lý giải, nhưng tại sao thái dương củangươi lại đột nhiên công kích ta chứ?"Liễu Bình khó hiểu mà nói."Không biết sao lại như thế, tay của ta đột nhiên rút gân, cho nên thuật pháp cóchút mất khống chế."Lạc Tinh Thần ấp úng nói.Liễu Bình chỉ biết câm nín.Hắn đột nhiên phản ứng lại.Không tốt! Hình như tay hắn cũng muốn rút gân! Trong chớp nhoáng, hắn bỗngném hỏa cầu kia ra ngoài.Hỏa cầu xẹt qua trời cao, chui vào hư không, chẳng biết đi đâu.Giây tiếp theo, tay Liễu Bình lại rút gân.Thuật thu hỏa trên tay hắn lập tức vặn vẹo một hồi, sau đó lập tức tiêu tán."Nguy hiểm thật...”.Liễu Bình xoa xoa mồ hôi trên trán, ho nhẹ một tiếng và nói: “Vậy chúng ta tớinói chuyện chính sự đi."Ánh mắt hắn đảo qua tên kia đứng ở cửa sổ trước nam tử, mở miệng nói:“Chúng ta cứ lấy phương thức Luyện Ngục để giải quyết chuyện này, ngườithấy thế nào?""Phương thức Luyện Ngục-- người đang nói cái gì?"Nam tử bụng phệ nói.ế ấ ấ"Quyết đấu đấy,"Liễu Bình mỉm cười nói, “Đặt cược tất cả tài phú và mạng sống, người chết thìđi chết, người sống đạt được tất cả, người thấy thế nào?"Nam tử nhìn thoáng qua Bạch Lang phía sau hắn, lại dùng mắt trên người LạcTinh Thần, đầy mặt kiêng kị mà nói: “Ta không quyết đấu với một tên ăn trộm."Liễu Bình nói: “Ngươi không dám ra đánh một trận, vậy thì cút ra khỏi ngânhàng Diễm Ngục đi."Hắn bỗng nhíu nhíu mày.Trong cảm giác loáng thoáng, hình như lại có kiếp nạn gì đang buông xuống --Sẽ là cái gì đây? Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy hư không mở ra một cái khe.Một ma quỷ cao mấy mét đi ra, cả người tràn ngập dao động sức mạnh kinhngười, có thể xem như cấp bậc cao nhất trong Luyện Ngục-- Không sai, nó làmột tên Ma Vương cường đại! Chỉ thấy cả người nó bị lửa cháy đen xì, miệngthở hổn hển, phẫn nộ chất vấn: “Vừa rồi là ai vứt hỏa cầu?"Chung quanh yên tĩnh.Tên Ma Vương này nhìn một vòng, lập tức làm ra phán đoán từ dấu vết thuậtpháp."Một nhân loại... Ta nhớ hình như ta và ngươi không có thù hận... Ngươi lạimuốn giết ta."Ma Vương rút ra một thanh quyền trượng phủ kín xương khô từ phía sau, cườidữ tợn rồi đi tới đối diện Liễu Bình.Liễu Bình nhún vai và nói: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta chỉ tùy tiện némmột cái “Đánh rắm! Tiện tay ném một cái thì trùng hợp đánh vào yếu hại củata? Ngươi đang sử nhục trí tuệ của ta hả?"Trên người Ma Vương dâng trào ra từng luồng sát khí.Liễu Bình lại nhún vai lần nữa, phát hiện hắn cũng không giải thích được cái gì.Mọi người đều nhìn đến câm nín.Rõ ràng tiểu tử này là tới gây chuyện, nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra nhưvậy? Hiện tại thậm chí còn sắp đùa chết chính mình nữa? -- Nói gì thì nói,người này cũng quá xui xẻo! Bạch Lang thở dài, lẩm bẩm nói: “Ta tuyệt đối sẽkhông làm người tu hành, kiếp nạn này thật là đáng sợ.""Đồng cảm."Lạc Tinh Thần đứng một bên nói.Giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng cười điên cuồng.Mọi người nhìn lại, chỉ thấy đó là tên nam tử bụng phệ kia.Gã ta nhảy ra từ cửa sổ, lạnh lùng nói: “Một người tu hành đang trong ThiênKiếp Cảnh? Chỉ dựa vào ngươi cũng dám khiêu chiến với ta? Tới đi, chúng taquyết một trận thắng bại!"

Chương 900: Gây chuyện!