"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 992: Lại dẫn đầu một điểm

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Một lần săn thú phải giết chết và ăn luôn linh hồn của năm trăm người? Hơnnữa toàn bộ quá trình còn phải có chức nghiệp mới, vậy mới có thể làm quátrình săn thú có vẻ thú vị và kích thích.Một ngọn lửa thiêu đốt lặng lẽ sinh ra, dần dần trở nên điên cuồng, tàn phá toànbộ trái tim.Nhưng vẻ mặt Liễu Bình lại hết sức bình tĩnh.Một rồi lại một chức nghiệp cường đại hiện lên từ hồi ức của hắn.Trong những chức nghiệp đó, có một số loại do chính hắn từng đảm nhiệm,cũng có một vài loại là hắn từng gặp được.Nếu... Có tồn tại nào muốn tiến hành săn giết linh hồn nhân loại... Vậy để bọnchúng hưởng thụ cho vui vẻ đi.Liễu Bình dựa theo nhắc nhở của giao diện thao tác anh linh, clicực kỳ mở từngmục công năng, bắt đầu thiết kế chức nghiệp mới.Muốn hoàn thành chuyện này thì đầu tiên là phải chiến thắng các thiết kế sưchung quanh, để chức nghiệp của hắn trổ hết tài năng.Hắn nhanh chóng tiến hành thiết kế, hoàn thành một loạt chức nghiệp, đồng thờitiến hành sao lưu.Thời gian chậm rãi trôi qua.Rốt cuộc 12 giờ tôi cũng tới.Mọi người đều trình thiết kế lên, lẳng lặng chờ đợi kết quả."402187, người thiết kế thế nào?"Một thiết kế sư bên cạnh hỏi."A, làm chơi mà thôi."Liễu Bình nói."Ngươi là người thiết kế ra pháp sư cận chiến, lần này cho dù không được chọnthì hẳn cũng sẽ được một số điểm không tồi."Tên thiết kế sư kia cười nói."Hy vọng là thế."Liễu Bình nói.Trên đài đột nhiên vang lên một giọng nói: “402187! Thiết kế của ngươi đã độtphá sát đến Ác Mộng chi Ủng sơ cấp, phía trên chọn dùng phương án củangươi!"Liễu Bình lại có vẻ rất bình tĩnh.ắ ấ ế ắ Á Ủ ấ ắHắn là người duy nhất thật sự chiến thắng Ác Mộng chi Ủng sơ cấp.- - Hắntừng chiến đấu vô số đời, hiểu biết đối với các chức nghiệp hơn xa khả năng lýgiải của chức nghiệp giả bình thường.Cho dù là thiết kế sư nào thì cũng không hiểu biết chức nghiệp và chiến đấu honhắn! Chủ quản tuyên bố: “402187, thù lao của ngươi là ––100 điểm công huân!"Mọi người vỗ tay hoan hô, sôi nổi lộ ra vẻ mặt hâm mộ ghen ghét.Có người còn đỏ cả mắt.Trước mặt bao người, Liễu Bình đứng lên, cười và nói: “Ta thực vinh hạnh."Chủ quản tán thưởng: “Ừm, thái độ không tồi, xem ra ngày mai có thể chongười càng nhiều nhiệm vụ, hiện tại mọi người giải tán, tan tầm!"Mọi người sôi nổi hóa thành ánh hào quang, truyền tống rời khỏi phòng họp.Liễu Bình cũng về tới chỗ ở của mình.- - Đó là một căn phòng nhỏ chỉ có mườimấy mét vuông.Hắn cởi giày, trực tiếp lên giường, ngồi dựa tường và bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.Đây là một cơ hội.Nếu nơi này là tầng dưới chót, vậy phải tìm kiếm phương pháp mới để tới gầnđịa vị của những đại nhân vật đó! Hắn bò lên trên từng bước như vậy thì đếnngày nào đó có thể biết rõ tất cả mọi thứ ở nơi này.Vào thời khắc nào đó.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: “Bản thảo thiết kế của ngươiđã được tiếp nhận, đang vũ trang một đám linh hồn.""Số lượng linh hồn: 500.""Lừa gạt bắt đầu có hiệu lực."“Các ngươi giết mấy tên?""Mười lăm tên.""Mười một tên.""Chín tên.""Một đám rác rưởi, ta giết hai mươi mốt tên."Người hỏi chuyện nói."Hừ, hôm nay trạng thái của ta không tốt, bọn 0901 giết càng nhiều, đã lên tớimười tám rồi, rất nhanh sẽ đuổi kịp ngươi.""Đang muốn so đầu với bọn họ đây, cuối cùng nhất định là ta giết nhiều nhất."Kẻ nói lời này là một nam sinh có mái tóc ngắn màu vàng, chừng mười sáumười bảy tuổi, ánh mắt trong trẻo, vóc dáng cao gầy, khi nói chuyện mang theocảm giác rất ngạo mạn.Hắn ta đứng lên bên mép dòng suối, quan sát mọi nơi, bỗng cười rộ lên: “Ta đivề phía Bắc, các ngươi đừng lại đây đoạt đầu người với ta."ấ ồ ồMấy tên đồng bạn nhìn nhau, buồn bã iu xìu đáp lại.Nam sinh vóc dáng cao lớn cột hai mươi mốt cái đầu lại với nhau rồi dùng gậyđâm xuyên qua, thân thể chợt lóe rồi bay vút về phía Bắc.Hắn ta lướt qua rừng rậm, núi cao, sông dài, cuối cùng phát hiện mục tiêu ở mộtmảnh thảo nguyên tuyết trắng xóa."A ha, nhân lúc người khác còn chưa phát hiện, ta phải tiến hạ thủ vi cường!"Trên không trung vang lên một tiếng hú gọi sắc bén.Oanh! Nam sinh vóc người cao lớn trực tiếp đâm ra một cái hố to trên mặt đất,sau đó nhảy ra, vẫy tay nói với lão giả ở đối diện: “Lão đầu, chào ngươi.""Chào ngươi, ngươi là ai?"Lão giả không xác định mà hỏi."Ta tới săn thú, chưa từng thấy trang phục trên người người bao giờ, ngươi làchức nghiệp giả mới à?"Nam sinh vóc người cao lớn hứng thú bừng bừng mà nói.Lão giả nhìn mấy chục cái đầu bị đâm xuyên sau lưng nam hài, vẻ mặt dần dầnnghiêm túc lên."Ta chỉ vô tình xâm nhập nơi đây, còn người là người từ đầu đến?"Lão hỏi."Đừng hỏi, chúng ta đánh súng thật đạn thật với nhau đi."Nam sinh nói.Hắn ta buông cây gậy đâm đầu người ra, đứng dậy đánh về hướng lão giả."Làm càn!"Lão giả quát lên một tiếng, vung cây gây chống lên rồi thả ra một con phượnghoàng được lửa bao quanh để đón lấy nam sinh."Ma pháp sư? Thật là chức nghiệp già cỗi."Nam sinh thất vọng mà nói.Nhưng tốc độ của hắn ta trở nên càng nhanh.- - Giống như phát hiện một điềuquá không thú vị, muốn tăng nhanh tốc độ để giải quyết nó cho xong.Phượng hoàng lửa hung hăng nện lên người hắn ta, hóa thành ánh hào quanglóng lánh.Nam sinh lại không có bất cứ thương tích nào.Hắn ta lập tức xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngọn lửa, cánh tay hóa thành tàn ảnhsắc bén mà thon dài xẹt qua cổ lão giả.Lão giả lập tức thân đầu tách rời.Máu văng đầy đất."Cũng được, lại dẫn đầu một điểm."ế ế ầ ồ ầNam sinh nhảy nhót tiến đến, nhặt cái đầu lên rồi cột những cái đầu khác lại vớinhau.Hắn ta đang muốn rời đi thì bỗng quay đầu lại thoáng nhìn những vết máu trênmặt đất.Chỉ thấy tất cả vết máu kia tụ lại với nhau, hóa thành một ký hiệu vặn vẹo."Hả? Đây là cái gì?"Nam hài cảm thấy hứng thú mà lẩm bẩm.Hắn ts suy nghĩ, sau đó lấy ra vài đầu người rồi nhìn nhìn, chỉ thấy trên đầu bọnhọ lần lượt hiện ra các phù văn khác nhau.Tất cả phù văn chợt lóe lên, cứ như đang cộng minh."Pháp trận truyền tống? Hình như là một loại Truyền Tống Trận dị cấu thờikhông của không gian thuật sư... Hiếm khi được để ý đến, nhưng nó có lợi íchgì?"Nam sinh lầm bầm, chợt thấy không gian dao động một hồi.

Một lần săn thú phải giết chết và ăn luôn linh hồn của năm trăm người? Hơn

nữa toàn bộ quá trình còn phải có chức nghiệp mới, vậy mới có thể làm quá

trình săn thú có vẻ thú vị và kích thích.

Một ngọn lửa thiêu đốt lặng lẽ sinh ra, dần dần trở nên điên cuồng, tàn phá toàn

bộ trái tim.

Nhưng vẻ mặt Liễu Bình lại hết sức bình tĩnh.

Một rồi lại một chức nghiệp cường đại hiện lên từ hồi ức của hắn.

Trong những chức nghiệp đó, có một số loại do chính hắn từng đảm nhiệm,

cũng có một vài loại là hắn từng gặp được.

Nếu... Có tồn tại nào muốn tiến hành săn giết linh hồn nhân loại... Vậy để bọn

chúng hưởng thụ cho vui vẻ đi.

Liễu Bình dựa theo nhắc nhở của giao diện thao tác anh linh, clicực kỳ mở từng

mục công năng, bắt đầu thiết kế chức nghiệp mới.

Muốn hoàn thành chuyện này thì đầu tiên là phải chiến thắng các thiết kế sư

chung quanh, để chức nghiệp của hắn trổ hết tài năng.

Hắn nhanh chóng tiến hành thiết kế, hoàn thành một loạt chức nghiệp, đồng thời

tiến hành sao lưu.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Rốt cuộc 12 giờ tôi cũng tới.

Mọi người đều trình thiết kế lên, lẳng lặng chờ đợi kết quả.

"402187, người thiết kế thế nào?"

Một thiết kế sư bên cạnh hỏi.

"A, làm chơi mà thôi."

Liễu Bình nói.

"Ngươi là người thiết kế ra pháp sư cận chiến, lần này cho dù không được chọn

thì hẳn cũng sẽ được một số điểm không tồi."

Tên thiết kế sư kia cười nói.

"Hy vọng là thế."

Liễu Bình nói.

Trên đài đột nhiên vang lên một giọng nói: “402187! Thiết kế của ngươi đã đột

phá sát đến Ác Mộng chi Ủng sơ cấp, phía trên chọn dùng phương án của

ngươi!"

Liễu Bình lại có vẻ rất bình tĩnh.

ắ ấ ế ắ Á Ủ ấ ắ

Hắn là người duy nhất thật sự chiến thắng Ác Mộng chi Ủng sơ cấp.- - Hắn

từng chiến đấu vô số đời, hiểu biết đối với các chức nghiệp hơn xa khả năng lý

giải của chức nghiệp giả bình thường.

Cho dù là thiết kế sư nào thì cũng không hiểu biết chức nghiệp và chiến đấu hon

hắn! Chủ quản tuyên bố: “402187, thù lao của ngươi là ––100 điểm công huân!"

Mọi người vỗ tay hoan hô, sôi nổi lộ ra vẻ mặt hâm mộ ghen ghét.

Có người còn đỏ cả mắt.

Trước mặt bao người, Liễu Bình đứng lên, cười và nói: “Ta thực vinh hạnh."

Chủ quản tán thưởng: “Ừm, thái độ không tồi, xem ra ngày mai có thể cho

người càng nhiều nhiệm vụ, hiện tại mọi người giải tán, tan tầm!"

Mọi người sôi nổi hóa thành ánh hào quang, truyền tống rời khỏi phòng họp.

Liễu Bình cũng về tới chỗ ở của mình.- - Đó là một căn phòng nhỏ chỉ có mười

mấy mét vuông.

Hắn cởi giày, trực tiếp lên giường, ngồi dựa tường và bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.

Đây là một cơ hội.

Nếu nơi này là tầng dưới chót, vậy phải tìm kiếm phương pháp mới để tới gần

địa vị của những đại nhân vật đó! Hắn bò lên trên từng bước như vậy thì đến

ngày nào đó có thể biết rõ tất cả mọi thứ ở nơi này.

Vào thời khắc nào đó.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: “Bản thảo thiết kế của ngươi

đã được tiếp nhận, đang vũ trang một đám linh hồn."

"Số lượng linh hồn: 500."

"Lừa gạt bắt đầu có hiệu lực."

“Các ngươi giết mấy tên?"

"Mười lăm tên."

"Mười một tên."

"Chín tên."

"Một đám rác rưởi, ta giết hai mươi mốt tên."

Người hỏi chuyện nói.

"Hừ, hôm nay trạng thái của ta không tốt, bọn 0901 giết càng nhiều, đã lên tới

mười tám rồi, rất nhanh sẽ đuổi kịp ngươi."

"Đang muốn so đầu với bọn họ đây, cuối cùng nhất định là ta giết nhiều nhất."

Kẻ nói lời này là một nam sinh có mái tóc ngắn màu vàng, chừng mười sáu

mười bảy tuổi, ánh mắt trong trẻo, vóc dáng cao gầy, khi nói chuyện mang theo

cảm giác rất ngạo mạn.

Hắn ta đứng lên bên mép dòng suối, quan sát mọi nơi, bỗng cười rộ lên: “Ta đi

về phía Bắc, các ngươi đừng lại đây đoạt đầu người với ta."

ấ ồ ồ

Mấy tên đồng bạn nhìn nhau, buồn bã iu xìu đáp lại.

Nam sinh vóc dáng cao lớn cột hai mươi mốt cái đầu lại với nhau rồi dùng gậy

đâm xuyên qua, thân thể chợt lóe rồi bay vút về phía Bắc.

Hắn ta lướt qua rừng rậm, núi cao, sông dài, cuối cùng phát hiện mục tiêu ở một

mảnh thảo nguyên tuyết trắng xóa.

"A ha, nhân lúc người khác còn chưa phát hiện, ta phải tiến hạ thủ vi cường!"

Trên không trung vang lên một tiếng hú gọi sắc bén.

Oanh! Nam sinh vóc người cao lớn trực tiếp đâm ra một cái hố to trên mặt đất,

sau đó nhảy ra, vẫy tay nói với lão giả ở đối diện: “Lão đầu, chào ngươi."

"Chào ngươi, ngươi là ai?"

Lão giả không xác định mà hỏi.

"Ta tới săn thú, chưa từng thấy trang phục trên người người bao giờ, ngươi là

chức nghiệp giả mới à?"

Nam sinh vóc người cao lớn hứng thú bừng bừng mà nói.

Lão giả nhìn mấy chục cái đầu bị đâm xuyên sau lưng nam hài, vẻ mặt dần dần

nghiêm túc lên.

"Ta chỉ vô tình xâm nhập nơi đây, còn người là người từ đầu đến?"

Lão hỏi.

"Đừng hỏi, chúng ta đánh súng thật đạn thật với nhau đi."

Nam sinh nói.

Hắn ta buông cây gậy đâm đầu người ra, đứng dậy đánh về hướng lão giả.

"Làm càn!"

Lão giả quát lên một tiếng, vung cây gây chống lên rồi thả ra một con phượng

hoàng được lửa bao quanh để đón lấy nam sinh.

"Ma pháp sư? Thật là chức nghiệp già cỗi."

Nam sinh thất vọng mà nói.

Nhưng tốc độ của hắn ta trở nên càng nhanh.- - Giống như phát hiện một điều

quá không thú vị, muốn tăng nhanh tốc độ để giải quyết nó cho xong.

Phượng hoàng lửa hung hăng nện lên người hắn ta, hóa thành ánh hào quang

lóng lánh.

Nam sinh lại không có bất cứ thương tích nào.

Hắn ta lập tức xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngọn lửa, cánh tay hóa thành tàn ảnh

sắc bén mà thon dài xẹt qua cổ lão giả.

Lão giả lập tức thân đầu tách rời.

Máu văng đầy đất.

"Cũng được, lại dẫn đầu một điểm."

ế ế ầ ồ ầ

Nam sinh nhảy nhót tiến đến, nhặt cái đầu lên rồi cột những cái đầu khác lại với

nhau.

Hắn ta đang muốn rời đi thì bỗng quay đầu lại thoáng nhìn những vết máu trên

mặt đất.

Chỉ thấy tất cả vết máu kia tụ lại với nhau, hóa thành một ký hiệu vặn vẹo.

"Hả? Đây là cái gì?"

Nam hài cảm thấy hứng thú mà lẩm bẩm.

Hắn ts suy nghĩ, sau đó lấy ra vài đầu người rồi nhìn nhìn, chỉ thấy trên đầu bọn

họ lần lượt hiện ra các phù văn khác nhau.

Tất cả phù văn chợt lóe lên, cứ như đang cộng minh.

"Pháp trận truyền tống? Hình như là một loại Truyền Tống Trận dị cấu thời

không của không gian thuật sư... Hiếm khi được để ý đến, nhưng nó có lợi ích

gì?"

Nam sinh lầm bầm, chợt thấy không gian dao động một hồi.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Một lần săn thú phải giết chết và ăn luôn linh hồn của năm trăm người? Hơnnữa toàn bộ quá trình còn phải có chức nghiệp mới, vậy mới có thể làm quátrình săn thú có vẻ thú vị và kích thích.Một ngọn lửa thiêu đốt lặng lẽ sinh ra, dần dần trở nên điên cuồng, tàn phá toànbộ trái tim.Nhưng vẻ mặt Liễu Bình lại hết sức bình tĩnh.Một rồi lại một chức nghiệp cường đại hiện lên từ hồi ức của hắn.Trong những chức nghiệp đó, có một số loại do chính hắn từng đảm nhiệm,cũng có một vài loại là hắn từng gặp được.Nếu... Có tồn tại nào muốn tiến hành săn giết linh hồn nhân loại... Vậy để bọnchúng hưởng thụ cho vui vẻ đi.Liễu Bình dựa theo nhắc nhở của giao diện thao tác anh linh, clicực kỳ mở từngmục công năng, bắt đầu thiết kế chức nghiệp mới.Muốn hoàn thành chuyện này thì đầu tiên là phải chiến thắng các thiết kế sưchung quanh, để chức nghiệp của hắn trổ hết tài năng.Hắn nhanh chóng tiến hành thiết kế, hoàn thành một loạt chức nghiệp, đồng thờitiến hành sao lưu.Thời gian chậm rãi trôi qua.Rốt cuộc 12 giờ tôi cũng tới.Mọi người đều trình thiết kế lên, lẳng lặng chờ đợi kết quả."402187, người thiết kế thế nào?"Một thiết kế sư bên cạnh hỏi."A, làm chơi mà thôi."Liễu Bình nói."Ngươi là người thiết kế ra pháp sư cận chiến, lần này cho dù không được chọnthì hẳn cũng sẽ được một số điểm không tồi."Tên thiết kế sư kia cười nói."Hy vọng là thế."Liễu Bình nói.Trên đài đột nhiên vang lên một giọng nói: “402187! Thiết kế của ngươi đã độtphá sát đến Ác Mộng chi Ủng sơ cấp, phía trên chọn dùng phương án củangươi!"Liễu Bình lại có vẻ rất bình tĩnh.ắ ấ ế ắ Á Ủ ấ ắHắn là người duy nhất thật sự chiến thắng Ác Mộng chi Ủng sơ cấp.- - Hắntừng chiến đấu vô số đời, hiểu biết đối với các chức nghiệp hơn xa khả năng lýgiải của chức nghiệp giả bình thường.Cho dù là thiết kế sư nào thì cũng không hiểu biết chức nghiệp và chiến đấu honhắn! Chủ quản tuyên bố: “402187, thù lao của ngươi là ––100 điểm công huân!"Mọi người vỗ tay hoan hô, sôi nổi lộ ra vẻ mặt hâm mộ ghen ghét.Có người còn đỏ cả mắt.Trước mặt bao người, Liễu Bình đứng lên, cười và nói: “Ta thực vinh hạnh."Chủ quản tán thưởng: “Ừm, thái độ không tồi, xem ra ngày mai có thể chongười càng nhiều nhiệm vụ, hiện tại mọi người giải tán, tan tầm!"Mọi người sôi nổi hóa thành ánh hào quang, truyền tống rời khỏi phòng họp.Liễu Bình cũng về tới chỗ ở của mình.- - Đó là một căn phòng nhỏ chỉ có mườimấy mét vuông.Hắn cởi giày, trực tiếp lên giường, ngồi dựa tường và bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.Đây là một cơ hội.Nếu nơi này là tầng dưới chót, vậy phải tìm kiếm phương pháp mới để tới gầnđịa vị của những đại nhân vật đó! Hắn bò lên trên từng bước như vậy thì đếnngày nào đó có thể biết rõ tất cả mọi thứ ở nơi này.Vào thời khắc nào đó.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: “Bản thảo thiết kế của ngươiđã được tiếp nhận, đang vũ trang một đám linh hồn.""Số lượng linh hồn: 500.""Lừa gạt bắt đầu có hiệu lực."“Các ngươi giết mấy tên?""Mười lăm tên.""Mười một tên.""Chín tên.""Một đám rác rưởi, ta giết hai mươi mốt tên."Người hỏi chuyện nói."Hừ, hôm nay trạng thái của ta không tốt, bọn 0901 giết càng nhiều, đã lên tớimười tám rồi, rất nhanh sẽ đuổi kịp ngươi.""Đang muốn so đầu với bọn họ đây, cuối cùng nhất định là ta giết nhiều nhất."Kẻ nói lời này là một nam sinh có mái tóc ngắn màu vàng, chừng mười sáumười bảy tuổi, ánh mắt trong trẻo, vóc dáng cao gầy, khi nói chuyện mang theocảm giác rất ngạo mạn.Hắn ta đứng lên bên mép dòng suối, quan sát mọi nơi, bỗng cười rộ lên: “Ta đivề phía Bắc, các ngươi đừng lại đây đoạt đầu người với ta."ấ ồ ồMấy tên đồng bạn nhìn nhau, buồn bã iu xìu đáp lại.Nam sinh vóc dáng cao lớn cột hai mươi mốt cái đầu lại với nhau rồi dùng gậyđâm xuyên qua, thân thể chợt lóe rồi bay vút về phía Bắc.Hắn ta lướt qua rừng rậm, núi cao, sông dài, cuối cùng phát hiện mục tiêu ở mộtmảnh thảo nguyên tuyết trắng xóa."A ha, nhân lúc người khác còn chưa phát hiện, ta phải tiến hạ thủ vi cường!"Trên không trung vang lên một tiếng hú gọi sắc bén.Oanh! Nam sinh vóc người cao lớn trực tiếp đâm ra một cái hố to trên mặt đất,sau đó nhảy ra, vẫy tay nói với lão giả ở đối diện: “Lão đầu, chào ngươi.""Chào ngươi, ngươi là ai?"Lão giả không xác định mà hỏi."Ta tới săn thú, chưa từng thấy trang phục trên người người bao giờ, ngươi làchức nghiệp giả mới à?"Nam sinh vóc người cao lớn hứng thú bừng bừng mà nói.Lão giả nhìn mấy chục cái đầu bị đâm xuyên sau lưng nam hài, vẻ mặt dần dầnnghiêm túc lên."Ta chỉ vô tình xâm nhập nơi đây, còn người là người từ đầu đến?"Lão hỏi."Đừng hỏi, chúng ta đánh súng thật đạn thật với nhau đi."Nam sinh nói.Hắn ta buông cây gậy đâm đầu người ra, đứng dậy đánh về hướng lão giả."Làm càn!"Lão giả quát lên một tiếng, vung cây gây chống lên rồi thả ra một con phượnghoàng được lửa bao quanh để đón lấy nam sinh."Ma pháp sư? Thật là chức nghiệp già cỗi."Nam sinh thất vọng mà nói.Nhưng tốc độ của hắn ta trở nên càng nhanh.- - Giống như phát hiện một điềuquá không thú vị, muốn tăng nhanh tốc độ để giải quyết nó cho xong.Phượng hoàng lửa hung hăng nện lên người hắn ta, hóa thành ánh hào quanglóng lánh.Nam sinh lại không có bất cứ thương tích nào.Hắn ta lập tức xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngọn lửa, cánh tay hóa thành tàn ảnhsắc bén mà thon dài xẹt qua cổ lão giả.Lão giả lập tức thân đầu tách rời.Máu văng đầy đất."Cũng được, lại dẫn đầu một điểm."ế ế ầ ồ ầNam sinh nhảy nhót tiến đến, nhặt cái đầu lên rồi cột những cái đầu khác lại vớinhau.Hắn ta đang muốn rời đi thì bỗng quay đầu lại thoáng nhìn những vết máu trênmặt đất.Chỉ thấy tất cả vết máu kia tụ lại với nhau, hóa thành một ký hiệu vặn vẹo."Hả? Đây là cái gì?"Nam hài cảm thấy hứng thú mà lẩm bẩm.Hắn ts suy nghĩ, sau đó lấy ra vài đầu người rồi nhìn nhìn, chỉ thấy trên đầu bọnhọ lần lượt hiện ra các phù văn khác nhau.Tất cả phù văn chợt lóe lên, cứ như đang cộng minh."Pháp trận truyền tống? Hình như là một loại Truyền Tống Trận dị cấu thờikhông của không gian thuật sư... Hiếm khi được để ý đến, nhưng nó có lợi íchgì?"Nam sinh lầm bầm, chợt thấy không gian dao động một hồi.

Chương 992: Lại dẫn đầu một điểm