"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1148: Mình đã chết hay là còn tồn tại

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Hắn vừa nắm lấy đạo thì chữ nhỏ trên mặt nước đã lập tức biến ảo, hóa thànhmột nhiệm vụ hoàn toàn mới: “Nơi này là con đường tiến hóa.""Hoan nghênh!""Bắt đầu từ giờ khắc này, ngươi đã đủ ưu tú.""Tuyên bố Nhiệm vụ:""Cắn nuốt.""Xử lý tất cả đồng đội của ngươi, hấp thu sức mạnh của các nàng, từ đó đạtđược khen thưởng càng cao.""Đây là bước đầu tiên để người trở thành Ác Mộng."Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Thượng đế lên tiếng: “-- Kế tiếp, người phải làm theo yêu cầu của nhiệm vụ,nếu không kẻ địch của ngươi sẽ lập tức phát hiện nơi này không đúng, nó sẽ tựmình buông xuống để giết người, mà hiện tại ngươi căn bản không thể phảnkháng sức mạnh của nó."Liễu Bình nói: “Vừa rồi người nói “Kế tiếp, ta phải làm theo yêu cầu của nhiệmvụ, là vậy sao?"“Đúng vậy, là “Ngươi phải làm theo yêu cầu của nhiệm vụ."Thượng để xác nhận."Vậy nếu ta không có kế tiếp thì không cần làm theo nhiệm vụ, có đúngkhông?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy."Thượng đế đồng ý."Ta đã đưa ra lựa chọn, người chuẩn bị xong chưa?"Liễu Bình hỏi."Vừa chuẩn bị thỏa đáng ---- Thuận tiện nói một câu, điểm thời gian kia ở batrăm năm trước, người phải đi đến thời khắc kia mới có thể nhìn thấy nàng."Thượng để nói."Được!"Liễu Bình vung vẫy Trấn Ngục Đao, toàn lực trảm một cái vào hư không--Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Ngươi phát động uy năngcủa Trấn Ngục Đao: Trấn mệnh.""Kỹ năng trước mặt đã cắn nuốt một thẻ bài do thượng để cung cấp.""Dự Triệu đã được kích hoạt."ế ắ ắ ẫ ồ"Đi đến thời khắc người lựa chọn đi, bởi vì giờ khắc này nàng vẫn tồn tại, chonên người có thể đi đến quá khứ của nàng.""Bởi vì người đến quá khứ của nàng, có lẽ ngươi có thể kích phát từ nơi đó, làmhiện tại và tương lai cùng thay đổi!"Oanh –– Tất cả mọi thứ chung quanh hóa thành quang ảnh mơ hồ, dần dần hộitụ thành nước lũ vô biên.Tất cả quang ảnh nghịch loạn mà đi.Liễu Bình nương theo sức mạnh của trường đao thanh đồng, bơi ngược dòng ởgiữa con sống thời gian, bay tới nơi cực kỳ xa xôi."Có một sức mạnh đuổi theo, là kẻ địch của ngươi, nó đã nhận ra dao động ởnơi này!"Thượng để nói."Không có việc gì."Andrea lặng lẽ lên tiếng."Sức mạnh kia có thể hủy diệt tất cả, Liễu Bình không ngăn cản được."Thượng để nói."Ta chờ giờ khắc này đã thật lâu."Andrea lặng lẽ hiện thân, nhẹ nhàng ghế trên người Liễu Bình, miệng niệm tụngmột chuỗi chú ngữ dài.Thượng đế trầm mặc mấy phút, bỗng mở miệng nói: “Thì ra Hư Ảo Chi Khucủa người đến từ Liễu Bình? Từ từ, rốt cục ai trong các ngươi mới là thánhlinh!""Hắn lừa gạt tất cả pháp tắc, thậm chí cả hắn cũng bị lừa, cho nên không ai biếthắn là ai -- Nói sâu xa hơn nữa, hắn cũng chưa chắc tồn tại, đây là sức mạnh lừagạt cực cao -- Đây mới là chân ý của Hư ảo'."Andrea nói."Hư ảo sao?... Thuật pháp mạnh đến mấy cũng không thể đánh trúng ngườikhông tồn tại, thật là diệu."Thượng để tán thưởng.Khi nói chuyện, đã không thấy hùng nhân đâu nữa.Sức mạnh đến từ Mộng Cảnh cũng biến mất khỏi người hắn.Hắn biến thành dáng vẻ ban đầu của mình."Tới!"Liễu Bình lên tiếng.Tầng tầng lớp lớp quang ảnh tỏa ra.Một hào quang màu tím làm người ta tim đập nhanh im hơi lặng tiếng bay vụtqua bên cạnh Liễu Bình.ấ ề ế ố ểNơi nó bay qua, tất cả đều sinh ra biến hóa khủng bố nào đó không thể nói rõ.Liễu Bình nhìn lại quang ảnh mơ hồ bốn phía, chỉ thấy chúng sôi nổi biến chậm,hiện ra một vài hình ảnh lịch sử.Trong những hình ảnh đó, tất cả chúng sinh dùng động tác trên tay lại, cùng lộra nụ cười quỷ dị.Bọn họ cùng nhìn vào Liễu Bình, nhưng ánh mắt lại xuyên thấu qua Liễu Bình,không ngừng tìm tòi trên hư không."Vọng tưởng dùng thuật như vậy thay đổi tất cả, điều này đã định sẵn chỉ là phícông."Một hài đồng nói với giọng điệu thâm trầm."Ngươi ở nơi nào?"Một nam nhân nói."Rốt cục ngươi ở nơi nào –– Tên ngăn cản ta buông xuống kia."Một nữ nhân cũng nói."Tất cả đều sẽ diệt vong."Một lão nhân nói."Hiện thân đi, ngươi dám tạo thành quả phong ấn ta, vậy Nhân của ngươi đâu?"Một con sư tử rít gào."Xuất hiện đi, hóa thành một bộ phận của ta, để tất cả kết thúc đi."Một khối thi thể nói.Hào quang màu tím kia nhanh chóng bay xa.Tất cả dị tượng dần dần biến mất.- - Nó không đánh trúng Liễu Bình.Liễu Bình lập tức xoay người, toàn lực bay về một hướng nào đó trong triềuquang ảnh mơ hồ.Tốc độ của hắn nhanh tới cực hạn.Tiếng gió rít đã đuổi không kịp hắn -- Chỉ trong chớp mắt.Tàn ảnh mơ hồ sôi nổi biến mất, tất cả trở nên rõ ràng.Thiên địa.Nhân gian.Thế giới hiện ra.Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống, cầm đao mà đứng.Bốn phía có tiếng người ồn ào.Nơi nơi đều là đám người chạy nạn.Hắn liếc một cái đã thấy được cô bé đứng ở góc đường mờ mịt phát ngốc."Đó là Đại sao?"Andrea hỏi."Là nàng."Thượng để nói."Sao nàng lại là nhân loại!"Andrea ngạc nhiên hỏi."Nàng vốn là nhân loại."Thượng để nói."Nhưng trong Mộng Cảnh ở tương lai, nàng lại là một Sinh Mệnh Thể Thế GiớiLoại."Andrea nói."Cho nên... Trong đoạn lịch sử này rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì, phải xemLiễu Bình sẽ làm gì!"Thượng để nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Thời gian,không gian, vận mệnh, nhân quả đã ổn thoả lại.""Tứ đại chủ pháp tắc buông xuống tại đây, chờ đợi chuyện xảy ra ở nơi này trởthành sự kiện cố định trong vận mệnh, để tiến hành liên kết với tương lai.""Nếu chuyện mà người làm không thể khiến quá khứ và tương lai ăn khớp --""Ngươi sẽ bị tứ đại pháp tắc tiêu diệt!"Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình đi về hướng cô bé, ngồi xổm xuống trước mặt nàng rồi nhẹ nhàngnói: “Chào ngươi."Ánh mắt cô bé khôi phục tiêu cự."Chào ngươi."Cô bé nhìn Liễu Bình và nói."Trông người có chút bi thương, xin hỏi có thể giúp gì cho ngươi?"Liễu Bình hỏi."Ta không rõ lắm... Mình đã chết hay là còn tồn tại."Nước mắt của cô bé chảy xuống, trong mắt tràn đầy ngơ ngẩn.Liễu Bình dùng một chút, nhìn ra chung quanh.Chỉ thấy trên đầu đám người rộn ràng nhốn nháo đó sôi nổi hiện ra cùng mộthàng chữ nhỏ: “Người chết."

Hắn vừa nắm lấy đạo thì chữ nhỏ trên mặt nước đã lập tức biến ảo, hóa thành

một nhiệm vụ hoàn toàn mới: “Nơi này là con đường tiến hóa."

"Hoan nghênh!"

"Bắt đầu từ giờ khắc này, ngươi đã đủ ưu tú."

"Tuyên bố Nhiệm vụ:"

"Cắn nuốt."

"Xử lý tất cả đồng đội của ngươi, hấp thu sức mạnh của các nàng, từ đó đạt

được khen thưởng càng cao."

"Đây là bước đầu tiên để người trở thành Ác Mộng."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.

Thượng đế lên tiếng: “-- Kế tiếp, người phải làm theo yêu cầu của nhiệm vụ,

nếu không kẻ địch của ngươi sẽ lập tức phát hiện nơi này không đúng, nó sẽ tự

mình buông xuống để giết người, mà hiện tại ngươi căn bản không thể phản

kháng sức mạnh của nó."

Liễu Bình nói: “Vừa rồi người nói “Kế tiếp, ta phải làm theo yêu cầu của nhiệm

vụ, là vậy sao?"

“Đúng vậy, là “Ngươi phải làm theo yêu cầu của nhiệm vụ."

Thượng để xác nhận.

"Vậy nếu ta không có kế tiếp thì không cần làm theo nhiệm vụ, có đúng

không?"

Liễu Bình hỏi.

"Đúng vậy."

Thượng đế đồng ý.

"Ta đã đưa ra lựa chọn, người chuẩn bị xong chưa?"

Liễu Bình hỏi.

"Vừa chuẩn bị thỏa đáng ---- Thuận tiện nói một câu, điểm thời gian kia ở ba

trăm năm trước, người phải đi đến thời khắc kia mới có thể nhìn thấy nàng."

Thượng để nói.

"Được!"

Liễu Bình vung vẫy Trấn Ngục Đao, toàn lực trảm một cái vào hư không--

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Ngươi phát động uy năng

của Trấn Ngục Đao: Trấn mệnh."

"Kỹ năng trước mặt đã cắn nuốt một thẻ bài do thượng để cung cấp."

"Dự Triệu đã được kích hoạt."

ế ắ ắ ẫ ồ

"Đi đến thời khắc người lựa chọn đi, bởi vì giờ khắc này nàng vẫn tồn tại, cho

nên người có thể đi đến quá khứ của nàng."

"Bởi vì người đến quá khứ của nàng, có lẽ ngươi có thể kích phát từ nơi đó, làm

hiện tại và tương lai cùng thay đổi!"

Oanh –– Tất cả mọi thứ chung quanh hóa thành quang ảnh mơ hồ, dần dần hội

tụ thành nước lũ vô biên.

Tất cả quang ảnh nghịch loạn mà đi.

Liễu Bình nương theo sức mạnh của trường đao thanh đồng, bơi ngược dòng ở

giữa con sống thời gian, bay tới nơi cực kỳ xa xôi.

"Có một sức mạnh đuổi theo, là kẻ địch của ngươi, nó đã nhận ra dao động ở

nơi này!"

Thượng để nói.

"Không có việc gì."

Andrea lặng lẽ lên tiếng.

"Sức mạnh kia có thể hủy diệt tất cả, Liễu Bình không ngăn cản được."

Thượng để nói.

"Ta chờ giờ khắc này đã thật lâu."

Andrea lặng lẽ hiện thân, nhẹ nhàng ghế trên người Liễu Bình, miệng niệm tụng

một chuỗi chú ngữ dài.

Thượng đế trầm mặc mấy phút, bỗng mở miệng nói: “Thì ra Hư Ảo Chi Khu

của người đến từ Liễu Bình? Từ từ, rốt cục ai trong các ngươi mới là thánh

linh!"

"Hắn lừa gạt tất cả pháp tắc, thậm chí cả hắn cũng bị lừa, cho nên không ai biết

hắn là ai -- Nói sâu xa hơn nữa, hắn cũng chưa chắc tồn tại, đây là sức mạnh lừa

gạt cực cao -- Đây mới là chân ý của Hư ảo'."

Andrea nói.

"Hư ảo sao?... Thuật pháp mạnh đến mấy cũng không thể đánh trúng người

không tồn tại, thật là diệu."

Thượng để tán thưởng.

Khi nói chuyện, đã không thấy hùng nhân đâu nữa.

Sức mạnh đến từ Mộng Cảnh cũng biến mất khỏi người hắn.

Hắn biến thành dáng vẻ ban đầu của mình.

"Tới!"

Liễu Bình lên tiếng.

Tầng tầng lớp lớp quang ảnh tỏa ra.

Một hào quang màu tím làm người ta tim đập nhanh im hơi lặng tiếng bay vụt

qua bên cạnh Liễu Bình.

ấ ề ế ố ể

Nơi nó bay qua, tất cả đều sinh ra biến hóa khủng bố nào đó không thể nói rõ.

Liễu Bình nhìn lại quang ảnh mơ hồ bốn phía, chỉ thấy chúng sôi nổi biến chậm,

hiện ra một vài hình ảnh lịch sử.

Trong những hình ảnh đó, tất cả chúng sinh dùng động tác trên tay lại, cùng lộ

ra nụ cười quỷ dị.

Bọn họ cùng nhìn vào Liễu Bình, nhưng ánh mắt lại xuyên thấu qua Liễu Bình,

không ngừng tìm tòi trên hư không.

"Vọng tưởng dùng thuật như vậy thay đổi tất cả, điều này đã định sẵn chỉ là phí

công."

Một hài đồng nói với giọng điệu thâm trầm.

"Ngươi ở nơi nào?"

Một nam nhân nói.

"Rốt cục ngươi ở nơi nào –– Tên ngăn cản ta buông xuống kia."

Một nữ nhân cũng nói.

"Tất cả đều sẽ diệt vong."

Một lão nhân nói.

"Hiện thân đi, ngươi dám tạo thành quả phong ấn ta, vậy Nhân của ngươi đâu?"

Một con sư tử rít gào.

"Xuất hiện đi, hóa thành một bộ phận của ta, để tất cả kết thúc đi."

Một khối thi thể nói.

Hào quang màu tím kia nhanh chóng bay xa.

Tất cả dị tượng dần dần biến mất.- - Nó không đánh trúng Liễu Bình.

Liễu Bình lập tức xoay người, toàn lực bay về một hướng nào đó trong triều

quang ảnh mơ hồ.

Tốc độ của hắn nhanh tới cực hạn.

Tiếng gió rít đã đuổi không kịp hắn -- Chỉ trong chớp mắt.

Tàn ảnh mơ hồ sôi nổi biến mất, tất cả trở nên rõ ràng.

Thiên địa.

Nhân gian.

Thế giới hiện ra.

Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống, cầm đao mà đứng.

Bốn phía có tiếng người ồn ào.

Nơi nơi đều là đám người chạy nạn.

Hắn liếc một cái đã thấy được cô bé đứng ở góc đường mờ mịt phát ngốc.

"Đó là Đại sao?"

Andrea hỏi.

"Là nàng."

Thượng để nói.

"Sao nàng lại là nhân loại!"

Andrea ngạc nhiên hỏi.

"Nàng vốn là nhân loại."

Thượng để nói.

"Nhưng trong Mộng Cảnh ở tương lai, nàng lại là một Sinh Mệnh Thể Thế Giới

Loại."

Andrea nói.

"Cho nên... Trong đoạn lịch sử này rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì, phải xem

Liễu Bình sẽ làm gì!"

Thượng để nói.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Thời gian,

không gian, vận mệnh, nhân quả đã ổn thoả lại."

"Tứ đại chủ pháp tắc buông xuống tại đây, chờ đợi chuyện xảy ra ở nơi này trở

thành sự kiện cố định trong vận mệnh, để tiến hành liên kết với tương lai."

"Nếu chuyện mà người làm không thể khiến quá khứ và tương lai ăn khớp --"

"Ngươi sẽ bị tứ đại pháp tắc tiêu diệt!"

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.

Liễu Bình đi về hướng cô bé, ngồi xổm xuống trước mặt nàng rồi nhẹ nhàng

nói: “Chào ngươi."

Ánh mắt cô bé khôi phục tiêu cự.

"Chào ngươi."

Cô bé nhìn Liễu Bình và nói.

"Trông người có chút bi thương, xin hỏi có thể giúp gì cho ngươi?"

Liễu Bình hỏi.

"Ta không rõ lắm... Mình đã chết hay là còn tồn tại."

Nước mắt của cô bé chảy xuống, trong mắt tràn đầy ngơ ngẩn.

Liễu Bình dùng một chút, nhìn ra chung quanh.

Chỉ thấy trên đầu đám người rộn ràng nhốn nháo đó sôi nổi hiện ra cùng một

hàng chữ nhỏ: “Người chết."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Hắn vừa nắm lấy đạo thì chữ nhỏ trên mặt nước đã lập tức biến ảo, hóa thànhmột nhiệm vụ hoàn toàn mới: “Nơi này là con đường tiến hóa.""Hoan nghênh!""Bắt đầu từ giờ khắc này, ngươi đã đủ ưu tú.""Tuyên bố Nhiệm vụ:""Cắn nuốt.""Xử lý tất cả đồng đội của ngươi, hấp thu sức mạnh của các nàng, từ đó đạtđược khen thưởng càng cao.""Đây là bước đầu tiên để người trở thành Ác Mộng."Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Thượng đế lên tiếng: “-- Kế tiếp, người phải làm theo yêu cầu của nhiệm vụ,nếu không kẻ địch của ngươi sẽ lập tức phát hiện nơi này không đúng, nó sẽ tựmình buông xuống để giết người, mà hiện tại ngươi căn bản không thể phảnkháng sức mạnh của nó."Liễu Bình nói: “Vừa rồi người nói “Kế tiếp, ta phải làm theo yêu cầu của nhiệmvụ, là vậy sao?"“Đúng vậy, là “Ngươi phải làm theo yêu cầu của nhiệm vụ."Thượng để xác nhận."Vậy nếu ta không có kế tiếp thì không cần làm theo nhiệm vụ, có đúngkhông?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy."Thượng đế đồng ý."Ta đã đưa ra lựa chọn, người chuẩn bị xong chưa?"Liễu Bình hỏi."Vừa chuẩn bị thỏa đáng ---- Thuận tiện nói một câu, điểm thời gian kia ở batrăm năm trước, người phải đi đến thời khắc kia mới có thể nhìn thấy nàng."Thượng để nói."Được!"Liễu Bình vung vẫy Trấn Ngục Đao, toàn lực trảm một cái vào hư không--Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Ngươi phát động uy năngcủa Trấn Ngục Đao: Trấn mệnh.""Kỹ năng trước mặt đã cắn nuốt một thẻ bài do thượng để cung cấp.""Dự Triệu đã được kích hoạt."ế ắ ắ ẫ ồ"Đi đến thời khắc người lựa chọn đi, bởi vì giờ khắc này nàng vẫn tồn tại, chonên người có thể đi đến quá khứ của nàng.""Bởi vì người đến quá khứ của nàng, có lẽ ngươi có thể kích phát từ nơi đó, làmhiện tại và tương lai cùng thay đổi!"Oanh –– Tất cả mọi thứ chung quanh hóa thành quang ảnh mơ hồ, dần dần hộitụ thành nước lũ vô biên.Tất cả quang ảnh nghịch loạn mà đi.Liễu Bình nương theo sức mạnh của trường đao thanh đồng, bơi ngược dòng ởgiữa con sống thời gian, bay tới nơi cực kỳ xa xôi."Có một sức mạnh đuổi theo, là kẻ địch của ngươi, nó đã nhận ra dao động ởnơi này!"Thượng để nói."Không có việc gì."Andrea lặng lẽ lên tiếng."Sức mạnh kia có thể hủy diệt tất cả, Liễu Bình không ngăn cản được."Thượng để nói."Ta chờ giờ khắc này đã thật lâu."Andrea lặng lẽ hiện thân, nhẹ nhàng ghế trên người Liễu Bình, miệng niệm tụngmột chuỗi chú ngữ dài.Thượng đế trầm mặc mấy phút, bỗng mở miệng nói: “Thì ra Hư Ảo Chi Khucủa người đến từ Liễu Bình? Từ từ, rốt cục ai trong các ngươi mới là thánhlinh!""Hắn lừa gạt tất cả pháp tắc, thậm chí cả hắn cũng bị lừa, cho nên không ai biếthắn là ai -- Nói sâu xa hơn nữa, hắn cũng chưa chắc tồn tại, đây là sức mạnh lừagạt cực cao -- Đây mới là chân ý của Hư ảo'."Andrea nói."Hư ảo sao?... Thuật pháp mạnh đến mấy cũng không thể đánh trúng ngườikhông tồn tại, thật là diệu."Thượng để tán thưởng.Khi nói chuyện, đã không thấy hùng nhân đâu nữa.Sức mạnh đến từ Mộng Cảnh cũng biến mất khỏi người hắn.Hắn biến thành dáng vẻ ban đầu của mình."Tới!"Liễu Bình lên tiếng.Tầng tầng lớp lớp quang ảnh tỏa ra.Một hào quang màu tím làm người ta tim đập nhanh im hơi lặng tiếng bay vụtqua bên cạnh Liễu Bình.ấ ề ế ố ểNơi nó bay qua, tất cả đều sinh ra biến hóa khủng bố nào đó không thể nói rõ.Liễu Bình nhìn lại quang ảnh mơ hồ bốn phía, chỉ thấy chúng sôi nổi biến chậm,hiện ra một vài hình ảnh lịch sử.Trong những hình ảnh đó, tất cả chúng sinh dùng động tác trên tay lại, cùng lộra nụ cười quỷ dị.Bọn họ cùng nhìn vào Liễu Bình, nhưng ánh mắt lại xuyên thấu qua Liễu Bình,không ngừng tìm tòi trên hư không."Vọng tưởng dùng thuật như vậy thay đổi tất cả, điều này đã định sẵn chỉ là phícông."Một hài đồng nói với giọng điệu thâm trầm."Ngươi ở nơi nào?"Một nam nhân nói."Rốt cục ngươi ở nơi nào –– Tên ngăn cản ta buông xuống kia."Một nữ nhân cũng nói."Tất cả đều sẽ diệt vong."Một lão nhân nói."Hiện thân đi, ngươi dám tạo thành quả phong ấn ta, vậy Nhân của ngươi đâu?"Một con sư tử rít gào."Xuất hiện đi, hóa thành một bộ phận của ta, để tất cả kết thúc đi."Một khối thi thể nói.Hào quang màu tím kia nhanh chóng bay xa.Tất cả dị tượng dần dần biến mất.- - Nó không đánh trúng Liễu Bình.Liễu Bình lập tức xoay người, toàn lực bay về một hướng nào đó trong triềuquang ảnh mơ hồ.Tốc độ của hắn nhanh tới cực hạn.Tiếng gió rít đã đuổi không kịp hắn -- Chỉ trong chớp mắt.Tàn ảnh mơ hồ sôi nổi biến mất, tất cả trở nên rõ ràng.Thiên địa.Nhân gian.Thế giới hiện ra.Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống, cầm đao mà đứng.Bốn phía có tiếng người ồn ào.Nơi nơi đều là đám người chạy nạn.Hắn liếc một cái đã thấy được cô bé đứng ở góc đường mờ mịt phát ngốc."Đó là Đại sao?"Andrea hỏi."Là nàng."Thượng để nói."Sao nàng lại là nhân loại!"Andrea ngạc nhiên hỏi."Nàng vốn là nhân loại."Thượng để nói."Nhưng trong Mộng Cảnh ở tương lai, nàng lại là một Sinh Mệnh Thể Thế GiớiLoại."Andrea nói."Cho nên... Trong đoạn lịch sử này rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì, phải xemLiễu Bình sẽ làm gì!"Thượng để nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Thời gian,không gian, vận mệnh, nhân quả đã ổn thoả lại.""Tứ đại chủ pháp tắc buông xuống tại đây, chờ đợi chuyện xảy ra ở nơi này trởthành sự kiện cố định trong vận mệnh, để tiến hành liên kết với tương lai.""Nếu chuyện mà người làm không thể khiến quá khứ và tương lai ăn khớp --""Ngươi sẽ bị tứ đại pháp tắc tiêu diệt!"Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Liễu Bình đi về hướng cô bé, ngồi xổm xuống trước mặt nàng rồi nhẹ nhàngnói: “Chào ngươi."Ánh mắt cô bé khôi phục tiêu cự."Chào ngươi."Cô bé nhìn Liễu Bình và nói."Trông người có chút bi thương, xin hỏi có thể giúp gì cho ngươi?"Liễu Bình hỏi."Ta không rõ lắm... Mình đã chết hay là còn tồn tại."Nước mắt của cô bé chảy xuống, trong mắt tràn đầy ngơ ngẩn.Liễu Bình dùng một chút, nhìn ra chung quanh.Chỉ thấy trên đầu đám người rộn ràng nhốn nháo đó sôi nổi hiện ra cùng mộthàng chữ nhỏ: “Người chết."

Chương 1148: Mình đã chết hay là còn tồn tại