"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 1010: Luyện Ngục Cựu Thần đã chết
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình để thẻ bài màu xám vào sách thẻ, cất đi, lúc này mới nhìn về phía kẻđịch đối diện.Chỉ thấy trên mặt người nọ lộ ra vẻ phẫn hận, tiện tay mở sách thẻ ra, lấy mộtthẻ bài kim sắc từ trong đó ra."Ngươi giết tất cả thủ hạ của ta, hiện tại ta muốn người phải trả cái giá tươngứng!"Hắn ta nắm lấy thẻ bài kim sắc, lập tức muốn tung nó ra ngoài.Dị biến đột nhiên sinh ra -- Cả người hắn ta thậm chí là hư ảnh người khổng lồtrong hư không, cả thẻ bài kim sắc và sách thẻ, tất cả tan ra như pha lê vỡ vụn,hóa thành những hạt bụi nhỏ bay tán loạn rồi rơi xuống mặt đất, phát lên tiếngđánh thanh thúy."Đây là tình huống gì thế này?"Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.Hắn cảnh giác nhìn chung quanh, lại phát hiện bốn phía không có kẻ nào.Giọng nói của Andrea bỗng vang lên: “Hắn vi phạm Tứ Đại pháp tắc, là bị pháptắc trùng phạt."“Có ý gì?"Liễu Bình hỏi.Hắn chú ý tất cả mọi thứ chung quanh như rơi vào đình trệ, những huyết vụ rơirụng trong gió kia sôi nổi hóa thành vô số những hạt bụi vỡ vụn rất nhỏ, bay lảtả vào hư không rồi hoàn toàn không thấy bóng dáng đầu nữa.Andrea lập tức nói: “Trên tuyến thời gian này, Luyện Ngục Cựu Thần không chỉkhông chết, còn phản bội chủ mẫu tàn nhẫn sau lưng nữ sĩ Thống Khổ, bắt đầuđi con đường Ngạc Mộng trong Vĩnh Dạ–– đây là chuyện đã định sẵn phải xảyra trong lịch sử."Liễu Bình suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Không sai, ta nhớ chuyện này."-- Không chỉ nhớ rõ, hắn còn thắng được một thẻ bài Ác Mộng từ trên tay nó:Mộng Yểm Hành Giả! Khi hai người nói chuyện, mặt đất chung quanh bắt đầuhiện ra vết rạn chi chít."Tuyến thời gian sắp bị chặt đứt -- Liễu Bình, người phải lập tức nghĩ cách!"Andrea kinh hoảng nói."Rốt cuộc là tình huống như thế nào?"Liễu Bình trấn định hỏi."Nó không nên chết ở thời khắc này, một khi nó chết thì tất cả nhân quả trêntuyến thời gian kế tiếp sẽ không thể thành lập –– Tứ Đại pháp tắc là thời gian,ấkhông gian, vận mệnh và luật nhân quả sẽ lập tức phản phệ tất cả, mọi thứ sẽ bịkéo vào thời không song song, cuối cùng không thể trở về!"Andrea nói."Ta phải làm thế nào?"Liễu Bình hỏi.Hắn chú ý thấy quần áo trên người mình bắt đầu đọng lại, hóa thành thể rắntrong suốt lấp lánh giống như pha lê, mà những bụi bặm bay múa trong khôngtrung cũng đình trệ.Đây là hủy diệt tất cả!"Ngươi phải nghĩ cách làm nhân quả thành lập! Phải làm tất cả những chuyệnxảy ra kế tiếp đều không đứt đoạn vì cái chết của nó –– Nhưng chuyện kế tiếpđều phải do nó làm ra --quả thực là không có cách nào!"Andrea tuyệt vọng nói.Suy nghĩ chợt lóe trong lòng Liễu Bình, hắn bỗng rút thẻ bài màu xám kia ra.Trên thẻ bài xám thẻ, vị Luyện Ngục Cựu Thần kia nhìn lại Liễu Bình, nói vớigiọng trầm thấp: “Xin lỗi, ta không kiên trì được, công kích của bọn chúng quámãnh liệt.""Hiện tại không phải lúc nói những lời đó, ta biết thần vị Luyện Ngục có thểtranh đoạt và kế thừa, đưa thần vị của người cho ta mượn dùng một chút!"Liễu Bình nói."Được, minh hữu của ta."Nó duỗi tay chỉ thẳng vào Liễu Bình.Quanh người Liễu Bình bỗng hiện ra từng ngọn lửa hung hãn, chúng tụ lại trênđầu hắn, hóa thành một cái mũ liệt hỏa.Từng pháp tắc Luyện Ngục hội tụ chung quanh hắn, không ngừng truyền thụhuyền bí về thần vị Luyện Ngục cho hắn.Trên mặt Liễu Bình lộ ra vẻ lĩnh ngộ."Ngươi sẽ không quyến luyến thần vị Luyện Ngục, đúng không?"Cựu Thần có chút lo lắng mà hỏi."Sẽ không, chúng ta là minh hữu, ta tuyệt đối không cướp lấy thần vị của cácngươi -- thần vị không có ý nghĩa gì đối với ta."Liễu Bình nói.Lúc này chung quanh đều rơi vào yên lặng.Cứ như có một sức mạnh to lớn đang thúc đẩy toàn bộ thế giới rơi vào vực thẳmhủy diệt sâu không lường được nào đó.Liễu Bình hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng quát: “Ta là lao ngục chi khóa, thầnchủ của lửa và sương mù!"ắ ồ ắOanh –– Ngọn lửa và sương mù vô tận tản ra từ trên người hắn rồi lan tràn khắpbốn phương tám hướng.Loại động lại kia như bị đánh vỡ.Nhưng Liễu Bình có thể cảm nhận được, hắn chỉ còn lại cơ hội cuối cùng đểhành động mà thôi.- - Đây là cơ hội cuối cùng mà Tứ Đại pháp tắc cho hắn.Andrea tuyệt vọng nói: “Liễu Bình, phải là nó! Chuyện kế tiếp đều là nó làm,cho dù người kế thừa thần vị của nó, nhưng ngươi không phải nó, đây là sơ hởlogic lớn nhất!""Yên tâm."Liễu Bình truyền âm.Hắn nâng tay lên -- Chỉ một thoáng, một hư ảnh mơ hồ ầm ầm dâng lên từ trênngười hắn, hóa thành thân thể nguy nga cao mấy chục mét.Đây là một con quái vật hình người có làn da khô nứt màu tro tàn.Trên đầu nó có hai cái sừng, hai mắt bị từng sợi dây xám khâu lại, bốn cánh tayrũ đến mắt cá chân, lúc đi lại thì cũng sử dụng cả tay và chân.Khi nó mở mắt ra -- Dung nham sôi trào quay cuồng chảy xuôi trong hốc mắtnó, một lớp sương mù tràn ra từ trên người nó, che giấu đi thân thể nó.Liễu Bình biến thành dáng vẻ của Luyện Ngục Cựu Thần! –– Đặc hiệu sư! --Lừa gạt! Bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả những chuyện sau này đều là hắn dùngdáng vẻ của Cựu Thần để làm! Nếu như vậy thì hợp logic.Luyện Ngục Cựu Thần đã chết, nhưng có người giả dạng thành nó, đi làm tất cảmọi chuyện mà nó làm trong tuyến thời gian sau đó! Trong chớp nhoáng, sựđọng lại của mọi thứ chung quanh lập tức tan thành mây khói, giống như chưatừng tồn tại.Gió.Làn gió Vĩnh Dạ bắt đầu thổi quét lần nữa.Cả thế giới lại khôi phục bình thường.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình để thẻ bài màu xám vào sách thẻ, cất đi, lúc này mới nhìn về phía kẻđịch đối diện.Chỉ thấy trên mặt người nọ lộ ra vẻ phẫn hận, tiện tay mở sách thẻ ra, lấy mộtthẻ bài kim sắc từ trong đó ra."Ngươi giết tất cả thủ hạ của ta, hiện tại ta muốn người phải trả cái giá tươngứng!"Hắn ta nắm lấy thẻ bài kim sắc, lập tức muốn tung nó ra ngoài.Dị biến đột nhiên sinh ra -- Cả người hắn ta thậm chí là hư ảnh người khổng lồtrong hư không, cả thẻ bài kim sắc và sách thẻ, tất cả tan ra như pha lê vỡ vụn,hóa thành những hạt bụi nhỏ bay tán loạn rồi rơi xuống mặt đất, phát lên tiếngđánh thanh thúy."Đây là tình huống gì thế này?"Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.Hắn cảnh giác nhìn chung quanh, lại phát hiện bốn phía không có kẻ nào.Giọng nói của Andrea bỗng vang lên: “Hắn vi phạm Tứ Đại pháp tắc, là bị pháptắc trùng phạt."“Có ý gì?"Liễu Bình hỏi.Hắn chú ý tất cả mọi thứ chung quanh như rơi vào đình trệ, những huyết vụ rơirụng trong gió kia sôi nổi hóa thành vô số những hạt bụi vỡ vụn rất nhỏ, bay lảtả vào hư không rồi hoàn toàn không thấy bóng dáng đầu nữa.Andrea lập tức nói: “Trên tuyến thời gian này, Luyện Ngục Cựu Thần không chỉkhông chết, còn phản bội chủ mẫu tàn nhẫn sau lưng nữ sĩ Thống Khổ, bắt đầuđi con đường Ngạc Mộng trong Vĩnh Dạ–– đây là chuyện đã định sẵn phải xảyra trong lịch sử."Liễu Bình suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Không sai, ta nhớ chuyện này."-- Không chỉ nhớ rõ, hắn còn thắng được một thẻ bài Ác Mộng từ trên tay nó:Mộng Yểm Hành Giả! Khi hai người nói chuyện, mặt đất chung quanh bắt đầuhiện ra vết rạn chi chít."Tuyến thời gian sắp bị chặt đứt -- Liễu Bình, người phải lập tức nghĩ cách!"Andrea kinh hoảng nói."Rốt cuộc là tình huống như thế nào?"Liễu Bình trấn định hỏi."Nó không nên chết ở thời khắc này, một khi nó chết thì tất cả nhân quả trêntuyến thời gian kế tiếp sẽ không thể thành lập –– Tứ Đại pháp tắc là thời gian,ấkhông gian, vận mệnh và luật nhân quả sẽ lập tức phản phệ tất cả, mọi thứ sẽ bịkéo vào thời không song song, cuối cùng không thể trở về!"Andrea nói."Ta phải làm thế nào?"Liễu Bình hỏi.Hắn chú ý thấy quần áo trên người mình bắt đầu đọng lại, hóa thành thể rắntrong suốt lấp lánh giống như pha lê, mà những bụi bặm bay múa trong khôngtrung cũng đình trệ.Đây là hủy diệt tất cả!"Ngươi phải nghĩ cách làm nhân quả thành lập! Phải làm tất cả những chuyệnxảy ra kế tiếp đều không đứt đoạn vì cái chết của nó –– Nhưng chuyện kế tiếpđều phải do nó làm ra --quả thực là không có cách nào!"Andrea tuyệt vọng nói.Suy nghĩ chợt lóe trong lòng Liễu Bình, hắn bỗng rút thẻ bài màu xám kia ra.Trên thẻ bài xám thẻ, vị Luyện Ngục Cựu Thần kia nhìn lại Liễu Bình, nói vớigiọng trầm thấp: “Xin lỗi, ta không kiên trì được, công kích của bọn chúng quámãnh liệt.""Hiện tại không phải lúc nói những lời đó, ta biết thần vị Luyện Ngục có thểtranh đoạt và kế thừa, đưa thần vị của người cho ta mượn dùng một chút!"Liễu Bình nói."Được, minh hữu của ta."Nó duỗi tay chỉ thẳng vào Liễu Bình.Quanh người Liễu Bình bỗng hiện ra từng ngọn lửa hung hãn, chúng tụ lại trênđầu hắn, hóa thành một cái mũ liệt hỏa.Từng pháp tắc Luyện Ngục hội tụ chung quanh hắn, không ngừng truyền thụhuyền bí về thần vị Luyện Ngục cho hắn.Trên mặt Liễu Bình lộ ra vẻ lĩnh ngộ."Ngươi sẽ không quyến luyến thần vị Luyện Ngục, đúng không?"Cựu Thần có chút lo lắng mà hỏi."Sẽ không, chúng ta là minh hữu, ta tuyệt đối không cướp lấy thần vị của cácngươi -- thần vị không có ý nghĩa gì đối với ta."Liễu Bình nói.Lúc này chung quanh đều rơi vào yên lặng.Cứ như có một sức mạnh to lớn đang thúc đẩy toàn bộ thế giới rơi vào vực thẳmhủy diệt sâu không lường được nào đó.Liễu Bình hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng quát: “Ta là lao ngục chi khóa, thầnchủ của lửa và sương mù!"ắ ồ ắOanh –– Ngọn lửa và sương mù vô tận tản ra từ trên người hắn rồi lan tràn khắpbốn phương tám hướng.Loại động lại kia như bị đánh vỡ.Nhưng Liễu Bình có thể cảm nhận được, hắn chỉ còn lại cơ hội cuối cùng đểhành động mà thôi.- - Đây là cơ hội cuối cùng mà Tứ Đại pháp tắc cho hắn.Andrea tuyệt vọng nói: “Liễu Bình, phải là nó! Chuyện kế tiếp đều là nó làm,cho dù người kế thừa thần vị của nó, nhưng ngươi không phải nó, đây là sơ hởlogic lớn nhất!""Yên tâm."Liễu Bình truyền âm.Hắn nâng tay lên -- Chỉ một thoáng, một hư ảnh mơ hồ ầm ầm dâng lên từ trênngười hắn, hóa thành thân thể nguy nga cao mấy chục mét.Đây là một con quái vật hình người có làn da khô nứt màu tro tàn.Trên đầu nó có hai cái sừng, hai mắt bị từng sợi dây xám khâu lại, bốn cánh tayrũ đến mắt cá chân, lúc đi lại thì cũng sử dụng cả tay và chân.Khi nó mở mắt ra -- Dung nham sôi trào quay cuồng chảy xuôi trong hốc mắtnó, một lớp sương mù tràn ra từ trên người nó, che giấu đi thân thể nó.Liễu Bình biến thành dáng vẻ của Luyện Ngục Cựu Thần! –– Đặc hiệu sư! --Lừa gạt! Bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả những chuyện sau này đều là hắn dùngdáng vẻ của Cựu Thần để làm! Nếu như vậy thì hợp logic.Luyện Ngục Cựu Thần đã chết, nhưng có người giả dạng thành nó, đi làm tất cảmọi chuyện mà nó làm trong tuyến thời gian sau đó! Trong chớp nhoáng, sựđọng lại của mọi thứ chung quanh lập tức tan thành mây khói, giống như chưatừng tồn tại.Gió.Làn gió Vĩnh Dạ bắt đầu thổi quét lần nữa.Cả thế giới lại khôi phục bình thường.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình để thẻ bài màu xám vào sách thẻ, cất đi, lúc này mới nhìn về phía kẻđịch đối diện.Chỉ thấy trên mặt người nọ lộ ra vẻ phẫn hận, tiện tay mở sách thẻ ra, lấy mộtthẻ bài kim sắc từ trong đó ra."Ngươi giết tất cả thủ hạ của ta, hiện tại ta muốn người phải trả cái giá tươngứng!"Hắn ta nắm lấy thẻ bài kim sắc, lập tức muốn tung nó ra ngoài.Dị biến đột nhiên sinh ra -- Cả người hắn ta thậm chí là hư ảnh người khổng lồtrong hư không, cả thẻ bài kim sắc và sách thẻ, tất cả tan ra như pha lê vỡ vụn,hóa thành những hạt bụi nhỏ bay tán loạn rồi rơi xuống mặt đất, phát lên tiếngđánh thanh thúy."Đây là tình huống gì thế này?"Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.Hắn cảnh giác nhìn chung quanh, lại phát hiện bốn phía không có kẻ nào.Giọng nói của Andrea bỗng vang lên: “Hắn vi phạm Tứ Đại pháp tắc, là bị pháptắc trùng phạt."“Có ý gì?"Liễu Bình hỏi.Hắn chú ý tất cả mọi thứ chung quanh như rơi vào đình trệ, những huyết vụ rơirụng trong gió kia sôi nổi hóa thành vô số những hạt bụi vỡ vụn rất nhỏ, bay lảtả vào hư không rồi hoàn toàn không thấy bóng dáng đầu nữa.Andrea lập tức nói: “Trên tuyến thời gian này, Luyện Ngục Cựu Thần không chỉkhông chết, còn phản bội chủ mẫu tàn nhẫn sau lưng nữ sĩ Thống Khổ, bắt đầuđi con đường Ngạc Mộng trong Vĩnh Dạ–– đây là chuyện đã định sẵn phải xảyra trong lịch sử."Liễu Bình suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Không sai, ta nhớ chuyện này."-- Không chỉ nhớ rõ, hắn còn thắng được một thẻ bài Ác Mộng từ trên tay nó:Mộng Yểm Hành Giả! Khi hai người nói chuyện, mặt đất chung quanh bắt đầuhiện ra vết rạn chi chít."Tuyến thời gian sắp bị chặt đứt -- Liễu Bình, người phải lập tức nghĩ cách!"Andrea kinh hoảng nói."Rốt cuộc là tình huống như thế nào?"Liễu Bình trấn định hỏi."Nó không nên chết ở thời khắc này, một khi nó chết thì tất cả nhân quả trêntuyến thời gian kế tiếp sẽ không thể thành lập –– Tứ Đại pháp tắc là thời gian,ấkhông gian, vận mệnh và luật nhân quả sẽ lập tức phản phệ tất cả, mọi thứ sẽ bịkéo vào thời không song song, cuối cùng không thể trở về!"Andrea nói."Ta phải làm thế nào?"Liễu Bình hỏi.Hắn chú ý thấy quần áo trên người mình bắt đầu đọng lại, hóa thành thể rắntrong suốt lấp lánh giống như pha lê, mà những bụi bặm bay múa trong khôngtrung cũng đình trệ.Đây là hủy diệt tất cả!"Ngươi phải nghĩ cách làm nhân quả thành lập! Phải làm tất cả những chuyệnxảy ra kế tiếp đều không đứt đoạn vì cái chết của nó –– Nhưng chuyện kế tiếpđều phải do nó làm ra --quả thực là không có cách nào!"Andrea tuyệt vọng nói.Suy nghĩ chợt lóe trong lòng Liễu Bình, hắn bỗng rút thẻ bài màu xám kia ra.Trên thẻ bài xám thẻ, vị Luyện Ngục Cựu Thần kia nhìn lại Liễu Bình, nói vớigiọng trầm thấp: “Xin lỗi, ta không kiên trì được, công kích của bọn chúng quámãnh liệt.""Hiện tại không phải lúc nói những lời đó, ta biết thần vị Luyện Ngục có thểtranh đoạt và kế thừa, đưa thần vị của người cho ta mượn dùng một chút!"Liễu Bình nói."Được, minh hữu của ta."Nó duỗi tay chỉ thẳng vào Liễu Bình.Quanh người Liễu Bình bỗng hiện ra từng ngọn lửa hung hãn, chúng tụ lại trênđầu hắn, hóa thành một cái mũ liệt hỏa.Từng pháp tắc Luyện Ngục hội tụ chung quanh hắn, không ngừng truyền thụhuyền bí về thần vị Luyện Ngục cho hắn.Trên mặt Liễu Bình lộ ra vẻ lĩnh ngộ."Ngươi sẽ không quyến luyến thần vị Luyện Ngục, đúng không?"Cựu Thần có chút lo lắng mà hỏi."Sẽ không, chúng ta là minh hữu, ta tuyệt đối không cướp lấy thần vị của cácngươi -- thần vị không có ý nghĩa gì đối với ta."Liễu Bình nói.Lúc này chung quanh đều rơi vào yên lặng.Cứ như có một sức mạnh to lớn đang thúc đẩy toàn bộ thế giới rơi vào vực thẳmhủy diệt sâu không lường được nào đó.Liễu Bình hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng quát: “Ta là lao ngục chi khóa, thầnchủ của lửa và sương mù!"ắ ồ ắOanh –– Ngọn lửa và sương mù vô tận tản ra từ trên người hắn rồi lan tràn khắpbốn phương tám hướng.Loại động lại kia như bị đánh vỡ.Nhưng Liễu Bình có thể cảm nhận được, hắn chỉ còn lại cơ hội cuối cùng đểhành động mà thôi.- - Đây là cơ hội cuối cùng mà Tứ Đại pháp tắc cho hắn.Andrea tuyệt vọng nói: “Liễu Bình, phải là nó! Chuyện kế tiếp đều là nó làm,cho dù người kế thừa thần vị của nó, nhưng ngươi không phải nó, đây là sơ hởlogic lớn nhất!""Yên tâm."Liễu Bình truyền âm.Hắn nâng tay lên -- Chỉ một thoáng, một hư ảnh mơ hồ ầm ầm dâng lên từ trênngười hắn, hóa thành thân thể nguy nga cao mấy chục mét.Đây là một con quái vật hình người có làn da khô nứt màu tro tàn.Trên đầu nó có hai cái sừng, hai mắt bị từng sợi dây xám khâu lại, bốn cánh tayrũ đến mắt cá chân, lúc đi lại thì cũng sử dụng cả tay và chân.Khi nó mở mắt ra -- Dung nham sôi trào quay cuồng chảy xuôi trong hốc mắtnó, một lớp sương mù tràn ra từ trên người nó, che giấu đi thân thể nó.Liễu Bình biến thành dáng vẻ của Luyện Ngục Cựu Thần! –– Đặc hiệu sư! --Lừa gạt! Bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả những chuyện sau này đều là hắn dùngdáng vẻ của Cựu Thần để làm! Nếu như vậy thì hợp logic.Luyện Ngục Cựu Thần đã chết, nhưng có người giả dạng thành nó, đi làm tất cảmọi chuyện mà nó làm trong tuyến thời gian sau đó! Trong chớp nhoáng, sựđọng lại của mọi thứ chung quanh lập tức tan thành mây khói, giống như chưatừng tồn tại.Gió.Làn gió Vĩnh Dạ bắt đầu thổi quét lần nữa.Cả thế giới lại khôi phục bình thường.