"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1137: Hộ Nữ chi Thần

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong tầng mây, từng tiếng gầm rú như sấm sét vang lên.Mặt đất thỉnh thoảng phát ra từng cơn run rất khẽ.Tro bụi trên trần nhà thần miếu lập tức rơi xuống.Toàn bộ thần miếu không có một bóng người.Chỉ có hai Thế Giới chi Chủ đang đối thoại với nhau.Liễu Bình duỗi tay đón lấy ít bụi, vuốt ve vài cái rồi vung nó rơi xuống mặt đất."Chiến tranh đã lan ra toàn bộ thế giới, đúng không?"Hắn nói."Đúng vậy, đối phương phái ra thần linh, kích động một trận đại hủy diệt ở thếgiới của ta, tất cả thần linh của ta đều chết trận."Cô bé nói.Đèn thủy tinh treo trên nóc nhà lay động qua lại, tỏa ra ánh hào quang ảm đạm,làm cho quang ảnh cả đại sảnh lay động, giống như quỷ vực.Liễu Bình búng tay một cái.Một vệt lửa mãnh liệt nhẹ nhàng bay lơ lửng lên, phân hoá ra hơn mười ngọnlửa ở giữa không trung, ngừng lại trên mỗi một chiếc đèn, chiếu rọi khiến thầnmiếu thay đổi hoàn toàn."Nếu đối phương còn không hiện thân, chúng ta cũng không biết đi đầu tìm hắn,vậy giết sạch thần linh của hắn trước đi."Liễu Bình nói."Không biết có kịp hay không, toàn bộ thế giới của ta rất nhanh sẽ bị hủy diệthoàn toàn."Cô bé thấp thỏm nói."Để ta tới làm thần linh của ngươi."Liễu Bình nói."Ngươi?"Cô bé giật mình nói."Đúng vậy, có thần chức gì không? Cho ta một cái, ta tới làm thần linh để chiếnđấu."Liễu Bình nói."Ai nha, thần vị bên ta đều bị đối phương đoạt đi rồi, cho dù là Chiến Tranh chithần, Chữa Khỏi chi Thần, thậm chí cả Luật Pháp chi Thần cũng bị đối phươngchiếm cứ."ồ ầCô bé buồn rầu nói."Không còn thần vị nào cả sao?"Liễu Bình ôm hai tay mà nói."Ta nhớ ra rồi! Còn lại một thần vị, bởi vì vẫn luôn để trống, cho nên đốiphương cũng không có cơ hội cướp đi."Cô bé nói."Là thần vị gì?"Liễu Bình hỏi."Người chiếu cố tất cả chúng sinh nhu nhược, chuyên phụ trách bảo hộ nữ tính,trẻ con và động vật nhỏ, tên là Hộ Nữ chi Thần."Cô bé nói."Tại sao lại có thần vị như vậy, chưa từng nghe nói qua."Liễu Bình vò đầu mà nói."Chỉ còn cái này, người muốn không?"Cô bé nói."Thôi được rồi."Liễu Bình thở dài và nói.Cô bé bay lên, trên tay tỏa ra một phù văn quang hình.Nàng nhẹ nhàng ấn phù văn lên vai Liễu Bình.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Ngươi trở thành thần linh của thế giớitrước mắt: Hộ Nữ."Chữ nhỏ biến mất.Liễu Bình đợi mấy phút, sau đó nhún vai và nói: “Không có thần kỹ, trang bị,tín đồ gì hết hay sao?"Cô bé cúi đầu, ngập ngừng nói: “Ta đã sắp chết, không có sức mạnh gì nữa, chỉcó thể cho ngươi một thần vị trống rỗng."Thì ra là thế.Bỏ đi, cũng thật đáng thương, cứ như vậy đi.Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy có thêm một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:“Bởi vì bản thân vị và thần danh rất phù hợp với tương tính của ngươi, bởi vậyngươi sẽ đạt được thêm vào gia trì.""Ngươi càng có lực tương tác đối với khác phái, trẻ con và động vật nhỏ, có thểcàng dễ được họ tin tưởng."Liễu Bình liếc một cái đã quét xong.- - Cái gì kêu là phù hợp với tương tính củata? Ta là Ma Đạo chi Chủ, ngươi nói ta càng thích hợp hộ nữ? Hắn đứng lênỗ ồ ố ế Ầ ầkhỏi chỗ ngồi, đang muốn nói chuyện thì dị biến đột nhiên sinh ra -- Ầm ầmầm! Sâu trên không trung bỗng vang lên một tiếng sấm rền.Cuồng phong gào thét qua lại ở đại đường, thổi bay cánh cửa thần miếu.Một bóng người xuất hiện ở cửa."Thần linh của đối phương đã tìm tới."Giọng nói cô bé căng cứng lại, trở nên khàn khàn.Liễu Bình nhìn lại bóng người kia.Chỉ thấy đó là một tồn tại tương tự với thằn lằn hình người.Nó mặc khôi giáp phát ra thần huy, đôi đồng tử dựng thẳng xanh biếc tỏa ra cảmgiác tàn nhẫn, sau lưng có một cái đuôi thật dài.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trên đầu nó: “Chiến Tranh chi Thần (Thế giới trướcmắt), sứ giả đoạt lấy (Tôi tớ tiên phong của chúa tổ Ác Mộng).""--Sức mạnh của cả thế giới đã mất kiểm soát, Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thểmới sinh cũng suy yếu tới cực hạn, cho nên nó tới giết chết Thế Giới Loại SinhMệnh Thể."Liễu Bình tiến lên vài bước, che chắn cô bé ở phía sau."Cái gì, thì ra còn một thần linh chưa xử lý –– hãy xưng tên ra, ta sẽ lập tức đoạtthần vị của người để làm thần danh cho chính mình."Người thằn lằn không thèm để ý mà nói."Ta là Hộ Nữ chi Thần."Liễu Bình ưỡn ngực mà nói.Người thằn lằn lập tức nghẹn lời, sau một lúc lâu vẫn không nói gì được.Liễu Bình rút trường đao ra, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn cướp đi thần danh củata sao?""Sao lại có thần danh đáng chết như vậy... Ta không cần, nhưng ta sẽ giếtngươi!"Người thằn lằn giận dữ hét.Nó bắt lấy một thanh trường mâu, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào LiễuBình.Liễu Bình cười cười, triển khai đao thế tại chỗ, ngừng thở, cả người khôngngừng run rẩy, nhìn giống như phát bệnh.Người thằn lằn thấy thể thì vô cùng buồn bực.Người này có bệnh à? Nhất thời toàn bộ thần miếu rơi vào an tỉnh ngắn ngủi.Cô bé trốn sau lưng Liễu Bình đột nhiên nói: “Xem kìa, trên trời có ngôi sao."Người thằn lằn không tự chủ được mà ngẩng đầu -- Trong nháy mắt Liễu Bìnhđã biến mất khỏi nơi đó.ằ ằ ắNgười thằn lằn lập tức phản ứng lại, trừng mắt nhìn cô bé một cái, quát khẽ lên:“Dũng hiện?"Nó không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên vung mạnh trường mâu đầm tới phía sau.Đương! Một tiếng giao kích kim loại vang lên."Rời tay!"Liễu Bình quát.Trường mâu theo tiếng mà văng khỏi tay người thằn lằn, bay lên cao cao giữakhông trung."Trở về!"Người thằn lằn lập tức quát.Trường mâu rung lên, lập tức bay vào trong tay nó, nhưng trong chớp mắt cuốicùng rơi vào tay nó thì đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.Người thằn lằn ngơ ngẩn.Binh khí này là bảo vật cấp bậc Thần Khí, và tấn công các thế giới, chủ thượngđã đặc biệt ban cho nó sử dụng-- Vì sao đột nhiên biến mất? Nó nhìn lại đốidiện, chỉ thấy trong tay Liễu Bình có nắm chuôi trường mâu kia, hắn cười nói:“Binh khí không tồi, để người sử dụng thì-- Có hơi xin lỗi uy năng của nó."Nói xong, hắn tùy tiện duỗi tay quẹt qua một cái, trường mâu lập tức biến mất.-- Là tay áo càn khôn!"Trả lại cho ta!"Người thằn lằn giận dữ hét.Nó nhào về hướng Liễu Bình.Đúng lúc này, cô bé bỗng lên tiếng: “Xem kìa, có ngôi sao."Người thằn lằn đang muốn nhào về hướng Liễu Bình, lại bất giác ngẩng đầunhìn lên trên.Bá –– Trường đao chợt lóe qua cổ nó.Cái đầu bay lên.Lúc này người thằn lằn mới phục hồi tinh thần.Đầu của nó bay giữa không trung, vẫn nói với giọng điệu không thể tin:“Chuyện này không có khả năng, không có binh khí nào có thể chém đầu ta, tachính là ––"Lại một ánh đao phát ra, chém cả cái đầu thành hai mảnh.Liễu Bình vẫy vẫy đao, rung cho văng hết máu trên lưỡi đao, sau đó khen:“Phối hợp không tồi."Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Ngươi giết chết một thần linh.""Thần chức của thế giới trước mắt: Chiến tranh, đã rơi vào trạng thái để trống."ếCô bé mỉm cười và nói: “Ta chỉ biết cái này."Cô bé mở tay ra, chỉ thấy một thần phù hoàn toàn mới lơ lửng trong lòng bàntay."Không cần cho ta, ta chỉ cần một thần vị để có thể danh chính ngôn thuận thaythế giới này chiến đấu là được, chính ngươi bổ sung chút sức mạnh đi."Liễu Bình xua tay và nói."Được."Cô bé vui vẻ thu thần phù vào thân thể.Một ánh hào quang tỏa ra từ trên người cô bé, lại ẩn vào mặt ngoài thân thể.- -Trông cô không còn mỏi mệt và tuyệt vọng như trước nữa.

Trong tầng mây, từng tiếng gầm rú như sấm sét vang lên.

Mặt đất thỉnh thoảng phát ra từng cơn run rất khẽ.

Tro bụi trên trần nhà thần miếu lập tức rơi xuống.

Toàn bộ thần miếu không có một bóng người.

Chỉ có hai Thế Giới chi Chủ đang đối thoại với nhau.

Liễu Bình duỗi tay đón lấy ít bụi, vuốt ve vài cái rồi vung nó rơi xuống mặt đất.

"Chiến tranh đã lan ra toàn bộ thế giới, đúng không?"

Hắn nói.

"Đúng vậy, đối phương phái ra thần linh, kích động một trận đại hủy diệt ở thế

giới của ta, tất cả thần linh của ta đều chết trận."

Cô bé nói.

Đèn thủy tinh treo trên nóc nhà lay động qua lại, tỏa ra ánh hào quang ảm đạm,

làm cho quang ảnh cả đại sảnh lay động, giống như quỷ vực.

Liễu Bình búng tay một cái.

Một vệt lửa mãnh liệt nhẹ nhàng bay lơ lửng lên, phân hoá ra hơn mười ngọn

lửa ở giữa không trung, ngừng lại trên mỗi một chiếc đèn, chiếu rọi khiến thần

miếu thay đổi hoàn toàn.

"Nếu đối phương còn không hiện thân, chúng ta cũng không biết đi đầu tìm hắn,

vậy giết sạch thần linh của hắn trước đi."

Liễu Bình nói.

"Không biết có kịp hay không, toàn bộ thế giới của ta rất nhanh sẽ bị hủy diệt

hoàn toàn."

Cô bé thấp thỏm nói.

"Để ta tới làm thần linh của ngươi."

Liễu Bình nói.

"Ngươi?"

Cô bé giật mình nói.

"Đúng vậy, có thần chức gì không? Cho ta một cái, ta tới làm thần linh để chiến

đấu."

Liễu Bình nói.

"Ai nha, thần vị bên ta đều bị đối phương đoạt đi rồi, cho dù là Chiến Tranh chi

thần, Chữa Khỏi chi Thần, thậm chí cả Luật Pháp chi Thần cũng bị đối phương

chiếm cứ."

ồ ầ

Cô bé buồn rầu nói.

"Không còn thần vị nào cả sao?"

Liễu Bình ôm hai tay mà nói.

"Ta nhớ ra rồi! Còn lại một thần vị, bởi vì vẫn luôn để trống, cho nên đối

phương cũng không có cơ hội cướp đi."

Cô bé nói.

"Là thần vị gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Người chiếu cố tất cả chúng sinh nhu nhược, chuyên phụ trách bảo hộ nữ tính,

trẻ con và động vật nhỏ, tên là Hộ Nữ chi Thần."

Cô bé nói.

"Tại sao lại có thần vị như vậy, chưa từng nghe nói qua."

Liễu Bình vò đầu mà nói.

"Chỉ còn cái này, người muốn không?"

Cô bé nói.

"Thôi được rồi."

Liễu Bình thở dài và nói.

Cô bé bay lên, trên tay tỏa ra một phù văn quang hình.

Nàng nhẹ nhàng ấn phù văn lên vai Liễu Bình.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Ngươi trở thành thần linh của thế giới

trước mắt: Hộ Nữ."

Chữ nhỏ biến mất.

Liễu Bình đợi mấy phút, sau đó nhún vai và nói: “Không có thần kỹ, trang bị,

tín đồ gì hết hay sao?"

Cô bé cúi đầu, ngập ngừng nói: “Ta đã sắp chết, không có sức mạnh gì nữa, chỉ

có thể cho ngươi một thần vị trống rỗng."

Thì ra là thế.

Bỏ đi, cũng thật đáng thương, cứ như vậy đi.

Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy có thêm một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:

“Bởi vì bản thân vị và thần danh rất phù hợp với tương tính của ngươi, bởi vậy

ngươi sẽ đạt được thêm vào gia trì."

"Ngươi càng có lực tương tác đối với khác phái, trẻ con và động vật nhỏ, có thể

càng dễ được họ tin tưởng."

Liễu Bình liếc một cái đã quét xong.- - Cái gì kêu là phù hợp với tương tính của

ta? Ta là Ma Đạo chi Chủ, ngươi nói ta càng thích hợp hộ nữ? Hắn đứng lên

ỗ ồ ố ế Ầ ầ

khỏi chỗ ngồi, đang muốn nói chuyện thì dị biến đột nhiên sinh ra -- Ầm ầm

ầm! Sâu trên không trung bỗng vang lên một tiếng sấm rền.

Cuồng phong gào thét qua lại ở đại đường, thổi bay cánh cửa thần miếu.

Một bóng người xuất hiện ở cửa.

"Thần linh của đối phương đã tìm tới."

Giọng nói cô bé căng cứng lại, trở nên khàn khàn.

Liễu Bình nhìn lại bóng người kia.

Chỉ thấy đó là một tồn tại tương tự với thằn lằn hình người.

Nó mặc khôi giáp phát ra thần huy, đôi đồng tử dựng thẳng xanh biếc tỏa ra cảm

giác tàn nhẫn, sau lưng có một cái đuôi thật dài.

Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trên đầu nó: “Chiến Tranh chi Thần (Thế giới trước

mắt), sứ giả đoạt lấy (Tôi tớ tiên phong của chúa tổ Ác Mộng)."

"--Sức mạnh của cả thế giới đã mất kiểm soát, Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể

mới sinh cũng suy yếu tới cực hạn, cho nên nó tới giết chết Thế Giới Loại Sinh

Mệnh Thể."

Liễu Bình tiến lên vài bước, che chắn cô bé ở phía sau.

"Cái gì, thì ra còn một thần linh chưa xử lý –– hãy xưng tên ra, ta sẽ lập tức đoạt

thần vị của người để làm thần danh cho chính mình."

Người thằn lằn không thèm để ý mà nói.

"Ta là Hộ Nữ chi Thần."

Liễu Bình ưỡn ngực mà nói.

Người thằn lằn lập tức nghẹn lời, sau một lúc lâu vẫn không nói gì được.

Liễu Bình rút trường đao ra, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn cướp đi thần danh của

ta sao?"

"Sao lại có thần danh đáng chết như vậy... Ta không cần, nhưng ta sẽ giết

ngươi!"

Người thằn lằn giận dữ hét.

Nó bắt lấy một thanh trường mâu, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào Liễu

Bình.

Liễu Bình cười cười, triển khai đao thế tại chỗ, ngừng thở, cả người không

ngừng run rẩy, nhìn giống như phát bệnh.

Người thằn lằn thấy thể thì vô cùng buồn bực.

Người này có bệnh à? Nhất thời toàn bộ thần miếu rơi vào an tỉnh ngắn ngủi.

Cô bé trốn sau lưng Liễu Bình đột nhiên nói: “Xem kìa, trên trời có ngôi sao."

Người thằn lằn không tự chủ được mà ngẩng đầu -- Trong nháy mắt Liễu Bình

đã biến mất khỏi nơi đó.

ằ ằ ắ

Người thằn lằn lập tức phản ứng lại, trừng mắt nhìn cô bé một cái, quát khẽ lên:

“Dũng hiện?"

Nó không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên vung mạnh trường mâu đầm tới phía sau.

Đương! Một tiếng giao kích kim loại vang lên.

"Rời tay!"

Liễu Bình quát.

Trường mâu theo tiếng mà văng khỏi tay người thằn lằn, bay lên cao cao giữa

không trung.

"Trở về!"

Người thằn lằn lập tức quát.

Trường mâu rung lên, lập tức bay vào trong tay nó, nhưng trong chớp mắt cuối

cùng rơi vào tay nó thì đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.

Người thằn lằn ngơ ngẩn.

Binh khí này là bảo vật cấp bậc Thần Khí, và tấn công các thế giới, chủ thượng

đã đặc biệt ban cho nó sử dụng-- Vì sao đột nhiên biến mất? Nó nhìn lại đối

diện, chỉ thấy trong tay Liễu Bình có nắm chuôi trường mâu kia, hắn cười nói:

“Binh khí không tồi, để người sử dụng thì-- Có hơi xin lỗi uy năng của nó."

Nói xong, hắn tùy tiện duỗi tay quẹt qua một cái, trường mâu lập tức biến mất.-

- Là tay áo càn khôn!

"Trả lại cho ta!"

Người thằn lằn giận dữ hét.

Nó nhào về hướng Liễu Bình.

Đúng lúc này, cô bé bỗng lên tiếng: “Xem kìa, có ngôi sao."

Người thằn lằn đang muốn nhào về hướng Liễu Bình, lại bất giác ngẩng đầu

nhìn lên trên.

Bá –– Trường đao chợt lóe qua cổ nó.

Cái đầu bay lên.

Lúc này người thằn lằn mới phục hồi tinh thần.

Đầu của nó bay giữa không trung, vẫn nói với giọng điệu không thể tin:

“Chuyện này không có khả năng, không có binh khí nào có thể chém đầu ta, ta

chính là ––"

Lại một ánh đao phát ra, chém cả cái đầu thành hai mảnh.

Liễu Bình vẫy vẫy đao, rung cho văng hết máu trên lưỡi đao, sau đó khen:

“Phối hợp không tồi."

Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Ngươi giết chết một thần linh."

"Thần chức của thế giới trước mắt: Chiến tranh, đã rơi vào trạng thái để trống."

ế

Cô bé mỉm cười và nói: “Ta chỉ biết cái này."

Cô bé mở tay ra, chỉ thấy một thần phù hoàn toàn mới lơ lửng trong lòng bàn

tay.

"Không cần cho ta, ta chỉ cần một thần vị để có thể danh chính ngôn thuận thay

thế giới này chiến đấu là được, chính ngươi bổ sung chút sức mạnh đi."

Liễu Bình xua tay và nói.

"Được."

Cô bé vui vẻ thu thần phù vào thân thể.

Một ánh hào quang tỏa ra từ trên người cô bé, lại ẩn vào mặt ngoài thân thể.- -

Trông cô không còn mỏi mệt và tuyệt vọng như trước nữa.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong tầng mây, từng tiếng gầm rú như sấm sét vang lên.Mặt đất thỉnh thoảng phát ra từng cơn run rất khẽ.Tro bụi trên trần nhà thần miếu lập tức rơi xuống.Toàn bộ thần miếu không có một bóng người.Chỉ có hai Thế Giới chi Chủ đang đối thoại với nhau.Liễu Bình duỗi tay đón lấy ít bụi, vuốt ve vài cái rồi vung nó rơi xuống mặt đất."Chiến tranh đã lan ra toàn bộ thế giới, đúng không?"Hắn nói."Đúng vậy, đối phương phái ra thần linh, kích động một trận đại hủy diệt ở thếgiới của ta, tất cả thần linh của ta đều chết trận."Cô bé nói.Đèn thủy tinh treo trên nóc nhà lay động qua lại, tỏa ra ánh hào quang ảm đạm,làm cho quang ảnh cả đại sảnh lay động, giống như quỷ vực.Liễu Bình búng tay một cái.Một vệt lửa mãnh liệt nhẹ nhàng bay lơ lửng lên, phân hoá ra hơn mười ngọnlửa ở giữa không trung, ngừng lại trên mỗi một chiếc đèn, chiếu rọi khiến thầnmiếu thay đổi hoàn toàn."Nếu đối phương còn không hiện thân, chúng ta cũng không biết đi đầu tìm hắn,vậy giết sạch thần linh của hắn trước đi."Liễu Bình nói."Không biết có kịp hay không, toàn bộ thế giới của ta rất nhanh sẽ bị hủy diệthoàn toàn."Cô bé thấp thỏm nói."Để ta tới làm thần linh của ngươi."Liễu Bình nói."Ngươi?"Cô bé giật mình nói."Đúng vậy, có thần chức gì không? Cho ta một cái, ta tới làm thần linh để chiếnđấu."Liễu Bình nói."Ai nha, thần vị bên ta đều bị đối phương đoạt đi rồi, cho dù là Chiến Tranh chithần, Chữa Khỏi chi Thần, thậm chí cả Luật Pháp chi Thần cũng bị đối phươngchiếm cứ."ồ ầCô bé buồn rầu nói."Không còn thần vị nào cả sao?"Liễu Bình ôm hai tay mà nói."Ta nhớ ra rồi! Còn lại một thần vị, bởi vì vẫn luôn để trống, cho nên đốiphương cũng không có cơ hội cướp đi."Cô bé nói."Là thần vị gì?"Liễu Bình hỏi."Người chiếu cố tất cả chúng sinh nhu nhược, chuyên phụ trách bảo hộ nữ tính,trẻ con và động vật nhỏ, tên là Hộ Nữ chi Thần."Cô bé nói."Tại sao lại có thần vị như vậy, chưa từng nghe nói qua."Liễu Bình vò đầu mà nói."Chỉ còn cái này, người muốn không?"Cô bé nói."Thôi được rồi."Liễu Bình thở dài và nói.Cô bé bay lên, trên tay tỏa ra một phù văn quang hình.Nàng nhẹ nhàng ấn phù văn lên vai Liễu Bình.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Ngươi trở thành thần linh của thế giớitrước mắt: Hộ Nữ."Chữ nhỏ biến mất.Liễu Bình đợi mấy phút, sau đó nhún vai và nói: “Không có thần kỹ, trang bị,tín đồ gì hết hay sao?"Cô bé cúi đầu, ngập ngừng nói: “Ta đã sắp chết, không có sức mạnh gì nữa, chỉcó thể cho ngươi một thần vị trống rỗng."Thì ra là thế.Bỏ đi, cũng thật đáng thương, cứ như vậy đi.Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy có thêm một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:“Bởi vì bản thân vị và thần danh rất phù hợp với tương tính của ngươi, bởi vậyngươi sẽ đạt được thêm vào gia trì.""Ngươi càng có lực tương tác đối với khác phái, trẻ con và động vật nhỏ, có thểcàng dễ được họ tin tưởng."Liễu Bình liếc một cái đã quét xong.- - Cái gì kêu là phù hợp với tương tính củata? Ta là Ma Đạo chi Chủ, ngươi nói ta càng thích hợp hộ nữ? Hắn đứng lênỗ ồ ố ế Ầ ầkhỏi chỗ ngồi, đang muốn nói chuyện thì dị biến đột nhiên sinh ra -- Ầm ầmầm! Sâu trên không trung bỗng vang lên một tiếng sấm rền.Cuồng phong gào thét qua lại ở đại đường, thổi bay cánh cửa thần miếu.Một bóng người xuất hiện ở cửa."Thần linh của đối phương đã tìm tới."Giọng nói cô bé căng cứng lại, trở nên khàn khàn.Liễu Bình nhìn lại bóng người kia.Chỉ thấy đó là một tồn tại tương tự với thằn lằn hình người.Nó mặc khôi giáp phát ra thần huy, đôi đồng tử dựng thẳng xanh biếc tỏa ra cảmgiác tàn nhẫn, sau lưng có một cái đuôi thật dài.Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trên đầu nó: “Chiến Tranh chi Thần (Thế giới trướcmắt), sứ giả đoạt lấy (Tôi tớ tiên phong của chúa tổ Ác Mộng).""--Sức mạnh của cả thế giới đã mất kiểm soát, Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thểmới sinh cũng suy yếu tới cực hạn, cho nên nó tới giết chết Thế Giới Loại SinhMệnh Thể."Liễu Bình tiến lên vài bước, che chắn cô bé ở phía sau."Cái gì, thì ra còn một thần linh chưa xử lý –– hãy xưng tên ra, ta sẽ lập tức đoạtthần vị của người để làm thần danh cho chính mình."Người thằn lằn không thèm để ý mà nói."Ta là Hộ Nữ chi Thần."Liễu Bình ưỡn ngực mà nói.Người thằn lằn lập tức nghẹn lời, sau một lúc lâu vẫn không nói gì được.Liễu Bình rút trường đao ra, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn cướp đi thần danh củata sao?""Sao lại có thần danh đáng chết như vậy... Ta không cần, nhưng ta sẽ giếtngươi!"Người thằn lằn giận dữ hét.Nó bắt lấy một thanh trường mâu, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào LiễuBình.Liễu Bình cười cười, triển khai đao thế tại chỗ, ngừng thở, cả người khôngngừng run rẩy, nhìn giống như phát bệnh.Người thằn lằn thấy thể thì vô cùng buồn bực.Người này có bệnh à? Nhất thời toàn bộ thần miếu rơi vào an tỉnh ngắn ngủi.Cô bé trốn sau lưng Liễu Bình đột nhiên nói: “Xem kìa, trên trời có ngôi sao."Người thằn lằn không tự chủ được mà ngẩng đầu -- Trong nháy mắt Liễu Bìnhđã biến mất khỏi nơi đó.ằ ằ ắNgười thằn lằn lập tức phản ứng lại, trừng mắt nhìn cô bé một cái, quát khẽ lên:“Dũng hiện?"Nó không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên vung mạnh trường mâu đầm tới phía sau.Đương! Một tiếng giao kích kim loại vang lên."Rời tay!"Liễu Bình quát.Trường mâu theo tiếng mà văng khỏi tay người thằn lằn, bay lên cao cao giữakhông trung."Trở về!"Người thằn lằn lập tức quát.Trường mâu rung lên, lập tức bay vào trong tay nó, nhưng trong chớp mắt cuốicùng rơi vào tay nó thì đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.Người thằn lằn ngơ ngẩn.Binh khí này là bảo vật cấp bậc Thần Khí, và tấn công các thế giới, chủ thượngđã đặc biệt ban cho nó sử dụng-- Vì sao đột nhiên biến mất? Nó nhìn lại đốidiện, chỉ thấy trong tay Liễu Bình có nắm chuôi trường mâu kia, hắn cười nói:“Binh khí không tồi, để người sử dụng thì-- Có hơi xin lỗi uy năng của nó."Nói xong, hắn tùy tiện duỗi tay quẹt qua một cái, trường mâu lập tức biến mất.-- Là tay áo càn khôn!"Trả lại cho ta!"Người thằn lằn giận dữ hét.Nó nhào về hướng Liễu Bình.Đúng lúc này, cô bé bỗng lên tiếng: “Xem kìa, có ngôi sao."Người thằn lằn đang muốn nhào về hướng Liễu Bình, lại bất giác ngẩng đầunhìn lên trên.Bá –– Trường đao chợt lóe qua cổ nó.Cái đầu bay lên.Lúc này người thằn lằn mới phục hồi tinh thần.Đầu của nó bay giữa không trung, vẫn nói với giọng điệu không thể tin:“Chuyện này không có khả năng, không có binh khí nào có thể chém đầu ta, tachính là ––"Lại một ánh đao phát ra, chém cả cái đầu thành hai mảnh.Liễu Bình vẫy vẫy đao, rung cho văng hết máu trên lưỡi đao, sau đó khen:“Phối hợp không tồi."Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Ngươi giết chết một thần linh.""Thần chức của thế giới trước mắt: Chiến tranh, đã rơi vào trạng thái để trống."ếCô bé mỉm cười và nói: “Ta chỉ biết cái này."Cô bé mở tay ra, chỉ thấy một thần phù hoàn toàn mới lơ lửng trong lòng bàntay."Không cần cho ta, ta chỉ cần một thần vị để có thể danh chính ngôn thuận thaythế giới này chiến đấu là được, chính ngươi bổ sung chút sức mạnh đi."Liễu Bình xua tay và nói."Được."Cô bé vui vẻ thu thần phù vào thân thể.Một ánh hào quang tỏa ra từ trên người cô bé, lại ẩn vào mặt ngoài thân thể.- -Trông cô không còn mỏi mệt và tuyệt vọng như trước nữa.

Chương 1137: Hộ Nữ chi Thần