"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1218: Ta thật thất vọng (1)

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình yên lặng nhìn, lúc này cũng không khỏi quát: “Cố lên! Ngươi có thểthắng nó!"Lúc này hắn cũng đã nhận ra.Những người khác đều là thế giới đơn độc, mà nam tử áo đen trước mắt lại cóđược rất nhiều thế giới! Một mình hắn ta cấu thành một hệ thống thế giới đatrong hoàn chỉnh! Thật ra nếu không so sánh với tà ma thì nam tử áo đen này đãcoi như một trong những tồn tại mạnh nhất mà Liễu Bình từng gặp được.Giọng nói của pho tượng truyền đến từ xa xa: “Phải không? Ở kỷ nguyên củangươi, Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đã hiểu được xây dựng hệ thống củamình?""Đương nhiên, chúng ta là kỷ nguyên mạnh nhất."Nam tử áo đen lạnh lùng nói."Không, các ngươi không phải mạnh nhất... Nói ra di ngôn đi."Pho tượng nói.Râu tóc của nam tử áo đen đều dựng lên, tức giận quát: “Ngươi cho rằng mìnhcòn có thể thắng? Buồn cười!”.Hắn ta khép đôi tay lại, cả người tỏa ra sức mạnh nổ vang, mở miệng niệmtụng: “Nguyên sơ chi nữ ––"Liễu Bình cảm thấy cả người mình rung lên.Nhưng không đợi hắn phản ứng thì giữa sân đột nhiên sinh ra dị biến! Tất cả láchắn quang huy cùng ảm đạm rồi tắt ngúm.Tất cả sức mạnh, thậm chí pháp trường mới trong tay nam tử áo đen đều khôngngăn cản được –– Trường mâu kia đâm thủng thân thể nam tử áo đen, nâng hắnta lên cao cao giữa không trung.Nam tử áo đen phun ra một búng máu, trên mặt hiện ra vẻ khó tin nổi, hắn tanói: “Không, không có khả năng, ta là tồn tại mạnh nhất trong tất cả thế giới chichủ.""Cũng không phải."Pho tượng nói với giọng ồm ồm.Trường mâu trong tay nó chấn động.Thân thể nam tử áo đen lập tức hóa thành một làn sương máu, bên trong cóhàng tỉ quang huy không ngừng sáng sáng tối tối.Đó là cảnh tượng xuất hiện khi tất cả thần linh tử vong trong khoảnh khắc thếgiới bị hủy diệt.Pho tượng không quan tâm đến dị tượng này, chỉ chậm rãi xoay người.ễ ế ầ ắ ắ ầNó nhìn Liễu Bình, mở miệng nói: “Cuộc chiến lần này sắp bắt đầu, ngươi cóthể đưa ra một điều kiện chiến đấu.""Đây là sự thương hại của người sáng tạo ra ta dành cho tất cả sinh mệnh."Liễu Bình nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại tình hình chiến đấu của những ngườitrước đó.Một giây.Tất cả quá trình hiện ra rõ ràng trong lòng, nhưng không phát hiện bất cứ sơ hởnào.Hắn giống như nam tử áo đen, hoàn toàn không nhìn ra pho tượng phá hủy tấtcả lá chắn phòng ngự bằng cách nào, sau đó giết chết nam tử áo đen ra sao.Hình như trên người nó có một thứ sức mạnh không thể tưởng tượng nào đó...Liễu Bình bỗng mở to mắt, cười nói: “Hiện tại ta rời khỏi lồng giam, người cảmthấy thể nào?"Pho tượng lạnh lùng nói: “Quyết định của ngươi đã quá muộn, cuộc chiến lầnnày không thể ngưng lại, nhưng người có thể nói ra điều kiện chiến đấu củamình."Liễu Bình gật gật đầu.- - Nhưng phải đánh với nó như thế nào?"Dùng Hí Kịch Sư đi, nó là sức mạnh duy nhất có thể đối phó với cục diệntrước mặt."Nữ sĩ Huyền Bí truyền âm."Không được, chúng ta chỉ còn một lần phát động sức mạnh Hí Kịch Sư, mặtsau còn một tù nhân chí ác, hiện tại dùng hết thì sau đó không có bất cứ nắmchắc nào."Liễu Bình nói."Nhưng người này không thể chiến thắng."Nữ sĩ Huyền Bí nói."Để ta ngẫm lại..."Liễu Bình lại rơi vào suy tư lần nữa.Hoàn toàn không thể chiến thắng.Chẳng lẽ thực sự có tồn tại như vậy? Không.Tuy nó rất mạnh, nhưng hắn mơ hồ có cảm giác khi nó đối đầu với tà ma thì vẫnkém một khoảng.Như vậy.Thật sự không có biện pháp nào đối phó nó sao? Liễu Bình yên lặng cúi đầu,trong lòng nhớ lại mỗi một tình cảnh, mỗi một động tác, mỗi một câu nói saukhi pho tượng xuất hiện.Ở đối diện.ắ ế ế ấPho tượng nắm chặt trường mâu, bày ra tư thế chiến đấu, nói khẽ: “Ngươi cònmột chút thời gian cuối cùng, nếu không đề cập tới điều kiện chiến đấu thìchẳng khác nào từ bỏ cơ hội lần này, cuộc chiến sẽ trực tiếp bắt đầu.""Đương nhiên ta có điều kiện."Liễu Bình nói."Nói."Pho tượng nói."Cuộc chiến phải diễn ra ở thời đại của ta."Liễu Bình nói."Ngươi xác định?"Pho tượng hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói.Pho tượng nói: “Thời đại của ngươi... Để ta nhìn xem, đó là..."Nó nhìn chằm chằm Liễu Bình, dần dần rơi vào trầm ngâm.Trầm ngâm hóa thành trầm mặc.Toàn bộ đại điện đồng thau hắc ám không còn bất cứ âm thanh nào.Một lúc lâu sau.Pho tượng bỗng đánh vỡ trầm mặc, mở miệng hỏi: “Vì sao người phải cứu vớttù nhân ở nơi đây? Á là tồn tại chí ác, chưa từng có tồn tại nào có thể hàng phụcả.""Nếu ngươi có thể nhìn thấy thời đại của ta, vậy nên hiểu rõ, chỉ cần ta cứu ả rangoài thì ả không thể không chiến đấu để sinh tồn."Liễu Bình nói.Pho tượng nói: “Nói vậy, ngươi không phải là tới cứu ả, mà là muốn ả đi đốikháng với những thứ kia.""Đúng vậy."Liễu Bình chấp nhận."Ngươi có chắc chắn sẽ khống chế được ả?"Pho tượng hỏi."Ta đã biết được “Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, có biện pháp tương ứngđể khống chế ả."Liễu Bình nói.Pho tượng thu lại trường mâu, lui qua một bên, mở miệng nói: “Có thể người sẽchết trong tay, hoặc là mang theo ả rời đi, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện nàynữa.""Cảm tạ."Liễu Bình chắp tay và nói.Pho tượng trở về trên đài rồi đứng yên bất động.Ầm ầm ầm ầm -- Toàn bộ đài điêu khắc chậm rãi chìm vào mặt đất, biến mấttăm hơi.Gần như trong nháy mắt.Giọng nữ xa xăm kia vang lên với ngữ điệu khó có thể tin: “Chuyện này khôngcó khả năng!""Vô số năm qua, không có ai chiến thắng được nó, cũng không ai có thể cắtngang cuộc chiến, càng không có tồn tại nào có thể trốn khỏi nơi này ––Vì saonó lại bỏ qua cho ngươi?"Liễu Bình ấn tay lên chuôi đao, mở miệng nói: “Nói ra vị trí của ngươi, ta cứungười đi ra ngoài."Bỗng nhiên.Hai ngón tay lạnh như băng ấn lên sau cổ hắn.Giọng nữ kia áp sát lỗ tai hắn mà vang lên: “Nói ra bí mật của ngươi, vì sao nóbuông tha cho ngươi?"Thân thể Liễu Bình chấn động, lập tức không thể động đậy.Ở phía sau hắn, ả ta đang một tay vác rổ, tay còn lại ấn lên sau cổ hắn, thúcgiục: “Mau nói đi, vì sao thủ vệ lồng giam không công kích ngươi? Ta nhất địnhphải biết bí mật này."Liễu Bình im lìm mà cười cười."Để ta đoán xem, xiềng xích của ngươi đã bị ta mở ra, sở dĩ không dám rời đi làvì pho tượng này là vô địch, cả ngươi cũng không dám đào tẩu, sợ nó ra tay vớingười, có đúng không?"Hắn nói.Giọng điệu của nữ tử trở nên âm trầm, ả nói: “Đúng là thế, mau nói biện phápđối phó nó cho ta biết."Liễu Bình nói: “Ta tới cứu ngươi, ngươi đi theo ta là được, sau này ta lại chậmrãi nói cho ngươi.""Sau này lại nói cho ta?"Nữ tử lộ ra nụ cười châm chọc, mở miệng nói: “Xem ra người thật sự có đượcThế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, nó xác thật là pháp môn khống chế nhữngtù nhân chúng ta “Nhưng người cho rằng ta sẽ để người khống chế?"Liễu Bình thành khẩn nói: “Đây là một giao dịch, ta cứu người ra ngoài, ngươivà ta cùng đi đến Luyện Ngục, sau khi mọi chuyện hoàn thành thì người và tathanh toán xong."ếNữ tử nói: “Không, không có giao dịch gì cả, nếu ngươi không nói bí mật củapho tượng ra thì ta sẽ tra tấn người ngay tại đây, thẳng đến sinh mệnh của ngươihao hết, thế giới của ngươi cũng hoàn toàn hủy diệt mới thôi.""Cái này không giống với lời nói ban đầu của chúng ta."Liễu Bình nhún vai và nói.Hắn suy nghĩ, tiếp tục nói: “Ngươi như vậy sẽ làm ta thất vọng."Nữ tử cười khẽ, áp sát bên tai hắn và nói: “Hiện tại ngươi không thể thả ra thẻbài kia đúng không, ta ở bên cạnh nhìn, vẫn đang đợi cơ hội –– Hiện tại rốt cuộcngươi cũng rơi vào tay ta."Liễu Bình yên lặng lắng nghe, không khỏi thở dài và nói: “Ta thực thất vọng."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình yên lặng nhìn, lúc này cũng không khỏi quát: “Cố lên! Ngươi có thểthắng nó!"Lúc này hắn cũng đã nhận ra.Những người khác đều là thế giới đơn độc, mà nam tử áo đen trước mắt lại cóđược rất nhiều thế giới! Một mình hắn ta cấu thành một hệ thống thế giới đatrong hoàn chỉnh! Thật ra nếu không so sánh với tà ma thì nam tử áo đen này đãcoi như một trong những tồn tại mạnh nhất mà Liễu Bình từng gặp được.Giọng nói của pho tượng truyền đến từ xa xa: “Phải không? Ở kỷ nguyên củangươi, Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đã hiểu được xây dựng hệ thống củamình?""Đương nhiên, chúng ta là kỷ nguyên mạnh nhất."Nam tử áo đen lạnh lùng nói."Không, các ngươi không phải mạnh nhất... Nói ra di ngôn đi."Pho tượng nói.Râu tóc của nam tử áo đen đều dựng lên, tức giận quát: “Ngươi cho rằng mìnhcòn có thể thắng? Buồn cười!”.Hắn ta khép đôi tay lại, cả người tỏa ra sức mạnh nổ vang, mở miệng niệmtụng: “Nguyên sơ chi nữ ––"Liễu Bình cảm thấy cả người mình rung lên.Nhưng không đợi hắn phản ứng thì giữa sân đột nhiên sinh ra dị biến! Tất cả láchắn quang huy cùng ảm đạm rồi tắt ngúm.Tất cả sức mạnh, thậm chí pháp trường mới trong tay nam tử áo đen đều khôngngăn cản được –– Trường mâu kia đâm thủng thân thể nam tử áo đen, nâng hắnta lên cao cao giữa không trung.Nam tử áo đen phun ra một búng máu, trên mặt hiện ra vẻ khó tin nổi, hắn tanói: “Không, không có khả năng, ta là tồn tại mạnh nhất trong tất cả thế giới chichủ.""Cũng không phải."Pho tượng nói với giọng ồm ồm.Trường mâu trong tay nó chấn động.Thân thể nam tử áo đen lập tức hóa thành một làn sương máu, bên trong cóhàng tỉ quang huy không ngừng sáng sáng tối tối.Đó là cảnh tượng xuất hiện khi tất cả thần linh tử vong trong khoảnh khắc thếgiới bị hủy diệt.Pho tượng không quan tâm đến dị tượng này, chỉ chậm rãi xoay người.ễ ế ầ ắ ắ ầNó nhìn Liễu Bình, mở miệng nói: “Cuộc chiến lần này sắp bắt đầu, ngươi cóthể đưa ra một điều kiện chiến đấu.""Đây là sự thương hại của người sáng tạo ra ta dành cho tất cả sinh mệnh."Liễu Bình nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại tình hình chiến đấu của những ngườitrước đó.Một giây.Tất cả quá trình hiện ra rõ ràng trong lòng, nhưng không phát hiện bất cứ sơ hởnào.Hắn giống như nam tử áo đen, hoàn toàn không nhìn ra pho tượng phá hủy tấtcả lá chắn phòng ngự bằng cách nào, sau đó giết chết nam tử áo đen ra sao.Hình như trên người nó có một thứ sức mạnh không thể tưởng tượng nào đó...Liễu Bình bỗng mở to mắt, cười nói: “Hiện tại ta rời khỏi lồng giam, người cảmthấy thể nào?"Pho tượng lạnh lùng nói: “Quyết định của ngươi đã quá muộn, cuộc chiến lầnnày không thể ngưng lại, nhưng người có thể nói ra điều kiện chiến đấu củamình."Liễu Bình gật gật đầu.- - Nhưng phải đánh với nó như thế nào?"Dùng Hí Kịch Sư đi, nó là sức mạnh duy nhất có thể đối phó với cục diệntrước mặt."Nữ sĩ Huyền Bí truyền âm."Không được, chúng ta chỉ còn một lần phát động sức mạnh Hí Kịch Sư, mặtsau còn một tù nhân chí ác, hiện tại dùng hết thì sau đó không có bất cứ nắmchắc nào."Liễu Bình nói."Nhưng người này không thể chiến thắng."Nữ sĩ Huyền Bí nói."Để ta ngẫm lại..."Liễu Bình lại rơi vào suy tư lần nữa.Hoàn toàn không thể chiến thắng.Chẳng lẽ thực sự có tồn tại như vậy? Không.Tuy nó rất mạnh, nhưng hắn mơ hồ có cảm giác khi nó đối đầu với tà ma thì vẫnkém một khoảng.Như vậy.Thật sự không có biện pháp nào đối phó nó sao? Liễu Bình yên lặng cúi đầu,trong lòng nhớ lại mỗi một tình cảnh, mỗi một động tác, mỗi một câu nói saukhi pho tượng xuất hiện.Ở đối diện.ắ ế ế ấPho tượng nắm chặt trường mâu, bày ra tư thế chiến đấu, nói khẽ: “Ngươi cònmột chút thời gian cuối cùng, nếu không đề cập tới điều kiện chiến đấu thìchẳng khác nào từ bỏ cơ hội lần này, cuộc chiến sẽ trực tiếp bắt đầu.""Đương nhiên ta có điều kiện."Liễu Bình nói."Nói."Pho tượng nói."Cuộc chiến phải diễn ra ở thời đại của ta."Liễu Bình nói."Ngươi xác định?"Pho tượng hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói.Pho tượng nói: “Thời đại của ngươi... Để ta nhìn xem, đó là..."Nó nhìn chằm chằm Liễu Bình, dần dần rơi vào trầm ngâm.Trầm ngâm hóa thành trầm mặc.Toàn bộ đại điện đồng thau hắc ám không còn bất cứ âm thanh nào.Một lúc lâu sau.Pho tượng bỗng đánh vỡ trầm mặc, mở miệng hỏi: “Vì sao người phải cứu vớttù nhân ở nơi đây? Á là tồn tại chí ác, chưa từng có tồn tại nào có thể hàng phụcả.""Nếu ngươi có thể nhìn thấy thời đại của ta, vậy nên hiểu rõ, chỉ cần ta cứu ả rangoài thì ả không thể không chiến đấu để sinh tồn."Liễu Bình nói.Pho tượng nói: “Nói vậy, ngươi không phải là tới cứu ả, mà là muốn ả đi đốikháng với những thứ kia.""Đúng vậy."Liễu Bình chấp nhận."Ngươi có chắc chắn sẽ khống chế được ả?"Pho tượng hỏi."Ta đã biết được “Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, có biện pháp tương ứngđể khống chế ả."Liễu Bình nói.Pho tượng thu lại trường mâu, lui qua một bên, mở miệng nói: “Có thể người sẽchết trong tay, hoặc là mang theo ả rời đi, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện nàynữa.""Cảm tạ."Liễu Bình chắp tay và nói.Pho tượng trở về trên đài rồi đứng yên bất động.Ầm ầm ầm ầm -- Toàn bộ đài điêu khắc chậm rãi chìm vào mặt đất, biến mấttăm hơi.Gần như trong nháy mắt.Giọng nữ xa xăm kia vang lên với ngữ điệu khó có thể tin: “Chuyện này khôngcó khả năng!""Vô số năm qua, không có ai chiến thắng được nó, cũng không ai có thể cắtngang cuộc chiến, càng không có tồn tại nào có thể trốn khỏi nơi này ––Vì saonó lại bỏ qua cho ngươi?"Liễu Bình ấn tay lên chuôi đao, mở miệng nói: “Nói ra vị trí của ngươi, ta cứungười đi ra ngoài."Bỗng nhiên.Hai ngón tay lạnh như băng ấn lên sau cổ hắn.Giọng nữ kia áp sát lỗ tai hắn mà vang lên: “Nói ra bí mật của ngươi, vì sao nóbuông tha cho ngươi?"Thân thể Liễu Bình chấn động, lập tức không thể động đậy.Ở phía sau hắn, ả ta đang một tay vác rổ, tay còn lại ấn lên sau cổ hắn, thúcgiục: “Mau nói đi, vì sao thủ vệ lồng giam không công kích ngươi? Ta nhất địnhphải biết bí mật này."Liễu Bình im lìm mà cười cười."Để ta đoán xem, xiềng xích của ngươi đã bị ta mở ra, sở dĩ không dám rời đi làvì pho tượng này là vô địch, cả ngươi cũng không dám đào tẩu, sợ nó ra tay vớingười, có đúng không?"Hắn nói.Giọng điệu của nữ tử trở nên âm trầm, ả nói: “Đúng là thế, mau nói biện phápđối phó nó cho ta biết."Liễu Bình nói: “Ta tới cứu ngươi, ngươi đi theo ta là được, sau này ta lại chậmrãi nói cho ngươi.""Sau này lại nói cho ta?"Nữ tử lộ ra nụ cười châm chọc, mở miệng nói: “Xem ra người thật sự có đượcThế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, nó xác thật là pháp môn khống chế nhữngtù nhân chúng ta “Nhưng người cho rằng ta sẽ để người khống chế?"Liễu Bình thành khẩn nói: “Đây là một giao dịch, ta cứu người ra ngoài, ngươivà ta cùng đi đến Luyện Ngục, sau khi mọi chuyện hoàn thành thì người và tathanh toán xong."ếNữ tử nói: “Không, không có giao dịch gì cả, nếu ngươi không nói bí mật củapho tượng ra thì ta sẽ tra tấn người ngay tại đây, thẳng đến sinh mệnh của ngươihao hết, thế giới của ngươi cũng hoàn toàn hủy diệt mới thôi.""Cái này không giống với lời nói ban đầu của chúng ta."Liễu Bình nhún vai và nói.Hắn suy nghĩ, tiếp tục nói: “Ngươi như vậy sẽ làm ta thất vọng."Nữ tử cười khẽ, áp sát bên tai hắn và nói: “Hiện tại ngươi không thể thả ra thẻbài kia đúng không, ta ở bên cạnh nhìn, vẫn đang đợi cơ hội –– Hiện tại rốt cuộcngươi cũng rơi vào tay ta."Liễu Bình yên lặng lắng nghe, không khỏi thở dài và nói: “Ta thực thất vọng."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình yên lặng nhìn, lúc này cũng không khỏi quát: “Cố lên! Ngươi có thểthắng nó!"Lúc này hắn cũng đã nhận ra.Những người khác đều là thế giới đơn độc, mà nam tử áo đen trước mắt lại cóđược rất nhiều thế giới! Một mình hắn ta cấu thành một hệ thống thế giới đatrong hoàn chỉnh! Thật ra nếu không so sánh với tà ma thì nam tử áo đen này đãcoi như một trong những tồn tại mạnh nhất mà Liễu Bình từng gặp được.Giọng nói của pho tượng truyền đến từ xa xa: “Phải không? Ở kỷ nguyên củangươi, Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đã hiểu được xây dựng hệ thống củamình?""Đương nhiên, chúng ta là kỷ nguyên mạnh nhất."Nam tử áo đen lạnh lùng nói."Không, các ngươi không phải mạnh nhất... Nói ra di ngôn đi."Pho tượng nói.Râu tóc của nam tử áo đen đều dựng lên, tức giận quát: “Ngươi cho rằng mìnhcòn có thể thắng? Buồn cười!”.Hắn ta khép đôi tay lại, cả người tỏa ra sức mạnh nổ vang, mở miệng niệmtụng: “Nguyên sơ chi nữ ––"Liễu Bình cảm thấy cả người mình rung lên.Nhưng không đợi hắn phản ứng thì giữa sân đột nhiên sinh ra dị biến! Tất cả láchắn quang huy cùng ảm đạm rồi tắt ngúm.Tất cả sức mạnh, thậm chí pháp trường mới trong tay nam tử áo đen đều khôngngăn cản được –– Trường mâu kia đâm thủng thân thể nam tử áo đen, nâng hắnta lên cao cao giữa không trung.Nam tử áo đen phun ra một búng máu, trên mặt hiện ra vẻ khó tin nổi, hắn tanói: “Không, không có khả năng, ta là tồn tại mạnh nhất trong tất cả thế giới chichủ.""Cũng không phải."Pho tượng nói với giọng ồm ồm.Trường mâu trong tay nó chấn động.Thân thể nam tử áo đen lập tức hóa thành một làn sương máu, bên trong cóhàng tỉ quang huy không ngừng sáng sáng tối tối.Đó là cảnh tượng xuất hiện khi tất cả thần linh tử vong trong khoảnh khắc thếgiới bị hủy diệt.Pho tượng không quan tâm đến dị tượng này, chỉ chậm rãi xoay người.ễ ế ầ ắ ắ ầNó nhìn Liễu Bình, mở miệng nói: “Cuộc chiến lần này sắp bắt đầu, ngươi cóthể đưa ra một điều kiện chiến đấu.""Đây là sự thương hại của người sáng tạo ra ta dành cho tất cả sinh mệnh."Liễu Bình nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại tình hình chiến đấu của những ngườitrước đó.Một giây.Tất cả quá trình hiện ra rõ ràng trong lòng, nhưng không phát hiện bất cứ sơ hởnào.Hắn giống như nam tử áo đen, hoàn toàn không nhìn ra pho tượng phá hủy tấtcả lá chắn phòng ngự bằng cách nào, sau đó giết chết nam tử áo đen ra sao.Hình như trên người nó có một thứ sức mạnh không thể tưởng tượng nào đó...Liễu Bình bỗng mở to mắt, cười nói: “Hiện tại ta rời khỏi lồng giam, người cảmthấy thể nào?"Pho tượng lạnh lùng nói: “Quyết định của ngươi đã quá muộn, cuộc chiến lầnnày không thể ngưng lại, nhưng người có thể nói ra điều kiện chiến đấu củamình."Liễu Bình gật gật đầu.- - Nhưng phải đánh với nó như thế nào?"Dùng Hí Kịch Sư đi, nó là sức mạnh duy nhất có thể đối phó với cục diệntrước mặt."Nữ sĩ Huyền Bí truyền âm."Không được, chúng ta chỉ còn một lần phát động sức mạnh Hí Kịch Sư, mặtsau còn một tù nhân chí ác, hiện tại dùng hết thì sau đó không có bất cứ nắmchắc nào."Liễu Bình nói."Nhưng người này không thể chiến thắng."Nữ sĩ Huyền Bí nói."Để ta ngẫm lại..."Liễu Bình lại rơi vào suy tư lần nữa.Hoàn toàn không thể chiến thắng.Chẳng lẽ thực sự có tồn tại như vậy? Không.Tuy nó rất mạnh, nhưng hắn mơ hồ có cảm giác khi nó đối đầu với tà ma thì vẫnkém một khoảng.Như vậy.Thật sự không có biện pháp nào đối phó nó sao? Liễu Bình yên lặng cúi đầu,trong lòng nhớ lại mỗi một tình cảnh, mỗi một động tác, mỗi một câu nói saukhi pho tượng xuất hiện.Ở đối diện.ắ ế ế ấPho tượng nắm chặt trường mâu, bày ra tư thế chiến đấu, nói khẽ: “Ngươi cònmột chút thời gian cuối cùng, nếu không đề cập tới điều kiện chiến đấu thìchẳng khác nào từ bỏ cơ hội lần này, cuộc chiến sẽ trực tiếp bắt đầu.""Đương nhiên ta có điều kiện."Liễu Bình nói."Nói."Pho tượng nói."Cuộc chiến phải diễn ra ở thời đại của ta."Liễu Bình nói."Ngươi xác định?"Pho tượng hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói.Pho tượng nói: “Thời đại của ngươi... Để ta nhìn xem, đó là..."Nó nhìn chằm chằm Liễu Bình, dần dần rơi vào trầm ngâm.Trầm ngâm hóa thành trầm mặc.Toàn bộ đại điện đồng thau hắc ám không còn bất cứ âm thanh nào.Một lúc lâu sau.Pho tượng bỗng đánh vỡ trầm mặc, mở miệng hỏi: “Vì sao người phải cứu vớttù nhân ở nơi đây? Á là tồn tại chí ác, chưa từng có tồn tại nào có thể hàng phụcả.""Nếu ngươi có thể nhìn thấy thời đại của ta, vậy nên hiểu rõ, chỉ cần ta cứu ả rangoài thì ả không thể không chiến đấu để sinh tồn."Liễu Bình nói.Pho tượng nói: “Nói vậy, ngươi không phải là tới cứu ả, mà là muốn ả đi đốikháng với những thứ kia.""Đúng vậy."Liễu Bình chấp nhận."Ngươi có chắc chắn sẽ khống chế được ả?"Pho tượng hỏi."Ta đã biết được “Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, có biện pháp tương ứngđể khống chế ả."Liễu Bình nói.Pho tượng thu lại trường mâu, lui qua một bên, mở miệng nói: “Có thể người sẽchết trong tay, hoặc là mang theo ả rời đi, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện nàynữa.""Cảm tạ."Liễu Bình chắp tay và nói.Pho tượng trở về trên đài rồi đứng yên bất động.Ầm ầm ầm ầm -- Toàn bộ đài điêu khắc chậm rãi chìm vào mặt đất, biến mấttăm hơi.Gần như trong nháy mắt.Giọng nữ xa xăm kia vang lên với ngữ điệu khó có thể tin: “Chuyện này khôngcó khả năng!""Vô số năm qua, không có ai chiến thắng được nó, cũng không ai có thể cắtngang cuộc chiến, càng không có tồn tại nào có thể trốn khỏi nơi này ––Vì saonó lại bỏ qua cho ngươi?"Liễu Bình ấn tay lên chuôi đao, mở miệng nói: “Nói ra vị trí của ngươi, ta cứungười đi ra ngoài."Bỗng nhiên.Hai ngón tay lạnh như băng ấn lên sau cổ hắn.Giọng nữ kia áp sát lỗ tai hắn mà vang lên: “Nói ra bí mật của ngươi, vì sao nóbuông tha cho ngươi?"Thân thể Liễu Bình chấn động, lập tức không thể động đậy.Ở phía sau hắn, ả ta đang một tay vác rổ, tay còn lại ấn lên sau cổ hắn, thúcgiục: “Mau nói đi, vì sao thủ vệ lồng giam không công kích ngươi? Ta nhất địnhphải biết bí mật này."Liễu Bình im lìm mà cười cười."Để ta đoán xem, xiềng xích của ngươi đã bị ta mở ra, sở dĩ không dám rời đi làvì pho tượng này là vô địch, cả ngươi cũng không dám đào tẩu, sợ nó ra tay vớingười, có đúng không?"Hắn nói.Giọng điệu của nữ tử trở nên âm trầm, ả nói: “Đúng là thế, mau nói biện phápđối phó nó cho ta biết."Liễu Bình nói: “Ta tới cứu ngươi, ngươi đi theo ta là được, sau này ta lại chậmrãi nói cho ngươi.""Sau này lại nói cho ta?"Nữ tử lộ ra nụ cười châm chọc, mở miệng nói: “Xem ra người thật sự có đượcThế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu, nó xác thật là pháp môn khống chế nhữngtù nhân chúng ta “Nhưng người cho rằng ta sẽ để người khống chế?"Liễu Bình thành khẩn nói: “Đây là một giao dịch, ta cứu người ra ngoài, ngươivà ta cùng đi đến Luyện Ngục, sau khi mọi chuyện hoàn thành thì người và tathanh toán xong."ếNữ tử nói: “Không, không có giao dịch gì cả, nếu ngươi không nói bí mật củapho tượng ra thì ta sẽ tra tấn người ngay tại đây, thẳng đến sinh mệnh của ngươihao hết, thế giới của ngươi cũng hoàn toàn hủy diệt mới thôi.""Cái này không giống với lời nói ban đầu của chúng ta."Liễu Bình nhún vai và nói.Hắn suy nghĩ, tiếp tục nói: “Ngươi như vậy sẽ làm ta thất vọng."Nữ tử cười khẽ, áp sát bên tai hắn và nói: “Hiện tại ngươi không thể thả ra thẻbài kia đúng không, ta ở bên cạnh nhìn, vẫn đang đợi cơ hội –– Hiện tại rốt cuộcngươi cũng rơi vào tay ta."Liễu Bình yên lặng lắng nghe, không khỏi thở dài và nói: “Ta thực thất vọng."

Chương 1218: Ta thật thất vọng (1)