"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1046: Trận chiến không thú vị

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Tới đi, phàm nhân, người chỉ có cơ hội ra một chiều duy nhất mà thôi."Chủ trang viên mở một quyển sách ra, nâng trên tay, nói.Vẻ mặt hắn ta thể hiện vẻ không thèm để ý, thậm chí còn có vẻ như uể oải mấthứng.Thế nhưng trên người hắn ta lại mang theo một luồng sát ý.Liễu Bình suy ngẫm một giây.Có lẽ cái tên này thật sự muốn giết mình, đạt được bí mật ẩn giấu phía sau thếgiới, thế nhưng hắn ta lại không chút hào hứng nào đối với quá trình giết chếtchính mình.Vì sao? Ánh mắt Liễu Bình rơi trên quyển sách kia.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chúng Sinh Thiết Lập tập.]Đúng vậy, trong quyển sách này ghi chép mọi chức nghiệp và chiêu thức đãbiết.Tấn công chủ trang viên, sẽ phát sinh cái gì? Liễu Bình đặt tay lên chuôi đao.Giọng nói của Thượng Đế âm thầm vang lên: "Đạo thuật Kỳ Quỷ cao cấpkhông thể giết nổi nó, tối đa cũng chỉ làm cho nó bị thương nặng mà thôi, khôngthể giết chết nó được.""Hoàn toàn không có khả năng à?"Liễu Bình hỏi."Trừ khi... người tập kích bất ngờ."Thượng Đế nói.Liễu Bình trở nên im lặng."Khẩu khí vừa rồi cũng không nhỏ, tại sao tới giờ lại không dám tới chiến đấu?"Chủ trang viên cười nhạo."Được..."Vừa mới nói xong.Liễu Bình xông lên, trường đao trên tay chém ra hàng trăm hàng ngàn ánh đạo,chém thẳng về phía chủ trang viên.Quyển sách kia bỗng lấp lóe.Chủ trang viên không thèm để ý tới ánh đao trên không trung, chỉ nhìn chằmchằm vào quyển Thiết Lập tập đang tự động lật mở, khóe miệng lộ ra vẻ châmchọc."Thức thứ bảy ngàn tám trăm hai mươi của đạo khách, Chân Không Trảm Pháp,chậc, chỉ loại trình độ này?"Hắn ta thuận miệng nói.Trên sách có một bóng người nhảy ra, xuyên qua vô số ánh đao một cách dễdàng, và chạm với Liễu Bình.Ngay lập tức Liêu Bình ngã xuống đất, không còn bất cứ khí tức gì nữa cả.Chủ trang viên lắc đầu, vẫy tay.Một luồng linh hồn xuất hiện trên thi thể của Liễu Bình, bị hắn ta thu vào lòngbàn tay."Trận chiến không thú vị... để ta xem nơi này còn có cái gì nào?"Hắn tay động tay, chuẩn bị sử dụng một loại thuật pháp nào đó.Bỗng nhiên.Hắn ta cảm ứng được điều gì đó, chậm rãi dùng tay lại.Mấy chục mét bên ngoài, Liễu Bình êm đẹp đúng nơi đó, đang nhìn mình vớiánh mắt bình tĩnh.Mà luồng linh hồn quấn quanh trên tay mình đã biến mất không thấy đâu nữa."Rõ ràng người đã chết rồi mà."Chủ trang viên khó hiểu hỏi.Liễu Bình không nói lời nào, cũng không xuất đạo, chỉ nhìn về phía hắn ta vớiánh mắt đầy thâm ý.Chủ trang viên trở nên trầm mặc.Một lúc lâu sau, hắn ta mới nói: "Chuyện này cũng không phải là phàm nhân cóthể làm được."Lúc này, Liễu Bình mới nói: "Đúng là chúng sinh không thể làm được.""Pháp thuật Kỳ Quỷ bình thường cũng không thể lừa gạt ta được."Chủ trang viên nói."Ngươi đã thử qua, hẳn phải biết rằng nếu như ta muốn, hoàn toàn có thể lừa gạtngươi."Liễu Bình nói."Đúng thế."Chủ trang viên gật đầu, nói."Bởi vì một nguyên nhân nào đó, ta không thể nói thẳng cho ngươi biết một sốchuyện, thế nhưng người đã phụ trách toàn bộ trang viên, đồng thời còn phụtrách lựa chọn trái cây cho các chủ nhân, cũng hắn phải biết ta đang làm cái gì."Liêu Bình nói."Hóa ra cũng đang làm việc cho chủ nhân..."ắChủ trang viên quan sát hắn, nói: "Đúng vậy, người đang làm việc cho một vịchủ nhân nào đó, khai quật thứ gì đó tại nơi đây...""Trải qua hơn hai ngàn năm, từ xưa tới nay chưa từng có ai phát hiện vấn đề tạinơi này, người cảm thấy chỉ dựa vào một mình ta có thể phát hiện huyền cơ nơinày hay sao?"Liễu Bình lại hỏi.Chủ trang viên nói với giọng tiếc hận: "Xem ra chủ nhân mà người hầu hạ cảmthấy hứng thú đối với nơi này.""Ta chưa nói gì cả."Liễu Bình nói."Đã như vậy... ta đi đây, ta sẽ không nói chuyện này cho người khác biết."Chủ trang viên nói."Người biết điều luôn sống lâu trăm tuổi, tạm biệt."Liễu Bình nói.Hư không tách ra, chủ trang viên đi vào trong đó.Hắn ta bỗng dừng lại, hỏi: "Có thể cho ta một chút ám chỉ hay không?"Liễu Bình không nói lời nào, chỉ là chỉ sau lưng mình, sau đó lại chỉ về mộtcánh tay khác của mình.Phía sau.À rõ rồi.Là La Vương Ác Mộng, tồn tại mạnh mẽ lại không thể thăm dò.Chủ trang viên gật đầu..Các chủ nhân rất ít hiện thân.Nếu như không phải thật sự nhận biết vị chủ nhân kia, làm sao có thể chỉ rađiểm đặc thù của nó như vậy được?"Sự xuất hiện của ngươi rất lỗ mãng, lại hỏi nhiều vấn đề như vậy, hiện tại tớilượt ta hỏi ngươi một vấn đề."Liễu Bình nói."Ngươi hỏi đi."Chủ trang viên nói."Trong lịch sử có vô số việc nhỏ... tại sao hết lần này tới lần khác ngươi lại chúý chuyện của nơi này? Ngươi muốn có được cái gì?"Liễu Bình hỏi."Chuyện này cũng không phải là chuyện riêng của ta, mà đã liên quan tới mộtsố việc trong lịch sử... nói thẳng thì đôi khi các chủ nhân cũng sẽ tranh cướp đồăn... cũng sẽ có chút mâu thuẫn nhỏ..."ấChủ trang viên ấp úng nói.Thấy dáng vẻ ấp úng của hắn ta, từng suy nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình.Một giây sau.Hắn gỡ chiếc nhẫn Kinh Các trên tay ra, nói: "Ta có nghe nói về người, cũng cóấn tượng tốt đối với người, có lẽ về sau chúng ta cũng có cơ hội hợp tác."Keng... Nhẫn Kinh Các bay qua mấy chục mét, rơi vào trên tay chủ trang viên."Đây là cái gì?"Chủ trang viên kinh ngạc hỏi."Một món quà nho nhỏ mà thôi."Liễu Bình nói.Chủ trang viên đưa ý niệm vào trong nhẫn Kinh Các, lập tức kinh ngạc nói:"Quá nhiều rồi.""Cho nên, có tin tức tình báo nào hay không... người biết mà, làm việc cho chủnhân cũng cần một vài tin tức tình báo hỗ trợ."Liễu Bình hỏi.Chiếc nhẫn rất nhẹ nhàng, thế nhưng chiếc nhẫn cũng rất nặng nề, tới mức chủtrang viên không ngừng xoa nhẹ chiếc nhẫn trên tay, vẻ mặt khó chịu ngượngngập cũng đã biến mất.Hắn ta hạ giọng nói: "Hai ngàn năm trước, các chủ nhân giáng lâm thế giới này,ngày thứ ba đã ăn sạch linh hồn, sau đó ra tay đánh nhau...""Ta không thể nói tỉ mỉ hơn được, thế nhưng có vẻ khi đó đã xuất hiện vấn đề gìđó, cuối cùng bị che giấu đi.""Cám ơn."Liễu Bình mỉm cười nói.Trong khoảnh khắc đó, dị biến xuất hiện...

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Tới đi, phàm nhân, người chỉ có cơ hội ra một chiều duy nhất mà thôi."Chủ trang viên mở một quyển sách ra, nâng trên tay, nói.Vẻ mặt hắn ta thể hiện vẻ không thèm để ý, thậm chí còn có vẻ như uể oải mấthứng.Thế nhưng trên người hắn ta lại mang theo một luồng sát ý.Liễu Bình suy ngẫm một giây.Có lẽ cái tên này thật sự muốn giết mình, đạt được bí mật ẩn giấu phía sau thếgiới, thế nhưng hắn ta lại không chút hào hứng nào đối với quá trình giết chếtchính mình.Vì sao? Ánh mắt Liễu Bình rơi trên quyển sách kia.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chúng Sinh Thiết Lập tập.]Đúng vậy, trong quyển sách này ghi chép mọi chức nghiệp và chiêu thức đãbiết.Tấn công chủ trang viên, sẽ phát sinh cái gì? Liễu Bình đặt tay lên chuôi đao.Giọng nói của Thượng Đế âm thầm vang lên: "Đạo thuật Kỳ Quỷ cao cấpkhông thể giết nổi nó, tối đa cũng chỉ làm cho nó bị thương nặng mà thôi, khôngthể giết chết nó được.""Hoàn toàn không có khả năng à?"Liễu Bình hỏi."Trừ khi... người tập kích bất ngờ."Thượng Đế nói.Liễu Bình trở nên im lặng."Khẩu khí vừa rồi cũng không nhỏ, tại sao tới giờ lại không dám tới chiến đấu?"Chủ trang viên cười nhạo."Được..."Vừa mới nói xong.Liễu Bình xông lên, trường đao trên tay chém ra hàng trăm hàng ngàn ánh đạo,chém thẳng về phía chủ trang viên.Quyển sách kia bỗng lấp lóe.Chủ trang viên không thèm để ý tới ánh đao trên không trung, chỉ nhìn chằmchằm vào quyển Thiết Lập tập đang tự động lật mở, khóe miệng lộ ra vẻ châmchọc."Thức thứ bảy ngàn tám trăm hai mươi của đạo khách, Chân Không Trảm Pháp,chậc, chỉ loại trình độ này?"Hắn ta thuận miệng nói.Trên sách có một bóng người nhảy ra, xuyên qua vô số ánh đao một cách dễdàng, và chạm với Liễu Bình.Ngay lập tức Liêu Bình ngã xuống đất, không còn bất cứ khí tức gì nữa cả.Chủ trang viên lắc đầu, vẫy tay.Một luồng linh hồn xuất hiện trên thi thể của Liễu Bình, bị hắn ta thu vào lòngbàn tay."Trận chiến không thú vị... để ta xem nơi này còn có cái gì nào?"Hắn tay động tay, chuẩn bị sử dụng một loại thuật pháp nào đó.Bỗng nhiên.Hắn ta cảm ứng được điều gì đó, chậm rãi dùng tay lại.Mấy chục mét bên ngoài, Liễu Bình êm đẹp đúng nơi đó, đang nhìn mình vớiánh mắt bình tĩnh.Mà luồng linh hồn quấn quanh trên tay mình đã biến mất không thấy đâu nữa."Rõ ràng người đã chết rồi mà."Chủ trang viên khó hiểu hỏi.Liễu Bình không nói lời nào, cũng không xuất đạo, chỉ nhìn về phía hắn ta vớiánh mắt đầy thâm ý.Chủ trang viên trở nên trầm mặc.Một lúc lâu sau, hắn ta mới nói: "Chuyện này cũng không phải là phàm nhân cóthể làm được."Lúc này, Liễu Bình mới nói: "Đúng là chúng sinh không thể làm được.""Pháp thuật Kỳ Quỷ bình thường cũng không thể lừa gạt ta được."Chủ trang viên nói."Ngươi đã thử qua, hẳn phải biết rằng nếu như ta muốn, hoàn toàn có thể lừa gạtngươi."Liễu Bình nói."Đúng thế."Chủ trang viên gật đầu, nói."Bởi vì một nguyên nhân nào đó, ta không thể nói thẳng cho ngươi biết một sốchuyện, thế nhưng người đã phụ trách toàn bộ trang viên, đồng thời còn phụtrách lựa chọn trái cây cho các chủ nhân, cũng hắn phải biết ta đang làm cái gì."Liêu Bình nói."Hóa ra cũng đang làm việc cho chủ nhân..."ắChủ trang viên quan sát hắn, nói: "Đúng vậy, người đang làm việc cho một vịchủ nhân nào đó, khai quật thứ gì đó tại nơi đây...""Trải qua hơn hai ngàn năm, từ xưa tới nay chưa từng có ai phát hiện vấn đề tạinơi này, người cảm thấy chỉ dựa vào một mình ta có thể phát hiện huyền cơ nơinày hay sao?"Liễu Bình lại hỏi.Chủ trang viên nói với giọng tiếc hận: "Xem ra chủ nhân mà người hầu hạ cảmthấy hứng thú đối với nơi này.""Ta chưa nói gì cả."Liễu Bình nói."Đã như vậy... ta đi đây, ta sẽ không nói chuyện này cho người khác biết."Chủ trang viên nói."Người biết điều luôn sống lâu trăm tuổi, tạm biệt."Liễu Bình nói.Hư không tách ra, chủ trang viên đi vào trong đó.Hắn ta bỗng dừng lại, hỏi: "Có thể cho ta một chút ám chỉ hay không?"Liễu Bình không nói lời nào, chỉ là chỉ sau lưng mình, sau đó lại chỉ về mộtcánh tay khác của mình.Phía sau.À rõ rồi.Là La Vương Ác Mộng, tồn tại mạnh mẽ lại không thể thăm dò.Chủ trang viên gật đầu..Các chủ nhân rất ít hiện thân.Nếu như không phải thật sự nhận biết vị chủ nhân kia, làm sao có thể chỉ rađiểm đặc thù của nó như vậy được?"Sự xuất hiện của ngươi rất lỗ mãng, lại hỏi nhiều vấn đề như vậy, hiện tại tớilượt ta hỏi ngươi một vấn đề."Liễu Bình nói."Ngươi hỏi đi."Chủ trang viên nói."Trong lịch sử có vô số việc nhỏ... tại sao hết lần này tới lần khác ngươi lại chúý chuyện của nơi này? Ngươi muốn có được cái gì?"Liễu Bình hỏi."Chuyện này cũng không phải là chuyện riêng của ta, mà đã liên quan tới mộtsố việc trong lịch sử... nói thẳng thì đôi khi các chủ nhân cũng sẽ tranh cướp đồăn... cũng sẽ có chút mâu thuẫn nhỏ..."ấChủ trang viên ấp úng nói.Thấy dáng vẻ ấp úng của hắn ta, từng suy nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình.Một giây sau.Hắn gỡ chiếc nhẫn Kinh Các trên tay ra, nói: "Ta có nghe nói về người, cũng cóấn tượng tốt đối với người, có lẽ về sau chúng ta cũng có cơ hội hợp tác."Keng... Nhẫn Kinh Các bay qua mấy chục mét, rơi vào trên tay chủ trang viên."Đây là cái gì?"Chủ trang viên kinh ngạc hỏi."Một món quà nho nhỏ mà thôi."Liễu Bình nói.Chủ trang viên đưa ý niệm vào trong nhẫn Kinh Các, lập tức kinh ngạc nói:"Quá nhiều rồi.""Cho nên, có tin tức tình báo nào hay không... người biết mà, làm việc cho chủnhân cũng cần một vài tin tức tình báo hỗ trợ."Liễu Bình hỏi.Chiếc nhẫn rất nhẹ nhàng, thế nhưng chiếc nhẫn cũng rất nặng nề, tới mức chủtrang viên không ngừng xoa nhẹ chiếc nhẫn trên tay, vẻ mặt khó chịu ngượngngập cũng đã biến mất.Hắn ta hạ giọng nói: "Hai ngàn năm trước, các chủ nhân giáng lâm thế giới này,ngày thứ ba đã ăn sạch linh hồn, sau đó ra tay đánh nhau...""Ta không thể nói tỉ mỉ hơn được, thế nhưng có vẻ khi đó đã xuất hiện vấn đề gìđó, cuối cùng bị che giấu đi.""Cám ơn."Liễu Bình mỉm cười nói.Trong khoảnh khắc đó, dị biến xuất hiện...

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Tới đi, phàm nhân, người chỉ có cơ hội ra một chiều duy nhất mà thôi."Chủ trang viên mở một quyển sách ra, nâng trên tay, nói.Vẻ mặt hắn ta thể hiện vẻ không thèm để ý, thậm chí còn có vẻ như uể oải mấthứng.Thế nhưng trên người hắn ta lại mang theo một luồng sát ý.Liễu Bình suy ngẫm một giây.Có lẽ cái tên này thật sự muốn giết mình, đạt được bí mật ẩn giấu phía sau thếgiới, thế nhưng hắn ta lại không chút hào hứng nào đối với quá trình giết chếtchính mình.Vì sao? Ánh mắt Liễu Bình rơi trên quyển sách kia.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Chúng Sinh Thiết Lập tập.]Đúng vậy, trong quyển sách này ghi chép mọi chức nghiệp và chiêu thức đãbiết.Tấn công chủ trang viên, sẽ phát sinh cái gì? Liễu Bình đặt tay lên chuôi đao.Giọng nói của Thượng Đế âm thầm vang lên: "Đạo thuật Kỳ Quỷ cao cấpkhông thể giết nổi nó, tối đa cũng chỉ làm cho nó bị thương nặng mà thôi, khôngthể giết chết nó được.""Hoàn toàn không có khả năng à?"Liễu Bình hỏi."Trừ khi... người tập kích bất ngờ."Thượng Đế nói.Liễu Bình trở nên im lặng."Khẩu khí vừa rồi cũng không nhỏ, tại sao tới giờ lại không dám tới chiến đấu?"Chủ trang viên cười nhạo."Được..."Vừa mới nói xong.Liễu Bình xông lên, trường đao trên tay chém ra hàng trăm hàng ngàn ánh đạo,chém thẳng về phía chủ trang viên.Quyển sách kia bỗng lấp lóe.Chủ trang viên không thèm để ý tới ánh đao trên không trung, chỉ nhìn chằmchằm vào quyển Thiết Lập tập đang tự động lật mở, khóe miệng lộ ra vẻ châmchọc."Thức thứ bảy ngàn tám trăm hai mươi của đạo khách, Chân Không Trảm Pháp,chậc, chỉ loại trình độ này?"Hắn ta thuận miệng nói.Trên sách có một bóng người nhảy ra, xuyên qua vô số ánh đao một cách dễdàng, và chạm với Liễu Bình.Ngay lập tức Liêu Bình ngã xuống đất, không còn bất cứ khí tức gì nữa cả.Chủ trang viên lắc đầu, vẫy tay.Một luồng linh hồn xuất hiện trên thi thể của Liễu Bình, bị hắn ta thu vào lòngbàn tay."Trận chiến không thú vị... để ta xem nơi này còn có cái gì nào?"Hắn tay động tay, chuẩn bị sử dụng một loại thuật pháp nào đó.Bỗng nhiên.Hắn ta cảm ứng được điều gì đó, chậm rãi dùng tay lại.Mấy chục mét bên ngoài, Liễu Bình êm đẹp đúng nơi đó, đang nhìn mình vớiánh mắt bình tĩnh.Mà luồng linh hồn quấn quanh trên tay mình đã biến mất không thấy đâu nữa."Rõ ràng người đã chết rồi mà."Chủ trang viên khó hiểu hỏi.Liễu Bình không nói lời nào, cũng không xuất đạo, chỉ nhìn về phía hắn ta vớiánh mắt đầy thâm ý.Chủ trang viên trở nên trầm mặc.Một lúc lâu sau, hắn ta mới nói: "Chuyện này cũng không phải là phàm nhân cóthể làm được."Lúc này, Liễu Bình mới nói: "Đúng là chúng sinh không thể làm được.""Pháp thuật Kỳ Quỷ bình thường cũng không thể lừa gạt ta được."Chủ trang viên nói."Ngươi đã thử qua, hẳn phải biết rằng nếu như ta muốn, hoàn toàn có thể lừa gạtngươi."Liễu Bình nói."Đúng thế."Chủ trang viên gật đầu, nói."Bởi vì một nguyên nhân nào đó, ta không thể nói thẳng cho ngươi biết một sốchuyện, thế nhưng người đã phụ trách toàn bộ trang viên, đồng thời còn phụtrách lựa chọn trái cây cho các chủ nhân, cũng hắn phải biết ta đang làm cái gì."Liêu Bình nói."Hóa ra cũng đang làm việc cho chủ nhân..."ắChủ trang viên quan sát hắn, nói: "Đúng vậy, người đang làm việc cho một vịchủ nhân nào đó, khai quật thứ gì đó tại nơi đây...""Trải qua hơn hai ngàn năm, từ xưa tới nay chưa từng có ai phát hiện vấn đề tạinơi này, người cảm thấy chỉ dựa vào một mình ta có thể phát hiện huyền cơ nơinày hay sao?"Liễu Bình lại hỏi.Chủ trang viên nói với giọng tiếc hận: "Xem ra chủ nhân mà người hầu hạ cảmthấy hứng thú đối với nơi này.""Ta chưa nói gì cả."Liễu Bình nói."Đã như vậy... ta đi đây, ta sẽ không nói chuyện này cho người khác biết."Chủ trang viên nói."Người biết điều luôn sống lâu trăm tuổi, tạm biệt."Liễu Bình nói.Hư không tách ra, chủ trang viên đi vào trong đó.Hắn ta bỗng dừng lại, hỏi: "Có thể cho ta một chút ám chỉ hay không?"Liễu Bình không nói lời nào, chỉ là chỉ sau lưng mình, sau đó lại chỉ về mộtcánh tay khác của mình.Phía sau.À rõ rồi.Là La Vương Ác Mộng, tồn tại mạnh mẽ lại không thể thăm dò.Chủ trang viên gật đầu..Các chủ nhân rất ít hiện thân.Nếu như không phải thật sự nhận biết vị chủ nhân kia, làm sao có thể chỉ rađiểm đặc thù của nó như vậy được?"Sự xuất hiện của ngươi rất lỗ mãng, lại hỏi nhiều vấn đề như vậy, hiện tại tớilượt ta hỏi ngươi một vấn đề."Liễu Bình nói."Ngươi hỏi đi."Chủ trang viên nói."Trong lịch sử có vô số việc nhỏ... tại sao hết lần này tới lần khác ngươi lại chúý chuyện của nơi này? Ngươi muốn có được cái gì?"Liễu Bình hỏi."Chuyện này cũng không phải là chuyện riêng của ta, mà đã liên quan tới mộtsố việc trong lịch sử... nói thẳng thì đôi khi các chủ nhân cũng sẽ tranh cướp đồăn... cũng sẽ có chút mâu thuẫn nhỏ..."ấChủ trang viên ấp úng nói.Thấy dáng vẻ ấp úng của hắn ta, từng suy nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình.Một giây sau.Hắn gỡ chiếc nhẫn Kinh Các trên tay ra, nói: "Ta có nghe nói về người, cũng cóấn tượng tốt đối với người, có lẽ về sau chúng ta cũng có cơ hội hợp tác."Keng... Nhẫn Kinh Các bay qua mấy chục mét, rơi vào trên tay chủ trang viên."Đây là cái gì?"Chủ trang viên kinh ngạc hỏi."Một món quà nho nhỏ mà thôi."Liễu Bình nói.Chủ trang viên đưa ý niệm vào trong nhẫn Kinh Các, lập tức kinh ngạc nói:"Quá nhiều rồi.""Cho nên, có tin tức tình báo nào hay không... người biết mà, làm việc cho chủnhân cũng cần một vài tin tức tình báo hỗ trợ."Liễu Bình hỏi.Chiếc nhẫn rất nhẹ nhàng, thế nhưng chiếc nhẫn cũng rất nặng nề, tới mức chủtrang viên không ngừng xoa nhẹ chiếc nhẫn trên tay, vẻ mặt khó chịu ngượngngập cũng đã biến mất.Hắn ta hạ giọng nói: "Hai ngàn năm trước, các chủ nhân giáng lâm thế giới này,ngày thứ ba đã ăn sạch linh hồn, sau đó ra tay đánh nhau...""Ta không thể nói tỉ mỉ hơn được, thế nhưng có vẻ khi đó đã xuất hiện vấn đề gìđó, cuối cùng bị che giấu đi.""Cám ơn."Liễu Bình mỉm cười nói.Trong khoảnh khắc đó, dị biến xuất hiện...

Chương 1046: Trận chiến không thú vị