"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 954: Ta muốn thử xem

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong lúc phi hành, chung quanh dần dần tràn ngập một màu đỏ thẫm, cứ như ởmột nơi cực kỳ xa xôi, có thứ gì đang tỏa ra ánh hào quang vô tận.Liễu Bình dần dần tới gần.Một con sông dài màu máu đang chảy xiết trong hắc ám.Máu loãng cuồn cuộn rít gào, nổ vang, không biết từ đâu mà đến, cũng khôngbiết chảy về nơi nào.Liễu Bình dừng lại trước mặt Huyết Hà (Con sông máu).Giọng nói già nua kia bỗng vang lên, quanh quẩn bên tai hắn: “Ngươi còn nhớrõ lịch sử mà ta đã từng nói với người không?”."Nhớ rõ –– có đôi khi lịch sử thác loạn, là bởi vì chuyện nào đó trong quá khứđang dây dưa chưa dứt điểm."Liễu Bình nói.Con sông máu tản ra hai bên, cuồn cuộn lao đến quay quanh Liễu Bình, dần dầnhình thành một lốc xoáy màu đỏ thẫm thật lớn, bao vây hắn vào trong đó.Tất cả hắc ám chung quanh bị gạt bỏ, Liễu Bình chỉ có thể nhìn thấy một mảnhhuyết sắc.Trong thủy triều huyết sắc kia, vô số quang ảnh thời đại quá khứ sôi nổi hiện ra.Tất cả người mở đường trong quá khứ của nhân loại hiện thân từ huyết quang,đồng thời nhìn chăm chú vào Liễu Bình.Giọng nói già nua lại vang lên lần nữa: “Người tìm được Thánh Linh rồi.""Cuối cùng thì vào giờ khắc này, tất cả điều kiện đều đã đạt thành.""Bắt đầu đi --”."Đây là cơ hội cuối cùng của Nhân tộc."Liễu Bình đứng trong trung tâm lốc xoáy, trước mắt bỗng hiện ra từng hàng chữnhỏ thiêu đốt: “Ngươi đã đạt được danh hào thánh nhân.""Ngươi có được thanh giới chi Linh: Andrea.""Ngươi cầm ngọn lửa của nhân loại trong tay, ôm lấy Hư Ảo chi Khu, dưới sựvây quanh của muôn vàn anh linh nhân loại, người sắp lần đầu tiên tiến vào lịchsử chân thật.""Bổn danh sách đã kết nối với Huyết Hà.""Đang đồng điệu!""Bắt đầu truyền tống--”.Chỉ một thoáng, toàn bộ Huyết Hà hóa thành thông đạo dài đằng đẳng, ở cuốithông đạo cứ như có ánh hào quang.ễ ắ"Đi đi, Liễu Bình, trở lại thời khắc trong lịch sử kia."Giọng nói già nua kia vang lên.Liễu Bình đón lấy huyết quang trùng trùng điệp điệp, đi đến cuối thông đạodưới cái nhìn chăm chú của vô số người."Ta cần làm gì?"Hắn hỏi.Giọng nói già nua nói: “Bọn quái vật Ác Mộng sáng tạo rất nhiều chức nghiệpKỳ Quỷ, để nhân loại không ngừng đột phá, linh hồn mạnh lên, cuối cùng trởthành trái cây có thể cung cấp sức mạnh tiến hóa cường đại cho chúng nó.""Nhưng mà, chúng cũng có lúc sai lầm.""Pháp sư cận chiến chính là sai lầm của chúng --""Chức nghiệp này quá mạnh, chỉ thiếu một chút nữa là nó đã vượt qua sự khốngchế của bọn quái vật Ác Mộng.""Cuối cùng quái vật Ác Mộng huỷ bỏ chức nghiệp này.""Ngươi cần đi vào lịch sử chân thật, cứu vị pháp sư cận chiến cuối cùng kia ra.""Nhớ kỹ, mấu chốt nhất là phải lừa gạt được những quái vật đó, nếu người bịchúng nó vạch trần khi cứu người ––""Vậy ngươi và pháp sư cận chiến kia đều sẽ chết!"Câu nói vừa dứt.Liễu Bình đã đứng ở cuối thông đạo huyết sắc.Hắn nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy ánh sáng mênh mông và vô số ảo ảnh bất tận.Trong Huyết Hà phía sau, vô số những nhân loại cùng phát ra tiếng rống giận:“Thay đổi!""Thay đổi!""Thay đổi vận mệnh của chúng ta!"Giọng nói của bọn họ hòa lẫn trong thủy triều gào thét, như sóng dữ kích độngdâng trào.Liễu Bình nín thở nghe xong một lát, nhẹ nhàng nâng tay lên.Tất cả âm thanh an tĩnh lại.Đón lấy ánh mắt của trăm ngàn vạn linh hồn nhân loại, hắn mở miệng nói: “Tađi thử xem."Oanh -- Sấm sét vang lên.Trong thế giới phế tích, nghênh đón một trận mưa to đã lâu không thấy.Tiếng bước chân dồn dập vang lên.Một nữ tử khoác áo choàng bước nhanh về phía trước, tiến vào một tòa ThầnĐiện tan hoang.Nàng ta cảnh giác nhìn quét chung quanh.Không có người đi theo.- - Tạm thời an toàn.Nữ tử hơi nhẹ nhàng thở ra, đi đến trước thần tượng, khẽ lên tiếng cầu nguyện:“Thưa thần linh, xin hãy phù hộ cho ta.”."Ta cảm nhận được sức mạnh của mình đã đến cực hạn, sắp đột phá phong tỏacủa vận mệnh, nhìn thấy chân thật sau lưng thế giới này...""Xin nhất định phải phù hộ ta!"Nàng ta cầu nguyện xong thì bỗng chua xót cười, lẩm bẩm: “Thế gian nào cóthần linh? Nếu thực sự có thì vì sao tất cả pháp sư cận chiến cứ lần lượt chếtmất như vậy?"Trong thần miếu dâng trào một trận cuồng phong, gào thét xuyên qua đại điệntrống trải.Mũ choàng của nữ tử bị thổi rơi ra, để lộ dung nhan chân thật của nàng -- LàDelia! Khuôn mặt mỹ lệ của nàng tràn đầy tuyệt vọng.Bỗng nhiên, nàng thu lại tất cả cảm xúc, quát: “Ai?"Trong Thần Điện trừ tiếng gió ra thì chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi giàngiụa bên ngoài.Không còn ai khác.Delia nhìn mọi nơi, trong lòng sinh ra cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy tòa thần tượng bị tàn phá kia lộ ra nụ cười với nàng từ trên đài cao, nóivới âm thanh to lớn: “Delia, ta nghe thấy lời cầu nguyện của ngươi.""Hiện tại đừng nói cái gì cả, nghiêm túc lắng nghe.""Rất nhanh sẽ có một người chưa bao giờ tới sẽ xuất hiện, hắn học được tất cảtri thức trong thiên hạ, nhưng chỉ không quá hiểu biết đối với pháp sư cậnchiến.""Ngươi phải truyền thụ tri thức của pháp sư cận chiến cho hắn, để hắn trở thànhpháp sư cận chiến cuối cùng trong lịch sử.""Vậy người mới có thể thoát thân, trực tiếp rời khỏi giờ khắc này, đi về hướngtương lai.""Đây là phương pháp giữ mạng duy nhất của ngươi.""Nhất định đừng lo là sơ sẩy, nếu không chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục."Thần tượng nói xong lời này thì ngồi nghiêm chỉnh lại, hóa thành tượng đá lạnhnhư băng, không còn lộ ra biểu cảm nào nữa.Delia ngây người, nhất thời không tin được những chuyện xảy ra trước mắt.Bên ngoài Thần Điện.Liễu Bình mở mắt ra, nhìn lại hư không.ấ ốChỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở nơi đó: “Ngươi phóng thích kỹthuật diễn cấp Kỳ Quỷ: Đặc hiệu sư.""Ngươi chế tạo một đoạn đặc hiệu giả dối, làm thần tượng nói chuyện, cũng xenlẫn sức mạnh “Lừa gạt vào, làm mọi thứ trông có vẻ chân thật đáng tin."Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình đi vào Thần Điện, bước từng bước một đi đến trước mặt Delia."Chào ngươi, ta là Liễu Bình."Hắn chào hỏi."Liễu Bình?"Delia nói.Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét.Tia chớp cắt qua không trung, chiếu sáng màn đêm đen nhánh chỉ trong chớpmắt.Delia nhìn thiếu niên đối diện, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quenthuộc khó có thể miêu tả."Ta học hết các loại chức nghiệp, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến pháp sư cậnchiến, thì ra là vì pháp sư cận chiến quá mạnh, bị chúng cưỡng chế xóa bỏ."Liễu Bình cảm khái."Ngươi muốn –– muốn trở thành một người pháp sư cận chiến?"Delia hỏi.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong lúc phi hành, chung quanh dần dần tràn ngập một màu đỏ thẫm, cứ như ởmột nơi cực kỳ xa xôi, có thứ gì đang tỏa ra ánh hào quang vô tận.Liễu Bình dần dần tới gần.Một con sông dài màu máu đang chảy xiết trong hắc ám.Máu loãng cuồn cuộn rít gào, nổ vang, không biết từ đâu mà đến, cũng khôngbiết chảy về nơi nào.Liễu Bình dừng lại trước mặt Huyết Hà (Con sông máu).Giọng nói già nua kia bỗng vang lên, quanh quẩn bên tai hắn: “Ngươi còn nhớrõ lịch sử mà ta đã từng nói với người không?”."Nhớ rõ –– có đôi khi lịch sử thác loạn, là bởi vì chuyện nào đó trong quá khứđang dây dưa chưa dứt điểm."Liễu Bình nói.Con sông máu tản ra hai bên, cuồn cuộn lao đến quay quanh Liễu Bình, dần dầnhình thành một lốc xoáy màu đỏ thẫm thật lớn, bao vây hắn vào trong đó.Tất cả hắc ám chung quanh bị gạt bỏ, Liễu Bình chỉ có thể nhìn thấy một mảnhhuyết sắc.Trong thủy triều huyết sắc kia, vô số quang ảnh thời đại quá khứ sôi nổi hiện ra.Tất cả người mở đường trong quá khứ của nhân loại hiện thân từ huyết quang,đồng thời nhìn chăm chú vào Liễu Bình.Giọng nói già nua lại vang lên lần nữa: “Người tìm được Thánh Linh rồi.""Cuối cùng thì vào giờ khắc này, tất cả điều kiện đều đã đạt thành.""Bắt đầu đi --”."Đây là cơ hội cuối cùng của Nhân tộc."Liễu Bình đứng trong trung tâm lốc xoáy, trước mắt bỗng hiện ra từng hàng chữnhỏ thiêu đốt: “Ngươi đã đạt được danh hào thánh nhân.""Ngươi có được thanh giới chi Linh: Andrea.""Ngươi cầm ngọn lửa của nhân loại trong tay, ôm lấy Hư Ảo chi Khu, dưới sựvây quanh của muôn vàn anh linh nhân loại, người sắp lần đầu tiên tiến vào lịchsử chân thật.""Bổn danh sách đã kết nối với Huyết Hà.""Đang đồng điệu!""Bắt đầu truyền tống--”.Chỉ một thoáng, toàn bộ Huyết Hà hóa thành thông đạo dài đằng đẳng, ở cuốithông đạo cứ như có ánh hào quang.ễ ắ"Đi đi, Liễu Bình, trở lại thời khắc trong lịch sử kia."Giọng nói già nua kia vang lên.Liễu Bình đón lấy huyết quang trùng trùng điệp điệp, đi đến cuối thông đạodưới cái nhìn chăm chú của vô số người."Ta cần làm gì?"Hắn hỏi.Giọng nói già nua nói: “Bọn quái vật Ác Mộng sáng tạo rất nhiều chức nghiệpKỳ Quỷ, để nhân loại không ngừng đột phá, linh hồn mạnh lên, cuối cùng trởthành trái cây có thể cung cấp sức mạnh tiến hóa cường đại cho chúng nó.""Nhưng mà, chúng cũng có lúc sai lầm.""Pháp sư cận chiến chính là sai lầm của chúng --""Chức nghiệp này quá mạnh, chỉ thiếu một chút nữa là nó đã vượt qua sự khốngchế của bọn quái vật Ác Mộng.""Cuối cùng quái vật Ác Mộng huỷ bỏ chức nghiệp này.""Ngươi cần đi vào lịch sử chân thật, cứu vị pháp sư cận chiến cuối cùng kia ra.""Nhớ kỹ, mấu chốt nhất là phải lừa gạt được những quái vật đó, nếu người bịchúng nó vạch trần khi cứu người ––""Vậy ngươi và pháp sư cận chiến kia đều sẽ chết!"Câu nói vừa dứt.Liễu Bình đã đứng ở cuối thông đạo huyết sắc.Hắn nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy ánh sáng mênh mông và vô số ảo ảnh bất tận.Trong Huyết Hà phía sau, vô số những nhân loại cùng phát ra tiếng rống giận:“Thay đổi!""Thay đổi!""Thay đổi vận mệnh của chúng ta!"Giọng nói của bọn họ hòa lẫn trong thủy triều gào thét, như sóng dữ kích độngdâng trào.Liễu Bình nín thở nghe xong một lát, nhẹ nhàng nâng tay lên.Tất cả âm thanh an tĩnh lại.Đón lấy ánh mắt của trăm ngàn vạn linh hồn nhân loại, hắn mở miệng nói: “Tađi thử xem."Oanh -- Sấm sét vang lên.Trong thế giới phế tích, nghênh đón một trận mưa to đã lâu không thấy.Tiếng bước chân dồn dập vang lên.Một nữ tử khoác áo choàng bước nhanh về phía trước, tiến vào một tòa ThầnĐiện tan hoang.Nàng ta cảnh giác nhìn quét chung quanh.Không có người đi theo.- - Tạm thời an toàn.Nữ tử hơi nhẹ nhàng thở ra, đi đến trước thần tượng, khẽ lên tiếng cầu nguyện:“Thưa thần linh, xin hãy phù hộ cho ta.”."Ta cảm nhận được sức mạnh của mình đã đến cực hạn, sắp đột phá phong tỏacủa vận mệnh, nhìn thấy chân thật sau lưng thế giới này...""Xin nhất định phải phù hộ ta!"Nàng ta cầu nguyện xong thì bỗng chua xót cười, lẩm bẩm: “Thế gian nào cóthần linh? Nếu thực sự có thì vì sao tất cả pháp sư cận chiến cứ lần lượt chếtmất như vậy?"Trong thần miếu dâng trào một trận cuồng phong, gào thét xuyên qua đại điệntrống trải.Mũ choàng của nữ tử bị thổi rơi ra, để lộ dung nhan chân thật của nàng -- LàDelia! Khuôn mặt mỹ lệ của nàng tràn đầy tuyệt vọng.Bỗng nhiên, nàng thu lại tất cả cảm xúc, quát: “Ai?"Trong Thần Điện trừ tiếng gió ra thì chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi giàngiụa bên ngoài.Không còn ai khác.Delia nhìn mọi nơi, trong lòng sinh ra cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy tòa thần tượng bị tàn phá kia lộ ra nụ cười với nàng từ trên đài cao, nóivới âm thanh to lớn: “Delia, ta nghe thấy lời cầu nguyện của ngươi.""Hiện tại đừng nói cái gì cả, nghiêm túc lắng nghe.""Rất nhanh sẽ có một người chưa bao giờ tới sẽ xuất hiện, hắn học được tất cảtri thức trong thiên hạ, nhưng chỉ không quá hiểu biết đối với pháp sư cậnchiến.""Ngươi phải truyền thụ tri thức của pháp sư cận chiến cho hắn, để hắn trở thànhpháp sư cận chiến cuối cùng trong lịch sử.""Vậy người mới có thể thoát thân, trực tiếp rời khỏi giờ khắc này, đi về hướngtương lai.""Đây là phương pháp giữ mạng duy nhất của ngươi.""Nhất định đừng lo là sơ sẩy, nếu không chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục."Thần tượng nói xong lời này thì ngồi nghiêm chỉnh lại, hóa thành tượng đá lạnhnhư băng, không còn lộ ra biểu cảm nào nữa.Delia ngây người, nhất thời không tin được những chuyện xảy ra trước mắt.Bên ngoài Thần Điện.Liễu Bình mở mắt ra, nhìn lại hư không.ấ ốChỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở nơi đó: “Ngươi phóng thích kỹthuật diễn cấp Kỳ Quỷ: Đặc hiệu sư.""Ngươi chế tạo một đoạn đặc hiệu giả dối, làm thần tượng nói chuyện, cũng xenlẫn sức mạnh “Lừa gạt vào, làm mọi thứ trông có vẻ chân thật đáng tin."Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình đi vào Thần Điện, bước từng bước một đi đến trước mặt Delia."Chào ngươi, ta là Liễu Bình."Hắn chào hỏi."Liễu Bình?"Delia nói.Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét.Tia chớp cắt qua không trung, chiếu sáng màn đêm đen nhánh chỉ trong chớpmắt.Delia nhìn thiếu niên đối diện, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quenthuộc khó có thể miêu tả."Ta học hết các loại chức nghiệp, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến pháp sư cậnchiến, thì ra là vì pháp sư cận chiến quá mạnh, bị chúng cưỡng chế xóa bỏ."Liễu Bình cảm khái."Ngươi muốn –– muốn trở thành một người pháp sư cận chiến?"Delia hỏi.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong lúc phi hành, chung quanh dần dần tràn ngập một màu đỏ thẫm, cứ như ởmột nơi cực kỳ xa xôi, có thứ gì đang tỏa ra ánh hào quang vô tận.Liễu Bình dần dần tới gần.Một con sông dài màu máu đang chảy xiết trong hắc ám.Máu loãng cuồn cuộn rít gào, nổ vang, không biết từ đâu mà đến, cũng khôngbiết chảy về nơi nào.Liễu Bình dừng lại trước mặt Huyết Hà (Con sông máu).Giọng nói già nua kia bỗng vang lên, quanh quẩn bên tai hắn: “Ngươi còn nhớrõ lịch sử mà ta đã từng nói với người không?”."Nhớ rõ –– có đôi khi lịch sử thác loạn, là bởi vì chuyện nào đó trong quá khứđang dây dưa chưa dứt điểm."Liễu Bình nói.Con sông máu tản ra hai bên, cuồn cuộn lao đến quay quanh Liễu Bình, dần dầnhình thành một lốc xoáy màu đỏ thẫm thật lớn, bao vây hắn vào trong đó.Tất cả hắc ám chung quanh bị gạt bỏ, Liễu Bình chỉ có thể nhìn thấy một mảnhhuyết sắc.Trong thủy triều huyết sắc kia, vô số quang ảnh thời đại quá khứ sôi nổi hiện ra.Tất cả người mở đường trong quá khứ của nhân loại hiện thân từ huyết quang,đồng thời nhìn chăm chú vào Liễu Bình.Giọng nói già nua lại vang lên lần nữa: “Người tìm được Thánh Linh rồi.""Cuối cùng thì vào giờ khắc này, tất cả điều kiện đều đã đạt thành.""Bắt đầu đi --”."Đây là cơ hội cuối cùng của Nhân tộc."Liễu Bình đứng trong trung tâm lốc xoáy, trước mắt bỗng hiện ra từng hàng chữnhỏ thiêu đốt: “Ngươi đã đạt được danh hào thánh nhân.""Ngươi có được thanh giới chi Linh: Andrea.""Ngươi cầm ngọn lửa của nhân loại trong tay, ôm lấy Hư Ảo chi Khu, dưới sựvây quanh của muôn vàn anh linh nhân loại, người sắp lần đầu tiên tiến vào lịchsử chân thật.""Bổn danh sách đã kết nối với Huyết Hà.""Đang đồng điệu!""Bắt đầu truyền tống--”.Chỉ một thoáng, toàn bộ Huyết Hà hóa thành thông đạo dài đằng đẳng, ở cuốithông đạo cứ như có ánh hào quang.ễ ắ"Đi đi, Liễu Bình, trở lại thời khắc trong lịch sử kia."Giọng nói già nua kia vang lên.Liễu Bình đón lấy huyết quang trùng trùng điệp điệp, đi đến cuối thông đạodưới cái nhìn chăm chú của vô số người."Ta cần làm gì?"Hắn hỏi.Giọng nói già nua nói: “Bọn quái vật Ác Mộng sáng tạo rất nhiều chức nghiệpKỳ Quỷ, để nhân loại không ngừng đột phá, linh hồn mạnh lên, cuối cùng trởthành trái cây có thể cung cấp sức mạnh tiến hóa cường đại cho chúng nó.""Nhưng mà, chúng cũng có lúc sai lầm.""Pháp sư cận chiến chính là sai lầm của chúng --""Chức nghiệp này quá mạnh, chỉ thiếu một chút nữa là nó đã vượt qua sự khốngchế của bọn quái vật Ác Mộng.""Cuối cùng quái vật Ác Mộng huỷ bỏ chức nghiệp này.""Ngươi cần đi vào lịch sử chân thật, cứu vị pháp sư cận chiến cuối cùng kia ra.""Nhớ kỹ, mấu chốt nhất là phải lừa gạt được những quái vật đó, nếu người bịchúng nó vạch trần khi cứu người ––""Vậy ngươi và pháp sư cận chiến kia đều sẽ chết!"Câu nói vừa dứt.Liễu Bình đã đứng ở cuối thông đạo huyết sắc.Hắn nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy ánh sáng mênh mông và vô số ảo ảnh bất tận.Trong Huyết Hà phía sau, vô số những nhân loại cùng phát ra tiếng rống giận:“Thay đổi!""Thay đổi!""Thay đổi vận mệnh của chúng ta!"Giọng nói của bọn họ hòa lẫn trong thủy triều gào thét, như sóng dữ kích độngdâng trào.Liễu Bình nín thở nghe xong một lát, nhẹ nhàng nâng tay lên.Tất cả âm thanh an tĩnh lại.Đón lấy ánh mắt của trăm ngàn vạn linh hồn nhân loại, hắn mở miệng nói: “Tađi thử xem."Oanh -- Sấm sét vang lên.Trong thế giới phế tích, nghênh đón một trận mưa to đã lâu không thấy.Tiếng bước chân dồn dập vang lên.Một nữ tử khoác áo choàng bước nhanh về phía trước, tiến vào một tòa ThầnĐiện tan hoang.Nàng ta cảnh giác nhìn quét chung quanh.Không có người đi theo.- - Tạm thời an toàn.Nữ tử hơi nhẹ nhàng thở ra, đi đến trước thần tượng, khẽ lên tiếng cầu nguyện:“Thưa thần linh, xin hãy phù hộ cho ta.”."Ta cảm nhận được sức mạnh của mình đã đến cực hạn, sắp đột phá phong tỏacủa vận mệnh, nhìn thấy chân thật sau lưng thế giới này...""Xin nhất định phải phù hộ ta!"Nàng ta cầu nguyện xong thì bỗng chua xót cười, lẩm bẩm: “Thế gian nào cóthần linh? Nếu thực sự có thì vì sao tất cả pháp sư cận chiến cứ lần lượt chếtmất như vậy?"Trong thần miếu dâng trào một trận cuồng phong, gào thét xuyên qua đại điệntrống trải.Mũ choàng của nữ tử bị thổi rơi ra, để lộ dung nhan chân thật của nàng -- LàDelia! Khuôn mặt mỹ lệ của nàng tràn đầy tuyệt vọng.Bỗng nhiên, nàng thu lại tất cả cảm xúc, quát: “Ai?"Trong Thần Điện trừ tiếng gió ra thì chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi giàngiụa bên ngoài.Không còn ai khác.Delia nhìn mọi nơi, trong lòng sinh ra cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy tòa thần tượng bị tàn phá kia lộ ra nụ cười với nàng từ trên đài cao, nóivới âm thanh to lớn: “Delia, ta nghe thấy lời cầu nguyện của ngươi.""Hiện tại đừng nói cái gì cả, nghiêm túc lắng nghe.""Rất nhanh sẽ có một người chưa bao giờ tới sẽ xuất hiện, hắn học được tất cảtri thức trong thiên hạ, nhưng chỉ không quá hiểu biết đối với pháp sư cậnchiến.""Ngươi phải truyền thụ tri thức của pháp sư cận chiến cho hắn, để hắn trở thànhpháp sư cận chiến cuối cùng trong lịch sử.""Vậy người mới có thể thoát thân, trực tiếp rời khỏi giờ khắc này, đi về hướngtương lai.""Đây là phương pháp giữ mạng duy nhất của ngươi.""Nhất định đừng lo là sơ sẩy, nếu không chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục."Thần tượng nói xong lời này thì ngồi nghiêm chỉnh lại, hóa thành tượng đá lạnhnhư băng, không còn lộ ra biểu cảm nào nữa.Delia ngây người, nhất thời không tin được những chuyện xảy ra trước mắt.Bên ngoài Thần Điện.Liễu Bình mở mắt ra, nhìn lại hư không.ấ ốChỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở nơi đó: “Ngươi phóng thích kỹthuật diễn cấp Kỳ Quỷ: Đặc hiệu sư.""Ngươi chế tạo một đoạn đặc hiệu giả dối, làm thần tượng nói chuyện, cũng xenlẫn sức mạnh “Lừa gạt vào, làm mọi thứ trông có vẻ chân thật đáng tin."Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình đi vào Thần Điện, bước từng bước một đi đến trước mặt Delia."Chào ngươi, ta là Liễu Bình."Hắn chào hỏi."Liễu Bình?"Delia nói.Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét.Tia chớp cắt qua không trung, chiếu sáng màn đêm đen nhánh chỉ trong chớpmắt.Delia nhìn thiếu niên đối diện, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quenthuộc khó có thể miêu tả."Ta học hết các loại chức nghiệp, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến pháp sư cậnchiến, thì ra là vì pháp sư cận chiến quá mạnh, bị chúng cưỡng chế xóa bỏ."Liễu Bình cảm khái."Ngươi muốn –– muốn trở thành một người pháp sư cận chiến?"Delia hỏi.

Chương 954: Ta muốn thử xem