Hai ta nhìn nhau mỉm cười. Ta không ngần ngại lấy đi tờ hôn thư của Tĩnh Vương, không tuân theo sự sắp xếp của mẫu thân mình: “Con muốn gả cho Tĩnh Vương.” “Tình hình trong phủ Tĩnh Vương rất phức tạp, tính tình con lại mạnh mẽ, nếu gả qua đó con khó mà dung hòa được.” Mẫu thân không ngừng khuyên bảo ta, muội muội Tạ Cẩm Nhu của ta cũng không phản bác gì. Rõ ràng khi nghe đến cái tên Chu Ngạn Thần, con bé đã không kìm được mà run rẩy. Nhưng giống như mẫu thân, con bé không muốn ta phải chịu đựng đau khổ.
Chương 33: Chương 33 (Hoàn)
Sống Lại Cùng Muội Muội Hoán Đổi Hôn ƯớcTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng SinhHai ta nhìn nhau mỉm cười. Ta không ngần ngại lấy đi tờ hôn thư của Tĩnh Vương, không tuân theo sự sắp xếp của mẫu thân mình: “Con muốn gả cho Tĩnh Vương.” “Tình hình trong phủ Tĩnh Vương rất phức tạp, tính tình con lại mạnh mẽ, nếu gả qua đó con khó mà dung hòa được.” Mẫu thân không ngừng khuyên bảo ta, muội muội Tạ Cẩm Nhu của ta cũng không phản bác gì. Rõ ràng khi nghe đến cái tên Chu Ngạn Thần, con bé đã không kìm được mà run rẩy. Nhưng giống như mẫu thân, con bé không muốn ta phải chịu đựng đau khổ. Tạ Cẩm Nhu về nhà, vừa khóc lóc vừa xin lỗi với ta: “Tỷ tỷ, lẽ ra muội mới là người phải chịu đựng tất cả những chuyện này. Nếu người gả tới đó là muội, thì tỷ đâu phải chịu đựng những ấm ức này…” “Muội không việc gì phải xin lỗi ta cả. Muội cứ sống tốt với Tống Kỳ Niên đi. Thế là ta đã mãn nguyện rồi.” Ta nói với Tạ Cẩm Nhu. Ngày hôm đó, ta đã hỏi Hạc Thành Châu, rằng hắn có nguyện ý cưới ta hay không, nếu hắn nguyện ý, ta sẽ đợi hắn đến cưới ta. Nếu hắn không đến, ta sẽ đến Giang Nam và sống một mình suốt quãng đời còn lại. Đã nửa tháng trôi qua, nhưng Hạc Thành Châu vẫn chưa tới. Vậy ra, hắn thực sự quan tâm đến chuyện ta từng xuất giá. Hạc Thành Châu không muốn trở thành trò cười ở kinh thành. Ta hiểu. “Mẫu thân, nhờ người giúp con thu dọn đồ đạc, con muốn đi Giang Nam.” “Con ở nhà được không? Phụ mẫu có thể nuôi con, con không cần phải đến Giang Nam…” Mẫu thân không nỡ rời xa ta. “Mẫu thân, con muốn tới Giang Nam xem sông nước, người giúp con đi mà~” Sống lại một đời, ta đã ngộ ra nhiều hơn so với kiếp trước, bây giờ đã là kết quả tốt nhất rồi. “Được rồi.” Mẫu thân ta thu dọn đồ đạc cho ta với đôi mắt đỏ hoe. Khi ta lên xe chuẩn bị rời đi, thì Hạc Thành Châu cưỡi ngựa tới. Phong thái thanh nhã, vô cùng rực rỡ. Hắn đến chỗ ta và ngăn ta lại: “Tạ Muội Đường, ngươi coi ta là một món đồ chơi, trêu chọc xong thì vứt bỏ à?” Ta phớt lờ hắn: “Là ngươi không đến cầu hôn, còn nói ta.” Ta trêu chọc hắn: “Tốt nhất đừng đến gần ta, kẻo người ta lại chê cười ngươi.” “Nàng thật vô lý, ta muốn đến cầu hôn nàng, thì phải bảo phụ mẫu về chuẩn bị đầy đủ lễ vật chứ.” “Nửa tháng mà nàng cũng không chờ được. Tạ Muội Đường, ta đã đợi nàng mười năm rồi.” HOÀN.
Sống Lại Cùng Muội Muội Hoán Đổi Hôn ƯớcTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng SinhHai ta nhìn nhau mỉm cười. Ta không ngần ngại lấy đi tờ hôn thư của Tĩnh Vương, không tuân theo sự sắp xếp của mẫu thân mình: “Con muốn gả cho Tĩnh Vương.” “Tình hình trong phủ Tĩnh Vương rất phức tạp, tính tình con lại mạnh mẽ, nếu gả qua đó con khó mà dung hòa được.” Mẫu thân không ngừng khuyên bảo ta, muội muội Tạ Cẩm Nhu của ta cũng không phản bác gì. Rõ ràng khi nghe đến cái tên Chu Ngạn Thần, con bé đã không kìm được mà run rẩy. Nhưng giống như mẫu thân, con bé không muốn ta phải chịu đựng đau khổ. Tạ Cẩm Nhu về nhà, vừa khóc lóc vừa xin lỗi với ta: “Tỷ tỷ, lẽ ra muội mới là người phải chịu đựng tất cả những chuyện này. Nếu người gả tới đó là muội, thì tỷ đâu phải chịu đựng những ấm ức này…” “Muội không việc gì phải xin lỗi ta cả. Muội cứ sống tốt với Tống Kỳ Niên đi. Thế là ta đã mãn nguyện rồi.” Ta nói với Tạ Cẩm Nhu. Ngày hôm đó, ta đã hỏi Hạc Thành Châu, rằng hắn có nguyện ý cưới ta hay không, nếu hắn nguyện ý, ta sẽ đợi hắn đến cưới ta. Nếu hắn không đến, ta sẽ đến Giang Nam và sống một mình suốt quãng đời còn lại. Đã nửa tháng trôi qua, nhưng Hạc Thành Châu vẫn chưa tới. Vậy ra, hắn thực sự quan tâm đến chuyện ta từng xuất giá. Hạc Thành Châu không muốn trở thành trò cười ở kinh thành. Ta hiểu. “Mẫu thân, nhờ người giúp con thu dọn đồ đạc, con muốn đi Giang Nam.” “Con ở nhà được không? Phụ mẫu có thể nuôi con, con không cần phải đến Giang Nam…” Mẫu thân không nỡ rời xa ta. “Mẫu thân, con muốn tới Giang Nam xem sông nước, người giúp con đi mà~” Sống lại một đời, ta đã ngộ ra nhiều hơn so với kiếp trước, bây giờ đã là kết quả tốt nhất rồi. “Được rồi.” Mẫu thân ta thu dọn đồ đạc cho ta với đôi mắt đỏ hoe. Khi ta lên xe chuẩn bị rời đi, thì Hạc Thành Châu cưỡi ngựa tới. Phong thái thanh nhã, vô cùng rực rỡ. Hắn đến chỗ ta và ngăn ta lại: “Tạ Muội Đường, ngươi coi ta là một món đồ chơi, trêu chọc xong thì vứt bỏ à?” Ta phớt lờ hắn: “Là ngươi không đến cầu hôn, còn nói ta.” Ta trêu chọc hắn: “Tốt nhất đừng đến gần ta, kẻo người ta lại chê cười ngươi.” “Nàng thật vô lý, ta muốn đến cầu hôn nàng, thì phải bảo phụ mẫu về chuẩn bị đầy đủ lễ vật chứ.” “Nửa tháng mà nàng cũng không chờ được. Tạ Muội Đường, ta đã đợi nàng mười năm rồi.” HOÀN.
Sống Lại Cùng Muội Muội Hoán Đổi Hôn ƯớcTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng SinhHai ta nhìn nhau mỉm cười. Ta không ngần ngại lấy đi tờ hôn thư của Tĩnh Vương, không tuân theo sự sắp xếp của mẫu thân mình: “Con muốn gả cho Tĩnh Vương.” “Tình hình trong phủ Tĩnh Vương rất phức tạp, tính tình con lại mạnh mẽ, nếu gả qua đó con khó mà dung hòa được.” Mẫu thân không ngừng khuyên bảo ta, muội muội Tạ Cẩm Nhu của ta cũng không phản bác gì. Rõ ràng khi nghe đến cái tên Chu Ngạn Thần, con bé đã không kìm được mà run rẩy. Nhưng giống như mẫu thân, con bé không muốn ta phải chịu đựng đau khổ. Tạ Cẩm Nhu về nhà, vừa khóc lóc vừa xin lỗi với ta: “Tỷ tỷ, lẽ ra muội mới là người phải chịu đựng tất cả những chuyện này. Nếu người gả tới đó là muội, thì tỷ đâu phải chịu đựng những ấm ức này…” “Muội không việc gì phải xin lỗi ta cả. Muội cứ sống tốt với Tống Kỳ Niên đi. Thế là ta đã mãn nguyện rồi.” Ta nói với Tạ Cẩm Nhu. Ngày hôm đó, ta đã hỏi Hạc Thành Châu, rằng hắn có nguyện ý cưới ta hay không, nếu hắn nguyện ý, ta sẽ đợi hắn đến cưới ta. Nếu hắn không đến, ta sẽ đến Giang Nam và sống một mình suốt quãng đời còn lại. Đã nửa tháng trôi qua, nhưng Hạc Thành Châu vẫn chưa tới. Vậy ra, hắn thực sự quan tâm đến chuyện ta từng xuất giá. Hạc Thành Châu không muốn trở thành trò cười ở kinh thành. Ta hiểu. “Mẫu thân, nhờ người giúp con thu dọn đồ đạc, con muốn đi Giang Nam.” “Con ở nhà được không? Phụ mẫu có thể nuôi con, con không cần phải đến Giang Nam…” Mẫu thân không nỡ rời xa ta. “Mẫu thân, con muốn tới Giang Nam xem sông nước, người giúp con đi mà~” Sống lại một đời, ta đã ngộ ra nhiều hơn so với kiếp trước, bây giờ đã là kết quả tốt nhất rồi. “Được rồi.” Mẫu thân ta thu dọn đồ đạc cho ta với đôi mắt đỏ hoe. Khi ta lên xe chuẩn bị rời đi, thì Hạc Thành Châu cưỡi ngựa tới. Phong thái thanh nhã, vô cùng rực rỡ. Hắn đến chỗ ta và ngăn ta lại: “Tạ Muội Đường, ngươi coi ta là một món đồ chơi, trêu chọc xong thì vứt bỏ à?” Ta phớt lờ hắn: “Là ngươi không đến cầu hôn, còn nói ta.” Ta trêu chọc hắn: “Tốt nhất đừng đến gần ta, kẻo người ta lại chê cười ngươi.” “Nàng thật vô lý, ta muốn đến cầu hôn nàng, thì phải bảo phụ mẫu về chuẩn bị đầy đủ lễ vật chứ.” “Nửa tháng mà nàng cũng không chờ được. Tạ Muội Đường, ta đã đợi nàng mười năm rồi.” HOÀN.