Cà phê trong tay Xuân Hòa đã nguội lạnh, cô uống một ngụm với vẻ mặt vô cảm: “Bố mẹ cho.” Dù bố có phải người bố tốt hay không, mẹ có phải người mẹ hiền hay không, chỉ cần nhìn ngoại hình mà họ cho Xuân Hòa, Xuân Hòa đã rất biết ơn họ rồi. Khi hai người đang trò chuyện, trời bên ngoài bắt đầu mưa, mưa bị gió thổi hắt vào, Xuân Hòa đóng cửa sổ lại. Đồng nghiệp phàn nàn thời tiết xấu, khiến cô ấy không có tâm trạng hẹn hò với bạn trai, kết quả chỉ vài phút sau đã nũng nịu bảo bạn trai tới đón. Xuân Hòa ra hiệu cho cô ấy rồi cầm cốc ra khỏi phòng trà nước, đi được vài bước thì bị một đồng nghiệp nam chặn lại. Người đàn ông đứng chắn trước mặt cô, một tay cầm tập tài liệu, tay còn lại chỉ ra ngoài cửa sổ: “Anh thấy bên ngoài trời mưa, nếu em không mang ô thì anh đưa em về nhé.” Xuân Hòa nhìn theo hướng anh ta chỉ, giả vờ phản ứng như ồ hóa ra bên ngoài đang mưa, sau đó cô cầm cốc cà phê bằng hai tay, khẽ mỉm cười: “Tôi có mang, cảm ơn ý tốt của anh.” Đúng…
Chương 10: Chương 10
Một Cơn Gió Xuân Qua - Ngôn ChíTác giả: Ngôn ChíTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng Cà phê trong tay Xuân Hòa đã nguội lạnh, cô uống một ngụm với vẻ mặt vô cảm: “Bố mẹ cho.” Dù bố có phải người bố tốt hay không, mẹ có phải người mẹ hiền hay không, chỉ cần nhìn ngoại hình mà họ cho Xuân Hòa, Xuân Hòa đã rất biết ơn họ rồi. Khi hai người đang trò chuyện, trời bên ngoài bắt đầu mưa, mưa bị gió thổi hắt vào, Xuân Hòa đóng cửa sổ lại. Đồng nghiệp phàn nàn thời tiết xấu, khiến cô ấy không có tâm trạng hẹn hò với bạn trai, kết quả chỉ vài phút sau đã nũng nịu bảo bạn trai tới đón. Xuân Hòa ra hiệu cho cô ấy rồi cầm cốc ra khỏi phòng trà nước, đi được vài bước thì bị một đồng nghiệp nam chặn lại. Người đàn ông đứng chắn trước mặt cô, một tay cầm tập tài liệu, tay còn lại chỉ ra ngoài cửa sổ: “Anh thấy bên ngoài trời mưa, nếu em không mang ô thì anh đưa em về nhé.” Xuân Hòa nhìn theo hướng anh ta chỉ, giả vờ phản ứng như ồ hóa ra bên ngoài đang mưa, sau đó cô cầm cốc cà phê bằng hai tay, khẽ mỉm cười: “Tôi có mang, cảm ơn ý tốt của anh.” Đúng… Tối hôm đó trời mưa to, gần đây thành phố Nguyên cứ cách mấy ngày là lại mưa một lần.Xuân Hòa dựa lên cửa sổ nhìn ra ngoài hồi lâu, không biết từ khi nào trong đầu đã toàn là dáng vẻ của Dịch Thương Bắc.Khi cô nói lời tạm biệt, Dịch Thương Bắc rất ga lăng muốn đưa cô về, nhưng bị cô từ chối khéo.Cô quay đầu, cây trầu bà nhỏ trên cửa sổ đã đâm chồi nảy lộc, áo khoác móc trên giá áo cách đó không xa đung đưa theo gió.Xuân Hòa đứng dậy lấy áo treo vào tủ.Một đêm không mộng mị.Sau đó trời nắng liên tục trong nhiều ngày, Xuân Hòa bận việc nên rất ít khi xem điện thoại.Mạch Duyệt sắp xếp hai buổi chụp hình khác cho cô, cô bớt thời gian đi chụp, rất thuận lợi, có vẻ chuyện trước đây đã lắng xuống.“Còn thế nào nữa, em và Dịch Thương Bắc không liên lạc, cô ta không việc gì phải đối địch với em.”Mạch Duyệt nhắc tới Lục Nhược Doanh bằng giọng điệu rất khinh thường.Cuối cùng cô ấy nhắc nhở cô: “Tranh thủ kiếm thêm thật nhiều tiền vào thời điểm này đi.”Xuân Hòa không tỏ ý kiến.Gần một tháng rồi cô không gặp Dịch Thương Bắc, trước đây họ có thể tình cờ gặp gỡ vì đủ loại chuyện.Nhưng kể từ hôm đó trở đi, như một loại ăn ý, không ai trong số họ xuất hiện trong cuộc sống của đối phương nữa.Xuân Hòa thường bận trang trí nhà cửa đến tối, khi đi tàu điện ngầm, cô tranh thủ lướt xem khoảnh khắc của anh.Lần trước làm bánh kem hào hứng thêm Wechat, nhưng lại không liên lạc với nhau lần nào.Khoảnh khắc của Dịch Thương Bắc rất nhàm chán, hầu như toàn là những bài viết về sự phát triển của công ty, thỉnh thoảng có một số bài về tin tức cá nhân, nhưng cũng toàn là con chó Samoyed trắng như tuyết của em trai anh.Xuân Hòa bấm vào, bất ngờ phát hiện hôm nay có khoảnh khắc mới.Hơn nữa còn là tin cá nhân.Một bức ảnh, kèm theo một câu.Hình như bức ảnh được chụp trên đỉnh núi, bởi vì ánh đèn neon trong thành phố trông vừa thấp vừa nhỏ bé.Anh không ra nước ngoài, đây chỉ là một bức ảnh chụp phong cảnh đêm khuya.Tiêu đề bài đăng rất ngắn gọn [Gió thổi, thoải mái.]Xuân Hòa có thể cảm nhận được tâm trạng của anh có vẻ khá tốt qua những con chữ này.Khóe môi chợt cong lên theo, cô bấm like.Xuân Hòa ra khỏi ga tàu điện ngầm, phải đi bộ mười phút mới có thể về tới nhà.Gió ban đêm khá mát, giống như lời Dịch Thương Bắc nói vậy, rất thoải mái.Cô mặc một chiếc áo gió màu kaki, đeo một chiếc túi vải màu đen, hai tay đút vào túi, bước đi chậm rãi.Khi sắp đến cửa khu dân cư, điện thoại của cô trong túi bỗng rung lên.Xuân Hòa lấy ra xem, nhìn thấy ba chữ Dịch Thương Bắc trên màn hình, cô nhướn mày.[Chưa nghỉ ngơi à?][Vừa mới tan làm.]Qua hai phút, Dịch Thương Bắc lại trả lời: [Ảnh được chụp ở Bắc Sơn, bây giờ vẫn ở đây.]Xuân Hòa mỉm cười, chẳng trách trả lời chậm, hóa ra anh gõ nhiều chữ như vậy.[Vậy anh chơi vui nhé.]Xuân Hòa trả lời xong, đúng lúc cửa thang máy mở, cô cất điện thoại rồi bước vào.Dịch Thương Bắc ngồi trên chiếc ghế trước lều trại, cách đó không xa Sở Phong đang ăn nướng BBQ và uống bia với bạn.Anh vuốt ve điện thoại, không biết đang suy nghĩ điều gì.Sở Phong nhìn khắp nơi, thấy anh ở đó thì xách chai bia đi tới, huých một cái vào vai anh rồi đưa bia cho anh.“Làm gì đấy? Vất vả lắm mới ra ngoài hít thở không khí một lần, sao không ra chơi với mọi người?”Dịch Thương Bắc cầm chai bia trong tay nhưng không uống, nghe vậy anh liền hỏi Sở Phong: “Ngoại trừ nướng BBQ thì quanh đây còn món ăn đêm gì ngon không?”Sở Phong khó hiểu liếc nhìn anh: “Có ý gì vậy, cậu muốn ăn một mình à?”Dịch Thương Bắc nhìn anh như nhìn thằng ngốc: “Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi.”Sở Phong lập tức đoán được chắc chắn anh lại muốn đi tìm cô gái đó, tâm trạng vô cùng muốn hóng hớt nhưng phải nhịn.“Chắc chắn là vịt muối sốt của Thu Ký rồi.”“Lòng chiên ở Cổ Thôn cũng ngon.”“Hoặc là thử chân giò lợn?”Dịch Thương Bắc nhìn thời gian rồi nở một nụ cười không nói nên lời: “Cậu béo thành như vậy là có lý do cả đấy.”Những quán mà Sở Phong đề cử cho anh đều quá dầu mỡ, cuối cùng anh đành tự tìm một quán đồ ngọt có đánh giá tốt.Dịch Thương Bắc mua nước đường và món tráng miệng.Sau khi Xuân Hòa về nhà tắm rửa xong, cô ôm máy tính bảng ngồi trên sofa xem phim, hôm nay cô hơi khó ngủ, đã 12 giờ rồi nhưng vẫn chưa buồn ngủ.Thế là dứt khoát cho bản thân ngồi thư giãn một chút.Brừm Brừm Brừm...Điện thoại rung lên, Xuân Hòa đang mải xem phim, cô mò lấy điện thoại rồi nghe máy: “Alo, ai vậy?”Đầu bên kia rõ ràng khựng lại hai giây, sau đó mới bất lực nói: “Ai? Em không lưu số của tôi à?”
Một Cơn Gió Xuân Qua - Ngôn ChíTác giả: Ngôn ChíTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng Cà phê trong tay Xuân Hòa đã nguội lạnh, cô uống một ngụm với vẻ mặt vô cảm: “Bố mẹ cho.” Dù bố có phải người bố tốt hay không, mẹ có phải người mẹ hiền hay không, chỉ cần nhìn ngoại hình mà họ cho Xuân Hòa, Xuân Hòa đã rất biết ơn họ rồi. Khi hai người đang trò chuyện, trời bên ngoài bắt đầu mưa, mưa bị gió thổi hắt vào, Xuân Hòa đóng cửa sổ lại. Đồng nghiệp phàn nàn thời tiết xấu, khiến cô ấy không có tâm trạng hẹn hò với bạn trai, kết quả chỉ vài phút sau đã nũng nịu bảo bạn trai tới đón. Xuân Hòa ra hiệu cho cô ấy rồi cầm cốc ra khỏi phòng trà nước, đi được vài bước thì bị một đồng nghiệp nam chặn lại. Người đàn ông đứng chắn trước mặt cô, một tay cầm tập tài liệu, tay còn lại chỉ ra ngoài cửa sổ: “Anh thấy bên ngoài trời mưa, nếu em không mang ô thì anh đưa em về nhé.” Xuân Hòa nhìn theo hướng anh ta chỉ, giả vờ phản ứng như ồ hóa ra bên ngoài đang mưa, sau đó cô cầm cốc cà phê bằng hai tay, khẽ mỉm cười: “Tôi có mang, cảm ơn ý tốt của anh.” Đúng… Tối hôm đó trời mưa to, gần đây thành phố Nguyên cứ cách mấy ngày là lại mưa một lần.Xuân Hòa dựa lên cửa sổ nhìn ra ngoài hồi lâu, không biết từ khi nào trong đầu đã toàn là dáng vẻ của Dịch Thương Bắc.Khi cô nói lời tạm biệt, Dịch Thương Bắc rất ga lăng muốn đưa cô về, nhưng bị cô từ chối khéo.Cô quay đầu, cây trầu bà nhỏ trên cửa sổ đã đâm chồi nảy lộc, áo khoác móc trên giá áo cách đó không xa đung đưa theo gió.Xuân Hòa đứng dậy lấy áo treo vào tủ.Một đêm không mộng mị.Sau đó trời nắng liên tục trong nhiều ngày, Xuân Hòa bận việc nên rất ít khi xem điện thoại.Mạch Duyệt sắp xếp hai buổi chụp hình khác cho cô, cô bớt thời gian đi chụp, rất thuận lợi, có vẻ chuyện trước đây đã lắng xuống.“Còn thế nào nữa, em và Dịch Thương Bắc không liên lạc, cô ta không việc gì phải đối địch với em.”Mạch Duyệt nhắc tới Lục Nhược Doanh bằng giọng điệu rất khinh thường.Cuối cùng cô ấy nhắc nhở cô: “Tranh thủ kiếm thêm thật nhiều tiền vào thời điểm này đi.”Xuân Hòa không tỏ ý kiến.Gần một tháng rồi cô không gặp Dịch Thương Bắc, trước đây họ có thể tình cờ gặp gỡ vì đủ loại chuyện.Nhưng kể từ hôm đó trở đi, như một loại ăn ý, không ai trong số họ xuất hiện trong cuộc sống của đối phương nữa.Xuân Hòa thường bận trang trí nhà cửa đến tối, khi đi tàu điện ngầm, cô tranh thủ lướt xem khoảnh khắc của anh.Lần trước làm bánh kem hào hứng thêm Wechat, nhưng lại không liên lạc với nhau lần nào.Khoảnh khắc của Dịch Thương Bắc rất nhàm chán, hầu như toàn là những bài viết về sự phát triển của công ty, thỉnh thoảng có một số bài về tin tức cá nhân, nhưng cũng toàn là con chó Samoyed trắng như tuyết của em trai anh.Xuân Hòa bấm vào, bất ngờ phát hiện hôm nay có khoảnh khắc mới.Hơn nữa còn là tin cá nhân.Một bức ảnh, kèm theo một câu.Hình như bức ảnh được chụp trên đỉnh núi, bởi vì ánh đèn neon trong thành phố trông vừa thấp vừa nhỏ bé.Anh không ra nước ngoài, đây chỉ là một bức ảnh chụp phong cảnh đêm khuya.Tiêu đề bài đăng rất ngắn gọn [Gió thổi, thoải mái.]Xuân Hòa có thể cảm nhận được tâm trạng của anh có vẻ khá tốt qua những con chữ này.Khóe môi chợt cong lên theo, cô bấm like.Xuân Hòa ra khỏi ga tàu điện ngầm, phải đi bộ mười phút mới có thể về tới nhà.Gió ban đêm khá mát, giống như lời Dịch Thương Bắc nói vậy, rất thoải mái.Cô mặc một chiếc áo gió màu kaki, đeo một chiếc túi vải màu đen, hai tay đút vào túi, bước đi chậm rãi.Khi sắp đến cửa khu dân cư, điện thoại của cô trong túi bỗng rung lên.Xuân Hòa lấy ra xem, nhìn thấy ba chữ Dịch Thương Bắc trên màn hình, cô nhướn mày.[Chưa nghỉ ngơi à?][Vừa mới tan làm.]Qua hai phút, Dịch Thương Bắc lại trả lời: [Ảnh được chụp ở Bắc Sơn, bây giờ vẫn ở đây.]Xuân Hòa mỉm cười, chẳng trách trả lời chậm, hóa ra anh gõ nhiều chữ như vậy.[Vậy anh chơi vui nhé.]Xuân Hòa trả lời xong, đúng lúc cửa thang máy mở, cô cất điện thoại rồi bước vào.Dịch Thương Bắc ngồi trên chiếc ghế trước lều trại, cách đó không xa Sở Phong đang ăn nướng BBQ và uống bia với bạn.Anh vuốt ve điện thoại, không biết đang suy nghĩ điều gì.Sở Phong nhìn khắp nơi, thấy anh ở đó thì xách chai bia đi tới, huých một cái vào vai anh rồi đưa bia cho anh.“Làm gì đấy? Vất vả lắm mới ra ngoài hít thở không khí một lần, sao không ra chơi với mọi người?”Dịch Thương Bắc cầm chai bia trong tay nhưng không uống, nghe vậy anh liền hỏi Sở Phong: “Ngoại trừ nướng BBQ thì quanh đây còn món ăn đêm gì ngon không?”Sở Phong khó hiểu liếc nhìn anh: “Có ý gì vậy, cậu muốn ăn một mình à?”Dịch Thương Bắc nhìn anh như nhìn thằng ngốc: “Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi.”Sở Phong lập tức đoán được chắc chắn anh lại muốn đi tìm cô gái đó, tâm trạng vô cùng muốn hóng hớt nhưng phải nhịn.“Chắc chắn là vịt muối sốt của Thu Ký rồi.”“Lòng chiên ở Cổ Thôn cũng ngon.”“Hoặc là thử chân giò lợn?”Dịch Thương Bắc nhìn thời gian rồi nở một nụ cười không nói nên lời: “Cậu béo thành như vậy là có lý do cả đấy.”Những quán mà Sở Phong đề cử cho anh đều quá dầu mỡ, cuối cùng anh đành tự tìm một quán đồ ngọt có đánh giá tốt.Dịch Thương Bắc mua nước đường và món tráng miệng.Sau khi Xuân Hòa về nhà tắm rửa xong, cô ôm máy tính bảng ngồi trên sofa xem phim, hôm nay cô hơi khó ngủ, đã 12 giờ rồi nhưng vẫn chưa buồn ngủ.Thế là dứt khoát cho bản thân ngồi thư giãn một chút.Brừm Brừm Brừm...Điện thoại rung lên, Xuân Hòa đang mải xem phim, cô mò lấy điện thoại rồi nghe máy: “Alo, ai vậy?”Đầu bên kia rõ ràng khựng lại hai giây, sau đó mới bất lực nói: “Ai? Em không lưu số của tôi à?”
Một Cơn Gió Xuân Qua - Ngôn ChíTác giả: Ngôn ChíTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng Cà phê trong tay Xuân Hòa đã nguội lạnh, cô uống một ngụm với vẻ mặt vô cảm: “Bố mẹ cho.” Dù bố có phải người bố tốt hay không, mẹ có phải người mẹ hiền hay không, chỉ cần nhìn ngoại hình mà họ cho Xuân Hòa, Xuân Hòa đã rất biết ơn họ rồi. Khi hai người đang trò chuyện, trời bên ngoài bắt đầu mưa, mưa bị gió thổi hắt vào, Xuân Hòa đóng cửa sổ lại. Đồng nghiệp phàn nàn thời tiết xấu, khiến cô ấy không có tâm trạng hẹn hò với bạn trai, kết quả chỉ vài phút sau đã nũng nịu bảo bạn trai tới đón. Xuân Hòa ra hiệu cho cô ấy rồi cầm cốc ra khỏi phòng trà nước, đi được vài bước thì bị một đồng nghiệp nam chặn lại. Người đàn ông đứng chắn trước mặt cô, một tay cầm tập tài liệu, tay còn lại chỉ ra ngoài cửa sổ: “Anh thấy bên ngoài trời mưa, nếu em không mang ô thì anh đưa em về nhé.” Xuân Hòa nhìn theo hướng anh ta chỉ, giả vờ phản ứng như ồ hóa ra bên ngoài đang mưa, sau đó cô cầm cốc cà phê bằng hai tay, khẽ mỉm cười: “Tôi có mang, cảm ơn ý tốt của anh.” Đúng… Tối hôm đó trời mưa to, gần đây thành phố Nguyên cứ cách mấy ngày là lại mưa một lần.Xuân Hòa dựa lên cửa sổ nhìn ra ngoài hồi lâu, không biết từ khi nào trong đầu đã toàn là dáng vẻ của Dịch Thương Bắc.Khi cô nói lời tạm biệt, Dịch Thương Bắc rất ga lăng muốn đưa cô về, nhưng bị cô từ chối khéo.Cô quay đầu, cây trầu bà nhỏ trên cửa sổ đã đâm chồi nảy lộc, áo khoác móc trên giá áo cách đó không xa đung đưa theo gió.Xuân Hòa đứng dậy lấy áo treo vào tủ.Một đêm không mộng mị.Sau đó trời nắng liên tục trong nhiều ngày, Xuân Hòa bận việc nên rất ít khi xem điện thoại.Mạch Duyệt sắp xếp hai buổi chụp hình khác cho cô, cô bớt thời gian đi chụp, rất thuận lợi, có vẻ chuyện trước đây đã lắng xuống.“Còn thế nào nữa, em và Dịch Thương Bắc không liên lạc, cô ta không việc gì phải đối địch với em.”Mạch Duyệt nhắc tới Lục Nhược Doanh bằng giọng điệu rất khinh thường.Cuối cùng cô ấy nhắc nhở cô: “Tranh thủ kiếm thêm thật nhiều tiền vào thời điểm này đi.”Xuân Hòa không tỏ ý kiến.Gần một tháng rồi cô không gặp Dịch Thương Bắc, trước đây họ có thể tình cờ gặp gỡ vì đủ loại chuyện.Nhưng kể từ hôm đó trở đi, như một loại ăn ý, không ai trong số họ xuất hiện trong cuộc sống của đối phương nữa.Xuân Hòa thường bận trang trí nhà cửa đến tối, khi đi tàu điện ngầm, cô tranh thủ lướt xem khoảnh khắc của anh.Lần trước làm bánh kem hào hứng thêm Wechat, nhưng lại không liên lạc với nhau lần nào.Khoảnh khắc của Dịch Thương Bắc rất nhàm chán, hầu như toàn là những bài viết về sự phát triển của công ty, thỉnh thoảng có một số bài về tin tức cá nhân, nhưng cũng toàn là con chó Samoyed trắng như tuyết của em trai anh.Xuân Hòa bấm vào, bất ngờ phát hiện hôm nay có khoảnh khắc mới.Hơn nữa còn là tin cá nhân.Một bức ảnh, kèm theo một câu.Hình như bức ảnh được chụp trên đỉnh núi, bởi vì ánh đèn neon trong thành phố trông vừa thấp vừa nhỏ bé.Anh không ra nước ngoài, đây chỉ là một bức ảnh chụp phong cảnh đêm khuya.Tiêu đề bài đăng rất ngắn gọn [Gió thổi, thoải mái.]Xuân Hòa có thể cảm nhận được tâm trạng của anh có vẻ khá tốt qua những con chữ này.Khóe môi chợt cong lên theo, cô bấm like.Xuân Hòa ra khỏi ga tàu điện ngầm, phải đi bộ mười phút mới có thể về tới nhà.Gió ban đêm khá mát, giống như lời Dịch Thương Bắc nói vậy, rất thoải mái.Cô mặc một chiếc áo gió màu kaki, đeo một chiếc túi vải màu đen, hai tay đút vào túi, bước đi chậm rãi.Khi sắp đến cửa khu dân cư, điện thoại của cô trong túi bỗng rung lên.Xuân Hòa lấy ra xem, nhìn thấy ba chữ Dịch Thương Bắc trên màn hình, cô nhướn mày.[Chưa nghỉ ngơi à?][Vừa mới tan làm.]Qua hai phút, Dịch Thương Bắc lại trả lời: [Ảnh được chụp ở Bắc Sơn, bây giờ vẫn ở đây.]Xuân Hòa mỉm cười, chẳng trách trả lời chậm, hóa ra anh gõ nhiều chữ như vậy.[Vậy anh chơi vui nhé.]Xuân Hòa trả lời xong, đúng lúc cửa thang máy mở, cô cất điện thoại rồi bước vào.Dịch Thương Bắc ngồi trên chiếc ghế trước lều trại, cách đó không xa Sở Phong đang ăn nướng BBQ và uống bia với bạn.Anh vuốt ve điện thoại, không biết đang suy nghĩ điều gì.Sở Phong nhìn khắp nơi, thấy anh ở đó thì xách chai bia đi tới, huých một cái vào vai anh rồi đưa bia cho anh.“Làm gì đấy? Vất vả lắm mới ra ngoài hít thở không khí một lần, sao không ra chơi với mọi người?”Dịch Thương Bắc cầm chai bia trong tay nhưng không uống, nghe vậy anh liền hỏi Sở Phong: “Ngoại trừ nướng BBQ thì quanh đây còn món ăn đêm gì ngon không?”Sở Phong khó hiểu liếc nhìn anh: “Có ý gì vậy, cậu muốn ăn một mình à?”Dịch Thương Bắc nhìn anh như nhìn thằng ngốc: “Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi.”Sở Phong lập tức đoán được chắc chắn anh lại muốn đi tìm cô gái đó, tâm trạng vô cùng muốn hóng hớt nhưng phải nhịn.“Chắc chắn là vịt muối sốt của Thu Ký rồi.”“Lòng chiên ở Cổ Thôn cũng ngon.”“Hoặc là thử chân giò lợn?”Dịch Thương Bắc nhìn thời gian rồi nở một nụ cười không nói nên lời: “Cậu béo thành như vậy là có lý do cả đấy.”Những quán mà Sở Phong đề cử cho anh đều quá dầu mỡ, cuối cùng anh đành tự tìm một quán đồ ngọt có đánh giá tốt.Dịch Thương Bắc mua nước đường và món tráng miệng.Sau khi Xuân Hòa về nhà tắm rửa xong, cô ôm máy tính bảng ngồi trên sofa xem phim, hôm nay cô hơi khó ngủ, đã 12 giờ rồi nhưng vẫn chưa buồn ngủ.Thế là dứt khoát cho bản thân ngồi thư giãn một chút.Brừm Brừm Brừm...Điện thoại rung lên, Xuân Hòa đang mải xem phim, cô mò lấy điện thoại rồi nghe máy: “Alo, ai vậy?”Đầu bên kia rõ ràng khựng lại hai giây, sau đó mới bất lực nói: “Ai? Em không lưu số của tôi à?”