"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 914: Đánh thức!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Đột nhiên, tất cả dị tượng biến mất.Trong lòng Liễu Bình cảm nhận được điều gì, không thể không gián đoạn “Sángtạo”, bỗng mở mắt ra, nhìn lại nơi nào đó trong hư không.Chỉ thấy sâu trong hư không phía dưới, một cánh cửa truyền tổng ầm ầm mở ra-- Quái vật quỷ dị kia trực tiếp lao tới, giận dữ hét: “Phàm nhân đáng chết, chodù linh hồn ngươi ăn vào thật vô vị, không thể mang đến bất cứ sức mạnh nào,ta cũng muốn ăn luôn nó!"Quái vật xông thẳng về hướng Liễu Bình."Đáng tiếc, cho ta thêm một chút thời gian thì tốt rồi."Liễu Bình không khỏi tiếc nuối mà nói thầm trong lòng.Hắn lắc mình tránh thoát khỏi đòn tấn công của đối phương, băng sương trêntay lại bay ra, đông cứng hắn và đối phương lại với nhau.- - Tay bọn họ lại liêntiếp với nhau.Hai bên quay cuồng ở giữa không trung, cùng rơi xuống bên dưới, thỉnh thoảngquyền cước đánh nhau, ý đồ xử lý đối phương.Trên vách tường chung quanh cái hang sâu, gạch đá chi chít không ngừng tánloạn xuống bên dưới, để lộ ra hư không hắc ám bên ngoài cái hang.Trong hang động tính cả Luyện Ngục và Vĩnh Dạ này, tất cả mọi thứ bị hủydiệt, một người một quái vật không ngừng rơi xuống bên dưới.Liễu Bình bị đánh trúng bảy tám lần.May mà có Trấn Ngục Đao trong người, cho nên hư không chung quanh bị đánhnổ, để lộ ra một rồi lại một hắc động, hắn lại bình yên vô sự.Hắn nhìn về phía một mặt quang ảnh sau lưng quái vật kia.- -Cảnh tượng mỗimột đời thời quá khứ của hắn chạy như bay qua trên đó.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng thoáng hiện trước mắthắn: “Đối phương đang xem xét quá khứ của ngươi.""Đây là bí mật không được phép đụng vào.""Cảnh cáo!""Lần tra xét này gây nên biến hóa không rõ, bổn danh sách cũng không từ biếtrốt cục sẽ như thế nào."Liễu Bình không kịp nhìn kỹ, đã nắm chặt nắm tay đánh về hướng đối phương.Đông! Quyền chưởng đón lấy nhau.Nương lần giao thủ này, rốt cuộc bọn họ cũng tách ra, cả hai đều va chạm vàovách tường chưa sụp đổ, kéo ra tuyến xám thật dài, rơi xuống sâu trong hắc ámphía dưới.ổ ể ổ ể ế"Hổn hển –– hổn hển –– nhân loại đáng chết."Ánh mắt quái vật không ngừng lướt ngang dọc khắp nơi, cuối cùng dừng lạitrên Trấn Ngục Đao bên hông Liễu Bình.Rốt cục chuôi đao này có lai lịch gì? Vì sao nó lại thay hắn gánh chịu tổnthương? Không, uy năng của nó không chỉ như vậy.Nó lại nhìn về phía một thanh đao khác bên hông Liễu Bình.Trên chuôi đao này tràn đầy huyết nhục -- Thì ra nó mang theo sức mạnh ÁcMộng! Rốt cuộc hắn làm sao làm được? Quái vật nhịn không được nhìn về phíaquang ảnh phập phồng kia.Trong quang ảnh, lại một đời của Liễu Bình kết thúc.Thời gian lại quay ngược trở lại, chảy ngược dòng về hướng thời đại càng xaxôi.Quái vật thấy được Liễu Bình một đời trước nữa.Ở đời này, hắn vẫn trưởng thành trong thế giới nhân loại, vẫn nghĩ mọi cách đốikháng Ác Mộng.Sắc mặt quái vật trở nên nghiêm trang, nghiêm túc nói: “Không ngờ ngươi cònrất gan dạ, sống nhiều đời như vậy mà vẫn luôn phản kháng chúng ta, cũngđược, ta sẽ cho ngươi một chút tôn trọng."Chỉ thấy nó khép đôi tay lại rồi thì thầm: “Lần này ta sẽ toàn lực ra tay, cho nêntất cả mọi thứ của người đều bị cướp đoạt, sẽ không có bất cứ sức phản khángnào nữa, chỉ có thể chờ chết -- mà ta cũng vì sử dụng sức mạnh quá độ nênkhông thể không trở lại sâu trong Ác Mộng để nghỉ ngơi, mãi đến khi triều ÁcMộng buông xuống."Một làn sóng kỳ dị phát ra từ đôi tay nó.Trong chớp nhoáng.Trên người Liễu Bình phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi.Là Lilith! Chỉ thấy sách thẻ “Quyển Sách Tử Vong"bị đánh bay ra ngoài, chui vào hư không, chẳng biết đi đâu.Huyết nhục trên Bách Nạp Đao bắt đầu không ngừng nổ tung.Trấn Ngục Đao cũng sinh ra từng vết rạn.Chỉ trong nháy mắt, Liễu Bình đã lập tức hiểu được.––Chiều này là để đối phó với tất cả binh khí hắn mang theo bên người!"Đi!"Hắn quát lên một tiếng, hung hăng ném vàng song đao ra.Quả nhiên.Song đao vừa bay vào hư không thì lập tức không bị cái gì tổn thương, nhanhchóng sa vào hư không rồi biến mất.ắ ố ấHắn không ngừng rơi xuống trong hư không, trấn định mà nói: “Thuật Kỳ Quỷrất lợi hại, ta chưa bao giờ gặp qua.""Đương nhiên, đây là “Cướp đoạt, cho dù là trong Kỳ Quỷ thì nó cũng là sứcmạnh đỉnh cấp."Quái vật vừa nói vừa rút ra một cây trường xoa màu đen từ trong hư không."Thì ra là thế, người biết chuôi đao này luôn thay ta ngăn cản tổn thương."Liễu Bình nói."Không sai... Hiện tại không còn thứ gì bảo vệ người nữa, chỉ cần bị ta đánhtrúng một lần, linh hồn và tất cả mọi thứ của ngươi sẽ tan thành mây khói."Quái vật đắc ý nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc.Không bị đánh trúng? Sao có thể? Hiện tại xem ra, tất cả mọi chuyện đã tới thờikhắc kết thúc rồi."Ta nỗ lực một chút, tranh thủ không bị người đánh trúng."Hắn bày ra quyền thế, thân thể rung lên rồi bay về hướng đối phương.Đột nhiên –– Hắn khựng lại giữa không trung, ánh mắt dừng lại trên quang ảnhkia.Chỉ thấy quang ảnh đã tới kiếp trước nào đó mà cả hắn cũng không biết được.Đó là một minh bạch quang.Trừ bạch quang ra thì không có cái gì cả.Quái vật nhìn lại theo ánh mắt hắn, ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?""Thuật này là do người phát động."Liễu Bình nói."Ta biết đời nào của ngươi cũng đang phản kháng chúng ta, hiện tại ngươi sắpchết, ta đã không cần xem tiếp nữa."Quái vật phất phất tay.Quang ảnh lại không biến mất."Hả? Tình huống gì thế nào?"Quái vật kinh ngạc lại phất tay lần nữa, muốn giải trừ thuật pháp.Quang ảnh vẫn không tan đi.Quái vật bỗng nhìn về phía Liễu Bình, quát: “Ngươi đang làm trò quỷ, bỏ đi, tagiết người trước!”.Nó dựng thẳng trường xoa hung hăng đâm vào ngực Liễu Bình.Nhung Liễu Bình như không hề phát giác, vẫn nhìn một mảnh bạch quang kia,vẻ mặt ngơ ngẩn.ấTrong trí nhớ vô cùng xa xăm, cứ như có chuyện gì bị che giấu.Mà chuyện kia là -- Là -- Một giọng nói quá khứ.Giọng nói kia vang lên bên tai: “Ta có quá nhiều lưu luyến."Liễu Bình ngơ ngẩn.Là ai? Ai đang nói câu như vậy?"Kết thúc!"Quái vật quát.Trường xoa trong tay nó sắp đâm vào ngực Liễu Bình.Mũi xoa bộc phát sức mạnh vô tận, muốn lập tức xé rách người trước mắt-- Chỉtrong nháy mắt tiếp theo.Hư không đột nhiên vỡ ra hàng ngàn hàng vạn cái khe.Những mảnh vảy giáp màu đen như vô tận bay vụt đến, đồng thời vòn quanhLiễu Bình, nhanh chóng dán lên người hắn.Gần như trong nháy mắt -- Chiến giáp như con quái vật khổng lồ hoàn toàn baolấy hắn.Chiến giáp sống lại.Nó vươn bàn tay khổng lồ màu đen ra, bắt lấy quái vật kia, dùng âm thanh tolớn hỏi: “Ngươi đang nhìn trộm cái gì?"

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Đột nhiên, tất cả dị tượng biến mất.Trong lòng Liễu Bình cảm nhận được điều gì, không thể không gián đoạn “Sángtạo”, bỗng mở mắt ra, nhìn lại nơi nào đó trong hư không.Chỉ thấy sâu trong hư không phía dưới, một cánh cửa truyền tổng ầm ầm mở ra-- Quái vật quỷ dị kia trực tiếp lao tới, giận dữ hét: “Phàm nhân đáng chết, chodù linh hồn ngươi ăn vào thật vô vị, không thể mang đến bất cứ sức mạnh nào,ta cũng muốn ăn luôn nó!"Quái vật xông thẳng về hướng Liễu Bình."Đáng tiếc, cho ta thêm một chút thời gian thì tốt rồi."Liễu Bình không khỏi tiếc nuối mà nói thầm trong lòng.Hắn lắc mình tránh thoát khỏi đòn tấn công của đối phương, băng sương trêntay lại bay ra, đông cứng hắn và đối phương lại với nhau.- - Tay bọn họ lại liêntiếp với nhau.Hai bên quay cuồng ở giữa không trung, cùng rơi xuống bên dưới, thỉnh thoảngquyền cước đánh nhau, ý đồ xử lý đối phương.Trên vách tường chung quanh cái hang sâu, gạch đá chi chít không ngừng tánloạn xuống bên dưới, để lộ ra hư không hắc ám bên ngoài cái hang.Trong hang động tính cả Luyện Ngục và Vĩnh Dạ này, tất cả mọi thứ bị hủydiệt, một người một quái vật không ngừng rơi xuống bên dưới.Liễu Bình bị đánh trúng bảy tám lần.May mà có Trấn Ngục Đao trong người, cho nên hư không chung quanh bị đánhnổ, để lộ ra một rồi lại một hắc động, hắn lại bình yên vô sự.Hắn nhìn về phía một mặt quang ảnh sau lưng quái vật kia.- -Cảnh tượng mỗimột đời thời quá khứ của hắn chạy như bay qua trên đó.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng thoáng hiện trước mắthắn: “Đối phương đang xem xét quá khứ của ngươi.""Đây là bí mật không được phép đụng vào.""Cảnh cáo!""Lần tra xét này gây nên biến hóa không rõ, bổn danh sách cũng không từ biếtrốt cục sẽ như thế nào."Liễu Bình không kịp nhìn kỹ, đã nắm chặt nắm tay đánh về hướng đối phương.Đông! Quyền chưởng đón lấy nhau.Nương lần giao thủ này, rốt cuộc bọn họ cũng tách ra, cả hai đều va chạm vàovách tường chưa sụp đổ, kéo ra tuyến xám thật dài, rơi xuống sâu trong hắc ámphía dưới.ổ ể ổ ể ế"Hổn hển –– hổn hển –– nhân loại đáng chết."Ánh mắt quái vật không ngừng lướt ngang dọc khắp nơi, cuối cùng dừng lạitrên Trấn Ngục Đao bên hông Liễu Bình.Rốt cục chuôi đao này có lai lịch gì? Vì sao nó lại thay hắn gánh chịu tổnthương? Không, uy năng của nó không chỉ như vậy.Nó lại nhìn về phía một thanh đao khác bên hông Liễu Bình.Trên chuôi đao này tràn đầy huyết nhục -- Thì ra nó mang theo sức mạnh ÁcMộng! Rốt cuộc hắn làm sao làm được? Quái vật nhịn không được nhìn về phíaquang ảnh phập phồng kia.Trong quang ảnh, lại một đời của Liễu Bình kết thúc.Thời gian lại quay ngược trở lại, chảy ngược dòng về hướng thời đại càng xaxôi.Quái vật thấy được Liễu Bình một đời trước nữa.Ở đời này, hắn vẫn trưởng thành trong thế giới nhân loại, vẫn nghĩ mọi cách đốikháng Ác Mộng.Sắc mặt quái vật trở nên nghiêm trang, nghiêm túc nói: “Không ngờ ngươi cònrất gan dạ, sống nhiều đời như vậy mà vẫn luôn phản kháng chúng ta, cũngđược, ta sẽ cho ngươi một chút tôn trọng."Chỉ thấy nó khép đôi tay lại rồi thì thầm: “Lần này ta sẽ toàn lực ra tay, cho nêntất cả mọi thứ của người đều bị cướp đoạt, sẽ không có bất cứ sức phản khángnào nữa, chỉ có thể chờ chết -- mà ta cũng vì sử dụng sức mạnh quá độ nênkhông thể không trở lại sâu trong Ác Mộng để nghỉ ngơi, mãi đến khi triều ÁcMộng buông xuống."Một làn sóng kỳ dị phát ra từ đôi tay nó.Trong chớp nhoáng.Trên người Liễu Bình phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi.Là Lilith! Chỉ thấy sách thẻ “Quyển Sách Tử Vong"bị đánh bay ra ngoài, chui vào hư không, chẳng biết đi đâu.Huyết nhục trên Bách Nạp Đao bắt đầu không ngừng nổ tung.Trấn Ngục Đao cũng sinh ra từng vết rạn.Chỉ trong nháy mắt, Liễu Bình đã lập tức hiểu được.––Chiều này là để đối phó với tất cả binh khí hắn mang theo bên người!"Đi!"Hắn quát lên một tiếng, hung hăng ném vàng song đao ra.Quả nhiên.Song đao vừa bay vào hư không thì lập tức không bị cái gì tổn thương, nhanhchóng sa vào hư không rồi biến mất.ắ ố ấHắn không ngừng rơi xuống trong hư không, trấn định mà nói: “Thuật Kỳ Quỷrất lợi hại, ta chưa bao giờ gặp qua.""Đương nhiên, đây là “Cướp đoạt, cho dù là trong Kỳ Quỷ thì nó cũng là sứcmạnh đỉnh cấp."Quái vật vừa nói vừa rút ra một cây trường xoa màu đen từ trong hư không."Thì ra là thế, người biết chuôi đao này luôn thay ta ngăn cản tổn thương."Liễu Bình nói."Không sai... Hiện tại không còn thứ gì bảo vệ người nữa, chỉ cần bị ta đánhtrúng một lần, linh hồn và tất cả mọi thứ của ngươi sẽ tan thành mây khói."Quái vật đắc ý nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc.Không bị đánh trúng? Sao có thể? Hiện tại xem ra, tất cả mọi chuyện đã tới thờikhắc kết thúc rồi."Ta nỗ lực một chút, tranh thủ không bị người đánh trúng."Hắn bày ra quyền thế, thân thể rung lên rồi bay về hướng đối phương.Đột nhiên –– Hắn khựng lại giữa không trung, ánh mắt dừng lại trên quang ảnhkia.Chỉ thấy quang ảnh đã tới kiếp trước nào đó mà cả hắn cũng không biết được.Đó là một minh bạch quang.Trừ bạch quang ra thì không có cái gì cả.Quái vật nhìn lại theo ánh mắt hắn, ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?""Thuật này là do người phát động."Liễu Bình nói."Ta biết đời nào của ngươi cũng đang phản kháng chúng ta, hiện tại ngươi sắpchết, ta đã không cần xem tiếp nữa."Quái vật phất phất tay.Quang ảnh lại không biến mất."Hả? Tình huống gì thế nào?"Quái vật kinh ngạc lại phất tay lần nữa, muốn giải trừ thuật pháp.Quang ảnh vẫn không tan đi.Quái vật bỗng nhìn về phía Liễu Bình, quát: “Ngươi đang làm trò quỷ, bỏ đi, tagiết người trước!”.Nó dựng thẳng trường xoa hung hăng đâm vào ngực Liễu Bình.Nhung Liễu Bình như không hề phát giác, vẫn nhìn một mảnh bạch quang kia,vẻ mặt ngơ ngẩn.ấTrong trí nhớ vô cùng xa xăm, cứ như có chuyện gì bị che giấu.Mà chuyện kia là -- Là -- Một giọng nói quá khứ.Giọng nói kia vang lên bên tai: “Ta có quá nhiều lưu luyến."Liễu Bình ngơ ngẩn.Là ai? Ai đang nói câu như vậy?"Kết thúc!"Quái vật quát.Trường xoa trong tay nó sắp đâm vào ngực Liễu Bình.Mũi xoa bộc phát sức mạnh vô tận, muốn lập tức xé rách người trước mắt-- Chỉtrong nháy mắt tiếp theo.Hư không đột nhiên vỡ ra hàng ngàn hàng vạn cái khe.Những mảnh vảy giáp màu đen như vô tận bay vụt đến, đồng thời vòn quanhLiễu Bình, nhanh chóng dán lên người hắn.Gần như trong nháy mắt -- Chiến giáp như con quái vật khổng lồ hoàn toàn baolấy hắn.Chiến giáp sống lại.Nó vươn bàn tay khổng lồ màu đen ra, bắt lấy quái vật kia, dùng âm thanh tolớn hỏi: “Ngươi đang nhìn trộm cái gì?"

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Đột nhiên, tất cả dị tượng biến mất.Trong lòng Liễu Bình cảm nhận được điều gì, không thể không gián đoạn “Sángtạo”, bỗng mở mắt ra, nhìn lại nơi nào đó trong hư không.Chỉ thấy sâu trong hư không phía dưới, một cánh cửa truyền tổng ầm ầm mở ra-- Quái vật quỷ dị kia trực tiếp lao tới, giận dữ hét: “Phàm nhân đáng chết, chodù linh hồn ngươi ăn vào thật vô vị, không thể mang đến bất cứ sức mạnh nào,ta cũng muốn ăn luôn nó!"Quái vật xông thẳng về hướng Liễu Bình."Đáng tiếc, cho ta thêm một chút thời gian thì tốt rồi."Liễu Bình không khỏi tiếc nuối mà nói thầm trong lòng.Hắn lắc mình tránh thoát khỏi đòn tấn công của đối phương, băng sương trêntay lại bay ra, đông cứng hắn và đối phương lại với nhau.- - Tay bọn họ lại liêntiếp với nhau.Hai bên quay cuồng ở giữa không trung, cùng rơi xuống bên dưới, thỉnh thoảngquyền cước đánh nhau, ý đồ xử lý đối phương.Trên vách tường chung quanh cái hang sâu, gạch đá chi chít không ngừng tánloạn xuống bên dưới, để lộ ra hư không hắc ám bên ngoài cái hang.Trong hang động tính cả Luyện Ngục và Vĩnh Dạ này, tất cả mọi thứ bị hủydiệt, một người một quái vật không ngừng rơi xuống bên dưới.Liễu Bình bị đánh trúng bảy tám lần.May mà có Trấn Ngục Đao trong người, cho nên hư không chung quanh bị đánhnổ, để lộ ra một rồi lại một hắc động, hắn lại bình yên vô sự.Hắn nhìn về phía một mặt quang ảnh sau lưng quái vật kia.- -Cảnh tượng mỗimột đời thời quá khứ của hắn chạy như bay qua trên đó.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng thoáng hiện trước mắthắn: “Đối phương đang xem xét quá khứ của ngươi.""Đây là bí mật không được phép đụng vào.""Cảnh cáo!""Lần tra xét này gây nên biến hóa không rõ, bổn danh sách cũng không từ biếtrốt cục sẽ như thế nào."Liễu Bình không kịp nhìn kỹ, đã nắm chặt nắm tay đánh về hướng đối phương.Đông! Quyền chưởng đón lấy nhau.Nương lần giao thủ này, rốt cuộc bọn họ cũng tách ra, cả hai đều va chạm vàovách tường chưa sụp đổ, kéo ra tuyến xám thật dài, rơi xuống sâu trong hắc ámphía dưới.ổ ể ổ ể ế"Hổn hển –– hổn hển –– nhân loại đáng chết."Ánh mắt quái vật không ngừng lướt ngang dọc khắp nơi, cuối cùng dừng lạitrên Trấn Ngục Đao bên hông Liễu Bình.Rốt cục chuôi đao này có lai lịch gì? Vì sao nó lại thay hắn gánh chịu tổnthương? Không, uy năng của nó không chỉ như vậy.Nó lại nhìn về phía một thanh đao khác bên hông Liễu Bình.Trên chuôi đao này tràn đầy huyết nhục -- Thì ra nó mang theo sức mạnh ÁcMộng! Rốt cuộc hắn làm sao làm được? Quái vật nhịn không được nhìn về phíaquang ảnh phập phồng kia.Trong quang ảnh, lại một đời của Liễu Bình kết thúc.Thời gian lại quay ngược trở lại, chảy ngược dòng về hướng thời đại càng xaxôi.Quái vật thấy được Liễu Bình một đời trước nữa.Ở đời này, hắn vẫn trưởng thành trong thế giới nhân loại, vẫn nghĩ mọi cách đốikháng Ác Mộng.Sắc mặt quái vật trở nên nghiêm trang, nghiêm túc nói: “Không ngờ ngươi cònrất gan dạ, sống nhiều đời như vậy mà vẫn luôn phản kháng chúng ta, cũngđược, ta sẽ cho ngươi một chút tôn trọng."Chỉ thấy nó khép đôi tay lại rồi thì thầm: “Lần này ta sẽ toàn lực ra tay, cho nêntất cả mọi thứ của người đều bị cướp đoạt, sẽ không có bất cứ sức phản khángnào nữa, chỉ có thể chờ chết -- mà ta cũng vì sử dụng sức mạnh quá độ nênkhông thể không trở lại sâu trong Ác Mộng để nghỉ ngơi, mãi đến khi triều ÁcMộng buông xuống."Một làn sóng kỳ dị phát ra từ đôi tay nó.Trong chớp nhoáng.Trên người Liễu Bình phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi.Là Lilith! Chỉ thấy sách thẻ “Quyển Sách Tử Vong"bị đánh bay ra ngoài, chui vào hư không, chẳng biết đi đâu.Huyết nhục trên Bách Nạp Đao bắt đầu không ngừng nổ tung.Trấn Ngục Đao cũng sinh ra từng vết rạn.Chỉ trong nháy mắt, Liễu Bình đã lập tức hiểu được.––Chiều này là để đối phó với tất cả binh khí hắn mang theo bên người!"Đi!"Hắn quát lên một tiếng, hung hăng ném vàng song đao ra.Quả nhiên.Song đao vừa bay vào hư không thì lập tức không bị cái gì tổn thương, nhanhchóng sa vào hư không rồi biến mất.ắ ố ấHắn không ngừng rơi xuống trong hư không, trấn định mà nói: “Thuật Kỳ Quỷrất lợi hại, ta chưa bao giờ gặp qua.""Đương nhiên, đây là “Cướp đoạt, cho dù là trong Kỳ Quỷ thì nó cũng là sứcmạnh đỉnh cấp."Quái vật vừa nói vừa rút ra một cây trường xoa màu đen từ trong hư không."Thì ra là thế, người biết chuôi đao này luôn thay ta ngăn cản tổn thương."Liễu Bình nói."Không sai... Hiện tại không còn thứ gì bảo vệ người nữa, chỉ cần bị ta đánhtrúng một lần, linh hồn và tất cả mọi thứ của ngươi sẽ tan thành mây khói."Quái vật đắc ý nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc.Không bị đánh trúng? Sao có thể? Hiện tại xem ra, tất cả mọi chuyện đã tới thờikhắc kết thúc rồi."Ta nỗ lực một chút, tranh thủ không bị người đánh trúng."Hắn bày ra quyền thế, thân thể rung lên rồi bay về hướng đối phương.Đột nhiên –– Hắn khựng lại giữa không trung, ánh mắt dừng lại trên quang ảnhkia.Chỉ thấy quang ảnh đã tới kiếp trước nào đó mà cả hắn cũng không biết được.Đó là một minh bạch quang.Trừ bạch quang ra thì không có cái gì cả.Quái vật nhìn lại theo ánh mắt hắn, ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?""Thuật này là do người phát động."Liễu Bình nói."Ta biết đời nào của ngươi cũng đang phản kháng chúng ta, hiện tại ngươi sắpchết, ta đã không cần xem tiếp nữa."Quái vật phất phất tay.Quang ảnh lại không biến mất."Hả? Tình huống gì thế nào?"Quái vật kinh ngạc lại phất tay lần nữa, muốn giải trừ thuật pháp.Quang ảnh vẫn không tan đi.Quái vật bỗng nhìn về phía Liễu Bình, quát: “Ngươi đang làm trò quỷ, bỏ đi, tagiết người trước!”.Nó dựng thẳng trường xoa hung hăng đâm vào ngực Liễu Bình.Nhung Liễu Bình như không hề phát giác, vẫn nhìn một mảnh bạch quang kia,vẻ mặt ngơ ngẩn.ấTrong trí nhớ vô cùng xa xăm, cứ như có chuyện gì bị che giấu.Mà chuyện kia là -- Là -- Một giọng nói quá khứ.Giọng nói kia vang lên bên tai: “Ta có quá nhiều lưu luyến."Liễu Bình ngơ ngẩn.Là ai? Ai đang nói câu như vậy?"Kết thúc!"Quái vật quát.Trường xoa trong tay nó sắp đâm vào ngực Liễu Bình.Mũi xoa bộc phát sức mạnh vô tận, muốn lập tức xé rách người trước mắt-- Chỉtrong nháy mắt tiếp theo.Hư không đột nhiên vỡ ra hàng ngàn hàng vạn cái khe.Những mảnh vảy giáp màu đen như vô tận bay vụt đến, đồng thời vòn quanhLiễu Bình, nhanh chóng dán lên người hắn.Gần như trong nháy mắt -- Chiến giáp như con quái vật khổng lồ hoàn toàn baolấy hắn.Chiến giáp sống lại.Nó vươn bàn tay khổng lồ màu đen ra, bắt lấy quái vật kia, dùng âm thanh tolớn hỏi: “Ngươi đang nhìn trộm cái gì?"

Chương 914: Đánh thức!