"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1003: Thất bại thì sao?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Cánh cửa đóng lại.Chỉ nghe Liễu Bình tiếp tục nói ở bên ngoài với giọng điệu của người mẹ: “Chỗngươi quá ồn, ta hy vọng người khống chế âm thanh một chút."Người cha vẫn chôn đầu, hứng thú bừng bừng mà điêu khắc phù văn lên đầulâu.- - Điều nó thật sự cảm thấy hứng thú là chuyện này, nó hoàn toàn không đểcuộc đối thoại vừa rồi trong lòng, cũng không nghĩ nhiều.Những câu cuối cùng của bạn lỡ lại là một loại nhắc nhở.Tuy không quá có khả năng làm ồn đến 0880 -- Nhưng lỡ xảy ra bất trắc gì thìsao? Lỡ như 0880 rời giường giữa đêm, nghe thấy động tĩnh đó, chẳng phải lànó làm ồn tới quả trái cây trân quý này? Người cha vung tay lên, lập tức bày ramột lá chắn ngăn cách âm thanh trong phòng làm việc.Liễu Bình cảm ứng được loại dao động thuật pháp này, trên mặt lộ ra vẻ vừalòng, sau đó đi về hướng phòng khách.Hắn vừa đi đến phòng khách thì đã nghe trong hư không bên cạnh truyền đếnchút dao động không gian.Trong nháy mắt -- Người mẹ lặng lẽ xuất hiện.Bà ta nhìn về phía Liễu Bình, lãnh đạm hỏi: “Không phải người lại vào phònglàm việc rồi à? Sao lại ra rồi?"-- Trong chớp mắt vừa rồi, Liễu Bình thay đổi đặc hiệu trên người mình thànhngười cha.Hắn ngồi xuống sô pha, học dáng vẻ của người cha mà nói: “Ta nghĩ đếnchuyện ngày mai.""Không phải đã an bài xong rồi sao?"Người mẹ cũng ngồi xuống sô pha, thuận miệng hỏi."Ta suy nghĩ -- Nếu 0880 hiện hóa không thành công, chúng ta sẽ trực tiếp ănluôn hắn, có lẽ huyết nhục của đứng đầu khởi sẽ rất ngon miệng."Liễu Bình đáp lại bằng nguyên văn của người cha."Nếu hắn thành công thì sao?"Người mẹ hỏi."Nếu hắn hiện hóa thành công, chúng ta sẽ đạt được một ít sức mạnh của Chúatể toàn trí toàn năng, có lợi trong việc bắt lấy thánh quốc, vì thế chúng ta sẽ đạtđược càng nhiều khen thưởng."Liễu Bình nói.Người mẹ nghe xong thì không khỏi gật gật đầu.- - Đây cũng là nguyên văn từngười cha, hoàn toàn không tồn tại sơ hở nào.ễ ế ềNhân cơ hội này, Liễu Bình thở dài, tiếp tục nói: “Ta chỉ sợ một điều.""Cái gì?"Người mẹ hỏi."Ta sợ sau khi hắn hiện hóa thành công, là loại sức mạnh nhất thời làm khôngrõ, vậy chúng ta không thể không tiếp tục nuôi nấng hắn một khoảng thời gian."Liễu Bình nói.Người mẹ bỗng cười rộ lên, nói: “Ngươi suy nghĩ giống y như ta, cho nên vừarồi ta đã đi đến trang viên một chuyến.""Trang viên?"Liễu Bình nói."Đúng vậy, những người trồng trọt như chúng ta vốn không có tư cách đến trangviên, nhưng ngày mai 0880 phải hiện hóa, trang viên cũng biết tình huống này,cho nên cho phép ta đi đăng ký một chút."Người mẹ nói.- - Không biết nó đang nói cái gì, cũng không chen lời vào được.Liễu Bình thoáng suy nghĩ một chút, không để lại dấu vết mà hỏi: “Đăng ký ––thuận lợi không?”."Thuận lợi, nếu trên người hắn thật sự có một loại sức mạnh không rõ, trangviên sẽ thu lấy hắn, bồi dưỡng hắn theo hướng trái cây cao cấp."Người mẹ nói.Liễu Bình gật gật đầu, không hỏi tiếp nữa.An bài này tương đối hợp lý.Không hiện hóa, 0880 chết.Hiện hóa, sức mạnh bị thành công đọc hiểu, 0880 chết.Hiện hóa, sức mạnh không thể đọc hiểu, bị bán cho trang viên để làm trái câycao cấp, sớm muộn gì cũng chết.Chậc.- - Mặc kệ là con đường nào thì cũng là tử lộ.Liễu Bình vốn muốn tiếp tục hỏi, nhưng hiện tại tình báo đã tới tay, mà trừ mấycâu người cha nói ra thì hắn không biết cái gì cả.Hỏi tiếp thì dễ để lộ chân tướng.Hắn không hề chần chờ, đứng lên và nói: “Ta về phòng làm việc.""Ta cũng có chuyện khác phải làm, ngày mai gặp lại."Người mẹ nói xong thì cầm lấy vài vật phẩm trang sức xương người từ trên bàn,soi gương trang điểm một hồi, sau đó hóa thành một đoàn sương xám rồi biếnmất tăm hơi.Phòng khách chỉ còn lại Liễu Bình.ắ ẫCho dù người mẹ đã rời khỏi -- Hắn vẫn đứng lên, học dáng vẻ người cha, đithẳng một mạch qua hành lang, hiện hóa ra một tầng đặc hiệu giả dối là đẩy cửabước vào cửa phòng làm việc, nhưng thật ra hắn đang dung nhập hoàn cảnhchung quanh, biến mất ở cuối hành lang.Hắn trở lại trong sân, nhẹ nhàng nhảy lên, chui vào cửa sổ lầu hai, thu lại đặchiệu rồi đóng cửa sổ lại.Được rồi.Hiện tại có thể ngủ.- - Nhưng vào thời khắc này, so với ngủ thì còn không bằngtu luyện một lúc, củng cố sức mạnh Loạn Tinh Cảnh một hồi.Liễu Bình khoanh chân ngồi xuống giường, yên lặng điều tức, chờ đợi bìnhminh.Ngày hôm sau.Liễu Bình đúng giờ mà đi đến trường học."Chào lão đại!"Các thiếu niên chào hỏi.Liễu Bình nhìn bọn họ, cười nói: “Đi, cùng nhau lên lầu."Các thiếu niên đi theo sau hắn, kéo lũ lượt đi đến khu dạy học.- - Hôm qua bọnhọ đều đã chết.Cho nên thật ra những người hiện đang đứng ở phía sau hắn là linh hồn nhânloại mới? Chẳng qua bị rót ký ức của những thiếu niên quá khứ đó vào.Đại khái là như thế.Liễu Bình đi đến cửa phòng học, mở miệng nói: “Chào thầy.""Ừ, mau đi học, những người khác vào phòng học đi, 0880 thì đi cùng ta."Thầy giáo gật đầu và nói."Vâng!"Liễu Bình theo sau hắn ta đi một mạch đến cuối khu dạy học, phát hiện nơi nàycó một thông đạo nhỏ dài treo lơ lửng trên không, dẫn thẳng đến một tòa cao ốcở nơi xa.Liễu Bình tập trung quan sát.Chỉ thấy tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt: “Ngươi là Vua LừaGạt.""Không có ảo giác nào có thể che giấu đôi mắt ngươi.""Ngươi nhìn thấy cảnh tượng chân thật."Tòa cao ốc bỗng biến mất, thay vào đó là một dàn tể loại siêu lớn hoàn toàn đúcthành từ bạch cốt.Trên mỗi khúc xương vươn lên đều chen đầy quái vật chi chít.ắ ềChúng bị sương xám bao phủ, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ tươi, cùng nhìn về hướngLiễu Bình.Xem ra chúng đã chuẩn bị xong cả rồi.Chỉ chờ một nhân loại tư chất ưu dị đến thì nghi thức sẽ lập tức bắt đầu."0880, đi với ta, chúng ta phải đến tòa nhà lớn kia để hoàn thành lần hiện hóanày."Thầy giáo nói.Tên mặt Liễu Bình lộ ra vẻ khẩn trương và thấp thỏm một cách thích hợp, đáplại: “Vâng thưa thầy."Hai người bước lên tế đàn dọc theo thông đạo bạch cốt thật dài."Đừng khẩn trương, phải biết là thượng để chỉ yêu một mình thể nhân, chỉ cầnngươi buông lòng phòng bị thì thượng đế nhất định sẽ giáng ban ân xuống."Thầy giáo ở phía trước vừa đi vừa nói."Thầy giáo, nếu ta hiện hóa thành công thì sẽ xảy ra chuyện gì?"Liễu Bình hỏi.Nói đến đề tài này, thầy giáo lộ ra nụ cười: “Hiện hóa thành công thì cả ngườingười sẽ tản ra ánh hào quang thánh khiết, sau đó đạt được một ít binh khí, phụcsức, năng lực không thể tưởng tượng-- Trên cơ bản chính là vậy.""Thất bại thì sao?"Liễu Bình hỏi."Thất bại thì không có dị tượng nào cả, nhưng cũng đừng nản lòng, một lần thấtbại cũng không thể nói lên điều gì, chỉ cần người kiên trì nỗ lực, có lẽ về saungười sẽ có tiền đồ càng rộng lớn."Thầy giáo nói.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Cánh cửa đóng lại.Chỉ nghe Liễu Bình tiếp tục nói ở bên ngoài với giọng điệu của người mẹ: “Chỗngươi quá ồn, ta hy vọng người khống chế âm thanh một chút."Người cha vẫn chôn đầu, hứng thú bừng bừng mà điêu khắc phù văn lên đầulâu.- - Điều nó thật sự cảm thấy hứng thú là chuyện này, nó hoàn toàn không đểcuộc đối thoại vừa rồi trong lòng, cũng không nghĩ nhiều.Những câu cuối cùng của bạn lỡ lại là một loại nhắc nhở.Tuy không quá có khả năng làm ồn đến 0880 -- Nhưng lỡ xảy ra bất trắc gì thìsao? Lỡ như 0880 rời giường giữa đêm, nghe thấy động tĩnh đó, chẳng phải lànó làm ồn tới quả trái cây trân quý này? Người cha vung tay lên, lập tức bày ramột lá chắn ngăn cách âm thanh trong phòng làm việc.Liễu Bình cảm ứng được loại dao động thuật pháp này, trên mặt lộ ra vẻ vừalòng, sau đó đi về hướng phòng khách.Hắn vừa đi đến phòng khách thì đã nghe trong hư không bên cạnh truyền đếnchút dao động không gian.Trong nháy mắt -- Người mẹ lặng lẽ xuất hiện.Bà ta nhìn về phía Liễu Bình, lãnh đạm hỏi: “Không phải người lại vào phònglàm việc rồi à? Sao lại ra rồi?"-- Trong chớp mắt vừa rồi, Liễu Bình thay đổi đặc hiệu trên người mình thànhngười cha.Hắn ngồi xuống sô pha, học dáng vẻ của người cha mà nói: “Ta nghĩ đếnchuyện ngày mai.""Không phải đã an bài xong rồi sao?"Người mẹ cũng ngồi xuống sô pha, thuận miệng hỏi."Ta suy nghĩ -- Nếu 0880 hiện hóa không thành công, chúng ta sẽ trực tiếp ănluôn hắn, có lẽ huyết nhục của đứng đầu khởi sẽ rất ngon miệng."Liễu Bình đáp lại bằng nguyên văn của người cha."Nếu hắn thành công thì sao?"Người mẹ hỏi."Nếu hắn hiện hóa thành công, chúng ta sẽ đạt được một ít sức mạnh của Chúatể toàn trí toàn năng, có lợi trong việc bắt lấy thánh quốc, vì thế chúng ta sẽ đạtđược càng nhiều khen thưởng."Liễu Bình nói.Người mẹ nghe xong thì không khỏi gật gật đầu.- - Đây cũng là nguyên văn từngười cha, hoàn toàn không tồn tại sơ hở nào.ễ ế ềNhân cơ hội này, Liễu Bình thở dài, tiếp tục nói: “Ta chỉ sợ một điều.""Cái gì?"Người mẹ hỏi."Ta sợ sau khi hắn hiện hóa thành công, là loại sức mạnh nhất thời làm khôngrõ, vậy chúng ta không thể không tiếp tục nuôi nấng hắn một khoảng thời gian."Liễu Bình nói.Người mẹ bỗng cười rộ lên, nói: “Ngươi suy nghĩ giống y như ta, cho nên vừarồi ta đã đi đến trang viên một chuyến.""Trang viên?"Liễu Bình nói."Đúng vậy, những người trồng trọt như chúng ta vốn không có tư cách đến trangviên, nhưng ngày mai 0880 phải hiện hóa, trang viên cũng biết tình huống này,cho nên cho phép ta đi đăng ký một chút."Người mẹ nói.- - Không biết nó đang nói cái gì, cũng không chen lời vào được.Liễu Bình thoáng suy nghĩ một chút, không để lại dấu vết mà hỏi: “Đăng ký ––thuận lợi không?”."Thuận lợi, nếu trên người hắn thật sự có một loại sức mạnh không rõ, trangviên sẽ thu lấy hắn, bồi dưỡng hắn theo hướng trái cây cao cấp."Người mẹ nói.Liễu Bình gật gật đầu, không hỏi tiếp nữa.An bài này tương đối hợp lý.Không hiện hóa, 0880 chết.Hiện hóa, sức mạnh bị thành công đọc hiểu, 0880 chết.Hiện hóa, sức mạnh không thể đọc hiểu, bị bán cho trang viên để làm trái câycao cấp, sớm muộn gì cũng chết.Chậc.- - Mặc kệ là con đường nào thì cũng là tử lộ.Liễu Bình vốn muốn tiếp tục hỏi, nhưng hiện tại tình báo đã tới tay, mà trừ mấycâu người cha nói ra thì hắn không biết cái gì cả.Hỏi tiếp thì dễ để lộ chân tướng.Hắn không hề chần chờ, đứng lên và nói: “Ta về phòng làm việc.""Ta cũng có chuyện khác phải làm, ngày mai gặp lại."Người mẹ nói xong thì cầm lấy vài vật phẩm trang sức xương người từ trên bàn,soi gương trang điểm một hồi, sau đó hóa thành một đoàn sương xám rồi biếnmất tăm hơi.Phòng khách chỉ còn lại Liễu Bình.ắ ẫCho dù người mẹ đã rời khỏi -- Hắn vẫn đứng lên, học dáng vẻ người cha, đithẳng một mạch qua hành lang, hiện hóa ra một tầng đặc hiệu giả dối là đẩy cửabước vào cửa phòng làm việc, nhưng thật ra hắn đang dung nhập hoàn cảnhchung quanh, biến mất ở cuối hành lang.Hắn trở lại trong sân, nhẹ nhàng nhảy lên, chui vào cửa sổ lầu hai, thu lại đặchiệu rồi đóng cửa sổ lại.Được rồi.Hiện tại có thể ngủ.- - Nhưng vào thời khắc này, so với ngủ thì còn không bằngtu luyện một lúc, củng cố sức mạnh Loạn Tinh Cảnh một hồi.Liễu Bình khoanh chân ngồi xuống giường, yên lặng điều tức, chờ đợi bìnhminh.Ngày hôm sau.Liễu Bình đúng giờ mà đi đến trường học."Chào lão đại!"Các thiếu niên chào hỏi.Liễu Bình nhìn bọn họ, cười nói: “Đi, cùng nhau lên lầu."Các thiếu niên đi theo sau hắn, kéo lũ lượt đi đến khu dạy học.- - Hôm qua bọnhọ đều đã chết.Cho nên thật ra những người hiện đang đứng ở phía sau hắn là linh hồn nhânloại mới? Chẳng qua bị rót ký ức của những thiếu niên quá khứ đó vào.Đại khái là như thế.Liễu Bình đi đến cửa phòng học, mở miệng nói: “Chào thầy.""Ừ, mau đi học, những người khác vào phòng học đi, 0880 thì đi cùng ta."Thầy giáo gật đầu và nói."Vâng!"Liễu Bình theo sau hắn ta đi một mạch đến cuối khu dạy học, phát hiện nơi nàycó một thông đạo nhỏ dài treo lơ lửng trên không, dẫn thẳng đến một tòa cao ốcở nơi xa.Liễu Bình tập trung quan sát.Chỉ thấy tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt: “Ngươi là Vua LừaGạt.""Không có ảo giác nào có thể che giấu đôi mắt ngươi.""Ngươi nhìn thấy cảnh tượng chân thật."Tòa cao ốc bỗng biến mất, thay vào đó là một dàn tể loại siêu lớn hoàn toàn đúcthành từ bạch cốt.Trên mỗi khúc xương vươn lên đều chen đầy quái vật chi chít.ắ ềChúng bị sương xám bao phủ, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ tươi, cùng nhìn về hướngLiễu Bình.Xem ra chúng đã chuẩn bị xong cả rồi.Chỉ chờ một nhân loại tư chất ưu dị đến thì nghi thức sẽ lập tức bắt đầu."0880, đi với ta, chúng ta phải đến tòa nhà lớn kia để hoàn thành lần hiện hóanày."Thầy giáo nói.Tên mặt Liễu Bình lộ ra vẻ khẩn trương và thấp thỏm một cách thích hợp, đáplại: “Vâng thưa thầy."Hai người bước lên tế đàn dọc theo thông đạo bạch cốt thật dài."Đừng khẩn trương, phải biết là thượng để chỉ yêu một mình thể nhân, chỉ cầnngươi buông lòng phòng bị thì thượng đế nhất định sẽ giáng ban ân xuống."Thầy giáo ở phía trước vừa đi vừa nói."Thầy giáo, nếu ta hiện hóa thành công thì sẽ xảy ra chuyện gì?"Liễu Bình hỏi.Nói đến đề tài này, thầy giáo lộ ra nụ cười: “Hiện hóa thành công thì cả ngườingười sẽ tản ra ánh hào quang thánh khiết, sau đó đạt được một ít binh khí, phụcsức, năng lực không thể tưởng tượng-- Trên cơ bản chính là vậy.""Thất bại thì sao?"Liễu Bình hỏi."Thất bại thì không có dị tượng nào cả, nhưng cũng đừng nản lòng, một lần thấtbại cũng không thể nói lên điều gì, chỉ cần người kiên trì nỗ lực, có lẽ về saungười sẽ có tiền đồ càng rộng lớn."Thầy giáo nói.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Cánh cửa đóng lại.Chỉ nghe Liễu Bình tiếp tục nói ở bên ngoài với giọng điệu của người mẹ: “Chỗngươi quá ồn, ta hy vọng người khống chế âm thanh một chút."Người cha vẫn chôn đầu, hứng thú bừng bừng mà điêu khắc phù văn lên đầulâu.- - Điều nó thật sự cảm thấy hứng thú là chuyện này, nó hoàn toàn không đểcuộc đối thoại vừa rồi trong lòng, cũng không nghĩ nhiều.Những câu cuối cùng của bạn lỡ lại là một loại nhắc nhở.Tuy không quá có khả năng làm ồn đến 0880 -- Nhưng lỡ xảy ra bất trắc gì thìsao? Lỡ như 0880 rời giường giữa đêm, nghe thấy động tĩnh đó, chẳng phải lànó làm ồn tới quả trái cây trân quý này? Người cha vung tay lên, lập tức bày ramột lá chắn ngăn cách âm thanh trong phòng làm việc.Liễu Bình cảm ứng được loại dao động thuật pháp này, trên mặt lộ ra vẻ vừalòng, sau đó đi về hướng phòng khách.Hắn vừa đi đến phòng khách thì đã nghe trong hư không bên cạnh truyền đếnchút dao động không gian.Trong nháy mắt -- Người mẹ lặng lẽ xuất hiện.Bà ta nhìn về phía Liễu Bình, lãnh đạm hỏi: “Không phải người lại vào phònglàm việc rồi à? Sao lại ra rồi?"-- Trong chớp mắt vừa rồi, Liễu Bình thay đổi đặc hiệu trên người mình thànhngười cha.Hắn ngồi xuống sô pha, học dáng vẻ của người cha mà nói: “Ta nghĩ đếnchuyện ngày mai.""Không phải đã an bài xong rồi sao?"Người mẹ cũng ngồi xuống sô pha, thuận miệng hỏi."Ta suy nghĩ -- Nếu 0880 hiện hóa không thành công, chúng ta sẽ trực tiếp ănluôn hắn, có lẽ huyết nhục của đứng đầu khởi sẽ rất ngon miệng."Liễu Bình đáp lại bằng nguyên văn của người cha."Nếu hắn thành công thì sao?"Người mẹ hỏi."Nếu hắn hiện hóa thành công, chúng ta sẽ đạt được một ít sức mạnh của Chúatể toàn trí toàn năng, có lợi trong việc bắt lấy thánh quốc, vì thế chúng ta sẽ đạtđược càng nhiều khen thưởng."Liễu Bình nói.Người mẹ nghe xong thì không khỏi gật gật đầu.- - Đây cũng là nguyên văn từngười cha, hoàn toàn không tồn tại sơ hở nào.ễ ế ềNhân cơ hội này, Liễu Bình thở dài, tiếp tục nói: “Ta chỉ sợ một điều.""Cái gì?"Người mẹ hỏi."Ta sợ sau khi hắn hiện hóa thành công, là loại sức mạnh nhất thời làm khôngrõ, vậy chúng ta không thể không tiếp tục nuôi nấng hắn một khoảng thời gian."Liễu Bình nói.Người mẹ bỗng cười rộ lên, nói: “Ngươi suy nghĩ giống y như ta, cho nên vừarồi ta đã đi đến trang viên một chuyến.""Trang viên?"Liễu Bình nói."Đúng vậy, những người trồng trọt như chúng ta vốn không có tư cách đến trangviên, nhưng ngày mai 0880 phải hiện hóa, trang viên cũng biết tình huống này,cho nên cho phép ta đi đăng ký một chút."Người mẹ nói.- - Không biết nó đang nói cái gì, cũng không chen lời vào được.Liễu Bình thoáng suy nghĩ một chút, không để lại dấu vết mà hỏi: “Đăng ký ––thuận lợi không?”."Thuận lợi, nếu trên người hắn thật sự có một loại sức mạnh không rõ, trangviên sẽ thu lấy hắn, bồi dưỡng hắn theo hướng trái cây cao cấp."Người mẹ nói.Liễu Bình gật gật đầu, không hỏi tiếp nữa.An bài này tương đối hợp lý.Không hiện hóa, 0880 chết.Hiện hóa, sức mạnh bị thành công đọc hiểu, 0880 chết.Hiện hóa, sức mạnh không thể đọc hiểu, bị bán cho trang viên để làm trái câycao cấp, sớm muộn gì cũng chết.Chậc.- - Mặc kệ là con đường nào thì cũng là tử lộ.Liễu Bình vốn muốn tiếp tục hỏi, nhưng hiện tại tình báo đã tới tay, mà trừ mấycâu người cha nói ra thì hắn không biết cái gì cả.Hỏi tiếp thì dễ để lộ chân tướng.Hắn không hề chần chờ, đứng lên và nói: “Ta về phòng làm việc.""Ta cũng có chuyện khác phải làm, ngày mai gặp lại."Người mẹ nói xong thì cầm lấy vài vật phẩm trang sức xương người từ trên bàn,soi gương trang điểm một hồi, sau đó hóa thành một đoàn sương xám rồi biếnmất tăm hơi.Phòng khách chỉ còn lại Liễu Bình.ắ ẫCho dù người mẹ đã rời khỏi -- Hắn vẫn đứng lên, học dáng vẻ người cha, đithẳng một mạch qua hành lang, hiện hóa ra một tầng đặc hiệu giả dối là đẩy cửabước vào cửa phòng làm việc, nhưng thật ra hắn đang dung nhập hoàn cảnhchung quanh, biến mất ở cuối hành lang.Hắn trở lại trong sân, nhẹ nhàng nhảy lên, chui vào cửa sổ lầu hai, thu lại đặchiệu rồi đóng cửa sổ lại.Được rồi.Hiện tại có thể ngủ.- - Nhưng vào thời khắc này, so với ngủ thì còn không bằngtu luyện một lúc, củng cố sức mạnh Loạn Tinh Cảnh một hồi.Liễu Bình khoanh chân ngồi xuống giường, yên lặng điều tức, chờ đợi bìnhminh.Ngày hôm sau.Liễu Bình đúng giờ mà đi đến trường học."Chào lão đại!"Các thiếu niên chào hỏi.Liễu Bình nhìn bọn họ, cười nói: “Đi, cùng nhau lên lầu."Các thiếu niên đi theo sau hắn, kéo lũ lượt đi đến khu dạy học.- - Hôm qua bọnhọ đều đã chết.Cho nên thật ra những người hiện đang đứng ở phía sau hắn là linh hồn nhânloại mới? Chẳng qua bị rót ký ức của những thiếu niên quá khứ đó vào.Đại khái là như thế.Liễu Bình đi đến cửa phòng học, mở miệng nói: “Chào thầy.""Ừ, mau đi học, những người khác vào phòng học đi, 0880 thì đi cùng ta."Thầy giáo gật đầu và nói."Vâng!"Liễu Bình theo sau hắn ta đi một mạch đến cuối khu dạy học, phát hiện nơi nàycó một thông đạo nhỏ dài treo lơ lửng trên không, dẫn thẳng đến một tòa cao ốcở nơi xa.Liễu Bình tập trung quan sát.Chỉ thấy tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt: “Ngươi là Vua LừaGạt.""Không có ảo giác nào có thể che giấu đôi mắt ngươi.""Ngươi nhìn thấy cảnh tượng chân thật."Tòa cao ốc bỗng biến mất, thay vào đó là một dàn tể loại siêu lớn hoàn toàn đúcthành từ bạch cốt.Trên mỗi khúc xương vươn lên đều chen đầy quái vật chi chít.ắ ềChúng bị sương xám bao phủ, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ tươi, cùng nhìn về hướngLiễu Bình.Xem ra chúng đã chuẩn bị xong cả rồi.Chỉ chờ một nhân loại tư chất ưu dị đến thì nghi thức sẽ lập tức bắt đầu."0880, đi với ta, chúng ta phải đến tòa nhà lớn kia để hoàn thành lần hiện hóanày."Thầy giáo nói.Tên mặt Liễu Bình lộ ra vẻ khẩn trương và thấp thỏm một cách thích hợp, đáplại: “Vâng thưa thầy."Hai người bước lên tế đàn dọc theo thông đạo bạch cốt thật dài."Đừng khẩn trương, phải biết là thượng để chỉ yêu một mình thể nhân, chỉ cầnngươi buông lòng phòng bị thì thượng đế nhất định sẽ giáng ban ân xuống."Thầy giáo ở phía trước vừa đi vừa nói."Thầy giáo, nếu ta hiện hóa thành công thì sẽ xảy ra chuyện gì?"Liễu Bình hỏi.Nói đến đề tài này, thầy giáo lộ ra nụ cười: “Hiện hóa thành công thì cả ngườingười sẽ tản ra ánh hào quang thánh khiết, sau đó đạt được một ít binh khí, phụcsức, năng lực không thể tưởng tượng-- Trên cơ bản chính là vậy.""Thất bại thì sao?"Liễu Bình hỏi."Thất bại thì không có dị tượng nào cả, nhưng cũng đừng nản lòng, một lần thấtbại cũng không thể nói lên điều gì, chỉ cần người kiên trì nỗ lực, có lẽ về saungười sẽ có tiền đồ càng rộng lớn."Thầy giáo nói.

Chương 1003: Thất bại thì sao?