"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 1135: Là chiếc nhẫn chữa khỏi kia!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy bên cạnh Băng Dạ lặng lẽ xuất hiện một đốngtuyết."Xong rồi, tuyết ma chiến bại."Băng Dạ thở dài một hơi, buồn bực mà nói."Còn có ta và Đại, chưa chắc chúng ta sẽ thua."Liễu Bình trầm giọng mà nói."Tuy người gấu của ta đánh nhau hung mãnh... Nhưng toàn bộ trang bị bị ta thuđi rồi."Đại khẩn trương đến mức vặn vẹo ngón tay và nói.Lúc này cả Liễu Bình cũng bắt đầu thấp thỏm.Hắn của tương lai nói qua, Mộng Cảnh là sức mạnh mà hắn chưa từng gặp qua--Hắn còn chưa thể rời khỏi Mộng Cảnh.Chẳng lẽ phải dừng bước tại đây.Bang! Một âm thanh vang lên.Chỉ thấy người gấu xuất hiện ở dưới chân Đại, mình đầy thương tích, miệngkhông ngừng phun máu, mắt thấy đã không sống nổi.Thua? Trong lòng Liễu Bình và Băng Dạ đều trầm xuống.Đại lại cất tiếng hoan hô: “Thắng! Người gấu của ta chiến thắng một Tứ TrảoĐằng Xa! Thật khó tin!"Cái gì? Thắng? Hơn nữa còn thắng Tứ Trảo Đằng Xà? Tứ Trảo Đằng Xà là mộtloại xà vật hình người kịch độc, có sức mạnh vô cùng to lớn, móng vuốt sắcbén, kỹ xảo chiến đấu cao siêu, còn biết dùng các loại binh khí.Làm sao người gấu có thể thắng được? Ba người cùng nhìn lại người gấu.Chỉ thấy người gấu lao lực lật người lại, duỗi tay moi moi ở sau mông mình,dùng bàn tay run rẩy giơ một vật lên cao cao.Vật đó bay ra mùi phân thoang thoảng, nhưng lại tỏa ra ánh sáng mờ mờ, phóngra dao động sức mạnh hệ chữa khỏi hoàn mỹ của nó.- -Là chiếc nhẫn chữa khỏikia! Lần trước khi Sigrid trị liệu cho người gấu, có nhét vào miệng người gấu épnó nuốt luôn chiếc nhẫn này!"Không sai... Đây là một chiếc nhẫn có thể liên tục phóng thích khử độc, thanhkhiết, cầm máu, khép lại... Nó luôn ở trong cơ thể người gấu."Liễu Bình thất thần lẩm bẩm."Vậy cũng đúng."Băng Dạ vừa câm nín lại vui mừng, còn có chút ghê tởm.ế ấ ầĐại nhẹ nhàng thở ra, vội trị liệu thường thế cho người gấu, quay đầu lại nhìnvề phía Liễu Bình rồi nói: “Ngươi không lấy đi trang bị trên người tinh linhBăng Sương kia đúng không.""Đương nhiên là không."Liễu Bình ôm hai tay và nói.Lúc này trong lòng hắn đã an ổn rất nhiều.Sigrid là bán thần, cộng thêm có vô số trang bị của Kinh Các điểu -- Nếu nhưvậy mà còn thua, Liễu Bình cũng đành chịu.Lại đợi mấy giây.Chỉ nghe “Bang"một tiếng vang lên, Sigrid xuất hiện trước mặt ba người, Nàng ngồi dưới đất,tay nâng một tấm da dê đang xem say sưa, thẳng đến phát hiện hoàn cảnh thayđổi, lúc này mới vội vàng đứng lên và nói: “Hả? Đã kết thúc sao?""Chúng ta thắng, ba trận thắng hai!"Liễu Bình tuyên bố.Hai nàng đều vui mừng."Sigrid, ngươi chiến đấu như thế nào?"Băng Dạ hỏi."Tùy tiện vứt ra một đống bẫy rập, sau đó mặc kệ."Sigrid nhún nhún vai và nói.Lúc này, chung quanh có càng ngày càng nhiều Thế Giới chi Chủ biến mất.Những người còn lại đều là kẻ chiến thắng.Tất cả cuộc chiến lục tục kết thúc.Giữa không trung, thiếu nữ cột tóc hai chùm kia mỉm cười và nói: “Được, sơtuyển đã hoàn thành.""Ta đại diện cho Mộng Cảnh, chính thức hoan nghênh các vị đi vào tháp caoMộng Cảnh đánh số là 7539.""Con đường tiến hóa thổi quét toàn bộ Mộng Cảnh sắp kéo ra màn che lần nữa.""Hoan nghênh các ngươi dự thi!"Câu nói vừa dứt.Trước mặt Liễu Bình bỗng xuất hiện từng hàng chữ nhỏ ngưng tụ từ ánh hàoquang: “Sự kiện: Cảnh ngộ tay mới.""Tiến độ: Đã kết thúc.""Ngươi vẫn đang nằm trong cuộc khảo nghiệm dài đến một tháng, nhưng trongsự kiện lần này, người đã tra xét được bí mật của tháp cao hắc ám.""Nó là nơi mà Mộng Cảnh mở ra con đường tiến hóa.""Căn cứ vào bí mật này, người sẽ đạt được khen thưởng giai đoạn tương ứng."Tất cả chữ nhỏ hào quang chợt lóe rồi biến mất.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn:“Chú ý.""Ngươi đang ở bên trong Mộng Cảnh, sắp đạt được khen thưởng của MộngCảnh.""Nếu người lựa chọn khen thưởng chính xác, loại năng lực thứ tư của ngươi: Dựtriệu sẽ được kích hoạt lần nữa."Ánh hào quang hội tụ thành từng hàng chữ nhỏ, hiện lên trước mắt Liễu Bình:“Xin hãy tiến hành chọn lựa trong những mục sau đây nhằm đạt được khenthưởng của giai đoạn này.""Một, một thẻ bài Mộng Cảnh;”."Hai, sinh linh vị (Nếu lựa chọn mục này, số lượng sinh linh mà người có thểtriệu hoán sẽ tăng thêm một);""Ba, trái cây Mộng Cảnh (Trợ giúp người đền bù tiếc nuối nào đó sâu trong nộitâm)."Liễu Bình nhanh chóng xem xong, lại nghiêm túc nhìn một lần.Rất rõ ràng, lần trước kích phát “Dự triệu"là do lựa chọn “Sự kiện mà người sợ hãi”.Lần này “Sợ hãi"biến thành “Tiếc nuối”.- - Vậy sẽ dẫn phát cái gì? So sánh với hai lựa chọnkhác, cái này càng có khả năng."Ta chọn cái thứ ba, trái cây Mộng Cảnh."Liễu Bình nói.Một viên trái cây tỏa ra quang huy mông lung lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn.Gần như trong nháy mắt, viên trái cây này hóa thành từng đợt hào quang nhànnhạt, hoàn toàn đi vào thân thể Liễu Bình.Chỉ một thoáng.Tất cả cảnh quang chung quanh hóa thành dòng cát chảy cực nhanh, ầm ầm đixa.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới tòa tửu lầu kia lần nữa.Đây là tương lai.Hắn của tương lai vẫn ngồi trên tửu lâu, trong tay bưng một ly trà, đang chậmrãi uống.Hắn nhìn thoáng qua Liễu Bình, chậm rãi nói: “Tên người của ngươi có thêmsức mạnh Mộng Cảnh, đây là chuyển cơ của chúng ta."ễ ầ ể ếLiễu Bình trầm tư một lát, sau đó khó hiểu mà hỏi: “Trận chiến trong tương lainày... Rốt cuộc kết quả như thế nào?"Liễu Bình kia nói: “Kết quả tương lai vốn là tất cả chúng sinh và vạn vật đều bịhủy diệt, nhưng từ khi ta giác ngộ chiêu “Cô Mệnh, nhân tiện kích phát “Dựtriệu, tất cả đều trở nên không quá giống."Hắn vươn tay, làm ra tư thế thúc đẩy ở giữa không trung.Trong hư không hiện ra một rồi lại một khối domino, bị hắn nhẹ nhàng đẩy mộtcái, lập tức sôi nổi ngã xuống."Quân domino đầu tiên đứng ở chỗ ta, cũng chính là người của tương lai.""Khi ta đẩy ngã nó, mọi chuyện sẽ bắt đầu từ nó rồi luôn kéo dài đến quá khứ,mỗi một phân đoạn, mỗi một việc, đều sẽ theo đó mà thay đổi."Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Không dễ hiểu lắm."Hắn của tương lai mở tay ra, tiếp tục nói: “Lại nêu một ví dụ, ngày hôm quangười gieo giống ở đồng ruộng, ngày mai thu hoạch trái cây, cái này lý giảiđược không?""Được."Liễu Bình gật đầu."Nếu ngày hôm qua người gieo là dưa, vậy ngày mai tất nhiên sẽ thu hoạch dưa,đúng không?""Đúng vậy.""Nhưng tương lai đã xảy ra biến hóa, ngày mai người thu hoạch không phảidưa, mà là đậu –– Vậy có giải thích được không?""Không giải thích được.""Không sai, từ thời gian, không gian, vận mệnh đến nhân quả và logic đềukhông giải thích được, nhưng người thật sự có được cây đậu, những cây đậu đóđã ở trong tay ngươi, hiện tại làm sao bây giờ?"Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Trừ phi sau khi hôm qua ta gieo giống xong,lại thay đổi chủ ý, thay đổi trồng đậu trên đồng ruộng.""Không sai, cho nên quá khứ nhất định cũng thay đổi!"Liễu Bình tương lai nói."Bắt đầu từ thời khắc nào chứ?"Liễu Bình hỏi."Khi ta phong ấn tên kia, có nghĩa là “quả đã thay đổi."Liễu Bình tương lai nói."... Nhưng rốt cục quá khứ phải thay đổi như thế nào chứ?"Liễu Bình lẩm bẩm nói.ề ố ố"Đây là điều mà chúng ta muốn tranh đoạt-- rốt cục quá khứ đã xảy ra cái gì? Vìsao quả sẽ thay đổi? Kẻ địch của ta cũng muốn biết chuyện này, thậm chí muốnkhống chế quá khứ!"Liễu Bình tương lai nói nhỏ một câu."Trừ ta ra, không có ai khác có thể hỗ trợ sao?"Liễu Bình nói.
Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy bên cạnh Băng Dạ lặng lẽ xuất hiện một đống
tuyết.
"Xong rồi, tuyết ma chiến bại."
Băng Dạ thở dài một hơi, buồn bực mà nói.
"Còn có ta và Đại, chưa chắc chúng ta sẽ thua."
Liễu Bình trầm giọng mà nói.
"Tuy người gấu của ta đánh nhau hung mãnh... Nhưng toàn bộ trang bị bị ta thu
đi rồi."
Đại khẩn trương đến mức vặn vẹo ngón tay và nói.
Lúc này cả Liễu Bình cũng bắt đầu thấp thỏm.
Hắn của tương lai nói qua, Mộng Cảnh là sức mạnh mà hắn chưa từng gặp qua--
Hắn còn chưa thể rời khỏi Mộng Cảnh.
Chẳng lẽ phải dừng bước tại đây.
Bang! Một âm thanh vang lên.
Chỉ thấy người gấu xuất hiện ở dưới chân Đại, mình đầy thương tích, miệng
không ngừng phun máu, mắt thấy đã không sống nổi.
Thua? Trong lòng Liễu Bình và Băng Dạ đều trầm xuống.
Đại lại cất tiếng hoan hô: “Thắng! Người gấu của ta chiến thắng một Tứ Trảo
Đằng Xa! Thật khó tin!"
Cái gì? Thắng? Hơn nữa còn thắng Tứ Trảo Đằng Xà? Tứ Trảo Đằng Xà là một
loại xà vật hình người kịch độc, có sức mạnh vô cùng to lớn, móng vuốt sắc
bén, kỹ xảo chiến đấu cao siêu, còn biết dùng các loại binh khí.
Làm sao người gấu có thể thắng được? Ba người cùng nhìn lại người gấu.
Chỉ thấy người gấu lao lực lật người lại, duỗi tay moi moi ở sau mông mình,
dùng bàn tay run rẩy giơ một vật lên cao cao.
Vật đó bay ra mùi phân thoang thoảng, nhưng lại tỏa ra ánh sáng mờ mờ, phóng
ra dao động sức mạnh hệ chữa khỏi hoàn mỹ của nó.- -Là chiếc nhẫn chữa khỏi
kia! Lần trước khi Sigrid trị liệu cho người gấu, có nhét vào miệng người gấu ép
nó nuốt luôn chiếc nhẫn này!
"Không sai... Đây là một chiếc nhẫn có thể liên tục phóng thích khử độc, thanh
khiết, cầm máu, khép lại... Nó luôn ở trong cơ thể người gấu."
Liễu Bình thất thần lẩm bẩm.
"Vậy cũng đúng."
Băng Dạ vừa câm nín lại vui mừng, còn có chút ghê tởm.
ế ấ ầ
Đại nhẹ nhàng thở ra, vội trị liệu thường thế cho người gấu, quay đầu lại nhìn
về phía Liễu Bình rồi nói: “Ngươi không lấy đi trang bị trên người tinh linh
Băng Sương kia đúng không."
"Đương nhiên là không."
Liễu Bình ôm hai tay và nói.
Lúc này trong lòng hắn đã an ổn rất nhiều.
Sigrid là bán thần, cộng thêm có vô số trang bị của Kinh Các điểu -- Nếu như
vậy mà còn thua, Liễu Bình cũng đành chịu.
Lại đợi mấy giây.
Chỉ nghe “Bang"
một tiếng vang lên, Sigrid xuất hiện trước mặt ba người, Nàng ngồi dưới đất,
tay nâng một tấm da dê đang xem say sưa, thẳng đến phát hiện hoàn cảnh thay
đổi, lúc này mới vội vàng đứng lên và nói: “Hả? Đã kết thúc sao?"
"Chúng ta thắng, ba trận thắng hai!"
Liễu Bình tuyên bố.
Hai nàng đều vui mừng.
"Sigrid, ngươi chiến đấu như thế nào?"
Băng Dạ hỏi.
"Tùy tiện vứt ra một đống bẫy rập, sau đó mặc kệ."
Sigrid nhún nhún vai và nói.
Lúc này, chung quanh có càng ngày càng nhiều Thế Giới chi Chủ biến mất.
Những người còn lại đều là kẻ chiến thắng.
Tất cả cuộc chiến lục tục kết thúc.
Giữa không trung, thiếu nữ cột tóc hai chùm kia mỉm cười và nói: “Được, sơ
tuyển đã hoàn thành."
"Ta đại diện cho Mộng Cảnh, chính thức hoan nghênh các vị đi vào tháp cao
Mộng Cảnh đánh số là 7539."
"Con đường tiến hóa thổi quét toàn bộ Mộng Cảnh sắp kéo ra màn che lần nữa."
"Hoan nghênh các ngươi dự thi!"
Câu nói vừa dứt.
Trước mặt Liễu Bình bỗng xuất hiện từng hàng chữ nhỏ ngưng tụ từ ánh hào
quang: “Sự kiện: Cảnh ngộ tay mới."
"Tiến độ: Đã kết thúc."
"Ngươi vẫn đang nằm trong cuộc khảo nghiệm dài đến một tháng, nhưng trong
sự kiện lần này, người đã tra xét được bí mật của tháp cao hắc ám."
"Nó là nơi mà Mộng Cảnh mở ra con đường tiến hóa."
"Căn cứ vào bí mật này, người sẽ đạt được khen thưởng giai đoạn tương ứng."
Tất cả chữ nhỏ hào quang chợt lóe rồi biến mất.
Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn:
“Chú ý."
"Ngươi đang ở bên trong Mộng Cảnh, sắp đạt được khen thưởng của Mộng
Cảnh."
"Nếu người lựa chọn khen thưởng chính xác, loại năng lực thứ tư của ngươi: Dự
triệu sẽ được kích hoạt lần nữa."
Ánh hào quang hội tụ thành từng hàng chữ nhỏ, hiện lên trước mắt Liễu Bình:
“Xin hãy tiến hành chọn lựa trong những mục sau đây nhằm đạt được khen
thưởng của giai đoạn này."
"Một, một thẻ bài Mộng Cảnh;”.
"Hai, sinh linh vị (Nếu lựa chọn mục này, số lượng sinh linh mà người có thể
triệu hoán sẽ tăng thêm một);"
"Ba, trái cây Mộng Cảnh (Trợ giúp người đền bù tiếc nuối nào đó sâu trong nội
tâm)."
Liễu Bình nhanh chóng xem xong, lại nghiêm túc nhìn một lần.
Rất rõ ràng, lần trước kích phát “Dự triệu"
là do lựa chọn “Sự kiện mà người sợ hãi”.
Lần này “Sợ hãi"
biến thành “Tiếc nuối”.- - Vậy sẽ dẫn phát cái gì? So sánh với hai lựa chọn
khác, cái này càng có khả năng.
"Ta chọn cái thứ ba, trái cây Mộng Cảnh."
Liễu Bình nói.
Một viên trái cây tỏa ra quang huy mông lung lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn.
Gần như trong nháy mắt, viên trái cây này hóa thành từng đợt hào quang nhàn
nhạt, hoàn toàn đi vào thân thể Liễu Bình.
Chỉ một thoáng.
Tất cả cảnh quang chung quanh hóa thành dòng cát chảy cực nhanh, ầm ầm đi
xa.
Liễu Bình phát hiện mình lại về tới tòa tửu lầu kia lần nữa.
Đây là tương lai.
Hắn của tương lai vẫn ngồi trên tửu lâu, trong tay bưng một ly trà, đang chậm
rãi uống.
Hắn nhìn thoáng qua Liễu Bình, chậm rãi nói: “Tên người của ngươi có thêm
sức mạnh Mộng Cảnh, đây là chuyển cơ của chúng ta."
ễ ầ ể ế
Liễu Bình trầm tư một lát, sau đó khó hiểu mà hỏi: “Trận chiến trong tương lai
này... Rốt cuộc kết quả như thế nào?"
Liễu Bình kia nói: “Kết quả tương lai vốn là tất cả chúng sinh và vạn vật đều bị
hủy diệt, nhưng từ khi ta giác ngộ chiêu “Cô Mệnh, nhân tiện kích phát “Dự
triệu, tất cả đều trở nên không quá giống."
Hắn vươn tay, làm ra tư thế thúc đẩy ở giữa không trung.
Trong hư không hiện ra một rồi lại một khối domino, bị hắn nhẹ nhàng đẩy một
cái, lập tức sôi nổi ngã xuống.
"Quân domino đầu tiên đứng ở chỗ ta, cũng chính là người của tương lai."
"Khi ta đẩy ngã nó, mọi chuyện sẽ bắt đầu từ nó rồi luôn kéo dài đến quá khứ,
mỗi một phân đoạn, mỗi một việc, đều sẽ theo đó mà thay đổi."
Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Không dễ hiểu lắm."
Hắn của tương lai mở tay ra, tiếp tục nói: “Lại nêu một ví dụ, ngày hôm qua
người gieo giống ở đồng ruộng, ngày mai thu hoạch trái cây, cái này lý giải
được không?"
"Được."
Liễu Bình gật đầu.
"Nếu ngày hôm qua người gieo là dưa, vậy ngày mai tất nhiên sẽ thu hoạch dưa,
đúng không?"
"Đúng vậy."
"Nhưng tương lai đã xảy ra biến hóa, ngày mai người thu hoạch không phải
dưa, mà là đậu –– Vậy có giải thích được không?"
"Không giải thích được."
"Không sai, từ thời gian, không gian, vận mệnh đến nhân quả và logic đều
không giải thích được, nhưng người thật sự có được cây đậu, những cây đậu đó
đã ở trong tay ngươi, hiện tại làm sao bây giờ?"
Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Trừ phi sau khi hôm qua ta gieo giống xong,
lại thay đổi chủ ý, thay đổi trồng đậu trên đồng ruộng."
"Không sai, cho nên quá khứ nhất định cũng thay đổi!"
Liễu Bình tương lai nói.
"Bắt đầu từ thời khắc nào chứ?"
Liễu Bình hỏi.
"Khi ta phong ấn tên kia, có nghĩa là “quả đã thay đổi."
Liễu Bình tương lai nói.
"... Nhưng rốt cục quá khứ phải thay đổi như thế nào chứ?"
Liễu Bình lẩm bẩm nói.
ề ố ố
"Đây là điều mà chúng ta muốn tranh đoạt-- rốt cục quá khứ đã xảy ra cái gì? Vì
sao quả sẽ thay đổi? Kẻ địch của ta cũng muốn biết chuyện này, thậm chí muốn
khống chế quá khứ!"
Liễu Bình tương lai nói nhỏ một câu.
"Trừ ta ra, không có ai khác có thể hỗ trợ sao?"
Liễu Bình nói.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy bên cạnh Băng Dạ lặng lẽ xuất hiện một đốngtuyết."Xong rồi, tuyết ma chiến bại."Băng Dạ thở dài một hơi, buồn bực mà nói."Còn có ta và Đại, chưa chắc chúng ta sẽ thua."Liễu Bình trầm giọng mà nói."Tuy người gấu của ta đánh nhau hung mãnh... Nhưng toàn bộ trang bị bị ta thuđi rồi."Đại khẩn trương đến mức vặn vẹo ngón tay và nói.Lúc này cả Liễu Bình cũng bắt đầu thấp thỏm.Hắn của tương lai nói qua, Mộng Cảnh là sức mạnh mà hắn chưa từng gặp qua--Hắn còn chưa thể rời khỏi Mộng Cảnh.Chẳng lẽ phải dừng bước tại đây.Bang! Một âm thanh vang lên.Chỉ thấy người gấu xuất hiện ở dưới chân Đại, mình đầy thương tích, miệngkhông ngừng phun máu, mắt thấy đã không sống nổi.Thua? Trong lòng Liễu Bình và Băng Dạ đều trầm xuống.Đại lại cất tiếng hoan hô: “Thắng! Người gấu của ta chiến thắng một Tứ TrảoĐằng Xa! Thật khó tin!"Cái gì? Thắng? Hơn nữa còn thắng Tứ Trảo Đằng Xà? Tứ Trảo Đằng Xà là mộtloại xà vật hình người kịch độc, có sức mạnh vô cùng to lớn, móng vuốt sắcbén, kỹ xảo chiến đấu cao siêu, còn biết dùng các loại binh khí.Làm sao người gấu có thể thắng được? Ba người cùng nhìn lại người gấu.Chỉ thấy người gấu lao lực lật người lại, duỗi tay moi moi ở sau mông mình,dùng bàn tay run rẩy giơ một vật lên cao cao.Vật đó bay ra mùi phân thoang thoảng, nhưng lại tỏa ra ánh sáng mờ mờ, phóngra dao động sức mạnh hệ chữa khỏi hoàn mỹ của nó.- -Là chiếc nhẫn chữa khỏikia! Lần trước khi Sigrid trị liệu cho người gấu, có nhét vào miệng người gấu épnó nuốt luôn chiếc nhẫn này!"Không sai... Đây là một chiếc nhẫn có thể liên tục phóng thích khử độc, thanhkhiết, cầm máu, khép lại... Nó luôn ở trong cơ thể người gấu."Liễu Bình thất thần lẩm bẩm."Vậy cũng đúng."Băng Dạ vừa câm nín lại vui mừng, còn có chút ghê tởm.ế ấ ầĐại nhẹ nhàng thở ra, vội trị liệu thường thế cho người gấu, quay đầu lại nhìnvề phía Liễu Bình rồi nói: “Ngươi không lấy đi trang bị trên người tinh linhBăng Sương kia đúng không.""Đương nhiên là không."Liễu Bình ôm hai tay và nói.Lúc này trong lòng hắn đã an ổn rất nhiều.Sigrid là bán thần, cộng thêm có vô số trang bị của Kinh Các điểu -- Nếu nhưvậy mà còn thua, Liễu Bình cũng đành chịu.Lại đợi mấy giây.Chỉ nghe “Bang"một tiếng vang lên, Sigrid xuất hiện trước mặt ba người, Nàng ngồi dưới đất,tay nâng một tấm da dê đang xem say sưa, thẳng đến phát hiện hoàn cảnh thayđổi, lúc này mới vội vàng đứng lên và nói: “Hả? Đã kết thúc sao?""Chúng ta thắng, ba trận thắng hai!"Liễu Bình tuyên bố.Hai nàng đều vui mừng."Sigrid, ngươi chiến đấu như thế nào?"Băng Dạ hỏi."Tùy tiện vứt ra một đống bẫy rập, sau đó mặc kệ."Sigrid nhún nhún vai và nói.Lúc này, chung quanh có càng ngày càng nhiều Thế Giới chi Chủ biến mất.Những người còn lại đều là kẻ chiến thắng.Tất cả cuộc chiến lục tục kết thúc.Giữa không trung, thiếu nữ cột tóc hai chùm kia mỉm cười và nói: “Được, sơtuyển đã hoàn thành.""Ta đại diện cho Mộng Cảnh, chính thức hoan nghênh các vị đi vào tháp caoMộng Cảnh đánh số là 7539.""Con đường tiến hóa thổi quét toàn bộ Mộng Cảnh sắp kéo ra màn che lần nữa.""Hoan nghênh các ngươi dự thi!"Câu nói vừa dứt.Trước mặt Liễu Bình bỗng xuất hiện từng hàng chữ nhỏ ngưng tụ từ ánh hàoquang: “Sự kiện: Cảnh ngộ tay mới.""Tiến độ: Đã kết thúc.""Ngươi vẫn đang nằm trong cuộc khảo nghiệm dài đến một tháng, nhưng trongsự kiện lần này, người đã tra xét được bí mật của tháp cao hắc ám.""Nó là nơi mà Mộng Cảnh mở ra con đường tiến hóa.""Căn cứ vào bí mật này, người sẽ đạt được khen thưởng giai đoạn tương ứng."Tất cả chữ nhỏ hào quang chợt lóe rồi biến mất.Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn:“Chú ý.""Ngươi đang ở bên trong Mộng Cảnh, sắp đạt được khen thưởng của MộngCảnh.""Nếu người lựa chọn khen thưởng chính xác, loại năng lực thứ tư của ngươi: Dựtriệu sẽ được kích hoạt lần nữa."Ánh hào quang hội tụ thành từng hàng chữ nhỏ, hiện lên trước mắt Liễu Bình:“Xin hãy tiến hành chọn lựa trong những mục sau đây nhằm đạt được khenthưởng của giai đoạn này.""Một, một thẻ bài Mộng Cảnh;”."Hai, sinh linh vị (Nếu lựa chọn mục này, số lượng sinh linh mà người có thểtriệu hoán sẽ tăng thêm một);""Ba, trái cây Mộng Cảnh (Trợ giúp người đền bù tiếc nuối nào đó sâu trong nộitâm)."Liễu Bình nhanh chóng xem xong, lại nghiêm túc nhìn một lần.Rất rõ ràng, lần trước kích phát “Dự triệu"là do lựa chọn “Sự kiện mà người sợ hãi”.Lần này “Sợ hãi"biến thành “Tiếc nuối”.- - Vậy sẽ dẫn phát cái gì? So sánh với hai lựa chọnkhác, cái này càng có khả năng."Ta chọn cái thứ ba, trái cây Mộng Cảnh."Liễu Bình nói.Một viên trái cây tỏa ra quang huy mông lung lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn.Gần như trong nháy mắt, viên trái cây này hóa thành từng đợt hào quang nhànnhạt, hoàn toàn đi vào thân thể Liễu Bình.Chỉ một thoáng.Tất cả cảnh quang chung quanh hóa thành dòng cát chảy cực nhanh, ầm ầm đixa.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới tòa tửu lầu kia lần nữa.Đây là tương lai.Hắn của tương lai vẫn ngồi trên tửu lâu, trong tay bưng một ly trà, đang chậmrãi uống.Hắn nhìn thoáng qua Liễu Bình, chậm rãi nói: “Tên người của ngươi có thêmsức mạnh Mộng Cảnh, đây là chuyển cơ của chúng ta."ễ ầ ể ếLiễu Bình trầm tư một lát, sau đó khó hiểu mà hỏi: “Trận chiến trong tương lainày... Rốt cuộc kết quả như thế nào?"Liễu Bình kia nói: “Kết quả tương lai vốn là tất cả chúng sinh và vạn vật đều bịhủy diệt, nhưng từ khi ta giác ngộ chiêu “Cô Mệnh, nhân tiện kích phát “Dựtriệu, tất cả đều trở nên không quá giống."Hắn vươn tay, làm ra tư thế thúc đẩy ở giữa không trung.Trong hư không hiện ra một rồi lại một khối domino, bị hắn nhẹ nhàng đẩy mộtcái, lập tức sôi nổi ngã xuống."Quân domino đầu tiên đứng ở chỗ ta, cũng chính là người của tương lai.""Khi ta đẩy ngã nó, mọi chuyện sẽ bắt đầu từ nó rồi luôn kéo dài đến quá khứ,mỗi một phân đoạn, mỗi một việc, đều sẽ theo đó mà thay đổi."Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Không dễ hiểu lắm."Hắn của tương lai mở tay ra, tiếp tục nói: “Lại nêu một ví dụ, ngày hôm quangười gieo giống ở đồng ruộng, ngày mai thu hoạch trái cây, cái này lý giảiđược không?""Được."Liễu Bình gật đầu."Nếu ngày hôm qua người gieo là dưa, vậy ngày mai tất nhiên sẽ thu hoạch dưa,đúng không?""Đúng vậy.""Nhưng tương lai đã xảy ra biến hóa, ngày mai người thu hoạch không phảidưa, mà là đậu –– Vậy có giải thích được không?""Không giải thích được.""Không sai, từ thời gian, không gian, vận mệnh đến nhân quả và logic đềukhông giải thích được, nhưng người thật sự có được cây đậu, những cây đậu đóđã ở trong tay ngươi, hiện tại làm sao bây giờ?"Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Trừ phi sau khi hôm qua ta gieo giống xong,lại thay đổi chủ ý, thay đổi trồng đậu trên đồng ruộng.""Không sai, cho nên quá khứ nhất định cũng thay đổi!"Liễu Bình tương lai nói."Bắt đầu từ thời khắc nào chứ?"Liễu Bình hỏi."Khi ta phong ấn tên kia, có nghĩa là “quả đã thay đổi."Liễu Bình tương lai nói."... Nhưng rốt cục quá khứ phải thay đổi như thế nào chứ?"Liễu Bình lẩm bẩm nói.ề ố ố"Đây là điều mà chúng ta muốn tranh đoạt-- rốt cục quá khứ đã xảy ra cái gì? Vìsao quả sẽ thay đổi? Kẻ địch của ta cũng muốn biết chuyện này, thậm chí muốnkhống chế quá khứ!"Liễu Bình tương lai nói nhỏ một câu."Trừ ta ra, không có ai khác có thể hỗ trợ sao?"Liễu Bình nói.