"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 903: Tiếp theo để người giết

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bỗng nhiên, Liễu Bình ra hiệu im lặng.Hai người lập tức nhắm miệng lại, nhìn lại theo ánh mắt hắn lên giữa khôngtrung.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ hoàn toàn mới hiện lên giữa không trung: “Người sửdụng: Kinh Các quốc vương, thủ lĩnh nhất tộc Kinh Các Điểu, bảo vật nhận lấy:Hoa Hải Bảo Thạch, đối tượng giao dịch: Hoa Yêu Mị Nương (Cách đây bangày)."Hàng chữ nhỏ này vừa hiện ra thì bầu không khí trong cả đại sảnh cũng trở nênkhác thường.Tên người Kinh Các nữ vương tản ra một luồng sát khí nhàn nhạt, trên mặt lạilộ ra tươi cười khéo léo, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Xem ra bệ hạ không có việc gì,dù sao thể loại để tiện chỉ biết dụ dỗ nam nhân vui vẻ như Hoa Yêu Mị Nươngcũng không có can đảm giết người."Liễu Bình hơi hé miệng, không biết nói gì cho tốt.Hắn thật sự có chút lo lắng cho sự an nguy của người huynh đệ kia, cho nên mớigiao chiếc nhẫn này ra.Ai biết sẽ là loại kết quả này? Kinh Các nữ vương xoay người, rất cảm thôngmà nói: “Liễu Bình, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, thật ra hắn đang kéo ngườilàm tấm mộc, thuận tiện xài chung chiếc nhẫn này với ngươi –– chỉ là tiền riêngcủa hắn quá nhiều, thiếu một hai viên đá quý gì thì ngươi cũng không chú ýtới.""Đúng vậy, không chú ý, không chú ý đến."Liễu Bình thở dài nói.Nữ hoàng Kinh Cức suy nghĩ, sau đó tháo một chiếc nhẫn khác ra khỏi ngóntay, đặt vào tay Liễu Bình."Quốc vương lấy tiền riêng cho minh hữu dùng, nói ra cũng không có thể thốnggì, để người ta chê cười, xin hãy dùng chiếc nhẫn này đi."Không đợi Liễu Bình nói gì, nàng ta còn nói thêm: “Kinh Cực Điểu chúng tatrăm phần trăm ủng hộ người làm người thừa kế ngân hàng Diễm Ngục -- ta đãcho người đi làm chuyện này.""Đa tạ nữ hoàng điện hạ."Liễu Bình không biết nàng ta nói là cái gì, nhưng vẫn cảm ta."Ta khoan hẳn nhiều lời với người, chờ tìm quốc vương trở về, chúng ta lạicùng tới thăm hỏi ngươi."Nữ hoàng Kinh Các nói."Được, đi thong thả."ễLiễu Bình nói.Nữ hoàng Kinh Các lại cười với hắn lần nữa, phất tay mở ra một cánh cửatruyền tống.Nàng ta bước vào một bước, lập tức sai bảo các cung nữ đứng hầu bên trongrằng: “Người đâu, ta muốn đích thân đi cứu quốc vương bệ hạ, đi lấy roi tới chota, và cả dụng cụ tra tấn của các tộc mà ta luôn cất chứa..."Cánh cửa truyền tống dần dần khép lại, âm thanh cũng theo đó mà biến mất.Ngoài cửa, Liễu Bình, Bạch Lang, Lạc Tinh Thần không hẹn mà cùng nhẹnhàng thở ra."Tuy rằng nói về thực lực thì nàng cũng không xuất chúng, nhưng không ngănđược ta xem nàng như thần tượng."Lạc Tinh Thần nói."Làm ta sợ muốn chết... Về sau ta sẽ không kết hôn..."Bạch Lang lẩm bẩm.Liễu Bình nhìn lại chiếc nhẫn trong tay, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốthiện lên phía trên nó: “Kinh Các chi hoàn.""Thuyết minh: Chìa khóa bảo khố của Kinh Các vương quốc, có thể lấy ra bấtcứ bảo vật nào của vương quốc vào mọi lúc.""-- Chỉ khi đồng thời được quốc vương và hoàng hậu Kinh Các Điểu tin cậy,mới có cơ hội đạt được chiếc nhẫn này."Liễu Bình đeo chiếc nhẫn này lên ngón tay giữa, chỉ thấy pho tượng trước mặtbỗng động đậy.Thạch điêu Kinh Các Điểu kia vỗ cánh, lập tức sống lại, duỗi miệng nhẹ nhàngmổ một cái vào hư không, ngậm một quyển trục ra rồi đặt trước mặt Liễu Bình,sau đó mới bay trở về rồi bất động.Quyển trục mở ra.Liễu Bình cẩn thận quan sát, thở dài nói: “Nữ hoàng là một trong bảy vị đồngsự ngân hàng, tuyên bố ủng hộ ta kế thừa ngân hàng Diễm Ngục.""Ngươi đã có một nửa tài sản của toàn bộ ngân hàng, vừa rồi giết một đồng sự,lại đạt được sự ủng hộ của Kinh Các Điểu, hiện tại có lẽ không thành vấn đềđúng không?"Bạch Lang hỏi."Có lẽ còn có một vài tên đui mù sẽ nhảy ra, dù sao cũng là tài phú và quyền lựckhổng lồ như thế."Liễu Bình nói.Hư không bỗng mở ra mấy cánh cửa sổ.- - So với lần trước, hiện tại chỉ còn cónăm cánh cửa sổ.ổ ổ ễNăm tên thành viên đổng sự đứng trước cửa sổ từng người, quan sát Liễu Bìnhphía dưới, biểu tình mỗi người một vẻ."Cả Kinh Các Điểu cũng ủng hộ ngươi, vậy chúng ta cũng không tiện ngăn trở."Một người nói."Nhưng dù sao ngươi cũng quá tuổi trẻ, lại là nhân loại, chỉ sợ trong ngân hàngcó rất nhiều người nghi ngờ -- Vậy sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của toàn bộngân hàng."Một người khác nói.Ba người còn lại cùng gật đầu bảo đúng.Liễu Bình nói: “Ta có một loạt phương pháp xử lý, một khi thi hành, tất nhiêncó thể đánh tan tất cả nghi ngờ, còn có thể kích phát sự nhiệt tình của tất cảthành viên ngân hàng từ trên xuống dưới –– Dù sao thì chỗ của chúng ta làLuyện Ngục, sau khi mọi người biết phong cách làm việc của ta là thế nào thìnhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo."Năm tên đổng sự nhìn nhau.Một đống sự lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi, làm ăn không phải làm như vậy,chúng ta cần đưa ra một vài điều kiện, nếu ngươi có thể –– Đầu của gã bỗngbiến mất.Thi thể không đầu kia lung lay, rơi ra khỏi cửa sổ, đập thẳng xuống sàn nhà màutrắng, bắn ra huyết hoa màu đỏ thẫm.Bạch Lang bay trở về từ cửa sổ, đưa đầu người trong tay cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy đầu người, tùy tiện vung lên.Bum! Đầu người rớt vào hồ suối phun, dần dần hóa thành một màu huyết sắc,phiếu phiếu đãng đãng trong nước ao, không ngừng chìm nổi.Bốn gã đổng sự nhìn cái đầu người trong nước ao, nhất thời rơi vào trầm mặc.Liễu Bình mỉm cười và nói: “Nghe này, ta biết sau lưng các ngươi đều có thểlực khổng lồ và vô số thủ hạ, nhưng ta chẳng để bụng chút nào cả, hiện tạiphương pháp xử lý đầu tiên đã được thi hành, các ngươi muốn đi nỗ lực làmviệc hay là muốn tiếp tục xem phương pháp xử lý thứ hai của ta?"Ở sau lưng hắn, Lạc Tinh Thần nói nhỏ với Bạch Lang: “Ngươi quá nhanh, tacòn chưa kip ra tay.""Tiếp theo để người giết."Bạch Lang nói nhỏ."Được rồi..."Lạc Tinh Thần nhìn về phía mấy tên đổng sự còn lại, cứ như đang chọn lựa mụctiêu.Bỗng nhiên.Một đồng sự mở miệng nói: “Ta đi làm việc."ế ấ ổGã biến mất khỏi cánh cửa sổ.

Bỗng nhiên, Liễu Bình ra hiệu im lặng.

Hai người lập tức nhắm miệng lại, nhìn lại theo ánh mắt hắn lên giữa không

trung.

Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ hoàn toàn mới hiện lên giữa không trung: “Người sử

dụng: Kinh Các quốc vương, thủ lĩnh nhất tộc Kinh Các Điểu, bảo vật nhận lấy:

Hoa Hải Bảo Thạch, đối tượng giao dịch: Hoa Yêu Mị Nương (Cách đây ba

ngày)."

Hàng chữ nhỏ này vừa hiện ra thì bầu không khí trong cả đại sảnh cũng trở nên

khác thường.

Tên người Kinh Các nữ vương tản ra một luồng sát khí nhàn nhạt, trên mặt lại

lộ ra tươi cười khéo léo, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Xem ra bệ hạ không có việc gì,

dù sao thể loại để tiện chỉ biết dụ dỗ nam nhân vui vẻ như Hoa Yêu Mị Nương

cũng không có can đảm giết người."

Liễu Bình hơi hé miệng, không biết nói gì cho tốt.

Hắn thật sự có chút lo lắng cho sự an nguy của người huynh đệ kia, cho nên mới

giao chiếc nhẫn này ra.

Ai biết sẽ là loại kết quả này? Kinh Các nữ vương xoay người, rất cảm thông

mà nói: “Liễu Bình, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, thật ra hắn đang kéo người

làm tấm mộc, thuận tiện xài chung chiếc nhẫn này với ngươi –– chỉ là tiền riêng

của hắn quá nhiều, thiếu một hai viên đá quý gì thì ngươi cũng không chú ý

tới."

"Đúng vậy, không chú ý, không chú ý đến."

Liễu Bình thở dài nói.

Nữ hoàng Kinh Cức suy nghĩ, sau đó tháo một chiếc nhẫn khác ra khỏi ngón

tay, đặt vào tay Liễu Bình.

"Quốc vương lấy tiền riêng cho minh hữu dùng, nói ra cũng không có thể thống

gì, để người ta chê cười, xin hãy dùng chiếc nhẫn này đi."

Không đợi Liễu Bình nói gì, nàng ta còn nói thêm: “Kinh Cực Điểu chúng ta

trăm phần trăm ủng hộ người làm người thừa kế ngân hàng Diễm Ngục -- ta đã

cho người đi làm chuyện này."

"Đa tạ nữ hoàng điện hạ."

Liễu Bình không biết nàng ta nói là cái gì, nhưng vẫn cảm ta.

"Ta khoan hẳn nhiều lời với người, chờ tìm quốc vương trở về, chúng ta lại

cùng tới thăm hỏi ngươi."

Nữ hoàng Kinh Các nói.

"Được, đi thong thả."

Liễu Bình nói.

Nữ hoàng Kinh Các lại cười với hắn lần nữa, phất tay mở ra một cánh cửa

truyền tống.

Nàng ta bước vào một bước, lập tức sai bảo các cung nữ đứng hầu bên trong

rằng: “Người đâu, ta muốn đích thân đi cứu quốc vương bệ hạ, đi lấy roi tới cho

ta, và cả dụng cụ tra tấn của các tộc mà ta luôn cất chứa..."

Cánh cửa truyền tống dần dần khép lại, âm thanh cũng theo đó mà biến mất.

Ngoài cửa, Liễu Bình, Bạch Lang, Lạc Tinh Thần không hẹn mà cùng nhẹ

nhàng thở ra.

"Tuy rằng nói về thực lực thì nàng cũng không xuất chúng, nhưng không ngăn

được ta xem nàng như thần tượng."

Lạc Tinh Thần nói.

"Làm ta sợ muốn chết... Về sau ta sẽ không kết hôn..."

Bạch Lang lẩm bẩm.

Liễu Bình nhìn lại chiếc nhẫn trong tay, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt

hiện lên phía trên nó: “Kinh Các chi hoàn."

"Thuyết minh: Chìa khóa bảo khố của Kinh Các vương quốc, có thể lấy ra bất

cứ bảo vật nào của vương quốc vào mọi lúc."

"-- Chỉ khi đồng thời được quốc vương và hoàng hậu Kinh Các Điểu tin cậy,

mới có cơ hội đạt được chiếc nhẫn này."

Liễu Bình đeo chiếc nhẫn này lên ngón tay giữa, chỉ thấy pho tượng trước mặt

bỗng động đậy.

Thạch điêu Kinh Các Điểu kia vỗ cánh, lập tức sống lại, duỗi miệng nhẹ nhàng

mổ một cái vào hư không, ngậm một quyển trục ra rồi đặt trước mặt Liễu Bình,

sau đó mới bay trở về rồi bất động.

Quyển trục mở ra.

Liễu Bình cẩn thận quan sát, thở dài nói: “Nữ hoàng là một trong bảy vị đồng

sự ngân hàng, tuyên bố ủng hộ ta kế thừa ngân hàng Diễm Ngục."

"Ngươi đã có một nửa tài sản của toàn bộ ngân hàng, vừa rồi giết một đồng sự,

lại đạt được sự ủng hộ của Kinh Các Điểu, hiện tại có lẽ không thành vấn đề

đúng không?"

Bạch Lang hỏi.

"Có lẽ còn có một vài tên đui mù sẽ nhảy ra, dù sao cũng là tài phú và quyền lực

khổng lồ như thế."

Liễu Bình nói.

Hư không bỗng mở ra mấy cánh cửa sổ.- - So với lần trước, hiện tại chỉ còn có

năm cánh cửa sổ.

ổ ổ ễ

Năm tên thành viên đổng sự đứng trước cửa sổ từng người, quan sát Liễu Bình

phía dưới, biểu tình mỗi người một vẻ.

"Cả Kinh Các Điểu cũng ủng hộ ngươi, vậy chúng ta cũng không tiện ngăn trở."

Một người nói.

"Nhưng dù sao ngươi cũng quá tuổi trẻ, lại là nhân loại, chỉ sợ trong ngân hàng

có rất nhiều người nghi ngờ -- Vậy sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của toàn bộ

ngân hàng."

Một người khác nói.

Ba người còn lại cùng gật đầu bảo đúng.

Liễu Bình nói: “Ta có một loạt phương pháp xử lý, một khi thi hành, tất nhiên

có thể đánh tan tất cả nghi ngờ, còn có thể kích phát sự nhiệt tình của tất cả

thành viên ngân hàng từ trên xuống dưới –– Dù sao thì chỗ của chúng ta là

Luyện Ngục, sau khi mọi người biết phong cách làm việc của ta là thế nào thì

nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo."

Năm tên đổng sự nhìn nhau.

Một đống sự lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi, làm ăn không phải làm như vậy,

chúng ta cần đưa ra một vài điều kiện, nếu ngươi có thể –– Đầu của gã bỗng

biến mất.

Thi thể không đầu kia lung lay, rơi ra khỏi cửa sổ, đập thẳng xuống sàn nhà màu

trắng, bắn ra huyết hoa màu đỏ thẫm.

Bạch Lang bay trở về từ cửa sổ, đưa đầu người trong tay cho Liễu Bình.

Liễu Bình nhận lấy đầu người, tùy tiện vung lên.

Bum! Đầu người rớt vào hồ suối phun, dần dần hóa thành một màu huyết sắc,

phiếu phiếu đãng đãng trong nước ao, không ngừng chìm nổi.

Bốn gã đổng sự nhìn cái đầu người trong nước ao, nhất thời rơi vào trầm mặc.

Liễu Bình mỉm cười và nói: “Nghe này, ta biết sau lưng các ngươi đều có thể

lực khổng lồ và vô số thủ hạ, nhưng ta chẳng để bụng chút nào cả, hiện tại

phương pháp xử lý đầu tiên đã được thi hành, các ngươi muốn đi nỗ lực làm

việc hay là muốn tiếp tục xem phương pháp xử lý thứ hai của ta?"

Ở sau lưng hắn, Lạc Tinh Thần nói nhỏ với Bạch Lang: “Ngươi quá nhanh, ta

còn chưa kip ra tay."

"Tiếp theo để người giết."

Bạch Lang nói nhỏ.

"Được rồi..."

Lạc Tinh Thần nhìn về phía mấy tên đổng sự còn lại, cứ như đang chọn lựa mục

tiêu.

Bỗng nhiên.

Một đồng sự mở miệng nói: “Ta đi làm việc."

ế ấ ổ

Gã biến mất khỏi cánh cửa sổ.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bỗng nhiên, Liễu Bình ra hiệu im lặng.Hai người lập tức nhắm miệng lại, nhìn lại theo ánh mắt hắn lên giữa khôngtrung.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ hoàn toàn mới hiện lên giữa không trung: “Người sửdụng: Kinh Các quốc vương, thủ lĩnh nhất tộc Kinh Các Điểu, bảo vật nhận lấy:Hoa Hải Bảo Thạch, đối tượng giao dịch: Hoa Yêu Mị Nương (Cách đây bangày)."Hàng chữ nhỏ này vừa hiện ra thì bầu không khí trong cả đại sảnh cũng trở nênkhác thường.Tên người Kinh Các nữ vương tản ra một luồng sát khí nhàn nhạt, trên mặt lạilộ ra tươi cười khéo léo, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Xem ra bệ hạ không có việc gì,dù sao thể loại để tiện chỉ biết dụ dỗ nam nhân vui vẻ như Hoa Yêu Mị Nươngcũng không có can đảm giết người."Liễu Bình hơi hé miệng, không biết nói gì cho tốt.Hắn thật sự có chút lo lắng cho sự an nguy của người huynh đệ kia, cho nên mớigiao chiếc nhẫn này ra.Ai biết sẽ là loại kết quả này? Kinh Các nữ vương xoay người, rất cảm thôngmà nói: “Liễu Bình, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, thật ra hắn đang kéo ngườilàm tấm mộc, thuận tiện xài chung chiếc nhẫn này với ngươi –– chỉ là tiền riêngcủa hắn quá nhiều, thiếu một hai viên đá quý gì thì ngươi cũng không chú ýtới.""Đúng vậy, không chú ý, không chú ý đến."Liễu Bình thở dài nói.Nữ hoàng Kinh Cức suy nghĩ, sau đó tháo một chiếc nhẫn khác ra khỏi ngóntay, đặt vào tay Liễu Bình."Quốc vương lấy tiền riêng cho minh hữu dùng, nói ra cũng không có thể thốnggì, để người ta chê cười, xin hãy dùng chiếc nhẫn này đi."Không đợi Liễu Bình nói gì, nàng ta còn nói thêm: “Kinh Cực Điểu chúng tatrăm phần trăm ủng hộ người làm người thừa kế ngân hàng Diễm Ngục -- ta đãcho người đi làm chuyện này.""Đa tạ nữ hoàng điện hạ."Liễu Bình không biết nàng ta nói là cái gì, nhưng vẫn cảm ta."Ta khoan hẳn nhiều lời với người, chờ tìm quốc vương trở về, chúng ta lạicùng tới thăm hỏi ngươi."Nữ hoàng Kinh Các nói."Được, đi thong thả."ễLiễu Bình nói.Nữ hoàng Kinh Các lại cười với hắn lần nữa, phất tay mở ra một cánh cửatruyền tống.Nàng ta bước vào một bước, lập tức sai bảo các cung nữ đứng hầu bên trongrằng: “Người đâu, ta muốn đích thân đi cứu quốc vương bệ hạ, đi lấy roi tới chota, và cả dụng cụ tra tấn của các tộc mà ta luôn cất chứa..."Cánh cửa truyền tống dần dần khép lại, âm thanh cũng theo đó mà biến mất.Ngoài cửa, Liễu Bình, Bạch Lang, Lạc Tinh Thần không hẹn mà cùng nhẹnhàng thở ra."Tuy rằng nói về thực lực thì nàng cũng không xuất chúng, nhưng không ngănđược ta xem nàng như thần tượng."Lạc Tinh Thần nói."Làm ta sợ muốn chết... Về sau ta sẽ không kết hôn..."Bạch Lang lẩm bẩm.Liễu Bình nhìn lại chiếc nhẫn trong tay, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốthiện lên phía trên nó: “Kinh Các chi hoàn.""Thuyết minh: Chìa khóa bảo khố của Kinh Các vương quốc, có thể lấy ra bấtcứ bảo vật nào của vương quốc vào mọi lúc.""-- Chỉ khi đồng thời được quốc vương và hoàng hậu Kinh Các Điểu tin cậy,mới có cơ hội đạt được chiếc nhẫn này."Liễu Bình đeo chiếc nhẫn này lên ngón tay giữa, chỉ thấy pho tượng trước mặtbỗng động đậy.Thạch điêu Kinh Các Điểu kia vỗ cánh, lập tức sống lại, duỗi miệng nhẹ nhàngmổ một cái vào hư không, ngậm một quyển trục ra rồi đặt trước mặt Liễu Bình,sau đó mới bay trở về rồi bất động.Quyển trục mở ra.Liễu Bình cẩn thận quan sát, thở dài nói: “Nữ hoàng là một trong bảy vị đồngsự ngân hàng, tuyên bố ủng hộ ta kế thừa ngân hàng Diễm Ngục.""Ngươi đã có một nửa tài sản của toàn bộ ngân hàng, vừa rồi giết một đồng sự,lại đạt được sự ủng hộ của Kinh Các Điểu, hiện tại có lẽ không thành vấn đềđúng không?"Bạch Lang hỏi."Có lẽ còn có một vài tên đui mù sẽ nhảy ra, dù sao cũng là tài phú và quyền lựckhổng lồ như thế."Liễu Bình nói.Hư không bỗng mở ra mấy cánh cửa sổ.- - So với lần trước, hiện tại chỉ còn cónăm cánh cửa sổ.ổ ổ ễNăm tên thành viên đổng sự đứng trước cửa sổ từng người, quan sát Liễu Bìnhphía dưới, biểu tình mỗi người một vẻ."Cả Kinh Các Điểu cũng ủng hộ ngươi, vậy chúng ta cũng không tiện ngăn trở."Một người nói."Nhưng dù sao ngươi cũng quá tuổi trẻ, lại là nhân loại, chỉ sợ trong ngân hàngcó rất nhiều người nghi ngờ -- Vậy sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của toàn bộngân hàng."Một người khác nói.Ba người còn lại cùng gật đầu bảo đúng.Liễu Bình nói: “Ta có một loạt phương pháp xử lý, một khi thi hành, tất nhiêncó thể đánh tan tất cả nghi ngờ, còn có thể kích phát sự nhiệt tình của tất cảthành viên ngân hàng từ trên xuống dưới –– Dù sao thì chỗ của chúng ta làLuyện Ngục, sau khi mọi người biết phong cách làm việc của ta là thế nào thìnhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo."Năm tên đổng sự nhìn nhau.Một đống sự lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi, làm ăn không phải làm như vậy,chúng ta cần đưa ra một vài điều kiện, nếu ngươi có thể –– Đầu của gã bỗngbiến mất.Thi thể không đầu kia lung lay, rơi ra khỏi cửa sổ, đập thẳng xuống sàn nhà màutrắng, bắn ra huyết hoa màu đỏ thẫm.Bạch Lang bay trở về từ cửa sổ, đưa đầu người trong tay cho Liễu Bình.Liễu Bình nhận lấy đầu người, tùy tiện vung lên.Bum! Đầu người rớt vào hồ suối phun, dần dần hóa thành một màu huyết sắc,phiếu phiếu đãng đãng trong nước ao, không ngừng chìm nổi.Bốn gã đổng sự nhìn cái đầu người trong nước ao, nhất thời rơi vào trầm mặc.Liễu Bình mỉm cười và nói: “Nghe này, ta biết sau lưng các ngươi đều có thểlực khổng lồ và vô số thủ hạ, nhưng ta chẳng để bụng chút nào cả, hiện tạiphương pháp xử lý đầu tiên đã được thi hành, các ngươi muốn đi nỗ lực làmviệc hay là muốn tiếp tục xem phương pháp xử lý thứ hai của ta?"Ở sau lưng hắn, Lạc Tinh Thần nói nhỏ với Bạch Lang: “Ngươi quá nhanh, tacòn chưa kip ra tay.""Tiếp theo để người giết."Bạch Lang nói nhỏ."Được rồi..."Lạc Tinh Thần nhìn về phía mấy tên đổng sự còn lại, cứ như đang chọn lựa mụctiêu.Bỗng nhiên.Một đồng sự mở miệng nói: “Ta đi làm việc."ế ấ ổGã biến mất khỏi cánh cửa sổ.

Chương 903: Tiếp theo để người giết