"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 1213: Cánh cửa đồng thau (2)
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bộ xương khô huyết sắc vừa thấy lần này không phải chịu chết thì tinh thần lậptức rung lên, suy nghĩ xong rồi nói: “Tất cả mặt ngoài địa cung đồng thau kiađều là hư không chi thứ, mà người chỉ có một trăm tám mươi giá trị thu thập, tấtnhiên là phải dùng hết.""Có thể triệu hoán cái gì?"Liễu Bình hỏi.Bộ xương khô huyết sắc nói: “Một trăm tám mươi điểm có thể triệu hoán mấytay đấm không tồi, nhưng theo ta thì mục đích của ngươi là triệu hoán một tênnhất định có thể hấp dẫn những hư không chi thứ đó chú ý, để người thoát thânkhỏi nơi này, sau đó tiến vào địa cung, có đúng không?""Đúng là vậy, người thực thông minh."Liễu Bình khen một tiếng.Bộ xương khô huyết sắc đắc ý nói: “Cái khác thì không dám nói, nhưng ta tuyệtđối quen thuộc các anh linh Huyết Hải, ta kiến nghị người lựa chọn triệu hoánmột thanh Huyết linh đại kỳ sơ cấp.""Đó là cái gì?"Liễu Bình hỏi."Nó có thể triệu hồi ra một trăm loại anh linh trình độ chiến đấu tương tự với tachỉ trong nháy mắt."Bộ xương khô huyết sắc nói.Một trăm bộ xương khô huyết sắc.Nếu thật là vậy thì nhất định đủ để hấp dẫn những thứ kia chú ý, từ đó giúp hắnđạt được đầy đủ thời gian để nghiên cứu cánh cửa kia.Hình như biết hắn suy nghĩ cái gì, bộ xương khô huyết sắc nói: “Ngươi mặcniệm Huyết linh đại kỳ sơ cấp là có thể triệu hoán nó."Liễu Bình làm theo hướng dẫn."Huyết linh đại kỳ."Hắn mặc niệm trong lòng.Trong hư không, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi tiểuphí một trăm tám mươi giá trị thu thập để triệu hoán huyết linh đại kỳ."Phanh –– Một thanh đại kỳ huyết sắc xuất hiện trên hư không.Trong lòng Liễu Bình dần hiện ra một loại cảm ngộ, lập tức biết nên dùng nónhư thế nào."Chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi."ắ ắ ấ ẩHắn nắm lấy đại kỳ, nhìn chuẩn phương hướng, toàn lực ném vào mặt ngoàihình lập phương đồng thau.Đại kỳ huyết sắc hóa thành một tàn ảnh, nhanh chóng xẹt qua hư không,“Đương"một tiếng đánh vào hình lập phương đồng thau kia."Triệu hoán."Liễu Bình quát.Oanh! Một trăm bộ xương khô huyết sắc cùng xuất hiện, tản ra khắp bốnphương tám hướng, nhìn thấy hư không chi thứ thì toàn lực vung chém.Lần này lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả hư không chi thứ.Nhân cơ hội này -- Thân thể Liễu Bình chợt lóe, trực tiếp dừng lại trên cánh cửakia.Hắn tinh chỉ như đao toàn lực chém tới bên dưới.Một tiếng vang lớn.Trên cửa đồng thau không có bất cứ dấu vết nào.Giọng nói của nữ nhân lại vang lên lần nữa: “Năm đó ta quá lợi hại, những kỷnguyên chi chủ của mấy kỷ nguyên liên tục đều kiêng kị ta, cho nên ta mới bịnhốt ở trong này.""Cánh cửa trước mặt người gọi là cánh cửa cầm tù vĩnh hằng.""Làm sao để mở nó ra?"Liễu Bình lập tức hỏi.Chỉ trong giây lát mà những bộ xương khô đó đã chết một nửa.Phải nắm chặt thời gian! Giọng nữ từ từ nói: “Ta cũng không biết làm sao mớicó thể mở nó ra.""Nhưng ngươi có thể đi ra từ trong đó –– không muốn được cứu ra thì cứ nóithẳng, ta quay đầu đi ngay."Liễu Bình nói.Giọng nữ nói: “Cánh cửa này có một đặc điểm, chỉ có người tiến vào bên trongmới có thể đi ra ngoài, trừ cái này ra, không có ai mở nó ra được, càng không aicó thể phá hủy nó!"Liễu Bình im lặng.Không thể mở ra? Hiện tại người mới nói với ta không thể mở nó ra? Giọng nữkia lại như không phát giác cảm xúc của hắn, âm thanh chuyển thành lạnh nhạt:“Nếu ngươi muốn cứu ta ra ngoài, mà cả chuyện này cũng không làm được, vậythì thôi đi, ta không có chút tin tưởng nào đối với hành trình đi đến Luyện Ngụckế tiếp."Liễu Bình ngẩng đầu nhìn khắp chung quanh.ếTừng tàn ảnh nhanh chóng càn quét, nhẹ nhàng bâng quơ đã giết sạch những bộxương khô huyết sắc đó.Không còn kịp rồi!"Đi, Liễu Bình, không kịp nghiên cứu cánh cửa này!"Andrea khẩn trương la lên.Liễu Bình bày ra vẻ mặt trầm tĩnh, trong lòng hiện lên một loạt suy nghĩ.Hắn bỗng nhớ tới một chuyện.Cửa này không mở ra được.Vậy làm sao có thể không mở cửa ra mà tiến vào trong đó? Hắn có kỹ năng nhưvậy sao?... Hình như có một cái.Những chuyện thế này đúng là trò hay sở trường của chúng nó.Từng hư không chi thứ đánh úp lại -- Liễu Bình ẩn tay lên cửa, nhẹ nhàng nói:“Ngươi không nhìn thấy ta."Chỉ một thoáng.Hắn biến mất khỏi mặt ngoài cánh cửa đồng thau.Những hư không chi thứ càn quét qua lại một hồi, phát hiện không có bất cứ cáigì tồn tại thì mới chậm rãi thu trở về.Phía bên kia.Trong cánh cửa đồng thau.Liễu Bình đứng trên một con đường nhỏ sâu thẳm.Những ngọn nến hai bên vách tường lần lượt sáng lên, tỏa ra ánh sáng mờ mờ,vẫn luôn kéo dài đến cuối con đường."Ngươi vào bằng cách nào!"Giọng nữ kia ngạc nhiên hỏi.Liễu Bình không nói chuyện, chỉ đánh giá hoàn cảnh chung quanh."Cái kia... Chúng ta là vào bằng cách nào?"Andrea cũng tò mò hỏi.Hắn có thể không để ý đến con quái vật kia, nhưng Andrea thì không được.Liễu Bình truyền âm: “Ta có được một năng lực của yêu tinh, gọi là Ngươikhông nhìn thấy ta.""Đó không phải năng lực siêu phàm dạng trốn tránh sao?"Andrea hỏi."Không sai, nhưng nó cũng sẽ thực hiện một hiệu quả."Liễu Bình nói."Hiệu quả gì?"ếAndrea hiếu kỳ nói."Một khi tìm kiếm được bất cứ tồn tại hoặc phi tồn tại nào, có thể lập tức phátđộng thuật này, giúp bản thân và đồng bọn của mình trốn ở phía sau tồn tại hoặcphi tồn tại đó, đồng thời sẽ không bị bất cứ tồn tại hoặc phi tồn tại nào pháthiện."Liễu Bình giải thích “Ta còn chưa rõ."Andrea chỉ cảm thấy đầu óc hơi mông lung."Ngươi xem, chúng ta đã trốn ở sau cửa."Liễu Bình nói.Cánh cửa này lại không thể mở ra.Nhưng đối với các yêu tinh mà nói, những chuyện không thể giải quyết thếnày....Tựa như pho mát gặp phải chuột, băng tuyết gặp phải thái dương, túi tiền gặpphải ăn trộm.Lúc này Andrea cũng phản ứng lại, nhịn không được thở dài và nói: “Yêu tinhà..."
Bộ xương khô huyết sắc vừa thấy lần này không phải chịu chết thì tinh thần lập
tức rung lên, suy nghĩ xong rồi nói: “Tất cả mặt ngoài địa cung đồng thau kia
đều là hư không chi thứ, mà người chỉ có một trăm tám mươi giá trị thu thập, tất
nhiên là phải dùng hết."
"Có thể triệu hoán cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
Bộ xương khô huyết sắc nói: “Một trăm tám mươi điểm có thể triệu hoán mấy
tay đấm không tồi, nhưng theo ta thì mục đích của ngươi là triệu hoán một tên
nhất định có thể hấp dẫn những hư không chi thứ đó chú ý, để người thoát thân
khỏi nơi này, sau đó tiến vào địa cung, có đúng không?"
"Đúng là vậy, người thực thông minh."
Liễu Bình khen một tiếng.
Bộ xương khô huyết sắc đắc ý nói: “Cái khác thì không dám nói, nhưng ta tuyệt
đối quen thuộc các anh linh Huyết Hải, ta kiến nghị người lựa chọn triệu hoán
một thanh Huyết linh đại kỳ sơ cấp."
"Đó là cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Nó có thể triệu hồi ra một trăm loại anh linh trình độ chiến đấu tương tự với ta
chỉ trong nháy mắt."
Bộ xương khô huyết sắc nói.
Một trăm bộ xương khô huyết sắc.
Nếu thật là vậy thì nhất định đủ để hấp dẫn những thứ kia chú ý, từ đó giúp hắn
đạt được đầy đủ thời gian để nghiên cứu cánh cửa kia.
Hình như biết hắn suy nghĩ cái gì, bộ xương khô huyết sắc nói: “Ngươi mặc
niệm Huyết linh đại kỳ sơ cấp là có thể triệu hoán nó."
Liễu Bình làm theo hướng dẫn.
"Huyết linh đại kỳ."
Hắn mặc niệm trong lòng.
Trong hư không, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi tiểu
phí một trăm tám mươi giá trị thu thập để triệu hoán huyết linh đại kỳ."
Phanh –– Một thanh đại kỳ huyết sắc xuất hiện trên hư không.
Trong lòng Liễu Bình dần hiện ra một loại cảm ngộ, lập tức biết nên dùng nó
như thế nào.
"Chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi."
ắ ắ ấ ẩ
Hắn nắm lấy đại kỳ, nhìn chuẩn phương hướng, toàn lực ném vào mặt ngoài
hình lập phương đồng thau.
Đại kỳ huyết sắc hóa thành một tàn ảnh, nhanh chóng xẹt qua hư không,
“Đương"
một tiếng đánh vào hình lập phương đồng thau kia.
"Triệu hoán."
Liễu Bình quát.
Oanh! Một trăm bộ xương khô huyết sắc cùng xuất hiện, tản ra khắp bốn
phương tám hướng, nhìn thấy hư không chi thứ thì toàn lực vung chém.
Lần này lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả hư không chi thứ.
Nhân cơ hội này -- Thân thể Liễu Bình chợt lóe, trực tiếp dừng lại trên cánh cửa
kia.
Hắn tinh chỉ như đao toàn lực chém tới bên dưới.
Một tiếng vang lớn.
Trên cửa đồng thau không có bất cứ dấu vết nào.
Giọng nói của nữ nhân lại vang lên lần nữa: “Năm đó ta quá lợi hại, những kỷ
nguyên chi chủ của mấy kỷ nguyên liên tục đều kiêng kị ta, cho nên ta mới bị
nhốt ở trong này."
"Cánh cửa trước mặt người gọi là cánh cửa cầm tù vĩnh hằng."
"Làm sao để mở nó ra?"
Liễu Bình lập tức hỏi.
Chỉ trong giây lát mà những bộ xương khô đó đã chết một nửa.
Phải nắm chặt thời gian! Giọng nữ từ từ nói: “Ta cũng không biết làm sao mới
có thể mở nó ra."
"Nhưng ngươi có thể đi ra từ trong đó –– không muốn được cứu ra thì cứ nói
thẳng, ta quay đầu đi ngay."
Liễu Bình nói.
Giọng nữ nói: “Cánh cửa này có một đặc điểm, chỉ có người tiến vào bên trong
mới có thể đi ra ngoài, trừ cái này ra, không có ai mở nó ra được, càng không ai
có thể phá hủy nó!"
Liễu Bình im lặng.
Không thể mở ra? Hiện tại người mới nói với ta không thể mở nó ra? Giọng nữ
kia lại như không phát giác cảm xúc của hắn, âm thanh chuyển thành lạnh nhạt:
“Nếu ngươi muốn cứu ta ra ngoài, mà cả chuyện này cũng không làm được, vậy
thì thôi đi, ta không có chút tin tưởng nào đối với hành trình đi đến Luyện Ngục
kế tiếp."
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn khắp chung quanh.
ế
Từng tàn ảnh nhanh chóng càn quét, nhẹ nhàng bâng quơ đã giết sạch những bộ
xương khô huyết sắc đó.
Không còn kịp rồi!
"Đi, Liễu Bình, không kịp nghiên cứu cánh cửa này!"
Andrea khẩn trương la lên.
Liễu Bình bày ra vẻ mặt trầm tĩnh, trong lòng hiện lên một loạt suy nghĩ.
Hắn bỗng nhớ tới một chuyện.
Cửa này không mở ra được.
Vậy làm sao có thể không mở cửa ra mà tiến vào trong đó? Hắn có kỹ năng như
vậy sao?... Hình như có một cái.
Những chuyện thế này đúng là trò hay sở trường của chúng nó.
Từng hư không chi thứ đánh úp lại -- Liễu Bình ẩn tay lên cửa, nhẹ nhàng nói:
“Ngươi không nhìn thấy ta."
Chỉ một thoáng.
Hắn biến mất khỏi mặt ngoài cánh cửa đồng thau.
Những hư không chi thứ càn quét qua lại một hồi, phát hiện không có bất cứ cái
gì tồn tại thì mới chậm rãi thu trở về.
Phía bên kia.
Trong cánh cửa đồng thau.
Liễu Bình đứng trên một con đường nhỏ sâu thẳm.
Những ngọn nến hai bên vách tường lần lượt sáng lên, tỏa ra ánh sáng mờ mờ,
vẫn luôn kéo dài đến cuối con đường.
"Ngươi vào bằng cách nào!"
Giọng nữ kia ngạc nhiên hỏi.
Liễu Bình không nói chuyện, chỉ đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
"Cái kia... Chúng ta là vào bằng cách nào?"
Andrea cũng tò mò hỏi.
Hắn có thể không để ý đến con quái vật kia, nhưng Andrea thì không được.
Liễu Bình truyền âm: “Ta có được một năng lực của yêu tinh, gọi là Ngươi
không nhìn thấy ta."
"Đó không phải năng lực siêu phàm dạng trốn tránh sao?"
Andrea hỏi.
"Không sai, nhưng nó cũng sẽ thực hiện một hiệu quả."
Liễu Bình nói.
"Hiệu quả gì?"
ế
Andrea hiếu kỳ nói.
"Một khi tìm kiếm được bất cứ tồn tại hoặc phi tồn tại nào, có thể lập tức phát
động thuật này, giúp bản thân và đồng bọn của mình trốn ở phía sau tồn tại hoặc
phi tồn tại đó, đồng thời sẽ không bị bất cứ tồn tại hoặc phi tồn tại nào phát
hiện."
Liễu Bình giải thích “Ta còn chưa rõ."
Andrea chỉ cảm thấy đầu óc hơi mông lung.
"Ngươi xem, chúng ta đã trốn ở sau cửa."
Liễu Bình nói.
Cánh cửa này lại không thể mở ra.
Nhưng đối với các yêu tinh mà nói, những chuyện không thể giải quyết thế
này....
Tựa như pho mát gặp phải chuột, băng tuyết gặp phải thái dương, túi tiền gặp
phải ăn trộm.
Lúc này Andrea cũng phản ứng lại, nhịn không được thở dài và nói: “Yêu tinh
à..."
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bộ xương khô huyết sắc vừa thấy lần này không phải chịu chết thì tinh thần lậptức rung lên, suy nghĩ xong rồi nói: “Tất cả mặt ngoài địa cung đồng thau kiađều là hư không chi thứ, mà người chỉ có một trăm tám mươi giá trị thu thập, tấtnhiên là phải dùng hết.""Có thể triệu hoán cái gì?"Liễu Bình hỏi.Bộ xương khô huyết sắc nói: “Một trăm tám mươi điểm có thể triệu hoán mấytay đấm không tồi, nhưng theo ta thì mục đích của ngươi là triệu hoán một tênnhất định có thể hấp dẫn những hư không chi thứ đó chú ý, để người thoát thânkhỏi nơi này, sau đó tiến vào địa cung, có đúng không?""Đúng là vậy, người thực thông minh."Liễu Bình khen một tiếng.Bộ xương khô huyết sắc đắc ý nói: “Cái khác thì không dám nói, nhưng ta tuyệtđối quen thuộc các anh linh Huyết Hải, ta kiến nghị người lựa chọn triệu hoánmột thanh Huyết linh đại kỳ sơ cấp.""Đó là cái gì?"Liễu Bình hỏi."Nó có thể triệu hồi ra một trăm loại anh linh trình độ chiến đấu tương tự với tachỉ trong nháy mắt."Bộ xương khô huyết sắc nói.Một trăm bộ xương khô huyết sắc.Nếu thật là vậy thì nhất định đủ để hấp dẫn những thứ kia chú ý, từ đó giúp hắnđạt được đầy đủ thời gian để nghiên cứu cánh cửa kia.Hình như biết hắn suy nghĩ cái gì, bộ xương khô huyết sắc nói: “Ngươi mặcniệm Huyết linh đại kỳ sơ cấp là có thể triệu hoán nó."Liễu Bình làm theo hướng dẫn."Huyết linh đại kỳ."Hắn mặc niệm trong lòng.Trong hư không, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi tiểuphí một trăm tám mươi giá trị thu thập để triệu hoán huyết linh đại kỳ."Phanh –– Một thanh đại kỳ huyết sắc xuất hiện trên hư không.Trong lòng Liễu Bình dần hiện ra một loại cảm ngộ, lập tức biết nên dùng nónhư thế nào."Chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi."ắ ắ ấ ẩHắn nắm lấy đại kỳ, nhìn chuẩn phương hướng, toàn lực ném vào mặt ngoàihình lập phương đồng thau.Đại kỳ huyết sắc hóa thành một tàn ảnh, nhanh chóng xẹt qua hư không,“Đương"một tiếng đánh vào hình lập phương đồng thau kia."Triệu hoán."Liễu Bình quát.Oanh! Một trăm bộ xương khô huyết sắc cùng xuất hiện, tản ra khắp bốnphương tám hướng, nhìn thấy hư không chi thứ thì toàn lực vung chém.Lần này lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả hư không chi thứ.Nhân cơ hội này -- Thân thể Liễu Bình chợt lóe, trực tiếp dừng lại trên cánh cửakia.Hắn tinh chỉ như đao toàn lực chém tới bên dưới.Một tiếng vang lớn.Trên cửa đồng thau không có bất cứ dấu vết nào.Giọng nói của nữ nhân lại vang lên lần nữa: “Năm đó ta quá lợi hại, những kỷnguyên chi chủ của mấy kỷ nguyên liên tục đều kiêng kị ta, cho nên ta mới bịnhốt ở trong này.""Cánh cửa trước mặt người gọi là cánh cửa cầm tù vĩnh hằng.""Làm sao để mở nó ra?"Liễu Bình lập tức hỏi.Chỉ trong giây lát mà những bộ xương khô đó đã chết một nửa.Phải nắm chặt thời gian! Giọng nữ từ từ nói: “Ta cũng không biết làm sao mớicó thể mở nó ra.""Nhưng ngươi có thể đi ra từ trong đó –– không muốn được cứu ra thì cứ nóithẳng, ta quay đầu đi ngay."Liễu Bình nói.Giọng nữ nói: “Cánh cửa này có một đặc điểm, chỉ có người tiến vào bên trongmới có thể đi ra ngoài, trừ cái này ra, không có ai mở nó ra được, càng không aicó thể phá hủy nó!"Liễu Bình im lặng.Không thể mở ra? Hiện tại người mới nói với ta không thể mở nó ra? Giọng nữkia lại như không phát giác cảm xúc của hắn, âm thanh chuyển thành lạnh nhạt:“Nếu ngươi muốn cứu ta ra ngoài, mà cả chuyện này cũng không làm được, vậythì thôi đi, ta không có chút tin tưởng nào đối với hành trình đi đến Luyện Ngụckế tiếp."Liễu Bình ngẩng đầu nhìn khắp chung quanh.ếTừng tàn ảnh nhanh chóng càn quét, nhẹ nhàng bâng quơ đã giết sạch những bộxương khô huyết sắc đó.Không còn kịp rồi!"Đi, Liễu Bình, không kịp nghiên cứu cánh cửa này!"Andrea khẩn trương la lên.Liễu Bình bày ra vẻ mặt trầm tĩnh, trong lòng hiện lên một loạt suy nghĩ.Hắn bỗng nhớ tới một chuyện.Cửa này không mở ra được.Vậy làm sao có thể không mở cửa ra mà tiến vào trong đó? Hắn có kỹ năng nhưvậy sao?... Hình như có một cái.Những chuyện thế này đúng là trò hay sở trường của chúng nó.Từng hư không chi thứ đánh úp lại -- Liễu Bình ẩn tay lên cửa, nhẹ nhàng nói:“Ngươi không nhìn thấy ta."Chỉ một thoáng.Hắn biến mất khỏi mặt ngoài cánh cửa đồng thau.Những hư không chi thứ càn quét qua lại một hồi, phát hiện không có bất cứ cáigì tồn tại thì mới chậm rãi thu trở về.Phía bên kia.Trong cánh cửa đồng thau.Liễu Bình đứng trên một con đường nhỏ sâu thẳm.Những ngọn nến hai bên vách tường lần lượt sáng lên, tỏa ra ánh sáng mờ mờ,vẫn luôn kéo dài đến cuối con đường."Ngươi vào bằng cách nào!"Giọng nữ kia ngạc nhiên hỏi.Liễu Bình không nói chuyện, chỉ đánh giá hoàn cảnh chung quanh."Cái kia... Chúng ta là vào bằng cách nào?"Andrea cũng tò mò hỏi.Hắn có thể không để ý đến con quái vật kia, nhưng Andrea thì không được.Liễu Bình truyền âm: “Ta có được một năng lực của yêu tinh, gọi là Ngươikhông nhìn thấy ta.""Đó không phải năng lực siêu phàm dạng trốn tránh sao?"Andrea hỏi."Không sai, nhưng nó cũng sẽ thực hiện một hiệu quả."Liễu Bình nói."Hiệu quả gì?"ếAndrea hiếu kỳ nói."Một khi tìm kiếm được bất cứ tồn tại hoặc phi tồn tại nào, có thể lập tức phátđộng thuật này, giúp bản thân và đồng bọn của mình trốn ở phía sau tồn tại hoặcphi tồn tại đó, đồng thời sẽ không bị bất cứ tồn tại hoặc phi tồn tại nào pháthiện."Liễu Bình giải thích “Ta còn chưa rõ."Andrea chỉ cảm thấy đầu óc hơi mông lung."Ngươi xem, chúng ta đã trốn ở sau cửa."Liễu Bình nói.Cánh cửa này lại không thể mở ra.Nhưng đối với các yêu tinh mà nói, những chuyện không thể giải quyết thếnày....Tựa như pho mát gặp phải chuột, băng tuyết gặp phải thái dương, túi tiền gặpphải ăn trộm.Lúc này Andrea cũng phản ứng lại, nhịn không được thở dài và nói: “Yêu tinhà..."