"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 1145: Bị đào thải!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Rõ ràng và nhân không quá quen thuộc thân thể này của mình, nhưng lại nhớ rõmóng vuốt và hàm răng có kịch độc.Nó không quan tâm mà táp lên người hùng nhân.Hùng nhân cũng rất khó chịu.Ban đầu hắn nắm chặt móng vuốt muốn dùng ra quyền pháp võ đạo, nhưng hưkhông đột nhiên toát ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Chỉ có thể dùng chiêuthức của sinh linh trước mặt, kẻ làm trái sẽ bị đá ra khỏi Mộng Cảnh."Hùng nhân đành buông móng vuốt xuống, há to mồm táp lên người xà nhân.Một hùng một xà cắn tới táp lui.Hùng nhân nhớ lại chiêu thức của mình, vội vàng dùng tới toàn bộ chụp mạnh,giẫm chân, quay cuồng.Nó vốn là thú tộc hung mãnh hữu lực, sức mạnh lớn hơn xà nhân rất nhiều,chưa được mấy chiêu là đã trực tiếp xé rách và nhân thành hai mảnh.Một hư ảnh bay lên từ người xà nhân, không cam lòng mà nói: “Đáng chết,ngươi cũng trúng độc của ta, lập tức phải rời khỏi Mộng Cảnh."Hùng nhân thở hổn hển mẩy hơi, hung hăng phun nước bọt về hướng đốiphương.Chỉ thấy vết thương trên người nó đang nhanh chóng khôi phục! Hư ảnh thếgiới chi chủ kia không cam lòng thể nào cũng không thể tiếp tục lưu lại nơi này,gã nói với giọng điệu căm hận: “Báo tên của ngươi ra, chờ sau khi ra ngoài --""Ta là chủ trang viên, người đi hỏi thì biết ta là ai."Hùng nhân nói."Chờ xem."Hư ảnh dần biến mất.Hùng nhân há to mồm thở phì phò, thoáng nghỉ ngơi rồi thuận tiện kiểm tramiệng vết thương của mình.Những vết thương đó-- Nó sờ sờ mấy vết thương tương đối sâu, bừng tỉnh vànói: “Đúng rồi..."-- Tuy những thứ khác đều bị phong ấn, nhưng lại có một vật liên tục phát huytác dụng.Dù sao quy tắc của sự kiện lần này là: “Sự kiện đã bắt đầu, từ giờ trở đi khôngđược triệu hoán vật phẩm khác."Mà thứ kia đã sớm nằm trong bụng hùng nhân! --Là chiếc nhẫn chữa khỏi kia!Hùng nhân ị nó ra, vừa rồi vì ứng phó với trận chiến kế tiếp, nó lại rửa sạchế ẫ ồ ố ốchiếc nhẫn rồi nuốt ngược vào! Gặp quỷ, lúc nó ăn rốt cuộc có rửa lại không?Hùng nhân bắt đầu rối rắm.Bỗng nhiên, trong bụng quặn đau từng con Làm một ma đạo chi chủ có kinhnghiệm sinh tồn phong phú, tất nhiên hắn biết nguyên nhân sinh ra loại đau đớnnày.Là đau bụng! Thật là gặp quỷ, lúc nó ăn không có rửa lại! Hùng nhân ôm bụng,chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán, nhìn lại mặt nước.Chỉ thấy càng nhiều sinh linh muốn bò lên khúc gỗ trôi này.Ầm ầm ầm -- Rốt cuộc đập lớn cũng hoàn toàn hỏng mất.Dòng nước bình thản bắt đầu chảy xiết hung mãnh.Hồng thủy che trời lấp đất, như màn trời trút xuống.Một khúc gỗ lớn không ngừng trôi đi trong dòng nước.Chừng ba mươi mấy sinh linh chi chít đứng trên khúc gỗ.Tuy khúc gỗ có thể tích lớn, nhưng cũng không chịu nổi trọng lượng như vậy,nó dần dần chìm xuống dưới nước.Dưới nước là một mảnh vẩn đục và hắc ám tột cùng.Giờ khắc này, rốt cuộc các Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại cũng cảm nhận đượccảm giác khi làm sinh linh.-- Hít thở không thông.Từ hít thở không thông đến trạng thái gần chết, cảm giác cực kỳ thống khổ nàyăn mòn mỗi một thế giới chi chủ.Khó trách sự kiện lần này tên là: Cảm nhận nổi khổ của chúng sinh! Hùng nhânkhông màng tất cả mà nắm chặt khúc gỗ lớn, bám sát thân thể vào khúc gỗ, cốhết sức ngừng thở.Cảm giác hít thở không thông... Không biết hắn từng trải qua bao nhiêu lần rồi.Quan trọng nhất hiện giờ là đừng rời khỏi khúc gỗ này.Bởi vì -- Hắn híp mắt nhìn ra bốn phía.Không ít sinh linh không chịu nổi tra tấn hít thở không thông nên đã buông đôitay ra, toàn lực nổi lên mặt nước.Dòng nước chảy xiết.Chúng vừa buông tay ra thì lập tức bị tùng mạch nước ngầm bao lấy, không biếtcuốn tới nơi nào.Không gì bám víu trôi theo dòng nước trong trạng thái hít thở không thông thìchỉ có một kết cục.Đó là chết! Tải trọng của khúc gỗ lập tức giảm bớt.Nương theo lực trùng kích mãnh liệt của dòng nước xiết, khúc gỗ đột nhiên nổilên mặt nước.ế ắ ắ ỗMãi đến giờ khắc này, những sinh linh lựa chọn nắm chặt khúc gỗ lớn mớinghênh đón ánh rạng đông trong phút chốc, có thể hít vào một hơi thật sâu."Sống lại rồi!""Đáng chết, cảm giác này thật không dễ chịu!""Không khí, ta muốn không khí."Các sinh linh kêu to, rít gào, phát tiết sự không cam lòng của những thế giới chichủ.Bỗng nhiên.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt mọi người: “Khúc gỗ là đạo cụ duy nhấttrong hoàn cảnh hiện giờ.""Nó có một thuộc tính duy nhất: Tương đối an toàn.""Thuyết minh: Chúng sinh ở lại trên khúc gỗ càng ít thì càng thêm an toàn."-- Ít người thì càng an toàn! Các sinh linh nghiền ngẫm ý nghĩa câu nói này."Buông tay ra! Khúc gỗ sắp chìm xuống!""Ngươi mới phải buông đấy, mau cút cho ta!""Xử lý ngươi!""Chết đi!"Thừa dịp khúc gỗ còn lơ lửng trên mặt nước, các sinh linh vừa ôm lấy khúc gỗ,vừa phát ra công kích nhằm vào những tồn tại bên cạnh.Không có cách nào khác! Cũng không phải lần nào cũng có thể vừa vặn gặpđược dòng nước chảy đẩy hướng lên trên.Đoạn thuyết minh kia hoàn toàn không có vấn đề.- - Nếu trên khúc gỗ vẫn cónhiều sinh linh như vậy, nó nhất định sẽ chìm xuống.Giao chiến lập tức bùng nổ! Trong dòng nước lũ trào dâng, các sinh linh đánhnhau hỗn loạn trên khúc gỗ lớn.Lúc này, có hại nhất chính là hàng nhân.Tên đầu hắn ứa mồ hôi lạnh, cuộn tròn thành một cục, da mặt không ngừng runrẩy Vừa nhìn là biết không được.Trạng thái của hàng nhân này không ổn, có thể khi dễ! Dù là sinh linh nào nhìnthấy nó, trong lòng cũng không nhịn được toát ra ý niệm này."Hùng nhân đáng chết, lăn xuống đi, ngươi nặng nhất!"Hai sinh linh dáng vẻ bọ ngựa ra sức chém lên người hùng nhân.Hùng nhân da dày thịt béo, lại có một chiếc nhẫn chữa khỏi nằm trong bụng,hắn tránh ở một mặt khúc gỗ, dính sát thân thể vào bên ngoài khúc gỗ, tùy ý đểhai con bọ ngựa này công kích phía sau lưng và mông hắn.Bọ ngựa chặt chém một hồi thì thở dốc nói: “Vậy mà cũng không buông tay?Mau buông ra, khúc gỗ không thể chịu tải nhiều người như vậy, người mau điếchết đi!"Con bọ ngựa thứ hai dùng sức chụp vào đầu hùng nhân.Oanh –– Một dòng nước thật mạnh đánh vào khúc gỗ.Trời đất quay cuồng.Không ít sinh linh bị ném bay ra.Từng hư ảnh bay ra từ cơ thể sinh linh, không cam lòng mà lao lên trời, biếnmất tăm hơi.Bị đào thải! Họ là Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, vốn không quen thuộc thânthể chúng sinh, độ khó khăn để tồn tại trong hồng thủy như vậy càng cao hơnmấy lần.Từng đợt từng đợt nước xiết cọ rửa đến.Trên mặt nước xuất hiện lốc xoáy lớn lớn bé bé, càng ngày càng hung hiểm.Khúc gỗ không ngừng chìm nổi, xoay tròn, quay cuồng.Có bao giờ những Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại đó phải chịu đựng khốn khổthế này? Chúng dần dần ngẫm nghĩ lại.- - Tinh huống hiện tại cũng không thíchhợp để chiến đấu.Hơn nữa một số người đã bị vứt đi, có lẽ khúc gỗ có thể nổi lên thì sao? Mọingười lập tức thu tay, ôm chặt lấy khúc gỗ lớn, nỗ lực bám lấy nó để bảo đảmmình sẽ không rời tay.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Rõ ràng và nhân không quá quen thuộc thân thể này của mình, nhưng lại nhớ rõmóng vuốt và hàm răng có kịch độc.Nó không quan tâm mà táp lên người hùng nhân.Hùng nhân cũng rất khó chịu.Ban đầu hắn nắm chặt móng vuốt muốn dùng ra quyền pháp võ đạo, nhưng hưkhông đột nhiên toát ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Chỉ có thể dùng chiêuthức của sinh linh trước mặt, kẻ làm trái sẽ bị đá ra khỏi Mộng Cảnh."Hùng nhân đành buông móng vuốt xuống, há to mồm táp lên người xà nhân.Một hùng một xà cắn tới táp lui.Hùng nhân nhớ lại chiêu thức của mình, vội vàng dùng tới toàn bộ chụp mạnh,giẫm chân, quay cuồng.Nó vốn là thú tộc hung mãnh hữu lực, sức mạnh lớn hơn xà nhân rất nhiều,chưa được mấy chiêu là đã trực tiếp xé rách và nhân thành hai mảnh.Một hư ảnh bay lên từ người xà nhân, không cam lòng mà nói: “Đáng chết,ngươi cũng trúng độc của ta, lập tức phải rời khỏi Mộng Cảnh."Hùng nhân thở hổn hển mẩy hơi, hung hăng phun nước bọt về hướng đốiphương.Chỉ thấy vết thương trên người nó đang nhanh chóng khôi phục! Hư ảnh thếgiới chi chủ kia không cam lòng thể nào cũng không thể tiếp tục lưu lại nơi này,gã nói với giọng điệu căm hận: “Báo tên của ngươi ra, chờ sau khi ra ngoài --""Ta là chủ trang viên, người đi hỏi thì biết ta là ai."Hùng nhân nói."Chờ xem."Hư ảnh dần biến mất.Hùng nhân há to mồm thở phì phò, thoáng nghỉ ngơi rồi thuận tiện kiểm tramiệng vết thương của mình.Những vết thương đó-- Nó sờ sờ mấy vết thương tương đối sâu, bừng tỉnh vànói: “Đúng rồi..."-- Tuy những thứ khác đều bị phong ấn, nhưng lại có một vật liên tục phát huytác dụng.Dù sao quy tắc của sự kiện lần này là: “Sự kiện đã bắt đầu, từ giờ trở đi khôngđược triệu hoán vật phẩm khác."Mà thứ kia đã sớm nằm trong bụng hùng nhân! --Là chiếc nhẫn chữa khỏi kia!Hùng nhân ị nó ra, vừa rồi vì ứng phó với trận chiến kế tiếp, nó lại rửa sạchế ẫ ồ ố ốchiếc nhẫn rồi nuốt ngược vào! Gặp quỷ, lúc nó ăn rốt cuộc có rửa lại không?Hùng nhân bắt đầu rối rắm.Bỗng nhiên, trong bụng quặn đau từng con Làm một ma đạo chi chủ có kinhnghiệm sinh tồn phong phú, tất nhiên hắn biết nguyên nhân sinh ra loại đau đớnnày.Là đau bụng! Thật là gặp quỷ, lúc nó ăn không có rửa lại! Hùng nhân ôm bụng,chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán, nhìn lại mặt nước.Chỉ thấy càng nhiều sinh linh muốn bò lên khúc gỗ trôi này.Ầm ầm ầm -- Rốt cuộc đập lớn cũng hoàn toàn hỏng mất.Dòng nước bình thản bắt đầu chảy xiết hung mãnh.Hồng thủy che trời lấp đất, như màn trời trút xuống.Một khúc gỗ lớn không ngừng trôi đi trong dòng nước.Chừng ba mươi mấy sinh linh chi chít đứng trên khúc gỗ.Tuy khúc gỗ có thể tích lớn, nhưng cũng không chịu nổi trọng lượng như vậy,nó dần dần chìm xuống dưới nước.Dưới nước là một mảnh vẩn đục và hắc ám tột cùng.Giờ khắc này, rốt cuộc các Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại cũng cảm nhận đượccảm giác khi làm sinh linh.-- Hít thở không thông.Từ hít thở không thông đến trạng thái gần chết, cảm giác cực kỳ thống khổ nàyăn mòn mỗi một thế giới chi chủ.Khó trách sự kiện lần này tên là: Cảm nhận nổi khổ của chúng sinh! Hùng nhânkhông màng tất cả mà nắm chặt khúc gỗ lớn, bám sát thân thể vào khúc gỗ, cốhết sức ngừng thở.Cảm giác hít thở không thông... Không biết hắn từng trải qua bao nhiêu lần rồi.Quan trọng nhất hiện giờ là đừng rời khỏi khúc gỗ này.Bởi vì -- Hắn híp mắt nhìn ra bốn phía.Không ít sinh linh không chịu nổi tra tấn hít thở không thông nên đã buông đôitay ra, toàn lực nổi lên mặt nước.Dòng nước chảy xiết.Chúng vừa buông tay ra thì lập tức bị tùng mạch nước ngầm bao lấy, không biếtcuốn tới nơi nào.Không gì bám víu trôi theo dòng nước trong trạng thái hít thở không thông thìchỉ có một kết cục.Đó là chết! Tải trọng của khúc gỗ lập tức giảm bớt.Nương theo lực trùng kích mãnh liệt của dòng nước xiết, khúc gỗ đột nhiên nổilên mặt nước.ế ắ ắ ỗMãi đến giờ khắc này, những sinh linh lựa chọn nắm chặt khúc gỗ lớn mớinghênh đón ánh rạng đông trong phút chốc, có thể hít vào một hơi thật sâu."Sống lại rồi!""Đáng chết, cảm giác này thật không dễ chịu!""Không khí, ta muốn không khí."Các sinh linh kêu to, rít gào, phát tiết sự không cam lòng của những thế giới chichủ.Bỗng nhiên.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt mọi người: “Khúc gỗ là đạo cụ duy nhấttrong hoàn cảnh hiện giờ.""Nó có một thuộc tính duy nhất: Tương đối an toàn.""Thuyết minh: Chúng sinh ở lại trên khúc gỗ càng ít thì càng thêm an toàn."-- Ít người thì càng an toàn! Các sinh linh nghiền ngẫm ý nghĩa câu nói này."Buông tay ra! Khúc gỗ sắp chìm xuống!""Ngươi mới phải buông đấy, mau cút cho ta!""Xử lý ngươi!""Chết đi!"Thừa dịp khúc gỗ còn lơ lửng trên mặt nước, các sinh linh vừa ôm lấy khúc gỗ,vừa phát ra công kích nhằm vào những tồn tại bên cạnh.Không có cách nào khác! Cũng không phải lần nào cũng có thể vừa vặn gặpđược dòng nước chảy đẩy hướng lên trên.Đoạn thuyết minh kia hoàn toàn không có vấn đề.- - Nếu trên khúc gỗ vẫn cónhiều sinh linh như vậy, nó nhất định sẽ chìm xuống.Giao chiến lập tức bùng nổ! Trong dòng nước lũ trào dâng, các sinh linh đánhnhau hỗn loạn trên khúc gỗ lớn.Lúc này, có hại nhất chính là hàng nhân.Tên đầu hắn ứa mồ hôi lạnh, cuộn tròn thành một cục, da mặt không ngừng runrẩy Vừa nhìn là biết không được.Trạng thái của hàng nhân này không ổn, có thể khi dễ! Dù là sinh linh nào nhìnthấy nó, trong lòng cũng không nhịn được toát ra ý niệm này."Hùng nhân đáng chết, lăn xuống đi, ngươi nặng nhất!"Hai sinh linh dáng vẻ bọ ngựa ra sức chém lên người hùng nhân.Hùng nhân da dày thịt béo, lại có một chiếc nhẫn chữa khỏi nằm trong bụng,hắn tránh ở một mặt khúc gỗ, dính sát thân thể vào bên ngoài khúc gỗ, tùy ý đểhai con bọ ngựa này công kích phía sau lưng và mông hắn.Bọ ngựa chặt chém một hồi thì thở dốc nói: “Vậy mà cũng không buông tay?Mau buông ra, khúc gỗ không thể chịu tải nhiều người như vậy, người mau điếchết đi!"Con bọ ngựa thứ hai dùng sức chụp vào đầu hùng nhân.Oanh –– Một dòng nước thật mạnh đánh vào khúc gỗ.Trời đất quay cuồng.Không ít sinh linh bị ném bay ra.Từng hư ảnh bay ra từ cơ thể sinh linh, không cam lòng mà lao lên trời, biếnmất tăm hơi.Bị đào thải! Họ là Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, vốn không quen thuộc thânthể chúng sinh, độ khó khăn để tồn tại trong hồng thủy như vậy càng cao hơnmấy lần.Từng đợt từng đợt nước xiết cọ rửa đến.Trên mặt nước xuất hiện lốc xoáy lớn lớn bé bé, càng ngày càng hung hiểm.Khúc gỗ không ngừng chìm nổi, xoay tròn, quay cuồng.Có bao giờ những Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại đó phải chịu đựng khốn khổthế này? Chúng dần dần ngẫm nghĩ lại.- - Tinh huống hiện tại cũng không thíchhợp để chiến đấu.Hơn nữa một số người đã bị vứt đi, có lẽ khúc gỗ có thể nổi lên thì sao? Mọingười lập tức thu tay, ôm chặt lấy khúc gỗ lớn, nỗ lực bám lấy nó để bảo đảmmình sẽ không rời tay.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Rõ ràng và nhân không quá quen thuộc thân thể này của mình, nhưng lại nhớ rõmóng vuốt và hàm răng có kịch độc.Nó không quan tâm mà táp lên người hùng nhân.Hùng nhân cũng rất khó chịu.Ban đầu hắn nắm chặt móng vuốt muốn dùng ra quyền pháp võ đạo, nhưng hưkhông đột nhiên toát ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Chỉ có thể dùng chiêuthức của sinh linh trước mặt, kẻ làm trái sẽ bị đá ra khỏi Mộng Cảnh."Hùng nhân đành buông móng vuốt xuống, há to mồm táp lên người xà nhân.Một hùng một xà cắn tới táp lui.Hùng nhân nhớ lại chiêu thức của mình, vội vàng dùng tới toàn bộ chụp mạnh,giẫm chân, quay cuồng.Nó vốn là thú tộc hung mãnh hữu lực, sức mạnh lớn hơn xà nhân rất nhiều,chưa được mấy chiêu là đã trực tiếp xé rách và nhân thành hai mảnh.Một hư ảnh bay lên từ người xà nhân, không cam lòng mà nói: “Đáng chết,ngươi cũng trúng độc của ta, lập tức phải rời khỏi Mộng Cảnh."Hùng nhân thở hổn hển mẩy hơi, hung hăng phun nước bọt về hướng đốiphương.Chỉ thấy vết thương trên người nó đang nhanh chóng khôi phục! Hư ảnh thếgiới chi chủ kia không cam lòng thể nào cũng không thể tiếp tục lưu lại nơi này,gã nói với giọng điệu căm hận: “Báo tên của ngươi ra, chờ sau khi ra ngoài --""Ta là chủ trang viên, người đi hỏi thì biết ta là ai."Hùng nhân nói."Chờ xem."Hư ảnh dần biến mất.Hùng nhân há to mồm thở phì phò, thoáng nghỉ ngơi rồi thuận tiện kiểm tramiệng vết thương của mình.Những vết thương đó-- Nó sờ sờ mấy vết thương tương đối sâu, bừng tỉnh vànói: “Đúng rồi..."-- Tuy những thứ khác đều bị phong ấn, nhưng lại có một vật liên tục phát huytác dụng.Dù sao quy tắc của sự kiện lần này là: “Sự kiện đã bắt đầu, từ giờ trở đi khôngđược triệu hoán vật phẩm khác."Mà thứ kia đã sớm nằm trong bụng hùng nhân! --Là chiếc nhẫn chữa khỏi kia!Hùng nhân ị nó ra, vừa rồi vì ứng phó với trận chiến kế tiếp, nó lại rửa sạchế ẫ ồ ố ốchiếc nhẫn rồi nuốt ngược vào! Gặp quỷ, lúc nó ăn rốt cuộc có rửa lại không?Hùng nhân bắt đầu rối rắm.Bỗng nhiên, trong bụng quặn đau từng con Làm một ma đạo chi chủ có kinhnghiệm sinh tồn phong phú, tất nhiên hắn biết nguyên nhân sinh ra loại đau đớnnày.Là đau bụng! Thật là gặp quỷ, lúc nó ăn không có rửa lại! Hùng nhân ôm bụng,chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán, nhìn lại mặt nước.Chỉ thấy càng nhiều sinh linh muốn bò lên khúc gỗ trôi này.Ầm ầm ầm -- Rốt cuộc đập lớn cũng hoàn toàn hỏng mất.Dòng nước bình thản bắt đầu chảy xiết hung mãnh.Hồng thủy che trời lấp đất, như màn trời trút xuống.Một khúc gỗ lớn không ngừng trôi đi trong dòng nước.Chừng ba mươi mấy sinh linh chi chít đứng trên khúc gỗ.Tuy khúc gỗ có thể tích lớn, nhưng cũng không chịu nổi trọng lượng như vậy,nó dần dần chìm xuống dưới nước.Dưới nước là một mảnh vẩn đục và hắc ám tột cùng.Giờ khắc này, rốt cuộc các Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại cũng cảm nhận đượccảm giác khi làm sinh linh.-- Hít thở không thông.Từ hít thở không thông đến trạng thái gần chết, cảm giác cực kỳ thống khổ nàyăn mòn mỗi một thế giới chi chủ.Khó trách sự kiện lần này tên là: Cảm nhận nổi khổ của chúng sinh! Hùng nhânkhông màng tất cả mà nắm chặt khúc gỗ lớn, bám sát thân thể vào khúc gỗ, cốhết sức ngừng thở.Cảm giác hít thở không thông... Không biết hắn từng trải qua bao nhiêu lần rồi.Quan trọng nhất hiện giờ là đừng rời khỏi khúc gỗ này.Bởi vì -- Hắn híp mắt nhìn ra bốn phía.Không ít sinh linh không chịu nổi tra tấn hít thở không thông nên đã buông đôitay ra, toàn lực nổi lên mặt nước.Dòng nước chảy xiết.Chúng vừa buông tay ra thì lập tức bị tùng mạch nước ngầm bao lấy, không biếtcuốn tới nơi nào.Không gì bám víu trôi theo dòng nước trong trạng thái hít thở không thông thìchỉ có một kết cục.Đó là chết! Tải trọng của khúc gỗ lập tức giảm bớt.Nương theo lực trùng kích mãnh liệt của dòng nước xiết, khúc gỗ đột nhiên nổilên mặt nước.ế ắ ắ ỗMãi đến giờ khắc này, những sinh linh lựa chọn nắm chặt khúc gỗ lớn mớinghênh đón ánh rạng đông trong phút chốc, có thể hít vào một hơi thật sâu."Sống lại rồi!""Đáng chết, cảm giác này thật không dễ chịu!""Không khí, ta muốn không khí."Các sinh linh kêu to, rít gào, phát tiết sự không cam lòng của những thế giới chichủ.Bỗng nhiên.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt mọi người: “Khúc gỗ là đạo cụ duy nhấttrong hoàn cảnh hiện giờ.""Nó có một thuộc tính duy nhất: Tương đối an toàn.""Thuyết minh: Chúng sinh ở lại trên khúc gỗ càng ít thì càng thêm an toàn."-- Ít người thì càng an toàn! Các sinh linh nghiền ngẫm ý nghĩa câu nói này."Buông tay ra! Khúc gỗ sắp chìm xuống!""Ngươi mới phải buông đấy, mau cút cho ta!""Xử lý ngươi!""Chết đi!"Thừa dịp khúc gỗ còn lơ lửng trên mặt nước, các sinh linh vừa ôm lấy khúc gỗ,vừa phát ra công kích nhằm vào những tồn tại bên cạnh.Không có cách nào khác! Cũng không phải lần nào cũng có thể vừa vặn gặpđược dòng nước chảy đẩy hướng lên trên.Đoạn thuyết minh kia hoàn toàn không có vấn đề.- - Nếu trên khúc gỗ vẫn cónhiều sinh linh như vậy, nó nhất định sẽ chìm xuống.Giao chiến lập tức bùng nổ! Trong dòng nước lũ trào dâng, các sinh linh đánhnhau hỗn loạn trên khúc gỗ lớn.Lúc này, có hại nhất chính là hàng nhân.Tên đầu hắn ứa mồ hôi lạnh, cuộn tròn thành một cục, da mặt không ngừng runrẩy Vừa nhìn là biết không được.Trạng thái của hàng nhân này không ổn, có thể khi dễ! Dù là sinh linh nào nhìnthấy nó, trong lòng cũng không nhịn được toát ra ý niệm này."Hùng nhân đáng chết, lăn xuống đi, ngươi nặng nhất!"Hai sinh linh dáng vẻ bọ ngựa ra sức chém lên người hùng nhân.Hùng nhân da dày thịt béo, lại có một chiếc nhẫn chữa khỏi nằm trong bụng,hắn tránh ở một mặt khúc gỗ, dính sát thân thể vào bên ngoài khúc gỗ, tùy ý đểhai con bọ ngựa này công kích phía sau lưng và mông hắn.Bọ ngựa chặt chém một hồi thì thở dốc nói: “Vậy mà cũng không buông tay?Mau buông ra, khúc gỗ không thể chịu tải nhiều người như vậy, người mau điếchết đi!"Con bọ ngựa thứ hai dùng sức chụp vào đầu hùng nhân.Oanh –– Một dòng nước thật mạnh đánh vào khúc gỗ.Trời đất quay cuồng.Không ít sinh linh bị ném bay ra.Từng hư ảnh bay ra từ cơ thể sinh linh, không cam lòng mà lao lên trời, biếnmất tăm hơi.Bị đào thải! Họ là Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, vốn không quen thuộc thânthể chúng sinh, độ khó khăn để tồn tại trong hồng thủy như vậy càng cao hơnmấy lần.Từng đợt từng đợt nước xiết cọ rửa đến.Trên mặt nước xuất hiện lốc xoáy lớn lớn bé bé, càng ngày càng hung hiểm.Khúc gỗ không ngừng chìm nổi, xoay tròn, quay cuồng.Có bao giờ những Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại đó phải chịu đựng khốn khổthế này? Chúng dần dần ngẫm nghĩ lại.- - Tinh huống hiện tại cũng không thíchhợp để chiến đấu.Hơn nữa một số người đã bị vứt đi, có lẽ khúc gỗ có thể nổi lên thì sao? Mọingười lập tức thu tay, ôm chặt lấy khúc gỗ lớn, nỗ lực bám lấy nó để bảo đảmmình sẽ không rời tay.