"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 946: Lựa chọn!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tí tách, tí tách.Không trung có nước mưa nhỏ giọt.Mưa ngày một nặng hạt.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn cơn mưa này, không biết tại sao, hắn nhớ tới cảnhtượng mình tỉnh lại ở nơi mộ táng.Mưa tuy lả tả, nhưng mỗi một giọt đều như vận mệnh nhân loại, đã sớm bị anbài sẵn.Tuyệt đối không có bất ngờ gì.Chẳng lẽ còn phải tiếp diễn nhân sinh như vậy một lần?"Các hạ, xin hãy cùng chúng ta trở về thượng giới."Người đối diện chắp tay và nói.Ở phía sau hắn, mọi người cùng chắp tay, im lặng chờ Liễu Bình thích người.Liễu Bình bỗng cười rộ lên, nhẹ nhàng ngâm nga: “Ai sớm giác ngộ đại mộng?"Oanh –– Cảnh tượng toàn bộ thế giới tản ra từ trước mắt hắn, hóa thành từngđợt từng đợt ánh sáng nhè nhẹ rồi bay vút đi.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới quảng trường kia.Bốn bề vắng lặng.Cái đầu thật lớn kia rũ mắt nhìn hắn, trầm giọng mà nói: “Rất tốt, ngươi chínhlà người mà chúng ta muốn tìm.""Ta?"Liễu Bình nói."Đúng vậy, ngươi có thể nhìn thấu tất cả, không bị thế giới mê hoặc, cực kỳthích hợp để phối hợp với Long tộc chúng ta, đi cứu một người."Cái đầu thật lớn nói.Trong lòng Liễu Bình bỗng nhảy dụng.Hắn trải qua muôn đời ở nhân gian, đi khắp vạn giới, nhìn quen vô số trườnghợp, bình thường chỉ cần một động tác, một biểu cảm của người khác thì hắn cóthể biết ý của đối phương.Giờ phút này, trong lòng hắn bỗng hiện ra một ý niệm.- - Là Andrea! Hình nhưcô bé đã làm ra chuyện gì, hơn nữa đang chờ hắn đến!"Nói thử xem, các ngươi muốn ta cứu ai?"Liễu Bình hỏi.ấ ể"Thật ra người kia đã nói, người mà nàng chọn sẽ không bị bất kể chuyện gì lừagạt."Cái đầu thật lớn kia nói.Cánh cửa trong miệng nó ầm ầm mở ra, một vệt lưu quang bay ra, dùng ở chiếcnhẫn trên tay Liễu Bình, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: “Thần kỹ Long tộc nào đó đã đượcthi triển lên Huy chương hữu nghị của ngươi.""Chừng ba mươi phút sau, thần kỳ này sẽ cố định lại, trở thành năng lực cố địnhcủa Huy chương hữu nghị”."Liễu Bình nhìn lướt qua, sau đó hỏi: “Làm gì vậy?"Cái đầu thật lớn nói: “Một lát nữa rồi nói, hiện tại phải giải quyết chuyện ở nơinày trước đã."Trên quảng trường.Một rồi lại một bóng người xuất hiện.Mấy cao thủ vừa rồi bị thế giới bọc lấy đã trở về nơi này.Mọi người nhìn nhau một cái.Vẻ mặt người nào cũng mờ mịt, nhìn không ai có nét vui sướng như thông quakhảo nghiệm.Cái đầu thật lớn mở miệng nói: “Chư vị, khảo nghiệm cuối cùng đã kết thúc, tấtcả các người đều không thông qua khảo nghiệm, cho nên vô duyên với bảo vậtcủa Long tộc chúng ta, xin trở về đi."Ầm ầm ầm ầm –– Cái đầu chậm rãi chìm vào mặt đất, biến mất khỏi trước mắtmọi người.Ngay sau đó, cả quảng trường bắt đầu chấn động.- - Hình như nơi này sắp tannát."Đáng chết, đây rốt cuộc là tình huống thế nào, rõ ràng ta đã trở thành ngườimạnh nhất trong cuộc khảo nghiệm kia, đã được tiếp dẫn lên thượng giới, vì saolại không thông qua khảo nghiệm chứ?"Đại hán đầu trọc thóa mạ."Ta cũng vậy, ta ở một thế giới ma pháp, trở thành kỵ sĩ mạnh nhất, thiên sứ từthượng giới tới đón ta đi –– sau đó có người nói là ta khảo nghiệm thất bại."Aland nói.Mọi người cùng phụ họa.Liễu Bình bỗng phát hiện vẻ mặt của Delia có chút không thích hợp.Nhưng lúc này đã không kịp hỏi lại.Quảng trường dưới lòng đất này bắt đầu rơi vào hủy diệt.ầ ầ ế ấ ếĐại hán đầu trọc nói: “Giam cầm không gian của nơi này đã biến mất –– nếukhông có bảo vật để lấy thì chúng ta đi trước một bước."Gã thả ra một quyển trục, quyển trục lập tức hóa thành một cánh cửa ánh sáng.Bọn họ nối đuôi nhau đi vào, biến mất khỏi trước mắt đám người Liễu Bình.Trên quảng trường dần dần nứt toạc, chỉ còn lại ba người Aland, Delia và LiễuBình."Chúng ta cũng phải đi thôi."Delia nói.Sắc mặt nàng ta bỗng trắng bệch, lập tức té xỉu ngã xuống đất.Liễu Bình vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng ta."Aland, tới hỗ trợ!"Hắn hổ một tiếng.Đáp lại hắn là một vệt hàn quang sắc bén.Chỉ nghe “Đương"một tiếng nhỏ vang lên.Hàn quang vỡ vụn.Aland nhìn nhìn đoản kiếm trong tay.Kiếm đã nát.Một con thỏ lơ lửng ở giữa không trung, bật cười và nói: “Cả Băng Sương chiNhận mà cũng không ngăn được, vậy mà học người ta chơi đánh lén?"Aland thở dài và nói: “Kiểm này quả nhiên không được, hiện tại ta đã tay khôngtấc sắt... Liễu Bình, hy vọng người buông tha cho ta."Liễu Bình bế Delia lên, lui từng bước một về phía sau."Buông tha ngươi? Không, ta thấy người không muốn buông tha ta mới đúng --Đúng lúc Delia cũng hôn mê, danh sách bị che chắn ở nơi này, người muốn giếtchúng ta, có đúng không?"Nụ cười trên mặt hắn dần dần lụi tàn, hắn nói với giọng điệu nghiêm túc.Aland ngẩn ra, nhún vai và nói: “Vừa rồi rõ ràng là người đánh nát kiểm của ta——""Ai nói người chỉ có một thanh hội kiếm?"Liễu Bình hỏi.Aland nhìn hắn chằm chằm, miệng há ra."Ngươi luôn nhấn mạnh một việc ở trước mặt Delia- – Ngươi đã hiến kiếm choLong tộc -- Cho nên người nhất định còn có mặt kiếm khí khác."Liễu Bình nói.ắ ầ ốSắc mặt Aland trầm xuống, nói nhỏ một câu: “Ngươi có chứng cứ gì?""Lần đầu tiên chúng ta gặp địch, có ba người đuổi theo ngươi, bọn họ đâu?"Liễu Bình nói.Ầm ầm ầm ầm -- Quảng trường chia năm xẻ bảy, mảnh đất giáp ranh bắt đầu rơixuống vực sâu phía dưới.Aland thở dài một tiếng, rút ra một trường kiếm hàn khí dày đặc từ sau lưng.Kiếm khí sắc bén thuộc về Kiếm Thánh phát ra từ trên người hắn ta."Liễu Bình, người thật sự thích hợp làm người của quân viễn chinh, đáng tiếcngươi có được chiếc nhẫn kia quá sớm, có vẻ Delia cũng đã phát tài, mà ta thìkhông có cái gì cả.""Cho nên người thật sự muốn giết chúng ta?"Liễu Bình nói."Đúng vậy –– Ta luôn đánh giá tiêu hao sức mạnh của ngươi -- Hiện tại hẳnngười chỉ có thể tung ra thêm một chiêu đúng không."Aland lạnh nhạt nói.Hắn ta giơ kiếm lên, chỉ về hướng Liễu Bình.Liễu Bình thở dài, đang muốn phát động “Hắc Ám Luyện Ngục"thì bỗng trong lòng hiện ra một cảm ứng.Giọng nói của Lilith vang lên bên tai: “Có người đã có đủ công đức, muốn đổikỹ năng sơ cấp!""Không được, cho dù bọn họ dùng chiêu thức gì cũng sẽ dẫn động những quáivật Ác Mộng nhìn trộm, đừng để bọn họ tới!"Liễu Bình nhanh chóng quyết định.Lilith lại cười và nói: “Không có việc gì, nàng là Kiếm Thần của Lục Đạo LuânHồi."Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Chung quanh đột nhiên vang lên một loạt tiếng trống trận càng ngày càng cao--Hình như nó đã trở thành dấu hiệu mỗi lần nàng xuất hiện - Rốt cục là thầnthông, hay là thực sự có quỷ thần Hoàng Tuyền đang âm thầm che chở nàng?Liễu Bình chỉ kịp nghĩ như vậy thì đã thấy một thẻ bài bay lên từ sách thẻ, phátra một tiếng “Phanh"nhỏ.Tiếng trống trận nhanh như mưa rào lập tức ngừng.Một nữ tử thanh tú đội đầu, ôm trường kiếm lặng lẽ xuất hiện.Là Lý Trường Tuyết! Nàng cảm ứng được sát ý của Aland, ánh mắt lập tức đảoqua."Hả? Một tên dùng kiếm!"ắMắt nàng sáng rực lên.Lại nhìn kỹ, đối phương đang dùng kiếm chỉ vào Liễu Bình! Im lặng một giây.Kiếm ý lành lạnh ngập trời ầm ầm phát ra, thổi bay đống đá rơi xuống tứ tungchung quanh, vạt áo nàng bị cuồng thổi cho bay múa phơ phất.Lý Trường Tuyết vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra, ấn lên chuôi trườngkiếm, nhẹ nhàng nói: “Ngươi muốn giết Liễu Bình? Vậy thì thú vị..."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tí tách, tí tách.Không trung có nước mưa nhỏ giọt.Mưa ngày một nặng hạt.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn cơn mưa này, không biết tại sao, hắn nhớ tới cảnhtượng mình tỉnh lại ở nơi mộ táng.Mưa tuy lả tả, nhưng mỗi một giọt đều như vận mệnh nhân loại, đã sớm bị anbài sẵn.Tuyệt đối không có bất ngờ gì.Chẳng lẽ còn phải tiếp diễn nhân sinh như vậy một lần?"Các hạ, xin hãy cùng chúng ta trở về thượng giới."Người đối diện chắp tay và nói.Ở phía sau hắn, mọi người cùng chắp tay, im lặng chờ Liễu Bình thích người.Liễu Bình bỗng cười rộ lên, nhẹ nhàng ngâm nga: “Ai sớm giác ngộ đại mộng?"Oanh –– Cảnh tượng toàn bộ thế giới tản ra từ trước mắt hắn, hóa thành từngđợt từng đợt ánh sáng nhè nhẹ rồi bay vút đi.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới quảng trường kia.Bốn bề vắng lặng.Cái đầu thật lớn kia rũ mắt nhìn hắn, trầm giọng mà nói: “Rất tốt, ngươi chínhlà người mà chúng ta muốn tìm.""Ta?"Liễu Bình nói."Đúng vậy, ngươi có thể nhìn thấu tất cả, không bị thế giới mê hoặc, cực kỳthích hợp để phối hợp với Long tộc chúng ta, đi cứu một người."Cái đầu thật lớn nói.Trong lòng Liễu Bình bỗng nhảy dụng.Hắn trải qua muôn đời ở nhân gian, đi khắp vạn giới, nhìn quen vô số trườnghợp, bình thường chỉ cần một động tác, một biểu cảm của người khác thì hắn cóthể biết ý của đối phương.Giờ phút này, trong lòng hắn bỗng hiện ra một ý niệm.- - Là Andrea! Hình nhưcô bé đã làm ra chuyện gì, hơn nữa đang chờ hắn đến!"Nói thử xem, các ngươi muốn ta cứu ai?"Liễu Bình hỏi.ấ ể"Thật ra người kia đã nói, người mà nàng chọn sẽ không bị bất kể chuyện gì lừagạt."Cái đầu thật lớn kia nói.Cánh cửa trong miệng nó ầm ầm mở ra, một vệt lưu quang bay ra, dùng ở chiếcnhẫn trên tay Liễu Bình, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: “Thần kỹ Long tộc nào đó đã đượcthi triển lên Huy chương hữu nghị của ngươi.""Chừng ba mươi phút sau, thần kỳ này sẽ cố định lại, trở thành năng lực cố địnhcủa Huy chương hữu nghị”."Liễu Bình nhìn lướt qua, sau đó hỏi: “Làm gì vậy?"Cái đầu thật lớn nói: “Một lát nữa rồi nói, hiện tại phải giải quyết chuyện ở nơinày trước đã."Trên quảng trường.Một rồi lại một bóng người xuất hiện.Mấy cao thủ vừa rồi bị thế giới bọc lấy đã trở về nơi này.Mọi người nhìn nhau một cái.Vẻ mặt người nào cũng mờ mịt, nhìn không ai có nét vui sướng như thông quakhảo nghiệm.Cái đầu thật lớn mở miệng nói: “Chư vị, khảo nghiệm cuối cùng đã kết thúc, tấtcả các người đều không thông qua khảo nghiệm, cho nên vô duyên với bảo vậtcủa Long tộc chúng ta, xin trở về đi."Ầm ầm ầm ầm –– Cái đầu chậm rãi chìm vào mặt đất, biến mất khỏi trước mắtmọi người.Ngay sau đó, cả quảng trường bắt đầu chấn động.- - Hình như nơi này sắp tannát."Đáng chết, đây rốt cuộc là tình huống thế nào, rõ ràng ta đã trở thành ngườimạnh nhất trong cuộc khảo nghiệm kia, đã được tiếp dẫn lên thượng giới, vì saolại không thông qua khảo nghiệm chứ?"Đại hán đầu trọc thóa mạ."Ta cũng vậy, ta ở một thế giới ma pháp, trở thành kỵ sĩ mạnh nhất, thiên sứ từthượng giới tới đón ta đi –– sau đó có người nói là ta khảo nghiệm thất bại."Aland nói.Mọi người cùng phụ họa.Liễu Bình bỗng phát hiện vẻ mặt của Delia có chút không thích hợp.Nhưng lúc này đã không kịp hỏi lại.Quảng trường dưới lòng đất này bắt đầu rơi vào hủy diệt.ầ ầ ế ấ ếĐại hán đầu trọc nói: “Giam cầm không gian của nơi này đã biến mất –– nếukhông có bảo vật để lấy thì chúng ta đi trước một bước."Gã thả ra một quyển trục, quyển trục lập tức hóa thành một cánh cửa ánh sáng.Bọn họ nối đuôi nhau đi vào, biến mất khỏi trước mắt đám người Liễu Bình.Trên quảng trường dần dần nứt toạc, chỉ còn lại ba người Aland, Delia và LiễuBình."Chúng ta cũng phải đi thôi."Delia nói.Sắc mặt nàng ta bỗng trắng bệch, lập tức té xỉu ngã xuống đất.Liễu Bình vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng ta."Aland, tới hỗ trợ!"Hắn hổ một tiếng.Đáp lại hắn là một vệt hàn quang sắc bén.Chỉ nghe “Đương"một tiếng nhỏ vang lên.Hàn quang vỡ vụn.Aland nhìn nhìn đoản kiếm trong tay.Kiếm đã nát.Một con thỏ lơ lửng ở giữa không trung, bật cười và nói: “Cả Băng Sương chiNhận mà cũng không ngăn được, vậy mà học người ta chơi đánh lén?"Aland thở dài và nói: “Kiểm này quả nhiên không được, hiện tại ta đã tay khôngtấc sắt... Liễu Bình, hy vọng người buông tha cho ta."Liễu Bình bế Delia lên, lui từng bước một về phía sau."Buông tha ngươi? Không, ta thấy người không muốn buông tha ta mới đúng --Đúng lúc Delia cũng hôn mê, danh sách bị che chắn ở nơi này, người muốn giếtchúng ta, có đúng không?"Nụ cười trên mặt hắn dần dần lụi tàn, hắn nói với giọng điệu nghiêm túc.Aland ngẩn ra, nhún vai và nói: “Vừa rồi rõ ràng là người đánh nát kiểm của ta——""Ai nói người chỉ có một thanh hội kiếm?"Liễu Bình hỏi.Aland nhìn hắn chằm chằm, miệng há ra."Ngươi luôn nhấn mạnh một việc ở trước mặt Delia- – Ngươi đã hiến kiếm choLong tộc -- Cho nên người nhất định còn có mặt kiếm khí khác."Liễu Bình nói.ắ ầ ốSắc mặt Aland trầm xuống, nói nhỏ một câu: “Ngươi có chứng cứ gì?""Lần đầu tiên chúng ta gặp địch, có ba người đuổi theo ngươi, bọn họ đâu?"Liễu Bình nói.Ầm ầm ầm ầm -- Quảng trường chia năm xẻ bảy, mảnh đất giáp ranh bắt đầu rơixuống vực sâu phía dưới.Aland thở dài một tiếng, rút ra một trường kiếm hàn khí dày đặc từ sau lưng.Kiếm khí sắc bén thuộc về Kiếm Thánh phát ra từ trên người hắn ta."Liễu Bình, người thật sự thích hợp làm người của quân viễn chinh, đáng tiếcngươi có được chiếc nhẫn kia quá sớm, có vẻ Delia cũng đã phát tài, mà ta thìkhông có cái gì cả.""Cho nên người thật sự muốn giết chúng ta?"Liễu Bình nói."Đúng vậy –– Ta luôn đánh giá tiêu hao sức mạnh của ngươi -- Hiện tại hẳnngười chỉ có thể tung ra thêm một chiêu đúng không."Aland lạnh nhạt nói.Hắn ta giơ kiếm lên, chỉ về hướng Liễu Bình.Liễu Bình thở dài, đang muốn phát động “Hắc Ám Luyện Ngục"thì bỗng trong lòng hiện ra một cảm ứng.Giọng nói của Lilith vang lên bên tai: “Có người đã có đủ công đức, muốn đổikỹ năng sơ cấp!""Không được, cho dù bọn họ dùng chiêu thức gì cũng sẽ dẫn động những quáivật Ác Mộng nhìn trộm, đừng để bọn họ tới!"Liễu Bình nhanh chóng quyết định.Lilith lại cười và nói: “Không có việc gì, nàng là Kiếm Thần của Lục Đạo LuânHồi."Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Chung quanh đột nhiên vang lên một loạt tiếng trống trận càng ngày càng cao--Hình như nó đã trở thành dấu hiệu mỗi lần nàng xuất hiện - Rốt cục là thầnthông, hay là thực sự có quỷ thần Hoàng Tuyền đang âm thầm che chở nàng?Liễu Bình chỉ kịp nghĩ như vậy thì đã thấy một thẻ bài bay lên từ sách thẻ, phátra một tiếng “Phanh"nhỏ.Tiếng trống trận nhanh như mưa rào lập tức ngừng.Một nữ tử thanh tú đội đầu, ôm trường kiếm lặng lẽ xuất hiện.Là Lý Trường Tuyết! Nàng cảm ứng được sát ý của Aland, ánh mắt lập tức đảoqua."Hả? Một tên dùng kiếm!"ắMắt nàng sáng rực lên.Lại nhìn kỹ, đối phương đang dùng kiếm chỉ vào Liễu Bình! Im lặng một giây.Kiếm ý lành lạnh ngập trời ầm ầm phát ra, thổi bay đống đá rơi xuống tứ tungchung quanh, vạt áo nàng bị cuồng thổi cho bay múa phơ phất.Lý Trường Tuyết vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra, ấn lên chuôi trườngkiếm, nhẹ nhàng nói: “Ngươi muốn giết Liễu Bình? Vậy thì thú vị..."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tí tách, tí tách.Không trung có nước mưa nhỏ giọt.Mưa ngày một nặng hạt.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn cơn mưa này, không biết tại sao, hắn nhớ tới cảnhtượng mình tỉnh lại ở nơi mộ táng.Mưa tuy lả tả, nhưng mỗi một giọt đều như vận mệnh nhân loại, đã sớm bị anbài sẵn.Tuyệt đối không có bất ngờ gì.Chẳng lẽ còn phải tiếp diễn nhân sinh như vậy một lần?"Các hạ, xin hãy cùng chúng ta trở về thượng giới."Người đối diện chắp tay và nói.Ở phía sau hắn, mọi người cùng chắp tay, im lặng chờ Liễu Bình thích người.Liễu Bình bỗng cười rộ lên, nhẹ nhàng ngâm nga: “Ai sớm giác ngộ đại mộng?"Oanh –– Cảnh tượng toàn bộ thế giới tản ra từ trước mắt hắn, hóa thành từngđợt từng đợt ánh sáng nhè nhẹ rồi bay vút đi.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới quảng trường kia.Bốn bề vắng lặng.Cái đầu thật lớn kia rũ mắt nhìn hắn, trầm giọng mà nói: “Rất tốt, ngươi chínhlà người mà chúng ta muốn tìm.""Ta?"Liễu Bình nói."Đúng vậy, ngươi có thể nhìn thấu tất cả, không bị thế giới mê hoặc, cực kỳthích hợp để phối hợp với Long tộc chúng ta, đi cứu một người."Cái đầu thật lớn nói.Trong lòng Liễu Bình bỗng nhảy dụng.Hắn trải qua muôn đời ở nhân gian, đi khắp vạn giới, nhìn quen vô số trườnghợp, bình thường chỉ cần một động tác, một biểu cảm của người khác thì hắn cóthể biết ý của đối phương.Giờ phút này, trong lòng hắn bỗng hiện ra một ý niệm.- - Là Andrea! Hình nhưcô bé đã làm ra chuyện gì, hơn nữa đang chờ hắn đến!"Nói thử xem, các ngươi muốn ta cứu ai?"Liễu Bình hỏi.ấ ể"Thật ra người kia đã nói, người mà nàng chọn sẽ không bị bất kể chuyện gì lừagạt."Cái đầu thật lớn kia nói.Cánh cửa trong miệng nó ầm ầm mở ra, một vệt lưu quang bay ra, dùng ở chiếcnhẫn trên tay Liễu Bình, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: “Thần kỹ Long tộc nào đó đã đượcthi triển lên Huy chương hữu nghị của ngươi.""Chừng ba mươi phút sau, thần kỳ này sẽ cố định lại, trở thành năng lực cố địnhcủa Huy chương hữu nghị”."Liễu Bình nhìn lướt qua, sau đó hỏi: “Làm gì vậy?"Cái đầu thật lớn nói: “Một lát nữa rồi nói, hiện tại phải giải quyết chuyện ở nơinày trước đã."Trên quảng trường.Một rồi lại một bóng người xuất hiện.Mấy cao thủ vừa rồi bị thế giới bọc lấy đã trở về nơi này.Mọi người nhìn nhau một cái.Vẻ mặt người nào cũng mờ mịt, nhìn không ai có nét vui sướng như thông quakhảo nghiệm.Cái đầu thật lớn mở miệng nói: “Chư vị, khảo nghiệm cuối cùng đã kết thúc, tấtcả các người đều không thông qua khảo nghiệm, cho nên vô duyên với bảo vậtcủa Long tộc chúng ta, xin trở về đi."Ầm ầm ầm ầm –– Cái đầu chậm rãi chìm vào mặt đất, biến mất khỏi trước mắtmọi người.Ngay sau đó, cả quảng trường bắt đầu chấn động.- - Hình như nơi này sắp tannát."Đáng chết, đây rốt cuộc là tình huống thế nào, rõ ràng ta đã trở thành ngườimạnh nhất trong cuộc khảo nghiệm kia, đã được tiếp dẫn lên thượng giới, vì saolại không thông qua khảo nghiệm chứ?"Đại hán đầu trọc thóa mạ."Ta cũng vậy, ta ở một thế giới ma pháp, trở thành kỵ sĩ mạnh nhất, thiên sứ từthượng giới tới đón ta đi –– sau đó có người nói là ta khảo nghiệm thất bại."Aland nói.Mọi người cùng phụ họa.Liễu Bình bỗng phát hiện vẻ mặt của Delia có chút không thích hợp.Nhưng lúc này đã không kịp hỏi lại.Quảng trường dưới lòng đất này bắt đầu rơi vào hủy diệt.ầ ầ ế ấ ếĐại hán đầu trọc nói: “Giam cầm không gian của nơi này đã biến mất –– nếukhông có bảo vật để lấy thì chúng ta đi trước một bước."Gã thả ra một quyển trục, quyển trục lập tức hóa thành một cánh cửa ánh sáng.Bọn họ nối đuôi nhau đi vào, biến mất khỏi trước mắt đám người Liễu Bình.Trên quảng trường dần dần nứt toạc, chỉ còn lại ba người Aland, Delia và LiễuBình."Chúng ta cũng phải đi thôi."Delia nói.Sắc mặt nàng ta bỗng trắng bệch, lập tức té xỉu ngã xuống đất.Liễu Bình vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng ta."Aland, tới hỗ trợ!"Hắn hổ một tiếng.Đáp lại hắn là một vệt hàn quang sắc bén.Chỉ nghe “Đương"một tiếng nhỏ vang lên.Hàn quang vỡ vụn.Aland nhìn nhìn đoản kiếm trong tay.Kiếm đã nát.Một con thỏ lơ lửng ở giữa không trung, bật cười và nói: “Cả Băng Sương chiNhận mà cũng không ngăn được, vậy mà học người ta chơi đánh lén?"Aland thở dài và nói: “Kiểm này quả nhiên không được, hiện tại ta đã tay khôngtấc sắt... Liễu Bình, hy vọng người buông tha cho ta."Liễu Bình bế Delia lên, lui từng bước một về phía sau."Buông tha ngươi? Không, ta thấy người không muốn buông tha ta mới đúng --Đúng lúc Delia cũng hôn mê, danh sách bị che chắn ở nơi này, người muốn giếtchúng ta, có đúng không?"Nụ cười trên mặt hắn dần dần lụi tàn, hắn nói với giọng điệu nghiêm túc.Aland ngẩn ra, nhún vai và nói: “Vừa rồi rõ ràng là người đánh nát kiểm của ta——""Ai nói người chỉ có một thanh hội kiếm?"Liễu Bình hỏi.Aland nhìn hắn chằm chằm, miệng há ra."Ngươi luôn nhấn mạnh một việc ở trước mặt Delia- – Ngươi đã hiến kiếm choLong tộc -- Cho nên người nhất định còn có mặt kiếm khí khác."Liễu Bình nói.ắ ầ ốSắc mặt Aland trầm xuống, nói nhỏ một câu: “Ngươi có chứng cứ gì?""Lần đầu tiên chúng ta gặp địch, có ba người đuổi theo ngươi, bọn họ đâu?"Liễu Bình nói.Ầm ầm ầm ầm -- Quảng trường chia năm xẻ bảy, mảnh đất giáp ranh bắt đầu rơixuống vực sâu phía dưới.Aland thở dài một tiếng, rút ra một trường kiếm hàn khí dày đặc từ sau lưng.Kiếm khí sắc bén thuộc về Kiếm Thánh phát ra từ trên người hắn ta."Liễu Bình, người thật sự thích hợp làm người của quân viễn chinh, đáng tiếcngươi có được chiếc nhẫn kia quá sớm, có vẻ Delia cũng đã phát tài, mà ta thìkhông có cái gì cả.""Cho nên người thật sự muốn giết chúng ta?"Liễu Bình nói."Đúng vậy –– Ta luôn đánh giá tiêu hao sức mạnh của ngươi -- Hiện tại hẳnngười chỉ có thể tung ra thêm một chiêu đúng không."Aland lạnh nhạt nói.Hắn ta giơ kiếm lên, chỉ về hướng Liễu Bình.Liễu Bình thở dài, đang muốn phát động “Hắc Ám Luyện Ngục"thì bỗng trong lòng hiện ra một cảm ứng.Giọng nói của Lilith vang lên bên tai: “Có người đã có đủ công đức, muốn đổikỹ năng sơ cấp!""Không được, cho dù bọn họ dùng chiêu thức gì cũng sẽ dẫn động những quáivật Ác Mộng nhìn trộm, đừng để bọn họ tới!"Liễu Bình nhanh chóng quyết định.Lilith lại cười và nói: “Không có việc gì, nàng là Kiếm Thần của Lục Đạo LuânHồi."Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Chung quanh đột nhiên vang lên một loạt tiếng trống trận càng ngày càng cao--Hình như nó đã trở thành dấu hiệu mỗi lần nàng xuất hiện - Rốt cục là thầnthông, hay là thực sự có quỷ thần Hoàng Tuyền đang âm thầm che chở nàng?Liễu Bình chỉ kịp nghĩ như vậy thì đã thấy một thẻ bài bay lên từ sách thẻ, phátra một tiếng “Phanh"nhỏ.Tiếng trống trận nhanh như mưa rào lập tức ngừng.Một nữ tử thanh tú đội đầu, ôm trường kiếm lặng lẽ xuất hiện.Là Lý Trường Tuyết! Nàng cảm ứng được sát ý của Aland, ánh mắt lập tức đảoqua."Hả? Một tên dùng kiếm!"ắMắt nàng sáng rực lên.Lại nhìn kỹ, đối phương đang dùng kiếm chỉ vào Liễu Bình! Im lặng một giây.Kiếm ý lành lạnh ngập trời ầm ầm phát ra, thổi bay đống đá rơi xuống tứ tungchung quanh, vạt áo nàng bị cuồng thổi cho bay múa phơ phất.Lý Trường Tuyết vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra, ấn lên chuôi trườngkiếm, nhẹ nhàng nói: “Ngươi muốn giết Liễu Bình? Vậy thì thú vị..."

Chương 946: Lựa chọn!