Tác giả:

Hai ta nhìn nhau mỉm cười. Ta không ngần ngại lấy đi tờ hôn thư của Tĩnh Vương, không tuân theo sự sắp xếp của mẫu thân mình:   “Con muốn gả cho Tĩnh Vương.”   “Tình hình trong phủ Tĩnh Vương rất phức tạp, tính tình con lại mạnh mẽ, nếu gả qua đó con khó mà dung hòa được.”   Mẫu thân không ngừng khuyên bảo ta, muội muội Tạ Cẩm Nhu của ta cũng không phản bác gì. Rõ ràng khi nghe đến cái tên Chu Ngạn Thần, con bé đã không kìm được mà run rẩy.   Nhưng giống như mẫu thân, con bé không muốn ta phải chịu đựng đau khổ.

Chương 4: Chương 4

Sống Lại Cùng Muội Muội Hoán Đổi Hôn ƯớcTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng SinhHai ta nhìn nhau mỉm cười. Ta không ngần ngại lấy đi tờ hôn thư của Tĩnh Vương, không tuân theo sự sắp xếp của mẫu thân mình:   “Con muốn gả cho Tĩnh Vương.”   “Tình hình trong phủ Tĩnh Vương rất phức tạp, tính tình con lại mạnh mẽ, nếu gả qua đó con khó mà dung hòa được.”   Mẫu thân không ngừng khuyên bảo ta, muội muội Tạ Cẩm Nhu của ta cũng không phản bác gì. Rõ ràng khi nghe đến cái tên Chu Ngạn Thần, con bé đã không kìm được mà run rẩy.   Nhưng giống như mẫu thân, con bé không muốn ta phải chịu đựng đau khổ. Kiếp trước, Tạ Cẩm Nhu đã phải chịu đựng những ấm ức như thế. Mẫu thân thấy ta bị Chu Ngạn Thần coi thường như thế, liền tức giận mắng ta. “Ta đã bảo con cưới Tống Kỳ Niên, nhưng con không nghe, nhất quyết muốn gả cho Chu Ngạn Thần. Mới bây giờ mà hắn đã không coi con ra gì như thế, nhất định sau này sẽ có ngày con phải hối hận!” “Không sao đâu mẫu thân. Chẳng qua Tĩnh Vương đang bận công vụ, không có thời gian quan tâm tới hôn sự của mình thôi. Con không thể trách hắn chỉ vì hắn làm việc chăm chỉ được.” Ta mỉm cười an ủi mẫu thân. Sau đó bước lên kiệu hoa, vui vui vẻ vẻ chờ đợi tới phủ Tĩnh Vương. Nếu hỏi có hối hận không ấy hả? Thì ta hy vọng, Chu Ngạn Thần sẽ không hối hận khi cưới ta. Ta tưởng nguyên chuyện Chu Ngạn Thần không tới đón ta, đã là hắn đi xa lắm rồi. Không ngờ tới lúc bái đường thành thân, Chu Ngạn Thần cũng không thèm đến. Thứ đến là một con ch-ó do Chu Ngạn Thần nuôi, nó đeo một bông hoa lớn đỏ rực. Hắn vậy mà dám để nó tới bái đường cùng ta? Con ch-ó nhìn ta đầy dữ tợn. Nó đối với ta tràn đầy địch ý, muốn xông tới c-ắ-n ta. Khách khứa xung quanh có chê cười, có mỉa mai, có thương hại. Bọn họ xì xào bàn tán. “Tạ tiểu thư chuẩn bị bái đường cùng một con ch-ó sao? Buồn cười thật đấy!” “Tĩnh Vương thật sự không thích Tạ tiểu thư rồi, vậy mà để nàng bái đường cùng một con ch-ó. Đảm bảo đây chính là trò cười lớn nhất kinh thành.” “Nếu như ta mà là Tạ Muội Đường, ta sẽ đ-ậ-p đầu mà ch-ếc ngay tại đây, sống có ý nghĩa gì nữa chứ?! Ha ha ha.” Bọn họ trắng trợn chế giễu, mỉa mai ta, chỉ ước ta đ-â-m đầu vào cột ch-ếc ngay tức khắc. Người hầu của Chu Ngạn Thần đi ra, tiến tới chỗ ta mà thông báo: “Tạ nhị tiểu thư, Vương gia nói mệt quá không dậy nổi. Đây là con ch-ó mà Vương gia nuôi, ngày thường ngài ấy cưng chiều nó nhất. Hôm nay đành để nó thế Vương gia tới bái đường cùng Tạ nhị tiểu thư vậy, cũng như nhau cả thôi ấy mà.” Chủ nhân của hắn coi thường ta thì thôi, ngay cả một tên người hầu cỏn con như hắn cũng dám coi thường ta. Đôi mắt hắn tràn đầy sự chế giễu, đối với một Vương phi như ta lại không hề có chút tôn kính nào.

Kiếp trước, Tạ Cẩm Nhu đã phải chịu đựng những ấm ức như thế.

 

Mẫu thân thấy ta bị Chu Ngạn Thần coi thường như thế, liền tức giận mắng ta.

 

“Ta đã bảo con cưới Tống Kỳ Niên, nhưng con không nghe, nhất quyết muốn gả cho Chu Ngạn Thần. Mới bây giờ mà hắn đã không coi con ra gì như thế, nhất định sau này sẽ có ngày con phải hối hận!”

 

“Không sao đâu mẫu thân. Chẳng qua Tĩnh Vương đang bận công vụ, không có thời gian quan tâm tới hôn sự của mình thôi. Con không thể trách hắn chỉ vì hắn làm việc chăm chỉ được.”

 

Ta mỉm cười an ủi mẫu thân.

 

Sau đó bước lên kiệu hoa, vui vui vẻ vẻ chờ đợi tới phủ Tĩnh Vương.

 

Nếu hỏi có hối hận không ấy hả?

 

Thì ta hy vọng, Chu Ngạn Thần sẽ không hối hận khi cưới ta.

 

Ta tưởng nguyên chuyện Chu Ngạn Thần không tới đón ta, đã là hắn đi xa lắm rồi.

 

Không ngờ tới lúc bái đường thành thân, Chu Ngạn Thần cũng không thèm đến.

 

Thứ đến là một con ch-ó do Chu Ngạn Thần nuôi, nó đeo một bông hoa lớn đỏ rực.

 

Hắn vậy mà dám để nó tới bái đường cùng ta?

 

Con ch-ó nhìn ta đầy dữ tợn.

 

Nó đối với ta tràn đầy địch ý, muốn xông tới c-ắ-n ta.

 

Khách khứa xung quanh có chê cười, có mỉa mai, có thương hại. Bọn họ xì xào bàn tán.

 

“Tạ tiểu thư chuẩn bị bái đường cùng một con ch-ó sao? Buồn cười thật đấy!”

 

“Tĩnh Vương thật sự không thích Tạ tiểu thư rồi, vậy mà để nàng bái đường cùng một con ch-ó. Đảm bảo đây chính là trò cười lớn nhất kinh thành.”

 

“Nếu như ta mà là Tạ Muội Đường, ta sẽ đ-ậ-p đầu mà ch-ếc ngay tại đây, sống có ý nghĩa gì nữa chứ?! Ha ha ha.”

 

Bọn họ trắng trợn chế giễu, mỉa mai ta, chỉ ước ta đ-â-m đầu vào cột ch-ếc ngay tức khắc.

 

Người hầu của Chu Ngạn Thần đi ra, tiến tới chỗ ta mà thông báo:

 

“Tạ nhị tiểu thư, Vương gia nói mệt quá không dậy nổi. Đây là con ch-ó mà Vương gia nuôi, ngày thường ngài ấy cưng chiều nó nhất. Hôm nay đành để nó thế Vương gia tới bái đường cùng Tạ nhị tiểu thư vậy, cũng như nhau cả thôi ấy mà.”

 

Chủ nhân của hắn coi thường ta thì thôi, ngay cả một tên người hầu cỏn con như hắn cũng dám coi thường ta.

 

Đôi mắt hắn tràn đầy sự chế giễu, đối với một Vương phi như ta lại không hề có chút tôn kính nào.

Sống Lại Cùng Muội Muội Hoán Đổi Hôn ƯớcTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng SinhHai ta nhìn nhau mỉm cười. Ta không ngần ngại lấy đi tờ hôn thư của Tĩnh Vương, không tuân theo sự sắp xếp của mẫu thân mình:   “Con muốn gả cho Tĩnh Vương.”   “Tình hình trong phủ Tĩnh Vương rất phức tạp, tính tình con lại mạnh mẽ, nếu gả qua đó con khó mà dung hòa được.”   Mẫu thân không ngừng khuyên bảo ta, muội muội Tạ Cẩm Nhu của ta cũng không phản bác gì. Rõ ràng khi nghe đến cái tên Chu Ngạn Thần, con bé đã không kìm được mà run rẩy.   Nhưng giống như mẫu thân, con bé không muốn ta phải chịu đựng đau khổ. Kiếp trước, Tạ Cẩm Nhu đã phải chịu đựng những ấm ức như thế. Mẫu thân thấy ta bị Chu Ngạn Thần coi thường như thế, liền tức giận mắng ta. “Ta đã bảo con cưới Tống Kỳ Niên, nhưng con không nghe, nhất quyết muốn gả cho Chu Ngạn Thần. Mới bây giờ mà hắn đã không coi con ra gì như thế, nhất định sau này sẽ có ngày con phải hối hận!” “Không sao đâu mẫu thân. Chẳng qua Tĩnh Vương đang bận công vụ, không có thời gian quan tâm tới hôn sự của mình thôi. Con không thể trách hắn chỉ vì hắn làm việc chăm chỉ được.” Ta mỉm cười an ủi mẫu thân. Sau đó bước lên kiệu hoa, vui vui vẻ vẻ chờ đợi tới phủ Tĩnh Vương. Nếu hỏi có hối hận không ấy hả? Thì ta hy vọng, Chu Ngạn Thần sẽ không hối hận khi cưới ta. Ta tưởng nguyên chuyện Chu Ngạn Thần không tới đón ta, đã là hắn đi xa lắm rồi. Không ngờ tới lúc bái đường thành thân, Chu Ngạn Thần cũng không thèm đến. Thứ đến là một con ch-ó do Chu Ngạn Thần nuôi, nó đeo một bông hoa lớn đỏ rực. Hắn vậy mà dám để nó tới bái đường cùng ta? Con ch-ó nhìn ta đầy dữ tợn. Nó đối với ta tràn đầy địch ý, muốn xông tới c-ắ-n ta. Khách khứa xung quanh có chê cười, có mỉa mai, có thương hại. Bọn họ xì xào bàn tán. “Tạ tiểu thư chuẩn bị bái đường cùng một con ch-ó sao? Buồn cười thật đấy!” “Tĩnh Vương thật sự không thích Tạ tiểu thư rồi, vậy mà để nàng bái đường cùng một con ch-ó. Đảm bảo đây chính là trò cười lớn nhất kinh thành.” “Nếu như ta mà là Tạ Muội Đường, ta sẽ đ-ậ-p đầu mà ch-ếc ngay tại đây, sống có ý nghĩa gì nữa chứ?! Ha ha ha.” Bọn họ trắng trợn chế giễu, mỉa mai ta, chỉ ước ta đ-â-m đầu vào cột ch-ếc ngay tức khắc. Người hầu của Chu Ngạn Thần đi ra, tiến tới chỗ ta mà thông báo: “Tạ nhị tiểu thư, Vương gia nói mệt quá không dậy nổi. Đây là con ch-ó mà Vương gia nuôi, ngày thường ngài ấy cưng chiều nó nhất. Hôm nay đành để nó thế Vương gia tới bái đường cùng Tạ nhị tiểu thư vậy, cũng như nhau cả thôi ấy mà.” Chủ nhân của hắn coi thường ta thì thôi, ngay cả một tên người hầu cỏn con như hắn cũng dám coi thường ta. Đôi mắt hắn tràn đầy sự chế giễu, đối với một Vương phi như ta lại không hề có chút tôn kính nào.

Chương 4: Chương 4