"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 995: Loạn Tinh

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trên nền tuyết chỉ còn lại Liễu Bình.Hắn im lặng mấy phút, bỗng kinh ngạc nói: “Hả? Như vậy cũng được nữa sao?"Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: “Vào thời khắc thực lực củangươi tăng lên, sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi cũng theo đó mà nước lên thìthuyền lên.""Lừa gạt của người trở nên càng mạnh, càng dễ thi triển, ngoài ra còn mangtheo uy lực trước kia chưa không từng có.""Ghi chép chiến đấu""Ngươi thuận miệng lừa gạt đối phương.""Đối phương tin.”.Liễu Bình nhìn những nhắc nhở phù đó, có chút không biết nói gì mới tốt.Vừa rồi hắn chỉ đột nhiên cảm nhận được điều gì, cảm thấy nói như vậy sẽ cóhiệu quả— Kết quả thật sự hữu hiệu! Đám thiếu niên kia cứ như vậy mà tintưởng lý do ngụy biện của hắn, sau đó rời đi... Liễu Bình đang cảm thấy khôngthể tưởng tượng, chợt nhìn thấy không trung lại xuất hiện vài ánh loang loáng.Những thiếu niên đó lại về rồi! Xem ra hiệu quả chỉ có thể kéo dài một khoảngthời gian ngắn.Có lẽ là thực lực của hắn còn chưa đủ mạnh, nếu cảnh giới tu hành của hắn lạităng thêm mấy cấp bậc thì có thể làm bọn họ hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói.Từng lưu quang đáp xuống, hiện ra ở đối diện Liễu Bình.Là các thiếu niên kia.Trong đó có một người rít gào nhằm về phía Liễu Bình.Những người khác cuống quít kêu lên: “Chờ một chút! 0911, hắn rất lợi hại!""Đừng đi!""Dùng tay!"Người nọ cũng không màng tất cả mà nhằm về phía Liễu Bình, quát: “Một đoànthể chỉ có thể có một lão đại, đó chính là ta!"Trên người hắn ta sáng bừng lên hư ảnh mơ mơ hồ hồ.Cả người Liễu Bình run rẩy không ngừng, không đợi hắn phát động công kích,bỗng mở miệng nói: “Này, người đã chết rồi."Năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt.Lần này cũng không phải là thuận miệng lừa gạt, mà là lần đầu tiên hắn toàn lựcthi triển năng lực Kỳ Quỷ sau khi tẩn chức lên cảnh giới Loạn Tinh! Chỉ thấythiếu niên kia “A"ế ố ấmột tiếng đã ngã lăn xuống mặt đất, không còn hơi thở.Hắn ta cũng cho rằng mình đã chết! Một hàng chữ nhỏ nhảy ra: “Lần Lừa gạtnày có hiệu lực kéo dài: 10 giây."10 giây? 1 giây cũng đủ rồi! Ánh đao trên tay Liễu Bình như lưỡi dấm sét giángthẳng tới, trực tiếp xẹt qua cổ thiếu niên.Chiến Trảm! Đầu thiếu niên văng ra, vẽ ra một vệt huyết sắc thật dài trên nềntuyết."Còn ai muốn giết ta không? Một đầu một? Hay là cùng nhau xông lên?"Liễu Bình khẽ vỗ về lưỡi đao, nói với các thiếu niên đối diện.Các thiếu niên nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, yên tĩnh không lên tiếng, trongmắt tràn đầy kính sợ và không thể tưởng tượng, lại như đang nhìn một con quáivật.Một thiếu niên nói: “0880, người dùng ngôn ngữ là có thể khiến hắn mắcmưu...""Đúng vậy, ta tùy tùy tiện tiện nói mà hắn cũng tin, chết cũng không nên tráchta."Liễu Bình nhún vai và nói.Lại là một hồi trầm mặc."Được rồi, các ngươi muốn giao thủ đúng không, xem ra chúng ta phải đánhmột trận, vậy đến đây đi."Liễu Bình nói.Hắn rút Bách Nạp Đao ra, ngừng thở, bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu.Các thiếu niên đối diện lại không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước."Không cần đánh."Một thiếu niên nói.Hắn ta nhìn về phía các đồng bạn."Dưới trạng thái không hiện hóa mà người đã bày ra thiên phú như vậy, thật sựlà làm chúng ta theo không kịp."Một thiếu niên khác nói."Nếu thật sự đánh nhau thì chúng ta nhất định không phải đối thủ của ngươi."Lại một thiếu niên nói.Lần này đổi thành Liễu Bình ngơ ngẩn."Vậy các ngươi trở về tìm ta là muốn làm sao?"Hắn không nhịn được mà hỏi."Xin vào phe ngươi -- Chúng ta đi theo người cùng chiến đấu, thu hoạch đoạtđược đều lấy người làm chủ, tranh thủ để người trở thành người đạt được đánhố ấgiá tốt nhất."Một thiếu niên nói."Sau đó thì sao?"Liễu Bình hỏi."Ngươi có xác suất rất lớn có thể thành công, sau khi người thành công, hyvọng người có thể giúp chúng ta một chút."Nói xong lời này, mấy tên thiếu niên đều lộ ra vẻ mặt nóng bỏng.Liễu Bình có thể cảm nhận được bọn họ đều không nói dối -- Vậy thì càng kỳquái.Cũng không biết “Thành công"mà bọn họ nói rốt cục là chỉ cái gì.Nhưng nếu đối phương thiệt tình muốn làm tiểu đệ, hiện tại hắn lại chẳng biếtcái gì cả, đang cần có người tới cung cấp tình báo, đương nhiên hắn sẽ không cựtuyệt."Được thôi, các ngươi có thể đi theo lăn lộn với ta."Liễu Bình nói.Mấy tên thiếu niên nhìn nhau."Đây là tiến cổng ta đưa ra khi đầu nhập vào ngươi."Một thiếu niên đi lên trước, đặt mấy đầu người đến trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình gật gật đầu.–– Có hơi giống một đám lưu manh kéo bè kéo cánh, để lộ cảm giác buồn cườivà hoang đường.Nhưng một rồi lại một cái đầu lăn ra đã kéo mọi chuyện trở về với hiện thực,khiến người ta nhận thức rõ đây là điều đang thật sự xảy ra.Một đám thiếu niên đi lên trước, bày biện đầu người ở dưới chân Liễu Bình.Từ giờ khắc này, bọn họ đã kết thành đoàn đội, đoàn kết ở chung quanh LiễuBình."Được rồi, thật ra nếu mọi người tập hợp bên cạnh ta thì ta nên chiêu đãi mọingười cho đàng hoàng, nhưng hoàn cảnh hiện tại đặc thù, hy vọng mọi người lýgiải."Liễu Bình nói với giọng điệu như lão đại bang phái thiếu niên.Chúng các thiếu niên đều gật gật đầu."0880, ngươi đừng nói thêm gì, ta biết nơi có hai tên đang ẩn nấp -- Chúng giếtđồng bạn, đoạt chừng năm mươi cái đầu, tính trốn mãi đến khi kết thúc sănthú."Một thiếu niên nói.ế"Người như vậy thật không thú vị, chúng ta đi giết bọn họ."Một thiếu niên khác nói."Từ từ đã!"Liễu Bình bỗng nói.Các thiếu niên đều nhìn về phía hắn."Ta còn không biết các ngươi có bản lĩnh gì, chúng ta cũng nên làm quen vớinhau một chút, có đúng không?"Liễu Bình nói."Ta nói trước!"Một thiếu niên đứng ra, lớn tiếng nói: “0880, ta là 0891, năng lực của ta là hiệnhóa cha mẹ.""Hiện hóa cha mẹ?"Liễu Bình có chút nghi hoặc nói."Đúng vậy, cha mẹ chúng ta đều mạnh hơn chúng ta nhiều, ta có thể hiện hóahư ảnh của cha mẹ để trợ giúp chiến đấu, dù sao bọn họ cũng rất yêu ta."Thiếu niên nói.Hình như sợ Liễu Bình không thể lý giải, đồng thời cũng vì khoe ra thực lực,thiếu niên cúi đầu, nỉ non nói: “Cha, mẹ, tới giúp ta giết người."Trong hư không hai bên hắn ta hiện ra hai con quái vật cả người tỏa ra sươngmù màu xám.

Trên nền tuyết chỉ còn lại Liễu Bình.

Hắn im lặng mấy phút, bỗng kinh ngạc nói: “Hả? Như vậy cũng được nữa sao?"

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: “Vào thời khắc thực lực của

ngươi tăng lên, sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi cũng theo đó mà nước lên thì

thuyền lên."

"Lừa gạt của người trở nên càng mạnh, càng dễ thi triển, ngoài ra còn mang

theo uy lực trước kia chưa không từng có."

"Ghi chép chiến đấu"

"Ngươi thuận miệng lừa gạt đối phương."

"Đối phương tin.”.

Liễu Bình nhìn những nhắc nhở phù đó, có chút không biết nói gì mới tốt.

Vừa rồi hắn chỉ đột nhiên cảm nhận được điều gì, cảm thấy nói như vậy sẽ có

hiệu quả— Kết quả thật sự hữu hiệu! Đám thiếu niên kia cứ như vậy mà tin

tưởng lý do ngụy biện của hắn, sau đó rời đi... Liễu Bình đang cảm thấy không

thể tưởng tượng, chợt nhìn thấy không trung lại xuất hiện vài ánh loang loáng.

Những thiếu niên đó lại về rồi! Xem ra hiệu quả chỉ có thể kéo dài một khoảng

thời gian ngắn.

Có lẽ là thực lực của hắn còn chưa đủ mạnh, nếu cảnh giới tu hành của hắn lại

tăng thêm mấy cấp bậc thì có thể làm bọn họ hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói.

Từng lưu quang đáp xuống, hiện ra ở đối diện Liễu Bình.

Là các thiếu niên kia.

Trong đó có một người rít gào nhằm về phía Liễu Bình.

Những người khác cuống quít kêu lên: “Chờ một chút! 0911, hắn rất lợi hại!"

"Đừng đi!"

"Dùng tay!"

Người nọ cũng không màng tất cả mà nhằm về phía Liễu Bình, quát: “Một đoàn

thể chỉ có thể có một lão đại, đó chính là ta!"

Trên người hắn ta sáng bừng lên hư ảnh mơ mơ hồ hồ.

Cả người Liễu Bình run rẩy không ngừng, không đợi hắn phát động công kích,

bỗng mở miệng nói: “Này, người đã chết rồi."

Năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt.

Lần này cũng không phải là thuận miệng lừa gạt, mà là lần đầu tiên hắn toàn lực

thi triển năng lực Kỳ Quỷ sau khi tẩn chức lên cảnh giới Loạn Tinh! Chỉ thấy

thiếu niên kia “A"

ế ố ấ

một tiếng đã ngã lăn xuống mặt đất, không còn hơi thở.

Hắn ta cũng cho rằng mình đã chết! Một hàng chữ nhỏ nhảy ra: “Lần Lừa gạt

này có hiệu lực kéo dài: 10 giây."

10 giây? 1 giây cũng đủ rồi! Ánh đao trên tay Liễu Bình như lưỡi dấm sét giáng

thẳng tới, trực tiếp xẹt qua cổ thiếu niên.

Chiến Trảm! Đầu thiếu niên văng ra, vẽ ra một vệt huyết sắc thật dài trên nền

tuyết.

"Còn ai muốn giết ta không? Một đầu một? Hay là cùng nhau xông lên?"

Liễu Bình khẽ vỗ về lưỡi đao, nói với các thiếu niên đối diện.

Các thiếu niên nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, yên tĩnh không lên tiếng, trong

mắt tràn đầy kính sợ và không thể tưởng tượng, lại như đang nhìn một con quái

vật.

Một thiếu niên nói: “0880, người dùng ngôn ngữ là có thể khiến hắn mắc

mưu..."

"Đúng vậy, ta tùy tùy tiện tiện nói mà hắn cũng tin, chết cũng không nên trách

ta."

Liễu Bình nhún vai và nói.

Lại là một hồi trầm mặc.

"Được rồi, các ngươi muốn giao thủ đúng không, xem ra chúng ta phải đánh

một trận, vậy đến đây đi."

Liễu Bình nói.

Hắn rút Bách Nạp Đao ra, ngừng thở, bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu.

Các thiếu niên đối diện lại không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước.

"Không cần đánh."

Một thiếu niên nói.

Hắn ta nhìn về phía các đồng bạn.

"Dưới trạng thái không hiện hóa mà người đã bày ra thiên phú như vậy, thật sự

là làm chúng ta theo không kịp."

Một thiếu niên khác nói.

"Nếu thật sự đánh nhau thì chúng ta nhất định không phải đối thủ của ngươi."

Lại một thiếu niên nói.

Lần này đổi thành Liễu Bình ngơ ngẩn.

"Vậy các ngươi trở về tìm ta là muốn làm sao?"

Hắn không nhịn được mà hỏi.

"Xin vào phe ngươi -- Chúng ta đi theo người cùng chiến đấu, thu hoạch đoạt

được đều lấy người làm chủ, tranh thủ để người trở thành người đạt được đánh

ố ấ

giá tốt nhất."

Một thiếu niên nói.

"Sau đó thì sao?"

Liễu Bình hỏi.

"Ngươi có xác suất rất lớn có thể thành công, sau khi người thành công, hy

vọng người có thể giúp chúng ta một chút."

Nói xong lời này, mấy tên thiếu niên đều lộ ra vẻ mặt nóng bỏng.

Liễu Bình có thể cảm nhận được bọn họ đều không nói dối -- Vậy thì càng kỳ

quái.

Cũng không biết “Thành công"

mà bọn họ nói rốt cục là chỉ cái gì.

Nhưng nếu đối phương thiệt tình muốn làm tiểu đệ, hiện tại hắn lại chẳng biết

cái gì cả, đang cần có người tới cung cấp tình báo, đương nhiên hắn sẽ không cự

tuyệt.

"Được thôi, các ngươi có thể đi theo lăn lộn với ta."

Liễu Bình nói.

Mấy tên thiếu niên nhìn nhau.

"Đây là tiến cổng ta đưa ra khi đầu nhập vào ngươi."

Một thiếu niên đi lên trước, đặt mấy đầu người đến trước mặt Liễu Bình.

Liễu Bình gật gật đầu.

–– Có hơi giống một đám lưu manh kéo bè kéo cánh, để lộ cảm giác buồn cười

và hoang đường.

Nhưng một rồi lại một cái đầu lăn ra đã kéo mọi chuyện trở về với hiện thực,

khiến người ta nhận thức rõ đây là điều đang thật sự xảy ra.

Một đám thiếu niên đi lên trước, bày biện đầu người ở dưới chân Liễu Bình.

Từ giờ khắc này, bọn họ đã kết thành đoàn đội, đoàn kết ở chung quanh Liễu

Bình.

"Được rồi, thật ra nếu mọi người tập hợp bên cạnh ta thì ta nên chiêu đãi mọi

người cho đàng hoàng, nhưng hoàn cảnh hiện tại đặc thù, hy vọng mọi người lý

giải."

Liễu Bình nói với giọng điệu như lão đại bang phái thiếu niên.

Chúng các thiếu niên đều gật gật đầu.

"0880, ngươi đừng nói thêm gì, ta biết nơi có hai tên đang ẩn nấp -- Chúng giết

đồng bạn, đoạt chừng năm mươi cái đầu, tính trốn mãi đến khi kết thúc săn

thú."

Một thiếu niên nói.

ế

"Người như vậy thật không thú vị, chúng ta đi giết bọn họ."

Một thiếu niên khác nói.

"Từ từ đã!"

Liễu Bình bỗng nói.

Các thiếu niên đều nhìn về phía hắn.

"Ta còn không biết các ngươi có bản lĩnh gì, chúng ta cũng nên làm quen với

nhau một chút, có đúng không?"

Liễu Bình nói.

"Ta nói trước!"

Một thiếu niên đứng ra, lớn tiếng nói: “0880, ta là 0891, năng lực của ta là hiện

hóa cha mẹ."

"Hiện hóa cha mẹ?"

Liễu Bình có chút nghi hoặc nói.

"Đúng vậy, cha mẹ chúng ta đều mạnh hơn chúng ta nhiều, ta có thể hiện hóa

hư ảnh của cha mẹ để trợ giúp chiến đấu, dù sao bọn họ cũng rất yêu ta."

Thiếu niên nói.

Hình như sợ Liễu Bình không thể lý giải, đồng thời cũng vì khoe ra thực lực,

thiếu niên cúi đầu, nỉ non nói: “Cha, mẹ, tới giúp ta giết người."

Trong hư không hai bên hắn ta hiện ra hai con quái vật cả người tỏa ra sương

mù màu xám.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trên nền tuyết chỉ còn lại Liễu Bình.Hắn im lặng mấy phút, bỗng kinh ngạc nói: “Hả? Như vậy cũng được nữa sao?"Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: “Vào thời khắc thực lực củangươi tăng lên, sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi cũng theo đó mà nước lên thìthuyền lên.""Lừa gạt của người trở nên càng mạnh, càng dễ thi triển, ngoài ra còn mangtheo uy lực trước kia chưa không từng có.""Ghi chép chiến đấu""Ngươi thuận miệng lừa gạt đối phương.""Đối phương tin.”.Liễu Bình nhìn những nhắc nhở phù đó, có chút không biết nói gì mới tốt.Vừa rồi hắn chỉ đột nhiên cảm nhận được điều gì, cảm thấy nói như vậy sẽ cóhiệu quả— Kết quả thật sự hữu hiệu! Đám thiếu niên kia cứ như vậy mà tintưởng lý do ngụy biện của hắn, sau đó rời đi... Liễu Bình đang cảm thấy khôngthể tưởng tượng, chợt nhìn thấy không trung lại xuất hiện vài ánh loang loáng.Những thiếu niên đó lại về rồi! Xem ra hiệu quả chỉ có thể kéo dài một khoảngthời gian ngắn.Có lẽ là thực lực của hắn còn chưa đủ mạnh, nếu cảnh giới tu hành của hắn lạităng thêm mấy cấp bậc thì có thể làm bọn họ hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói.Từng lưu quang đáp xuống, hiện ra ở đối diện Liễu Bình.Là các thiếu niên kia.Trong đó có một người rít gào nhằm về phía Liễu Bình.Những người khác cuống quít kêu lên: “Chờ một chút! 0911, hắn rất lợi hại!""Đừng đi!""Dùng tay!"Người nọ cũng không màng tất cả mà nhằm về phía Liễu Bình, quát: “Một đoànthể chỉ có thể có một lão đại, đó chính là ta!"Trên người hắn ta sáng bừng lên hư ảnh mơ mơ hồ hồ.Cả người Liễu Bình run rẩy không ngừng, không đợi hắn phát động công kích,bỗng mở miệng nói: “Này, người đã chết rồi."Năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt.Lần này cũng không phải là thuận miệng lừa gạt, mà là lần đầu tiên hắn toàn lựcthi triển năng lực Kỳ Quỷ sau khi tẩn chức lên cảnh giới Loạn Tinh! Chỉ thấythiếu niên kia “A"ế ố ấmột tiếng đã ngã lăn xuống mặt đất, không còn hơi thở.Hắn ta cũng cho rằng mình đã chết! Một hàng chữ nhỏ nhảy ra: “Lần Lừa gạtnày có hiệu lực kéo dài: 10 giây."10 giây? 1 giây cũng đủ rồi! Ánh đao trên tay Liễu Bình như lưỡi dấm sét giángthẳng tới, trực tiếp xẹt qua cổ thiếu niên.Chiến Trảm! Đầu thiếu niên văng ra, vẽ ra một vệt huyết sắc thật dài trên nềntuyết."Còn ai muốn giết ta không? Một đầu một? Hay là cùng nhau xông lên?"Liễu Bình khẽ vỗ về lưỡi đao, nói với các thiếu niên đối diện.Các thiếu niên nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, yên tĩnh không lên tiếng, trongmắt tràn đầy kính sợ và không thể tưởng tượng, lại như đang nhìn một con quáivật.Một thiếu niên nói: “0880, người dùng ngôn ngữ là có thể khiến hắn mắcmưu...""Đúng vậy, ta tùy tùy tiện tiện nói mà hắn cũng tin, chết cũng không nên tráchta."Liễu Bình nhún vai và nói.Lại là một hồi trầm mặc."Được rồi, các ngươi muốn giao thủ đúng không, xem ra chúng ta phải đánhmột trận, vậy đến đây đi."Liễu Bình nói.Hắn rút Bách Nạp Đao ra, ngừng thở, bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu.Các thiếu niên đối diện lại không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước."Không cần đánh."Một thiếu niên nói.Hắn ta nhìn về phía các đồng bạn."Dưới trạng thái không hiện hóa mà người đã bày ra thiên phú như vậy, thật sựlà làm chúng ta theo không kịp."Một thiếu niên khác nói."Nếu thật sự đánh nhau thì chúng ta nhất định không phải đối thủ của ngươi."Lại một thiếu niên nói.Lần này đổi thành Liễu Bình ngơ ngẩn."Vậy các ngươi trở về tìm ta là muốn làm sao?"Hắn không nhịn được mà hỏi."Xin vào phe ngươi -- Chúng ta đi theo người cùng chiến đấu, thu hoạch đoạtđược đều lấy người làm chủ, tranh thủ để người trở thành người đạt được đánhố ấgiá tốt nhất."Một thiếu niên nói."Sau đó thì sao?"Liễu Bình hỏi."Ngươi có xác suất rất lớn có thể thành công, sau khi người thành công, hyvọng người có thể giúp chúng ta một chút."Nói xong lời này, mấy tên thiếu niên đều lộ ra vẻ mặt nóng bỏng.Liễu Bình có thể cảm nhận được bọn họ đều không nói dối -- Vậy thì càng kỳquái.Cũng không biết “Thành công"mà bọn họ nói rốt cục là chỉ cái gì.Nhưng nếu đối phương thiệt tình muốn làm tiểu đệ, hiện tại hắn lại chẳng biếtcái gì cả, đang cần có người tới cung cấp tình báo, đương nhiên hắn sẽ không cựtuyệt."Được thôi, các ngươi có thể đi theo lăn lộn với ta."Liễu Bình nói.Mấy tên thiếu niên nhìn nhau."Đây là tiến cổng ta đưa ra khi đầu nhập vào ngươi."Một thiếu niên đi lên trước, đặt mấy đầu người đến trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình gật gật đầu.–– Có hơi giống một đám lưu manh kéo bè kéo cánh, để lộ cảm giác buồn cườivà hoang đường.Nhưng một rồi lại một cái đầu lăn ra đã kéo mọi chuyện trở về với hiện thực,khiến người ta nhận thức rõ đây là điều đang thật sự xảy ra.Một đám thiếu niên đi lên trước, bày biện đầu người ở dưới chân Liễu Bình.Từ giờ khắc này, bọn họ đã kết thành đoàn đội, đoàn kết ở chung quanh LiễuBình."Được rồi, thật ra nếu mọi người tập hợp bên cạnh ta thì ta nên chiêu đãi mọingười cho đàng hoàng, nhưng hoàn cảnh hiện tại đặc thù, hy vọng mọi người lýgiải."Liễu Bình nói với giọng điệu như lão đại bang phái thiếu niên.Chúng các thiếu niên đều gật gật đầu."0880, ngươi đừng nói thêm gì, ta biết nơi có hai tên đang ẩn nấp -- Chúng giếtđồng bạn, đoạt chừng năm mươi cái đầu, tính trốn mãi đến khi kết thúc sănthú."Một thiếu niên nói.ế"Người như vậy thật không thú vị, chúng ta đi giết bọn họ."Một thiếu niên khác nói."Từ từ đã!"Liễu Bình bỗng nói.Các thiếu niên đều nhìn về phía hắn."Ta còn không biết các ngươi có bản lĩnh gì, chúng ta cũng nên làm quen vớinhau một chút, có đúng không?"Liễu Bình nói."Ta nói trước!"Một thiếu niên đứng ra, lớn tiếng nói: “0880, ta là 0891, năng lực của ta là hiệnhóa cha mẹ.""Hiện hóa cha mẹ?"Liễu Bình có chút nghi hoặc nói."Đúng vậy, cha mẹ chúng ta đều mạnh hơn chúng ta nhiều, ta có thể hiện hóahư ảnh của cha mẹ để trợ giúp chiến đấu, dù sao bọn họ cũng rất yêu ta."Thiếu niên nói.Hình như sợ Liễu Bình không thể lý giải, đồng thời cũng vì khoe ra thực lực,thiếu niên cúi đầu, nỉ non nói: “Cha, mẹ, tới giúp ta giết người."Trong hư không hai bên hắn ta hiện ra hai con quái vật cả người tỏa ra sươngmù màu xám.

Chương 995: Loạn Tinh