"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 905: Kiếp sau chú ý hơn đi
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Chúng ta đi rồi thì người làm sao bây giờ?"Lạc Tinh Thần không yên tâm nói."Không có việc gì, tin tưởng ta."Liễu Bình nói."Thỏ Tử rất lợi hại, hơn nữa đang càng ngày càng lợi hại, hắn nói không có việcgì thì không có việc gì."Bạch Lang cười nói."Cũng đúng, ta đã cảm giác được ngươi không giống trước kia... Vậy được rồi,chúng ta chia binh thành ba đường, chờ sau này lại hội họp."Lạc Tinh Thần nói."Ừ, đi đi."Liễu Bình nói.Hai người đi theo ma quỷ cùng ra ngoài.Lúc này, trong phòng chỉ còn lại một mình Liễu Bình.Thật ra còn có một việc hắn chưa nói..Hắn làm người cầm lái của ngân hàng Diễm Ngục mà lại không nhìn thấy bấtcứ bí mật nào do ngân hàng bảo tồn! Bí mật mới là thứ quý giá nhất trong vạngiới! Nói như thế, thật ra ngân hàng cũng không coi hắn ra gì.Liễu Bình cầm cây quyền trượng Diễm Ngục kia, đặt nó lên trên bàn, lẩm bẩm:“Nếu người bên cạnh ta đều đi rồi, mà ta lại đang trong Thiên Kiếp Cảnh..Cốc cốc cốc -- Tiếng gõ cửa vang lên."Đại nhân, ngài có đó không?"Một giọng nói cung kính vang lên.Liễu Bình cười, mở miệng nói: “Tiến vào!"Cánh cửa mở ra.Chỉ thấy một quyển trục màu đen bay vào phòng.Ầm ầm ầm! !! Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ lâu đài.Nhìn lại từ quảng trường, có thể thấy tầng cao nhất của lâu đài đã hoàn toàn bịvụ nổ phá hủy.Cứ như một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng, vô số những ma quỷ và cao thủ cáctộc bay ra từ lâu đài, cùng nhìn lại tầng bị hủy diệt kia."Hôm nay người thừa kế vừa được thừa nhận ––”."Không sai, hắn làm việc ở tầng cao nhất, nhưng tầng đó đã bị hủy diệt."ẳ ắ"Một tên đáng thương, chẳng lẽ hắn không có phòng bị chút nào cả sao?""Hắn còn chưa ngồi nóng được vị trí đó một ngày.""Người như vậy chết thì chết thôi."Mọi người nghị luận sôi nổi, âm thanh càng lúc càng lớn.Bởi vì trước sau Liễu Bình vẫn không xuất hiện.Một hắc ảnh xuyên qua trời cao, không ngừng quay cuồng, cuối cùng cắmxuống trên quảng trường.Cây trượng ngân hàng Diễm Ngục! Nó cũng rơi xuống từ tầng cao nhất, lập tứchiện ra trước mắt mọi người.Mọi người nhìn cây quyền trượng này, hô hấp cũng trở nên trầm trọng mấyphần.Nhưng mọi người đều còn lý trí cơ bản, biết nếu mình dám đụng vào chuôiquyền trượng này thì sẽ lập tức chết không có chỗ chôn.Một bàn tay vươn tới, nắm lấy quyền trượng."Ai nha nha, rõ ràng ta đã đưa quyền trượng cho người, nhưng hiện tại xem ra,ngươi căn bản không có tư cách khống chế nó."Nếu Liễu Bình ở đây thì nhất định nghe ra được giọng nói này.Chủ nhân giọng nói này chính là đồng sự lúc ấy dâng quyền trượng lên.Thân thể gã cao lớn, ánh mắt âm trầm, cả người tản ra khí tức chẳng lành, giờphút này đang nắm quyền trượng, bình luận với giọng điệu tiếc hận.Bỗng nhiên.Một âm thanh khác vang lên từ sau lưng gã: “Là Ưng Ma đổng sự sao? Đa tạngươi nhặt quyền trượng lên giúp ta, hiện tại trả lại cho ta đi."Ưng Ma bỗng quay phắt lại nhìn.Chỉ thấy Liễu Bình cười tủm tỉm đúng cách đó không xa, nhìn gã với vẻ mặtxem kịch vui.Sắc mặt Ưng Ma thay đổi, bỗng nói với giọng điệu hết sức quan tâm: “Đạinhân, vụ nổ vừa rồi -- ngài không có việc gì chứ?""Không có việc gì, chẳng qua cả nơi mà ta làm việc cũng có người đến gâychuyện, ta thấy cấp quản lý của ngân hàng Diễm Ngục đã xảy ra vấn đề."Liễu Bình nói."Đại nhân, chúng ta nhất định sẽ tra hỏi rõ ràng, tìm được công đạo cho ngài."Ưng Ma nói."Không cần, ta nhớ mình đã nói rồi, các ngươi làm việc cho đàng hoàng thì ta sẽcó tưởng thưởng, nếu các ngươi chơi xấu, ta sẽ giết các ngươi."Liễu Bình cười nói.ố ễ ổ ềRốt cuộc Ưng Ma không diễn nổi nữa, liên tục lui về phía sau, quát: “Độngthủ!”.Trong hư không hiện ra một đám ma quỷ, chúng che kín tứ phương, vây quanhtoàn bộ quảng trường.Cùng lúc đó, Liễu Bình lắc lắc máu trên đao, bỏ nó vào vỏ lần nữa.Ưng Ma ngẩn ra.Máu... Hắn rút đao khi nào? Và ra tay khi nào? Liễu Bình vẫn mỉm cười và nói:“Quên nói cho ngươi biết, ta giết người rất nhanh."Câu nói vừa dứt.Đao quang dày đặt như trăm ngàn mảnh lá rụng nhiều linh bay múa trong cuồngphong, bay lả tả ra, cuốn về phía cuối thế giới.Đám ma quỷ đầy trời đều bị trảm bay đầu, văng xuống tung tóe ồ ạt như mưatrong đao quang, chúng rơi hết xuống quảng trường, sắp xếp thành một tòathành làm bằng đầu người.- - Thì ra trong nháy mắt đám ma quỷ xuất hiện vừarồi, đao của Liễu Bình cũng đã chém sạch bọn chúng.Trên quảng trường.Liễu Bình nhìn nhìn đầu của những ma quỷ đó, vừa lòng nói: “Đã thật lâukhông đủ vạn, số lượng lần này cũng đủ rồi, rốt cuộc có thể dùng chiêu kia——"Hắn một tay ấn quyết, thúc giục linh lực, thuật lập tức thành.- - Cửu U Thần KỹVạn Hồn Tử Phệ Thuật! Trên tòa thành đầu người kia, đầu của tất cả ma quỷđều mở mắt ra, sống lại.Những cái đầu đó như cảm ứng được cái gì, sôi nổi nhìn về phía Ưng Ma đổngsự."Đại nhân, ngài khiến chúng ta mất đi tính mạng, hiện tại xin chết theo chúng tađi."Chúng cùng kêu lên.Ưng Ma nhìn đến cả người phát run, quát lên: “Các vị đồng sự, còn không ratay, chờ đến khi nào?"Một phút.Hai phút.Ba phút.Trong hư không an an tĩnh tĩnh.Không có bất cứ kẻ nào đáp lời, cũng không có mai phục gì xuất hiện.Sắc mặt Ung Ma trắng bệch như tờ, run run rẩy rẩy đặt quyền trượng xuống mặtđất, miễn cưỡng nặn ra nụ cười và nói: “Đại nhân, ta nói giỡn với ngài thôi.""Không có gì không việc gì, kiếp sau chú ý hơn đi."Liễu Bình xua tay cười nói.Ở ắ ầ ổ ề ềỞ sau lưng hắn, hơn một vạn cái đầu sôi nổi động đậy, như thủy triều tràn vềphía Ưng Ma.Ưng Ma cuống quít chém ra từng thuật pháp, đánh rớt mấy trăm cái đầu, nhưnghoàn toàn không làm nên chuyện gì.Càng nhiều cái đầu xông lên, gã còn không kịp chạy.Vô số những cái đầu chi chít gào thét lao qua trên người gã, miệng sôi nổi vanglên từng tiếng vang nhấm nuốt.Mà nơi Ưng Ma vốn đang đứng chỉ còn lại một bãi máu loãng.Cả bột xương cũng không còn lại mảy may.Mọi người chung quanh ngừng thở, nhìn cảnh tượng đáng sợ hãi hùng trướcmắt.Mãi đến khi những cái đầu đó mở ra hư không, biến mất khỏi thế giới trướcmắt, không khí vẫn không dịu đi chút nào.Liễu Bình cười xua tay với mọi người, nói: “Được rồi, thời gian giải trí đã kếtthúc, mọi người có thể trở về an tâm làm việc!"
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Chúng ta đi rồi thì người làm sao bây giờ?"Lạc Tinh Thần không yên tâm nói."Không có việc gì, tin tưởng ta."Liễu Bình nói."Thỏ Tử rất lợi hại, hơn nữa đang càng ngày càng lợi hại, hắn nói không có việcgì thì không có việc gì."Bạch Lang cười nói."Cũng đúng, ta đã cảm giác được ngươi không giống trước kia... Vậy được rồi,chúng ta chia binh thành ba đường, chờ sau này lại hội họp."Lạc Tinh Thần nói."Ừ, đi đi."Liễu Bình nói.Hai người đi theo ma quỷ cùng ra ngoài.Lúc này, trong phòng chỉ còn lại một mình Liễu Bình.Thật ra còn có một việc hắn chưa nói..Hắn làm người cầm lái của ngân hàng Diễm Ngục mà lại không nhìn thấy bấtcứ bí mật nào do ngân hàng bảo tồn! Bí mật mới là thứ quý giá nhất trong vạngiới! Nói như thế, thật ra ngân hàng cũng không coi hắn ra gì.Liễu Bình cầm cây quyền trượng Diễm Ngục kia, đặt nó lên trên bàn, lẩm bẩm:“Nếu người bên cạnh ta đều đi rồi, mà ta lại đang trong Thiên Kiếp Cảnh..Cốc cốc cốc -- Tiếng gõ cửa vang lên."Đại nhân, ngài có đó không?"Một giọng nói cung kính vang lên.Liễu Bình cười, mở miệng nói: “Tiến vào!"Cánh cửa mở ra.Chỉ thấy một quyển trục màu đen bay vào phòng.Ầm ầm ầm! !! Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ lâu đài.Nhìn lại từ quảng trường, có thể thấy tầng cao nhất của lâu đài đã hoàn toàn bịvụ nổ phá hủy.Cứ như một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng, vô số những ma quỷ và cao thủ cáctộc bay ra từ lâu đài, cùng nhìn lại tầng bị hủy diệt kia."Hôm nay người thừa kế vừa được thừa nhận ––”."Không sai, hắn làm việc ở tầng cao nhất, nhưng tầng đó đã bị hủy diệt."ẳ ắ"Một tên đáng thương, chẳng lẽ hắn không có phòng bị chút nào cả sao?""Hắn còn chưa ngồi nóng được vị trí đó một ngày.""Người như vậy chết thì chết thôi."Mọi người nghị luận sôi nổi, âm thanh càng lúc càng lớn.Bởi vì trước sau Liễu Bình vẫn không xuất hiện.Một hắc ảnh xuyên qua trời cao, không ngừng quay cuồng, cuối cùng cắmxuống trên quảng trường.Cây trượng ngân hàng Diễm Ngục! Nó cũng rơi xuống từ tầng cao nhất, lập tứchiện ra trước mắt mọi người.Mọi người nhìn cây quyền trượng này, hô hấp cũng trở nên trầm trọng mấyphần.Nhưng mọi người đều còn lý trí cơ bản, biết nếu mình dám đụng vào chuôiquyền trượng này thì sẽ lập tức chết không có chỗ chôn.Một bàn tay vươn tới, nắm lấy quyền trượng."Ai nha nha, rõ ràng ta đã đưa quyền trượng cho người, nhưng hiện tại xem ra,ngươi căn bản không có tư cách khống chế nó."Nếu Liễu Bình ở đây thì nhất định nghe ra được giọng nói này.Chủ nhân giọng nói này chính là đồng sự lúc ấy dâng quyền trượng lên.Thân thể gã cao lớn, ánh mắt âm trầm, cả người tản ra khí tức chẳng lành, giờphút này đang nắm quyền trượng, bình luận với giọng điệu tiếc hận.Bỗng nhiên.Một âm thanh khác vang lên từ sau lưng gã: “Là Ưng Ma đổng sự sao? Đa tạngươi nhặt quyền trượng lên giúp ta, hiện tại trả lại cho ta đi."Ưng Ma bỗng quay phắt lại nhìn.Chỉ thấy Liễu Bình cười tủm tỉm đúng cách đó không xa, nhìn gã với vẻ mặtxem kịch vui.Sắc mặt Ưng Ma thay đổi, bỗng nói với giọng điệu hết sức quan tâm: “Đạinhân, vụ nổ vừa rồi -- ngài không có việc gì chứ?""Không có việc gì, chẳng qua cả nơi mà ta làm việc cũng có người đến gâychuyện, ta thấy cấp quản lý của ngân hàng Diễm Ngục đã xảy ra vấn đề."Liễu Bình nói."Đại nhân, chúng ta nhất định sẽ tra hỏi rõ ràng, tìm được công đạo cho ngài."Ưng Ma nói."Không cần, ta nhớ mình đã nói rồi, các ngươi làm việc cho đàng hoàng thì ta sẽcó tưởng thưởng, nếu các ngươi chơi xấu, ta sẽ giết các ngươi."Liễu Bình cười nói.ố ễ ổ ềRốt cuộc Ưng Ma không diễn nổi nữa, liên tục lui về phía sau, quát: “Độngthủ!”.Trong hư không hiện ra một đám ma quỷ, chúng che kín tứ phương, vây quanhtoàn bộ quảng trường.Cùng lúc đó, Liễu Bình lắc lắc máu trên đao, bỏ nó vào vỏ lần nữa.Ưng Ma ngẩn ra.Máu... Hắn rút đao khi nào? Và ra tay khi nào? Liễu Bình vẫn mỉm cười và nói:“Quên nói cho ngươi biết, ta giết người rất nhanh."Câu nói vừa dứt.Đao quang dày đặt như trăm ngàn mảnh lá rụng nhiều linh bay múa trong cuồngphong, bay lả tả ra, cuốn về phía cuối thế giới.Đám ma quỷ đầy trời đều bị trảm bay đầu, văng xuống tung tóe ồ ạt như mưatrong đao quang, chúng rơi hết xuống quảng trường, sắp xếp thành một tòathành làm bằng đầu người.- - Thì ra trong nháy mắt đám ma quỷ xuất hiện vừarồi, đao của Liễu Bình cũng đã chém sạch bọn chúng.Trên quảng trường.Liễu Bình nhìn nhìn đầu của những ma quỷ đó, vừa lòng nói: “Đã thật lâukhông đủ vạn, số lượng lần này cũng đủ rồi, rốt cuộc có thể dùng chiêu kia——"Hắn một tay ấn quyết, thúc giục linh lực, thuật lập tức thành.- - Cửu U Thần KỹVạn Hồn Tử Phệ Thuật! Trên tòa thành đầu người kia, đầu của tất cả ma quỷđều mở mắt ra, sống lại.Những cái đầu đó như cảm ứng được cái gì, sôi nổi nhìn về phía Ưng Ma đổngsự."Đại nhân, ngài khiến chúng ta mất đi tính mạng, hiện tại xin chết theo chúng tađi."Chúng cùng kêu lên.Ưng Ma nhìn đến cả người phát run, quát lên: “Các vị đồng sự, còn không ratay, chờ đến khi nào?"Một phút.Hai phút.Ba phút.Trong hư không an an tĩnh tĩnh.Không có bất cứ kẻ nào đáp lời, cũng không có mai phục gì xuất hiện.Sắc mặt Ung Ma trắng bệch như tờ, run run rẩy rẩy đặt quyền trượng xuống mặtđất, miễn cưỡng nặn ra nụ cười và nói: “Đại nhân, ta nói giỡn với ngài thôi.""Không có gì không việc gì, kiếp sau chú ý hơn đi."Liễu Bình xua tay cười nói.Ở ắ ầ ổ ề ềỞ sau lưng hắn, hơn một vạn cái đầu sôi nổi động đậy, như thủy triều tràn vềphía Ưng Ma.Ưng Ma cuống quít chém ra từng thuật pháp, đánh rớt mấy trăm cái đầu, nhưnghoàn toàn không làm nên chuyện gì.Càng nhiều cái đầu xông lên, gã còn không kịp chạy.Vô số những cái đầu chi chít gào thét lao qua trên người gã, miệng sôi nổi vanglên từng tiếng vang nhấm nuốt.Mà nơi Ưng Ma vốn đang đứng chỉ còn lại một bãi máu loãng.Cả bột xương cũng không còn lại mảy may.Mọi người chung quanh ngừng thở, nhìn cảnh tượng đáng sợ hãi hùng trướcmắt.Mãi đến khi những cái đầu đó mở ra hư không, biến mất khỏi thế giới trướcmắt, không khí vẫn không dịu đi chút nào.Liễu Bình cười xua tay với mọi người, nói: “Được rồi, thời gian giải trí đã kếtthúc, mọi người có thể trở về an tâm làm việc!"
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Chúng ta đi rồi thì người làm sao bây giờ?"Lạc Tinh Thần không yên tâm nói."Không có việc gì, tin tưởng ta."Liễu Bình nói."Thỏ Tử rất lợi hại, hơn nữa đang càng ngày càng lợi hại, hắn nói không có việcgì thì không có việc gì."Bạch Lang cười nói."Cũng đúng, ta đã cảm giác được ngươi không giống trước kia... Vậy được rồi,chúng ta chia binh thành ba đường, chờ sau này lại hội họp."Lạc Tinh Thần nói."Ừ, đi đi."Liễu Bình nói.Hai người đi theo ma quỷ cùng ra ngoài.Lúc này, trong phòng chỉ còn lại một mình Liễu Bình.Thật ra còn có một việc hắn chưa nói..Hắn làm người cầm lái của ngân hàng Diễm Ngục mà lại không nhìn thấy bấtcứ bí mật nào do ngân hàng bảo tồn! Bí mật mới là thứ quý giá nhất trong vạngiới! Nói như thế, thật ra ngân hàng cũng không coi hắn ra gì.Liễu Bình cầm cây quyền trượng Diễm Ngục kia, đặt nó lên trên bàn, lẩm bẩm:“Nếu người bên cạnh ta đều đi rồi, mà ta lại đang trong Thiên Kiếp Cảnh..Cốc cốc cốc -- Tiếng gõ cửa vang lên."Đại nhân, ngài có đó không?"Một giọng nói cung kính vang lên.Liễu Bình cười, mở miệng nói: “Tiến vào!"Cánh cửa mở ra.Chỉ thấy một quyển trục màu đen bay vào phòng.Ầm ầm ầm! !! Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ lâu đài.Nhìn lại từ quảng trường, có thể thấy tầng cao nhất của lâu đài đã hoàn toàn bịvụ nổ phá hủy.Cứ như một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng, vô số những ma quỷ và cao thủ cáctộc bay ra từ lâu đài, cùng nhìn lại tầng bị hủy diệt kia."Hôm nay người thừa kế vừa được thừa nhận ––”."Không sai, hắn làm việc ở tầng cao nhất, nhưng tầng đó đã bị hủy diệt."ẳ ắ"Một tên đáng thương, chẳng lẽ hắn không có phòng bị chút nào cả sao?""Hắn còn chưa ngồi nóng được vị trí đó một ngày.""Người như vậy chết thì chết thôi."Mọi người nghị luận sôi nổi, âm thanh càng lúc càng lớn.Bởi vì trước sau Liễu Bình vẫn không xuất hiện.Một hắc ảnh xuyên qua trời cao, không ngừng quay cuồng, cuối cùng cắmxuống trên quảng trường.Cây trượng ngân hàng Diễm Ngục! Nó cũng rơi xuống từ tầng cao nhất, lập tứchiện ra trước mắt mọi người.Mọi người nhìn cây quyền trượng này, hô hấp cũng trở nên trầm trọng mấyphần.Nhưng mọi người đều còn lý trí cơ bản, biết nếu mình dám đụng vào chuôiquyền trượng này thì sẽ lập tức chết không có chỗ chôn.Một bàn tay vươn tới, nắm lấy quyền trượng."Ai nha nha, rõ ràng ta đã đưa quyền trượng cho người, nhưng hiện tại xem ra,ngươi căn bản không có tư cách khống chế nó."Nếu Liễu Bình ở đây thì nhất định nghe ra được giọng nói này.Chủ nhân giọng nói này chính là đồng sự lúc ấy dâng quyền trượng lên.Thân thể gã cao lớn, ánh mắt âm trầm, cả người tản ra khí tức chẳng lành, giờphút này đang nắm quyền trượng, bình luận với giọng điệu tiếc hận.Bỗng nhiên.Một âm thanh khác vang lên từ sau lưng gã: “Là Ưng Ma đổng sự sao? Đa tạngươi nhặt quyền trượng lên giúp ta, hiện tại trả lại cho ta đi."Ưng Ma bỗng quay phắt lại nhìn.Chỉ thấy Liễu Bình cười tủm tỉm đúng cách đó không xa, nhìn gã với vẻ mặtxem kịch vui.Sắc mặt Ưng Ma thay đổi, bỗng nói với giọng điệu hết sức quan tâm: “Đạinhân, vụ nổ vừa rồi -- ngài không có việc gì chứ?""Không có việc gì, chẳng qua cả nơi mà ta làm việc cũng có người đến gâychuyện, ta thấy cấp quản lý của ngân hàng Diễm Ngục đã xảy ra vấn đề."Liễu Bình nói."Đại nhân, chúng ta nhất định sẽ tra hỏi rõ ràng, tìm được công đạo cho ngài."Ưng Ma nói."Không cần, ta nhớ mình đã nói rồi, các ngươi làm việc cho đàng hoàng thì ta sẽcó tưởng thưởng, nếu các ngươi chơi xấu, ta sẽ giết các ngươi."Liễu Bình cười nói.ố ễ ổ ềRốt cuộc Ưng Ma không diễn nổi nữa, liên tục lui về phía sau, quát: “Độngthủ!”.Trong hư không hiện ra một đám ma quỷ, chúng che kín tứ phương, vây quanhtoàn bộ quảng trường.Cùng lúc đó, Liễu Bình lắc lắc máu trên đao, bỏ nó vào vỏ lần nữa.Ưng Ma ngẩn ra.Máu... Hắn rút đao khi nào? Và ra tay khi nào? Liễu Bình vẫn mỉm cười và nói:“Quên nói cho ngươi biết, ta giết người rất nhanh."Câu nói vừa dứt.Đao quang dày đặt như trăm ngàn mảnh lá rụng nhiều linh bay múa trong cuồngphong, bay lả tả ra, cuốn về phía cuối thế giới.Đám ma quỷ đầy trời đều bị trảm bay đầu, văng xuống tung tóe ồ ạt như mưatrong đao quang, chúng rơi hết xuống quảng trường, sắp xếp thành một tòathành làm bằng đầu người.- - Thì ra trong nháy mắt đám ma quỷ xuất hiện vừarồi, đao của Liễu Bình cũng đã chém sạch bọn chúng.Trên quảng trường.Liễu Bình nhìn nhìn đầu của những ma quỷ đó, vừa lòng nói: “Đã thật lâukhông đủ vạn, số lượng lần này cũng đủ rồi, rốt cuộc có thể dùng chiêu kia——"Hắn một tay ấn quyết, thúc giục linh lực, thuật lập tức thành.- - Cửu U Thần KỹVạn Hồn Tử Phệ Thuật! Trên tòa thành đầu người kia, đầu của tất cả ma quỷđều mở mắt ra, sống lại.Những cái đầu đó như cảm ứng được cái gì, sôi nổi nhìn về phía Ưng Ma đổngsự."Đại nhân, ngài khiến chúng ta mất đi tính mạng, hiện tại xin chết theo chúng tađi."Chúng cùng kêu lên.Ưng Ma nhìn đến cả người phát run, quát lên: “Các vị đồng sự, còn không ratay, chờ đến khi nào?"Một phút.Hai phút.Ba phút.Trong hư không an an tĩnh tĩnh.Không có bất cứ kẻ nào đáp lời, cũng không có mai phục gì xuất hiện.Sắc mặt Ung Ma trắng bệch như tờ, run run rẩy rẩy đặt quyền trượng xuống mặtđất, miễn cưỡng nặn ra nụ cười và nói: “Đại nhân, ta nói giỡn với ngài thôi.""Không có gì không việc gì, kiếp sau chú ý hơn đi."Liễu Bình xua tay cười nói.Ở ắ ầ ổ ề ềỞ sau lưng hắn, hơn một vạn cái đầu sôi nổi động đậy, như thủy triều tràn vềphía Ưng Ma.Ưng Ma cuống quít chém ra từng thuật pháp, đánh rớt mấy trăm cái đầu, nhưnghoàn toàn không làm nên chuyện gì.Càng nhiều cái đầu xông lên, gã còn không kịp chạy.Vô số những cái đầu chi chít gào thét lao qua trên người gã, miệng sôi nổi vanglên từng tiếng vang nhấm nuốt.Mà nơi Ưng Ma vốn đang đứng chỉ còn lại một bãi máu loãng.Cả bột xương cũng không còn lại mảy may.Mọi người chung quanh ngừng thở, nhìn cảnh tượng đáng sợ hãi hùng trướcmắt.Mãi đến khi những cái đầu đó mở ra hư không, biến mất khỏi thế giới trướcmắt, không khí vẫn không dịu đi chút nào.Liễu Bình cười xua tay với mọi người, nói: “Được rồi, thời gian giải trí đã kếtthúc, mọi người có thể trở về an tâm làm việc!"