Hai ta nhìn nhau mỉm cười. Ta không ngần ngại lấy đi tờ hôn thư của Tĩnh Vương, không tuân theo sự sắp xếp của mẫu thân mình: “Con muốn gả cho Tĩnh Vương.” “Tình hình trong phủ Tĩnh Vương rất phức tạp, tính tình con lại mạnh mẽ, nếu gả qua đó con khó mà dung hòa được.” Mẫu thân không ngừng khuyên bảo ta, muội muội Tạ Cẩm Nhu của ta cũng không phản bác gì. Rõ ràng khi nghe đến cái tên Chu Ngạn Thần, con bé đã không kìm được mà run rẩy. Nhưng giống như mẫu thân, con bé không muốn ta phải chịu đựng đau khổ.
Chương 27: Chương 27
Sống Lại Cùng Muội Muội Hoán Đổi Hôn ƯớcTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng SinhHai ta nhìn nhau mỉm cười. Ta không ngần ngại lấy đi tờ hôn thư của Tĩnh Vương, không tuân theo sự sắp xếp của mẫu thân mình: “Con muốn gả cho Tĩnh Vương.” “Tình hình trong phủ Tĩnh Vương rất phức tạp, tính tình con lại mạnh mẽ, nếu gả qua đó con khó mà dung hòa được.” Mẫu thân không ngừng khuyên bảo ta, muội muội Tạ Cẩm Nhu của ta cũng không phản bác gì. Rõ ràng khi nghe đến cái tên Chu Ngạn Thần, con bé đã không kìm được mà run rẩy. Nhưng giống như mẫu thân, con bé không muốn ta phải chịu đựng đau khổ. Khi chúng ta vừa bước vào sân, Chu Ngọc đã bắt đầu làm ầm làm ĩ, nó dọa gi-ếc ta, doạ sẽ bảo Chu Ngạn Thần đuổi ta ra ngoài. Ta tiến tới bóp cổ Chu Ngọc: “Muốn sống sót thì câm miệng đi. Ngươi thật sự cho rằng mình là ai? Ngươi chỉ là con hoang của Chu Ngạn Thần, nếu ta bóp ch-ếc ngươi, thì không khác gì với đ-á-nh ch-ếc một người hầu. Hơn nữa, xét theo vai vế, ngươi phải gọi ta là mẫu thân.” “Nương ngươi chỉ là một ngoại thất phu quân ta nuôi ở bên ngoài, dù nàng ta có vào phủ, cũng không có tư cách nuôi ngươi.” Tay ta dùng rất nhiều sức. Đứa trẻ này cũng không ngố/c, lập tức nhận ra, ta thật sự dám bóp ch-ếc nó. Chu Ngọc không dám cử động nữa, sợ đến mức bật khóc. Ta buông cổ Chu Ngọc ra, nó lập tức ngã xuống đất. “Nhụy Nhi, dạy nó một ít quy củ. Để nó quỳ trong sân, chừng nào nó chịu gọi ta là mẫu thân thì nó mới được phép đứng dậy.” Nhụy Nhi ép Chu Ngọc quỳ xuống. Những người có mặt ở đây, không ai dám ngăn cản nàng. Chu Ngọc quỳ một lúc lâu. Chu Ngạn Thần đi tới, giơ kiếm trong tay lên: “Tạ Muội Đường, ngươi dám động đến nhi tử của ta, hôm nay ta sẽ gi-ếc ch-ếc loại nữ nhân đ-ộ-c ác như ngươi, dù trời có sập xuống, ta cũng không quan tâm.” Một nữ nhân mặc y phục màu tím vội tới ngăn cản Chu Ngạn Thần: “Vương gia, ngài không thể xúc động, tuyệt đối không thể xúc động! Đó chính là Vương phi.”
Khi chúng ta vừa bước vào sân, Chu Ngọc đã bắt đầu làm ầm làm ĩ, nó dọa gi-ếc ta, doạ sẽ bảo Chu Ngạn Thần đuổi ta ra ngoài.
Ta tiến tới bóp cổ Chu Ngọc:
“Muốn sống sót thì câm miệng đi. Ngươi thật sự cho rằng mình là ai? Ngươi chỉ là con hoang của Chu Ngạn Thần, nếu ta bóp ch-ếc ngươi, thì không khác gì với đ-á-nh ch-ếc một người hầu. Hơn nữa, xét theo vai vế, ngươi phải gọi ta là mẫu thân.”
“Nương ngươi chỉ là một ngoại thất phu quân ta nuôi ở bên ngoài, dù nàng ta có vào phủ, cũng không có tư cách nuôi ngươi.”
Tay ta dùng rất nhiều sức. Đứa trẻ này cũng không ngố/c, lập tức nhận ra, ta thật sự dám bóp ch-ếc nó.
Chu Ngọc không dám cử động nữa, sợ đến mức bật khóc.
Ta buông cổ Chu Ngọc ra, nó lập tức ngã xuống đất.
“Nhụy Nhi, dạy nó một ít quy củ. Để nó quỳ trong sân, chừng nào nó chịu gọi ta là mẫu thân thì nó mới được phép đứng dậy.”
Nhụy Nhi ép Chu Ngọc quỳ xuống.
Những người có mặt ở đây, không ai dám ngăn cản nàng.
Chu Ngọc quỳ một lúc lâu.
Chu Ngạn Thần đi tới, giơ kiếm trong tay lên:
“Tạ Muội Đường, ngươi dám động đến nhi tử của ta, hôm nay ta sẽ gi-ếc ch-ếc loại nữ nhân đ-ộ-c ác như ngươi, dù trời có sập xuống, ta cũng không quan tâm.”
Một nữ nhân mặc y phục màu tím vội tới ngăn cản Chu Ngạn Thần:
“Vương gia, ngài không thể xúc động, tuyệt đối không thể xúc động! Đó chính là Vương phi.”
Sống Lại Cùng Muội Muội Hoán Đổi Hôn ƯớcTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng SinhHai ta nhìn nhau mỉm cười. Ta không ngần ngại lấy đi tờ hôn thư của Tĩnh Vương, không tuân theo sự sắp xếp của mẫu thân mình: “Con muốn gả cho Tĩnh Vương.” “Tình hình trong phủ Tĩnh Vương rất phức tạp, tính tình con lại mạnh mẽ, nếu gả qua đó con khó mà dung hòa được.” Mẫu thân không ngừng khuyên bảo ta, muội muội Tạ Cẩm Nhu của ta cũng không phản bác gì. Rõ ràng khi nghe đến cái tên Chu Ngạn Thần, con bé đã không kìm được mà run rẩy. Nhưng giống như mẫu thân, con bé không muốn ta phải chịu đựng đau khổ. Khi chúng ta vừa bước vào sân, Chu Ngọc đã bắt đầu làm ầm làm ĩ, nó dọa gi-ếc ta, doạ sẽ bảo Chu Ngạn Thần đuổi ta ra ngoài. Ta tiến tới bóp cổ Chu Ngọc: “Muốn sống sót thì câm miệng đi. Ngươi thật sự cho rằng mình là ai? Ngươi chỉ là con hoang của Chu Ngạn Thần, nếu ta bóp ch-ếc ngươi, thì không khác gì với đ-á-nh ch-ếc một người hầu. Hơn nữa, xét theo vai vế, ngươi phải gọi ta là mẫu thân.” “Nương ngươi chỉ là một ngoại thất phu quân ta nuôi ở bên ngoài, dù nàng ta có vào phủ, cũng không có tư cách nuôi ngươi.” Tay ta dùng rất nhiều sức. Đứa trẻ này cũng không ngố/c, lập tức nhận ra, ta thật sự dám bóp ch-ếc nó. Chu Ngọc không dám cử động nữa, sợ đến mức bật khóc. Ta buông cổ Chu Ngọc ra, nó lập tức ngã xuống đất. “Nhụy Nhi, dạy nó một ít quy củ. Để nó quỳ trong sân, chừng nào nó chịu gọi ta là mẫu thân thì nó mới được phép đứng dậy.” Nhụy Nhi ép Chu Ngọc quỳ xuống. Những người có mặt ở đây, không ai dám ngăn cản nàng. Chu Ngọc quỳ một lúc lâu. Chu Ngạn Thần đi tới, giơ kiếm trong tay lên: “Tạ Muội Đường, ngươi dám động đến nhi tử của ta, hôm nay ta sẽ gi-ếc ch-ếc loại nữ nhân đ-ộ-c ác như ngươi, dù trời có sập xuống, ta cũng không quan tâm.” Một nữ nhân mặc y phục màu tím vội tới ngăn cản Chu Ngạn Thần: “Vương gia, ngài không thể xúc động, tuyệt đối không thể xúc động! Đó chính là Vương phi.”