"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 997: Huyết nhục

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Chỉ khi nào nghe theo lời dạy bảo của thầy thì chúng ta mới có thể trưởngthành thật tốt, thầy cũng không hại chúng ta, mỗi một câu đều muốn tốt chochúng ta..."Liễu Bình vừa nói, tinh thần tập trung, lập tức phóng ra sức mạnh của mình.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Ngươi nhìn thấu tất cả sức mạnh che giấutrong hoàn cảnh trước mặt."Chữ nhỏ lại biến mất.Chỉ một thoáng, Liễu Bình thả chậm tốc độ nói: “Đương nhiên, ta có thể lấyđược thành tích như vậy, cũng không thể không nhắc tới sự ủng hộ của các bạnhọc."Hắn ngừng một chút.Tất cả ảo giác chung quanh đều biến mất.Giờ phút này, trước mặt hắn hiện ra cảnh tượng của thế giới chân thật-- Cảphòng học được cấu thành từ vách tường thịt màu đỏ thẫm tứ phía, mỗi bàn họclà một u bướu thịt nhô lên, mà trên những chỗ ngồi trống rỗng kia, từng hư ảnhthiếu niên bị giam cầm trên đó, không ngừng phát ra tiếng kêu rên sắc nhọn.Ngoài cửa phòng học có thứ gì đó chợt lóe qua.Tất cả linh hồn bị giam cầm lập tức bị hút ra ngoài, biến mất khỏi phòng học.Còn về thầy giáo kia -- “Ta và các bạn học cùng chiến đấu, lấy được thành quảkhông tồi."Liễu Bình nói xong thì xoay người nhìn về phía giáo viên, mỉm cười hành lễ:“Thưa thầy, ta nói xong rồi."Con quái vật cao chừng ba mét, cả người bị bao phủ trong sương xám kia nhếchmôi, lộ ra hàm răng sắc nhọn đầy miệng, nó nói: “Nói không tồi, 0880, trở lạichỗ ngồi của người đi.""Thưa vâng."Liễu Bình nhìn lại phía dưới.Các thiếu niên đều là nhân loại.- - Nhân loại mười lăm mười sáu tuổi.Liễu Bình yên lặng đi trở về chỗ ngồi.Quái vật kia nói trên bục giảng: “Xét thấy thành tích 0880 lấy được lần này, cơhội hiện hóa cuối cùng năm nay sẽ được trao cho 0880, đây là khen thưởng dohắn đứng đầu cả khối."Các bạn học ít ỏi không có mấy người lại bắt đầu vỗ tay lần nữa -- Liễu Bình vỗtay theo, lơ đãng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.ể ầ ầ ế ấLướt qua sân thể dục và trường học, tầng tầng lớp lớp kiến trúc cao thấp phậpphồng ở ngoài kia, hắn thấy được thi thể của thượng đế.Chẳng qua thị giác ở nơi này hoàn toàn bất đồng.Khi làm thiết kế sư, cái hắn nhìn thấy là thi thể thượng đế ở chính diện; mà saukhi đến nơi này, hắn lại trông thấy mặt trái của thi thể thượng đế.- - Chỉ thấytoàn bộ thi thể chỉ còn lại một khối xương màu vàng chống đỡ một tầng da vàhuyết nhục, bên trong rỗng tuếch.Thi thể đã bị thứ gì ăn sạch rồi.“Hôm nay ở trường thế nào?""Khá tốt.""Có nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài không?""Đương nhiên, lần này con thi được hạng nhất đấy!""Thật sao?""Đúng vậy, sao con lại nói dối chứ."Ở cổng trường, một nam tử trung niên tiến đến đón Liễu Bình bỗng dùng bước.Ông ta nhìn lại cổng trường, rất nhanh đã nhìn thấy giáo viên hào hoa phongnhã kia."Chào thầy, 0880 nói nó thi được hạng nhất --”."A, đúng vậy, con trai nhà các ngươi rất tuyệt, thật sự là hạng nhất, hơn nữa làđúng đầu cả khối.""Vậy sao..."Nam tử trung niên nhìn về phía Liễu Bình.Trên mặt Liễu Bình mang đầy vẻ chờ đợi được khen ngợi.Nam tử trung niên vẫn không nhúc nhích.Nhưng Liễu Bình lại nhìn thấy rõ, con quái vật biến ảo thành nam tử trung niênkia đang dùng sức chùi nước miếng.Một ý niệm bỗng nhảy ra trong lòng Liễu Bình.Nó muốn ăn ta.- - Hơn nữa là muốn ăn ta đến mức chờ không nổi.Giáo viên bỗng duỗi tay nhẹ nhàng ấn lên vai nam tử trung niên, nói với giọngđiệu hòa ái: “Trở về để 0880 nghỉ ngơi cho khỏe một lát, ngày mai nó phải tiếpnhận lần hiện hóa cuối cùng của năm nay."Nam tử trung niên chấn động, hỏi lại: “Cái gì? Cho nó tư cách hiện hóa sao?""Đúng vậy, cho nên tối hôm nay nó cần nghỉ ngơi thật tốt."Trong giọng nói của giáo viên ẩn chứa chút cảnh cáo.Nam tử trung niên phục hồi tinh thần lại, cười và sờ sờ đầu Liễu Bình, nói:“Làm không tồi, nhưng đừng kiêu ngạo!""Con đâu có kiêu ngạo."Liễu Bình cười nói.-- Giọng điệu vừa rồi của giáo viên giống như đang cảnh cáo người này là đừngăn luôn hắn."Được rồi, các ngươi trở về đi."Giáo viên cười cười với Liễu Bình, xoay người rồi đi đến chỗ các phụ huynhkhác."0880, chúng ta trở về đi."Nam tử trung niên nói."Vâng."Liễu Bình nói.Lúc này đang là hoàng hôn, mặt trời tỏa ra vệt sáng vàng ươm cuối cùng, màtrăng non cũng đã mọc, treo trên bầu trời xanh thẳm, giống như một vòng ngọckhông tì vết.Gió thổi tới.Nam tử trung niên vươn tay, nắm lấy Liễu Bình, đi một mạch trở về trên conđường rộng mở sạch sẽ.Không -- Liễu Bình chớp chớp mắt.Hiện giờ đường phố lập tức biến thành tổ chức huyết nhục không ngừng mấpmáy, thỉnh thoảng tầng cơ bắp đỏ tươi bên ngoài lộ ra từng gương mặt tràn đầyoán khí.Mặt trời là một con mắt, ánh trăng là một con mắt khác.Chúng luân phiên nhìn chăm chú xuống mặt đất, cứ như muốn tìm kiếm cái gìtừ thế giới chân thật này.Bỗng nhiên.Tên giao diện tập hợp thiết lập Ác Mộng có thêm mấy hàng chữ nhỏ: “Đơn xinthành công.""0880 đã đạt đượC cơ hội hiện hóa.""Tạm thời 0880 đang nằm trong vòng bảo vệ, tạm dừng tất cả nhiệm vụ."Tạm dừng... Nhiệm vụ... Là có ý gì? Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì chợt thấy trêngiao diện hiện ra một tin nhắn được đánh dấu là “Nhóm thông tin lớp”: “Lãođại, ta là 0810, người biết nhiệm vụ trầm miên là cái gì không?""Không biết, nhưng ta hy vọng người nhất định phải cẩn thận."Liễu Bình nói."Được, hôm nay ta đi theo lão đại lăn lộn, kết quả thi không tồi, ba mẹ nóimuốn thưởng cho ta một nhiệm vụ trầm miên."Giọng điệu phía đối diện có vẻ cực kỳ sung sướng.ấ ế ắNhững lời này vừa xuất hiện thì những thiếu niên khác cũng cùng gửi tin nhắn."Ngươi là nhiệm vụ trầm miễn sao? Ta là nhiệm vụ tắm gội, không biết có khácgì không.""Ta cũng là nhiệm vụ trầm miên.""Ta -- Được rồi, không nói với các ngươi nữa, ta chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụrồi."Mọi người mồm năm miệng mười nói vài câu, lại bỗng cùng rơi vào trạng tháiim lặng.Tên giao diện nhóm thông tin lớp không còn bất cứ âm thanh nào, chỉ có từnghàng nhắc nhở phù hoàn toàn mới: “0810 đang làm nhiệm vụ;""0892 đang làm nhiệm vụ;""0811 đang làm nhiệm vụ;"Liễu Bình im lặng một giây, trong lòng bỗng trào ra một dự cảm chẳng lành.Hắn đang được bảo vệ, không tiếp nhận nhiệm vụ nào.Vậy những thiếu niên đó đã tiếp nhận nhiệm vụ, rốt cục bọn họ phải đối mặt vớicục diện như thế nào? Không biết vì sao, Liễu Bình bỗng nhớ tới “Người cha"bên cạnh.Khi ông ta biết hắn đạt được vị trí đứng đầu khối, loại ánh mắt hận không thểlập tức ăn luôn hắn kia-- Không tốt! Trong lòng Liễu Bình khẽ động, lập tứcđiều động sức mạnh Kỳ Quỷ trên người.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi đã trao quyền chobổn danh sách sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi.""Bổn danh sách đã nhìn thấu tất cả ghi chép nhắc nhở dối trá, sắp biểu hiện nhắcnhở chân chính cho ngươi.""Tổng nhân số lớp hiện giờ: 51 người.""Nhân số còn tồn tại: 1 người.""Đã ăn cơm xong.""Sắp bổ sung linh hồn, tiến hành học tập và sàng chọn lần nữa."Liễu Bình nhìn những chữ nhỏ đó, ánh mắt bình thản, cứ như đang xem một vàiviệc nhỏ không có gì đáng chú ý.Thì ra thế giới chân thật là như thế này!"Mẹ con cũng tới."Nam tử trung niên nói."Vậy sao?"Liễu Bình cười nói.ỞỞ giao lộ phía trước, dưới ánh đèn đường vừa mới sáng lên, một người phụ nữtrung niên đang chờ đợi."Nghe nói hôm nay con trai của mẹ thi được hạng nhất?"Phụ nữ trung niên cười nói."Đúng vậy, con có giỏi không?"Liễu Bình vui vẻ dắt tay bà ta.- - Giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng biết vì saothiếu niên kia triệu hoán ra hư ảnh cha mẹ mà kết quả lại xuất hiện quái vật.Bởi vì bọn người đó vốn là quái vật!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Chỉ khi nào nghe theo lời dạy bảo của thầy thì chúng ta mới có thể trưởngthành thật tốt, thầy cũng không hại chúng ta, mỗi một câu đều muốn tốt chochúng ta..."Liễu Bình vừa nói, tinh thần tập trung, lập tức phóng ra sức mạnh của mình.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Ngươi nhìn thấu tất cả sức mạnh che giấutrong hoàn cảnh trước mặt."Chữ nhỏ lại biến mất.Chỉ một thoáng, Liễu Bình thả chậm tốc độ nói: “Đương nhiên, ta có thể lấyđược thành tích như vậy, cũng không thể không nhắc tới sự ủng hộ của các bạnhọc."Hắn ngừng một chút.Tất cả ảo giác chung quanh đều biến mất.Giờ phút này, trước mặt hắn hiện ra cảnh tượng của thế giới chân thật-- Cảphòng học được cấu thành từ vách tường thịt màu đỏ thẫm tứ phía, mỗi bàn họclà một u bướu thịt nhô lên, mà trên những chỗ ngồi trống rỗng kia, từng hư ảnhthiếu niên bị giam cầm trên đó, không ngừng phát ra tiếng kêu rên sắc nhọn.Ngoài cửa phòng học có thứ gì đó chợt lóe qua.Tất cả linh hồn bị giam cầm lập tức bị hút ra ngoài, biến mất khỏi phòng học.Còn về thầy giáo kia -- “Ta và các bạn học cùng chiến đấu, lấy được thành quảkhông tồi."Liễu Bình nói xong thì xoay người nhìn về phía giáo viên, mỉm cười hành lễ:“Thưa thầy, ta nói xong rồi."Con quái vật cao chừng ba mét, cả người bị bao phủ trong sương xám kia nhếchmôi, lộ ra hàm răng sắc nhọn đầy miệng, nó nói: “Nói không tồi, 0880, trở lạichỗ ngồi của người đi.""Thưa vâng."Liễu Bình nhìn lại phía dưới.Các thiếu niên đều là nhân loại.- - Nhân loại mười lăm mười sáu tuổi.Liễu Bình yên lặng đi trở về chỗ ngồi.Quái vật kia nói trên bục giảng: “Xét thấy thành tích 0880 lấy được lần này, cơhội hiện hóa cuối cùng năm nay sẽ được trao cho 0880, đây là khen thưởng dohắn đứng đầu cả khối."Các bạn học ít ỏi không có mấy người lại bắt đầu vỗ tay lần nữa -- Liễu Bình vỗtay theo, lơ đãng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.ể ầ ầ ế ấLướt qua sân thể dục và trường học, tầng tầng lớp lớp kiến trúc cao thấp phậpphồng ở ngoài kia, hắn thấy được thi thể của thượng đế.Chẳng qua thị giác ở nơi này hoàn toàn bất đồng.Khi làm thiết kế sư, cái hắn nhìn thấy là thi thể thượng đế ở chính diện; mà saukhi đến nơi này, hắn lại trông thấy mặt trái của thi thể thượng đế.- - Chỉ thấytoàn bộ thi thể chỉ còn lại một khối xương màu vàng chống đỡ một tầng da vàhuyết nhục, bên trong rỗng tuếch.Thi thể đã bị thứ gì ăn sạch rồi.“Hôm nay ở trường thế nào?""Khá tốt.""Có nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài không?""Đương nhiên, lần này con thi được hạng nhất đấy!""Thật sao?""Đúng vậy, sao con lại nói dối chứ."Ở cổng trường, một nam tử trung niên tiến đến đón Liễu Bình bỗng dùng bước.Ông ta nhìn lại cổng trường, rất nhanh đã nhìn thấy giáo viên hào hoa phongnhã kia."Chào thầy, 0880 nói nó thi được hạng nhất --”."A, đúng vậy, con trai nhà các ngươi rất tuyệt, thật sự là hạng nhất, hơn nữa làđúng đầu cả khối.""Vậy sao..."Nam tử trung niên nhìn về phía Liễu Bình.Trên mặt Liễu Bình mang đầy vẻ chờ đợi được khen ngợi.Nam tử trung niên vẫn không nhúc nhích.Nhưng Liễu Bình lại nhìn thấy rõ, con quái vật biến ảo thành nam tử trung niênkia đang dùng sức chùi nước miếng.Một ý niệm bỗng nhảy ra trong lòng Liễu Bình.Nó muốn ăn ta.- - Hơn nữa là muốn ăn ta đến mức chờ không nổi.Giáo viên bỗng duỗi tay nhẹ nhàng ấn lên vai nam tử trung niên, nói với giọngđiệu hòa ái: “Trở về để 0880 nghỉ ngơi cho khỏe một lát, ngày mai nó phải tiếpnhận lần hiện hóa cuối cùng của năm nay."Nam tử trung niên chấn động, hỏi lại: “Cái gì? Cho nó tư cách hiện hóa sao?""Đúng vậy, cho nên tối hôm nay nó cần nghỉ ngơi thật tốt."Trong giọng nói của giáo viên ẩn chứa chút cảnh cáo.Nam tử trung niên phục hồi tinh thần lại, cười và sờ sờ đầu Liễu Bình, nói:“Làm không tồi, nhưng đừng kiêu ngạo!""Con đâu có kiêu ngạo."Liễu Bình cười nói.-- Giọng điệu vừa rồi của giáo viên giống như đang cảnh cáo người này là đừngăn luôn hắn."Được rồi, các ngươi trở về đi."Giáo viên cười cười với Liễu Bình, xoay người rồi đi đến chỗ các phụ huynhkhác."0880, chúng ta trở về đi."Nam tử trung niên nói."Vâng."Liễu Bình nói.Lúc này đang là hoàng hôn, mặt trời tỏa ra vệt sáng vàng ươm cuối cùng, màtrăng non cũng đã mọc, treo trên bầu trời xanh thẳm, giống như một vòng ngọckhông tì vết.Gió thổi tới.Nam tử trung niên vươn tay, nắm lấy Liễu Bình, đi một mạch trở về trên conđường rộng mở sạch sẽ.Không -- Liễu Bình chớp chớp mắt.Hiện giờ đường phố lập tức biến thành tổ chức huyết nhục không ngừng mấpmáy, thỉnh thoảng tầng cơ bắp đỏ tươi bên ngoài lộ ra từng gương mặt tràn đầyoán khí.Mặt trời là một con mắt, ánh trăng là một con mắt khác.Chúng luân phiên nhìn chăm chú xuống mặt đất, cứ như muốn tìm kiếm cái gìtừ thế giới chân thật này.Bỗng nhiên.Tên giao diện tập hợp thiết lập Ác Mộng có thêm mấy hàng chữ nhỏ: “Đơn xinthành công.""0880 đã đạt đượC cơ hội hiện hóa.""Tạm thời 0880 đang nằm trong vòng bảo vệ, tạm dừng tất cả nhiệm vụ."Tạm dừng... Nhiệm vụ... Là có ý gì? Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì chợt thấy trêngiao diện hiện ra một tin nhắn được đánh dấu là “Nhóm thông tin lớp”: “Lãođại, ta là 0810, người biết nhiệm vụ trầm miên là cái gì không?""Không biết, nhưng ta hy vọng người nhất định phải cẩn thận."Liễu Bình nói."Được, hôm nay ta đi theo lão đại lăn lộn, kết quả thi không tồi, ba mẹ nóimuốn thưởng cho ta một nhiệm vụ trầm miên."Giọng điệu phía đối diện có vẻ cực kỳ sung sướng.ấ ế ắNhững lời này vừa xuất hiện thì những thiếu niên khác cũng cùng gửi tin nhắn."Ngươi là nhiệm vụ trầm miễn sao? Ta là nhiệm vụ tắm gội, không biết có khácgì không.""Ta cũng là nhiệm vụ trầm miên.""Ta -- Được rồi, không nói với các ngươi nữa, ta chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụrồi."Mọi người mồm năm miệng mười nói vài câu, lại bỗng cùng rơi vào trạng tháiim lặng.Tên giao diện nhóm thông tin lớp không còn bất cứ âm thanh nào, chỉ có từnghàng nhắc nhở phù hoàn toàn mới: “0810 đang làm nhiệm vụ;""0892 đang làm nhiệm vụ;""0811 đang làm nhiệm vụ;"Liễu Bình im lặng một giây, trong lòng bỗng trào ra một dự cảm chẳng lành.Hắn đang được bảo vệ, không tiếp nhận nhiệm vụ nào.Vậy những thiếu niên đó đã tiếp nhận nhiệm vụ, rốt cục bọn họ phải đối mặt vớicục diện như thế nào? Không biết vì sao, Liễu Bình bỗng nhớ tới “Người cha"bên cạnh.Khi ông ta biết hắn đạt được vị trí đứng đầu khối, loại ánh mắt hận không thểlập tức ăn luôn hắn kia-- Không tốt! Trong lòng Liễu Bình khẽ động, lập tứcđiều động sức mạnh Kỳ Quỷ trên người.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi đã trao quyền chobổn danh sách sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi.""Bổn danh sách đã nhìn thấu tất cả ghi chép nhắc nhở dối trá, sắp biểu hiện nhắcnhở chân chính cho ngươi.""Tổng nhân số lớp hiện giờ: 51 người.""Nhân số còn tồn tại: 1 người.""Đã ăn cơm xong.""Sắp bổ sung linh hồn, tiến hành học tập và sàng chọn lần nữa."Liễu Bình nhìn những chữ nhỏ đó, ánh mắt bình thản, cứ như đang xem một vàiviệc nhỏ không có gì đáng chú ý.Thì ra thế giới chân thật là như thế này!"Mẹ con cũng tới."Nam tử trung niên nói."Vậy sao?"Liễu Bình cười nói.ỞỞ giao lộ phía trước, dưới ánh đèn đường vừa mới sáng lên, một người phụ nữtrung niên đang chờ đợi."Nghe nói hôm nay con trai của mẹ thi được hạng nhất?"Phụ nữ trung niên cười nói."Đúng vậy, con có giỏi không?"Liễu Bình vui vẻ dắt tay bà ta.- - Giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng biết vì saothiếu niên kia triệu hoán ra hư ảnh cha mẹ mà kết quả lại xuất hiện quái vật.Bởi vì bọn người đó vốn là quái vật!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Chỉ khi nào nghe theo lời dạy bảo của thầy thì chúng ta mới có thể trưởngthành thật tốt, thầy cũng không hại chúng ta, mỗi một câu đều muốn tốt chochúng ta..."Liễu Bình vừa nói, tinh thần tập trung, lập tức phóng ra sức mạnh của mình.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Ngươi nhìn thấu tất cả sức mạnh che giấutrong hoàn cảnh trước mặt."Chữ nhỏ lại biến mất.Chỉ một thoáng, Liễu Bình thả chậm tốc độ nói: “Đương nhiên, ta có thể lấyđược thành tích như vậy, cũng không thể không nhắc tới sự ủng hộ của các bạnhọc."Hắn ngừng một chút.Tất cả ảo giác chung quanh đều biến mất.Giờ phút này, trước mặt hắn hiện ra cảnh tượng của thế giới chân thật-- Cảphòng học được cấu thành từ vách tường thịt màu đỏ thẫm tứ phía, mỗi bàn họclà một u bướu thịt nhô lên, mà trên những chỗ ngồi trống rỗng kia, từng hư ảnhthiếu niên bị giam cầm trên đó, không ngừng phát ra tiếng kêu rên sắc nhọn.Ngoài cửa phòng học có thứ gì đó chợt lóe qua.Tất cả linh hồn bị giam cầm lập tức bị hút ra ngoài, biến mất khỏi phòng học.Còn về thầy giáo kia -- “Ta và các bạn học cùng chiến đấu, lấy được thành quảkhông tồi."Liễu Bình nói xong thì xoay người nhìn về phía giáo viên, mỉm cười hành lễ:“Thưa thầy, ta nói xong rồi."Con quái vật cao chừng ba mét, cả người bị bao phủ trong sương xám kia nhếchmôi, lộ ra hàm răng sắc nhọn đầy miệng, nó nói: “Nói không tồi, 0880, trở lạichỗ ngồi của người đi.""Thưa vâng."Liễu Bình nhìn lại phía dưới.Các thiếu niên đều là nhân loại.- - Nhân loại mười lăm mười sáu tuổi.Liễu Bình yên lặng đi trở về chỗ ngồi.Quái vật kia nói trên bục giảng: “Xét thấy thành tích 0880 lấy được lần này, cơhội hiện hóa cuối cùng năm nay sẽ được trao cho 0880, đây là khen thưởng dohắn đứng đầu cả khối."Các bạn học ít ỏi không có mấy người lại bắt đầu vỗ tay lần nữa -- Liễu Bình vỗtay theo, lơ đãng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.ể ầ ầ ế ấLướt qua sân thể dục và trường học, tầng tầng lớp lớp kiến trúc cao thấp phậpphồng ở ngoài kia, hắn thấy được thi thể của thượng đế.Chẳng qua thị giác ở nơi này hoàn toàn bất đồng.Khi làm thiết kế sư, cái hắn nhìn thấy là thi thể thượng đế ở chính diện; mà saukhi đến nơi này, hắn lại trông thấy mặt trái của thi thể thượng đế.- - Chỉ thấytoàn bộ thi thể chỉ còn lại một khối xương màu vàng chống đỡ một tầng da vàhuyết nhục, bên trong rỗng tuếch.Thi thể đã bị thứ gì ăn sạch rồi.“Hôm nay ở trường thế nào?""Khá tốt.""Có nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài không?""Đương nhiên, lần này con thi được hạng nhất đấy!""Thật sao?""Đúng vậy, sao con lại nói dối chứ."Ở cổng trường, một nam tử trung niên tiến đến đón Liễu Bình bỗng dùng bước.Ông ta nhìn lại cổng trường, rất nhanh đã nhìn thấy giáo viên hào hoa phongnhã kia."Chào thầy, 0880 nói nó thi được hạng nhất --”."A, đúng vậy, con trai nhà các ngươi rất tuyệt, thật sự là hạng nhất, hơn nữa làđúng đầu cả khối.""Vậy sao..."Nam tử trung niên nhìn về phía Liễu Bình.Trên mặt Liễu Bình mang đầy vẻ chờ đợi được khen ngợi.Nam tử trung niên vẫn không nhúc nhích.Nhưng Liễu Bình lại nhìn thấy rõ, con quái vật biến ảo thành nam tử trung niênkia đang dùng sức chùi nước miếng.Một ý niệm bỗng nhảy ra trong lòng Liễu Bình.Nó muốn ăn ta.- - Hơn nữa là muốn ăn ta đến mức chờ không nổi.Giáo viên bỗng duỗi tay nhẹ nhàng ấn lên vai nam tử trung niên, nói với giọngđiệu hòa ái: “Trở về để 0880 nghỉ ngơi cho khỏe một lát, ngày mai nó phải tiếpnhận lần hiện hóa cuối cùng của năm nay."Nam tử trung niên chấn động, hỏi lại: “Cái gì? Cho nó tư cách hiện hóa sao?""Đúng vậy, cho nên tối hôm nay nó cần nghỉ ngơi thật tốt."Trong giọng nói của giáo viên ẩn chứa chút cảnh cáo.Nam tử trung niên phục hồi tinh thần lại, cười và sờ sờ đầu Liễu Bình, nói:“Làm không tồi, nhưng đừng kiêu ngạo!""Con đâu có kiêu ngạo."Liễu Bình cười nói.-- Giọng điệu vừa rồi của giáo viên giống như đang cảnh cáo người này là đừngăn luôn hắn."Được rồi, các ngươi trở về đi."Giáo viên cười cười với Liễu Bình, xoay người rồi đi đến chỗ các phụ huynhkhác."0880, chúng ta trở về đi."Nam tử trung niên nói."Vâng."Liễu Bình nói.Lúc này đang là hoàng hôn, mặt trời tỏa ra vệt sáng vàng ươm cuối cùng, màtrăng non cũng đã mọc, treo trên bầu trời xanh thẳm, giống như một vòng ngọckhông tì vết.Gió thổi tới.Nam tử trung niên vươn tay, nắm lấy Liễu Bình, đi một mạch trở về trên conđường rộng mở sạch sẽ.Không -- Liễu Bình chớp chớp mắt.Hiện giờ đường phố lập tức biến thành tổ chức huyết nhục không ngừng mấpmáy, thỉnh thoảng tầng cơ bắp đỏ tươi bên ngoài lộ ra từng gương mặt tràn đầyoán khí.Mặt trời là một con mắt, ánh trăng là một con mắt khác.Chúng luân phiên nhìn chăm chú xuống mặt đất, cứ như muốn tìm kiếm cái gìtừ thế giới chân thật này.Bỗng nhiên.Tên giao diện tập hợp thiết lập Ác Mộng có thêm mấy hàng chữ nhỏ: “Đơn xinthành công.""0880 đã đạt đượC cơ hội hiện hóa.""Tạm thời 0880 đang nằm trong vòng bảo vệ, tạm dừng tất cả nhiệm vụ."Tạm dừng... Nhiệm vụ... Là có ý gì? Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì chợt thấy trêngiao diện hiện ra một tin nhắn được đánh dấu là “Nhóm thông tin lớp”: “Lãođại, ta là 0810, người biết nhiệm vụ trầm miên là cái gì không?""Không biết, nhưng ta hy vọng người nhất định phải cẩn thận."Liễu Bình nói."Được, hôm nay ta đi theo lão đại lăn lộn, kết quả thi không tồi, ba mẹ nóimuốn thưởng cho ta một nhiệm vụ trầm miên."Giọng điệu phía đối diện có vẻ cực kỳ sung sướng.ấ ế ắNhững lời này vừa xuất hiện thì những thiếu niên khác cũng cùng gửi tin nhắn."Ngươi là nhiệm vụ trầm miễn sao? Ta là nhiệm vụ tắm gội, không biết có khácgì không.""Ta cũng là nhiệm vụ trầm miên.""Ta -- Được rồi, không nói với các ngươi nữa, ta chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụrồi."Mọi người mồm năm miệng mười nói vài câu, lại bỗng cùng rơi vào trạng tháiim lặng.Tên giao diện nhóm thông tin lớp không còn bất cứ âm thanh nào, chỉ có từnghàng nhắc nhở phù hoàn toàn mới: “0810 đang làm nhiệm vụ;""0892 đang làm nhiệm vụ;""0811 đang làm nhiệm vụ;"Liễu Bình im lặng một giây, trong lòng bỗng trào ra một dự cảm chẳng lành.Hắn đang được bảo vệ, không tiếp nhận nhiệm vụ nào.Vậy những thiếu niên đó đã tiếp nhận nhiệm vụ, rốt cục bọn họ phải đối mặt vớicục diện như thế nào? Không biết vì sao, Liễu Bình bỗng nhớ tới “Người cha"bên cạnh.Khi ông ta biết hắn đạt được vị trí đứng đầu khối, loại ánh mắt hận không thểlập tức ăn luôn hắn kia-- Không tốt! Trong lòng Liễu Bình khẽ động, lập tứcđiều động sức mạnh Kỳ Quỷ trên người.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi đã trao quyền chobổn danh sách sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi.""Bổn danh sách đã nhìn thấu tất cả ghi chép nhắc nhở dối trá, sắp biểu hiện nhắcnhở chân chính cho ngươi.""Tổng nhân số lớp hiện giờ: 51 người.""Nhân số còn tồn tại: 1 người.""Đã ăn cơm xong.""Sắp bổ sung linh hồn, tiến hành học tập và sàng chọn lần nữa."Liễu Bình nhìn những chữ nhỏ đó, ánh mắt bình thản, cứ như đang xem một vàiviệc nhỏ không có gì đáng chú ý.Thì ra thế giới chân thật là như thế này!"Mẹ con cũng tới."Nam tử trung niên nói."Vậy sao?"Liễu Bình cười nói.ỞỞ giao lộ phía trước, dưới ánh đèn đường vừa mới sáng lên, một người phụ nữtrung niên đang chờ đợi."Nghe nói hôm nay con trai của mẹ thi được hạng nhất?"Phụ nữ trung niên cười nói."Đúng vậy, con có giỏi không?"Liễu Bình vui vẻ dắt tay bà ta.- - Giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng biết vì saothiếu niên kia triệu hoán ra hư ảnh cha mẹ mà kết quả lại xuất hiện quái vật.Bởi vì bọn người đó vốn là quái vật!

Chương 997: Huyết nhục