"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 907: Bí mật và tiên đoán

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Quay đầu lại nhìn.Đã không nhìn thấy tên đổng sự kia nữa.Hình như bắt đầu từ lúc vượt qua dây tơ hồng kia, hắn đã tiến vào một nơi cựckỳ đặc thù.“Bí mật này có thể hiện hóa ra một cảnh tượng cùng loại với hậu thế giới... Thậtlà không phải nhỏ."Liễu Bình lẩm bẩm, tiếp tục đi về phía trước.Hắn sải bước lên bậc thang dẫn đến tế đàn.Từng lời lẩm bẩm khe khẽ hư ảo bên tai bỗng trở nên rõ ràng mà mãnh liệt."Tới kìa.""Là hắn, hắn tới rồi.""Dựa theo tiến đoán, hắn sẽ đến đúng vào thời khắc này...""Thời gian sắp tới rồi.""Hủy diệt... Cái ngày... Hắn sẽ tự mình ra tay..."Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, nhìn lướt qua chung quanh, lại thấy bốn phíađều là hư vô, không có bất cứ tồn tại nào.Cũng không biết những âm thanh đó rốt cục là sinh ra như thế nào.Hắn đi lên bậc thang, đi đến trước quả cầu thủy tinh kia.Chỉ thấy quả cầu thủy tinh kia nổi lơ lửng như mộng ảo, tựa sương mù, khôngnhìn ra bất cứ manh mối gì.Liễu Bình duỗi tay nắm lấy quả cầu thủy tinh.Bỗng nhiên -- Tất cả âm thanh thì thầm kia đều biến mất.Cảnh tượng này bọc Liễu Bình vào bên trong, hiện ra một màn mà hắn chưa baogiờ gặp qua.Trong hư không đen nhánh vô tận –– Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ đangchậm rãi sụp đổ.Vô số sinh vật Ác Mộng tàn sát bừa bãi trên Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ.Thần trụ chậm rãi sụp đổ.Tất cả linh hồn thể đều bị giam cầm để làm đồ ăn dự trữ, bị những tồn tại đến từÁc Mộng chia cắt.Ngay vào khoảnh khắc tất cả đi về hướng diệt vong.Trong bóng đêm xa xôi xuất hiện một tồn tại thật lớn mặc chiến giáp.ố ầ ầ ắ ổ ế ốNó đáp xuống thần trụ, đè lại đoạn thần trụ sắp sụp đổ, phát ra tiếng rống giậnhướng về phía tất cả sinh vật Ác Mộng.Liễu Bình nỗ lực muốn nghe rõ âm thanh của nó, lại phát hiện không nghe thấycái gì cả.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Tất cả cảnh tượng dần dần trở nên mơ hồ, giống như một trận gió lốc, khôngngừng xoay tròn chung quanh Liễu Bình.Hắn bị gió lốc này ngăn cách trên tế đàn, nhất thời mất đi tất cả liên hệ với bênngoài.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai hắn: “Tìm ra ta.""Mau, nhất định phải nắm chặt thời gian, tìm ra ta!""Ở nơi sâu nhất trong Vĩnh Dạ, hoặc là chỗ cao nhất của Luyện Ngục--""Ngươi nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất để tìm được ta, nếu không thật sựkhông còn kịp nữa!"Trong lòng Liễu Bình chấn động.Hắn từng nhớ tới những lời này trong trí nhớ vào năm đầu tiên xuyên qua thờigian tiến vào Vĩnh Dạ.Nhưng lúc ấy nghe quá mức mơ hồ.Lần này rốt cuộc cũng nghe rõ, đây là giọng nói của Andrea! Thì ra xuyên quahai tuyến thời gian quá khứ và hiện tại, cô bé vẫn luôn nhắc nhở hắn chuyệnnày.Oanh -- Tường gió lốc mơ hồ dần dần tản ra, hóa thành từng trận gió nhẹ, cuốicùng cũng bình ổn lại.Quả cầu thủy tinh trong tay Liễu Bình vỡ ra từng khe hở, cuối cùng hoàn toànnát thành bột mịn, rơi rụng xuống từ trong tay hắn.Ba gã đổng sự đứng xa xa đều xem ngây người.Một người nói: “Hắn..."Người thứ hai nói: “Có được-..."Đổng sự thứ ba nói: “Không sai, hắn có được tiên đoán kia, hơn nữa khôngchết."Liễu Bình đứng trên tế đàn, ngẩn ra mấy phút, bỗng mở miệng hỏi: “Hiện tạithế giới cao nhất trên đỉnh Luyện Ngục Thần Trụ là cái nào?""Các hạ, là một thế giới không người, thế giới kia trừ gió bão ra thì chỉ có đất đácằn cỗi."Một đổng sự nói."Lập tức chuẩn bị nhân lực."Liễu Bình nói.ố ế"Các hạ muốn làm gì? Xin ngài báo cho chúng ta biết chuyện phải làm, chúng tacũng tiện an bài nhân lực tương ứng."Một đồng sự khác nói."Lật ngược thế giới kia một lần, không bỏ qua bất cứ nơi nào có vấn đề –– đi,chúng ta lập tức nhích người!"Liễu Bình nói.Lưu quang xẹt qua phía chân trời.Từng ánh lưu quang rơi xuống từ vòm trời, chậm rãi thả chậm tốc độ, dùng trênmặt đất cằn cỗi."Các hạ, nơi này được gọi là Thạch chủ Giới, là thế giới tối cao trên toàn bộLuyện Ngục Thần Trụ, trừ đá ra thì không có cái gì khác cả."Một ma quỷ bẩm báo.Liễu Bình đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ thế giới hoàn toàn cấu thành từtùng vô số những khối đá vỡ vụn, trừ chúng ra thì không còn thứ gì khác."Thế giới này -- Trước kia từng được đào lên chưa?"Liễu Bình hỏi."Đã từng tổ chức người đi đào xuyên qua thế giới này, nhưng vẫn không pháthiện bất cứ thứ gì có giá trị."Ma quỷ nói."Không có sinh vật, hoàn cảnh ác liệt, mơ hồ còn có một loại khí tức tàn lưu,thậm chí nán lại thời gian lâu sẽ ảnh hưởng đến linh hồn, cho nên không có bấtcứ chủng tộc nào sinh hoạt tại đây."Một đồng sự nói.Liễu Bình ngồi xổm xuống, nhặt một khối đá vụn lên.Trong hư không, chỉ chớp mắt đã nhảy ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Mảnhnhỏ Hư Không Thần Trụ.""Thuyết minh: trận chiến năm đó gây nên sự hủy diệt của Hư Không Thần Trụ,vào khoảnh khắc nó sụp đổ, chủ thể thần trụ vỡ vụn thành rất nhiều tảng đá,chồng chất trên đỉnh Luyện Ngục Thần Trụ, hình thành một thế giới đặc thù."Trong lòng Liễu Bình khẽ động.Trên thực tế, hiện tại hắn đã hoàn toàn hiểu ra trình tự của các thần trụ.Nếu nhất định phải nhìn nhận một cách nghiêm khắc thì thật ra chỉ có một câythần trụ.Vì phần cuối của nó tiếp cận với thế giới tầng Ác Mộng, lại mai táng tất cả sinhmệnh sau khi tử vong, cho nên được gọi là Vĩnh Dạy Đoạn giữa của nó vì lượnlờ ngục hỏa thiêu đốt vĩnh hằng, pháp tắc có xu hướng nghiêng về chiến tranhvà giết chóc, cho nên được gọi là Luyện Ngục; Đầu tiên của nó là nơi vạn tộcsinh hoạt, được gọi là Hư Không Trong đó thế giới cao đẳng nhất nằm sừngầ ể ồsững trên đỉnh thần trụ, có thể sinh ra linh hồn, được gọi là nơi khởi nguyên linhhồn.Hiện tại.Nơi khởi nguyên linh hồn và Hư Không Thần Trụ đều bị hủy diệt, những hòn đádưới chân hắn là hài cốt của Hư Không Thần Trụ.Andrea sẽ nấp ở chỗ này?"Người đâu, tất cả bắt đầu đào, đào ra cái gì thì lập tức báo cáo với ta."Liễu Bình nói.Hắn mới nói xong thì trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm ứng khó hiểu.Loại cảm giác này giống như có người đặc biệt quen thuộc nào đó đã đi tới gầnbên cạnh hắn.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Quay đầu lại nhìn.Đã không nhìn thấy tên đổng sự kia nữa.Hình như bắt đầu từ lúc vượt qua dây tơ hồng kia, hắn đã tiến vào một nơi cựckỳ đặc thù.“Bí mật này có thể hiện hóa ra một cảnh tượng cùng loại với hậu thế giới... Thậtlà không phải nhỏ."Liễu Bình lẩm bẩm, tiếp tục đi về phía trước.Hắn sải bước lên bậc thang dẫn đến tế đàn.Từng lời lẩm bẩm khe khẽ hư ảo bên tai bỗng trở nên rõ ràng mà mãnh liệt."Tới kìa.""Là hắn, hắn tới rồi.""Dựa theo tiến đoán, hắn sẽ đến đúng vào thời khắc này...""Thời gian sắp tới rồi.""Hủy diệt... Cái ngày... Hắn sẽ tự mình ra tay..."Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, nhìn lướt qua chung quanh, lại thấy bốn phíađều là hư vô, không có bất cứ tồn tại nào.Cũng không biết những âm thanh đó rốt cục là sinh ra như thế nào.Hắn đi lên bậc thang, đi đến trước quả cầu thủy tinh kia.Chỉ thấy quả cầu thủy tinh kia nổi lơ lửng như mộng ảo, tựa sương mù, khôngnhìn ra bất cứ manh mối gì.Liễu Bình duỗi tay nắm lấy quả cầu thủy tinh.Bỗng nhiên -- Tất cả âm thanh thì thầm kia đều biến mất.Cảnh tượng này bọc Liễu Bình vào bên trong, hiện ra một màn mà hắn chưa baogiờ gặp qua.Trong hư không đen nhánh vô tận –– Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ đangchậm rãi sụp đổ.Vô số sinh vật Ác Mộng tàn sát bừa bãi trên Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ.Thần trụ chậm rãi sụp đổ.Tất cả linh hồn thể đều bị giam cầm để làm đồ ăn dự trữ, bị những tồn tại đến từÁc Mộng chia cắt.Ngay vào khoảnh khắc tất cả đi về hướng diệt vong.Trong bóng đêm xa xôi xuất hiện một tồn tại thật lớn mặc chiến giáp.ố ầ ầ ắ ổ ế ốNó đáp xuống thần trụ, đè lại đoạn thần trụ sắp sụp đổ, phát ra tiếng rống giậnhướng về phía tất cả sinh vật Ác Mộng.Liễu Bình nỗ lực muốn nghe rõ âm thanh của nó, lại phát hiện không nghe thấycái gì cả.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Tất cả cảnh tượng dần dần trở nên mơ hồ, giống như một trận gió lốc, khôngngừng xoay tròn chung quanh Liễu Bình.Hắn bị gió lốc này ngăn cách trên tế đàn, nhất thời mất đi tất cả liên hệ với bênngoài.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai hắn: “Tìm ra ta.""Mau, nhất định phải nắm chặt thời gian, tìm ra ta!""Ở nơi sâu nhất trong Vĩnh Dạ, hoặc là chỗ cao nhất của Luyện Ngục--""Ngươi nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất để tìm được ta, nếu không thật sựkhông còn kịp nữa!"Trong lòng Liễu Bình chấn động.Hắn từng nhớ tới những lời này trong trí nhớ vào năm đầu tiên xuyên qua thờigian tiến vào Vĩnh Dạ.Nhưng lúc ấy nghe quá mức mơ hồ.Lần này rốt cuộc cũng nghe rõ, đây là giọng nói của Andrea! Thì ra xuyên quahai tuyến thời gian quá khứ và hiện tại, cô bé vẫn luôn nhắc nhở hắn chuyệnnày.Oanh -- Tường gió lốc mơ hồ dần dần tản ra, hóa thành từng trận gió nhẹ, cuốicùng cũng bình ổn lại.Quả cầu thủy tinh trong tay Liễu Bình vỡ ra từng khe hở, cuối cùng hoàn toànnát thành bột mịn, rơi rụng xuống từ trong tay hắn.Ba gã đổng sự đứng xa xa đều xem ngây người.Một người nói: “Hắn..."Người thứ hai nói: “Có được-..."Đổng sự thứ ba nói: “Không sai, hắn có được tiên đoán kia, hơn nữa khôngchết."Liễu Bình đứng trên tế đàn, ngẩn ra mấy phút, bỗng mở miệng hỏi: “Hiện tạithế giới cao nhất trên đỉnh Luyện Ngục Thần Trụ là cái nào?""Các hạ, là một thế giới không người, thế giới kia trừ gió bão ra thì chỉ có đất đácằn cỗi."Một đổng sự nói."Lập tức chuẩn bị nhân lực."Liễu Bình nói.ố ế"Các hạ muốn làm gì? Xin ngài báo cho chúng ta biết chuyện phải làm, chúng tacũng tiện an bài nhân lực tương ứng."Một đồng sự khác nói."Lật ngược thế giới kia một lần, không bỏ qua bất cứ nơi nào có vấn đề –– đi,chúng ta lập tức nhích người!"Liễu Bình nói.Lưu quang xẹt qua phía chân trời.Từng ánh lưu quang rơi xuống từ vòm trời, chậm rãi thả chậm tốc độ, dùng trênmặt đất cằn cỗi."Các hạ, nơi này được gọi là Thạch chủ Giới, là thế giới tối cao trên toàn bộLuyện Ngục Thần Trụ, trừ đá ra thì không có cái gì khác cả."Một ma quỷ bẩm báo.Liễu Bình đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ thế giới hoàn toàn cấu thành từtùng vô số những khối đá vỡ vụn, trừ chúng ra thì không còn thứ gì khác."Thế giới này -- Trước kia từng được đào lên chưa?"Liễu Bình hỏi."Đã từng tổ chức người đi đào xuyên qua thế giới này, nhưng vẫn không pháthiện bất cứ thứ gì có giá trị."Ma quỷ nói."Không có sinh vật, hoàn cảnh ác liệt, mơ hồ còn có một loại khí tức tàn lưu,thậm chí nán lại thời gian lâu sẽ ảnh hưởng đến linh hồn, cho nên không có bấtcứ chủng tộc nào sinh hoạt tại đây."Một đồng sự nói.Liễu Bình ngồi xổm xuống, nhặt một khối đá vụn lên.Trong hư không, chỉ chớp mắt đã nhảy ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Mảnhnhỏ Hư Không Thần Trụ.""Thuyết minh: trận chiến năm đó gây nên sự hủy diệt của Hư Không Thần Trụ,vào khoảnh khắc nó sụp đổ, chủ thể thần trụ vỡ vụn thành rất nhiều tảng đá,chồng chất trên đỉnh Luyện Ngục Thần Trụ, hình thành một thế giới đặc thù."Trong lòng Liễu Bình khẽ động.Trên thực tế, hiện tại hắn đã hoàn toàn hiểu ra trình tự của các thần trụ.Nếu nhất định phải nhìn nhận một cách nghiêm khắc thì thật ra chỉ có một câythần trụ.Vì phần cuối của nó tiếp cận với thế giới tầng Ác Mộng, lại mai táng tất cả sinhmệnh sau khi tử vong, cho nên được gọi là Vĩnh Dạy Đoạn giữa của nó vì lượnlờ ngục hỏa thiêu đốt vĩnh hằng, pháp tắc có xu hướng nghiêng về chiến tranhvà giết chóc, cho nên được gọi là Luyện Ngục; Đầu tiên của nó là nơi vạn tộcsinh hoạt, được gọi là Hư Không Trong đó thế giới cao đẳng nhất nằm sừngầ ể ồsững trên đỉnh thần trụ, có thể sinh ra linh hồn, được gọi là nơi khởi nguyên linhhồn.Hiện tại.Nơi khởi nguyên linh hồn và Hư Không Thần Trụ đều bị hủy diệt, những hòn đádưới chân hắn là hài cốt của Hư Không Thần Trụ.Andrea sẽ nấp ở chỗ này?"Người đâu, tất cả bắt đầu đào, đào ra cái gì thì lập tức báo cáo với ta."Liễu Bình nói.Hắn mới nói xong thì trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm ứng khó hiểu.Loại cảm giác này giống như có người đặc biệt quen thuộc nào đó đã đi tới gầnbên cạnh hắn.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Quay đầu lại nhìn.Đã không nhìn thấy tên đổng sự kia nữa.Hình như bắt đầu từ lúc vượt qua dây tơ hồng kia, hắn đã tiến vào một nơi cựckỳ đặc thù.“Bí mật này có thể hiện hóa ra một cảnh tượng cùng loại với hậu thế giới... Thậtlà không phải nhỏ."Liễu Bình lẩm bẩm, tiếp tục đi về phía trước.Hắn sải bước lên bậc thang dẫn đến tế đàn.Từng lời lẩm bẩm khe khẽ hư ảo bên tai bỗng trở nên rõ ràng mà mãnh liệt."Tới kìa.""Là hắn, hắn tới rồi.""Dựa theo tiến đoán, hắn sẽ đến đúng vào thời khắc này...""Thời gian sắp tới rồi.""Hủy diệt... Cái ngày... Hắn sẽ tự mình ra tay..."Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, nhìn lướt qua chung quanh, lại thấy bốn phíađều là hư vô, không có bất cứ tồn tại nào.Cũng không biết những âm thanh đó rốt cục là sinh ra như thế nào.Hắn đi lên bậc thang, đi đến trước quả cầu thủy tinh kia.Chỉ thấy quả cầu thủy tinh kia nổi lơ lửng như mộng ảo, tựa sương mù, khôngnhìn ra bất cứ manh mối gì.Liễu Bình duỗi tay nắm lấy quả cầu thủy tinh.Bỗng nhiên -- Tất cả âm thanh thì thầm kia đều biến mất.Cảnh tượng này bọc Liễu Bình vào bên trong, hiện ra một màn mà hắn chưa baogiờ gặp qua.Trong hư không đen nhánh vô tận –– Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ đangchậm rãi sụp đổ.Vô số sinh vật Ác Mộng tàn sát bừa bãi trên Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ.Thần trụ chậm rãi sụp đổ.Tất cả linh hồn thể đều bị giam cầm để làm đồ ăn dự trữ, bị những tồn tại đến từÁc Mộng chia cắt.Ngay vào khoảnh khắc tất cả đi về hướng diệt vong.Trong bóng đêm xa xôi xuất hiện một tồn tại thật lớn mặc chiến giáp.ố ầ ầ ắ ổ ế ốNó đáp xuống thần trụ, đè lại đoạn thần trụ sắp sụp đổ, phát ra tiếng rống giậnhướng về phía tất cả sinh vật Ác Mộng.Liễu Bình nỗ lực muốn nghe rõ âm thanh của nó, lại phát hiện không nghe thấycái gì cả.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Tất cả cảnh tượng dần dần trở nên mơ hồ, giống như một trận gió lốc, khôngngừng xoay tròn chung quanh Liễu Bình.Hắn bị gió lốc này ngăn cách trên tế đàn, nhất thời mất đi tất cả liên hệ với bênngoài.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai hắn: “Tìm ra ta.""Mau, nhất định phải nắm chặt thời gian, tìm ra ta!""Ở nơi sâu nhất trong Vĩnh Dạ, hoặc là chỗ cao nhất của Luyện Ngục--""Ngươi nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất để tìm được ta, nếu không thật sựkhông còn kịp nữa!"Trong lòng Liễu Bình chấn động.Hắn từng nhớ tới những lời này trong trí nhớ vào năm đầu tiên xuyên qua thờigian tiến vào Vĩnh Dạ.Nhưng lúc ấy nghe quá mức mơ hồ.Lần này rốt cuộc cũng nghe rõ, đây là giọng nói của Andrea! Thì ra xuyên quahai tuyến thời gian quá khứ và hiện tại, cô bé vẫn luôn nhắc nhở hắn chuyệnnày.Oanh -- Tường gió lốc mơ hồ dần dần tản ra, hóa thành từng trận gió nhẹ, cuốicùng cũng bình ổn lại.Quả cầu thủy tinh trong tay Liễu Bình vỡ ra từng khe hở, cuối cùng hoàn toànnát thành bột mịn, rơi rụng xuống từ trong tay hắn.Ba gã đổng sự đứng xa xa đều xem ngây người.Một người nói: “Hắn..."Người thứ hai nói: “Có được-..."Đổng sự thứ ba nói: “Không sai, hắn có được tiên đoán kia, hơn nữa khôngchết."Liễu Bình đứng trên tế đàn, ngẩn ra mấy phút, bỗng mở miệng hỏi: “Hiện tạithế giới cao nhất trên đỉnh Luyện Ngục Thần Trụ là cái nào?""Các hạ, là một thế giới không người, thế giới kia trừ gió bão ra thì chỉ có đất đácằn cỗi."Một đổng sự nói."Lập tức chuẩn bị nhân lực."Liễu Bình nói.ố ế"Các hạ muốn làm gì? Xin ngài báo cho chúng ta biết chuyện phải làm, chúng tacũng tiện an bài nhân lực tương ứng."Một đồng sự khác nói."Lật ngược thế giới kia một lần, không bỏ qua bất cứ nơi nào có vấn đề –– đi,chúng ta lập tức nhích người!"Liễu Bình nói.Lưu quang xẹt qua phía chân trời.Từng ánh lưu quang rơi xuống từ vòm trời, chậm rãi thả chậm tốc độ, dùng trênmặt đất cằn cỗi."Các hạ, nơi này được gọi là Thạch chủ Giới, là thế giới tối cao trên toàn bộLuyện Ngục Thần Trụ, trừ đá ra thì không có cái gì khác cả."Một ma quỷ bẩm báo.Liễu Bình đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ thế giới hoàn toàn cấu thành từtùng vô số những khối đá vỡ vụn, trừ chúng ra thì không còn thứ gì khác."Thế giới này -- Trước kia từng được đào lên chưa?"Liễu Bình hỏi."Đã từng tổ chức người đi đào xuyên qua thế giới này, nhưng vẫn không pháthiện bất cứ thứ gì có giá trị."Ma quỷ nói."Không có sinh vật, hoàn cảnh ác liệt, mơ hồ còn có một loại khí tức tàn lưu,thậm chí nán lại thời gian lâu sẽ ảnh hưởng đến linh hồn, cho nên không có bấtcứ chủng tộc nào sinh hoạt tại đây."Một đồng sự nói.Liễu Bình ngồi xổm xuống, nhặt một khối đá vụn lên.Trong hư không, chỉ chớp mắt đã nhảy ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Mảnhnhỏ Hư Không Thần Trụ.""Thuyết minh: trận chiến năm đó gây nên sự hủy diệt của Hư Không Thần Trụ,vào khoảnh khắc nó sụp đổ, chủ thể thần trụ vỡ vụn thành rất nhiều tảng đá,chồng chất trên đỉnh Luyện Ngục Thần Trụ, hình thành một thế giới đặc thù."Trong lòng Liễu Bình khẽ động.Trên thực tế, hiện tại hắn đã hoàn toàn hiểu ra trình tự của các thần trụ.Nếu nhất định phải nhìn nhận một cách nghiêm khắc thì thật ra chỉ có một câythần trụ.Vì phần cuối của nó tiếp cận với thế giới tầng Ác Mộng, lại mai táng tất cả sinhmệnh sau khi tử vong, cho nên được gọi là Vĩnh Dạy Đoạn giữa của nó vì lượnlờ ngục hỏa thiêu đốt vĩnh hằng, pháp tắc có xu hướng nghiêng về chiến tranhvà giết chóc, cho nên được gọi là Luyện Ngục; Đầu tiên của nó là nơi vạn tộcsinh hoạt, được gọi là Hư Không Trong đó thế giới cao đẳng nhất nằm sừngầ ể ồsững trên đỉnh thần trụ, có thể sinh ra linh hồn, được gọi là nơi khởi nguyên linhhồn.Hiện tại.Nơi khởi nguyên linh hồn và Hư Không Thần Trụ đều bị hủy diệt, những hòn đádưới chân hắn là hài cốt của Hư Không Thần Trụ.Andrea sẽ nấp ở chỗ này?"Người đâu, tất cả bắt đầu đào, đào ra cái gì thì lập tức báo cáo với ta."Liễu Bình nói.Hắn mới nói xong thì trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm ứng khó hiểu.Loại cảm giác này giống như có người đặc biệt quen thuộc nào đó đã đi tới gầnbên cạnh hắn.

Chương 907: Bí mật và tiên đoán