"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1090: Nó mạnh lên

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trên đường phố bên ngoài miếu, Vân Hi đứng bên cạnh hắc ám, đôi tay bày raquyền thế, mang vẻ mặt khẩn trương nhìn chung quanh.Có thứ gì trốn trong bóng đêm, đang nhìn trộm miếu Thành Hoàng phía saunàng.Sau khi thực lực tăng lên, hiện tại Vân Hi cũng có thể cảm ứng được loại ác ývà nguy hiểm kia trong bóng đêm.Nàng đột nhiên lui lại mấy bước.Trong bóng đêm hiện ra một cái đầu người thật lớn có thể so với cả miếu ThànhHoàng.Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người thấy được nó, xa xa gần gần vang lên từngtiếng thét chói tai khủng hoảng.Sau đó là yên tĩnh.- - Đây là một loại sợ hãi quá sâu sắc, nó bóp chặt lấy cổhọng chúng sinh, làm mọi người vì quá sợ mà không thể phát ra âm thanh,giống như đã hoàn toàn hít thở không thông.Đầu người tìm tòi về phía trước, cả thân thể cao lớn cũng theo đó mà xuất hiện.Nó như một người khổng lồ, quan sát Vân Hi, ánh mắt lướt qua nàng, nhìnchăm chú vào miếu Thành Hoàng đối diện con phố, phát ra một tiếng nói nhỏmơ hồ không rõ.Một hàng chữ nhỏ hiện lên phía trên đầu người này: “Chư Ác Hành Ma.""Đây là một tên côn đồ tội ác tày trời biến dị thành quái vật, sức mạnh tận thếgia trì lên người hắn, làm hắn không ngừng mạnh lên trong quá trình làm ác,cho nên đạt thành danh hào như thế.""Uy năng của danh hào: Kinh sợ.""Phàm nhân giao thủ với nó thì thể xác và tinh thần sẽ bị kinh sợ, không thểphát huy toàn bộ thực lực."Ánh mắt chó vàng nhảy nhảy.Vân Hi đối đầu với thứ này có hơi sớm..."Rita, có cách nào che giấu thân thể không?"Nó truyền âm hỏi."Ta là nhà quán quân trốn tìm, ngươi lại hỏi ta có cách nào che giấu thân thểkhông? Thế nào, ngươi muốn đi đánh nhau à?"Rita hưng phấn mà vung vẫy đoàn trường.Từng tinh quang đủ mọi màu sắc phun trào ra từ đoàn trường, bao lên người chóvàng.Chó vàng lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người.ồ ắ ầNó há mồm nhẹ nhàng cắn một cái, ngậm Bách Nạp Đao vào trong miệng, lầubầu nói: “Ngồi cho vững, ta muốn chém con quái vật kia.""Ngươi muốn làm Thành Hoàng thần?"Yêu tinh tràn đầy chờ mong mà hỏi."Đúng vậy, kiểm chút công đức để dùng, thất bại cũng không sao –– thất bạichẳng khác nào chết."Chó vàng nói với giọng trầm thấp."Ha ha ––Chơi quá vui, ta còn chưa từng thấy chó làm –– a! !!"Yêu tinh đột nhiên thét chói tại một tiếng.Chỉ thấy chó vàng đột nhiên hóa thành một tàn ảnh, bay vút ra ngoài từ cửa sổmiếu Thành Hoàng, như cuồng phong quét qua đám người, lướt qua Vân Hiđang sẵn sàng đón quân địch-- “Ố 6! Thật kích thích!"Yêu tinh nắm chặt lỗ tai chó, hoan hô ở giữa không trung.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Ánh đạo như thác nước, chiếu sáng màn đêm chung quanh, như dòng nước xiếtxuyên qua thân thể con quái vật kia.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: “Ngươi đang phù hộ chúng sinh.”."Địa điểm trước mặt: Miếu Thành Hoàng.""Làm một Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, ngươi có thể trở thành một ThànhHoàng thần.""Ngươi đã đạt được thần vị này."Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Quái vật bị trảm bay ra, đâm nát vô số những kiến trúc, phát ra tiếng gầm rúđịnh tại nhức óc.Mặt đất chấn động.Quái vật bị một đao trảm bay ra.Trên miếu Thành Hoàng tỏa ra thần quang nhàn nhạt, ngay cả các phàm nhâncũng có thể nhìn thấy rõ ràng."Xem kìa!""Thành Hoàng hiển linh!""Thần linh đang phù hộ chúng ta!""Chúng ta an toàn rồi!”.Đám người kích động kêu to lên.Vân Hi đứng ở đằng trước, trong lòng có chút khác thường, cứ cảm thấy hìnhnhư đã xảy ra chuyện gì có liên quan đến mình, nhưng muốn đi tra xét thì cănbản không biết tra từ đâu.ắNàng nhìn vào sâu trong hắc ám.Vừa rồi trong bóng đêm truyền đến từng tiếng nổ vang kịch liệt.- - Con quái vậtkia bị thứ gì đánh trúng, trực tiếp đâm nát một mảng lớn kiến trúc.Vân Hi trấn định lại.Nàng tháo cây súng xuống từ trên lưng, lại lấy giấy chứng nhận ra hô to với độituần tra hô phía sau: “Đừng thả lỏng cảnh giác, các ngươi tiếp tục tuần tra, tacanh giữ ở chỗ này!"Mọi người thấy nàng là đội viên của quân đội đặc chiến thì càng phấn chấn,cùng kêu lên: “Tuân lệnh!"Vân Hi lên đạn, bày ra tư thế cảnh giác.–– Nếu thần linh đang hàng yêu trừ ma, vậy hắn phải bảo vệ tốt nơi này! Bênkia.Sâu trong hắc ám."Chết tiệt..."Trong âm thanh định tại nhức óc, quái vật kia bò dậy từ bụi đất, cả người tỏa ratừng luồng dao động.Nhìn nó ít nhiều gì cũng có chút chật vật.Nhưng miệng vết thương trên người nó lại nhanh chóng khôi phục."Hì hì, Liễu Bình, người vậy là không được nha, không một đao giết chết nóluôn đi."Rita ghé vào lỗ tai chó vàng, vừa ăn kem vừa xem náo nhiệt không che chuyệnlớn mà nói.Chó vàng ngồi xổm trên một cây đèn đường hư hao, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằmchằm bụi đất tung bay ở phía trước.Khi con quái vật kia đứng vững gót chân, đang muốn rảo bước tiến về hướngmiếu Thành Hoàng-- Chó vàng cũng theo đó mà chậm rãi đứng dậy.Nó nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng sắc bén so le không đồng đều, cứ như conngười lộ ra ý cười, cho nên trên trường đao nó cắn chặt bùng lên từng luồng sátý.Chợt lóe.Chó vàng hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt đã bay lên, nhanh chóng bắn rachung quanh con quái vật kia, cách không vung mạnh trường đao.Một giây đã tung ra ba mươi sáu đao.Hai giây là bảy mươi hai đao.Ba giây thì chợt tăng nhanh tốc độ hơn, liên tục trảm một tram lẻ tám đạo.- -Ngừng! Chó vàng tiếp tục dùng sức vọt về phía trước, từ từ chạy chậm một hồi,sau đó nhảy lên đèn đường, lười biếng dùng chân sau gãi gãi cổ.Con quái vật cao mấy chục mét kia cũng lại tại chỗ.ồ ồ ồ ồ ồ ồ ếBồng bồng bồng bồng bồng bồng -- Trong tiếng vang nhỏ liên miên, trên ngườinó chợt hiện ra những vết nứt chi chít, máu tưới phun trào từ những vết nứt đó."A a a! Đáng chết, rốt cục là cái quỷ gì vậy?"Rốt cuộc quái vật không kiên trì được nữa, sợ hãi trong lòng chiếm thượngphong, nó xoay người muốn đào tẩu.Chó vàng làm như không thấy.Quái vật từ từ thổi lui, bóng đêm khôi phục an tĩnh."Ngươi thả nó đi à?"Rita ngạc nhiên hỏi."Trong phạm vi mấy chục dặm phía sau nó đều là dã thú và côn đồ biến dị, mànó là kẻ mạnh nhất."Chó vàng truyền âm."Không hiểu."Rita ăn xong cây kem, bắt đầu ăn vỏ kem ốc quế từng ngụm từng ngụm.Đợi mấy phút sau.Mặt đất hơi chấn động.Một cơn gió tà dị nghênh diện thổi tới, thổi bay tất cả bụi bặm lên cao.Con quái vật thân thể khổng lồ kia nâng bước chân nặng nề đi ra từ gió cát lầnnữa.Tất cả vết thương của nó đã khỏi hẳn, khí thế trên người càng tăng lên vài phầnso với trước đó."Thú vị quá, Liễu Bình, sau lưng hắn mọc ra sáu cái tay kìa."Rita trừng mắt mà nói."Nó mạnh lên..."

Trên đường phố bên ngoài miếu, Vân Hi đứng bên cạnh hắc ám, đôi tay bày ra

quyền thế, mang vẻ mặt khẩn trương nhìn chung quanh.

Có thứ gì trốn trong bóng đêm, đang nhìn trộm miếu Thành Hoàng phía sau

nàng.

Sau khi thực lực tăng lên, hiện tại Vân Hi cũng có thể cảm ứng được loại ác ý

và nguy hiểm kia trong bóng đêm.

Nàng đột nhiên lui lại mấy bước.

Trong bóng đêm hiện ra một cái đầu người thật lớn có thể so với cả miếu Thành

Hoàng.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người thấy được nó, xa xa gần gần vang lên từng

tiếng thét chói tai khủng hoảng.

Sau đó là yên tĩnh.- - Đây là một loại sợ hãi quá sâu sắc, nó bóp chặt lấy cổ

họng chúng sinh, làm mọi người vì quá sợ mà không thể phát ra âm thanh,

giống như đã hoàn toàn hít thở không thông.

Đầu người tìm tòi về phía trước, cả thân thể cao lớn cũng theo đó mà xuất hiện.

Nó như một người khổng lồ, quan sát Vân Hi, ánh mắt lướt qua nàng, nhìn

chăm chú vào miếu Thành Hoàng đối diện con phố, phát ra một tiếng nói nhỏ

mơ hồ không rõ.

Một hàng chữ nhỏ hiện lên phía trên đầu người này: “Chư Ác Hành Ma."

"Đây là một tên côn đồ tội ác tày trời biến dị thành quái vật, sức mạnh tận thế

gia trì lên người hắn, làm hắn không ngừng mạnh lên trong quá trình làm ác,

cho nên đạt thành danh hào như thế."

"Uy năng của danh hào: Kinh sợ."

"Phàm nhân giao thủ với nó thì thể xác và tinh thần sẽ bị kinh sợ, không thể

phát huy toàn bộ thực lực."

Ánh mắt chó vàng nhảy nhảy.

Vân Hi đối đầu với thứ này có hơi sớm...

"Rita, có cách nào che giấu thân thể không?"

Nó truyền âm hỏi.

"Ta là nhà quán quân trốn tìm, ngươi lại hỏi ta có cách nào che giấu thân thể

không? Thế nào, ngươi muốn đi đánh nhau à?"

Rita hưng phấn mà vung vẫy đoàn trường.

Từng tinh quang đủ mọi màu sắc phun trào ra từ đoàn trường, bao lên người chó

vàng.

Chó vàng lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

ồ ắ ầ

Nó há mồm nhẹ nhàng cắn một cái, ngậm Bách Nạp Đao vào trong miệng, lầu

bầu nói: “Ngồi cho vững, ta muốn chém con quái vật kia."

"Ngươi muốn làm Thành Hoàng thần?"

Yêu tinh tràn đầy chờ mong mà hỏi.

"Đúng vậy, kiểm chút công đức để dùng, thất bại cũng không sao –– thất bại

chẳng khác nào chết."

Chó vàng nói với giọng trầm thấp.

"Ha ha ––Chơi quá vui, ta còn chưa từng thấy chó làm –– a! !!"

Yêu tinh đột nhiên thét chói tại một tiếng.

Chỉ thấy chó vàng đột nhiên hóa thành một tàn ảnh, bay vút ra ngoài từ cửa sổ

miếu Thành Hoàng, như cuồng phong quét qua đám người, lướt qua Vân Hi

đang sẵn sàng đón quân địch-- “Ố 6! Thật kích thích!"

Yêu tinh nắm chặt lỗ tai chó, hoan hô ở giữa không trung.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Ánh đạo như thác nước, chiếu sáng màn đêm chung quanh, như dòng nước xiết

xuyên qua thân thể con quái vật kia.

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: “Ngươi đang phù hộ chúng sinh.”.

"Địa điểm trước mặt: Miếu Thành Hoàng."

"Làm một Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, ngươi có thể trở thành một Thành

Hoàng thần."

"Ngươi đã đạt được thần vị này."

Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.

Quái vật bị trảm bay ra, đâm nát vô số những kiến trúc, phát ra tiếng gầm rú

định tại nhức óc.

Mặt đất chấn động.

Quái vật bị một đao trảm bay ra.

Trên miếu Thành Hoàng tỏa ra thần quang nhàn nhạt, ngay cả các phàm nhân

cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Xem kìa!"

"Thành Hoàng hiển linh!"

"Thần linh đang phù hộ chúng ta!"

"Chúng ta an toàn rồi!”.

Đám người kích động kêu to lên.

Vân Hi đứng ở đằng trước, trong lòng có chút khác thường, cứ cảm thấy hình

như đã xảy ra chuyện gì có liên quan đến mình, nhưng muốn đi tra xét thì căn

bản không biết tra từ đâu.

Nàng nhìn vào sâu trong hắc ám.

Vừa rồi trong bóng đêm truyền đến từng tiếng nổ vang kịch liệt.- - Con quái vật

kia bị thứ gì đánh trúng, trực tiếp đâm nát một mảng lớn kiến trúc.

Vân Hi trấn định lại.

Nàng tháo cây súng xuống từ trên lưng, lại lấy giấy chứng nhận ra hô to với đội

tuần tra hô phía sau: “Đừng thả lỏng cảnh giác, các ngươi tiếp tục tuần tra, ta

canh giữ ở chỗ này!"

Mọi người thấy nàng là đội viên của quân đội đặc chiến thì càng phấn chấn,

cùng kêu lên: “Tuân lệnh!"

Vân Hi lên đạn, bày ra tư thế cảnh giác.

–– Nếu thần linh đang hàng yêu trừ ma, vậy hắn phải bảo vệ tốt nơi này! Bên

kia.

Sâu trong hắc ám.

"Chết tiệt..."

Trong âm thanh định tại nhức óc, quái vật kia bò dậy từ bụi đất, cả người tỏa ra

từng luồng dao động.

Nhìn nó ít nhiều gì cũng có chút chật vật.

Nhưng miệng vết thương trên người nó lại nhanh chóng khôi phục.

"Hì hì, Liễu Bình, người vậy là không được nha, không một đao giết chết nó

luôn đi."

Rita ghé vào lỗ tai chó vàng, vừa ăn kem vừa xem náo nhiệt không che chuyện

lớn mà nói.

Chó vàng ngồi xổm trên một cây đèn đường hư hao, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm

chằm bụi đất tung bay ở phía trước.

Khi con quái vật kia đứng vững gót chân, đang muốn rảo bước tiến về hướng

miếu Thành Hoàng-- Chó vàng cũng theo đó mà chậm rãi đứng dậy.

Nó nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng sắc bén so le không đồng đều, cứ như con

người lộ ra ý cười, cho nên trên trường đao nó cắn chặt bùng lên từng luồng sát

ý.

Chợt lóe.

Chó vàng hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt đã bay lên, nhanh chóng bắn ra

chung quanh con quái vật kia, cách không vung mạnh trường đao.

Một giây đã tung ra ba mươi sáu đao.

Hai giây là bảy mươi hai đao.

Ba giây thì chợt tăng nhanh tốc độ hơn, liên tục trảm một tram lẻ tám đạo.- -

Ngừng! Chó vàng tiếp tục dùng sức vọt về phía trước, từ từ chạy chậm một hồi,

sau đó nhảy lên đèn đường, lười biếng dùng chân sau gãi gãi cổ.

Con quái vật cao mấy chục mét kia cũng lại tại chỗ.

ồ ồ ồ ồ ồ ồ ế

Bồng bồng bồng bồng bồng bồng -- Trong tiếng vang nhỏ liên miên, trên người

nó chợt hiện ra những vết nứt chi chít, máu tưới phun trào từ những vết nứt đó.

"A a a! Đáng chết, rốt cục là cái quỷ gì vậy?"

Rốt cuộc quái vật không kiên trì được nữa, sợ hãi trong lòng chiếm thượng

phong, nó xoay người muốn đào tẩu.

Chó vàng làm như không thấy.

Quái vật từ từ thổi lui, bóng đêm khôi phục an tĩnh.

"Ngươi thả nó đi à?"

Rita ngạc nhiên hỏi.

"Trong phạm vi mấy chục dặm phía sau nó đều là dã thú và côn đồ biến dị, mà

nó là kẻ mạnh nhất."

Chó vàng truyền âm.

"Không hiểu."

Rita ăn xong cây kem, bắt đầu ăn vỏ kem ốc quế từng ngụm từng ngụm.

Đợi mấy phút sau.

Mặt đất hơi chấn động.

Một cơn gió tà dị nghênh diện thổi tới, thổi bay tất cả bụi bặm lên cao.

Con quái vật thân thể khổng lồ kia nâng bước chân nặng nề đi ra từ gió cát lần

nữa.

Tất cả vết thương của nó đã khỏi hẳn, khí thế trên người càng tăng lên vài phần

so với trước đó.

"Thú vị quá, Liễu Bình, sau lưng hắn mọc ra sáu cái tay kìa."

Rita trừng mắt mà nói.

"Nó mạnh lên..."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trên đường phố bên ngoài miếu, Vân Hi đứng bên cạnh hắc ám, đôi tay bày raquyền thế, mang vẻ mặt khẩn trương nhìn chung quanh.Có thứ gì trốn trong bóng đêm, đang nhìn trộm miếu Thành Hoàng phía saunàng.Sau khi thực lực tăng lên, hiện tại Vân Hi cũng có thể cảm ứng được loại ác ývà nguy hiểm kia trong bóng đêm.Nàng đột nhiên lui lại mấy bước.Trong bóng đêm hiện ra một cái đầu người thật lớn có thể so với cả miếu ThànhHoàng.Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người thấy được nó, xa xa gần gần vang lên từngtiếng thét chói tai khủng hoảng.Sau đó là yên tĩnh.- - Đây là một loại sợ hãi quá sâu sắc, nó bóp chặt lấy cổhọng chúng sinh, làm mọi người vì quá sợ mà không thể phát ra âm thanh,giống như đã hoàn toàn hít thở không thông.Đầu người tìm tòi về phía trước, cả thân thể cao lớn cũng theo đó mà xuất hiện.Nó như một người khổng lồ, quan sát Vân Hi, ánh mắt lướt qua nàng, nhìnchăm chú vào miếu Thành Hoàng đối diện con phố, phát ra một tiếng nói nhỏmơ hồ không rõ.Một hàng chữ nhỏ hiện lên phía trên đầu người này: “Chư Ác Hành Ma.""Đây là một tên côn đồ tội ác tày trời biến dị thành quái vật, sức mạnh tận thếgia trì lên người hắn, làm hắn không ngừng mạnh lên trong quá trình làm ác,cho nên đạt thành danh hào như thế.""Uy năng của danh hào: Kinh sợ.""Phàm nhân giao thủ với nó thì thể xác và tinh thần sẽ bị kinh sợ, không thểphát huy toàn bộ thực lực."Ánh mắt chó vàng nhảy nhảy.Vân Hi đối đầu với thứ này có hơi sớm..."Rita, có cách nào che giấu thân thể không?"Nó truyền âm hỏi."Ta là nhà quán quân trốn tìm, ngươi lại hỏi ta có cách nào che giấu thân thểkhông? Thế nào, ngươi muốn đi đánh nhau à?"Rita hưng phấn mà vung vẫy đoàn trường.Từng tinh quang đủ mọi màu sắc phun trào ra từ đoàn trường, bao lên người chóvàng.Chó vàng lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người.ồ ắ ầNó há mồm nhẹ nhàng cắn một cái, ngậm Bách Nạp Đao vào trong miệng, lầubầu nói: “Ngồi cho vững, ta muốn chém con quái vật kia.""Ngươi muốn làm Thành Hoàng thần?"Yêu tinh tràn đầy chờ mong mà hỏi."Đúng vậy, kiểm chút công đức để dùng, thất bại cũng không sao –– thất bạichẳng khác nào chết."Chó vàng nói với giọng trầm thấp."Ha ha ––Chơi quá vui, ta còn chưa từng thấy chó làm –– a! !!"Yêu tinh đột nhiên thét chói tại một tiếng.Chỉ thấy chó vàng đột nhiên hóa thành một tàn ảnh, bay vút ra ngoài từ cửa sổmiếu Thành Hoàng, như cuồng phong quét qua đám người, lướt qua Vân Hiđang sẵn sàng đón quân địch-- “Ố 6! Thật kích thích!"Yêu tinh nắm chặt lỗ tai chó, hoan hô ở giữa không trung.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Ánh đạo như thác nước, chiếu sáng màn đêm chung quanh, như dòng nước xiếtxuyên qua thân thể con quái vật kia.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: “Ngươi đang phù hộ chúng sinh.”."Địa điểm trước mặt: Miếu Thành Hoàng.""Làm một Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, ngươi có thể trở thành một ThànhHoàng thần.""Ngươi đã đạt được thần vị này."Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Quái vật bị trảm bay ra, đâm nát vô số những kiến trúc, phát ra tiếng gầm rúđịnh tại nhức óc.Mặt đất chấn động.Quái vật bị một đao trảm bay ra.Trên miếu Thành Hoàng tỏa ra thần quang nhàn nhạt, ngay cả các phàm nhâncũng có thể nhìn thấy rõ ràng."Xem kìa!""Thành Hoàng hiển linh!""Thần linh đang phù hộ chúng ta!""Chúng ta an toàn rồi!”.Đám người kích động kêu to lên.Vân Hi đứng ở đằng trước, trong lòng có chút khác thường, cứ cảm thấy hìnhnhư đã xảy ra chuyện gì có liên quan đến mình, nhưng muốn đi tra xét thì cănbản không biết tra từ đâu.ắNàng nhìn vào sâu trong hắc ám.Vừa rồi trong bóng đêm truyền đến từng tiếng nổ vang kịch liệt.- - Con quái vậtkia bị thứ gì đánh trúng, trực tiếp đâm nát một mảng lớn kiến trúc.Vân Hi trấn định lại.Nàng tháo cây súng xuống từ trên lưng, lại lấy giấy chứng nhận ra hô to với độituần tra hô phía sau: “Đừng thả lỏng cảnh giác, các ngươi tiếp tục tuần tra, tacanh giữ ở chỗ này!"Mọi người thấy nàng là đội viên của quân đội đặc chiến thì càng phấn chấn,cùng kêu lên: “Tuân lệnh!"Vân Hi lên đạn, bày ra tư thế cảnh giác.–– Nếu thần linh đang hàng yêu trừ ma, vậy hắn phải bảo vệ tốt nơi này! Bênkia.Sâu trong hắc ám."Chết tiệt..."Trong âm thanh định tại nhức óc, quái vật kia bò dậy từ bụi đất, cả người tỏa ratừng luồng dao động.Nhìn nó ít nhiều gì cũng có chút chật vật.Nhưng miệng vết thương trên người nó lại nhanh chóng khôi phục."Hì hì, Liễu Bình, người vậy là không được nha, không một đao giết chết nóluôn đi."Rita ghé vào lỗ tai chó vàng, vừa ăn kem vừa xem náo nhiệt không che chuyệnlớn mà nói.Chó vàng ngồi xổm trên một cây đèn đường hư hao, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằmchằm bụi đất tung bay ở phía trước.Khi con quái vật kia đứng vững gót chân, đang muốn rảo bước tiến về hướngmiếu Thành Hoàng-- Chó vàng cũng theo đó mà chậm rãi đứng dậy.Nó nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng sắc bén so le không đồng đều, cứ như conngười lộ ra ý cười, cho nên trên trường đao nó cắn chặt bùng lên từng luồng sátý.Chợt lóe.Chó vàng hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt đã bay lên, nhanh chóng bắn rachung quanh con quái vật kia, cách không vung mạnh trường đao.Một giây đã tung ra ba mươi sáu đao.Hai giây là bảy mươi hai đao.Ba giây thì chợt tăng nhanh tốc độ hơn, liên tục trảm một tram lẻ tám đạo.- -Ngừng! Chó vàng tiếp tục dùng sức vọt về phía trước, từ từ chạy chậm một hồi,sau đó nhảy lên đèn đường, lười biếng dùng chân sau gãi gãi cổ.Con quái vật cao mấy chục mét kia cũng lại tại chỗ.ồ ồ ồ ồ ồ ồ ếBồng bồng bồng bồng bồng bồng -- Trong tiếng vang nhỏ liên miên, trên ngườinó chợt hiện ra những vết nứt chi chít, máu tưới phun trào từ những vết nứt đó."A a a! Đáng chết, rốt cục là cái quỷ gì vậy?"Rốt cuộc quái vật không kiên trì được nữa, sợ hãi trong lòng chiếm thượngphong, nó xoay người muốn đào tẩu.Chó vàng làm như không thấy.Quái vật từ từ thổi lui, bóng đêm khôi phục an tĩnh."Ngươi thả nó đi à?"Rita ngạc nhiên hỏi."Trong phạm vi mấy chục dặm phía sau nó đều là dã thú và côn đồ biến dị, mànó là kẻ mạnh nhất."Chó vàng truyền âm."Không hiểu."Rita ăn xong cây kem, bắt đầu ăn vỏ kem ốc quế từng ngụm từng ngụm.Đợi mấy phút sau.Mặt đất hơi chấn động.Một cơn gió tà dị nghênh diện thổi tới, thổi bay tất cả bụi bặm lên cao.Con quái vật thân thể khổng lồ kia nâng bước chân nặng nề đi ra từ gió cát lầnnữa.Tất cả vết thương của nó đã khỏi hẳn, khí thế trên người càng tăng lên vài phầnso với trước đó."Thú vị quá, Liễu Bình, sau lưng hắn mọc ra sáu cái tay kìa."Rita trừng mắt mà nói."Nó mạnh lên..."

Chương 1090: Nó mạnh lên