"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1191: Hư Không Thần Trụ bị hủy diệt (2)

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình nhìn thoáng qua hư không.Ở nơi khởi nguyên của linh hồn kia, hoàn toàn có thể cảm giác được từ thánhtrụ đã bị hủy diệt.Đã không có thời gian."Lên!"Liễu Bình đột nhiên quát lên một tiếng lón.Chiến giáp khổng lồ hơi giật giật, tiếp tục leo lên trên.Nhưng làm người ta kinh ngạc là -- Nó vốn sắp đến nơi khởi nguyên của linhhồn, nhưng lại nhẹ nhàng nhảy vọt qua thế giới kia, tiếp tục leo lên trên hưkhông.Trong hư không -- Không có cái gì cả.Nhưng nó lại như còn đang leo lên thần trụ.Nó sử dụng cả tay và chân, tiếp tục leo lên dọc theo hư không, cho nên LiễuBình và nó cùng có thể cảm giác được thần trụ tồn tại.Đương nhiên đây là xúc cảm giả do “Đặc Hiệu Sư"xây dựng ra.Bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả những thứ nó nhìn thấy và cảm giác được đều làảo giác do Liễu Bình phóng thích! Ngay cả giác quan thứ sáu cũng không ngoạilệ! -- Đây là lần vận dụng chung cực nhất của “Đặc Hiệu Sư"! Chiến giáp khổng lồ lại bò một khoảng cách thật dài, rốt cuộc cũng đến “Nơikhởi nguyên của linh hồn”.Nó lẳng lặng nhìn chăm chú vào thế giới này.Sức mạnh hủy diệt vô biên toát ra từ trên người nó, bắt đầu phá hủy tất cả.Liễu Bình trốn trong mũ giáp hắc ám, vừa cảm nhận các loại thuật hủy diệt củanó, vừa phóng ra cảnh tượng hủy diệt tương ứng.Chỉ chốc lát sau.Tâm niệm của hắn lại động, thả ra sức mạnh “Đặc Hiệu Sư"hướng tới toàn bộ Hư Không Thần Trụ phía dưới Ầm ầm ầm ầm –– Toàn bộ câyHư Không Thần Trụ bắt đầu “Hỏng mất”.Nó hóa thành vô số mảnh nhỏ tàn phá, rơi xuống Luyện Ngục Thần Trụ phíadưới.Trong ảo giác, tất cả rơi vào hủy diệt.Chiến giáp khổng lồ màu đen đứng sừng sững trên hư không, sừng sững trên“đỉnh Thần trụ”, nhìn tất cả rơi vào chung kết triệt để."A..."Nó phát ra tiếng gào trầm thấp vừa lòng.Đôi mắt màu đỏ tươi trên mũ giáp kia dần trở nên ảm đạm.Chiến giáp khổng lồ như thiên địa chậm rãi di động, làm ra tư thế quỳ một gốixuống đất trên hư không, miệng phát ra tiếng vang ong ong: “Chủ nhân... Nguyhiểm đã được thanh trừ, từ giờ trở đi, ta sẽ nghe theo tất cả mệnh lệnh củangài.”."Hừm."Liễu Bình lên tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu kích hoạt một loại năng lựckhác của hắn.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trong hư vô: “Ngươi haohết tất cả công đức của mình để kích hoạt sức mạnh “Sáng tạo.""Ngươi đã hòa hợp nối liền tri thức và kỹ xảo của tà ma, trên cơ sở khổng lựcmà Huyết Vũ truyền thụ, người bắt đầu sáng tạo một loại kỹ xảo có thể khốngchế chiến giáp và phong ấn tà ma khác.""Sau khi hoàn thành sáng tạo kỹ xảo đó, nó lập tức đạt được cái tên trong lịchsử:""Cô mệnh.""Đặc biệt nhắc nhở!”."Ngươi thành công liên tục lừa gạt chúa tể Ác Mộng, kẻ cầm cờ, chiến giápkhổng lồ màu đen trong mấy lần diễn xuất trước.""Suất diễn của ngươi lại gia tăng lần nữa.""Suất diễn hiện giờ: 10/10.""Chúc mừng""Ngươi sắp đạt được năng lực Kỳ Quỷ hệ biểu diễn hoàn toàn mới."Thế giới tu hành.Huyết Vũ đang một mình tu hành ở một khe núi hẻo lánh.Á bỗng cảm ứng được điều gì đó, lập tức đứng lên khỏi mặt đất."Rốt cục đã xảy ra cái gì? Vì sao ta lại đột nhiên hưng phấn như thế, thậm chítrong lòng tràn ngập dục vọng giết chóc?"Ả đi qua lại vài vòng, bỗng duỗi tay nắm chặt vào trong hư không, lập tức cầmra một cây xương ống tái nhợt."Đây là cái gì? Vì sao làm ta cảm thấy quen thuộc như thế..."Huyết Vũ nói với giọng điệu hoang mang.Á chậm rãi kéo mạnh tới –– Đại kỳ hoàn toàn do máu đen ngưng tụ thành bị rútra, đón gió phấp phới không thôi.Từng luồng dao động khác thường phát ra từ cờ xí, truyền vào hư không vô tận.ổLà lá cờ thay đổi kỷ nguyên.Huyết Vũ lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt khi thì mê hoặc, khi thì tỉnh táo."Ta nhớ ra rồi... Ta là kẻ cầm cờ."Nhìn đại kỳ hắc huyết trong tay.Trên cờ xí dần hiện ra một rồi lại một hình dáng dữ tợn.Mà tất cả hồi ức trước chuyển thể và sau chuyển thể hiện lên trong đầu ả, xâuchuỗi với nhau, hiện ra tất cả chân tướng xảy ra trong quá khứ.Vẻ mặt của Huyết Vũ khi thì dữ tợn, khi thì ngơ ngẩn, khi thì phẫn nộ, trong lúcnhất thời có vô số cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt mỹ lệ kia, làm ả cứ rơi vàosự thống khổ cùng cực nào đó."A...."Á phát ra một rồi lại một tiếng nức nở giống như rít gào, cả người quỳ rạpxuống đất, dùng sức siết lấy ngực mình, như muốn kéo cả trái tim ra.Bỗng nhiên.Trên đại kỳ máu đen kia lặng lẽ hiện ra khuôn mặt khác, quan sát ả và nói:“Thật ghê góm, lại có chúng sinh có thể làm kẻ cầm cờ của chúng ta ra đời nhântính...""Thôi cứ để chúng ta đến đây đi.""Tới địa điểm hủy diệt cuối cùng này."Huyết Vũ thở hổn hển rồi đứng lên, vẻ mặt đã có vẻ không còn giống người.Ả nắm lấy cán bạch cốt, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Không, ta chính là kẻcờ xí chinh chiến tất cả chúng sinh, để ta... Chung kết tất cả, tìm về ma tính màta đánh mất."Tên đại kỳ máu đen, từng khuôn mặt dữ tợn lẳng lặng nhìn vào ả.Cuối cùng.Chúng sôi nổi biến mất khỏi cờ xí.Chỉ có một câu truyền ra từ máu đen, phiêu đãng trong gió: “Ngươi còn một cơhội cuối cùng."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình nhìn thoáng qua hư không.Ở nơi khởi nguyên của linh hồn kia, hoàn toàn có thể cảm giác được từ thánhtrụ đã bị hủy diệt.Đã không có thời gian."Lên!"Liễu Bình đột nhiên quát lên một tiếng lón.Chiến giáp khổng lồ hơi giật giật, tiếp tục leo lên trên.Nhưng làm người ta kinh ngạc là -- Nó vốn sắp đến nơi khởi nguyên của linhhồn, nhưng lại nhẹ nhàng nhảy vọt qua thế giới kia, tiếp tục leo lên trên hưkhông.Trong hư không -- Không có cái gì cả.Nhưng nó lại như còn đang leo lên thần trụ.Nó sử dụng cả tay và chân, tiếp tục leo lên dọc theo hư không, cho nên LiễuBình và nó cùng có thể cảm giác được thần trụ tồn tại.Đương nhiên đây là xúc cảm giả do “Đặc Hiệu Sư"xây dựng ra.Bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả những thứ nó nhìn thấy và cảm giác được đều làảo giác do Liễu Bình phóng thích! Ngay cả giác quan thứ sáu cũng không ngoạilệ! -- Đây là lần vận dụng chung cực nhất của “Đặc Hiệu Sư"! Chiến giáp khổng lồ lại bò một khoảng cách thật dài, rốt cuộc cũng đến “Nơikhởi nguyên của linh hồn”.Nó lẳng lặng nhìn chăm chú vào thế giới này.Sức mạnh hủy diệt vô biên toát ra từ trên người nó, bắt đầu phá hủy tất cả.Liễu Bình trốn trong mũ giáp hắc ám, vừa cảm nhận các loại thuật hủy diệt củanó, vừa phóng ra cảnh tượng hủy diệt tương ứng.Chỉ chốc lát sau.Tâm niệm của hắn lại động, thả ra sức mạnh “Đặc Hiệu Sư"hướng tới toàn bộ Hư Không Thần Trụ phía dưới Ầm ầm ầm ầm –– Toàn bộ câyHư Không Thần Trụ bắt đầu “Hỏng mất”.Nó hóa thành vô số mảnh nhỏ tàn phá, rơi xuống Luyện Ngục Thần Trụ phíadưới.Trong ảo giác, tất cả rơi vào hủy diệt.Chiến giáp khổng lồ màu đen đứng sừng sững trên hư không, sừng sững trên“đỉnh Thần trụ”, nhìn tất cả rơi vào chung kết triệt để."A..."Nó phát ra tiếng gào trầm thấp vừa lòng.Đôi mắt màu đỏ tươi trên mũ giáp kia dần trở nên ảm đạm.Chiến giáp khổng lồ như thiên địa chậm rãi di động, làm ra tư thế quỳ một gốixuống đất trên hư không, miệng phát ra tiếng vang ong ong: “Chủ nhân... Nguyhiểm đã được thanh trừ, từ giờ trở đi, ta sẽ nghe theo tất cả mệnh lệnh củangài.”."Hừm."Liễu Bình lên tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu kích hoạt một loại năng lựckhác của hắn.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trong hư vô: “Ngươi haohết tất cả công đức của mình để kích hoạt sức mạnh “Sáng tạo.""Ngươi đã hòa hợp nối liền tri thức và kỹ xảo của tà ma, trên cơ sở khổng lựcmà Huyết Vũ truyền thụ, người bắt đầu sáng tạo một loại kỹ xảo có thể khốngchế chiến giáp và phong ấn tà ma khác.""Sau khi hoàn thành sáng tạo kỹ xảo đó, nó lập tức đạt được cái tên trong lịchsử:""Cô mệnh.""Đặc biệt nhắc nhở!”."Ngươi thành công liên tục lừa gạt chúa tể Ác Mộng, kẻ cầm cờ, chiến giápkhổng lồ màu đen trong mấy lần diễn xuất trước.""Suất diễn của ngươi lại gia tăng lần nữa.""Suất diễn hiện giờ: 10/10.""Chúc mừng""Ngươi sắp đạt được năng lực Kỳ Quỷ hệ biểu diễn hoàn toàn mới."Thế giới tu hành.Huyết Vũ đang một mình tu hành ở một khe núi hẻo lánh.Á bỗng cảm ứng được điều gì đó, lập tức đứng lên khỏi mặt đất."Rốt cục đã xảy ra cái gì? Vì sao ta lại đột nhiên hưng phấn như thế, thậm chítrong lòng tràn ngập dục vọng giết chóc?"Ả đi qua lại vài vòng, bỗng duỗi tay nắm chặt vào trong hư không, lập tức cầmra một cây xương ống tái nhợt."Đây là cái gì? Vì sao làm ta cảm thấy quen thuộc như thế..."Huyết Vũ nói với giọng điệu hoang mang.Á chậm rãi kéo mạnh tới –– Đại kỳ hoàn toàn do máu đen ngưng tụ thành bị rútra, đón gió phấp phới không thôi.Từng luồng dao động khác thường phát ra từ cờ xí, truyền vào hư không vô tận.ổLà lá cờ thay đổi kỷ nguyên.Huyết Vũ lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt khi thì mê hoặc, khi thì tỉnh táo."Ta nhớ ra rồi... Ta là kẻ cầm cờ."Nhìn đại kỳ hắc huyết trong tay.Trên cờ xí dần hiện ra một rồi lại một hình dáng dữ tợn.Mà tất cả hồi ức trước chuyển thể và sau chuyển thể hiện lên trong đầu ả, xâuchuỗi với nhau, hiện ra tất cả chân tướng xảy ra trong quá khứ.Vẻ mặt của Huyết Vũ khi thì dữ tợn, khi thì ngơ ngẩn, khi thì phẫn nộ, trong lúcnhất thời có vô số cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt mỹ lệ kia, làm ả cứ rơi vàosự thống khổ cùng cực nào đó."A...."Á phát ra một rồi lại một tiếng nức nở giống như rít gào, cả người quỳ rạpxuống đất, dùng sức siết lấy ngực mình, như muốn kéo cả trái tim ra.Bỗng nhiên.Trên đại kỳ máu đen kia lặng lẽ hiện ra khuôn mặt khác, quan sát ả và nói:“Thật ghê góm, lại có chúng sinh có thể làm kẻ cầm cờ của chúng ta ra đời nhântính...""Thôi cứ để chúng ta đến đây đi.""Tới địa điểm hủy diệt cuối cùng này."Huyết Vũ thở hổn hển rồi đứng lên, vẻ mặt đã có vẻ không còn giống người.Ả nắm lấy cán bạch cốt, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Không, ta chính là kẻcờ xí chinh chiến tất cả chúng sinh, để ta... Chung kết tất cả, tìm về ma tính màta đánh mất."Tên đại kỳ máu đen, từng khuôn mặt dữ tợn lẳng lặng nhìn vào ả.Cuối cùng.Chúng sôi nổi biến mất khỏi cờ xí.Chỉ có một câu truyền ra từ máu đen, phiêu đãng trong gió: “Ngươi còn một cơhội cuối cùng."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình nhìn thoáng qua hư không.Ở nơi khởi nguyên của linh hồn kia, hoàn toàn có thể cảm giác được từ thánhtrụ đã bị hủy diệt.Đã không có thời gian."Lên!"Liễu Bình đột nhiên quát lên một tiếng lón.Chiến giáp khổng lồ hơi giật giật, tiếp tục leo lên trên.Nhưng làm người ta kinh ngạc là -- Nó vốn sắp đến nơi khởi nguyên của linhhồn, nhưng lại nhẹ nhàng nhảy vọt qua thế giới kia, tiếp tục leo lên trên hưkhông.Trong hư không -- Không có cái gì cả.Nhưng nó lại như còn đang leo lên thần trụ.Nó sử dụng cả tay và chân, tiếp tục leo lên dọc theo hư không, cho nên LiễuBình và nó cùng có thể cảm giác được thần trụ tồn tại.Đương nhiên đây là xúc cảm giả do “Đặc Hiệu Sư"xây dựng ra.Bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả những thứ nó nhìn thấy và cảm giác được đều làảo giác do Liễu Bình phóng thích! Ngay cả giác quan thứ sáu cũng không ngoạilệ! -- Đây là lần vận dụng chung cực nhất của “Đặc Hiệu Sư"! Chiến giáp khổng lồ lại bò một khoảng cách thật dài, rốt cuộc cũng đến “Nơikhởi nguyên của linh hồn”.Nó lẳng lặng nhìn chăm chú vào thế giới này.Sức mạnh hủy diệt vô biên toát ra từ trên người nó, bắt đầu phá hủy tất cả.Liễu Bình trốn trong mũ giáp hắc ám, vừa cảm nhận các loại thuật hủy diệt củanó, vừa phóng ra cảnh tượng hủy diệt tương ứng.Chỉ chốc lát sau.Tâm niệm của hắn lại động, thả ra sức mạnh “Đặc Hiệu Sư"hướng tới toàn bộ Hư Không Thần Trụ phía dưới Ầm ầm ầm ầm –– Toàn bộ câyHư Không Thần Trụ bắt đầu “Hỏng mất”.Nó hóa thành vô số mảnh nhỏ tàn phá, rơi xuống Luyện Ngục Thần Trụ phíadưới.Trong ảo giác, tất cả rơi vào hủy diệt.Chiến giáp khổng lồ màu đen đứng sừng sững trên hư không, sừng sững trên“đỉnh Thần trụ”, nhìn tất cả rơi vào chung kết triệt để."A..."Nó phát ra tiếng gào trầm thấp vừa lòng.Đôi mắt màu đỏ tươi trên mũ giáp kia dần trở nên ảm đạm.Chiến giáp khổng lồ như thiên địa chậm rãi di động, làm ra tư thế quỳ một gốixuống đất trên hư không, miệng phát ra tiếng vang ong ong: “Chủ nhân... Nguyhiểm đã được thanh trừ, từ giờ trở đi, ta sẽ nghe theo tất cả mệnh lệnh củangài.”."Hừm."Liễu Bình lên tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu kích hoạt một loại năng lựckhác của hắn.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trong hư vô: “Ngươi haohết tất cả công đức của mình để kích hoạt sức mạnh “Sáng tạo.""Ngươi đã hòa hợp nối liền tri thức và kỹ xảo của tà ma, trên cơ sở khổng lựcmà Huyết Vũ truyền thụ, người bắt đầu sáng tạo một loại kỹ xảo có thể khốngchế chiến giáp và phong ấn tà ma khác.""Sau khi hoàn thành sáng tạo kỹ xảo đó, nó lập tức đạt được cái tên trong lịchsử:""Cô mệnh.""Đặc biệt nhắc nhở!”."Ngươi thành công liên tục lừa gạt chúa tể Ác Mộng, kẻ cầm cờ, chiến giápkhổng lồ màu đen trong mấy lần diễn xuất trước.""Suất diễn của ngươi lại gia tăng lần nữa.""Suất diễn hiện giờ: 10/10.""Chúc mừng""Ngươi sắp đạt được năng lực Kỳ Quỷ hệ biểu diễn hoàn toàn mới."Thế giới tu hành.Huyết Vũ đang một mình tu hành ở một khe núi hẻo lánh.Á bỗng cảm ứng được điều gì đó, lập tức đứng lên khỏi mặt đất."Rốt cục đã xảy ra cái gì? Vì sao ta lại đột nhiên hưng phấn như thế, thậm chítrong lòng tràn ngập dục vọng giết chóc?"Ả đi qua lại vài vòng, bỗng duỗi tay nắm chặt vào trong hư không, lập tức cầmra một cây xương ống tái nhợt."Đây là cái gì? Vì sao làm ta cảm thấy quen thuộc như thế..."Huyết Vũ nói với giọng điệu hoang mang.Á chậm rãi kéo mạnh tới –– Đại kỳ hoàn toàn do máu đen ngưng tụ thành bị rútra, đón gió phấp phới không thôi.Từng luồng dao động khác thường phát ra từ cờ xí, truyền vào hư không vô tận.ổLà lá cờ thay đổi kỷ nguyên.Huyết Vũ lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt khi thì mê hoặc, khi thì tỉnh táo."Ta nhớ ra rồi... Ta là kẻ cầm cờ."Nhìn đại kỳ hắc huyết trong tay.Trên cờ xí dần hiện ra một rồi lại một hình dáng dữ tợn.Mà tất cả hồi ức trước chuyển thể và sau chuyển thể hiện lên trong đầu ả, xâuchuỗi với nhau, hiện ra tất cả chân tướng xảy ra trong quá khứ.Vẻ mặt của Huyết Vũ khi thì dữ tợn, khi thì ngơ ngẩn, khi thì phẫn nộ, trong lúcnhất thời có vô số cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt mỹ lệ kia, làm ả cứ rơi vàosự thống khổ cùng cực nào đó."A...."Á phát ra một rồi lại một tiếng nức nở giống như rít gào, cả người quỳ rạpxuống đất, dùng sức siết lấy ngực mình, như muốn kéo cả trái tim ra.Bỗng nhiên.Trên đại kỳ máu đen kia lặng lẽ hiện ra khuôn mặt khác, quan sát ả và nói:“Thật ghê góm, lại có chúng sinh có thể làm kẻ cầm cờ của chúng ta ra đời nhântính...""Thôi cứ để chúng ta đến đây đi.""Tới địa điểm hủy diệt cuối cùng này."Huyết Vũ thở hổn hển rồi đứng lên, vẻ mặt đã có vẻ không còn giống người.Ả nắm lấy cán bạch cốt, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Không, ta chính là kẻcờ xí chinh chiến tất cả chúng sinh, để ta... Chung kết tất cả, tìm về ma tính màta đánh mất."Tên đại kỳ máu đen, từng khuôn mặt dữ tợn lẳng lặng nhìn vào ả.Cuối cùng.Chúng sôi nổi biến mất khỏi cờ xí.Chỉ có một câu truyền ra từ máu đen, phiêu đãng trong gió: “Ngươi còn một cơhội cuối cùng."

Chương 1191: Hư Không Thần Trụ bị hủy diệt (2)