"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1032: Ta là chức nghiệp cận chiến

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Một giờ sau.Trong thế giới chưa biết nào đó.Bông tuyết bay lả tả phiêu đãng trong thiên địa.Trong thôn xóm dân cư ít ghé đến, có một vị khách xa lạ xuất hiện.Là Liễu Bình.Lúc hắn buông xuống, thế giới này đang trong lúc chạng vạng, lại có tuyết lớnrơi xuống, cả thôn xóm không có người nào đi lại trên đường.Liễu Bình tìm kiếm một hồi, ánh mắt dùng lại trên loạt kiến trúc lớn nhất trongthôn.Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: “Chú ý, đây là một thế giới Ác Mộngcấp bậc cực kỳ cao, có hơi giống với địa cung Ác Mộng mà người từng gặp,chẳng qua quy tắc của nơi này càng khắc nghiệt tàn khốc.""Là quy tắc gì?"Liễu Bình hỏi."Đây là tình báo cấp bậc “bí mật, ta nói cho người biết thì nhất định sẽ kinhđộng chúa tể Ác Mộng kia, người phải tự đi xem."Thượng để nói."Ai, ngươi nói xem mình có lợi ích gì, cái gì cũng biết, nhưng không thể nói cáigì cả."Đại Địa chi Mẫu ở một bên oán giận."Trong toàn bộ thế giới, chỉ có thôn này tồn tại sinh mệnh, đây là điều duy nhấtta có thể nói."Thượng đế nói."Được rồi, ta đi xem."Liễu Bình nói, đặt chân lên nền tuyết, chậm rãi đi đến dãy kiến trúc kia.Chỉ chốc lát sau.Hắn đã đến trước cửa kiến trúc kia.Chỉ thấy trước cửa có một thứ lấy kỳ quái khắc thành từ băng tuyết, nhìn nógiống như con chó ngồi xổm trước cửa, nhưng bản thể lại quá mức khổng lồ,cao chừng ba mét.Vào khoảnh khắc Liễu Bình đi đến, quái vật này lập tức sống lại."Một kẻ phi thăng mới –– tới đây, nói cho ta biết, người đến từ thế giới nào?"Quái vật hỏi.ễ ấLiễu Bình lộ ra ý cười, ấn tay lên chuôi đao."Thế giới Hắc Ma, đánh số 0508."Thượng để nhắc nhở bên tai hắn."Ta đến từ thế giới Hắc Ma, đánh số 0508."Liễu Bình nói."A... Thì ra là ngươi, hình như lúc phi thăng xuất hiện ngoài ý muốn, chúng tacho rằng ngươi đã bị ném đến không gian không rõ nào đó... Thì ra còn sống,thật là may mắn."Quái vật bừng tỉnh mà nói.Nó nhích qua bên cạnh.Cánh cửa mở ra."Đa tạ."Liễu Bình đi vào cánh cửa.Vừa tiến đến đã cảm thấy nơi này ấm áp như xuân, chung quanh là từng cái bànlàm bằng gỗ, hai tên tửu quỷ uống đến say khướt nằm dài trên bàn, đang ngủngon lành.Lửa trong lò sưởi bùm bùm cháy lên.Tất cả đều thật an tĩnh."Mới tới?"Một giọng nói vang lên."Đúng vậy."Liễu Bình nói."Được thôi, chúc mừng người phi thăng từ thế giới của mình, nhưng người phảihiểu được, quy tắc sinh tồn của thế giới này quá mức tàn khốc, chúng ta khôngcần một tên kéo chân sau."Giọng nói kia vang lên.Liễu Bình nhìn chung quanh, không phát hiện người nói chuyện."Cho nên?"Hắn hỏi."Nếu ngươi có thể tìm được ta, ta sẽ cho ngươi một con số mới, để người thêmvào danh sách thế giới trước mắt.""Nếu ta tìm không ra thì sao?""Vậy rời khỏi thôn, tự đi tìm một vài chiêu số để cầu sinh đi.""Cái này thì ta không thể gật bừa."ễ ế ẫ ẫ ề ếLiễu Bình đang nói, chiếc nhẫn đỏ thẫm truyền đến cảm ứng tâm linh của ĐạiĐịa chỉ Mẫu: “Tên kia trốn dưới mặt đất –– ngay cái thảm bên trái trước lò sưởitrong tường, chỉ cần có liên quan đến mặt đất thì đừng ai mơ giấu diếm đượcta.""Đã biết."Liễu Bình thầm lên tiếng, rút trường đao ra chỉ vào cái thảm trông thật hoa lệdài mấy thước trước lò sưởi kia, hơi di chuyển một chút qua bên trái."Ngươi ở chỗ này."Hắn mở miệng nói.Giọng nói kia ngạc nhiên hỏi: “Ồ? Làm sao người phát hiện được ta?""Xin lỗi, không thể tùy tiện nói cho ngươi."Liễu Bình nói."Được thôi, xem ra người có tư cách gia nhập, chúng ta hoan nghênh cường giảgia nhập, bởi vì muốn sống sót thật sự quá khó khăn."Tiếng nói vừa dứt, trước lò sưởi trong tương xuất hiện một nam tử tóc dài vẻmặt mỏi mệt.Gã ném một thẻ bài về hướng Liễu Bình.Liễu Bình đón lấy thẻ bài rồi quan sát, chỉ thấy trên đó có vẽ một hàng số: “05.""Đánh số của ngươi là 05, cũng là người thứ năm của thế giới này."Nam tử tóc dài nói."Người thứ năm?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy, những người khác đều đã chết."Nam tử tóc dài nói.Thẻ bài trên tay Liễu Bình bỗng hiện lên một vệt sáng.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ màu bạc lập tức hiện ra: “Hoan nghênhngười, phi thăng giả đến từ vạn giới, nơi này là nơi khảo nghiệm chung cực, chỉcó người thành công sống qua năm buổi tối mới có thể rời khỏi nơi này, từ đóbắt đầu trung thành làm việc dưới trướng chúa tể Ác Mộng."Bông tuyết chi chít rơi xuống.Lò sưởi trong tường truyền đến tiếng vang bùm bùm, lộ ra một cảm giác ấm áphiếm thấy.Liễu Bình khoanh chân ngồi trên cái ghế cách lò sưởi không xa, nhìn giao diệnhoàn toàn mới xuất hiện trước mặt hắn: “Đánh số: 05.""Đến từ thế giới Hắc Ma.""Thuyết minh sơ lược nhiệm vụ: Thời gian nghỉ ngơi sẽ kéo dài liên tục đến 7giờ tối, bắt đầu từ 7 giờ, xin hãy tìm mọi cách để sống sót, mãi đến hàng đôngngày mai."Tổng cộng chỉ có ba hàng chữ nhỏ màu bạc như vậy.Không còn có càng nhiều tình báo.Liễu Bình nhìn về phía nam tử tóc dài kia, hỏi: “Ban đêm sẽ có nguy hiểm gì?"Nam tử tóc dài lắc đầu và nói: “Ta tới vào ban ngày, cho nên ta cũng không biếttình hình buổi tối như thế nào.""Sống qua năm buổi tối là được, đúng không?"Liễu Bình nói."Ngươi cho rằng rất đơn giản? Nhóm người đến cùng với ta có chừng ba mươingười, giờ chỉ còn lại một mình ta sống đến giờ phút này."Nam tử tóc dài lạnh lùng nói.Liễu Bình nhìn về phía hai gã tửu quy cách đó không xa.- - Bọn họ vẫn nằmtrên bàn, phát ra tiếng ngáy vang dội.Nam tử tóc dài nhìn lại theo ánh mắt hắn, nói: “Hai người kia đều là tay già đời–– tên có chòm râu xồm kia đã sống sáu ngày, nhưng không hài lòng đối vớichức vị đạt được, cho nên tiếp tục ở lại nơi này, muốn đua một phen, xem có thểđạt được đánh giá càng cao hay không.""Danh hiệu của hắn ——""Hắn là 01, tên ngồi bên cạnh cùng hắn uống rượu là 03, ta là 04, ngươi là 05."Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trên giao diện: “Cách đúng bảy giờ tôi chỉcòn ba phút, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."Rõ ràng nam tử tóc dài cũng thấy được nhắc nhở này, gã bỗng rút ra một thanhpháp trường màu đen, quát khẽ: “Sắp bắt đầu rồi, nói xem ngươi là chức nghiệpgì? Có thể phối hợp với ta không?"Liễu Bình nhìn lại bên kia phòng nghỉ, chỉ thấy hai tửu quỷ kia đã tỉnh lại, dángvẻ buồn bã ỉu xìu, không ngừng ngáp, họ đặt từng thanh binh khí ở trên bàn,làm ra bước kiểm tra cuối cùng.Lúc này trong lòng Liễu Bình đã hiểu ra.Pháp sư danh hiệu 04 này thật vất vả mới sống qua cả buổi sáng, cũng hoàntoàn không biết tình hình buổi tối thế nào nên nóng lòng tìm kiếm đồng bạncùng chiến đấu.Nếu không thì gã cũng sẽ không nói nhiều như vậy với hắn.- - Tựa như hai tênuống say kia, bọn họ căn bản lười phản ứng hắn."Ta là chức nghiệp cận chiến."Liễu Bình cười nói, thuận tiện đặt hai thanh đao ở trước mặt trên bàn.Nam tử tóc dài ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Rất tốt, chúng ta phối hợp lại thìcó thể ứng phó các loại tình huống.""Ta cũng nghĩ như vậy."Liễu Bình nói.Hai người lẳng lặng chờ đợi mấy phút.Đương -- đường -- đường -- Đồng hồ trên tường bỗng phát ra một tiếng vangthanh thúy.Chỉ thấy cửa nhỏ làm bằng gỗ trên đồng hồ mở ra hai bên, một con chim máymóc bắn ra, phát ra tiếng thét chói tai: “7 giờ! 7 giờ!""Từ giờ trở đi, các ngươi không thể rời khỏi căn nhà này, nếu không kết cục rấtkhó nói đấy."

Một giờ sau.

Trong thế giới chưa biết nào đó.

Bông tuyết bay lả tả phiêu đãng trong thiên địa.

Trong thôn xóm dân cư ít ghé đến, có một vị khách xa lạ xuất hiện.

Là Liễu Bình.

Lúc hắn buông xuống, thế giới này đang trong lúc chạng vạng, lại có tuyết lớn

rơi xuống, cả thôn xóm không có người nào đi lại trên đường.

Liễu Bình tìm kiếm một hồi, ánh mắt dùng lại trên loạt kiến trúc lớn nhất trong

thôn.

Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: “Chú ý, đây là một thế giới Ác Mộng

cấp bậc cực kỳ cao, có hơi giống với địa cung Ác Mộng mà người từng gặp,

chẳng qua quy tắc của nơi này càng khắc nghiệt tàn khốc."

"Là quy tắc gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Đây là tình báo cấp bậc “bí mật, ta nói cho người biết thì nhất định sẽ kinh

động chúa tể Ác Mộng kia, người phải tự đi xem."

Thượng để nói.

"Ai, ngươi nói xem mình có lợi ích gì, cái gì cũng biết, nhưng không thể nói cái

gì cả."

Đại Địa chi Mẫu ở một bên oán giận.

"Trong toàn bộ thế giới, chỉ có thôn này tồn tại sinh mệnh, đây là điều duy nhất

ta có thể nói."

Thượng đế nói.

"Được rồi, ta đi xem."

Liễu Bình nói, đặt chân lên nền tuyết, chậm rãi đi đến dãy kiến trúc kia.

Chỉ chốc lát sau.

Hắn đã đến trước cửa kiến trúc kia.

Chỉ thấy trước cửa có một thứ lấy kỳ quái khắc thành từ băng tuyết, nhìn nó

giống như con chó ngồi xổm trước cửa, nhưng bản thể lại quá mức khổng lồ,

cao chừng ba mét.

Vào khoảnh khắc Liễu Bình đi đến, quái vật này lập tức sống lại.

"Một kẻ phi thăng mới –– tới đây, nói cho ta biết, người đến từ thế giới nào?"

Quái vật hỏi.

ễ ấ

Liễu Bình lộ ra ý cười, ấn tay lên chuôi đao.

"Thế giới Hắc Ma, đánh số 0508."

Thượng để nhắc nhở bên tai hắn.

"Ta đến từ thế giới Hắc Ma, đánh số 0508."

Liễu Bình nói.

"A... Thì ra là ngươi, hình như lúc phi thăng xuất hiện ngoài ý muốn, chúng ta

cho rằng ngươi đã bị ném đến không gian không rõ nào đó... Thì ra còn sống,

thật là may mắn."

Quái vật bừng tỉnh mà nói.

Nó nhích qua bên cạnh.

Cánh cửa mở ra.

"Đa tạ."

Liễu Bình đi vào cánh cửa.

Vừa tiến đến đã cảm thấy nơi này ấm áp như xuân, chung quanh là từng cái bàn

làm bằng gỗ, hai tên tửu quỷ uống đến say khướt nằm dài trên bàn, đang ngủ

ngon lành.

Lửa trong lò sưởi bùm bùm cháy lên.

Tất cả đều thật an tĩnh.

"Mới tới?"

Một giọng nói vang lên.

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.

"Được thôi, chúc mừng người phi thăng từ thế giới của mình, nhưng người phải

hiểu được, quy tắc sinh tồn của thế giới này quá mức tàn khốc, chúng ta không

cần một tên kéo chân sau."

Giọng nói kia vang lên.

Liễu Bình nhìn chung quanh, không phát hiện người nói chuyện.

"Cho nên?"

Hắn hỏi.

"Nếu ngươi có thể tìm được ta, ta sẽ cho ngươi một con số mới, để người thêm

vào danh sách thế giới trước mắt."

"Nếu ta tìm không ra thì sao?"

"Vậy rời khỏi thôn, tự đi tìm một vài chiêu số để cầu sinh đi."

"Cái này thì ta không thể gật bừa."

ễ ế ẫ ẫ ề ế

Liễu Bình đang nói, chiếc nhẫn đỏ thẫm truyền đến cảm ứng tâm linh của Đại

Địa chỉ Mẫu: “Tên kia trốn dưới mặt đất –– ngay cái thảm bên trái trước lò sưởi

trong tường, chỉ cần có liên quan đến mặt đất thì đừng ai mơ giấu diếm được

ta."

"Đã biết."

Liễu Bình thầm lên tiếng, rút trường đao ra chỉ vào cái thảm trông thật hoa lệ

dài mấy thước trước lò sưởi kia, hơi di chuyển một chút qua bên trái.

"Ngươi ở chỗ này."

Hắn mở miệng nói.

Giọng nói kia ngạc nhiên hỏi: “Ồ? Làm sao người phát hiện được ta?"

"Xin lỗi, không thể tùy tiện nói cho ngươi."

Liễu Bình nói.

"Được thôi, xem ra người có tư cách gia nhập, chúng ta hoan nghênh cường giả

gia nhập, bởi vì muốn sống sót thật sự quá khó khăn."

Tiếng nói vừa dứt, trước lò sưởi trong tương xuất hiện một nam tử tóc dài vẻ

mặt mỏi mệt.

Gã ném một thẻ bài về hướng Liễu Bình.

Liễu Bình đón lấy thẻ bài rồi quan sát, chỉ thấy trên đó có vẽ một hàng số: “05."

"Đánh số của ngươi là 05, cũng là người thứ năm của thế giới này."

Nam tử tóc dài nói.

"Người thứ năm?"

Liễu Bình hỏi.

"Đúng vậy, những người khác đều đã chết."

Nam tử tóc dài nói.

Thẻ bài trên tay Liễu Bình bỗng hiện lên một vệt sáng.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ màu bạc lập tức hiện ra: “Hoan nghênh

người, phi thăng giả đến từ vạn giới, nơi này là nơi khảo nghiệm chung cực, chỉ

có người thành công sống qua năm buổi tối mới có thể rời khỏi nơi này, từ đó

bắt đầu trung thành làm việc dưới trướng chúa tể Ác Mộng."

Bông tuyết chi chít rơi xuống.

Lò sưởi trong tường truyền đến tiếng vang bùm bùm, lộ ra một cảm giác ấm áp

hiếm thấy.

Liễu Bình khoanh chân ngồi trên cái ghế cách lò sưởi không xa, nhìn giao diện

hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt hắn: “Đánh số: 05."

"Đến từ thế giới Hắc Ma."

"Thuyết minh sơ lược nhiệm vụ: Thời gian nghỉ ngơi sẽ kéo dài liên tục đến 7

giờ tối, bắt đầu từ 7 giờ, xin hãy tìm mọi cách để sống sót, mãi đến hàng đông

ngày mai."

Tổng cộng chỉ có ba hàng chữ nhỏ màu bạc như vậy.

Không còn có càng nhiều tình báo.

Liễu Bình nhìn về phía nam tử tóc dài kia, hỏi: “Ban đêm sẽ có nguy hiểm gì?"

Nam tử tóc dài lắc đầu và nói: “Ta tới vào ban ngày, cho nên ta cũng không biết

tình hình buổi tối như thế nào."

"Sống qua năm buổi tối là được, đúng không?"

Liễu Bình nói.

"Ngươi cho rằng rất đơn giản? Nhóm người đến cùng với ta có chừng ba mươi

người, giờ chỉ còn lại một mình ta sống đến giờ phút này."

Nam tử tóc dài lạnh lùng nói.

Liễu Bình nhìn về phía hai gã tửu quy cách đó không xa.- - Bọn họ vẫn nằm

trên bàn, phát ra tiếng ngáy vang dội.

Nam tử tóc dài nhìn lại theo ánh mắt hắn, nói: “Hai người kia đều là tay già đời

–– tên có chòm râu xồm kia đã sống sáu ngày, nhưng không hài lòng đối với

chức vị đạt được, cho nên tiếp tục ở lại nơi này, muốn đua một phen, xem có thể

đạt được đánh giá càng cao hay không."

"Danh hiệu của hắn ——"

"Hắn là 01, tên ngồi bên cạnh cùng hắn uống rượu là 03, ta là 04, ngươi là 05."

Bỗng nhiên.

Một hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trên giao diện: “Cách đúng bảy giờ tôi chỉ

còn ba phút, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Rõ ràng nam tử tóc dài cũng thấy được nhắc nhở này, gã bỗng rút ra một thanh

pháp trường màu đen, quát khẽ: “Sắp bắt đầu rồi, nói xem ngươi là chức nghiệp

gì? Có thể phối hợp với ta không?"

Liễu Bình nhìn lại bên kia phòng nghỉ, chỉ thấy hai tửu quỷ kia đã tỉnh lại, dáng

vẻ buồn bã ỉu xìu, không ngừng ngáp, họ đặt từng thanh binh khí ở trên bàn,

làm ra bước kiểm tra cuối cùng.

Lúc này trong lòng Liễu Bình đã hiểu ra.

Pháp sư danh hiệu 04 này thật vất vả mới sống qua cả buổi sáng, cũng hoàn

toàn không biết tình hình buổi tối thế nào nên nóng lòng tìm kiếm đồng bạn

cùng chiến đấu.

Nếu không thì gã cũng sẽ không nói nhiều như vậy với hắn.- - Tựa như hai tên

uống say kia, bọn họ căn bản lười phản ứng hắn.

"Ta là chức nghiệp cận chiến."

Liễu Bình cười nói, thuận tiện đặt hai thanh đao ở trước mặt trên bàn.

Nam tử tóc dài ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Rất tốt, chúng ta phối hợp lại thì

có thể ứng phó các loại tình huống."

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Liễu Bình nói.

Hai người lẳng lặng chờ đợi mấy phút.

Đương -- đường -- đường -- Đồng hồ trên tường bỗng phát ra một tiếng vang

thanh thúy.

Chỉ thấy cửa nhỏ làm bằng gỗ trên đồng hồ mở ra hai bên, một con chim máy

móc bắn ra, phát ra tiếng thét chói tai: “7 giờ! 7 giờ!"

"Từ giờ trở đi, các ngươi không thể rời khỏi căn nhà này, nếu không kết cục rất

khó nói đấy."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Một giờ sau.Trong thế giới chưa biết nào đó.Bông tuyết bay lả tả phiêu đãng trong thiên địa.Trong thôn xóm dân cư ít ghé đến, có một vị khách xa lạ xuất hiện.Là Liễu Bình.Lúc hắn buông xuống, thế giới này đang trong lúc chạng vạng, lại có tuyết lớnrơi xuống, cả thôn xóm không có người nào đi lại trên đường.Liễu Bình tìm kiếm một hồi, ánh mắt dùng lại trên loạt kiến trúc lớn nhất trongthôn.Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: “Chú ý, đây là một thế giới Ác Mộngcấp bậc cực kỳ cao, có hơi giống với địa cung Ác Mộng mà người từng gặp,chẳng qua quy tắc của nơi này càng khắc nghiệt tàn khốc.""Là quy tắc gì?"Liễu Bình hỏi."Đây là tình báo cấp bậc “bí mật, ta nói cho người biết thì nhất định sẽ kinhđộng chúa tể Ác Mộng kia, người phải tự đi xem."Thượng để nói."Ai, ngươi nói xem mình có lợi ích gì, cái gì cũng biết, nhưng không thể nói cáigì cả."Đại Địa chi Mẫu ở một bên oán giận."Trong toàn bộ thế giới, chỉ có thôn này tồn tại sinh mệnh, đây là điều duy nhấtta có thể nói."Thượng đế nói."Được rồi, ta đi xem."Liễu Bình nói, đặt chân lên nền tuyết, chậm rãi đi đến dãy kiến trúc kia.Chỉ chốc lát sau.Hắn đã đến trước cửa kiến trúc kia.Chỉ thấy trước cửa có một thứ lấy kỳ quái khắc thành từ băng tuyết, nhìn nógiống như con chó ngồi xổm trước cửa, nhưng bản thể lại quá mức khổng lồ,cao chừng ba mét.Vào khoảnh khắc Liễu Bình đi đến, quái vật này lập tức sống lại."Một kẻ phi thăng mới –– tới đây, nói cho ta biết, người đến từ thế giới nào?"Quái vật hỏi.ễ ấLiễu Bình lộ ra ý cười, ấn tay lên chuôi đao."Thế giới Hắc Ma, đánh số 0508."Thượng để nhắc nhở bên tai hắn."Ta đến từ thế giới Hắc Ma, đánh số 0508."Liễu Bình nói."A... Thì ra là ngươi, hình như lúc phi thăng xuất hiện ngoài ý muốn, chúng tacho rằng ngươi đã bị ném đến không gian không rõ nào đó... Thì ra còn sống,thật là may mắn."Quái vật bừng tỉnh mà nói.Nó nhích qua bên cạnh.Cánh cửa mở ra."Đa tạ."Liễu Bình đi vào cánh cửa.Vừa tiến đến đã cảm thấy nơi này ấm áp như xuân, chung quanh là từng cái bànlàm bằng gỗ, hai tên tửu quỷ uống đến say khướt nằm dài trên bàn, đang ngủngon lành.Lửa trong lò sưởi bùm bùm cháy lên.Tất cả đều thật an tĩnh."Mới tới?"Một giọng nói vang lên."Đúng vậy."Liễu Bình nói."Được thôi, chúc mừng người phi thăng từ thế giới của mình, nhưng người phảihiểu được, quy tắc sinh tồn của thế giới này quá mức tàn khốc, chúng ta khôngcần một tên kéo chân sau."Giọng nói kia vang lên.Liễu Bình nhìn chung quanh, không phát hiện người nói chuyện."Cho nên?"Hắn hỏi."Nếu ngươi có thể tìm được ta, ta sẽ cho ngươi một con số mới, để người thêmvào danh sách thế giới trước mắt.""Nếu ta tìm không ra thì sao?""Vậy rời khỏi thôn, tự đi tìm một vài chiêu số để cầu sinh đi.""Cái này thì ta không thể gật bừa."ễ ế ẫ ẫ ề ếLiễu Bình đang nói, chiếc nhẫn đỏ thẫm truyền đến cảm ứng tâm linh của ĐạiĐịa chỉ Mẫu: “Tên kia trốn dưới mặt đất –– ngay cái thảm bên trái trước lò sưởitrong tường, chỉ cần có liên quan đến mặt đất thì đừng ai mơ giấu diếm đượcta.""Đã biết."Liễu Bình thầm lên tiếng, rút trường đao ra chỉ vào cái thảm trông thật hoa lệdài mấy thước trước lò sưởi kia, hơi di chuyển một chút qua bên trái."Ngươi ở chỗ này."Hắn mở miệng nói.Giọng nói kia ngạc nhiên hỏi: “Ồ? Làm sao người phát hiện được ta?""Xin lỗi, không thể tùy tiện nói cho ngươi."Liễu Bình nói."Được thôi, xem ra người có tư cách gia nhập, chúng ta hoan nghênh cường giảgia nhập, bởi vì muốn sống sót thật sự quá khó khăn."Tiếng nói vừa dứt, trước lò sưởi trong tương xuất hiện một nam tử tóc dài vẻmặt mỏi mệt.Gã ném một thẻ bài về hướng Liễu Bình.Liễu Bình đón lấy thẻ bài rồi quan sát, chỉ thấy trên đó có vẽ một hàng số: “05.""Đánh số của ngươi là 05, cũng là người thứ năm của thế giới này."Nam tử tóc dài nói."Người thứ năm?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy, những người khác đều đã chết."Nam tử tóc dài nói.Thẻ bài trên tay Liễu Bình bỗng hiện lên một vệt sáng.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ màu bạc lập tức hiện ra: “Hoan nghênhngười, phi thăng giả đến từ vạn giới, nơi này là nơi khảo nghiệm chung cực, chỉcó người thành công sống qua năm buổi tối mới có thể rời khỏi nơi này, từ đóbắt đầu trung thành làm việc dưới trướng chúa tể Ác Mộng."Bông tuyết chi chít rơi xuống.Lò sưởi trong tường truyền đến tiếng vang bùm bùm, lộ ra một cảm giác ấm áphiếm thấy.Liễu Bình khoanh chân ngồi trên cái ghế cách lò sưởi không xa, nhìn giao diệnhoàn toàn mới xuất hiện trước mặt hắn: “Đánh số: 05.""Đến từ thế giới Hắc Ma.""Thuyết minh sơ lược nhiệm vụ: Thời gian nghỉ ngơi sẽ kéo dài liên tục đến 7giờ tối, bắt đầu từ 7 giờ, xin hãy tìm mọi cách để sống sót, mãi đến hàng đôngngày mai."Tổng cộng chỉ có ba hàng chữ nhỏ màu bạc như vậy.Không còn có càng nhiều tình báo.Liễu Bình nhìn về phía nam tử tóc dài kia, hỏi: “Ban đêm sẽ có nguy hiểm gì?"Nam tử tóc dài lắc đầu và nói: “Ta tới vào ban ngày, cho nên ta cũng không biếttình hình buổi tối như thế nào.""Sống qua năm buổi tối là được, đúng không?"Liễu Bình nói."Ngươi cho rằng rất đơn giản? Nhóm người đến cùng với ta có chừng ba mươingười, giờ chỉ còn lại một mình ta sống đến giờ phút này."Nam tử tóc dài lạnh lùng nói.Liễu Bình nhìn về phía hai gã tửu quy cách đó không xa.- - Bọn họ vẫn nằmtrên bàn, phát ra tiếng ngáy vang dội.Nam tử tóc dài nhìn lại theo ánh mắt hắn, nói: “Hai người kia đều là tay già đời–– tên có chòm râu xồm kia đã sống sáu ngày, nhưng không hài lòng đối vớichức vị đạt được, cho nên tiếp tục ở lại nơi này, muốn đua một phen, xem có thểđạt được đánh giá càng cao hay không.""Danh hiệu của hắn ——""Hắn là 01, tên ngồi bên cạnh cùng hắn uống rượu là 03, ta là 04, ngươi là 05."Bỗng nhiên.Một hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trên giao diện: “Cách đúng bảy giờ tôi chỉcòn ba phút, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."Rõ ràng nam tử tóc dài cũng thấy được nhắc nhở này, gã bỗng rút ra một thanhpháp trường màu đen, quát khẽ: “Sắp bắt đầu rồi, nói xem ngươi là chức nghiệpgì? Có thể phối hợp với ta không?"Liễu Bình nhìn lại bên kia phòng nghỉ, chỉ thấy hai tửu quỷ kia đã tỉnh lại, dángvẻ buồn bã ỉu xìu, không ngừng ngáp, họ đặt từng thanh binh khí ở trên bàn,làm ra bước kiểm tra cuối cùng.Lúc này trong lòng Liễu Bình đã hiểu ra.Pháp sư danh hiệu 04 này thật vất vả mới sống qua cả buổi sáng, cũng hoàntoàn không biết tình hình buổi tối thế nào nên nóng lòng tìm kiếm đồng bạncùng chiến đấu.Nếu không thì gã cũng sẽ không nói nhiều như vậy với hắn.- - Tựa như hai tênuống say kia, bọn họ căn bản lười phản ứng hắn."Ta là chức nghiệp cận chiến."Liễu Bình cười nói, thuận tiện đặt hai thanh đao ở trước mặt trên bàn.Nam tử tóc dài ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Rất tốt, chúng ta phối hợp lại thìcó thể ứng phó các loại tình huống.""Ta cũng nghĩ như vậy."Liễu Bình nói.Hai người lẳng lặng chờ đợi mấy phút.Đương -- đường -- đường -- Đồng hồ trên tường bỗng phát ra một tiếng vangthanh thúy.Chỉ thấy cửa nhỏ làm bằng gỗ trên đồng hồ mở ra hai bên, một con chim máymóc bắn ra, phát ra tiếng thét chói tai: “7 giờ! 7 giờ!""Từ giờ trở đi, các ngươi không thể rời khỏi căn nhà này, nếu không kết cục rấtkhó nói đấy."

Chương 1032: Ta là chức nghiệp cận chiến