Thời Ngạo ló đầu ra khỏi cửa kính xe ô tô, một cơn gió Tây Bắc bất ngờ ùa hẳn vào mặt, khiến cô không khỏi cau hàng chân mày lại. Cả người rút ngược lại vào bên trong, hỏi Đức Bố: “Có thể sửa được không?” Đức Bố chỉ lắc đầu. Anh ta không biết đọc sách, chỉ biết sửa những mái tôn sắt bị dột, còn đối với những linh kiện xe ô-tô thì dốt đặc cán mai. Có điều, anh ta lại quen biết với thợ sửa xe giỏi nhất tại vùng Tây Tô Mộc này: “Tôi đi gọi điện thoại một chút. Bà chủ Thời cứ ngồi trong xe nghỉ ngơi đi nhé, bên ngoài lạnh lắm.” Anh ta vừa dứt lời, Thời Ngạo ngồi trong xe cũng khẽ rùng mình, vội vàng kéo cửa sổ xe lên. Hệ thống sưởi trong xe rất mạnh, khiến cho khuôn mặt vừa nãy bị gió lạnh ùa vào đã lấy lại được một chút ý thức. Qua một lớp cửa kính, cô nhìn thấy Đức Bố cứ cầm điện thoại rồi liên tục đi lại trên đường. Thời Ngạo không nghe rõ được anh ta đang muốn nói gì, chỉ đành nhìn theo khuôn môi đang không ngừng mấp máy kia. Ở phía sau lưng anh ta là cả một…
Chương 54: Ngoại Truyện 2 (Hoàn toàn văn)
Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc BiểnTác giả: AlalaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình Thời Ngạo ló đầu ra khỏi cửa kính xe ô tô, một cơn gió Tây Bắc bất ngờ ùa hẳn vào mặt, khiến cô không khỏi cau hàng chân mày lại. Cả người rút ngược lại vào bên trong, hỏi Đức Bố: “Có thể sửa được không?” Đức Bố chỉ lắc đầu. Anh ta không biết đọc sách, chỉ biết sửa những mái tôn sắt bị dột, còn đối với những linh kiện xe ô-tô thì dốt đặc cán mai. Có điều, anh ta lại quen biết với thợ sửa xe giỏi nhất tại vùng Tây Tô Mộc này: “Tôi đi gọi điện thoại một chút. Bà chủ Thời cứ ngồi trong xe nghỉ ngơi đi nhé, bên ngoài lạnh lắm.” Anh ta vừa dứt lời, Thời Ngạo ngồi trong xe cũng khẽ rùng mình, vội vàng kéo cửa sổ xe lên. Hệ thống sưởi trong xe rất mạnh, khiến cho khuôn mặt vừa nãy bị gió lạnh ùa vào đã lấy lại được một chút ý thức. Qua một lớp cửa kính, cô nhìn thấy Đức Bố cứ cầm điện thoại rồi liên tục đi lại trên đường. Thời Ngạo không nghe rõ được anh ta đang muốn nói gì, chỉ đành nhìn theo khuôn môi đang không ngừng mấp máy kia. Ở phía sau lưng anh ta là cả một… Edit: Mỳ.Khi sức khỏe của Thời Ngạo hoàn toàn hồi phục, kế hoạch trở về Nội Mông cuối cùng cũng được đưa vào lịch trình.Trước khi trở về, Thời Ngạo đã dành cả tuần để đi khắp các con phố ẩm thực lớn nhỏ ở thủ đô, thu gom đủ loại đặc sản, nhồi nhét đến tận ba chiếc vali mới chịu dừng lại.Ngang Thấm nhìn đống hành lý đó mà có chút đau đầu, nhưng anh lại không thể nói gì, ai bảo đó là người phụ nữ của anh cơ chứ.Vào ngày khởi hành, hai người dậy từ rất sớm để gặp gỡ đồng nghiệp của Thời Ngạo khác ở sân bay.Chỗ ngồi của Hứa Văn Nhi và Lão Trương gần cửa thoát hiểm máy bay, còn A Văn thì phải chen giữa một cặp mẹ con, Thời Ngạo và Ngang Thấm ngồi ở hàng ghế phía trước.Vì thiếu ngủ, vừa lên máy bay Thời Ngạo đã mơ màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã là thảo nguyên tuyết trắng mênh mông, sông Yimin uốn lượn trên thảo nguyên, những ký ức về Tây Tô Mộc từng chút một hiện lên trong đầu cô.“Không biết dì Tha Á và chú Đức Bố thế nào rồi anh ha?” Trước khi rời Tây Tô Mộc một ngày, cô còn hẹn với Na Hà Nha ngày hôm sau đến nhà cô ấy uống trà.Giọng Ngang Thấm trầm thấp, nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc cô: “Chú và dì vẫn khỏe.”Không biết nghĩ đến điều gì, Thời Ngạo đột nhiên thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, chỉnh sửa lại vạt áo, nghiêm túc nói: “Ngang Thấm, em vẫn chưa đồng ý với anh đâu nhé!”Ngang Thấm giả vờ không hiểu, hỏi lại: “Gì cơ?”Thời Ngạo bĩu môi, có chút khó mở lời: “Chính là… ôi chao!” Cô dừng lại, hạ thấp giọng: “Dù sao thì em vẫn chưa đồng ý với anh.”Ngang Thấm mím môi, giọng điệu cưng chiều: “Được, vậy thì anh sẽ tiếp tục cố gắng.”Trong lúc nói chuyện, anh lấy từ trong túi ra một cái móc chìa khóa, rõ ràng là cái mà Thời Ngạo đã mua ở cửa hàng tạp hóa hồi trước.“Sao anh biết là em mua cho anh?”Ngang Thấm hiếm khi có giọng điệu tinh nghịch, “Hóa ra là của anh à? Anh còn tưởng…”Trong không gian chật hẹp, hai trái tim trẻ tuổi, nhiệt liệt và ăn ý vang vọng.
Edit: Mỳ.
Khi sức khỏe của Thời Ngạo hoàn toàn hồi phục, kế hoạch trở về Nội Mông cuối cùng cũng được đưa vào lịch trình.
Trước khi trở về, Thời Ngạo đã dành cả tuần để đi khắp các con phố ẩm thực lớn nhỏ ở thủ đô, thu gom đủ loại đặc sản, nhồi nhét đến tận ba chiếc vali mới chịu dừng lại.
Ngang Thấm nhìn đống hành lý đó mà có chút đau đầu, nhưng anh lại không thể nói gì, ai bảo đó là người phụ nữ của anh cơ chứ.
Vào ngày khởi hành, hai người dậy từ rất sớm để gặp gỡ đồng nghiệp của Thời Ngạo khác ở sân bay.
Chỗ ngồi của Hứa Văn Nhi và Lão Trương gần cửa thoát hiểm máy bay, còn A Văn thì phải chen giữa một cặp mẹ con, Thời Ngạo và Ngang Thấm ngồi ở hàng ghế phía trước.
Vì thiếu ngủ, vừa lên máy bay Thời Ngạo đã mơ màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã là thảo nguyên tuyết trắng mênh mông, sông Yimin uốn lượn trên thảo nguyên, những ký ức về Tây Tô Mộc từng chút một hiện lên trong đầu cô.
“Không biết dì Tha Á và chú Đức Bố thế nào rồi anh ha?” Trước khi rời Tây Tô Mộc một ngày, cô còn hẹn với Na Hà Nha ngày hôm sau đến nhà cô ấy uống trà.
Giọng Ngang Thấm trầm thấp, nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc cô: “Chú và dì vẫn khỏe.”
Không biết nghĩ đến điều gì, Thời Ngạo đột nhiên thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, chỉnh sửa lại vạt áo, nghiêm túc nói: “Ngang Thấm, em vẫn chưa đồng ý với anh đâu nhé!”
Ngang Thấm giả vờ không hiểu, hỏi lại: “Gì cơ?”
Thời Ngạo bĩu môi, có chút khó mở lời: “Chính là… ôi chao!” Cô dừng lại, hạ thấp giọng: “Dù sao thì em vẫn chưa đồng ý với anh.”
Ngang Thấm mím môi, giọng điệu cưng chiều: “Được, vậy thì anh sẽ tiếp tục cố gắng.”
Trong lúc nói chuyện, anh lấy từ trong túi ra một cái móc chìa khóa, rõ ràng là cái mà Thời Ngạo đã mua ở cửa hàng tạp hóa hồi trước.
“Sao anh biết là em mua cho anh?”
Ngang Thấm hiếm khi có giọng điệu tinh nghịch, “Hóa ra là của anh à? Anh còn tưởng…”
Trong không gian chật hẹp, hai trái tim trẻ tuổi, nhiệt liệt và ăn ý vang vọng.
Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc BiểnTác giả: AlalaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình Thời Ngạo ló đầu ra khỏi cửa kính xe ô tô, một cơn gió Tây Bắc bất ngờ ùa hẳn vào mặt, khiến cô không khỏi cau hàng chân mày lại. Cả người rút ngược lại vào bên trong, hỏi Đức Bố: “Có thể sửa được không?” Đức Bố chỉ lắc đầu. Anh ta không biết đọc sách, chỉ biết sửa những mái tôn sắt bị dột, còn đối với những linh kiện xe ô-tô thì dốt đặc cán mai. Có điều, anh ta lại quen biết với thợ sửa xe giỏi nhất tại vùng Tây Tô Mộc này: “Tôi đi gọi điện thoại một chút. Bà chủ Thời cứ ngồi trong xe nghỉ ngơi đi nhé, bên ngoài lạnh lắm.” Anh ta vừa dứt lời, Thời Ngạo ngồi trong xe cũng khẽ rùng mình, vội vàng kéo cửa sổ xe lên. Hệ thống sưởi trong xe rất mạnh, khiến cho khuôn mặt vừa nãy bị gió lạnh ùa vào đã lấy lại được một chút ý thức. Qua một lớp cửa kính, cô nhìn thấy Đức Bố cứ cầm điện thoại rồi liên tục đi lại trên đường. Thời Ngạo không nghe rõ được anh ta đang muốn nói gì, chỉ đành nhìn theo khuôn môi đang không ngừng mấp máy kia. Ở phía sau lưng anh ta là cả một… Edit: Mỳ.Khi sức khỏe của Thời Ngạo hoàn toàn hồi phục, kế hoạch trở về Nội Mông cuối cùng cũng được đưa vào lịch trình.Trước khi trở về, Thời Ngạo đã dành cả tuần để đi khắp các con phố ẩm thực lớn nhỏ ở thủ đô, thu gom đủ loại đặc sản, nhồi nhét đến tận ba chiếc vali mới chịu dừng lại.Ngang Thấm nhìn đống hành lý đó mà có chút đau đầu, nhưng anh lại không thể nói gì, ai bảo đó là người phụ nữ của anh cơ chứ.Vào ngày khởi hành, hai người dậy từ rất sớm để gặp gỡ đồng nghiệp của Thời Ngạo khác ở sân bay.Chỗ ngồi của Hứa Văn Nhi và Lão Trương gần cửa thoát hiểm máy bay, còn A Văn thì phải chen giữa một cặp mẹ con, Thời Ngạo và Ngang Thấm ngồi ở hàng ghế phía trước.Vì thiếu ngủ, vừa lên máy bay Thời Ngạo đã mơ màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã là thảo nguyên tuyết trắng mênh mông, sông Yimin uốn lượn trên thảo nguyên, những ký ức về Tây Tô Mộc từng chút một hiện lên trong đầu cô.“Không biết dì Tha Á và chú Đức Bố thế nào rồi anh ha?” Trước khi rời Tây Tô Mộc một ngày, cô còn hẹn với Na Hà Nha ngày hôm sau đến nhà cô ấy uống trà.Giọng Ngang Thấm trầm thấp, nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc cô: “Chú và dì vẫn khỏe.”Không biết nghĩ đến điều gì, Thời Ngạo đột nhiên thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, chỉnh sửa lại vạt áo, nghiêm túc nói: “Ngang Thấm, em vẫn chưa đồng ý với anh đâu nhé!”Ngang Thấm giả vờ không hiểu, hỏi lại: “Gì cơ?”Thời Ngạo bĩu môi, có chút khó mở lời: “Chính là… ôi chao!” Cô dừng lại, hạ thấp giọng: “Dù sao thì em vẫn chưa đồng ý với anh.”Ngang Thấm mím môi, giọng điệu cưng chiều: “Được, vậy thì anh sẽ tiếp tục cố gắng.”Trong lúc nói chuyện, anh lấy từ trong túi ra một cái móc chìa khóa, rõ ràng là cái mà Thời Ngạo đã mua ở cửa hàng tạp hóa hồi trước.“Sao anh biết là em mua cho anh?”Ngang Thấm hiếm khi có giọng điệu tinh nghịch, “Hóa ra là của anh à? Anh còn tưởng…”Trong không gian chật hẹp, hai trái tim trẻ tuổi, nhiệt liệt và ăn ý vang vọng.